Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 190 CÂU TRẢ LỜI KHÔNG THỂ NÓI RA
CHƯƠNG 190: CÂU TRẢ LỜI KHÔNG THỂ NÓI RA
An Ly lập tức hoảng hồn, nhanh chóng lấy điện thoại gọi đến bệnh viện.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, nhìn Mộc Dương Hà được các bác sĩ y tá đưa lên xe cấp cứu, đôi mắt An Ly chan chứa lệ.
Cô ta nhớ nhiều năm trước, lúc cô ta ở bên cạnh anh, anh đã không cần uống thuốc này nữa.
Khi đó, cô ta chính là liều thuốc tốt nhất của anh.
Nhưng bây giờ, mỗi ngày cô ta đều có thể ở bên anh, lại không có bất kỳ tác dụng gì với anh cả.
Cô ta không còn là thuốc giải của anh, Phương Tuyết Nhi mới đúng.
An Ly sa sút tinh thần quay về nhà, mở cửa, lại thấy một hình bóng yểu điệu ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.
“Về rồi à?”
Giọng của Tô Lạc Nhĩ vẫn nghiêm túc như ngày thường, tựa như chẳng có tình cảm gì đối với cô con gái An Ly.
“Vâng.” Cô ta bình thản trả lời, chuẩn bị lên tầng rửa mặt.
“Đứng lại.” Giọng nữ nghiêm nghị vang lên.
Cô ta dừng bước, xoay người đi đến sofa.
“Hôm qua cậu ta đến lễ đính hôn của nhà họ Tống là vì đứa con gái kia! Sao con vô dụng vậy?” Giọng nói sắc bén xen lẫn trách cứ truyền vào trong tai An Ly, khiến cô ta phiền muộn không gì sánh được.
“Con cũng không muốn như vậy, con đã cố gắng rồi!” Cô ta bất lực giải thích.
Tô Lạc Nhĩ tức giận nói: “Đã sớm nói với con rồi, chân của con nhất định không thể khỏe lại, không thể khỏe lại! Chân khá một chút, chút áy náy và niệm tình cũ trong lòng cậu ta cũng mất đi, sao còn có thể trói chặt cậu ta? Sao có thể khiến cậu ta giành tình cảm cho con?”
An Ly cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô ta điên cuồng đáp lại: “Nếu không phải hai năm trước mẹ không cho con về nước, con và anh ấy có thể đi đến bước này sao? Nếu hai năm trước con trở về, Phương Tuyết Nhi có thể xuất hiện bên cạnh anh ấy sao? Hiện tại mẹ còn trách con, cái gì cũng trách con!”
Cô ta căn bản không muốn báo thù!
Cô ta chỉ muốn làm một cô con gái được mẹ nuông chiều, muốn làm một nửa kia mãi mãi bầu bạn bên cạnh Mộc Dương Hà, cùng anh sống hết đời này!
Thế nhưng, cô ta và anh đã định trước không thể tiến tới với nhau.
Thấy thái độ khác thường của An Ly, Tô Lạc Nhĩ cũng có chút mềm lòng, giọng nói hòa hoãn lại: “Cho dù thế nào cũng đừng quên cha con đã chết ra sao. Thân là con gái của ông ấy, con nhất định phải giúp ông ấy báo thù, khiến những kẻ đó phải trả giá đắt.”
Lời nói như thế, bà ta đã nói vô số lần, bà ta luôn sợ An Ly quên, cho nên luôn nhắc nhở cô ta.
“Nhưng mẹ ơi, con thực sự... thực sự không muốn báo thù nữa... Con mệt mỏi quá... Con chỉ muốn làm một người bình thường, con chỉ muốn ở bên Dương Hà, bình thản sống một đời an lành...”
Cô ta bất lực nói ra những lời này, mong rằng mẹ có thể thương hại cô ta.
Thế nhưng đáp lại cô ta là một cú tát vang dội.
