Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 172 CHO ANH CƠ HỘI
CHƯƠNG 172: CHO ANH CƠ HỘI
Từng ngày trôi qua, cuộc sống của Phương Tuyết Nhi cũng khôi phục sự yên bình. Cô đã quay lại công ty làm việc được một thời gian dài.
Sau khi đuổi người giúp việc, mỗi ngày cô đều tự mình đưa Nhạc Bảo Bối đến trường rồi đón cậu bé tan học.
Thỉnh thoảng, Mộc Tuấn Nghiêu và Tống Đường Huy sẽ tới đón cô tan tầm, hoặc là tới nhà tìm cô. Thế nhưng Mộc Dương Hà lại không hề xuất hiện.
Trong một tháng qua, công ty đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tống Đạt Bằng đã rút lui khỏi vị trí chủ tịch, chính thức bàn giao cho Tống Đường Huy, còn ông ta vẫn lấy tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, thỉnh thoảng sẽ quay về mở vài hội nghị cổ đông.
Louise trở thành công ty chủ chốt dưới trướng tập đoàn Tống thị mà bất kỳ một công ty nào cũng không thể sánh bằng.
Hiện giờ ở thành phố P, Louise đã thuận lợi nổi tiếng ngang với Florina, đương nhiên danh tiếng của Phương Tuyết Nhi cũng truyền khắp toàn bộ giới thiết kế.
Sau khi Tống Đường Huy lên chức, chuyện đầu tiên anh làm chính là muốn đưa cô lên vị trí trưởng bộ phận. Thế nhưng cô lại từ chối, bởi vì cô cho rằng bản thân mình vẫn chưa có năng lực để gánh vác chức vụ này.
Trưởng bộ phận Trương là người rất tốt, năng lực làm việc cũng rất giỏi. Cô tự nhận thấy chính mình còn không lợi hại bằng anh ta.
Cô vẫn ngồi ở vị trí phó bộ phận, cũng có phòng làm việc riêng của mình. Trên cửa phòng làm việc có hai bảng chức vụ “phó bộ phận” và “nhà thiết kế chính” vô cùng sáng loáng làm chói mắt người khác.
Gần đây, Louise dự định sẽ cho ra mắt bộ sưu tập thời trang số lượng giới hạn vào cuối năm, yêu cầu kiểu dáng nhất định phải mới mẻ, độc đáo, và bắt mắt. Đương nhiên nhiệm vụ quan trọng này rơi vào trên người Phương Tuyết Nhi. Cô đã lựa chọn ra những nhà thiết kế xuất sắc nhất, lập thành một đội để tập trung thiết kế bộ sưu tập này.
Nếu như thiết kế xong, tiền thưởng cuối năm sẽ là một con số không thể đo lường.
Tất cả mọi người đều tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, bọn họ tin tưởng rằng, dưới sự hướng dẫn của Phương Tuyết Nhi, bộ sưu tập này nhất định có thể hoàn thành một cách tốt đẹp, không chút tì vết.
Nhưng hiện tại, cho dù có bận rộn hơn nữa thì cô cũng sẽ không ở lại công ty làm thêm giờ.
Hôm nay sau khi tan việc, cô đi đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối về nhà ăn cơm tối giống như mọi khi.
Bỗng nhiên cô giáo Trương lại nói với cô rằng nhà trẻ chuẩn bị tổ chức hoạt động dành cho người thân và các bé vào thời điểm cuối năm.
Nội dung hoạt động lần này chính là toàn bộ các bạn nhỏ trong nhà trẻ sẽ cùng đi du lịch nước ngoài với ba mẹ, địa điểm là Thụy Sĩ. Bọn họ muốn đi tới nơi nào đó để ngắm tuyết.
Thật không hổ danh là nhà trẻ quý tộc, ngay cả hoạt động dành cho người thân và các bé cũng khác hoàn toàn so với người bình thường. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hoạt động lần này, cho dù là các bé hay là ba mẹ của chúng đều được tham gia miễn phí. Tất cả toàn bộ chi phí sẽ do Thành Công tài trợ.
Nhà trẻ song ngữ quốc tế Úc Dương chịu sự quản lý của tập đoàn này, học phí hàng năm là một con số khổng lồ. Cho nên những phụ huynh có thể cho con cái của mình tới đây học thực ra đều không quan tâm đến chút tiền du lịch đó.
Việc Thành Công tài trợ hoạt động này ý nghĩa ở chỗ, nó có thể khiến cho nhà trẻ nổi tiếng trên toàn quốc, trở thành trường học cao cấp số một, số hai trong cả nước.
