Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 180 LIÊN TỤC BỊ TỪ CHỐI
CHƯƠNG 180: LIÊN TỤC BỊ TỪ CHỐI
Khi Phương Tuyết Nhi mới vào Louise, ông bà Tống coi cô như cái đinh trong mắt.
Khi đó, bọn họ cảm thấy Phương Tuyết Nhi chính là một người phụ nữ ham hư vinh, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nhưng về sau, Phương Tuyết Nhi đã dùng thực lực chứng minh sự cống hiến không ai bằng của cô đối với Louise.
Từ khi vào công ty, mỗi một lô quần áo sau khi được cô xét duyệt thay đổi đều có thể trở thành hàng hot chứ đừng nói đến những kiểu mà cô tự thiết kế ra kia.
Hiện giờ ba chữ Phương Tuyết Nhi này đã trở thành cái tên vàng của thương hiệu Louise.
Vì thế ông Tống bà Tống đương nhiên sẽ không dám tìm Phương Tuyết Nhi gây phiền phức, thậm chí còn muốn chuyển trọng tâm sự nghiệp sang thiết kế trang phục.
Hơn nữa khoảng thời gian trước, trong lúc vô tình Tống Đạt Bằng biết được, Lương Vỹ Lộc đã từng đến tìm Phương Tuyết Nhi, muốn cô nhảy việc về Florina.
Tống Đạt Bằng bị tin tức này dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không còn Phương Tuyết Nhi thì chắc chắn Louise sẽ không được huy hoàng như bây giờ nữa. Cũng may Phương Tuyết Nhi không bị Lương Vỹ Lộc cuỗm đi mất.
Vì vậy ông quyết định nhất định phải tìm dịp nói lời xin lỗi trước mặt Phương Tuyết Nhi, đồng thời nghĩ cách để cô mãi mãi ở lại Louise.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cách tốt nhất chính là để Tống Đường Huy cưới Phương Tuyết Nhi.
Tống Đường Huy lại vô cùng muốn cưới cô, nhưng ông lại không biết người không bằng lòng là Phương Tuyết Nhi.
Hiểu ý của người nhà họ Tống, Phương Tuyết Nhi chậm rãi nói: “Bác trai bác gái, ông bà, mọi người yên tâm. Từ nhỏ ba cháu đã dạy cháu đạo lý làm người, dù người ta có giúp mình một chút thôi thì cũng phải báo đáp. Đường Huy anh ấy vẫn luôn chăm sóc cháu, chỗ nào cũng nghĩ cho cháu, cháu cũng đã chịu ơn một nhà mọi người rất nhiều, thế nên bác yên tâm, cháu sẽ không rời khỏi Louise đâu.”
Trên mặt Tống Đạt Bằng lộ ra vẻ mừng rỡ, Phương Tuyết Nhi nói tiếp: “Nếu đã chọn ở lại Louise, cháu nhất định sẽ kiên trì. Nhưng còn chuyện về cháu và Đường Huy, vẫn mong mọi người đừng can thiệp nhiều. Chuyện của chúng cháu, chúng cháu sẽ tự giải quyết.”
Ngụ ý chính là, có một số việc không thể cưỡng cầu được, đặc biệt là tình cảm.
Cô đã quyết định thử dần dần chấp nhận Tống Đường Huy rồi, nhưng cô vẫn cần thời gian.
Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh hiểu ý cô, không hẹn mà cùng gật đầu.
Thấy chuyện đã nói xong, Nhạc Bảo Bối bỗng mở miệng nói: “Mẹ, không phải mẹ đã nói không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày sao? Mẹ, mẹ không thể không ăn sáng, mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt mới được.”
Phương Tuyết Nhi áy náy nhìn Nhạc Bảo Bối, ngoan ngoãn đi tới bàn ăn cầm một lát bánh mỳ nướng lên.
Sân bay thành phố H, một chiếc máy bay vững vàng hạ cánh xuống mặt đất. Một người phụ nữ phúc hậu toàn thân hàng hiệu đi ra khỏi máy bay, đi theo dòng người ra ngoài sân bay.
Tháo kính râm xuống, Lý Viên Phi lộ ra gương mặt uể oải.
Lần trước nhận được một số tiền lớn kia từ chỗ Tống Đường Huy, sau khi giúp con trai trả nợ, bọn họ còn dư lại ba mươi ba tỷ.
Dựa vào ba mươi ba tỷ này, Phương Thiên Hào và Lý Viên Phi sống rất tốt trong hai tháng. Ai ngờ tính Phương Thiên Hào đến chết cũng không đổi, lại len lén đi đánh bạc!
Lần này Phương Thiên Hào lại thua sạch ba mươi ba tỷ. Lý Viên Phi thương con nóng lòng không nỡ đánh cậu ta, chỉ mắng một trận.
Phương Thiên Hào lại không để bụng, cậu ta cho rằng người đàn ông tên Tống Đường Huy kia có tiền như vậy, cho bọn họ tiền mắt cũng không nháy.
Chỉ cần Lý Viên Phi lại đi tìm anh lần nữa, có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thì mẹ con bọn họ có thể không phải lo ăn uống nửa đời sau nữa rồi.
Vì vậy Lý Viên Phi không thể làm gì khác hơn là lại đến thành phố H.
Sau khi tan làm, Tống Đường Huy bị một người phụ nữ gọi là ở cửa tập đoàn.
Anh quay đầu, phát hiện lại là Lý Viên Phi mẹ của Phương Tuyết Nhi!
Anh khẽ nhíu mày, không biết bà ta lại tìm anh làm gì.
Vẻ mặt Lý Viên Phi mang ý cười đi tới: “À, cậu Tống, gần đây tôi hơi eo hẹp, cậu xem có thể cho tôi thêm ít tiền nữa không?”
Tống Đường Huy hơi kinh ngạc, hai tháng trước anh mới đưa cho người phụ nữ này một khoản tiền không nhỏ, bây giờ bà ta lại chạy tới hỏi anh tiền?
Thật sự nghĩ là anh không tính toán gì sao?
Lý Viên Phi này tuy cũng coi như người một nhà với Phương Tuyết Nhi, nhưng bản tính thực sự khác nhau hoàn toàn. Phương Tuyết Nhi là cô gái thà chết đói cũng không muốn dựa dẫm vào người khác, còn bà ta lại là loại phụ nữ không đạt được mục đích thì không bỏ qua, có lợi thì làm.
Tống Đường Huy nhìn Lý Viên Phi, dùng giọng điệu thờ ơ hiếm có nói: “Bác gái, cháu nhớ không nhầm thì hai tháng trước cháu đã cho bác một khoản tiền rồi, đây đã là con số mà người bình thường cả đời cũng không có rồi. Tiền cháu đưa bác đã đủ nhiều rồi, vậy nên lần này cháu sẽ không đưa cho bác nữa. Bây giờ bác có thể đi rồi.”
Lý Viên Phi sửng sốt, quả thật không ngờ, Tống Đường Huy lần trước trả thù lao thoải mái như vậy lúc này lại trực tiếp từ chối bà ta.
Bà ta cảm thấy mặt mũi không chịu được, giật giật môi muốn mở miệng lại không biết nói gì cho phải.
Tống Đường Huy nhìn bà ta: “Xin lỗi, bác gái, cháu bận rộn nhiều việc, cháu đi trước đây.”
Dứt lời bèn đi về xe mình.
Lý Viên Phi bị từ chối, trong lòng hơi khó chịu, nhưng bà ta vẫn phải tiếp tục nghĩ cách lấy tiền.
Sau khi tan làm, như thường lệ, Phương Tuyết Nhi đi đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối về nhà, lại gặp được một bóng người âm hồn không tan dưới tầng - Lý Viên Phi.
Cô muốn giả vờ không nhìn thấy đi qua, nhưng Lý Viên Phi lại chạy như bay tới: “Tuyết Nhi à, đón con trai tan học về à?”
Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn bà ta, tức giận nói: “Lý Viên Phi, bà lại tới làm gì?”
Nhạc Bảo Bối nhút nhát trốn sau lưng Phương Tuyết Nhi, bà này cậu bé nhớ, lần trước đã hung dữ như người điên ở cổng vườn trẻ.
Lý Viên Phi kéo tay Phương Tuyết Nhi, cười hì hì nói: “Tuyết Nhi à, không ngờ chỗ con ở lại cao cấp như vậy, mua nhà này chắc tốn rất nhiều tiền nhỉ? Có phải cậu Tống mua cho con không? Ôi Tuyết Nhi à, số con đúng là may mắn, không giống như em con, đáng thương như vậy...”
Người phụ nữ này lại dại dột lấy Phương Thiên Hào ra đánh bài tình cảm, không biết người thứ nhất Phương Tuyết Nhi cô ghét là bà ta, người thứ hai chính là Phương Thiên Hào sao?
Còn đánh bài tình cảm, nằm mơ đi!
Phương Tuyết Nhi dùng sức rút tay, không rút ra được, cô cúi đầu nói với Nhạc Bảo Bối ở sau lưng: “Nhạc Bảo Bối ngoan, con tự lên trên tầng trước, nhớ khóa cửa kỹ vào, lát nữa mẹ sẽ lên.”
Nhạc Bảo Bối gật đầu, bước những bước chân nhỏ chạy thật nhanh vào thang máy.
Thấy cậu bé đã đi, lúc này Phương Tuyết Nhi mới không nhịn được nói: “Được rồi đấy Lý Viên Phi, muốn nói cái gì thì bà mau nói đi, tôi không có nhiều thời gian tào lao với bà!”
Lúc này Lý Viên Phi mới buông tay cô ra: “Tuyết Nhi à, mẹ và em trai bây giờ ngay cả tiền ăn cũng không có, con xem bây giờ con sống tốt như vậy, có thể chúng chúng ta một chút? Một chút thôi cũng được.”
Phương Tuyết Nhi ghét bỏ nhìn bà ta một cái, thật đúng là biết mơ mộng.
Năm năm trước khi cô bị đuổi ra khỏi gác lửng, lòng tràn đầy mong muốn sau này nhất định sẽ tìm bà ta và Phương Thiên Hào báo thù, để bà ta biết chữ sai viết thế nào!
Nhưng sau này có Nhạc Bảo Bối, cô đã mất đi suy nghĩ báo thù ấy, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày với Nhạc Bảo Bối của cô, nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại chủ động tìm tới cửa, còn vọng tưởng muốn lấy tiền từ chỗ cô?
Nằm mơ!
Cô nhíu mày, nói một câu: “Tôi không có tiền” rồi quay người đi, nhưng lại bị Lý Viên Phi ngăn lại.
Khi Phương Tuyết Nhi mới vào Louise, ông bà Tống coi cô như cái đinh trong mắt.
Khi đó, bọn họ cảm thấy Phương Tuyết Nhi chính là một người phụ nữ ham hư vinh, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nhưng về sau, Phương Tuyết Nhi đã dùng thực lực chứng minh sự cống hiến không ai bằng của cô đối với Louise.
Từ khi vào công ty, mỗi một lô quần áo sau khi được cô xét duyệt thay đổi đều có thể trở thành hàng hot chứ đừng nói đến những kiểu mà cô tự thiết kế ra kia.
Hiện giờ ba chữ Phương Tuyết Nhi này đã trở thành cái tên vàng của thương hiệu Louise.
Vì thế ông Tống bà Tống đương nhiên sẽ không dám tìm Phương Tuyết Nhi gây phiền phức, thậm chí còn muốn chuyển trọng tâm sự nghiệp sang thiết kế trang phục.
Hơn nữa khoảng thời gian trước, trong lúc vô tình Tống Đạt Bằng biết được, Lương Vỹ Lộc đã từng đến tìm Phương Tuyết Nhi, muốn cô nhảy việc về Florina.
Tống Đạt Bằng bị tin tức này dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không còn Phương Tuyết Nhi thì chắc chắn Louise sẽ không được huy hoàng như bây giờ nữa. Cũng may Phương Tuyết Nhi không bị Lương Vỹ Lộc cuỗm đi mất.
Vì vậy ông quyết định nhất định phải tìm dịp nói lời xin lỗi trước mặt Phương Tuyết Nhi, đồng thời nghĩ cách để cô mãi mãi ở lại Louise.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cách tốt nhất chính là để Tống Đường Huy cưới Phương Tuyết Nhi.
Tống Đường Huy lại vô cùng muốn cưới cô, nhưng ông lại không biết người không bằng lòng là Phương Tuyết Nhi.
