Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 178 CHÂN ĐẠP HAI THUYỀN
CHƯƠNG 178: CHÂN ĐẠP HAI THUYỀN
Cô chuẩn bị phải từ từ chập nhận Tống Đường Huy rồi, nhưng có phải hiện giờ cô còn cần một khoảng thời gian để quên Mộc Dương Hà hay không.
Nếu không cô cũng sẽ không chủ động yêu cầu muốn đến lễ đính hôn.
Cô không muốn đến quấy rối, cô chỉ muốn đi nhìn anh một lần cuối cùng, cứ coi như là từ biệt đi!
Hơn nữa, lần trước trong lễ kết hôn của cô và Mộc Dương Hà, không phải An Ly cũng xuất hiện sao? Còn cướp đi Mộc Dương Hà nữa! Bây giờ lễ đính hôn của Mộc Dương Hà và An Ly, cô đi góp vui một chút cũng không quá đáng.
Đêm nay An Ly ở Mộc gia bàn bạc với Mộc Dương Hà những chi tiết trong lễ đính hôn.
Mộc Dương Hà đứng dậy nói: “Em chọn trước, tôi ra ban công hút điếu thuốc.”
An Ly gật đầu, tiếp tục chăm chú nhìn ảnh lễ phục bên Pháp gửi tới trong máy tính.
Lúc này, phía dưới bên phải màn hình chợt sáng lên, cho thấy đã nhận một email mới. An Ly thuận tay mở ra, phát hiện nội dung bên trong email lại là một đống ảnh!
Ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, nhìn giống như ở nước ngoài, không biết là chỗ nào của Thụy Sĩ hay Đan Mạch, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đứng cạnh nhau cười xán lạn, Nhạc Bảo Bối đứng giữa bọn họ, than mật như một nhà ba người.
Đây là cái gì?
An Ly lập tức phản ứng kịp, thì ra Mộc Dương Hà lại sai người đi theo dõi Phương Tuyết Nhi, điều tra các loại cô và Tống Đường Huy ở cạnh nhau.
Vừa hay Mộc Dương Hà từ ban công đi vào, cô nhanh chóng đóng email lại.
Mộc Dương Hà ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay lấy chuột, trong lúc lơ đãng cô thoáng nhìn thấy trên cánh tay anh có một vết cắn rõ ràng.
“Đây là cái gì?” An Ly chỉ vào vết cắn kia, nhìn ánh mắt anh, hỏi.
Anh bình thản trả lời: “Không sao, không cẩn thận bị chó nhà Lương Vỹ Lộc cắn một phát.”
An Ly lên giọng: “Đây là Phương Tuyết Nhi cắn, đúng không?”
Lập tức bị nhìn thấu, tay Mộc Dương Hà khẽ run rẩy.
An Ly hơi không khống chế được tâm trạng, điên cuồng hỏi: “Dương Hà, chúng ta đã sắp đính hôn rồi, anh vẫn còn dây dưa không rõ với Phương Tuyết Nhi sao? Dương Hà, trong lòng anh, rốt cuộc An Ly em ở vị trí nào? Hay là em nên hỏi anh, trong lòng anh có còn vị trí của em không?”
Mộc Dương Hà chưa từng thấy một An Ly mang tâm trang sụp đổ như vậy, cô của trước kia luôn dịu dàng ít nói lại yếu đuối.
Anh dịu dàng nói: “An Ly, em đừng kích động được không? Không phải như em nghĩ đâu, anh đã không gặp Phương Tuyết Nhi rất lâu rồi.”
Những gì anh nói đúng là sự thật.
“Vậy đây là cái gì?” An Ly đoạt lấy con chuột, mở email vừa đóng lại ra.
Trong ảnh đều là bóng dáng của Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy, còn có Nhạc Bảo Bối nữa.
Mộc Dương Hà hơi biến sắc mặt, không ngờ ảnh chụp Phương Tuyết Nhi khi đó anh bảo Lục Trạch sai người đi theo dõi mãi đến bây giờ cậu ta mới gửi tới.
