Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 179 VÔ SỰ MÀ ÂN CẦN
CHƯƠNG 179: VÔ SỰ MÀ ÂN CẦN
Ông cụ Mộc cho rằng anh có lỗi với Phương Tuyết Nhi, không chịu để anh cưới An Ly. Còn nói An Ly không chỉ đơn giản muốn gả cho anh như vậy, cô tuyệt đối có mưu đồ khác.
Anh đương nhiên không đồng ý với lời của ông cụ Mộc, hai người xảy ra tranh chấp, thế là ông cụ Mộc nhất định không chịu có mặt chủ trì lễ đính hôn.
Tô Lạc Nhĩ mẹ của An Ly cũng đã đến hiện trường lễ đính hôn, lúc này đang ngồi ở hang ghế khách quý, phía sau có hai vệ sĩ đang đứng.
Tư thế ngồi của bà tao nhã, mọi cử động đều vô cùng mê hoặc, có không ít đàn ông mời bà uống rượu đều bị bà cười từ chối.
Có lẽ người yêu nhau thật sự có cảm ứng, trong đám người, chỉ một giây, Mộc Dương Hà đã cảm nhận được sự tồn tại của Phương Tuyết Nhi. Anh dựa vào trực giác nhìn lại nơi đó, quả nhiên nhìn thấy Phương Tuyết Nhi.
Sao cô cũng tới? Rõ ràng anh không gửi thiệp mời cho cô.
Nhưng một giây sau, anh nhìn thấy Tống Đường Huy bên cạnh cô liền lập tức phản ứng kịp.
Phương Tuyết Nhi cũng đang nhìn anh và An Ly.
Hai người nhìn nhau, cô kéo tay Tống Đường Huy, tay anh bị An Ly kéo.
Mộc Dương Hà rất nhanh đã dời mắt đi, giả vờ bình tĩnh đi lên sâu khấu, thực ra trong lòng đã nổi sóng.
Đợi hai người đều đi lên sâu khấu, Lương Vỹ Lộc làm người chủ trì lễ đính hôn hôm nay, nói vào micro: “Rất vui khi hôm nay mọi người đã đến tham dự lễ đính hôn của sếp Mộc của chúng ta, sếp Mộc của chúng tôi xin nhiệt liệt hoan nghênh sự có mặt của các vị!”
Mộc Dương Hà bị mấy lời vừa quê vừa thô này của Lương Vỹ Lộc làm cho da gầ toàn thân nổi hết lên.
Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn lại dưới khán đài, tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người.
Rất nhanh, anh đã tìm được.
Phương Tuyết Nhi đứng sau đám người, tay kéo cánh tay Tống Đường Huy thật chặt, từ lúc nãy cô vẫn luôn duy trì tư thế này.
Chẳng biết tại sao, cảnh này lại làm cháy lên lửa giận của anh. Anh kéo tay An Ly đặt vào trong tay, nói với bên dưới sâu khấu: “Như mọi người thấy, tôi sắp cưới người phụ nữ tôi yêu nhất làm vợ. Ý nghĩa của lễ đính hôn ngày hôm nay chính là nói với trời cao từ nay về sau cô ấy chính là người phụ nữ của Mộc Dương Hà tôi.”
Giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng vẫn có thể làm cháy lên bầu không khí trong đám người.
Trong đám người nổi lên một trận rối loạn không nhỏ, tất cả mọi người đều đang bàn tán An Ly và Mộc Dương Hà thực sự là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Lòng Phương Tuyết Nhi lại đau như cắt.
Nhưng dù đau nữa cô cũng chỉ có thể chịu đựng, nếu như bây giờ không chịu được, sau này sẽ tiếp tục đau khổ như vậy. Cô không thể luôn sống trong hồi ức, không thể luôn sống trong sự tốt đẹp mà lúc đầu Mộc Dương Hà đã cho cô.
“Tuyết Nhi, em vẫn ổn chứ?” Tống Đường Huy đưa tay đặt lên trên mu bàn tay cô, lo âu hỏi.
Thực ra anh rất sợ cô không chịu được, cho đến hôm nay, người Phương Tuyết Nhi yêu vẫn chỉ có một mình Mộc Dương Hà.
Mặt Phương Tuyết Nhi tái nhợt, cô lắc đầu.
Mộc Dương Hà nửa quỳ trước mặt An Ly, tự tay đeo nhẫn cho cô.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, bữa tiệc bắt đầu.
Mọi người nói chuyện rất sôi nổi, vui vẻ ăn đồ ăn, mà uống rượu lại uống đến bất tỉnh nhân sự.
Khiến Phương Tuyết Nhi say đến mức đứng cũng không vững lên xe, Tống Đường Huy khẽ thở dài. Vì lái xe, anh không uống rượu, nhưng anh không chống đỡ được Phương Tuyết Nhi uống hết ly này đến ly khác.
