Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 189 TUYỆT ĐỐI KHÔNG YÊU ANH
CHƯƠNG 189: TUYỆT ĐỐI KHÔNG YÊU ANH
“Mộc Dương Hà, tên điên này!” Tống Đường Huy trợn mắt hét lớn.
Tính cách anh rất dễ chịu, nhưng bây giờ Mộc Dương Hà lại chạy đến lễ đính hôn của anh, muốn cướp đi người anh yêu!
Nếu là người nóng tính, lúc này sẽ không nhịn nổi.
Mộc Dương Hà lau vết máu rỉ ra bên mép, cười lạnh: “Tống Đường Huy, anh thật sự cho rằng người cô ấy yêu chính là anh sao?”
Mọi người xì xào, cả lễ đường lao xao.
Người nhà họ Tống đều đứng trong lễ đường nhất thời bối rối vì tình huống bất ngờ. Nhạc Bảo Bối luống cuống đứng trên bục, không biết lúc này nên làm gì.
Tống Đường Huy giận dữ hét: “Mộc Dương Hà, anh đừng quá tự cho là đúng! Tuyết Nhi bây giờ đã đính hôn với tôi! Anh cảm thấy anh sẽ có cơ hội tổn thương cô ấy nữa sao?”
Mộc Dương Hà giễu cợt nói: “Đính hôn? Hai người đã thực sự đính hôn sao? Sao tôi lại nhớ, hình như lễ đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu mà?” Nói rồi, anh quay đầu về phía Phương Tuyết Nhi, thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Hai tay Tống Đường Huy nắm chặt thành cú đấm, anh muốn đấm Mộc Dương Hà một cú để anh ta tỉnh táo lại.
Phương Tuyết Nhi vội nắm lấy tay anh, ý bảo anh dừng tay. Cô nhìn Mộc Dương Hà, lạnh lùng hỏi: “Mộc Dương Hà, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đi theo anh? Anh hãy lau mắt mà nhìn cho rõ, tôi đã quyết định gả cho Đường Huy rồi, anh cũng đã có vợ chưa cưới. Cho nên, anh có tư cách gì đến đây quấy rối? Anh có tư cách gì bắt tôi đi với anh?”
Mộc Dương Hà vẫn nhìn ánh mắt của cô, phảng phất nhìn thấu cả người cô, anh kiên định nói: “Phương Tuyết Nhi, cô có dám nói cô không có chút tình cảm gì với tôi?”
Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người.
Nếu như trước đây, chắc chắn cô sẽ liều lĩnh đi theo Mộc Dương Hà. Nhưng bây giờ, cô sẽ không.
Cô đã nhìn rõ hiện thực, mỗi lần cô bị thương, cô đau khổ, đều là Tống Đường Huy ở bên cạnh cô. Mà Mộc Dương Hà luôn ở bên một cô gái khác.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể phản bội những điều tốt đẹp Tống Đường Huy dành cho cô.
Cô nhìn vào mắt Mộc Dương Hà, nghiêm túc thốt ra lời nói dối từng câu từng chữ: “Không, Mộc Dương Hà, tôi không hề yêu anh, xin anh đừng tự mình đa tình.”
Đầu óc Mộc Dương Hà thoáng trống rỗng, trong chớp mắt này, anh không muốn quan tâm chuyện gì nữa, Tống Đường Huy gì đó, người xung quanh gì đó, anh cũng không thèm liếc nhìn, anh chỉ muốn đưa cô rời khỏi nơi này!
Cho dù phải dùng đến sức mạnh!
Hai cánh tay anh đang định ôm lấy Phương Tuyết Nhi vào lòng.
Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên ở cửa: “Dừng tay!”
Là ông cụ Mộc!
Mộc Dương Hà dừng động tác lại, chậm rãi quay đầu, ông cụ Mộc đang bước về hướng này.