Thế nhưng lúc này, trấn an được cảm xúc của An Ly cảm xúc mới là chuyện quan trọng nhất. Khi cô xuất viện, bác sĩ đã nhắc nhở cô tuyệt đối không thể để tâm trạng kích động, nếu không có thể sẽ để lại di chứng sau khi bị thương.
Mộc Dương Hà ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “An Ly, đừng náo loạn được không? Chúng ta đã sắp đính hôn rồi, sao anh còn có thể dính líu gì đến cô ấy được? Cho dù là bây giờ hay là sau này, anh đều chỉ yêu mình em thôi.”
Anh nói những lời này là nghiêm túc.
Nếu đã quyết định kết hôn với An Ly thì nhất định anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, sẽ chăm sóc cô cả đời.
Cho dù sau này cô có thể đứng lên được hay không cũng được, không thể đứng lên được cũng chẳng sao, anh đều sẽ luôn ở bên cạnh cô mãi mãi. Điều này vốn là những điều bọn họ đã hẹn ước từ tám năm trước, chỉ có điều đã xảy ra chút thay đổi mà thôi.
Mà Phương Tuyết Nhi, cho dù tình cảm của anh với cô như thế nào, yêu hay không yêu, anh cũng sẽ không dây dưa với cô nữa.
Đời này Mộc Dương Hà mãi mãi không quên được, một ngày nào đó khi còn bé, anh tan học từ lớp bổ túc về nhà.
Ngày hôm đó mẹ không có nhà, anh nghe thấy trong phòng ba truyền ra tiếng thở dốc.
Anh còn bé không hiểu, trực tiếp đẩy cánh cửa khép hờ phòng ba mẹ ra, cảnh tượng đập vào mắt kia vĩnh viễn in dấu trong đầu anh, trở thành bóng ma ở nơi sâu nhất trong đáy lòng anh.
Anh thấy rất rõ ràng ba và dì trần truồng quấn lấy nhau, trên người chỉ dung chăn che đi bộ phận quan trọng.
Nghe tiếng cửa mở, ba và dì cùng quay đầu lại, trong mắt hai người đều là vẻ kinh hoàng.
Anh liều lĩnh chạy ra ngoài. Sau đó ông cụ Mộc sai người tìm anh về, anh về đến nhà đã bị một trận ốm nặng.
Chuyện kia anh chưa từng nói với bất kỳ ai, dù là mẹ cũng chưa.
Mãi đến sau này, anh và mẹ bị ngta bắt cóc, mẹ vì bảo vệ anh mà bị thương nặng, không cứu được nên đã tử vong.
Xương cốt mẹ chưa lạnh, ba đã tổ chức hôn lễ với dì.
Ông cụ Mộc tức tới mức mắc bệnh nặng một trận, đuổi hai người ra khỏi nhà.
Ông cụ Mộc chỉ nói anh mắc chứng trầm cảm, là bởi vì khi còn bé tận mắt thấy mẹ chết. Không ai biết, trong buổi chiều khi anh còn bé đó, anh đã nhìn thấy gì trong phòng ba.
Đó mới là bóng ma sâu nhất trong lòng anh.
Vì vậy, cái anh ghét nhất trong cuộc đời này chính là người đàn ông một chân đạp hai thuyền. Chính anh cũng sẽ kiên quyết không trở thành loại người mình ghét nhất kia.
Bắt đầu từ khi quyết định đính hôn với An Ly, anh và Phương Tuyết Nhi, đời này đã không thể nào nữa.
Dựa vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của anh, tâm trạng cô cuối cùng cũng bình phục lại.
An Ly ở trong lòng anh, thấp giọng nói: “Dương Hà, đồng ý với em, sau này anh sẽ chỉ yên mình em, sẽ không yêu người khác nữa.”
Anh khẽ gật đầu một cái, cố gắng xóa đi bóng dáng Phương Tuyết Nhi trong đầu.