“A…”
Phương Tuyết Nhi nằm ở ghế sau, nhẹ giọng nói mớ.
“A… Mộc Dương Hà… Tên khốn nhà anh, em sẽ không nhớ đến anh nữa… Sau này anh đi… anh đi đường anh, em… em đi… đi đường em…”
Tống Đường Huy khởi động xe, chạy xe về phía nhà họ Tống, dù sao đêm nay Nhạc Bảo Bối cũng sẽ ở nhà họ Tống, đưa Phương Tuyết Nhi đến nhà họ Tống, cô cũng sẽ không trách anh.
Sau khi say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, Phương Tuyết Nhi miễn cưỡng mở mắt, phát hiện mình đang năm trong một phòng ngủ không quen thuộc cũng không xa lạ, đây là phòng ngủ của Tống Đường Huy, cô đã từng ở đây một khoảng thời gian. thời gian.
“A!”
Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng hét, Tống Đường Huy vội đẩy cửa đi vào: “Sao vậy, Tuyết Nhi?”
Phương Tuyết Nhi hoảng sợ nhìn quần áo trên người mình, hỏi: “Đường Huy, anh… thay quần áo cho em?”
Ngay cả đồ lót cô cũng bị thay, không hét lên mới lạ.
Tống Đường Huy khẽ cười, nói: “Yên tâm đi, không phải anh, anh bảo người giúp việc thay cho em.”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Quần áo của cô đã được giặt sạch, đặt ngay ngắn ở đầu giường, đuổi Tống Đường Huy ra ngoài, cô lập tức thay đồ ngủ.
Đi xuống lầu, cô mới phát hiện cả nhà họ Tống đều ở đây, chớp mắt cảm thấy xấu hổ vô cùng. Điều xấu hổ hơn chính là, Nhạc Bảo Bối vẫn ngồi ở giữa bọn họ.
Bà Tống cười tủm tỉm chào cô: “Nào, Tuyết Nhi, mau tới đây ngồi.”
Cô không nghe lầm chứ?
Phương Tuyết Nhi cảm thấy ngày hôm nay mặt trời nhất định đã mọc ở đằng tây, nếu không thì sao người vẫn luôn không thích cô như bà Tống lại đột nhiên thân thiết với cô như vậy?
Nhưng cô vẫn đi tới, bế Nhạc Bảo Bối từ bên cạnh ông cụ Tống lên: “Ngại quá, gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Bà cụ Tống mở miệng nói: “Phiền phức gì, Tuyết Nhi, đói không? Bữa sáng ở trên bàn, cháu ăn một chút trước đi.”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Cháu không đói, cảm ơn bà.”
“Tuyết Nhi, mau ngồi đi, bác trai bác gái có lời muốn nói với cháu.” Bà Tống - Đăng Hạnh cười nói với Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi không quen ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, ông Tống mở miệng nói trước: “Tuyết Nhi, trước đây ta và bác gái có hiểu lầm với cháu, đầu tiên phải nói lời xin lỗi với cháu, xin lỗi cháu.”
Ông là người lớn cũng đã lên tiếng nhận sai, Phương Tuyết Nhi cũng không phải người phụ nữ không biết lý lẽ, cô cười lắc đầu: “Không sao, cháu hiểu.”
Cho dù là cha mẹ nào cũng đều không muốn con trai cưới một người phụ nữ chưa chồng mà đã có con. Đây là chuyện bình thường trong cuộc đời.
Ai ngờ ông Tống lại hài lòng nói: “Tuyết Nhi à, sau này nếu cháu muốn ở bên cạnh Đường Huy, chúng ta cũng sẽ không phản đối.”
Đăng Hạnh cũng ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy, Tuyết Nhi à, sau này nếu cháu muốn vào cửa nhà họ Tống thì chúng ta sẽ là mẹ chồng nàng dâu rồi. Cháu yên tâm, mẹ chồng đây nhất định sẽ đối xử tốt với cháu!”
Suýt chút nữa Phương Tuyết Nhi đã phun ngụm trà mình vừa uống ra ngoài!
Thái độ của hai người này thay đổi nhanh thật, thực sự không cách nào chấp nhận được sự nhiệt tình đột nhiên của bọn họ, cô đi thẳng vào vấn đề, mở miệng nói: “Bác trai bác gái, có việc gì hai người cứ nói thẳng đi, hai người như vậy, cháu thực sự không quen.”
Ông Tống bà Tống liếc nhìn nhau, nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng ông Tống mở miệng: “Tuyết Nhi à, nhà họ Tống chúng ta dự định sau này chỉ làm hai ngành thiết kế thời trang và bất động sản thôi. Sau này nhờ cháu quan tâm hơn đến Louise một chút.”
