Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 174 TỈNH LẠI
CHƯƠNG 174: TỈNH LẠI
“Ở Thụy Sĩ?” Mộc Dương Hà cau mày, rốt cuộc cũng buông xuống lo lắng trong lòng.
“Vâng, đúng vậy. Sếp tổng, hoạt động dành cho các bé và người thân nhà trẻ của Phương Thanh Nhu tổ chức lần này là đi tới Thụy Sĩ trượt tuyết, anh quên rồi sao? Anh đã tự mình kí tên tài trợ cho hoạt động đó mà.” Lục Trạch cung kính nói.
Rốt cuộc anh cũng nhớ ra. Một tháng trước, hình như anh thực sự đã ký văn bản về việc tài trợ cho hoạt động này của nhà trẻ song ngữ quốc tế Úc Dương.
Hai tháng nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên việc nhỏ như vậy làm sao anh còn có thể nhớ kỹ.
Cậu ta tiếp tục nói: “Đúng rồi, sếp Mộc, còn có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không?”
Vẻ mặt anh hơi mất kiên nhẫn: “Có gì cứ nói, đừng vòng vo.”
Cậu ta lập tức trả lời: “Sếp Mộc, lần này cô Phương đi cùng Tống Đường Huy của nhà họ Tống đến Thụy Sĩ. Theo như tôi điều tra, anh ta đã đóng vai ba của Phương Thanh Nhu tới tham dự hoạt động.”
Một tia sét bỗng nổ tung trong đầu anh.
Tống Đường Huy đóng vai ba của cậu bé cùng đi Thụy Sĩ với mẹ con bọn họ sao?
Vừa nghĩ tới việc rất có thể lúc này hai người bọn họ đang nằm chung trên một chiếc giường, nghe Nhạc Bảo Bối bập bõm gọi chú, anh đã cảm thấy toàn thân run rẩy.
Anh gắt gao nắm chặt tay lại, nói với Lục Trạch ở đầu dây bên kia: “Đặt cho tôi một vé ngày mai bay tới Thụy Sĩ, sau đó đến bệnh viện đón tôi tới sân bay.”
Anh ở đây lo lắng cho an nguy của cô, lòng nóng như lửa đốt chạy tới xem cô có an toàn hay không, vậy mà kết quả cô lại cùng Tống Đường Huy tới Thụy Sĩ ngắm tuyết ư?
Khớp xương ngón tay va chạm vang lên răng rắc, anh hung hăng đấm mạnh vào tường, ngay lập tức lớp da trên mu bàn tay liền bị mài rách, máu tươi dần thấm ra ngoài.
Sau khi quay về bệnh viện, anh vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, giống như thường ngày ngồi bên giường bệnh của An Ly cả đêm.
Đến rạng sáng, Lục Trạch liền tới bệnh viện đưa vé máy bay cho anh: “Sếp Mộc, chuyến bay cất cánh lúc mười giờ, anh thật sự muốn đi Thụy Sĩ sao?”
“Nói thừa.” Anh đứng dậy, qua loa chỉnh sửa lại cổ áo sơmi và âu phục, chuẩn bị đi theo cậu ta ra khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc này, ánh mắt của anh trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua lại trông thấy ngón tay của An Ly khẽ giật giật.
Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim của anh bỗng nhiên ngừng lại.
Anh lập tức nhấn vào chuông báo trên đầu giường. Rất nhanh bác sĩ đã chạy tới.
Bên ngoài phòng bệnh, Mộc Dương Hà lo lắng chờ đợi.
Lục Trạch ở bên cạnh hỏi: “Sếp Mộc, anh còn định đi Thụy Sĩ nữa không?”
Anh liếc mắt nhìn qua cậu ta: “Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là không đi.”
Cậu ta vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Sếp Mộc, tôi đi về trước. Công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Anh khẽ gật đầu, bông nhiên dường như nghĩ tới điều gì, vì vậy kêu lên: “Đợi đã.”
Cậu ta lập tức dừng lại.
Sắc mặt anh nặng nề, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Mau cử vài người đi theo Phương Tuyết Nhi tới Thụy Sĩ, nhìn xem cô ấy và Tống Đường Huy đã làm những gì.”
Lục Trạch thầm hiểu rời đi, còn anh vẫn lo lắng đi lại trước cửa phòng bệnh.
Lại qua khoảng mười phút đồng hồ, cửa phòng bệnh rốt cuộc cũng mở ra, bác sĩ mang theo sắc mặt vui mừng đi tới.
“Sếp Mộc, máu tụ trong đầu cô An Ly đã hoàn toàn tiêu tan, hiện giờ cô ấy đã tỉnh lại rồi.”