“Câm miệng! Con quên cha con đã đối xử với con thế nào sao? Từ nhỏ đến lớn, ông ấy nuông chiều con thế nào, con đã quên ông ấy chết thảm thế nào rồi sao? Con đã quên quãng thời gian cuối đời trong bệnh viện, ông ấy đã rên la đau khổ thế nào rồi sao?”
Lời nói của Tô Lạc Nhĩ như đánh đòn cảnh cáo, khiến An Ly chợt tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nếu không phải do biến cố kia, sao cô ta lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, sao cô ta có thể quên những thù hận đó?
“Xin lỗi, mẹ, con sẽ không quên nữa.” Hai mắt cô ta rưng rưng, nước mắt lăn xuống từng giọt.
Tô Lạc Nhĩ ôm cô vào lòng, nhẹ nhẹ xoa bên má vừa bị bà ta đánh, dịu dàng nói: “Không quên là tốt, đây mới là con gái ngoan của ba mẹ. Mẹ đã chuyển hết trọng tâm sản nghiệp về nước, không lâu nữa, chúng ta có thể báo thù cho cha con!”
An Ly gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ mới an ủi cô ta: “Được rồi, đừng khóc. Ngày mai chuyển đồ đến chỗ mẹ, về sau làm việc cũng thuận tiện hơn.”
...
Lúc Mộc Dương Hà tỉnh lại trong bệnh viện, An Ly đang ngồi bên cạnh giường bệnh của anh.
Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cô ta, trong lòng Mộc Dương Hà dấy lên chút áy này.
An Ly tỉnh lại vì động tác của anh, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Dương Hà, anh đã tỉnh rồi ư? Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Mộc Dương Hà gật đầu: “Ừ, khá hơn một chút. Anh đã ngủ bao lâu?”
Anh chỉ nhớ rõ mình uống rất nhiều rượu, uống rất nhiều thuốc, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nước mắt trượt qua gò má An Ly, cô thấp giọng hỏi: “Dương Hà, anh vì cô ta nên mới như vậy, đúng không?”
Mộc Dương Hà dừng một chút, nhắm hai mắt lại, không muốn trả lời vấn đề này.
Hôm đó vốn dĩ sẽ như thường ngày, anh rời giường, rửa mắt, thay quần áo, đi làm.
Thế nhưng đang trên đường đi làm, trong lòng anh bỗng nhiên có một sự kích động mãnh liệt, lập tức quay đầu xe, ma xui quỷ khiến lái đến địa điểm đính hôn của Phương Tuyết Nhi.
Lúc đó trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể để Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đính hôn!
Tuyệt đối không thể!
Anh hiểu được làm như vậy sẽ có hậu quả gì, lễ đính hôn nhà họ Tống có mời truyền thông phát trực tiếp, anh đến đó ắt sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Bìa của các tờ báo lá cải, đầu đề tất cả các tạp chí tin tức, chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi đều sẽ biến thành bốn người bọn họ.
Thế nhưng anh vẫn bất chấp, anh chỉ muốn đến đó, liều lĩnh đưa Phương Tuyết Nhi đi.
Cho dù biết như vậy nhất định sẽ làm tổn thương An Ly, nhưng anh vẫn làm như thế.
Hiện tại trong lòng anh, ngoại trừ sự áy náy với An Ly, chính là tràn đầy tuyệt vọng.
Bên tai đều là lời tuyệt tình của Phương Tuyết Nhi, cô không yêu anh, không hề yêu.
Trong nháy mắt, trái tim như bị xé nát, đau thấu tim gan.
An Ly thấy anh không trả lời, lại nhắm nghiền hai mắt. Cô ta thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Dương Hà, bây giờ anh không còn yêu em nữa, đúng không?”
Vấn đề này anh càng không muốn trả lời.
Bên cạnh đột nhiên yên tĩnh không có tiếng động, anh mở mắt ra, phát hiện An Ly đã đi mất.
Lần đầu tiên trong đời anh làm rùa rụt đầu, đối mặt với câu hỏi của An Ly, anh lại không trả lời được.
...
Sau khi đính hôn với Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi trở thành tổng giám đốc của Louise.
