Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 171 TIN TỨC TỐT
CHƯƠNG 171: TIN TỨC TỐT
Mộc Tuấn Nghiêu cũng không biết tại sao mình phải hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy.
Chẳng qua cậu ấy chỉ cảm thấy, hai mẹ con này dường như trời sinh đã mang theo một sự hấp dẫn vô cùng kì diệu khiến người ta không nhịn được mà muốn tới gần, bảo vệ bọn họ.
Nếu như anh không thể chăm sóc mẹ con họ thật tốt vậy cậu ấy có thể thay thế anh, hòa vào cuộc sống của họ được không?
Cậu ấy bị ý nghĩ đó dọa cho giật mình.
Nhạc Bảo Bối gần như đau lòng, trả lời: “Con muốn có ba, nhưng chú Mộc không thích mẹ, cũng không cần con nữa.”
Đúng lúc này, quản gia đi lên tầng gọi hai bọn họ xuống dưới. Ở lại chơi cùng ông Mộc đến hơn chín giờ tối, sau khi ăn cơm xong, Phương Tuyết Nhi chuẩn bị đưa cậu bé về nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu lái xe đưa bọn họ về, lúc đi tới cửa, cậu ấy lấy hết can đảm kéo tay cô lại.
Cô giống như bị điện giật lập tức rút tay ra, sợ hãi kêu lên: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh làm cái gì vậy?”
Cậu ấy không ngờ, chỉ là một cái nắm tay mà cô lại phản ứng mạnh như vậy. Cậu ấy bỗng cảm thấy, lúc này chính là cơ hội tốt để cậu ấy có thể bày tỏ tâm ý của mình.
“Tuyết Nhi, anh thích em. Hãy ở bên anh được không?” Cậu ấy trực tiếp tỏ tình với cô.
“A?” Cô rõ ràng đã bị hoảng sợ, liên tục khoát tay nói: “Đừng đùa kiểu này được không? Đã hơn nửa đêm rồi, anh muốn dọa chết người sao?”
Nhìn cậu ấy giống như đang nói đùa sao?
Cậu ấy cảm thấy mình rất thất bại. Nghiêm túc tỏ tình với cô như thế, vậy mà cô lại cho là cậu ấy đang nói đùa.
Cậu ấy không thể cười nổi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Tuyết Nhi, anh không nói đùa. Tiếp xúc ở trên mạng với em lâu như vậy, anh sớm đã có cảm tình với em. Bây giờ về nước, sau khi nhìn thấy em, anh liền thích em rồi. Tuyết Nhi, làm bạn gái của anh được không?”
Cô không chỉ rất xinh đẹp, tính các hoạt bát đáng yêu, mà còn vô cùng quyến rũ. Chính là người có điều kiện tốt nhất để làm bạn gái.
Thật không biết dây thần kinh nào của Mộc Dương Hà đã bị nối sai mới có thể từ chối một cô gái tốt như vậy.
Cô nhận ra cậu ấy không nói đùa, thế nhưng lần này cô lại càng khó chịu hơn.
Bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia với cậu ấy. Cho dù là trước kia trao đổi trên mạng hay là hiện tại tiếp xúc trong cuộc sống thực tế, cô vẫn không hề có bất cứ ý nghĩ gì khác.
Cho nên, cậu ấy bất ngờ bày tỏ khiến cô trong lúc nhất thời mất đi phương hướng.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô liền mở miệng nói: “Chuyện đó… Xin lỗi Tuấn Nghiêu. Hiện giờ tôi vừa đi làm, vừa phải chăm sóc Nhạc Bảo Bối đã rất mệt mỏi rồi, thực sự không còn tâm trạng để nói đến chuyện yêu đương. Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta thực sự không thích hợp.”
Cậu ấy lập tức trả lời: “Không sao cả. Sau này anh có thể chăm sóc thằng bé giúp em, thậm chí em cũng không cần đi làm, để anh nuôi em là được.”
