Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 175 ĐÍNH HÔN
CHƯƠNG 175: ĐÍNH HÔN
Mộc Dương Hà khẽ gật đầu: “Đương nhiên cháu nhớ. Cháu đã nói rằng, chờ tới khi cô ấy tỉnh lại, cháy muốn cưới cô ấy làm vợ, chăm sóc cho cô ấy cả đời.”
An Ly rõ ràng bị hoảng sợ: “Dương Hà… anh… anh nói gì thế? Anh không cần phải vì áp lực của mẹ em mà đưa ra lựa chọn như vậy. Em không muốn ép anh cưới em.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc trả lời: “Anh không hề bị ép buộc. An Ly, là tôi tự nguyện cưới em, bởi vì, anh yêu em.”
Lúc nói ra ba chữ kia, lòng anh rõ ràng run lên vài cái. Trong đầu không thể kìm chế lại hiện ra gương mặt của Phương Tiểu Như.
Vì sao người phụ nữ kia lại giống như một miếng cao su cứng rắn, tẩy thế nào cũng không thể sạch được vậy?
Tâm trạng cô rất kích động. Cô thật không ngờ, sau khi vừa tỉnh lại, nghênh đón cô lại là một tin tức tốt thế này. Cô đã yêu anh nhiều năm như vậy, hiện tại, rốt cuộc cũng có kết quả.
“Em hãy dưỡng bệnh thật tốt, chờ đến khi em hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ đính hôn.” Anh đắp lại chăn cho cô, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.”
Trải qua hơn nửa tháng chữa trị, bác sĩ tuyên bố An Ly đã hoàn toàn bình phục, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện.
Anh đến bệnh viện đón cô ta đi tới một chỗ.
Chính là cánh đồng hoa hoa rộng lớn kia. Bây giờ đang là mùa hoa rực rỡ, bọn họ giống như nhiều năm trước đây, chậm rãi dạo bước cùng nhau.
“An Ly, em còn nhớ không? Lúc trước, ở chính nơi đây, anh đã từng nói, sau này anh sẽ lấy em.” Anh hơi cúi người, nắm chặt tay cô.
Cô nghiêm túc gật đầu, làm sao cô có thể quên chứ. Khi đó, chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Anh bỗng móc ra một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo từ trong trong túi áo, anh khẽ mở nắp, lấy chiếc nhẫn kim cương trong đó ra.
“An Ly, sau này hãy để anh chăm sóc cho em, được không?” Anh quỳ một chân trên đất, nhìn về phía xe lăn của cô mà nói.
Nước mắt bỗng dao động trong mắt cô, cô xúc động gật đầu.
Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô: “Chúng ta sẽ đính hôn vào cuối tháng, mọi việc cứ để anh sắp xếp.”
Sau nửa tháng du lịch ở Thụy Sĩ, cuối cùng Phương Tuyết Nhi cũng trở về nước.
Nhà họ Tống đã cử tài xế tới sân bay đon bọn họ.
“Cảm ơn anh, Đường Huy.” Đi tới nhà mình, cô vẫy tay chào tạm biệt anh.
Cô lên tầng mở cửa nhà ra. Căn nhà nửa tháng không có người ở cũng đã dính chút bụi rồi.
Cô đặt hai vali hành ly thật to ở phòng khách, tiếp đó lập tức ngã xuống ghế sofa: “Ôi, mệt chết tôi rồi.”
Ngồi máy bay cả đêm, mặc dù là khoang thương gia thoải mái, nhưng cô vẫn mệt mỏi đến mức không chịu nổi.
“Mẹ, để Nhạc Bảo Bối đấm lưng cho mẹ nhé.” Cậu bé vội chạy lại đây, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, bắt đầu giúp cô thả lỏng gân cốt.
“Mở ti vi xem chút nào.” Cô khẽ lẩm bẩm, sau đó cầm lấy điểu khiển từ xa trên bàn trà.