Thực ra cô không muốn làm chức tổng giám đốc này, nhưng Tống Đường Huy nói không làm tổng giám đốc thì làm trưởng bộ phận. Phương Tuyết Nhi càng không muốn đoạt vị trí của trưởng bộ phận Trương, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đồng ý làm tổng giám đốc.
Cô được xem là dựa vào đàn ông để lên chức sao?
Ngồi ở vị trí này, Phương Tuyết Nhi luôn cảm thấy trong lòng là lạ, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Thực ra cô không biết, mỗi lần các đồng nghiệp nhắc tới cô, đều là giơ ngón tay cái lên. Trong mắt mọi người, với năng lực của cô, tuyệt đối gánh được vị trí tổng giám đốc.
Thứ sáu tuần này chính là buổi họp báo công bố thiết kế mới của Louise. Dưới sự giám sát của trưởng bộ phận Trương, đợt hàng này đều có chất lượng gia công tốt.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, buổi họp báo của Florina cũng định vào thứ sáu tuần này. Đến lúc đó không biết giới truyền thông sẽ xem trọng bên nào hơn.
Mộc Dương Hà đã xuất viện, An Ly không tới tìm anh nữa.
Ngày hôm nay Lương Vỹ Lộc tới nói cho anh biết, đã rất nhiều ngày An Ly không đi làm. Tính thời gian, dường như chính là từ ngày anh nằm viện.
Mộc Dương Hà suy tư thật lâu, quyết định gọi cho An Ly.
Đầu dây bên kia báo bận, vang lên hai tiếng rồi tắt.
Mộc Dương Hà có chút luống cuống, quyết định đến nơi An Ly ở để tìm cô.
Dừng xe trước biệt thự, anh nhanh chóng xuống xe chạy đến trước cửa. Cửa khép hờ, đẩy nhẹ đã mở.
Anh cuống quít đi vào, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng An Ly. Anh phát hiện chỗ ở của cô thiếu rất nhiều đồ đạc, như đang dọn nhà.
Nghĩ vậy, anh thuận tay đẩy cửa phòng ngủ An Ly, lại nhìn thấy cảnh khiến anh hoảng sợ tột độ!
An Ly lập tức hoảng hồn, nhanh chóng lấy điện thoại gọi đến bệnh viện.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, nhìn Mộc Dương Hà được các bác sĩ y tá đưa lên xe cấp cứu, đôi mắt An Ly chan chứa lệ.
Cô ta nhớ nhiều năm trước, lúc cô ta ở bên cạnh anh, anh đã không cần uống thuốc này nữa.
Khi đó, cô ta chính là liều thuốc tốt nhất của anh.
Nhưng bây giờ, mỗi ngày cô ta đều có thể ở bên anh, lại không có bất kỳ tác dụng gì với anh cả.
Cô ta không còn là thuốc giải của anh, Phương Tuyết Nhi mới đúng.
An Ly sa sút tinh thần quay về nhà, mở cửa, lại thấy một hình bóng yểu điệu ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.
“Về rồi à?”
Giọng của Tô Lạc Nhĩ vẫn nghiêm túc như ngày thường, tựa như chẳng có tình cảm gì đối với cô con gái An Ly.
“Vâng.” Cô ta bình thản trả lời, chuẩn bị lên tầng rửa mặt.
“Đứng lại.” Giọng nữ nghiêm nghị vang lên.
Cô ta dừng bước, xoay người đi đến sofa.
“Hôm qua cậu ta đến lễ đính hôn của nhà họ Tống là vì đứa con gái kia! Sao con vô dụng vậy?” Giọng nói sắc bén xen lẫn trách cứ truyền vào trong tai An Ly, khiến cô ta phiền muộn không gì sánh được.
“Con cũng không muốn như vậy, con đã cố gắng rồi!” Cô ta bất lực giải thích.
Tô Lạc Nhĩ tức giận nói: “Đã sớm nói với con rồi, chân của con nhất định không thể khỏe lại, không thể khỏe lại! Chân khá một chút, chút áy náy và niệm tình cũ trong lòng cậu ta cũng mất đi, sao còn có thể trói chặt cậu ta? Sao có thể khiến cậu ta giành tình cảm cho con?”
