Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 17 THÂN PHẬN CỦA ANH
CHƯƠNG 17: THÂN PHẬN CỦA ANH
“Anh… Anh… Anh là giám đốc của chúng tôi à?” Phương Tuyết Nhi khiếp sợ, ngay cả nói chuyện cũng bị lắp bắp.
Mộc Dương Hà nhìn thấy dáng vẻ như gặp quỷ của Phương Tuyết Nhi thì trên gương mặt lạnh lùng vẫn không có chút độ ấm nào nhưng chỗ sâu trong mắt anh lại có một tia cảm xúc không biết tên đang dao động.
Anh hừ lạnh một tiếng, cười như không cười hỏi cô: “Sao thế, thấy quỷ à?”
“Không không không, chỉ là do tôi quá kinh ngạc thôi, khó trách ngày đó tên Đường đê tiện kia, à không, trưởng phòng Đường lại sợ tới mức muốn tiểu ra quần khi nhìn thấy anh!” Phương Tuyết Nhi nhớ lại dáng vẻ kinh sợ ngày đó của Đường Uy Phong thì trên mặt không nhịn được mà hiện lên tia vui vẻ.
Thấy bộ dạng một hồi âm u một hồi sáng sủa của Phương Tuyết Nhi, Mộc Dương Hà hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Rốt cuộc cũng nhớ lại mục đích khi đến đây, cơn giận của Phương Tuyết Nhi lại bùng lên, cô nói một cách ngang lẫm liệt: “Tôi tới đây để khiếu nại trưởng phòng bộ phận thiết kế Đường Uy Phong.”
“Ồ~” Mộc Dương Hà buông tài liệu trong tay, nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú: “Cô muốn khiếu nại anh ta chuyện gì?”
“Anh ta dùng việc công trả thù riêng, cố ý khó xử nhân viên, trì hoãn không duyệt bản thảo thiết kế, làm chậm trễ thời gian thực hiện các hạng mục của công ty, còn làm trái với quy định của công ty, tùy ý sa thải công nhân viên chức.”
Phương Tuyết Nhi dùng một hơi kể hết các hành vi tồi tệ của Đường Uy Phong.
“Nhiều như vậy sao, cô có chứng cứ chứng minh lời khiếu nại của mình là thật không?” Trên mặt Mộc Dương Hà vẫn không có chút biểu cảm nào.
Chứng cứ? Phương Tuyết Nhi có chút nóng nảy.
Lần nào Đường Uy Phong làm khó dễ cô cũng tiến hành vô cùng bí mật, cô làm gì có chứng cớ chứ?
Nhưng cô cũng đã đến đây, không thể kiện một trận rồi nói là mình đoán mò bằng trực giác được!
Đầu óc cô nóng lên lập tức thốt ra: “Tôi có chứng cớ!”
Cô vừa nói ra lời này, gương mặt vô cảm của Mộc Dương Hà cũng không thể duy trì được nữa, trên gương mặt đó vẫn là vẻ lạnh lùng như băng đá nhưng khóe miệng lại cong lại một vòng cung khó phát hiện.
Mộc Dương Hà hờ hững nói: “Mời cô nói!”
Phương Tuyết Nhi cũng không phát hiện ra phản ứng của Mộc Dương Hà, cô vẫn phẫn nộ như trước: “Anh ta rõ ràng đang chĩa mũi nhọn vào tôi, sáng hôm nay, tôi không tới công ty làm, anh ta không muốn xử lý việc tôi nghỉ làm theo quy định của công ty mà muốn trực tiếp đuổi việc tôi!”
“Tại sao anh ta lại phải chĩa mũi nhọn vào cô? Chắc phải có lý do gì đó!” Mười ngón tay của Mộc Dương Hà đan vào nhau, nhẹ nhàng chống đỡ đường cong dưới chiếc cằm kiên nghị, đẹp mắt.
Phương Tuyết Nhi do dự nửa ngày rồi vẫn mở miệng nói: “Bởi vì anh ta là bạn trai cũ của tôi, trước kia anh ta bắt cá hai tay nên bị tôi đá, bây giờ anh ta muốn quay lại với tôi, tôi không đồng ý nên anh ta mới làm khó dễ tôi khắp nơi như thế, rõ ràng là anh ta muốn ép tôi rời khỏi công ty, tôi sẽ không để anh ta thực hiện được ý đồ đâu!”