Hiểu ý của người nhà họ Tống, Phương Tuyết Nhi chậm rãi nói: “Bác trai bác gái, ông bà, mọi người yên tâm. Từ nhỏ ba cháu đã dạy cháu đạo lý làm người, dù người ta có giúp mình một chút thôi thì cũng phải báo đáp. Đường Huy anh ấy vẫn luôn chăm sóc cháu, chỗ nào cũng nghĩ cho cháu, cháu cũng đã chịu ơn một nhà mọi người rất nhiều, thế nên bác yên tâm, cháu sẽ không rời khỏi Louise đâu.”
Trên mặt Tống Đạt Bằng lộ ra vẻ mừng rỡ, Phương Tuyết Nhi nói tiếp: “Nếu đã chọn ở lại Louise, cháu nhất định sẽ kiên trì. Nhưng còn chuyện về cháu và Đường Huy, vẫn mong mọi người đừng can thiệp nhiều. Chuyện của chúng cháu, chúng cháu sẽ tự giải quyết.”
Ngụ ý chính là, có một số việc không thể cưỡng cầu được, đặc biệt là tình cảm.
Cô đã quyết định thử dần dần chấp nhận Tống Đường Huy rồi, nhưng cô vẫn cần thời gian.
Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh hiểu ý cô, không hẹn mà cùng gật đầu.
Thấy chuyện đã nói xong, Nhạc Bảo Bối bỗng mở miệng nói: “Mẹ, không phải mẹ đã nói không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày sao? Mẹ, mẹ không thể không ăn sáng, mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt mới được.”
Phương Tuyết Nhi áy náy nhìn Nhạc Bảo Bối, ngoan ngoãn đi tới bàn ăn cầm một lát bánh mỳ nướng lên.
Sân bay thành phố H, một chiếc máy bay vững vàng hạ cánh xuống mặt đất. Một người phụ nữ phúc hậu toàn thân hàng hiệu đi ra khỏi máy bay, đi theo dòng người ra ngoài sân bay.
Tháo kính râm xuống, Lý Viên Phi lộ ra gương mặt uể oải.
Lần trước nhận được một số tiền lớn kia từ chỗ Tống Đường Huy, sau khi giúp con trai trả nợ, bọn họ còn dư lại ba mươi ba tỷ.
Dựa vào ba mươi ba tỷ này, Phương Thiên Hào và Lý Viên Phi sống rất tốt trong hai tháng. Ai ngờ tính Phương Thiên Hào đến chết cũng không đổi, lại len lén đi đánh bạc!
Lần này Phương Thiên Hào lại thua sạch ba mươi ba tỷ. Lý Viên Phi thương con nóng lòng không nỡ đánh cậu ta, chỉ mắng một trận.
Phương Thiên Hào lại không để bụng, cậu ta cho rằng người đàn ông tên Tống Đường Huy kia có tiền như vậy, cho bọn họ tiền mắt cũng không nháy.
Chỉ cần Lý Viên Phi lại đi tìm anh lần nữa, có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thì mẹ con bọn họ có thể không phải lo ăn uống nửa đời sau nữa rồi.
Vì vậy Lý Viên Phi không thể làm gì khác hơn là lại đến thành phố H.
Sau khi tan làm, Tống Đường Huy bị một người phụ nữ gọi là ở cửa tập đoàn.
Anh quay đầu, phát hiện lại là Lý Viên Phi mẹ của Phương Tuyết Nhi!
Anh khẽ nhíu mày, không biết bà ta lại tìm anh làm gì.
Vẻ mặt Lý Viên Phi mang ý cười đi tới: “À, cậu Tống, gần đây tôi hơi eo hẹp, cậu xem có thể cho tôi thêm ít tiền nữa không?”
Tống Đường Huy hơi kinh ngạc, hai tháng trước anh mới đưa cho người phụ nữ này một khoản tiền không nhỏ, bây giờ bà ta lại chạy tới hỏi anh tiền?
Thật sự nghĩ là anh không tính toán gì sao?
Lý Viên Phi này tuy cũng coi như người một nhà với Phương Tuyết Nhi, nhưng bản tính thực sự khác nhau hoàn toàn. Phương Tuyết Nhi là cô gái thà chết đói cũng không muốn dựa dẫm vào người khác, còn bà ta lại là loại phụ nữ không đạt được mục đích thì không bỏ qua, có lợi thì làm.
Tống Đường Huy nhìn Lý Viên Phi, dùng giọng điệu thờ ơ hiếm có nói: “Bác gái, cháu nhớ không nhầm thì hai tháng trước cháu đã cho bác một khoản tiền rồi, đây đã là con số mà người bình thường cả đời cũng không có rồi. Tiền cháu đưa bác đã đủ nhiều rồi, vậy nên lần này cháu sẽ không đưa cho bác nữa. Bây giờ bác có thể đi rồi.”
Lý Viên Phi sửng sốt, quả thật không ngờ, Tống Đường Huy lần trước trả thù lao thoải mái như vậy lúc này lại trực tiếp từ chối bà ta.
Bà ta cảm thấy mặt mũi không chịu được, giật giật môi muốn mở miệng lại không biết nói gì cho phải.
Tống Đường Huy nhìn bà ta: “Xin lỗi, bác gái, cháu bận rộn nhiều việc, cháu đi trước đây.”
Dứt lời bèn đi về xe mình.
Lý Viên Phi bị từ chối, trong lòng hơi khó chịu, nhưng bà ta vẫn phải tiếp tục nghĩ cách lấy tiền.
Sau khi tan làm, như thường lệ, Phương Tuyết Nhi đi đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối về nhà, lại gặp được một bóng người âm hồn không tan dưới tầng - Lý Viên Phi.
Cô muốn giả vờ không nhìn thấy đi qua, nhưng Lý Viên Phi lại chạy như bay tới: “Tuyết Nhi à, đón con trai tan học về à?”
Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn bà ta, tức giận nói: “Lý Viên Phi, bà lại tới làm gì?”
Nhạc Bảo Bối nhút nhát trốn sau lưng Phương Tuyết Nhi, bà này cậu bé nhớ, lần trước đã hung dữ như người điên ở cổng vườn trẻ.
Lý Viên Phi kéo tay Phương Tuyết Nhi, cười hì hì nói: “Tuyết Nhi à, không ngờ chỗ con ở lại cao cấp như vậy, mua nhà này chắc tốn rất nhiều tiền nhỉ? Có phải cậu Tống mua cho con không? Ôi Tuyết Nhi à, số con đúng là may mắn, không giống như em con, đáng thương như vậy...”
Người phụ nữ này lại dại dột lấy Phương Thiên Hào ra đánh bài tình cảm, không biết người thứ nhất Phương Tuyết Nhi cô ghét là bà ta, người thứ hai chính là Phương Thiên Hào sao?
Còn đánh bài tình cảm, nằm mơ đi!
Phương Tuyết Nhi dùng sức rút tay, không rút ra được, cô cúi đầu nói với Nhạc Bảo Bối ở sau lưng: “Nhạc Bảo Bối ngoan, con tự lên trên tầng trước, nhớ khóa cửa kỹ vào, lát nữa mẹ sẽ lên.”
Nhạc Bảo Bối gật đầu, bước những bước chân nhỏ chạy thật nhanh vào thang máy.
Thấy cậu bé đã đi, lúc này Phương Tuyết Nhi mới không nhịn được nói: “Được rồi đấy Lý Viên Phi, muốn nói cái gì thì bà mau nói đi, tôi không có nhiều thời gian tào lao với bà!”
Lúc này Lý Viên Phi mới buông tay cô ra: “Tuyết Nhi à, mẹ và em trai bây giờ ngay cả tiền ăn cũng không có, con xem bây giờ con sống tốt như vậy, có thể chúng chúng ta một chút? Một chút thôi cũng được.”
Phương Tuyết Nhi ghét bỏ nhìn bà ta một cái, thật đúng là biết mơ mộng.
Năm năm trước khi cô bị đuổi ra khỏi gác lửng, lòng tràn đầy mong muốn sau này nhất định sẽ tìm bà ta và Phương Thiên Hào báo thù, để bà ta biết chữ sai viết thế nào!
Nhưng sau này có Nhạc Bảo Bối, cô đã mất đi suy nghĩ báo thù ấy, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày với Nhạc Bảo Bối của cô, nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại chủ động tìm tới cửa, còn vọng tưởng muốn lấy tiền từ chỗ cô?
Nằm mơ!
Cô nhíu mày, nói một câu: “Tôi không có tiền” rồi quay người đi, nhưng lại bị Lý Viên Phi ngăn lại.