Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 169 TRÁNH XA NGƯỜI NHÀ HỌ MỘC
CHƯƠNG 169: TRÁNH XA NGƯỜI NHÀ HỌ MỘC
Mấy ngày nay Mộc Dương Hà cũng không về nhà, thế là ngày nào Mộc Tuấn Nghiêu cũng phải đánh cờ với ông cụ Mộc. Thi thoảng còn đi tản bộ, đi dạo phố với ông cụ, quan hệ ông cháu dần dần trở nên tốt đẹp.
“Ông nội, hôm nay ông muốn đi đâu?” Mộc Tuấn Nghiêu hỏi ông cụ đang nằm trên ghế xích đu phơi nắng.
Ông cụ Mộc hơi nheo mắt lại, dáng vẻ hài lòng. Ông cụ từ tốn trả lời: “Tuấn Nghiêu à, hôm nay ông muốn gặp một người, à không, nói đúng phải là hai người mới đúng. Cháu đón bọn họ giúp ông, được không?”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Đương nhiên là có thể. Ông nội, ông muốn gặp ai thế?”
Ông cụ Mộc chậm rãi mở hai mắt ra, nghiêm túc thốt ra ba chữ: “Phương Tuyết Nhi.”
“Phương Tuyết Nhi? Ông nội, ông muốn gặp cô ấy?” Mộc Tuấn Nghiêu hơi ngạc nhiên, lần trước quả thật ông cụ Mộc đã nói ông biết Phương Tuyết Nhi, nhưng không ngờ ông cụ lại thân với Phương Tuyết Nhi như vậy, thân đến mức muốn mời cô đến nhà chơi.
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy rất kỳ lạ, sao ông cụ Mộc lại biết Phương Tuyết Nhi?
Ông cụ Mộc nhìn ra sự thắc mắc của cậu ấy, thở dài một hơi nói: “Cháu về cũng khá lâu rồi, có một số việc ông phải nói với cháu! Thật ra cô gái tên Phương Tuyết Nhi này suýt chút nữa đã trở thành chị dâu của cháu. Nhưng anh cháu lại bỏ chạy ngay trong hôn lễ. Chỉ điểm này thôi, nhà họ Mộc chúng ta đã nợ con bé rồi!”
Mộc Tuấn Nghiêu nghẹn họng nhìn trân trân, rất lâu mới phản ứng được. Cậu ấy hỏi: “Vậy… chẳng lẽ Nhạc Bảo Bối… là con trai của anh cháu?”
Ông cụ Mộc lắc đầu: “Nếu là con trai của anh cháu thì tốt rồi! Thằng bé thông minh lanh lẹ đó thật sự là khiến người ta yêu mến! Nếu thằng bé thật sự là con trai anh cháu thì cháu cho rằng ông sẽ đồng ý cho anh cháu hủy hôn?”
Mộc Tuấn Nghiêu tiếp tục hỏi: “Vậy ông, vì sao anh cháu phải hủy hôn, ông biết nguyên nhân không?”
Ông cụ Mộc trả lời: “Việc đó còn phải nói sao, đương nhiên là bởi vì người phụ nữ anh cháu yêu trở về! Nhiều năm trước cô gái kia không chào một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện phá hỏng hôn lễ của anh cháu! Thật ra ông thấy bản thân anh cháu cũng không biết rốt cuộc nó yêu ai!”
Mộc Tuấn Nghiêu nghe hiểu sơ sơ, thì ra anh có cuộc tình tay ba. Hơn nữa xem ra trước mắt Phương Tuyết Nhi là bên bị hại.
Mộc Tuấn Nghiêu nhận lệnh của ông cụ, cấp tốc chạy tới nhà Phương Tuyết Nhi.
Cửa nhà Phương Tuyết Nhi khóa chặt, ấn chuông nửa ngày cũng không ai đáp lại.
Mộc Tuấn Nghiêu đang định gọi điện cho cô thì cửa cũng mở ra. Phương Tuyết Nhi mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù đứng ở cửa.
“Ừm… Tuyết Nhi, thật ngại quá, làm phiền cô nghỉ ngơi hả!” Mộc Tuấn Nghiêu lúng túng nói.
Cậu ấy thật sự không ngờ trời sáng như vậy rồi mà Phương Tuyết Nhi lại nằm trong nhà ngủ. Chuyện này thật sự không giống với Phương Tuyết Nhi tươi cười rạng rỡ, tính cách hướng ngoại trên mạng.
Bởi vì cũng coi như là bạn trên mạng quen biết nhiều năm với Mộc Tuấn Nghiêu, Phương Tuyết Nhi cũng không e ngại, đưa tay đấm vào lồng ngực cậu ấy một cái, trả lời: “Anh thôi đi! Lại muốn châm chọc tôi đúng không? Nói đi, đến tìm tôi có chuyện gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười cười hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Phương Tuyết Nhi khẽ gật đầu, tránh ra một lối để cậu ấy vào nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu quét mắt một vòng quanh bốn phía, phát hiện Phương Tuyết Nhi chọn đồ dùng trong nhà cũng không tệ lắm.