Bác sĩ vừa mới dứt lời, anh đã lập tức lao vào bên trong.
Các bác sĩ và ý tá khác đều biết điều rời đi, còn thuận tay đóng chặt cửa lại.
Sắc mặt An Ly tái nhợt nằm trên giường bệnh, thế nhưng hai mắt cuối cùng cũng không còn nhắm chặt nữa rồi.
Trải qua hơn một tháng, rốt cuộc cặp mắt đưa tình kia đã mở ra.
Cô quay đầu mỉm cười với anh, cố hết sức nói: “Dương Hà, anh đến rồi à.”
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống bên mép giường.
Anh dịu dàng giơ tay xoa nhẹ gò má của cô.
Cơ thể cô gần như không có chút nhiệt độ nào, hai cánh môi cũng đều trắng nhợt, vô cùng tiều tụy. Nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng anh không thể nhịn được từng trận đau đớn.
“An Ly, anh xin lỗi.” Anh nhẹ giọng nói, khẽ hôn lên trán cô.
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu: “Dương Hà, làm sao có thể trách anh được, đều là do em không tốt. Em không nên đi tìm Phương Tuyết Nhi, nếu không gặp cô ấy, em cũng sẽ không biến thành như vậy.”
Anh bỗng chặn lại lời cô: “Đừng nhắc tới cô ấy nữa, anh đã điều tra màn hình giám sát rồi, chuyện em ngã cầu thang thực sự có liên quan đến cô ấy.”
An Ly thở dài một hơi, nước mắt lăn khỏi khóe mắt: “Dương Hà, em không muốn làm anh khó xử. Em biết trong lòng anh vẫn có cô ấy, anh không cần vì em mà trách móc cô ấy đâu. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách em khi đó đã rời khỏi anh mấy năm, mới để cho cô ấy có cơ hội xuất hiện bên cạnh anh.”
Bác sĩ đã nói qua, hiện giờ cô cần phải thả lỏng tâm trạng. Nếu như những đè nén trong lòng cô được cởi ra thì chân cô chắc chắn sẽ bình phục.
Hơn nữa, anh cũng đã nói, đợi sau khi cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ cưới cô làm vợ.
Nhưng lúc này cô đã tỉnh dậy vậy mà anh lại im lặng. Câu nói muốn kết hôn với cô từ đầu đến cuối vẫn không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì trong lòng anh không khống chế được suy nghĩ về Phương Tuyết Nhi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới cô, trái tim anh giống như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả thở cũng đều có chút khó khăn.
Không khí trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, hai người không nói thêm gĩ nữa, chỉ chăm chú quan sát lẫn nhau.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bật mở, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tô Lạc Nhĩ mặc một bộ váy màu tím đứng ở cửa, bà ta trang điểm cực kỳ khéo léo giống như mọi ngày, mái tóc dài xõa tung trên vai, nhìn qua thực sự không giống một người phụ nữ trung niên.
An Ly kinh ngạc kêu lên: “Mẹ? Sao mẹ lại quay về đây?”
Bà ta khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh cô, mở miệng nói: “Nếu như mẹ không trở về nữa, vậy thì cho dù con có bị người ta bắt nạt đến chết cũng không có ai quan tâm.”
Cô mỉm cười xấu hổ: “Mẹ, không có ai bắt nạt con cả, là tự con không cẩn thận nên mới ngã xuống cầu thang thôi.”
Vẻ mặt bà ta có chút tức giận: “An Ly, lương thiện cũng phải có giới hạn, đến bây giờ con còn muốn giải thích cho người phụ nữ kia sao?”
Vừa dứt lời, bà ta lại nhìn về phía Mộc Dương Hà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mộc Dương Hà, nếu không phải do cậu phản bội An Ly, bắt cá hai tay, liệu con bé sẽ bị cô ta đẩy xuống cầu thang sao? Chẳng lẽ đến tận bây giờ cậu vẫn không hề áy náy với nó ư? Nếu thực sự là như vậy, bây giờ tôi lập tức đưa con bé ra nước ngoài, từ nay về sau cậu đừng mơ tưởng được gặp lại nó.”
Nhìn qua bà ta có vẻ rất tức giận, nhưng trên thực tế, bà ta chỉ đang thử thăm dò anh mà thôi.
Anh quả nhiên nóng nảy, vội vàng trả lời: “Bác gái, Phương Tuyết Nhi thực sự không đẩy An Ly. Chỉ là hai cô ấy xảy ra tranh chấp, chuyện này cháu đã giải thích với bác rất nhiều lần rồi. Hơn nữa, cháu cũng đồng ý sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định cháu sẽ làm được.”
Bà ta hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Lúc An Ly hôn mê, cậu đã nói gì, còn nhớ rõ không?”