“Bịch.”
Phương Tuyết Nhi bỗng đấm mạnh vào ngực cậu ấy: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh nói lời ngốc gì vậy? Chúng ta quen biết bao lâu, anh còn không biết tôi là loại người gì sao? Tôi làm sao có thể suy đồi tới mức phải dựa vào đàn ông để sống qua ngày chứ?”
Nhận ra mình đã nói sai, cậu ấy liền vội vàng giải thích: “Không, Tuyết Nhi, anh không có ý đó. Chỉ là anh muốn giúp em chăm sóc thằng bé, để em không phải mệt mỏi như vậy mà thôi.”
Nhạc Bảo Bối vẫn luôn đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Chú Tuấn Nghiêu, con và mẹ đều có thể tự chăm sóc mình thật tốt, chú không cần phải làm thế đâu.”
Ngay cả Tống Đường Huy cậu bé còn không quá thích, làm sao có thể thích cậu ấy được chứ. Trong lòng cậu bé, không ai có thể thay thế vị trí chú Mộc hết.
Cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Bây giờ tôi không có bất kỳ tâm trạng nào để nói chuyện yêu đương. Nếu sau này anh còn nói những lời như thế, vậy thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không cần làm.”
Cậu ấy bất đắc dĩ gật đầu. Không ngờ mình tỏ tình chẳng những không được tiếp nhận ngược lại còn bị ghét bỏ. Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cậu ấy bị một cô gái từ chối như vậy.
“Để anh đưa hai người về nhà. Đảm bảo anh sẽ không nói lung tung nữa.” Cậu ấy nói.
Phương Tuyết Nhi lập tức gật đầu, chỉ xem những gì cậu ấy vừa nói đều là lời đùa giỡn của trẻ con.
Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà mệt mỏi trông coi An Ly đang nằm trên giường. Cô vẫn còn đang hôn mê, chỉ số của các loại máy móc đo lường thân thể ở bên cạnh đều rất ổn định, chỉ là cô ta chưa thể tỉnh lại.
Anh không biết, mình còn phải chờ đợi bao lâu nữa. Bác sĩ nói nhanh nhất cũng phải hai tháng, thế nhưng anh đã không kịp chờ đợi mà muốn cô tỉnh lại, chính miệng nói với cô ta một tiếng “xin lỗi”.
Cứ cách hai ngày, Tô Lạc Nhĩ sẽ tới thăm cô một lần.
Anh nhớ rõ trước đây cô ta từng nói qua, Tô Lạc Nhĩ đã lên kế hoạch muốn chuyển trọng tâm sản nghiệp của tập đoàn S vào trong nước. Hiện tại xem ra, bà đã đến sớm hơn thời hạn.
Nhưng bây giờ anh căn bản không có thời gian để chú ý đến chuyện kinh doanh, mà chỉ dốc hết lòng dạ vào An Ly, mong cô ta có thể tỉnh lại sớm một chút.
Cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra, bác sĩ cầm theo bản ghi chép đi tới, nói với anh: “Sếp Mộc, anh có thể theo tôi ra ngoài một lát không? Về vấn đề bệnh tình của cô An Ly, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”
Anh liền đi theo bác sĩ đến hành lang.
Bác sĩ mở bản ghi chép trong tay ra, cung kính nói với anh: “Sếp Mộc, lần trước tôi đã nói qua với anh, bệnh tình của cô An Ly rất ổn định, chỉ là muốn hoàn toàn tỉnh lại còn phải cần thêm một thời gian nữa, bởi vì máu tụ trong đầu không thể lập tức tan được.”
Anh khẽ gật đầu, rồi đi tới ban công châm một điếu thuốc.
Bác sĩ đi theo qua đây, đứng sau lưng anh tiếp tục dùng giọng nói cung kính: “Sếp Mộc, gần đây tôi phát hiện ra tình huống mới, chân của cô An Ly đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi.”
Cơ thể anh đột nhiên run lên, lập tức xoay người, không thể tin hỏi: “Ông nói cái gì? Mau nói chi tiết.”
Bác sĩ gật đầu, tiếp tục nói: “Sếp Mộc, vài ngày trước, lúc chúng tôi đang làm kiểm tra thân thể cho cô An Ly, bất ngờ phát hiện giây thần kinh ở chân cô ấy đã bắt đầu hoạt động. Hai chân của cô ấy thuộc loại bại liệt áp lực tinh thần. Vốn dĩ thần kinh ở chân đã có chút chết lặng, hơn nữa bản thân cô ấy cũng phải chịu đả kích lớn như vậy, cho nên mới dẫn tới tình trạng không thể đứng lên được.”
Anh vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ thần kinh ở chân cô ấy đã hoạt động, sau khi tỉnh lại sẽ có thể đứng lên sao?”
Bác sĩ gật đầu, lại lập tức lắc đầu, trả lời: “Có thể nói là như vậy, nhưng cũng không hẳn là thế. Thần kinh ở chân cô An Ly đã hoạt động, điều này nói rõ cơ thể cô ấy đang từng bước chuyển biến tốt đẹp nhưng không có nghĩa cô ấy có thể trở lại bình thường, nguyên nhân quan trọng nhất nằm ở tâm lý. Nếu sau khi cô ấy tỉnh lại, sếp Mộc có thể nói cho cô ấy một ít tin tức tốt, hoặc là khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc thì cô ấy có thể hoàn toàn bình phục.”
Nói cho cùng, hai chân An Ly chủ yễu vẫn là do áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến bại liệt. Thần kinh mất đi cảm giác cũng chỉ là một yếu tố mà thôi.
Tin tức tốt?
Nếu anh cưới cô làm vợ, liệu đối với cô mà nói, có được tính là tin tức tốt không?
Đối xử tốt với cô, yêu thương, che chở cho cô suốt cả cuộc đời, hẳn cũng đủ để khiến cô cảm thấy hạnh phúc chứ?
Mộc Tuấn Nghiêu cũng không biết tại sao mình phải hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy.
Chẳng qua cậu ấy chỉ cảm thấy, hai mẹ con này dường như trời sinh đã mang theo một sự hấp dẫn vô cùng kì diệu khiến người ta không nhịn được mà muốn tới gần, bảo vệ bọn họ.
Nếu như anh không thể chăm sóc mẹ con họ thật tốt vậy cậu ấy có thể thay thế anh, hòa vào cuộc sống của họ được không?
Cậu ấy bị ý nghĩ đó dọa cho giật mình.
Nhạc Bảo Bối gần như đau lòng, trả lời: “Con muốn có ba, nhưng chú Mộc không thích mẹ, cũng không cần con nữa.”
Đúng lúc này, quản gia đi lên tầng gọi hai bọn họ xuống dưới. Ở lại chơi cùng ông Mộc đến hơn chín giờ tối, sau khi ăn cơm xong, Phương Tuyết Nhi chuẩn bị đưa cậu bé về nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu lái xe đưa bọn họ về, lúc đi tới cửa, cậu ấy lấy hết can đảm kéo tay cô lại.
Cô giống như bị điện giật lập tức rút tay ra, sợ hãi kêu lên: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh làm cái gì vậy?”
Cậu ấy không ngờ, chỉ là một cái nắm tay mà cô lại phản ứng mạnh như vậy. Cậu ấy bỗng cảm thấy, lúc này chính là cơ hội tốt để cậu ấy có thể bày tỏ tâm ý của mình.
“Tuyết Nhi, anh thích em. Hãy ở bên anh được không?” Cậu ấy trực tiếp tỏ tình với cô.
“A?” Cô rõ ràng đã bị hoảng sợ, liên tục khoát tay nói: “Đừng đùa kiểu này được không? Đã hơn nửa đêm rồi, anh muốn dọa chết người sao?”
Nhìn cậu ấy giống như đang nói đùa sao?
Cậu ấy cảm thấy mình rất thất bại. Nghiêm túc tỏ tình với cô như thế, vậy mà cô lại cho là cậu ấy đang nói đùa.
Cậu ấy không thể cười nổi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Tuyết Nhi, anh không nói đùa. Tiếp xúc ở trên mạng với em lâu như vậy, anh sớm đã có cảm tình với em. Bây giờ về nước, sau khi nhìn thấy em, anh liền thích em rồi. Tuyết Nhi, làm bạn gái của anh được không?”
Cô không chỉ rất xinh đẹp, tính các hoạt bát đáng yêu, mà còn vô cùng quyến rũ. Chính là người có điều kiện tốt nhất để làm bạn gái.
Thật không biết dây thần kinh nào của Mộc Dương Hà đã bị nối sai mới có thể từ chối một cô gái tốt như vậy.
Cô nhận ra cậu ấy không nói đùa, thế nhưng lần này cô lại càng khó chịu hơn.
Bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia với cậu ấy. Cho dù là trước kia trao đổi trên mạng hay là hiện tại tiếp xúc trong cuộc sống thực tế, cô vẫn không hề có bất cứ ý nghĩ gì khác.
Cho nên, cậu ấy bất ngờ bày tỏ khiến cô trong lúc nhất thời mất đi phương hướng.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô liền mở miệng nói: “Chuyện đó… Xin lỗi Tuấn Nghiêu. Hiện giờ tôi vừa đi làm, vừa phải chăm sóc Nhạc Bảo Bối đã rất mệt mỏi rồi, thực sự không còn tâm trạng để nói đến chuyện yêu đương. Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta thực sự không thích hợp.”
Cậu ấy lập tức trả lời: “Không sao cả. Sau này anh có thể chăm sóc thằng bé giúp em, thậm chí em cũng không cần đi làm, để anh nuôi em là được.”
“Bịch.”
Phương Tuyết Nhi bỗng đấm mạnh vào ngực cậu ấy: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh nói lời ngốc gì vậy? Chúng ta quen biết bao lâu, anh còn không biết tôi là loại người gì sao? Tôi làm sao có thể suy đồi tới mức phải dựa vào đàn ông để sống qua ngày chứ?”
Nhận ra mình đã nói sai, cậu ấy liền vội vàng giải thích: “Không, Tuyết Nhi, anh không có ý đó. Chỉ là anh muốn giúp em chăm sóc thằng bé, để em không phải mệt mỏi như vậy mà thôi.”
Nhạc Bảo Bối vẫn luôn đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Chú Tuấn Nghiêu, con và mẹ đều có thể tự chăm sóc mình thật tốt, chú không cần phải làm thế đâu.”
Ngay cả Tống Đường Huy cậu bé còn không quá thích, làm sao có thể thích cậu ấy được chứ. Trong lòng cậu bé, không ai có thể thay thế vị trí chú Mộc hết.
Cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Bây giờ tôi không có bất kỳ tâm trạng nào để nói chuyện yêu đương. Nếu sau này anh còn nói những lời như thế, vậy thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không cần làm.”
Cậu ấy bất đắc dĩ gật đầu. Không ngờ mình tỏ tình chẳng những không được tiếp nhận ngược lại còn bị ghét bỏ. Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cậu ấy bị một cô gái từ chối như vậy.
“Để anh đưa hai người về nhà. Đảm bảo anh sẽ không nói lung tung nữa.” Cậu ấy nói.
Phương Tuyết Nhi lập tức gật đầu, chỉ xem những gì cậu ấy vừa nói đều là lời đùa giỡn của trẻ con.
Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà mệt mỏi trông coi An Ly đang nằm trên giường. Cô vẫn còn đang hôn mê, chỉ số của các loại máy móc đo lường thân thể ở bên cạnh đều rất ổn định, chỉ là cô ta chưa thể tỉnh lại.
Anh không biết, mình còn phải chờ đợi bao lâu nữa. Bác sĩ nói nhanh nhất cũng phải hai tháng, thế nhưng anh đã không kịp chờ đợi mà muốn cô tỉnh lại, chính miệng nói với cô ta một tiếng “xin lỗi”.
Cứ cách hai ngày, Tô Lạc Nhĩ sẽ tới thăm cô một lần.
Anh nhớ rõ trước đây cô ta từng nói qua, Tô Lạc Nhĩ đã lên kế hoạch muốn chuyển trọng tâm sản nghiệp của tập đoàn S vào trong nước. Hiện tại xem ra, bà đã đến sớm hơn thời hạn.
Nhưng bây giờ anh căn bản không có thời gian để chú ý đến chuyện kinh doanh, mà chỉ dốc hết lòng dạ vào An Ly, mong cô ta có thể tỉnh lại sớm một chút.
Cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra, bác sĩ cầm theo bản ghi chép đi tới, nói với anh: “Sếp Mộc, anh có thể theo tôi ra ngoài một lát không? Về vấn đề bệnh tình của cô An Ly, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”
Anh liền đi theo bác sĩ đến hành lang.
Bác sĩ mở bản ghi chép trong tay ra, cung kính nói với anh: “Sếp Mộc, lần trước tôi đã nói qua với anh, bệnh tình của cô An Ly rất ổn định, chỉ là muốn hoàn toàn tỉnh lại còn phải cần thêm một thời gian nữa, bởi vì máu tụ trong đầu không thể lập tức tan được.”
Anh khẽ gật đầu, rồi đi tới ban công châm một điếu thuốc.
Bác sĩ đi theo qua đây, đứng sau lưng anh tiếp tục dùng giọng nói cung kính: “Sếp Mộc, gần đây tôi phát hiện ra tình huống mới, chân của cô An Ly đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi.”
Cơ thể anh đột nhiên run lên, lập tức xoay người, không thể tin hỏi: “Ông nói cái gì? Mau nói chi tiết.”
Bác sĩ gật đầu, tiếp tục nói: “Sếp Mộc, vài ngày trước, lúc chúng tôi đang làm kiểm tra thân thể cho cô An Ly, bất ngờ phát hiện giây thần kinh ở chân cô ấy đã bắt đầu hoạt động. Hai chân của cô ấy thuộc loại bại liệt áp lực tinh thần. Vốn dĩ thần kinh ở chân đã có chút chết lặng, hơn nữa bản thân cô ấy cũng phải chịu đả kích lớn như vậy, cho nên mới dẫn tới tình trạng không thể đứng lên được.”
Anh vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ thần kinh ở chân cô ấy đã hoạt động, sau khi tỉnh lại sẽ có thể đứng lên sao?”
Bác sĩ gật đầu, lại lập tức lắc đầu, trả lời: “Có thể nói là như vậy, nhưng cũng không hẳn là thế. Thần kinh ở chân cô An Ly đã hoạt động, điều này nói rõ cơ thể cô ấy đang từng bước chuyển biến tốt đẹp nhưng không có nghĩa cô ấy có thể trở lại bình thường, nguyên nhân quan trọng nhất nằm ở tâm lý. Nếu sau khi cô ấy tỉnh lại, sếp Mộc có thể nói cho cô ấy một ít tin tức tốt, hoặc là khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc thì cô ấy có thể hoàn toàn bình phục.”
Nói cho cùng, hai chân An Ly chủ yễu vẫn là do áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến bại liệt. Thần kinh mất đi cảm giác cũng chỉ là một yếu tố mà thôi.
Tin tức tốt?
Nếu anh cưới cô làm vợ, liệu đối với cô mà nói, có được tính là tin tức tốt không?
Đối xử tốt với cô, yêu thương, che chở cho cô suốt cả cuộc đời, hẳn cũng đủ để khiến cô cảm thấy hạnh phúc chứ?