Vừa đi đến bên cạnh anh, ông cụ Mộc đã giáng cho anh một cú tát: “Súc sinh, mày làm gì ở đây!”
Khuôn mặt của Mộc Dương Hà đau đớn nóng bừng bừng nhưng vẫn mạnh miệng: “Ông nội, vậy ông đến đây làm gì?”
Ông cụ Mộc kéo tay anh: “Theo ông về!”
Mộc Dương Hà rút tay ra, ánh mắt kiên định cự tuyệt: “Ông nội, ông về trước đi.”
Ông Mộc càng tức giận hơn, ông không rõ người cháu này của ông biến thành như vậy từ lúc nào, ông tức giận nói: “Cháu không được quên, cháu đã đính hôn! Nếu đã chọn An Ly thì không nên tới quấy rầy Tuyết Nhi! Cháu làm như vậy là đồng thời muốn phụ bạc hai người phụ nữ sao?”
Lời vừa nói ra, Mộc Dương Hà như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, chớp mắt tỉnh táo lại.
Đúng vậy, anh đang làm gì ở đây? Hủy bỏ lời hứa với một người phụ nữ, phá hỏng hạnh phúc của một người phụ nữ khác sao?
Nhưng vì sao, anh lại đau lòng như thế, cuối cùng anh nhìn Phương Tuyết Nhi, từ từ buông tay cô ra, tập tễnh lê từng bước về phía cửa.
Ông Mộc thở dài một hơi, áy náy nhìn Phương Tuyết Nhi, sau đó cũng rời đi.
Trận náo nhiệt này cuối cùng cũng kết thúc.
Lễ đính hôn vẫn tiến hành như thường, chỉ là Phương Tuyết Nhi cũng không cười nổi nữa.
Trước màn ảnh máy tính, An Ly nhìn tin tức đưa tin, chân mày dần dần nhíu lại.
Sáng nay, cô ta gọi điện cho Mộc Dương Hà, cô ta sợ anh sẽ kích động đi tìm Phương Tuyết Nhi. Nhưng cô ta không ngờ, Mộc Dương Hà thật sự đến giành cô dâu.
Mặc dù không thành công, nhưng hiện tại chuyện này đã trở thành vấn đề xôn xao cả thành phố.
Mà An Ly cô ta - vợ chưa cưới của Mộc Dương Hà cũng trở thành trò cười lớn nhất cả thành phố.
Cô ta bắt đầu hận chính mình, vì sao chân của cô ta khỏe nhanh như vậy? Nếu chân của cô ta vẫn không thể đi, Mộc Dương Hà sẽ không rời bỏ cô ta.
Cho dù thế nào, cô ta muốn kéo trái tim anh quay về.
Đến nhà họ Mộc, ông cụ Mộc ngồi trên xích đu trong sân nhắm mắt lại phơi nắng, không hề có chút khí thế uy nghiêm nào như trong những tấm hình tin tức ở lễ đính hôn của nhà họ Tống.
An Ly nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông cụ Mộc bình thản ừ một tiếng, cũng không mở mắt, tựa như không quan tâm đến cô ta.
Cô ta đang định đi vào nhà, ông cụ Mộc chợt mở mắt, ngồi thẳng người, giọng nói có chút sắc bén hỏi: “An Ly, cháu thật lòng yêu Dương Hà sao?”
An Ly hơi ngẩn ra, mặc dù không biết tại sao ông cụ Mộc đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô ta vẫn gật đầu.
Cô ta thực sự yêu Mộc Dương Hà, từ tám năm trước đã bắt đầu yêu. Chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều biến cố, cô ta đối với anh sớm đã không còn là tình yêu đơn thuần nữa.
Ông cụ Mộc nhìn thẳng vào mắt của cô ta, tựa như muốn nhìn thấu bí mật tận đáy lòng cô ta.