“Ở Thụy Sĩ?” Mộc Dương Hà cau mày, rốt cuộc cũng buông xuống lo lắng trong lòng.
“Vâng, đúng vậy. Sếp tổng, hoạt động dành cho các bé và người thân nhà trẻ của Phương Thanh Nhu tổ chức lần này là đi tới Thụy Sĩ trượt tuyết, anh quên rồi sao? Anh đã tự mình kí tên tài trợ cho hoạt động đó mà.” Lục Trạch cung kính nói.
Rốt cuộc anh cũng nhớ ra. Một tháng trước, hình như anh thực sự đã ký văn bản về việc tài trợ cho hoạt động này của nhà trẻ song ngữ quốc tế Úc Dương.
Hai tháng nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên việc nhỏ như vậy làm sao anh còn có thể nhớ kỹ.
Cậu ta tiếp tục nói: “Đúng rồi, sếp Mộc, còn có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không?”
Vẻ mặt anh hơi mất kiên nhẫn: “Có gì cứ nói, đừng vòng vo.”
Cậu ta lập tức trả lời: “Sếp Mộc, lần này cô Phương đi cùng Tống Đường Huy của nhà họ Tống đến Thụy Sĩ. Theo như tôi điều tra, anh ta đã đóng vai ba của Phương Thanh Nhu tới tham dự hoạt động.”
Một tia sét bỗng nổ tung trong đầu anh.
Tống Đường Huy đóng vai ba của cậu bé cùng đi Thụy Sĩ với mẹ con bọn họ sao?
Vừa nghĩ tới việc rất có thể lúc này hai người bọn họ đang nằm chung trên một chiếc giường, nghe Nhạc Bảo Bối bập bõm gọi chú, anh đã cảm thấy toàn thân run rẩy.
Anh gắt gao nắm chặt tay lại, nói với Lục Trạch ở đầu dây bên kia: “Đặt cho tôi một vé ngày mai bay tới Thụy Sĩ, sau đó đến bệnh viện đón tôi tới sân bay.”
Anh ở đây lo lắng cho an nguy của cô, lòng nóng như lửa đốt chạy tới xem cô có an toàn hay không, vậy mà kết quả cô lại cùng Tống Đường Huy tới Thụy Sĩ ngắm tuyết ư?
Khớp xương ngón tay va chạm vang lên răng rắc, anh hung hăng đấm mạnh vào tường, ngay lập tức lớp da trên mu bàn tay liền bị mài rách, máu tươi dần thấm ra ngoài.
Sau khi quay về bệnh viện, anh vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, giống như thường ngày ngồi bên giường bệnh của An Ly cả đêm.
Đến rạng sáng, Lục Trạch liền tới bệnh viện đưa vé máy bay cho anh: “Sếp Mộc, chuyến bay cất cánh lúc mười giờ, anh thật sự muốn đi Thụy Sĩ sao?”
“Nói thừa.” Anh đứng dậy, qua loa chỉnh sửa lại cổ áo sơmi và âu phục, chuẩn bị đi theo cậu ta ra khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc này, ánh mắt của anh trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua lại trông thấy ngón tay của An Ly khẽ giật giật.
Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim của anh bỗng nhiên ngừng lại.
Anh lập tức nhấn vào chuông báo trên đầu giường. Rất nhanh bác sĩ đã chạy tới.
Bên ngoài phòng bệnh, Mộc Dương Hà lo lắng chờ đợi.
Lục Trạch ở bên cạnh hỏi: “Sếp Mộc, anh còn định đi Thụy Sĩ nữa không?”
Anh liếc mắt nhìn qua cậu ta: “Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là không đi.”
Cậu ta vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Sếp Mộc, tôi đi về trước. Công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Anh khẽ gật đầu, bông nhiên dường như nghĩ tới điều gì, vì vậy kêu lên: “Đợi đã.”
Cậu ta lập tức dừng lại.
Sắc mặt anh nặng nề, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Mau cử vài người đi theo Phương Tuyết Nhi tới Thụy Sĩ, nhìn xem cô ấy và Tống Đường Huy đã làm những gì.”
Lục Trạch thầm hiểu rời đi, còn anh vẫn lo lắng đi lại trước cửa phòng bệnh.
Lại qua khoảng mười phút đồng hồ, cửa phòng bệnh rốt cuộc cũng mở ra, bác sĩ mang theo sắc mặt vui mừng đi tới.
“Sếp Mộc, máu tụ trong đầu cô An Ly đã hoàn toàn tiêu tan, hiện giờ cô ấy đã tỉnh lại rồi.”
Bác sĩ vừa mới dứt lời, anh đã lập tức lao vào bên trong.