Thì ra là vì Louise, Phương Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ Mộc cho rằng anh có lỗi với Phương Tuyết Nhi, không chịu để anh cưới An Ly. Còn nói An Ly không chỉ đơn giản muốn gả cho anh như vậy, cô tuyệt đối có mưu đồ khác.
Anh đương nhiên không đồng ý với lời của ông cụ Mộc, hai người xảy ra tranh chấp, thế là ông cụ Mộc nhất định không chịu có mặt chủ trì lễ đính hôn.
Tô Lạc Nhĩ mẹ của An Ly cũng đã đến hiện trường lễ đính hôn, lúc này đang ngồi ở hang ghế khách quý, phía sau có hai vệ sĩ đang đứng.
Tư thế ngồi của bà tao nhã, mọi cử động đều vô cùng mê hoặc, có không ít đàn ông mời bà uống rượu đều bị bà cười từ chối.
Có lẽ người yêu nhau thật sự có cảm ứng, trong đám người, chỉ một giây, Mộc Dương Hà đã cảm nhận được sự tồn tại của Phương Tuyết Nhi. Anh dựa vào trực giác nhìn lại nơi đó, quả nhiên nhìn thấy Phương Tuyết Nhi.
Sao cô cũng tới? Rõ ràng anh không gửi thiệp mời cho cô.
Nhưng một giây sau, anh nhìn thấy Tống Đường Huy bên cạnh cô liền lập tức phản ứng kịp.
Phương Tuyết Nhi cũng đang nhìn anh và An Ly.
Hai người nhìn nhau, cô kéo tay Tống Đường Huy, tay anh bị An Ly kéo.
Mộc Dương Hà rất nhanh đã dời mắt đi, giả vờ bình tĩnh đi lên sâu khấu, thực ra trong lòng đã nổi sóng.
Đợi hai người đều đi lên sâu khấu, Lương Vỹ Lộc làm người chủ trì lễ đính hôn hôm nay, nói vào micro: “Rất vui khi hôm nay mọi người đã đến tham dự lễ đính hôn của sếp Mộc của chúng ta, sếp Mộc của chúng tôi xin nhiệt liệt hoan nghênh sự có mặt của các vị!”
Mộc Dương Hà bị mấy lời vừa quê vừa thô này của Lương Vỹ Lộc làm cho da gầ toàn thân nổi hết lên.
Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn lại dưới khán đài, tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người.
Rất nhanh, anh đã tìm được.
Phương Tuyết Nhi đứng sau đám người, tay kéo cánh tay Tống Đường Huy thật chặt, từ lúc nãy cô vẫn luôn duy trì tư thế này.
Chẳng biết tại sao, cảnh này lại làm cháy lên lửa giận của anh. Anh kéo tay An Ly đặt vào trong tay, nói với bên dưới sâu khấu: “Như mọi người thấy, tôi sắp cưới người phụ nữ tôi yêu nhất làm vợ. Ý nghĩa của lễ đính hôn ngày hôm nay chính là nói với trời cao từ nay về sau cô ấy chính là người phụ nữ của Mộc Dương Hà tôi.”
Giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng vẫn có thể làm cháy lên bầu không khí trong đám người.
Trong đám người nổi lên một trận rối loạn không nhỏ, tất cả mọi người đều đang bàn tán An Ly và Mộc Dương Hà thực sự là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Lòng Phương Tuyết Nhi lại đau như cắt.
Nhưng dù đau nữa cô cũng chỉ có thể chịu đựng, nếu như bây giờ không chịu được, sau này sẽ tiếp tục đau khổ như vậy. Cô không thể luôn sống trong hồi ức, không thể luôn sống trong sự tốt đẹp mà lúc đầu Mộc Dương Hà đã cho cô.
“Tuyết Nhi, em vẫn ổn chứ?” Tống Đường Huy đưa tay đặt lên trên mu bàn tay cô, lo âu hỏi.
Thực ra anh rất sợ cô không chịu được, cho đến hôm nay, người Phương Tuyết Nhi yêu vẫn chỉ có một mình Mộc Dương Hà.
Mặt Phương Tuyết Nhi tái nhợt, cô lắc đầu.
Mộc Dương Hà nửa quỳ trước mặt An Ly, tự tay đeo nhẫn cho cô.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, bữa tiệc bắt đầu.
Mọi người nói chuyện rất sôi nổi, vui vẻ ăn đồ ăn, mà uống rượu lại uống đến bất tỉnh nhân sự.
Khiến Phương Tuyết Nhi say đến mức đứng cũng không vững lên xe, Tống Đường Huy khẽ thở dài. Vì lái xe, anh không uống rượu, nhưng anh không chống đỡ được Phương Tuyết Nhi uống hết ly này đến ly khác.