Bạn trai cũ?
Lời này dường như đã kích thích Mộc Dương Hà, đột nhiên trong lòng anh dâng lên một chút buồn bực khó hiểu.
Chẳng lẽ Bình Nhi là con của cô và tên họ Đường kia?
Nghĩ như thế, trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Mộc Dương Hà bùng lên lửa giận không thể áp chế được mà muốn toát cả ra ngoài.
Nhưng trên mặt hay trong giọng nói vẫn có sự bình tĩnh, anh lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của các người, tự mình giải quyết đi, tôi sẽ không nhúng tay vào đâu.”
Trong mắt Mộc Dương Hà, đây có khả năng là ân oán giữa hai người yêu cũ với nhau nhưng lại ầm ĩ tới chỗ cấp trên quản lý công ty thế này thì đúng là buồn cười!
“Cái gì là ‘Chuyện của các người’ chứ, tôi và tên đàn ông đê tiện kia không phải là ‘các người’ đâu! Hơn nữa, đây là chuyện công việc, anh là giám đốc, tôi không tìm anh thì tìm ai đây?”
Phương Tuyết Nhi nghe xong lời nói của Mộc Dương Hà thì tức tới mức không chỗ trút xuống, cô tiến lên vài bước, chống tay lên bàn làm việc, mặt đối mặt với Mộc Dương Hà, tức giận nói.
Mộc Dương Hà cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt rực rỡ, đen láy như biển sâu sâu thẳm không thấy đáy.
“Tìm tôi này!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, bế tắc.
Không biết Lương Vỹ Lộc chui từ đâu ra, đi tới với dáng vẻ bất cần.
Đúng, lại là người quen!
Mộc Dương Hà không hề để ý tới người vừa đến, tiếp tục cúi đầu phê duyệt hồ sơ.
Phương Tuyết Nhi mở miệng hỏi trước: “Sao anh cũng ở đây?”
Lương Vỹ Lộc cợt nhả trả lời: “Đây là phòng làm việc của tôi thì tất nhiên tôi phải ở trong này rồi!”
Trong chớp mắt, Phương Tuyết Nhi không hiểu ra sao, thế này là sao đây?
Cô nhìn kỹ lại, trong góc bàn làm việc có bày một cái bảng chức vụ, trên đó ghi là: Giám đốc công ty thiết kế thời trang Florina - Lương Vỹ Lộc
Vừa rồi khi tiến vào cô hoàn toàn không chú ý nhìn kỹ!
Nên tên họ Mục này không phải là giám đốc!
Đồ lừa đảo!
Phương Tuyết Nhi cắn răng, tức giận trừng mắt Mộc Dương Hà, sau đó lại hỏi Lương Vỹ Lộc với giọng nửa tin nửa ngờ: “Anh thật sự tên là Lương Vỹ Lộc à?”
Lương Vỹ Lộc cười he he rồi lại tỏ ra ấm ức nói: “Có cần tôi lấy thẻ chứng minh nhân dân ra cho cô xem không?”
“Được!” Phương Tuyết Nhi đồng ý không chút chần chờ,
Vẻ mặt người này không đứng đắn, nhìn sao cũng không thấy giống dáng vẻ của một giám đốc.
“Ừ~” Lương Vỹ Lộc cười, tay đưa chứng minh nhân dân cho Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nghiêm túc đọc, trên đó đúng là có viết ba chữ - Lương Vỹ Lộc vô cùng ngay ngắn.
Thật đúng là!
Cô có hơi ngượng ngùng, xấu hổ trả lại chứng minh nhân dân cho Lương Vỹ Lộc: “Thật ngại quá, giám đốc Lương!”
Lương Vỹ Lộc cũng không để bụng chút nào, anh ta cười như đang cảm thấy rất thú vị: “Không sao không sao, lúc này chắc cô đã tin tôi không phải là giả rồi nhỉ!”
Dưới trướng tập đoàn Thành Công có vài công ty thiết kế thời trang và công ty giải trí, tất cả đều do Lương Vỹ Lộc toàn quyền phụ trách.
Bình thường Lương Vỹ Lộc có dáng vẻ bất cần đời nhưng việc trong công ty lại được anh ta xử lý gọn gàng đến nơi đến chốn, anh ta chính là phụ tá đắc lực của Mộc Dương Hà.
“Đừng làm màu nữa, mau sang đây xem chỗ tài liệu này đi!”
Lương Vỹ Lộc còn đang đắc ý thì đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Mộc Dương Hà, anh ta ngoan ngoãn đi qua xem tài liệu.
Phương Tuyết Nhi đứng một bên nhìn hai người thảo luận nội dung điều khoản và chi tiết của văn kiện. Dáng vẻ ngoan ngoãn, lắng nghe sự ân cần dạy bảo của Lương Vỹ Lộc khiến cô cảm thấy rất buồn bực, thế này thì rõ ràng Mộc Dương Hà mới là người có chức vị cao hơn mà.
Nhưng người có thể khiến giám đốc kính cẩn nghe lời như vậy chỉ có một.
Phương Tuyết Nhi bị suy nghĩ của mình dọa, chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, chẳng lẽ anh là?
Anh Mục…. Anh Mục…. Anh Mộc!
Mộc Dương Hà! Chính là tổng giám đốc của công ty này!
Trời ạ, chẳng lẽ mấy ngày nay, cô đã ở chung một nhà với ông trùm giới kinh doanh khu Đông Nam rộng lớn thành phố H, người sống như một vị vua sao?
Đáng chết! Cô nên nghĩ ra từ sớm mới phải, chiếc xe sang trọng có giá trên trời, nơi ở như cung điện, khí chất lạnh lùng, cao ngạo khiến người khác kính sợ. Người có được tất cả những thứ đó còn có thể là ai ngoài vị tổng giám đốc lạnh lùng như băng đá Mộc Dương Hà nổi tiếng kia chứ?
Những việc xảy ra giữa cô và Mộc Dương Hà tại nhà họ Mộc, từng việc từng việc đều hiện lên trong đầu Phương Tuyết Nhi.
…Đừng bao giờ cho rằng mình rất quan trọng.
…Cô không có tư cách quản chuyện của tôi.
Không xong rồi, dường như cô đã chọc phải người không nên chọc nhất rồi!
“Này này! Cô không sao chứ?” Lương Vỹ Lộc nhìn thấy Phương Tuyết Nhi ngẩn người cả buổi, trên mặt còn một hồi biến xanh một hồi biến trắng thì lấy tay huơ huơ trrước mặt cô.
“Không có, không có, không sao! Vậy… Hai người cứ thảo luận đi, tôi ra ngoài trước!”
Nói xong Phương Tuyết Nhi chuẩn bị chạy trốn.
“Đợi đã!” Mộc Dương Hà gọi cô lại, một hồi sau mới lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Không ai dám đuổi việc cô đâu!”
Phương Tuyết Nhi cũng không xoay ngươi lại mà đưa lưng về phía anh, gật đầu. Sau đó, cô bước nhanh ra khỏi văn phòng giám đốc.
Sau khi đoán ra thân phận của anh, ngay cả dũng khí đối mặt với anh, cô cũng không có. Thân phận cao xa kia như một khoảng cách to lớn ngăn cách cô và anh, họ là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Phương Tuyết Nhi rầu rĩ trở về phòng làm việc của mình, quả nhiên Đường Uy Phong không tới quấy rầy cô nữa nhưng cho tới trưa, cô vẫn luôn làm việc trong tâm trạng không yên.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Tuyết Nhi tránh chạm mặt Mộc Dương Hà, cô luôn ra khỏi nhà từ rất sớm, tối cũng tự nguyện tăng ca tới khuya khoắt.
Giờ tới lượt Đường Uy Phong buồn bực rồi, từ bao giờ mà Phương Tuyết Nhi đã chịu thương chịu khó như thế nhỉ?
Từ khi Lương Vỹ Lộc bác bỏ việc sa thải Phương Tuyết Nhi của hắn ta, cô ngốc kia ngày nào cũng xin tăng ca mà không cần ai căn dặn.
Sau vài ngày đi sớm về trễ liên tục, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi cũng bị Mộc Dương Hà tóm được, trong một buổi sớm đang chuẩn bị đi làm, Phương Tuyết Nhi bị chặn ở cửa.
“Cô đang cố ý trốn tránh tôi à?”
“Anh… Anh… Anh là giám đốc của chúng tôi à?” Phương Tuyết Nhi khiếp sợ, ngay cả nói chuyện cũng bị lắp bắp.
Mộc Dương Hà nhìn thấy dáng vẻ như gặp quỷ của Phương Tuyết Nhi thì trên gương mặt lạnh lùng vẫn không có chút độ ấm nào nhưng chỗ sâu trong mắt anh lại có một tia cảm xúc không biết tên đang dao động.
Anh hừ lạnh một tiếng, cười như không cười hỏi cô: “Sao thế, thấy quỷ à?”
“Không không không, chỉ là do tôi quá kinh ngạc thôi, khó trách ngày đó tên Đường đê tiện kia, à không, trưởng phòng Đường lại sợ tới mức muốn tiểu ra quần khi nhìn thấy anh!” Phương Tuyết Nhi nhớ lại dáng vẻ kinh sợ ngày đó của Đường Uy Phong thì trên mặt không nhịn được mà hiện lên tia vui vẻ.
Thấy bộ dạng một hồi âm u một hồi sáng sủa của Phương Tuyết Nhi, Mộc Dương Hà hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Rốt cuộc cũng nhớ lại mục đích khi đến đây, cơn giận của Phương Tuyết Nhi lại bùng lên, cô nói một cách ngang lẫm liệt: “Tôi tới đây để khiếu nại trưởng phòng bộ phận thiết kế Đường Uy Phong.”
“Ồ~” Mộc Dương Hà buông tài liệu trong tay, nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú: “Cô muốn khiếu nại anh ta chuyện gì?”
“Anh ta dùng việc công trả thù riêng, cố ý khó xử nhân viên, trì hoãn không duyệt bản thảo thiết kế, làm chậm trễ thời gian thực hiện các hạng mục của công ty, còn làm trái với quy định của công ty, tùy ý sa thải công nhân viên chức.”
Phương Tuyết Nhi dùng một hơi kể hết các hành vi tồi tệ của Đường Uy Phong.
“Nhiều như vậy sao, cô có chứng cứ chứng minh lời khiếu nại của mình là thật không?” Trên mặt Mộc Dương Hà vẫn không có chút biểu cảm nào.
Chứng cứ? Phương Tuyết Nhi có chút nóng nảy.
Lần nào Đường Uy Phong làm khó dễ cô cũng tiến hành vô cùng bí mật, cô làm gì có chứng cớ chứ?
Nhưng cô cũng đã đến đây, không thể kiện một trận rồi nói là mình đoán mò bằng trực giác được!
Đầu óc cô nóng lên lập tức thốt ra: “Tôi có chứng cớ!”
Cô vừa nói ra lời này, gương mặt vô cảm của Mộc Dương Hà cũng không thể duy trì được nữa, trên gương mặt đó vẫn là vẻ lạnh lùng như băng đá nhưng khóe miệng lại cong lại một vòng cung khó phát hiện.
Mộc Dương Hà hờ hững nói: “Mời cô nói!”
Phương Tuyết Nhi cũng không phát hiện ra phản ứng của Mộc Dương Hà, cô vẫn phẫn nộ như trước: “Anh ta rõ ràng đang chĩa mũi nhọn vào tôi, sáng hôm nay, tôi không tới công ty làm, anh ta không muốn xử lý việc tôi nghỉ làm theo quy định của công ty mà muốn trực tiếp đuổi việc tôi!”
“Tại sao anh ta lại phải chĩa mũi nhọn vào cô? Chắc phải có lý do gì đó!” Mười ngón tay của Mộc Dương Hà đan vào nhau, nhẹ nhàng chống đỡ đường cong dưới chiếc cằm kiên nghị, đẹp mắt.
Phương Tuyết Nhi do dự nửa ngày rồi vẫn mở miệng nói: “Bởi vì anh ta là bạn trai cũ của tôi, trước kia anh ta bắt cá hai tay nên bị tôi đá, bây giờ anh ta muốn quay lại với tôi, tôi không đồng ý nên anh ta mới làm khó dễ tôi khắp nơi như thế, rõ ràng là anh ta muốn ép tôi rời khỏi công ty, tôi sẽ không để anh ta thực hiện được ý đồ đâu!”