Đúng lúc này trên ti vi đang phát sóng tin tức, cô vừa định đổi kênh lại phát hiện hình ảnh trên tin tức kia chính là khách sạn Lương Giang sang trọng nhất.
Cô đặt điều khiển xuống, chuẩn bị nhìn xem đây là tiệc mừng của gia đình giàu có nào.
“Cuối tháng này, doanh nhân trẻ tuổi Mộc Dương Hà nổi tiếng khắp thành phố Nủa chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn với người bạn gái chính là mối tình đầu An Ly của mình. Đến lúc đó, nhà họ Mộc sẽ bao chọn toàn bộ khách sạn Lương Giang, coi như sử dụng làm hội trường.”
“Theo như báo cáo, tất cả các nhân vật, gia đình nổi tiếng trong toàn thành phố sẽ tới chúc mừng lễ đính hôn này. Tới khi ấy, chúng tôi sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp cho mọi người chiêm ngưỡng một hôn lễ sang trọng, danh xứng với thực.
Tiếp theo đó phóng viên đã nói những gì, một câu Phương Tuyết Nhi cũng không nghe lọt. Cô chỉ biết rằng, cuối tháng này, An Ly và Mộc Dương Hà sẽ đính hôn.
Thì ra, cô mới rời khỏi nơi này nửa tháng vậy mà tất cả đều đã thay đổi rồi.
Nhạc Bảo Bối dừng tay lại, hỏi cô: “Mẹ, vừa rồi trên ti vi nói là thật sao? Chú Mộc thực sự muốn đính hôn với dì xấu xa kia ư?”
Cô vội tắt tivi, trả lời cậu bé: “Nhạc Bảo Bối, không phải lần trước mẹ đã nói với con, đừng nhắc đến chú Mộc nữa sao? Anh ta không liên quan tới mẹ con mình, muốn đính hôn với ai, chúng ta cũng không cần quan tâm.”
Vẻ mặt cậu bé vô cùng chán nản.
Cô thật không ngờ, anh lại có thể cưới An Ly nhanh như vậy.
Xem ra, anh thực sự rất yêu cô ta, ngay cả một khắc cũng không chờ được, muốn phải lập tức tuyên bố cho cả thế giới biết An Ly là người phụ nữ của mình.
Phương Tuyết Nhi, không phải đã nói mày không được nghĩ đến anh nữa sao? Bây giờ mày còn quấn quýt những thứ này làm gì?
Mộc Dương Hà và mày không phải là người cùng một thế giới, hiện tại anh đã hoàn toàn phai nhạt khỏi cuộc sống của mày rồi, hãy mau dừng những nhớ nhung ngu ngốc của mày lại đi!
Thế nhưng lúc cô quét dọn vệ sinh nhà cửa, trong đầu tất cả đều là hình bóng của anh. Khi cô nấu cơm, rửa bát, trong nước cũng phản chiếu gương mặt anh. Thậm chí, ngay cả lúc tắt đèn đi ngủ, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Thật đúng là âm hồn không thể tiêu tan!
Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, cô quay lại công ty đi làm. Cô phân phát quà lưu niệm mang về từ Thụy Sĩ cho mọi người, trong bộ phận thiết kế, ai cũng đều có một phần.
Sau khi phát xong, cô lại trở về phòng của mình, bắt đầu chăm chỉ làm việc. Thế nhưng vừa mới mở máy tính ra, tin tức xuất hiện trên trang bìa chính là thông tin về lễ đính hôn của Mộc Dương Hà và An Ly.
Cái gì mà “Tiết lộ lịch sử tình trường kéo dài tám năm của sếp Mộc và vợ chưa cưới”: “Bước vào nhà họ Mộc - bí mật đằng sau đám cưới của gia đình giàu có”: “Những tình tiết không muốn cho người khác biết trong lễ đính hôn của nhà họ Mộc”, vân vân. Mấy tiêu đề này, đều tràn ngập trên tất cả các trang đầu kênh thông tin.