Các bác sĩ và ý tá khác đều biết điều rời đi, còn thuận tay đóng chặt cửa lại.
Sắc mặt An Ly tái nhợt nằm trên giường bệnh, thế nhưng hai mắt cuối cùng cũng không còn nhắm chặt nữa rồi.
Trải qua hơn một tháng, rốt cuộc cặp mắt đưa tình kia đã mở ra.
Cô quay đầu mỉm cười với anh, cố hết sức nói: “Dương Hà, anh đến rồi à.”
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống bên mép giường.
Anh dịu dàng giơ tay xoa nhẹ gò má của cô.
Cơ thể cô gần như không có chút nhiệt độ nào, hai cánh môi cũng đều trắng nhợt, vô cùng tiều tụy. Nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng anh không thể nhịn được từng trận đau đớn.
“An Ly, anh xin lỗi.” Anh nhẹ giọng nói, khẽ hôn lên trán cô.
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu: “Dương Hà, làm sao có thể trách anh được, đều là do em không tốt. Em không nên đi tìm Phương Tuyết Nhi, nếu không gặp cô ấy, em cũng sẽ không biến thành như vậy.”
Anh bỗng chặn lại lời cô: “Đừng nhắc tới cô ấy nữa, anh đã điều tra màn hình giám sát rồi, chuyện em ngã cầu thang thực sự có liên quan đến cô ấy.”
An Ly thở dài một hơi, nước mắt lăn khỏi khóe mắt: “Dương Hà, em không muốn làm anh khó xử. Em biết trong lòng anh vẫn có cô ấy, anh không cần vì em mà trách móc cô ấy đâu. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách em khi đó đã rời khỏi anh mấy năm, mới để cho cô ấy có cơ hội xuất hiện bên cạnh anh.”
Bác sĩ đã nói qua, hiện giờ cô cần phải thả lỏng tâm trạng. Nếu như những đè nén trong lòng cô được cởi ra thì chân cô chắc chắn sẽ bình phục.
Hơn nữa, anh cũng đã nói, đợi sau khi cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ cưới cô làm vợ.
Nhưng lúc này cô đã tỉnh dậy vậy mà anh lại im lặng. Câu nói muốn kết hôn với cô từ đầu đến cuối vẫn không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì trong lòng anh không khống chế được suy nghĩ về Phương Tuyết Nhi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới cô, trái tim anh giống như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả thở cũng đều có chút khó khăn.
Không khí trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, hai người không nói thêm gĩ nữa, chỉ chăm chú quan sát lẫn nhau.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bật mở, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tô Lạc Nhĩ mặc một bộ váy màu tím đứng ở cửa, bà ta trang điểm cực kỳ khéo léo giống như mọi ngày, mái tóc dài xõa tung trên vai, nhìn qua thực sự không giống một người phụ nữ trung niên.
An Ly kinh ngạc kêu lên: “Mẹ? Sao mẹ lại quay về đây?”
Bà ta khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh cô, mở miệng nói: “Nếu như mẹ không trở về nữa, vậy thì cho dù con có bị người ta bắt nạt đến chết cũng không có ai quan tâm.”
Cô mỉm cười xấu hổ: “Mẹ, không có ai bắt nạt con cả, là tự con không cẩn thận nên mới ngã xuống cầu thang thôi.”
Vẻ mặt bà ta có chút tức giận: “An Ly, lương thiện cũng phải có giới hạn, đến bây giờ con còn muốn giải thích cho người phụ nữ kia sao?”
Vừa dứt lời, bà ta lại nhìn về phía Mộc Dương Hà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mộc Dương Hà, nếu không phải do cậu phản bội An Ly, bắt cá hai tay, liệu con bé sẽ bị cô ta đẩy xuống cầu thang sao? Chẳng lẽ đến tận bây giờ cậu vẫn không hề áy náy với nó ư? Nếu thực sự là như vậy, bây giờ tôi lập tức đưa con bé ra nước ngoài, từ nay về sau cậu đừng mơ tưởng được gặp lại nó.”
Nhìn qua bà ta có vẻ rất tức giận, nhưng trên thực tế, bà ta chỉ đang thử thăm dò anh mà thôi.
Anh quả nhiên nóng nảy, vội vàng trả lời: “Bác gái, Phương Tuyết Nhi thực sự không đẩy An Ly. Chỉ là hai cô ấy xảy ra tranh chấp, chuyện này cháu đã giải thích với bác rất nhiều lần rồi. Hơn nữa, cháu cũng đồng ý sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định cháu sẽ làm được.”
Bà ta hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Lúc An Ly hôn mê, cậu đã nói gì, còn nhớ rõ không?”