Lại nói tiếp, trước đây Mộc Dương Hà vì cô và Nhạc Bảo Bối nên mới thu mua nhà trẻ này.
Nhưng mà bây giờ, cô vẫn gặp phải khó khăn.
Cô nên nhờ ai đi đến tham gia hoạt động dành cho các bé và người thân cùng mình và cậu bé đây?
Mộc Dương Hà là không thể nào. Vậy còn Tống Đường Huy thì sao? Hay là thôi đi, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận ý tốt của anh cả.
Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi, ngồi xổm cuống trước mặt cậu bé. Cô khẽ nắm bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, nhẹ giọng hỏi: “Nhạc Bảo Bối, lần này đi Thụy Sĩ, nếu như chỉ có mẹ đi với con thì con có khó chịu không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tủi thân, cậu bé lắc đầu nói: “Mẹ đi cùng con là đủ rồi.”
Cô hiểu rất rõ, vì không muốn làm cô buồn cho nên cậu bé mới nói như vậy. Thực ra trong lòng cậu bé khẳng định vẫn luôn hy vọng có người có thể đóng vai ba để đi cùng mình.
Có lẽ cô không nên ích kỷ, chỉ một lòng muốn ở bên người mình thích như vậy. Công bằng mà nói, tuy rằng cô không thích Tống Đường Huy, thế nhưng anh nhất định sẽ là một người ba tốt.
Có lẽ cô nên thử tiếp nhận ý tốt của anh. Như vậy, Nhạc Bảo Bối sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh. Lúc về đến nhà, Tống Đường Huy đã đứng sẵn ở trước cửa nhà đợi hai mẹ con bọn họ.
Chắc đây chính là ý trời.
Thấy anh đứng đó, cô bèn hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”
Anh khẽ lắc đầu: “Không có, anh vừa đến thôi. Mới chờ được một lúc.”
Thực ra, anh đã chờ ở chỗ này gần một tiếng rồi.
“Anh vào đi.” Cô móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó ba người cùng nhau đi vào trong nhà.
Tống Đường Huy cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hôm nay, cô lại không hề bảo anh đi ngay lập tức, ngược lại còn mời anh vào nhà.
Trong khoảng thời gian này, cứ mỗi lần anh đến tìm cô, hầu như đều bị cô chặn ở ngoài cửa.
Vừa về tới nhà, cậu bé đã lập tức chạy vào trong phòng. Cô rót một chén trà cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nói: “Đường Huy, em có việc muốn nhờ anh được không?”
Anh vội vàng trả lời: “Đương nhiên là được. Tuyết Nhi, em hoàn toàn không cần phải nói với anh hai chữ “nhờ vả” này. Chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ giúp em.”
Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài một hơi. Chính vì anh luôn đối xử tốt vô điều kiện với cô như vậy, cho nên cô mới cảm thấy không thể nhận được phần tình cảm này của anh.
Cô cắn răng nói: “Đường Huy, cuối năm nay, nhà trẻ của Nhạc Bảo Bối sẽ tổ chức hoạt động dành cho các bé và người thân, muốn tới Thụy Sĩ ngắm tuyết, chắc đi khoảng hai tuần. Anh có thể đi cùng em và thằng bé được không?”
Đối với anh mà nói, đây hoàn toàn không phải là lời thỉnh cầu mà là một sự ngạc nhiên vô cùng hạnh phúc ngoài ý muốn. Anh thật không ngờ, việc cô muốn nhờ anh làm lại chính là ước mơ lâu nay của mình.
“Đương nhiên có thể. Tuyết Nhi, cảm ơn em.” Anh kích động lên tiếng.
Lời này của anh khiến cô cảm thấy bối rối. Cô quả thực không rõ anh có ý gì.
Nhìn ra nghi ngờ của cô, anh lại nói thêm một câu: “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội, để anh có thể vui vẻ bên hai người.”
Nhìn xem, Tống Đường Huy tốt như vậy, nhất định sẽ mang đến cho cậu bé điều kiện trưởng thành hoàn chỉnh.
Trong lòng cô hạ quyết tâm, dần dần thử tiếp nhận Tống Đường Huy. Cho dù tình cảm Mộc Dương Hà dành cho cô là gì thì giữa bọn họ cũng đã sớm kết thúc rồi.
Bây giờ, cô chỉ muốn nhìn về tương lai.
Gần đây cô càng phải làm việc gắng sức hơn trước. Cô muốn thiết kế xong bộ sưu tập này trước khi hoạt động dành cho các bé và người thân diễn ra. Như vậy, cô mới có thể yên tâm đi tới Thụy Sĩ ngắm tuyết.