An Ly cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô ta điên cuồng đáp lại: “Nếu không phải hai năm trước mẹ không cho con về nước, con và anh ấy có thể đi đến bước này sao? Nếu hai năm trước con trở về, Phương Tuyết Nhi có thể xuất hiện bên cạnh anh ấy sao? Hiện tại mẹ còn trách con, cái gì cũng trách con!”
Cô ta căn bản không muốn báo thù!
Cô ta chỉ muốn làm một cô con gái được mẹ nuông chiều, muốn làm một nửa kia mãi mãi bầu bạn bên cạnh Mộc Dương Hà, cùng anh sống hết đời này!
Thế nhưng, cô ta và anh đã định trước không thể tiến tới với nhau.
Thấy thái độ khác thường của An Ly, Tô Lạc Nhĩ cũng có chút mềm lòng, giọng nói hòa hoãn lại: “Cho dù thế nào cũng đừng quên cha con đã chết ra sao. Thân là con gái của ông ấy, con nhất định phải giúp ông ấy báo thù, khiến những kẻ đó phải trả giá đắt.”
Lời nói như thế, bà ta đã nói vô số lần, bà ta luôn sợ An Ly quên, cho nên luôn nhắc nhở cô ta.
“Nhưng mẹ ơi, con thực sự... thực sự không muốn báo thù nữa... Con mệt mỏi quá... Con chỉ muốn làm một người bình thường, con chỉ muốn ở bên Dương Hà, bình thản sống một đời an lành...”
Cô ta bất lực nói ra những lời này, mong rằng mẹ có thể thương hại cô ta.
Thế nhưng đáp lại cô ta là một cú tát vang dội.
“Câm miệng! Con quên cha con đã đối xử với con thế nào sao? Từ nhỏ đến lớn, ông ấy nuông chiều con thế nào, con đã quên ông ấy chết thảm thế nào rồi sao? Con đã quên quãng thời gian cuối đời trong bệnh viện, ông ấy đã rên la đau khổ thế nào rồi sao?”
Lời nói của Tô Lạc Nhĩ như đánh đòn cảnh cáo, khiến An Ly chợt tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nếu không phải do biến cố kia, sao cô ta lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, sao cô ta có thể quên những thù hận đó?
“Xin lỗi, mẹ, con sẽ không quên nữa.” Hai mắt cô ta rưng rưng, nước mắt lăn xuống từng giọt.
Tô Lạc Nhĩ ôm cô vào lòng, nhẹ nhẹ xoa bên má vừa bị bà ta đánh, dịu dàng nói: “Không quên là tốt, đây mới là con gái ngoan của ba mẹ. Mẹ đã chuyển hết trọng tâm sản nghiệp về nước, không lâu nữa, chúng ta có thể báo thù cho cha con!”
An Ly gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ mới an ủi cô ta: “Được rồi, đừng khóc. Ngày mai chuyển đồ đến chỗ mẹ, về sau làm việc cũng thuận tiện hơn.”
...
Lúc Mộc Dương Hà tỉnh lại trong bệnh viện, An Ly đang ngồi bên cạnh giường bệnh của anh.
Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cô ta, trong lòng Mộc Dương Hà dấy lên chút áy này.
An Ly tỉnh lại vì động tác của anh, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Dương Hà, anh đã tỉnh rồi ư? Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Mộc Dương Hà gật đầu: “Ừ, khá hơn một chút. Anh đã ngủ bao lâu?”
Anh chỉ nhớ rõ mình uống rất nhiều rượu, uống rất nhiều thuốc, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nước mắt trượt qua gò má An Ly, cô thấp giọng hỏi: “Dương Hà, anh vì cô ta nên mới như vậy, đúng không?”
Mộc Dương Hà dừng một chút, nhắm hai mắt lại, không muốn trả lời vấn đề này.
Hôm đó vốn dĩ sẽ như thường ngày, anh rời giường, rửa mắt, thay quần áo, đi làm.