Cô cảm thấy vô cùng phiền muộn, chỉ đơn giản tắt máy tính đi, cầm giấy bút lên bắt đầu thiết kế bản thảo thủ công.
Ai biết được sau giờ làm việc, Mộc Tuấn Nghiêu lại đợi cô trước cửa công ty.
“Tuyết Nhi, anh có thể may mắn mời em đi ăn tối không?” Cậu ấy ngồi bên trong chiếc xe thể thao mui trần, ném cho cô ánh mắt quyến rũ.
Cô liếc nhìn cậu ấy, trả lời: “Không được, tôi còn phải về đón con.”
Cậu ấy vòng xe tới trước mặt cô, chặn ngang lối đi: “Chúng ta có thể cùng đi tới nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối, sau đó ra ngoài ăn tối mà.”
Cô thực sự bị tên lưu manh này làm cho không còn cách nào, trước kia nói chuyện phiếm ở trên mạng với cậu ấy, cô không hề phát hiện, hóa ra cậu ấy lại có đức hạnh này.
Cô chỉ có thể yên lặng, tự tận đáy lòng trách mình kết bạn không cẩn thận.
Sau khi đón Nhạc Bảo Bối, ba người cùng đi tới nhà hàng tây.
Cậu bé chọn một phần ăn cho trẻ em, còn Phương Tuyết Nhi lại chọn một phần thức ăn thật nhiều. Khi tâm trạng không tốt, ăn uống chính là cách giải quyết nỗi buồn tốt nhất.
Trông thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy có chút thẹn thùng.
Cô bỗng ngẩng đầu lên, lau miệng nói: “Sao vậy? Chứ từng thấy phụ nữ ăn cơm sao?”
Cậu ấy lắc đầu nói: “Thấy, đã từng thấy qua. Nhưng chưa thấy ai ăn giống như em.”
Cô liếc mắt nhìn cậu ấy: “Vậy chỉ có thể nói anh chưa từng va chạm xã hội thôi.” Sau đó tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn trong bát.
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy rất buồn cười.
Mộc Dương Hà khẽ gật đầu: “Đương nhiên cháu nhớ. Cháu đã nói rằng, chờ tới khi cô ấy tỉnh lại, cháy muốn cưới cô ấy làm vợ, chăm sóc cho cô ấy cả đời.”
An Ly rõ ràng bị hoảng sợ: “Dương Hà… anh… anh nói gì thế? Anh không cần phải vì áp lực của mẹ em mà đưa ra lựa chọn như vậy. Em không muốn ép anh cưới em.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc trả lời: “Anh không hề bị ép buộc. An Ly, là tôi tự nguyện cưới em, bởi vì, anh yêu em.”
Lúc nói ra ba chữ kia, lòng anh rõ ràng run lên vài cái. Trong đầu không thể kìm chế lại hiện ra gương mặt của Phương Tiểu Như.
Vì sao người phụ nữ kia lại giống như một miếng cao su cứng rắn, tẩy thế nào cũng không thể sạch được vậy?
Tâm trạng cô rất kích động. Cô thật không ngờ, sau khi vừa tỉnh lại, nghênh đón cô lại là một tin tức tốt thế này. Cô đã yêu anh nhiều năm như vậy, hiện tại, rốt cuộc cũng có kết quả.
“Em hãy dưỡng bệnh thật tốt, chờ đến khi em hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ đính hôn.” Anh đắp lại chăn cho cô, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.”
Trải qua hơn nửa tháng chữa trị, bác sĩ tuyên bố An Ly đã hoàn toàn bình phục, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện.
Anh đến bệnh viện đón cô ta đi tới một chỗ.
Chính là cánh đồng hoa hoa rộng lớn kia. Bây giờ đang là mùa hoa rực rỡ, bọn họ giống như nhiều năm trước đây, chậm rãi dạo bước cùng nhau.
“An Ly, em còn nhớ không? Lúc trước, ở chính nơi đây, anh đã từng nói, sau này anh sẽ lấy em.” Anh hơi cúi người, nắm chặt tay cô.
Cô nghiêm túc gật đầu, làm sao cô có thể quên chứ. Khi đó, chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Anh bỗng móc ra một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo từ trong trong túi áo, anh khẽ mở nắp, lấy chiếc nhẫn kim cương trong đó ra.
“An Ly, sau này hãy để anh chăm sóc cho em, được không?” Anh quỳ một chân trên đất, nhìn về phía xe lăn của cô mà nói.
Nước mắt bỗng dao động trong mắt cô, cô xúc động gật đầu.
Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô: “Chúng ta sẽ đính hôn vào cuối tháng, mọi việc cứ để anh sắp xếp.”
Sau nửa tháng du lịch ở Thụy Sĩ, cuối cùng Phương Tuyết Nhi cũng trở về nước.
Nhà họ Tống đã cử tài xế tới sân bay đon bọn họ.
“Cảm ơn anh, Đường Huy.” Đi tới nhà mình, cô vẫy tay chào tạm biệt anh.
Cô lên tầng mở cửa nhà ra. Căn nhà nửa tháng không có người ở cũng đã dính chút bụi rồi.
Cô đặt hai vali hành ly thật to ở phòng khách, tiếp đó lập tức ngã xuống ghế sofa: “Ôi, mệt chết tôi rồi.”
Ngồi máy bay cả đêm, mặc dù là khoang thương gia thoải mái, nhưng cô vẫn mệt mỏi đến mức không chịu nổi.
“Mẹ, để Nhạc Bảo Bối đấm lưng cho mẹ nhé.” Cậu bé vội chạy lại đây, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, bắt đầu giúp cô thả lỏng gân cốt.
“Mở ti vi xem chút nào.” Cô khẽ lẩm bẩm, sau đó cầm lấy điểu khiển từ xa trên bàn trà.
Đúng lúc này trên ti vi đang phát sóng tin tức, cô vừa định đổi kênh lại phát hiện hình ảnh trên tin tức kia chính là khách sạn Lương Giang sang trọng nhất.
Cô đặt điều khiển xuống, chuẩn bị nhìn xem đây là tiệc mừng của gia đình giàu có nào.
“Cuối tháng này, doanh nhân trẻ tuổi Mộc Dương Hà nổi tiếng khắp thành phố Nủa chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn với người bạn gái chính là mối tình đầu An Ly của mình. Đến lúc đó, nhà họ Mộc sẽ bao chọn toàn bộ khách sạn Lương Giang, coi như sử dụng làm hội trường.”
“Theo như báo cáo, tất cả các nhân vật, gia đình nổi tiếng trong toàn thành phố sẽ tới chúc mừng lễ đính hôn này. Tới khi ấy, chúng tôi sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp cho mọi người chiêm ngưỡng một hôn lễ sang trọng, danh xứng với thực.
Tiếp theo đó phóng viên đã nói những gì, một câu Phương Tuyết Nhi cũng không nghe lọt. Cô chỉ biết rằng, cuối tháng này, An Ly và Mộc Dương Hà sẽ đính hôn.
Thì ra, cô mới rời khỏi nơi này nửa tháng vậy mà tất cả đều đã thay đổi rồi.
Nhạc Bảo Bối dừng tay lại, hỏi cô: “Mẹ, vừa rồi trên ti vi nói là thật sao? Chú Mộc thực sự muốn đính hôn với dì xấu xa kia ư?”
Cô vội tắt tivi, trả lời cậu bé: “Nhạc Bảo Bối, không phải lần trước mẹ đã nói với con, đừng nhắc đến chú Mộc nữa sao? Anh ta không liên quan tới mẹ con mình, muốn đính hôn với ai, chúng ta cũng không cần quan tâm.”
Vẻ mặt cậu bé vô cùng chán nản.
Cô thật không ngờ, anh lại có thể cưới An Ly nhanh như vậy.