Cuối cùng, dưới sự gấp rút làm thêm giờ của cô và đồng đội, bản thảo thiết kế đã ra lò.
Ngay hôm ấy, đã được hội đồng quản trị của tập đoàn Tống thị nhất trí thông qua. Buổi tối cùng ngày liền được đưa đến công xưởng, do trưởng bộ phận tự mình giám sát bọn họ sản xuất thành phẩm.
Sau khi làm xong tất cả những việc đó, Phương Tuyết Nhi đã dồn hết toàn bộ ngày nghỉ của một năm vào tháng này. Tổng cộng xấp xỉ một tháng, đủ để cô và Nhạc Bảo Bối đi chơi thật vui vẻ khắp Thụy Sĩ.
Đã lớn như thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ra nước ngoài. Cả cậu bé cũng vậy.
Nhà trẻ đã đặt ba chiếc máy bay riêng bay thẳng tới Thụy Sĩ. Ngồi đầy trên đó là các bạn nhỏ và phụ huynh của họ.
Ngắm nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ, Nhạc Bảo Bối vô cùng phấn khởi: “Mẹ ơi, đẹp quá à.”
Nghe vậy, cô cảm thấy rất áy náy. Đối với những bạn nhỏ khác mà nói, được ngồi máy bay chỉ là chuyện bình thường không đáng nhắc đến. Nhưng với cậu bé lại giống như một việc rất quan trọng vậy.
Cô càng phải thêm cố gắng, đợi đến khi tích góp đủ tiền, tương lai sẽ dẫn cậu bé đi du lịch vòng quanh thế giới.
Sau khi máy bay hạ cánh, lại có xe chuyên dụng tới đón mọi người đến khách sạn. Nhà trẻ đã thống nhất đặt loại phòng đều là gồm có một phòng lớn và một phòng nhỏ.
Phòng lớn dành cho phụ huynh, còn phòng nhỏ dành cho các bé.
Nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong căn phòng, cô liền cảm thấy khó xử, bèn lúng túng nói: “Ừm… Nếu không… vậy để em ngủ cùng thằng bé.”
Nói xong, cô lại đi vào phòng nhỏ. Nhưng chỉ vừa mới nhìn qua, cô đã trợn tròn hai mắt.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống của Phương Tuyết Nhi cũng khôi phục sự yên bình. Cô đã quay lại công ty làm việc được một thời gian dài.
Sau khi đuổi người giúp việc, mỗi ngày cô đều tự mình đưa Nhạc Bảo Bối đến trường rồi đón cậu bé tan học.
Thỉnh thoảng, Mộc Tuấn Nghiêu và Tống Đường Huy sẽ tới đón cô tan tầm, hoặc là tới nhà tìm cô. Thế nhưng Mộc Dương Hà lại không hề xuất hiện.
Trong một tháng qua, công ty đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tống Đạt Bằng đã rút lui khỏi vị trí chủ tịch, chính thức bàn giao cho Tống Đường Huy, còn ông ta vẫn lấy tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, thỉnh thoảng sẽ quay về mở vài hội nghị cổ đông.
Louise trở thành công ty chủ chốt dưới trướng tập đoàn Tống thị mà bất kỳ một công ty nào cũng không thể sánh bằng.
Hiện giờ ở thành phố P, Louise đã thuận lợi nổi tiếng ngang với Florina, đương nhiên danh tiếng của Phương Tuyết Nhi cũng truyền khắp toàn bộ giới thiết kế.
Sau khi Tống Đường Huy lên chức, chuyện đầu tiên anh làm chính là muốn đưa cô lên vị trí trưởng bộ phận. Thế nhưng cô lại từ chối, bởi vì cô cho rằng bản thân mình vẫn chưa có năng lực để gánh vác chức vụ này.
Trưởng bộ phận Trương là người rất tốt, năng lực làm việc cũng rất giỏi. Cô tự nhận thấy chính mình còn không lợi hại bằng anh ta.
Cô vẫn ngồi ở vị trí phó bộ phận, cũng có phòng làm việc riêng của mình. Trên cửa phòng làm việc có hai bảng chức vụ “phó bộ phận” và “nhà thiết kế chính” vô cùng sáng loáng làm chói mắt người khác.
Gần đây, Louise dự định sẽ cho ra mắt bộ sưu tập thời trang số lượng giới hạn vào cuối năm, yêu cầu kiểu dáng nhất định phải mới mẻ, độc đáo, và bắt mắt. Đương nhiên nhiệm vụ quan trọng này rơi vào trên người Phương Tuyết Nhi. Cô đã lựa chọn ra những nhà thiết kế xuất sắc nhất, lập thành một đội để tập trung thiết kế bộ sưu tập này.
Nếu như thiết kế xong, tiền thưởng cuối năm sẽ là một con số không thể đo lường.
Tất cả mọi người đều tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, bọn họ tin tưởng rằng, dưới sự hướng dẫn của Phương Tuyết Nhi, bộ sưu tập này nhất định có thể hoàn thành một cách tốt đẹp, không chút tì vết.
Nhưng hiện tại, cho dù có bận rộn hơn nữa thì cô cũng sẽ không ở lại công ty làm thêm giờ.
Hôm nay sau khi tan việc, cô đi đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối về nhà ăn cơm tối giống như mọi khi.
Bỗng nhiên cô giáo Trương lại nói với cô rằng nhà trẻ chuẩn bị tổ chức hoạt động dành cho người thân và các bé vào thời điểm cuối năm.
Nội dung hoạt động lần này chính là toàn bộ các bạn nhỏ trong nhà trẻ sẽ cùng đi du lịch nước ngoài với ba mẹ, địa điểm là Thụy Sĩ. Bọn họ muốn đi tới nơi nào đó để ngắm tuyết.
Thật không hổ danh là nhà trẻ quý tộc, ngay cả hoạt động dành cho người thân và các bé cũng khác hoàn toàn so với người bình thường. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hoạt động lần này, cho dù là các bé hay là ba mẹ của chúng đều được tham gia miễn phí. Tất cả toàn bộ chi phí sẽ do Thành Công tài trợ.
Nhà trẻ song ngữ quốc tế Úc Dương chịu sự quản lý của tập đoàn này, học phí hàng năm là một con số khổng lồ. Cho nên những phụ huynh có thể cho con cái của mình tới đây học thực ra đều không quan tâm đến chút tiền du lịch đó.
Việc Thành Công tài trợ hoạt động này ý nghĩa ở chỗ, nó có thể khiến cho nhà trẻ nổi tiếng trên toàn quốc, trở thành trường học cao cấp số một, số hai trong cả nước.
Lại nói tiếp, trước đây Mộc Dương Hà vì cô và Nhạc Bảo Bối nên mới thu mua nhà trẻ này.
Nhưng mà bây giờ, cô vẫn gặp phải khó khăn.
Cô nên nhờ ai đi đến tham gia hoạt động dành cho các bé và người thân cùng mình và cậu bé đây?
Mộc Dương Hà là không thể nào. Vậy còn Tống Đường Huy thì sao? Hay là thôi đi, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận ý tốt của anh cả.
Phương Tuyết Nhi thở dài một hơi, ngồi xổm cuống trước mặt cậu bé. Cô khẽ nắm bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, nhẹ giọng hỏi: “Nhạc Bảo Bối, lần này đi Thụy Sĩ, nếu như chỉ có mẹ đi với con thì con có khó chịu không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tủi thân, cậu bé lắc đầu nói: “Mẹ đi cùng con là đủ rồi.”
Cô hiểu rất rõ, vì không muốn làm cô buồn cho nên cậu bé mới nói như vậy. Thực ra trong lòng cậu bé khẳng định vẫn luôn hy vọng có người có thể đóng vai ba để đi cùng mình.
Có lẽ cô không nên ích kỷ, chỉ một lòng muốn ở bên người mình thích như vậy. Công bằng mà nói, tuy rằng cô không thích Tống Đường Huy, thế nhưng anh nhất định sẽ là một người ba tốt.
Có lẽ cô nên thử tiếp nhận ý tốt của anh. Như vậy, Nhạc Bảo Bối sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh. Lúc về đến nhà, Tống Đường Huy đã đứng sẵn ở trước cửa nhà đợi hai mẹ con bọn họ.
Chắc đây chính là ý trời.
Thấy anh đứng đó, cô bèn hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”
Anh khẽ lắc đầu: “Không có, anh vừa đến thôi. Mới chờ được một lúc.”
Thực ra, anh đã chờ ở chỗ này gần một tiếng rồi.
“Anh vào đi.” Cô móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó ba người cùng nhau đi vào trong nhà.
Tống Đường Huy cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hôm nay, cô lại không hề bảo anh đi ngay lập tức, ngược lại còn mời anh vào nhà.
Trong khoảng thời gian này, cứ mỗi lần anh đến tìm cô, hầu như đều bị cô chặn ở ngoài cửa.
Vừa về tới nhà, cậu bé đã lập tức chạy vào trong phòng. Cô rót một chén trà cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nói: “Đường Huy, em có việc muốn nhờ anh được không?”
Anh vội vàng trả lời: “Đương nhiên là được. Tuyết Nhi, em hoàn toàn không cần phải nói với anh hai chữ “nhờ vả” này. Chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ giúp em.”
Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài một hơi. Chính vì anh luôn đối xử tốt vô điều kiện với cô như vậy, cho nên cô mới cảm thấy không thể nhận được phần tình cảm này của anh.
Cô cắn răng nói: “Đường Huy, cuối năm nay, nhà trẻ của Nhạc Bảo Bối sẽ tổ chức hoạt động dành cho các bé và người thân, muốn tới Thụy Sĩ ngắm tuyết, chắc đi khoảng hai tuần. Anh có thể đi cùng em và thằng bé được không?”
Đối với anh mà nói, đây hoàn toàn không phải là lời thỉnh cầu mà là một sự ngạc nhiên vô cùng hạnh phúc ngoài ý muốn. Anh thật không ngờ, việc cô muốn nhờ anh làm lại chính là ước mơ lâu nay của mình.
“Đương nhiên có thể. Tuyết Nhi, cảm ơn em.” Anh kích động lên tiếng.
Lời này của anh khiến cô cảm thấy bối rối. Cô quả thực không rõ anh có ý gì.
Nhìn ra nghi ngờ của cô, anh lại nói thêm một câu: “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội, để anh có thể vui vẻ bên hai người.”
Nhìn xem, Tống Đường Huy tốt như vậy, nhất định sẽ mang đến cho cậu bé điều kiện trưởng thành hoàn chỉnh.
Trong lòng cô hạ quyết tâm, dần dần thử tiếp nhận Tống Đường Huy. Cho dù tình cảm Mộc Dương Hà dành cho cô là gì thì giữa bọn họ cũng đã sớm kết thúc rồi.
Bây giờ, cô chỉ muốn nhìn về tương lai.
Gần đây cô càng phải làm việc gắng sức hơn trước. Cô muốn thiết kế xong bộ sưu tập này trước khi hoạt động dành cho các bé và người thân diễn ra. Như vậy, cô mới có thể yên tâm đi tới Thụy Sĩ ngắm tuyết.
Cuối cùng, dưới sự gấp rút làm thêm giờ của cô và đồng đội, bản thảo thiết kế đã ra lò.
Ngay hôm ấy, đã được hội đồng quản trị của tập đoàn Tống thị nhất trí thông qua. Buổi tối cùng ngày liền được đưa đến công xưởng, do trưởng bộ phận tự mình giám sát bọn họ sản xuất thành phẩm.
Sau khi làm xong tất cả những việc đó, Phương Tuyết Nhi đã dồn hết toàn bộ ngày nghỉ của một năm vào tháng này. Tổng cộng xấp xỉ một tháng, đủ để cô và Nhạc Bảo Bối đi chơi thật vui vẻ khắp Thụy Sĩ.
Đã lớn như thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ra nước ngoài. Cả cậu bé cũng vậy.
Nhà trẻ đã đặt ba chiếc máy bay riêng bay thẳng tới Thụy Sĩ. Ngồi đầy trên đó là các bạn nhỏ và phụ huynh của họ.
Ngắm nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ, Nhạc Bảo Bối vô cùng phấn khởi: “Mẹ ơi, đẹp quá à.”
Nghe vậy, cô cảm thấy rất áy náy. Đối với những bạn nhỏ khác mà nói, được ngồi máy bay chỉ là chuyện bình thường không đáng nhắc đến. Nhưng với cậu bé lại giống như một việc rất quan trọng vậy.
Cô càng phải thêm cố gắng, đợi đến khi tích góp đủ tiền, tương lai sẽ dẫn cậu bé đi du lịch vòng quanh thế giới.
Sau khi máy bay hạ cánh, lại có xe chuyên dụng tới đón mọi người đến khách sạn. Nhà trẻ đã thống nhất đặt loại phòng đều là gồm có một phòng lớn và một phòng nhỏ.
Phòng lớn dành cho phụ huynh, còn phòng nhỏ dành cho các bé.
Nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong căn phòng, cô liền cảm thấy khó xử, bèn lúng túng nói: “Ừm… Nếu không… vậy để em ngủ cùng thằng bé.”
Nói xong, cô lại đi vào phòng nhỏ. Nhưng chỉ vừa mới nhìn qua, cô đã trợn tròn hai mắt.