Trong sự chờ đợi của dân chúng toàn thành phố, ngày đính hôn của chủ tịch Thành Công cuối cùng cũng đã tới.
Phương Tuyết Nhi mặc lên người chiếc váy Tống Đường Huy đã tặng cho cô.
Hôm nay Nhạc Bảo Bối đã được giao cho ông bà nội Tống Đường Huy trông nom, hai người già bọn họ nói rảnh rỗi đến phát chán, muốn có chút việc để làm.
Sau khi Tống Đường Huy đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà họ Tống thì lái xe đến đón Phương Tuyết Nhi.
Khi Phương Tuyết Nhi đi vào ngồi trong xe, mắt Tống Đường Huy gần như đều luôn nhìn cô.
Chiếc váy này quả thật như được làm ra vì cô, kết hợp với vóc người tuyệt đẹp của cô đã phác họa ra những đường nét mê hoặc lòng người.
Cô lên ghế phụ, phát hiện cánh tay Tống Đường Huy đặt ở tay lái đang đeo chiếc đồng hồ cô tặng kia.
Từ sau khi cô tự tay đeo đồng hồ cho anh, anh đã không nỡ tháo ra.
Rất nhanh đã đến khách sạn Lương Giang, đại sảnh tầng một của khách sạn vô cùng rộng rãi, trên bàn bày đầy đồ ngọt và rượu nổi tiếng.
Đợi một lát, nhân vật chính của ngày hôm nay đã tiến vào. Mộc Dương Hà đẩy xe lăn của An Ly vào.
Hai người vừa vào đã gây nên vô số tiếng hét chói tai.
Hay cho một đôi trai tài gái sắc, trời đất nên duyên.
Nói đến cũng lạ, hôm nay là lễ đính hôn của Mộc Dương Hà, ông cụ Mộc là bề trên hẳn là nên có mặt mới đúng, nhưng cả hội trường đều không có bóng dáng ông cụ.
Chỉ có Mộc Dương Hà biết, tối hôm qua, anh và ông cụ Mộc gần như đã cãi nhau trong nhà.
Cô chuẩn bị phải từ từ chập nhận Tống Đường Huy rồi, nhưng có phải hiện giờ cô còn cần một khoảng thời gian để quên Mộc Dương Hà hay không.
Nếu không cô cũng sẽ không chủ động yêu cầu muốn đến lễ đính hôn.
Cô không muốn đến quấy rối, cô chỉ muốn đi nhìn anh một lần cuối cùng, cứ coi như là từ biệt đi!
Hơn nữa, lần trước trong lễ kết hôn của cô và Mộc Dương Hà, không phải An Ly cũng xuất hiện sao? Còn cướp đi Mộc Dương Hà nữa! Bây giờ lễ đính hôn của Mộc Dương Hà và An Ly, cô đi góp vui một chút cũng không quá đáng.
Đêm nay An Ly ở Mộc gia bàn bạc với Mộc Dương Hà những chi tiết trong lễ đính hôn.
Mộc Dương Hà đứng dậy nói: “Em chọn trước, tôi ra ban công hút điếu thuốc.”
An Ly gật đầu, tiếp tục chăm chú nhìn ảnh lễ phục bên Pháp gửi tới trong máy tính.
Lúc này, phía dưới bên phải màn hình chợt sáng lên, cho thấy đã nhận một email mới. An Ly thuận tay mở ra, phát hiện nội dung bên trong email lại là một đống ảnh!
Ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, nhìn giống như ở nước ngoài, không biết là chỗ nào của Thụy Sĩ hay Đan Mạch, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đứng cạnh nhau cười xán lạn, Nhạc Bảo Bối đứng giữa bọn họ, than mật như một nhà ba người.
Đây là cái gì?
An Ly lập tức phản ứng kịp, thì ra Mộc Dương Hà lại sai người đi theo dõi Phương Tuyết Nhi, điều tra các loại cô và Tống Đường Huy ở cạnh nhau.
Vừa hay Mộc Dương Hà từ ban công đi vào, cô nhanh chóng đóng email lại.
Mộc Dương Hà ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay lấy chuột, trong lúc lơ đãng cô thoáng nhìn thấy trên cánh tay anh có một vết cắn rõ ràng.
“Đây là cái gì?” An Ly chỉ vào vết cắn kia, nhìn ánh mắt anh, hỏi.
Anh bình thản trả lời: “Không sao, không cẩn thận bị chó nhà Lương Vỹ Lộc cắn một phát.”
An Ly lên giọng: “Đây là Phương Tuyết Nhi cắn, đúng không?”
Lập tức bị nhìn thấu, tay Mộc Dương Hà khẽ run rẩy.
An Ly hơi không khống chế được tâm trạng, điên cuồng hỏi: “Dương Hà, chúng ta đã sắp đính hôn rồi, anh vẫn còn dây dưa không rõ với Phương Tuyết Nhi sao? Dương Hà, trong lòng anh, rốt cuộc An Ly em ở vị trí nào? Hay là em nên hỏi anh, trong lòng anh có còn vị trí của em không?”
Mộc Dương Hà chưa từng thấy một An Ly mang tâm trang sụp đổ như vậy, cô của trước kia luôn dịu dàng ít nói lại yếu đuối.
Anh dịu dàng nói: “An Ly, em đừng kích động được không? Không phải như em nghĩ đâu, anh đã không gặp Phương Tuyết Nhi rất lâu rồi.”
Những gì anh nói đúng là sự thật.
“Vậy đây là cái gì?” An Ly đoạt lấy con chuột, mở email vừa đóng lại ra.
Trong ảnh đều là bóng dáng của Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy, còn có Nhạc Bảo Bối nữa.
Mộc Dương Hà hơi biến sắc mặt, không ngờ ảnh chụp Phương Tuyết Nhi khi đó anh bảo Lục Trạch sai người đi theo dõi mãi đến bây giờ cậu ta mới gửi tới.
Thế nhưng lúc này, trấn an được cảm xúc của An Ly cảm xúc mới là chuyện quan trọng nhất. Khi cô xuất viện, bác sĩ đã nhắc nhở cô tuyệt đối không thể để tâm trạng kích động, nếu không có thể sẽ để lại di chứng sau khi bị thương.
Mộc Dương Hà ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “An Ly, đừng náo loạn được không? Chúng ta đã sắp đính hôn rồi, sao anh còn có thể dính líu gì đến cô ấy được? Cho dù là bây giờ hay là sau này, anh đều chỉ yêu mình em thôi.”
Anh nói những lời này là nghiêm túc.
Nếu đã quyết định kết hôn với An Ly thì nhất định anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, sẽ chăm sóc cô cả đời.
Cho dù sau này cô có thể đứng lên được hay không cũng được, không thể đứng lên được cũng chẳng sao, anh đều sẽ luôn ở bên cạnh cô mãi mãi. Điều này vốn là những điều bọn họ đã hẹn ước từ tám năm trước, chỉ có điều đã xảy ra chút thay đổi mà thôi.
Mà Phương Tuyết Nhi, cho dù tình cảm của anh với cô như thế nào, yêu hay không yêu, anh cũng sẽ không dây dưa với cô nữa.
Đời này Mộc Dương Hà mãi mãi không quên được, một ngày nào đó khi còn bé, anh tan học từ lớp bổ túc về nhà.
Ngày hôm đó mẹ không có nhà, anh nghe thấy trong phòng ba truyền ra tiếng thở dốc.
Anh còn bé không hiểu, trực tiếp đẩy cánh cửa khép hờ phòng ba mẹ ra, cảnh tượng đập vào mắt kia vĩnh viễn in dấu trong đầu anh, trở thành bóng ma ở nơi sâu nhất trong đáy lòng anh.
Anh thấy rất rõ ràng ba và dì trần truồng quấn lấy nhau, trên người chỉ dung chăn che đi bộ phận quan trọng.
Nghe tiếng cửa mở, ba và dì cùng quay đầu lại, trong mắt hai người đều là vẻ kinh hoàng.
Anh liều lĩnh chạy ra ngoài. Sau đó ông cụ Mộc sai người tìm anh về, anh về đến nhà đã bị một trận ốm nặng.
Chuyện kia anh chưa từng nói với bất kỳ ai, dù là mẹ cũng chưa.
Mãi đến sau này, anh và mẹ bị ngta bắt cóc, mẹ vì bảo vệ anh mà bị thương nặng, không cứu được nên đã tử vong.
Xương cốt mẹ chưa lạnh, ba đã tổ chức hôn lễ với dì.
Ông cụ Mộc tức tới mức mắc bệnh nặng một trận, đuổi hai người ra khỏi nhà.
Ông cụ Mộc chỉ nói anh mắc chứng trầm cảm, là bởi vì khi còn bé tận mắt thấy mẹ chết. Không ai biết, trong buổi chiều khi anh còn bé đó, anh đã nhìn thấy gì trong phòng ba.
Đó mới là bóng ma sâu nhất trong lòng anh.
Vì vậy, cái anh ghét nhất trong cuộc đời này chính là người đàn ông một chân đạp hai thuyền. Chính anh cũng sẽ kiên quyết không trở thành loại người mình ghét nhất kia.
Bắt đầu từ khi quyết định đính hôn với An Ly, anh và Phương Tuyết Nhi, đời này đã không thể nào nữa.
Dựa vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của anh, tâm trạng cô cuối cùng cũng bình phục lại.
An Ly ở trong lòng anh, thấp giọng nói: “Dương Hà, đồng ý với em, sau này anh sẽ chỉ yên mình em, sẽ không yêu người khác nữa.”
Anh khẽ gật đầu một cái, cố gắng xóa đi bóng dáng Phương Tuyết Nhi trong đầu.
Trong sự chờ đợi của dân chúng toàn thành phố, ngày đính hôn của chủ tịch Thành Công cuối cùng cũng đã tới.
Phương Tuyết Nhi mặc lên người chiếc váy Tống Đường Huy đã tặng cho cô.
Hôm nay Nhạc Bảo Bối đã được giao cho ông bà nội Tống Đường Huy trông nom, hai người già bọn họ nói rảnh rỗi đến phát chán, muốn có chút việc để làm.
Sau khi Tống Đường Huy đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà họ Tống thì lái xe đến đón Phương Tuyết Nhi.
Khi Phương Tuyết Nhi đi vào ngồi trong xe, mắt Tống Đường Huy gần như đều luôn nhìn cô.
Chiếc váy này quả thật như được làm ra vì cô, kết hợp với vóc người tuyệt đẹp của cô đã phác họa ra những đường nét mê hoặc lòng người.
Cô lên ghế phụ, phát hiện cánh tay Tống Đường Huy đặt ở tay lái đang đeo chiếc đồng hồ cô tặng kia.
Từ sau khi cô tự tay đeo đồng hồ cho anh, anh đã không nỡ tháo ra.
Rất nhanh đã đến khách sạn Lương Giang, đại sảnh tầng một của khách sạn vô cùng rộng rãi, trên bàn bày đầy đồ ngọt và rượu nổi tiếng.
Đợi một lát, nhân vật chính của ngày hôm nay đã tiến vào. Mộc Dương Hà đẩy xe lăn của An Ly vào.
Hai người vừa vào đã gây nên vô số tiếng hét chói tai.
Hay cho một đôi trai tài gái sắc, trời đất nên duyên.
Nói đến cũng lạ, hôm nay là lễ đính hôn của Mộc Dương Hà, ông cụ Mộc là bề trên hẳn là nên có mặt mới đúng, nhưng cả hội trường đều không có bóng dáng ông cụ.
Chỉ có Mộc Dương Hà biết, tối hôm qua, anh và ông cụ Mộc gần như đã cãi nhau trong nhà.