Một lúc lâu sau, ông chậm rãi nói một câu: “Nếu cháu có bất kỳ ý nghĩ xấu nào trong đầu, hãy sớm từ bỏ đi, nhà họ Mộc ta không dễ đụng vào như cháu nghĩ đâu.”
Ông lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, hạng người nào mà chưa từng thấy qua?
Chỉ cần liếc nhìn, ông đã nhận ra An Ly đối với Mộc Dương Hà tuyệt đối không chỉ là tình yêu đơn giản như vậy. Trong ánh mắt của cô ta xen lẫn rất nhiều thứ khác.
Đã bị nhìn ra rồi sao?
An Ly bỗng nhiên thu lại nụ cười trên mặt, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng ngày xưa. Giọng của cô ta bình thản hỏi: “Ông nội, ông còn nhớ An Vân Long không?”
Ông cụ Mộc nhẹ nhàng trả lời: “Đương nhiên nhớ, cha của cháu, đã từng là nhân viên cao cấp của Thành Công. Chỉ tiếc, tai nạn xe nhiều năm trước đã mang anh ta đi.”
An Ly cười nhạt: “Hy vọng ông có thể mãi mãi nhớ kỹ ông ấy.”
Bởi vì, tôi sẽ thay ông ấy đòi lại công bằng chúng tôi nên có.
Cô ta cụp mắt thu lại thần sắc, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu lên tầng trước.”
Dứt lời, cô ta xoay người vào nhà.
Lên tầng, cô ta đẩy cửa phòng ngủ Mộc Dương Hà, đập vào mắt là vỏ chai rượu đầy đất. Mộc Dương Hà nằm trên đất, say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Cô ta vòng qua những vỏ chai rượu, muốn đi tới đỡ anh lên giường. Trong lúc vô ý thoáng nhìn, giữa những vỏ chai rượu đầy đất còn kèm theo nhiều bình thuốc.
Những bình thuốc này cô ta đều biết, là thuốc trị trầm cảm.
Từ hôm qua Phương Tuyết Nhi đính hôn đến bây giờ chỉ vẻn vẹn hai ngày mà anh đã uống nhiều thuốc như vậy?
“Mộc Dương Hà, tên điên này!” Tống Đường Huy trợn mắt hét lớn.
Tính cách anh rất dễ chịu, nhưng bây giờ Mộc Dương Hà lại chạy đến lễ đính hôn của anh, muốn cướp đi người anh yêu!
Nếu là người nóng tính, lúc này sẽ không nhịn nổi.
Mộc Dương Hà lau vết máu rỉ ra bên mép, cười lạnh: “Tống Đường Huy, anh thật sự cho rằng người cô ấy yêu chính là anh sao?”
Mọi người xì xào, cả lễ đường lao xao.
Người nhà họ Tống đều đứng trong lễ đường nhất thời bối rối vì tình huống bất ngờ. Nhạc Bảo Bối luống cuống đứng trên bục, không biết lúc này nên làm gì.
Tống Đường Huy giận dữ hét: “Mộc Dương Hà, anh đừng quá tự cho là đúng! Tuyết Nhi bây giờ đã đính hôn với tôi! Anh cảm thấy anh sẽ có cơ hội tổn thương cô ấy nữa sao?”
Mộc Dương Hà giễu cợt nói: “Đính hôn? Hai người đã thực sự đính hôn sao? Sao tôi lại nhớ, hình như lễ đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu mà?” Nói rồi, anh quay đầu về phía Phương Tuyết Nhi, thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Hai tay Tống Đường Huy nắm chặt thành cú đấm, anh muốn đấm Mộc Dương Hà một cú để anh ta tỉnh táo lại.
Phương Tuyết Nhi vội nắm lấy tay anh, ý bảo anh dừng tay. Cô nhìn Mộc Dương Hà, lạnh lùng hỏi: “Mộc Dương Hà, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đi theo anh? Anh hãy lau mắt mà nhìn cho rõ, tôi đã quyết định gả cho Đường Huy rồi, anh cũng đã có vợ chưa cưới. Cho nên, anh có tư cách gì đến đây quấy rối? Anh có tư cách gì bắt tôi đi với anh?”
Mộc Dương Hà vẫn nhìn ánh mắt của cô, phảng phất nhìn thấu cả người cô, anh kiên định nói: “Phương Tuyết Nhi, cô có dám nói cô không có chút tình cảm gì với tôi?”
Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người.
Nếu như trước đây, chắc chắn cô sẽ liều lĩnh đi theo Mộc Dương Hà. Nhưng bây giờ, cô sẽ không.
Cô đã nhìn rõ hiện thực, mỗi lần cô bị thương, cô đau khổ, đều là Tống Đường Huy ở bên cạnh cô. Mà Mộc Dương Hà luôn ở bên một cô gái khác.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể phản bội những điều tốt đẹp Tống Đường Huy dành cho cô.
Cô nhìn vào mắt Mộc Dương Hà, nghiêm túc thốt ra lời nói dối từng câu từng chữ: “Không, Mộc Dương Hà, tôi không hề yêu anh, xin anh đừng tự mình đa tình.”
Đầu óc Mộc Dương Hà thoáng trống rỗng, trong chớp mắt này, anh không muốn quan tâm chuyện gì nữa, Tống Đường Huy gì đó, người xung quanh gì đó, anh cũng không thèm liếc nhìn, anh chỉ muốn đưa cô rời khỏi nơi này!
Cho dù phải dùng đến sức mạnh!
Hai cánh tay anh đang định ôm lấy Phương Tuyết Nhi vào lòng.
Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên ở cửa: “Dừng tay!”
Là ông cụ Mộc!
Mộc Dương Hà dừng động tác lại, chậm rãi quay đầu, ông cụ Mộc đang bước về hướng này.
Vừa đi đến bên cạnh anh, ông cụ Mộc đã giáng cho anh một cú tát: “Súc sinh, mày làm gì ở đây!”
Khuôn mặt của Mộc Dương Hà đau đớn nóng bừng bừng nhưng vẫn mạnh miệng: “Ông nội, vậy ông đến đây làm gì?”
Ông cụ Mộc kéo tay anh: “Theo ông về!”
Mộc Dương Hà rút tay ra, ánh mắt kiên định cự tuyệt: “Ông nội, ông về trước đi.”
Ông Mộc càng tức giận hơn, ông không rõ người cháu này của ông biến thành như vậy từ lúc nào, ông tức giận nói: “Cháu không được quên, cháu đã đính hôn! Nếu đã chọn An Ly thì không nên tới quấy rầy Tuyết Nhi! Cháu làm như vậy là đồng thời muốn phụ bạc hai người phụ nữ sao?”
Lời vừa nói ra, Mộc Dương Hà như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, chớp mắt tỉnh táo lại.
Đúng vậy, anh đang làm gì ở đây? Hủy bỏ lời hứa với một người phụ nữ, phá hỏng hạnh phúc của một người phụ nữ khác sao?
Nhưng vì sao, anh lại đau lòng như thế, cuối cùng anh nhìn Phương Tuyết Nhi, từ từ buông tay cô ra, tập tễnh lê từng bước về phía cửa.
Ông Mộc thở dài một hơi, áy náy nhìn Phương Tuyết Nhi, sau đó cũng rời đi.
Trận náo nhiệt này cuối cùng cũng kết thúc.
Lễ đính hôn vẫn tiến hành như thường, chỉ là Phương Tuyết Nhi cũng không cười nổi nữa.
Trước màn ảnh máy tính, An Ly nhìn tin tức đưa tin, chân mày dần dần nhíu lại.
Sáng nay, cô ta gọi điện cho Mộc Dương Hà, cô ta sợ anh sẽ kích động đi tìm Phương Tuyết Nhi. Nhưng cô ta không ngờ, Mộc Dương Hà thật sự đến giành cô dâu.
Mặc dù không thành công, nhưng hiện tại chuyện này đã trở thành vấn đề xôn xao cả thành phố.
Mà An Ly cô ta - vợ chưa cưới của Mộc Dương Hà cũng trở thành trò cười lớn nhất cả thành phố.
Cô ta bắt đầu hận chính mình, vì sao chân của cô ta khỏe nhanh như vậy? Nếu chân của cô ta vẫn không thể đi, Mộc Dương Hà sẽ không rời bỏ cô ta.
Cho dù thế nào, cô ta muốn kéo trái tim anh quay về.
Đến nhà họ Mộc, ông cụ Mộc ngồi trên xích đu trong sân nhắm mắt lại phơi nắng, không hề có chút khí thế uy nghiêm nào như trong những tấm hình tin tức ở lễ đính hôn của nhà họ Tống.
An Ly nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông cụ Mộc bình thản ừ một tiếng, cũng không mở mắt, tựa như không quan tâm đến cô ta.
Cô ta đang định đi vào nhà, ông cụ Mộc chợt mở mắt, ngồi thẳng người, giọng nói có chút sắc bén hỏi: “An Ly, cháu thật lòng yêu Dương Hà sao?”
An Ly hơi ngẩn ra, mặc dù không biết tại sao ông cụ Mộc đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô ta vẫn gật đầu.
Cô ta thực sự yêu Mộc Dương Hà, từ tám năm trước đã bắt đầu yêu. Chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều biến cố, cô ta đối với anh sớm đã không còn là tình yêu đơn thuần nữa.
Ông cụ Mộc nhìn thẳng vào mắt của cô ta, tựa như muốn nhìn thấu bí mật tận đáy lòng cô ta.
Một lúc lâu sau, ông chậm rãi nói một câu: “Nếu cháu có bất kỳ ý nghĩ xấu nào trong đầu, hãy sớm từ bỏ đi, nhà họ Mộc ta không dễ đụng vào như cháu nghĩ đâu.”
Ông lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, hạng người nào mà chưa từng thấy qua?
Chỉ cần liếc nhìn, ông đã nhận ra An Ly đối với Mộc Dương Hà tuyệt đối không chỉ là tình yêu đơn giản như vậy. Trong ánh mắt của cô ta xen lẫn rất nhiều thứ khác.
Đã bị nhìn ra rồi sao?
An Ly bỗng nhiên thu lại nụ cười trên mặt, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng ngày xưa. Giọng của cô ta bình thản hỏi: “Ông nội, ông còn nhớ An Vân Long không?”
Ông cụ Mộc nhẹ nhàng trả lời: “Đương nhiên nhớ, cha của cháu, đã từng là nhân viên cao cấp của Thành Công. Chỉ tiếc, tai nạn xe nhiều năm trước đã mang anh ta đi.”
An Ly cười nhạt: “Hy vọng ông có thể mãi mãi nhớ kỹ ông ấy.”
Bởi vì, tôi sẽ thay ông ấy đòi lại công bằng chúng tôi nên có.
Cô ta cụp mắt thu lại thần sắc, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu lên tầng trước.”
Dứt lời, cô ta xoay người vào nhà.
Lên tầng, cô ta đẩy cửa phòng ngủ Mộc Dương Hà, đập vào mắt là vỏ chai rượu đầy đất. Mộc Dương Hà nằm trên đất, say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Cô ta vòng qua những vỏ chai rượu, muốn đi tới đỡ anh lên giường. Trong lúc vô ý thoáng nhìn, giữa những vỏ chai rượu đầy đất còn kèm theo nhiều bình thuốc.
Những bình thuốc này cô ta đều biết, là thuốc trị trầm cảm.
Từ hôm qua Phương Tuyết Nhi đính hôn đến bây giờ chỉ vẻn vẹn hai ngày mà anh đã uống nhiều thuốc như vậy?