“A…”
Phương Tuyết Nhi nằm ở ghế sau, nhẹ giọng nói mớ.
“A… Mộc Dương Hà… Tên khốn nhà anh, em sẽ không nhớ đến anh nữa… Sau này anh đi… anh đi đường anh, em… em đi… đi đường em…”
Tống Đường Huy khởi động xe, chạy xe về phía nhà họ Tống, dù sao đêm nay Nhạc Bảo Bối cũng sẽ ở nhà họ Tống, đưa Phương Tuyết Nhi đến nhà họ Tống, cô cũng sẽ không trách anh.
Sau khi say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, Phương Tuyết Nhi miễn cưỡng mở mắt, phát hiện mình đang năm trong một phòng ngủ không quen thuộc cũng không xa lạ, đây là phòng ngủ của Tống Đường Huy, cô đã từng ở đây một khoảng thời gian. thời gian.
“A!”
Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng hét, Tống Đường Huy vội đẩy cửa đi vào: “Sao vậy, Tuyết Nhi?”
Phương Tuyết Nhi hoảng sợ nhìn quần áo trên người mình, hỏi: “Đường Huy, anh… thay quần áo cho em?”
Ngay cả đồ lót cô cũng bị thay, không hét lên mới lạ.
Tống Đường Huy khẽ cười, nói: “Yên tâm đi, không phải anh, anh bảo người giúp việc thay cho em.”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Quần áo của cô đã được giặt sạch, đặt ngay ngắn ở đầu giường, đuổi Tống Đường Huy ra ngoài, cô lập tức thay đồ ngủ.
Đi xuống lầu, cô mới phát hiện cả nhà họ Tống đều ở đây, chớp mắt cảm thấy xấu hổ vô cùng. Điều xấu hổ hơn chính là, Nhạc Bảo Bối vẫn ngồi ở giữa bọn họ.
Bà Tống cười tủm tỉm chào cô: “Nào, Tuyết Nhi, mau tới đây ngồi.”
Cô không nghe lầm chứ?
Phương Tuyết Nhi cảm thấy ngày hôm nay mặt trời nhất định đã mọc ở đằng tây, nếu không thì sao người vẫn luôn không thích cô như bà Tống lại đột nhiên thân thiết với cô như vậy?
Nhưng cô vẫn đi tới, bế Nhạc Bảo Bối từ bên cạnh ông cụ Tống lên: “Ngại quá, gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Bà cụ Tống mở miệng nói: “Phiền phức gì, Tuyết Nhi, đói không? Bữa sáng ở trên bàn, cháu ăn một chút trước đi.”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Cháu không đói, cảm ơn bà.”
“Tuyết Nhi, mau ngồi đi, bác trai bác gái có lời muốn nói với cháu.” Bà Tống - Đăng Hạnh cười nói với Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi không quen ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, ông Tống mở miệng nói trước: “Tuyết Nhi, trước đây ta và bác gái có hiểu lầm với cháu, đầu tiên phải nói lời xin lỗi với cháu, xin lỗi cháu.”
Ông là người lớn cũng đã lên tiếng nhận sai, Phương Tuyết Nhi cũng không phải người phụ nữ không biết lý lẽ, cô cười lắc đầu: “Không sao, cháu hiểu.”
Cho dù là cha mẹ nào cũng đều không muốn con trai cưới một người phụ nữ chưa chồng mà đã có con. Đây là chuyện bình thường trong cuộc đời.
Ai ngờ ông Tống lại hài lòng nói: “Tuyết Nhi à, sau này nếu cháu muốn ở bên cạnh Đường Huy, chúng ta cũng sẽ không phản đối.”
Đăng Hạnh cũng ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy, Tuyết Nhi à, sau này nếu cháu muốn vào cửa nhà họ Tống thì chúng ta sẽ là mẹ chồng nàng dâu rồi. Cháu yên tâm, mẹ chồng đây nhất định sẽ đối xử tốt với cháu!”
Suýt chút nữa Phương Tuyết Nhi đã phun ngụm trà mình vừa uống ra ngoài!
Thái độ của hai người này thay đổi nhanh thật, thực sự không cách nào chấp nhận được sự nhiệt tình đột nhiên của bọn họ, cô đi thẳng vào vấn đề, mở miệng nói: “Bác trai bác gái, có việc gì hai người cứ nói thẳng đi, hai người như vậy, cháu thực sự không quen.”
Ông Tống bà Tống liếc nhìn nhau, nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng ông Tống mở miệng: “Tuyết Nhi à, nhà họ Tống chúng ta dự định sau này chỉ làm hai ngành thiết kế thời trang và bất động sản thôi. Sau này nhờ cháu quan tâm hơn đến Louise một chút.”
Thì ra là vì Louise, Phương Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm.