Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 193 TRANH CÃI
CHƯƠNG 193: TRANH CÃI
Lễ mừng thọ của ông cụ Mộc, nhân vật nổi tiếng khắp thành phố đều đến nhà họ Mộc chúc mừng ông.
“Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
“Ông cụ Mộc, sao ông lại trẻ như vậy? Thật hy vọng khi tôi bảy mươi tuổi cũng cs thể khỏe mạnh như ông!”
“Ông cụ Mộc, đây là quà cả nhà chúng tôi tặng ông, mong ông vui vẻ nhận lấy.”
...
Mọi người nhao nhao đứng xếp hàng đi đến bên cạnh ông cụ Mộc.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối vào phòng khách, trên đường vừa đi vừa nhìn xung quanh, sợ sẽ bị Mộc Dương Hà nhìn thấy.
“Cô Phương, cậu Nhạc, hai người đến rồi! Mau đến đây, ông chủ đợi hai người đã lâu rồi!”
Quản gia cười đi đến, dắt tay Nhạc Bảo Bối dẫn đi.
Phương Tuyết Nhi vẫn lo sợ nhìn xung quanh.
Quản gia không biết đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào, tràn đầy ý cười nói:
“Cô Phương, cô yên tâm, cậu chủ vẫn chưa đến! Cô nên nhân lúc này đến chúc mừng với ông chủ, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho hai người vào trong phòng khách quý trên tầng hai.”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới yên tâm. Cô đi theo quản gia đến trước mặt ông cụ Mộc.
“Ông ơi, chúc ông sinh nhật vui vẻ!”
Nhạc Bảo Bối lập tức nhào vào trong lòng ông cụ Mộc, người vây xung quanh đều bị dọa sợ.
Ông cụ Mộc cười híp mắt nói với mọi người:
“Mọi người đừng hoảng, đây là cháu nuôi của tôi, nó rất thân thiết với tôi!”
Lúc này mọi người mới tươi cười, nhìn Nhạc Bảo Bối đang ở trong lòng ông, bàn tán cháu nuôi ông cụ Mộc thật sự rất đáng yêu.
Ông cụ Mộc cười nói:
“Nhạc Bảo Bối, có mang quà gì cho ông không? Ông rất mong đợi!”
Nhạc Bảo Bối lập tức trả lời:
“Đương nhiên có rồi ạ! Mẹ đang cầm ạ!”
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng đi lên phía trước, đưa hộp quà trong tay cho ông cụ Mộc:
“Ông nói đùa rồi, đây là chút quà mọn do chính tay cháu cùng Nhạc Bảo Bối làm, chúc ông luôn mạnh khỏe, vui vẻ hạnh phúc.”
Ông cụ Mộc không chờ đợi thêm nữa liền nhận lấy hộp quà trong tay Phương Tuyết Nhi, vui vẻ giống như đứa trẻ nhận được quà vậy.
Mở hộp quà ra, chiếc khăn quàng cổ lặng lẽ nằm bên trong. Chiếc khăn quàng cổ này màu xám, được đan từ sợi lông to.
Chiếc khăn quàng cổ này là thành quả cố gắng ba buổi tối của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.
Ông Mộc không thích thứ gì đắt tiền, hai người họ liền nghĩ tặng ông chút tâm ý. Chiếc khăn này là do đích thân hai người họ đan, ấm áp hơn rất nhiều so với những chiếc khăn mua bên ngoài.
Tất cả mọi người bị món quà “giá rẻ” này làm cho kinh ngạc, ông cụ Mộc lại cười đến híp mắt.
“Nào, Nhạc Bảo Bối, mau đeo cho ông.”
Ông cụ Mộc đưa khăn để vào trong tay Nhạc Bảo Bối, để cậu nhóc đích thân đeo cho ông.
Đeo khăn xong, ông cụ Mộc nói với mọi người xung quanh:
“Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi được nhận ngày hôm nay! Chiếc khăn này rất ấm! Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối, ông cảm ơn các con.”