Bạn trai cũ?
Lời này dường như đã kích thích Mộc Dương Hà, đột nhiên trong lòng anh dâng lên một chút buồn bực khó hiểu.
Chẳng lẽ Bình Nhi là con của cô và tên họ Đường kia?
Nghĩ như thế, trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Mộc Dương Hà bùng lên lửa giận không thể áp chế được mà muốn toát cả ra ngoài.
Nhưng trên mặt hay trong giọng nói vẫn có sự bình tĩnh, anh lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của các người, tự mình giải quyết đi, tôi sẽ không nhúng tay vào đâu.”
Trong mắt Mộc Dương Hà, đây có khả năng là ân oán giữa hai người yêu cũ với nhau nhưng lại ầm ĩ tới chỗ cấp trên quản lý công ty thế này thì đúng là buồn cười!
“Cái gì là ‘Chuyện của các người’ chứ, tôi và tên đàn ông đê tiện kia không phải là ‘các người’ đâu! Hơn nữa, đây là chuyện công việc, anh là giám đốc, tôi không tìm anh thì tìm ai đây?”
Phương Tuyết Nhi nghe xong lời nói của Mộc Dương Hà thì tức tới mức không chỗ trút xuống, cô tiến lên vài bước, chống tay lên bàn làm việc, mặt đối mặt với Mộc Dương Hà, tức giận nói.
Mộc Dương Hà cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt rực rỡ, đen láy như biển sâu sâu thẳm không thấy đáy.
“Tìm tôi này!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, bế tắc.
Không biết Lương Vỹ Lộc chui từ đâu ra, đi tới với dáng vẻ bất cần.
Đúng, lại là người quen!
Mộc Dương Hà không hề để ý tới người vừa đến, tiếp tục cúi đầu phê duyệt hồ sơ.
Phương Tuyết Nhi mở miệng hỏi trước: “Sao anh cũng ở đây?”
Lương Vỹ Lộc cợt nhả trả lời: “Đây là phòng làm việc của tôi thì tất nhiên tôi phải ở trong này rồi!”
Trong chớp mắt, Phương Tuyết Nhi không hiểu ra sao, thế này là sao đây?
Cô nhìn kỹ lại, trong góc bàn làm việc có bày một cái bảng chức vụ, trên đó ghi là: Giám đốc công ty thiết kế thời trang Florina - Lương Vỹ Lộc
Vừa rồi khi tiến vào cô hoàn toàn không chú ý nhìn kỹ!
Nên tên họ Mục này không phải là giám đốc!
Đồ lừa đảo!
Phương Tuyết Nhi cắn răng, tức giận trừng mắt Mộc Dương Hà, sau đó lại hỏi Lương Vỹ Lộc với giọng nửa tin nửa ngờ: “Anh thật sự tên là Lương Vỹ Lộc à?”
Lương Vỹ Lộc cười he he rồi lại tỏ ra ấm ức nói: “Có cần tôi lấy thẻ chứng minh nhân dân ra cho cô xem không?”
“Được!” Phương Tuyết Nhi đồng ý không chút chần chờ,
Vẻ mặt người này không đứng đắn, nhìn sao cũng không thấy giống dáng vẻ của một giám đốc.
“Ừ~” Lương Vỹ Lộc cười, tay đưa chứng minh nhân dân cho Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nghiêm túc đọc, trên đó đúng là có viết ba chữ - Lương Vỹ Lộc vô cùng ngay ngắn.
Thật đúng là!
Cô có hơi ngượng ngùng, xấu hổ trả lại chứng minh nhân dân cho Lương Vỹ Lộc: “Thật ngại quá, giám đốc Lương!”
Lương Vỹ Lộc cũng không để bụng chút nào, anh ta cười như đang cảm thấy rất thú vị: “Không sao không sao, lúc này chắc cô đã tin tôi không phải là giả rồi nhỉ!”
Dưới trướng tập đoàn Thành Công có vài công ty thiết kế thời trang và công ty giải trí, tất cả đều do Lương Vỹ Lộc toàn quyền phụ trách.
Bình thường Lương Vỹ Lộc có dáng vẻ bất cần đời nhưng việc trong công ty lại được anh ta xử lý gọn gàng đến nơi đến chốn, anh ta chính là phụ tá đắc lực của Mộc Dương Hà.