Xem ra, anh thực sự rất yêu cô ta, ngay cả một khắc cũng không chờ được, muốn phải lập tức tuyên bố cho cả thế giới biết An Ly là người phụ nữ của mình.
Phương Tuyết Nhi, không phải đã nói mày không được nghĩ đến anh nữa sao? Bây giờ mày còn quấn quýt những thứ này làm gì?
Mộc Dương Hà và mày không phải là người cùng một thế giới, hiện tại anh đã hoàn toàn phai nhạt khỏi cuộc sống của mày rồi, hãy mau dừng những nhớ nhung ngu ngốc của mày lại đi!
Thế nhưng lúc cô quét dọn vệ sinh nhà cửa, trong đầu tất cả đều là hình bóng của anh. Khi cô nấu cơm, rửa bát, trong nước cũng phản chiếu gương mặt anh. Thậm chí, ngay cả lúc tắt đèn đi ngủ, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Thật đúng là âm hồn không thể tiêu tan!
Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, cô quay lại công ty đi làm. Cô phân phát quà lưu niệm mang về từ Thụy Sĩ cho mọi người, trong bộ phận thiết kế, ai cũng đều có một phần.
Sau khi phát xong, cô lại trở về phòng của mình, bắt đầu chăm chỉ làm việc. Thế nhưng vừa mới mở máy tính ra, tin tức xuất hiện trên trang bìa chính là thông tin về lễ đính hôn của Mộc Dương Hà và An Ly.
Cái gì mà “Tiết lộ lịch sử tình trường kéo dài tám năm của sếp Mộc và vợ chưa cưới”: “Bước vào nhà họ Mộc - bí mật đằng sau đám cưới của gia đình giàu có”: “Những tình tiết không muốn cho người khác biết trong lễ đính hôn của nhà họ Mộc”, vân vân. Mấy tiêu đề này, đều tràn ngập trên tất cả các trang đầu kênh thông tin.
Cô cảm thấy vô cùng phiền muộn, chỉ đơn giản tắt máy tính đi, cầm giấy bút lên bắt đầu thiết kế bản thảo thủ công.
Ai biết được sau giờ làm việc, Mộc Tuấn Nghiêu lại đợi cô trước cửa công ty.
“Tuyết Nhi, anh có thể may mắn mời em đi ăn tối không?” Cậu ấy ngồi bên trong chiếc xe thể thao mui trần, ném cho cô ánh mắt quyến rũ.
Cô liếc nhìn cậu ấy, trả lời: “Không được, tôi còn phải về đón con.”
Cậu ấy vòng xe tới trước mặt cô, chặn ngang lối đi: “Chúng ta có thể cùng đi tới nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối, sau đó ra ngoài ăn tối mà.”
Cô thực sự bị tên lưu manh này làm cho không còn cách nào, trước kia nói chuyện phiếm ở trên mạng với cậu ấy, cô không hề phát hiện, hóa ra cậu ấy lại có đức hạnh này.
Cô chỉ có thể yên lặng, tự tận đáy lòng trách mình kết bạn không cẩn thận.
Sau khi đón Nhạc Bảo Bối, ba người cùng đi tới nhà hàng tây.
Cậu bé chọn một phần ăn cho trẻ em, còn Phương Tuyết Nhi lại chọn một phần thức ăn thật nhiều. Khi tâm trạng không tốt, ăn uống chính là cách giải quyết nỗi buồn tốt nhất.
Trông thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy có chút thẹn thùng.
Cô bỗng ngẩng đầu lên, lau miệng nói: “Sao vậy? Chứ từng thấy phụ nữ ăn cơm sao?”
Cậu ấy lắc đầu nói: “Thấy, đã từng thấy qua. Nhưng chưa thấy ai ăn giống như em.”
Cô liếc mắt nhìn cậu ấy: “Vậy chỉ có thể nói anh chưa từng va chạm xã hội thôi.” Sau đó tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn trong bát.
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy rất buồn cười.