Lúc này, quản gia đi đến nhắc Mộc Dương Hà cũng sắp đến, ông cụ Mộc mới lưu luyến không rời buông Nhạc Bảo Bối ra, để quản gia dắt hai mẹ con lên trên tầng hai.
Vị trí của khách quý trên tầng hai vô cùng tốt, đứng ở lan can, có thể nhìn rõ được cảnh tượng ở phòng khách dưới tầng một.
Nhà họ Mộc quả nhiên là nhà họ Mộc, yến tiệc của ông cụ Mộc có thể sánh ngang với quốc yến. Người đến đều là các nhân vật có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu.
Bỗng nhiên, Phương Tuyết Nhi nghe thấy không biết là ai gọi một tiếng:
“Sếp Mộc đến rồi!”
Cô đưa mắt nhìn sang phía cửa, liếc mắt nhìn thấy Mộc Dương Hà đang đi vào trong phòng khách. Ừm, bên cạnh anh, còn có An Ly đang nắm chặt lấy tay anh.
Bốn người vệ sĩ đi phía sau, bốn người họ khiêng một cái hòm nhìn vô cùng cồng kềnh.
Bọn họ đi đến bên cạnh ông cụ Mộc, đặt chiếc hòm trước mặt ông.
“Cháu còn biết đến đây?”
Ông cụ Mộc liếc mắt nhìn Mộc Dương Hà, không hề nhìn An Ly đang đứng đên cạnh.
Mộc Dương Hà nói:
“Ông, An Ly vì mua quà cho ông nên mất chút thời gian, cho nên mới đến muộn một chút.”
Ông Mộc hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn chiếc hòm, hỏi:
“Đây là gì? Quà mừng của ta sao?”
Mộc Dương Hà gật đầu, sai người mở hòm ra.
Vừa mở chiếc hòm ra, những người xung quanh đều khiếp sợ.
Trong hòm là một cây tùng cổ bạch ngọc được điêu khắc thủ công.
Vừa nhìn chính là ngọc hòa điền loại tốt nhất, toàn thân lóng lánh, không có lấy một tì vết nào. Tùng cổ được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết được làm bởi thợ thủ công nổi tiếng.
Người biết hàng đều biết, cây tùng cổ này tuyệt đối vô giá.
Mộc Dương Hà hỏi:
“Ông, món quà cháu và An Ly tặng ông, ông có hài lòng không?”
Ông cụ Mộc hiển nhiên không hài lòng lắm, ông sờ lên chiếc khăn trên cổ, vẻ mặt ghét bỏ.
Mộc Dương Hà lập tức chú ý đến chiếc khăn kia, anh hỏi:
“Đây là ai tặng?”
Ông Mộc không trả lời, nói sang chuyện khác:
“Được rồi, mau khiên cây tùng cổ này đi, tặng món đồ không chút thực dụng!”
Sắc mặt Mộc Dương Hà trầm xuống, trước mặt bao nhiêu người, ông cụ Mộc rõ ràng không để cho An Ly chút thể diện nào.
Nhìn thấy đôi mắt An Ly ửng đỏ, chủ muốn khóc lên. Mộc Dương Hà nói với ông cụ Mộc:
“Ông, có thể mời ông ra ngoài cùng cháu một lát được không?”
Ông cụ Mộc gật đầu, đứng lên, vắt tay ra phía sau, đi vào phòng cạnh phòng khách.
“Ở đây đợi anh, anh lập tức sẽ quay lại.”
Mộc Dương Hà nói xong, cho cô ta một ánh mắt trấn an, sau đó cũng thi vào trong phòng.
“Ông, sao ông vẫn cứ nhắm vào An Ly như vậy? Nói một cách công bằng, cô ấy rất tôn trọng ông? Lẽ nào trong lòng ông, cô ấy thực sự một chút cũng khong bằng Phương Tuyết Nhi sao?”
Mộc Dương Hà chịu đựng sự tức giận, nói hết ra những điều khó hiểu.
Anh không biết vì sao, ông cụ Mộc lại cố chấp ghét An Ly như vậy.
“Không có nguyên nhân gì khác, ta muốn Tuyết Nhi là vợ của cháu.”
Ông Mộc trả lời.
“Còn muốn Nhạc Bảo Bối là cháu trai của ta.”
Mộc Dương Hà không biết nói sao, người già có chút ngang ngược, nói thế nào cũng nghe không lọt tai!
Nhưng vì An Ly, anh vẫn muốn khuyên ông:
“Ông, ông không thể thử tiếp nhận An Ly sao? Hiện giờ cô ấy đã là vợ chưa cưới của cháu, ông không thể làm mất mặt cô ấy trước mặt nhiều người như vậy được?”
Ông Mộc bỗng nhiên đập tay lên bàn, chiếc bàn rung lên:
“Dương Hà, vốn dĩ chuyện hôn nhân đại sự của cháu, quả thực nên do cháu quyết định, ta không nên can thiệp! Nhưng, cháu là con trưởng của nhà họ Mộc, là chủ tịch của Thành Công, sao có thể nói không giữ lời như vậy được? Lúc đầu người nói muốn chăm sóc cho Tuyết Nhi cả đời là chính cháu mà? Người nói muốn ở bên Nhạc Bảo Bối cũng là cháu? Nhưng An Ly vừa quay về, cháu liền không để tâm đến cả hai người họ!”
Mộc Dương Hà phán bác:
“Lẽ nào cháu chưa từng hứa hẹn với An Ly sao? Lời hứa của cháu với cô ấy, đã sớm được lập nên từ tám năm trước rồi! Trước cả Phương Tuyết Nhi, cháu đã yêu cô ấy rồi! Nếu như cháu vứt bỏ cô ấy và ở bên Phương Tuyết Nhi, có phải cũng xem là nói không giữ lời không?”
Lễ mừng thọ của ông cụ Mộc, nhân vật nổi tiếng khắp thành phố đều đến nhà họ Mộc chúc mừng ông.
“Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
“Ông cụ Mộc, sao ông lại trẻ như vậy? Thật hy vọng khi tôi bảy mươi tuổi cũng cs thể khỏe mạnh như ông!”
“Ông cụ Mộc, đây là quà cả nhà chúng tôi tặng ông, mong ông vui vẻ nhận lấy.”
...
Mọi người nhao nhao đứng xếp hàng đi đến bên cạnh ông cụ Mộc.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối vào phòng khách, trên đường vừa đi vừa nhìn xung quanh, sợ sẽ bị Mộc Dương Hà nhìn thấy.
“Cô Phương, cậu Nhạc, hai người đến rồi! Mau đến đây, ông chủ đợi hai người đã lâu rồi!”
Quản gia cười đi đến, dắt tay Nhạc Bảo Bối dẫn đi.
Phương Tuyết Nhi vẫn lo sợ nhìn xung quanh.
Quản gia không biết đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào, tràn đầy ý cười nói:
“Cô Phương, cô yên tâm, cậu chủ vẫn chưa đến! Cô nên nhân lúc này đến chúc mừng với ông chủ, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho hai người vào trong phòng khách quý trên tầng hai.”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới yên tâm. Cô đi theo quản gia đến trước mặt ông cụ Mộc.
“Ông ơi, chúc ông sinh nhật vui vẻ!”
Nhạc Bảo Bối lập tức nhào vào trong lòng ông cụ Mộc, người vây xung quanh đều bị dọa sợ.
Ông cụ Mộc cười híp mắt nói với mọi người:
“Mọi người đừng hoảng, đây là cháu nuôi của tôi, nó rất thân thiết với tôi!”
Lúc này mọi người mới tươi cười, nhìn Nhạc Bảo Bối đang ở trong lòng ông, bàn tán cháu nuôi ông cụ Mộc thật sự rất đáng yêu.
Ông cụ Mộc cười nói:
“Nhạc Bảo Bối, có mang quà gì cho ông không? Ông rất mong đợi!”
Nhạc Bảo Bối lập tức trả lời:
“Đương nhiên có rồi ạ! Mẹ đang cầm ạ!”
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng đi lên phía trước, đưa hộp quà trong tay cho ông cụ Mộc:
“Ông nói đùa rồi, đây là chút quà mọn do chính tay cháu cùng Nhạc Bảo Bối làm, chúc ông luôn mạnh khỏe, vui vẻ hạnh phúc.”
Ông cụ Mộc không chờ đợi thêm nữa liền nhận lấy hộp quà trong tay Phương Tuyết Nhi, vui vẻ giống như đứa trẻ nhận được quà vậy.
Mở hộp quà ra, chiếc khăn quàng cổ lặng lẽ nằm bên trong. Chiếc khăn quàng cổ này màu xám, được đan từ sợi lông to.
Chiếc khăn quàng cổ này là thành quả cố gắng ba buổi tối của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.
Ông Mộc không thích thứ gì đắt tiền, hai người họ liền nghĩ tặng ông chút tâm ý. Chiếc khăn này là do đích thân hai người họ đan, ấm áp hơn rất nhiều so với những chiếc khăn mua bên ngoài.
Tất cả mọi người bị món quà “giá rẻ” này làm cho kinh ngạc, ông cụ Mộc lại cười đến híp mắt.
“Nào, Nhạc Bảo Bối, mau đeo cho ông.”
Ông cụ Mộc đưa khăn để vào trong tay Nhạc Bảo Bối, để cậu nhóc đích thân đeo cho ông.
Đeo khăn xong, ông cụ Mộc nói với mọi người xung quanh:
“Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi được nhận ngày hôm nay! Chiếc khăn này rất ấm! Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối, ông cảm ơn các con.”
Lúc này, quản gia đi đến nhắc Mộc Dương Hà cũng sắp đến, ông cụ Mộc mới lưu luyến không rời buông Nhạc Bảo Bối ra, để quản gia dắt hai mẹ con lên trên tầng hai.
Vị trí của khách quý trên tầng hai vô cùng tốt, đứng ở lan can, có thể nhìn rõ được cảnh tượng ở phòng khách dưới tầng một.
Nhà họ Mộc quả nhiên là nhà họ Mộc, yến tiệc của ông cụ Mộc có thể sánh ngang với quốc yến. Người đến đều là các nhân vật có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu.
Bỗng nhiên, Phương Tuyết Nhi nghe thấy không biết là ai gọi một tiếng:
“Sếp Mộc đến rồi!”
Cô đưa mắt nhìn sang phía cửa, liếc mắt nhìn thấy Mộc Dương Hà đang đi vào trong phòng khách. Ừm, bên cạnh anh, còn có An Ly đang nắm chặt lấy tay anh.
Bốn người vệ sĩ đi phía sau, bốn người họ khiêng một cái hòm nhìn vô cùng cồng kềnh.
Bọn họ đi đến bên cạnh ông cụ Mộc, đặt chiếc hòm trước mặt ông.
“Cháu còn biết đến đây?”
Ông cụ Mộc liếc mắt nhìn Mộc Dương Hà, không hề nhìn An Ly đang đứng đên cạnh.
Mộc Dương Hà nói:
“Ông, An Ly vì mua quà cho ông nên mất chút thời gian, cho nên mới đến muộn một chút.”
Ông Mộc hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn chiếc hòm, hỏi:
“Đây là gì? Quà mừng của ta sao?”
Mộc Dương Hà gật đầu, sai người mở hòm ra.
Vừa mở chiếc hòm ra, những người xung quanh đều khiếp sợ.
Trong hòm là một cây tùng cổ bạch ngọc được điêu khắc thủ công.
Vừa nhìn chính là ngọc hòa điền loại tốt nhất, toàn thân lóng lánh, không có lấy một tì vết nào. Tùng cổ được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết được làm bởi thợ thủ công nổi tiếng.
Người biết hàng đều biết, cây tùng cổ này tuyệt đối vô giá.
Mộc Dương Hà hỏi:
“Ông, món quà cháu và An Ly tặng ông, ông có hài lòng không?”
Ông cụ Mộc hiển nhiên không hài lòng lắm, ông sờ lên chiếc khăn trên cổ, vẻ mặt ghét bỏ.
Mộc Dương Hà lập tức chú ý đến chiếc khăn kia, anh hỏi:
“Đây là ai tặng?”
Ông Mộc không trả lời, nói sang chuyện khác:
“Được rồi, mau khiên cây tùng cổ này đi, tặng món đồ không chút thực dụng!”
Sắc mặt Mộc Dương Hà trầm xuống, trước mặt bao nhiêu người, ông cụ Mộc rõ ràng không để cho An Ly chút thể diện nào.
Nhìn thấy đôi mắt An Ly ửng đỏ, chủ muốn khóc lên. Mộc Dương Hà nói với ông cụ Mộc:
“Ông, có thể mời ông ra ngoài cùng cháu một lát được không?”
Ông cụ Mộc gật đầu, đứng lên, vắt tay ra phía sau, đi vào phòng cạnh phòng khách.
“Ở đây đợi anh, anh lập tức sẽ quay lại.”
Mộc Dương Hà nói xong, cho cô ta một ánh mắt trấn an, sau đó cũng thi vào trong phòng.
“Ông, sao ông vẫn cứ nhắm vào An Ly như vậy? Nói một cách công bằng, cô ấy rất tôn trọng ông? Lẽ nào trong lòng ông, cô ấy thực sự một chút cũng khong bằng Phương Tuyết Nhi sao?”
Mộc Dương Hà chịu đựng sự tức giận, nói hết ra những điều khó hiểu.
Anh không biết vì sao, ông cụ Mộc lại cố chấp ghét An Ly như vậy.
“Không có nguyên nhân gì khác, ta muốn Tuyết Nhi là vợ của cháu.”
Ông Mộc trả lời.
“Còn muốn Nhạc Bảo Bối là cháu trai của ta.”
Mộc Dương Hà không biết nói sao, người già có chút ngang ngược, nói thế nào cũng nghe không lọt tai!
Nhưng vì An Ly, anh vẫn muốn khuyên ông:
“Ông, ông không thể thử tiếp nhận An Ly sao? Hiện giờ cô ấy đã là vợ chưa cưới của cháu, ông không thể làm mất mặt cô ấy trước mặt nhiều người như vậy được?”
Ông Mộc bỗng nhiên đập tay lên bàn, chiếc bàn rung lên:
“Dương Hà, vốn dĩ chuyện hôn nhân đại sự của cháu, quả thực nên do cháu quyết định, ta không nên can thiệp! Nhưng, cháu là con trưởng của nhà họ Mộc, là chủ tịch của Thành Công, sao có thể nói không giữ lời như vậy được? Lúc đầu người nói muốn chăm sóc cho Tuyết Nhi cả đời là chính cháu mà? Người nói muốn ở bên Nhạc Bảo Bối cũng là cháu? Nhưng An Ly vừa quay về, cháu liền không để tâm đến cả hai người họ!”
Mộc Dương Hà phán bác:
“Lẽ nào cháu chưa từng hứa hẹn với An Ly sao? Lời hứa của cháu với cô ấy, đã sớm được lập nên từ tám năm trước rồi! Trước cả Phương Tuyết Nhi, cháu đã yêu cô ấy rồi! Nếu như cháu vứt bỏ cô ấy và ở bên Phương Tuyết Nhi, có phải cũng xem là nói không giữ lời không?”