“Đừng làm màu nữa, mau sang đây xem chỗ tài liệu này đi!”
Lương Vỹ Lộc còn đang đắc ý thì đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Mộc Dương Hà, anh ta ngoan ngoãn đi qua xem tài liệu.
Phương Tuyết Nhi đứng một bên nhìn hai người thảo luận nội dung điều khoản và chi tiết của văn kiện. Dáng vẻ ngoan ngoãn, lắng nghe sự ân cần dạy bảo của Lương Vỹ Lộc khiến cô cảm thấy rất buồn bực, thế này thì rõ ràng Mộc Dương Hà mới là người có chức vị cao hơn mà.
Nhưng người có thể khiến giám đốc kính cẩn nghe lời như vậy chỉ có một.
Phương Tuyết Nhi bị suy nghĩ của mình dọa, chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, chẳng lẽ anh là?
Anh Mục…. Anh Mục…. Anh Mộc!
Mộc Dương Hà! Chính là tổng giám đốc của công ty này!
Trời ạ, chẳng lẽ mấy ngày nay, cô đã ở chung một nhà với ông trùm giới kinh doanh khu Đông Nam rộng lớn thành phố H, người sống như một vị vua sao?
Đáng chết! Cô nên nghĩ ra từ sớm mới phải, chiếc xe sang trọng có giá trên trời, nơi ở như cung điện, khí chất lạnh lùng, cao ngạo khiến người khác kính sợ. Người có được tất cả những thứ đó còn có thể là ai ngoài vị tổng giám đốc lạnh lùng như băng đá Mộc Dương Hà nổi tiếng kia chứ?
Những việc xảy ra giữa cô và Mộc Dương Hà tại nhà họ Mộc, từng việc từng việc đều hiện lên trong đầu Phương Tuyết Nhi.
…Đừng bao giờ cho rằng mình rất quan trọng.
…Cô không có tư cách quản chuyện của tôi.
Không xong rồi, dường như cô đã chọc phải người không nên chọc nhất rồi!
“Này này! Cô không sao chứ?” Lương Vỹ Lộc nhìn thấy Phương Tuyết Nhi ngẩn người cả buổi, trên mặt còn một hồi biến xanh một hồi biến trắng thì lấy tay huơ huơ trrước mặt cô.
“Không có, không có, không sao! Vậy… Hai người cứ thảo luận đi, tôi ra ngoài trước!”
Nói xong Phương Tuyết Nhi chuẩn bị chạy trốn.
“Đợi đã!” Mộc Dương Hà gọi cô lại, một hồi sau mới lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Không ai dám đuổi việc cô đâu!”
Phương Tuyết Nhi cũng không xoay ngươi lại mà đưa lưng về phía anh, gật đầu. Sau đó, cô bước nhanh ra khỏi văn phòng giám đốc.
Sau khi đoán ra thân phận của anh, ngay cả dũng khí đối mặt với anh, cô cũng không có. Thân phận cao xa kia như một khoảng cách to lớn ngăn cách cô và anh, họ là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Phương Tuyết Nhi rầu rĩ trở về phòng làm việc của mình, quả nhiên Đường Uy Phong không tới quấy rầy cô nữa nhưng cho tới trưa, cô vẫn luôn làm việc trong tâm trạng không yên.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Tuyết Nhi tránh chạm mặt Mộc Dương Hà, cô luôn ra khỏi nhà từ rất sớm, tối cũng tự nguyện tăng ca tới khuya khoắt.
Giờ tới lượt Đường Uy Phong buồn bực rồi, từ bao giờ mà Phương Tuyết Nhi đã chịu thương chịu khó như thế nhỉ?
Từ khi Lương Vỹ Lộc bác bỏ việc sa thải Phương Tuyết Nhi của hắn ta, cô ngốc kia ngày nào cũng xin tăng ca mà không cần ai căn dặn.
Sau vài ngày đi sớm về trễ liên tục, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi cũng bị Mộc Dương Hà tóm được, trong một buổi sớm đang chuẩn bị đi làm, Phương Tuyết Nhi bị chặn ở cửa.
“Cô đang cố ý trốn tránh tôi à?”