Thế nhưng đang trên đường đi làm, trong lòng anh bỗng nhiên có một sự kích động mãnh liệt, lập tức quay đầu xe, ma xui quỷ khiến lái đến địa điểm đính hôn của Phương Tuyết Nhi.
Lúc đó trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể để Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đính hôn!
Tuyệt đối không thể!
Anh hiểu được làm như vậy sẽ có hậu quả gì, lễ đính hôn nhà họ Tống có mời truyền thông phát trực tiếp, anh đến đó ắt sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Bìa của các tờ báo lá cải, đầu đề tất cả các tạp chí tin tức, chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi đều sẽ biến thành bốn người bọn họ.
Thế nhưng anh vẫn bất chấp, anh chỉ muốn đến đó, liều lĩnh đưa Phương Tuyết Nhi đi.
Cho dù biết như vậy nhất định sẽ làm tổn thương An Ly, nhưng anh vẫn làm như thế.
Hiện tại trong lòng anh, ngoại trừ sự áy náy với An Ly, chính là tràn đầy tuyệt vọng.
Bên tai đều là lời tuyệt tình của Phương Tuyết Nhi, cô không yêu anh, không hề yêu.
Trong nháy mắt, trái tim như bị xé nát, đau thấu tim gan.
An Ly thấy anh không trả lời, lại nhắm nghiền hai mắt. Cô ta thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Dương Hà, bây giờ anh không còn yêu em nữa, đúng không?”
Vấn đề này anh càng không muốn trả lời.
Bên cạnh đột nhiên yên tĩnh không có tiếng động, anh mở mắt ra, phát hiện An Ly đã đi mất.
Lần đầu tiên trong đời anh làm rùa rụt đầu, đối mặt với câu hỏi của An Ly, anh lại không trả lời được.
...
Sau khi đính hôn với Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi trở thành tổng giám đốc của Louise.
Thực ra cô không muốn làm chức tổng giám đốc này, nhưng Tống Đường Huy nói không làm tổng giám đốc thì làm trưởng bộ phận. Phương Tuyết Nhi càng không muốn đoạt vị trí của trưởng bộ phận Trương, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đồng ý làm tổng giám đốc.
Cô được xem là dựa vào đàn ông để lên chức sao?
Ngồi ở vị trí này, Phương Tuyết Nhi luôn cảm thấy trong lòng là lạ, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Thực ra cô không biết, mỗi lần các đồng nghiệp nhắc tới cô, đều là giơ ngón tay cái lên. Trong mắt mọi người, với năng lực của cô, tuyệt đối gánh được vị trí tổng giám đốc.
Thứ sáu tuần này chính là buổi họp báo công bố thiết kế mới của Louise. Dưới sự giám sát của trưởng bộ phận Trương, đợt hàng này đều có chất lượng gia công tốt.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, buổi họp báo của Florina cũng định vào thứ sáu tuần này. Đến lúc đó không biết giới truyền thông sẽ xem trọng bên nào hơn.
Mộc Dương Hà đã xuất viện, An Ly không tới tìm anh nữa.
Ngày hôm nay Lương Vỹ Lộc tới nói cho anh biết, đã rất nhiều ngày An Ly không đi làm. Tính thời gian, dường như chính là từ ngày anh nằm viện.
Mộc Dương Hà suy tư thật lâu, quyết định gọi cho An Ly.
Đầu dây bên kia báo bận, vang lên hai tiếng rồi tắt.
Mộc Dương Hà có chút luống cuống, quyết định đến nơi An Ly ở để tìm cô.
Dừng xe trước biệt thự, anh nhanh chóng xuống xe chạy đến trước cửa. Cửa khép hờ, đẩy nhẹ đã mở.
Anh cuống quít đi vào, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng An Ly. Anh phát hiện chỗ ở của cô thiếu rất nhiều đồ đạc, như đang dọn nhà.
Nghĩ vậy, anh thuận tay đẩy cửa phòng ngủ An Ly, lại nhìn thấy cảnh khiến anh hoảng sợ tột độ!