Cậu ấy nói: “Tuyết Nhi, tôi đến tìm cô là bởi vì ông cụ nhà tôi muốn gặp cô.”
“Ông cụ nhà anh?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi: “Ông cụ nhà anh là ai? Sao ông ấy lại muốn gặp tôi?”
“Chính là ông nội tôi, là người đứng đầu nhà họ Mộc tôi. Không phải cô rất thân với ông nội sao?” Mộc Tuấn Nghiêu cũng nghi ngờ.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống đất, cô hỏi: “Ông cụ Mộc là ông nội anh? Anh là người của nhà họ Mộc?”
Lúc này Mộc Tuấn Nghiêu mới nhớ tới, hình như cậu ấy còn chưa nói với Phương Tuyết Nhi, cậu ấy chính là em trai của Mộc Dương Hà.
Thế nên cậu ấy nói: “Ừ, tôi chính là người nhà họ Mộc, Mộc Dương Hà chính là anh trai tôi. Nghiêm túc mà nói thì trên mặt ý nghĩa cô nên tính là chị dâu của tôi.”
Lần này Phương Tuyết Nhi nóng lên, cô vội vàng nói: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh nói rõ ràng cho tôi, ai là chị dâu anh? Ai nói với anh vậy?”
Phương Tuyết Nhi không ngờ, Mộc Tuấn Nghiêu chính là cậu em vô dụng không học thức không tài năng mà trước kia Mộc Dương Hà đã từng nhắc đến với cô.
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Là ông nội tôi nói với tôi đấy! Mới vừa nãy ông muốn tôi đến đón cô tới, nói muốn gặp cô và Nhạc Bảo Bối. Sau đó ông nói với tôi những chuyện này.”
Phương Tuyết Nhi vội nói: “Vậy chắc chắn ông nội anh vẫn chưa nói hết, tôi và anh trai Mộc Dương Hà của anh đã hoàn toàn không có quan hệ gì! Bây giờ anh ấy đang ở viện với một người phụ nữ khác, cũng chính là chị dâu tương lai của anh - An Ly!”
Bữa tiệc tối đó tuy là Mộc Tuấn Nghiêu đứng ra tổ chức, nhưng tối đó cậu ấy không hề trình diện. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vừa vặn có mấy người bạn quan hệ rất tốt với cậu ấy ở trong nước hẹn cậu ấy đến quán bar uống rượu, thế là cậu ấy bỏ bữa tiệc đến quán bar.
Nếu tối đó Mộc Tuấn Nghiêu có mặt, có lẽ Phương Tuyết Nhi sẽ không khó chịu như vậy.
Người có mặt ở hội trường tối đó đều biết cô và An Ly, chuyện giữa hai người bọn họ và Mộc Dương Hà cũng đã sớm lan truyền trong giới thượng lưu.
Lúc đó sau khi An Ly được Mộc Dương Hà ôm đi, người trong toàn bộ hội trường đều chỉ trỏ cô, có người nói cô lòng dạ rắn rết, có người nói cô ác độc, còn có người nói cô mơ tưởng hão huyền muốn hại chết An Ly, sau đó thay cô ta tiến vào nhà họ Mộc.
Tiếng bàn tán chỉ trỏ ác độc cỡ nào cũng có. Dù sao bịa đặt cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, bọn họ liền dốc hết khả năng dùng ngôn ngữ ác độc để phỏng đoán về người khác.
Phương Tuyết Nhi cũng không biết mình ra khỏi hội trường đó thế nào.
Mộc Tuấn Nghiêu nhìn cô cười nói: “Tuyết Nhi, tôi biết chuyện anh tôi bỏ cô ngay trong hôn lễ. Theo ông nội tôi thì nhà họ Mộc rất có lỗi với cô. Mà ông nội tôi rất quý Nhạc Bảo Bối, cũng rất tán thưởng tài năng của cô trên phương diện thiết kế. Ông muốn tôi chuyển lời với cô, cô và Nhạc Bảo Bối có yêu cầu gì có thể nói với nhà họ Mộc tôi bất kỳ lúc nào, nhà tôi nhất định sẽ giúp mẹ con cô thực hiện.”
“Tôi không có yêu cầu gì, tôi và Nhạc Bảo Bối đủ ăn đủ uống, chỉ cần Mộc Dương Hà không đến trêu chọc thì mọi chuyện của tôi đều thuận lợi! Chuyện trên bữa tiệc chắc anh cũng biết, tuy không phải tôi đẩy An Ly xuống, nhưng cho dù thế nào tôi cũng không thoát khỏi liên quan. Bây giờ tôi chỉ muốn tránh xa người nhà họ Mộc các anh.” Phương Tuyết Nhi nói.
Mộc Tuấn Nghiêu không ngờ Phương Tuyết Nhi lại từ chối dứt khoát như vậy. Nhưng nhận lệnh của ông nội, không đón mẹ con cô tới thì không được!
Cậu ấy đành phải tiếp tục giải thích: “Tuyết Nhi, hôm nay chỉ là ông nội muốn gặp cô và Nhạc Bảo Bối mà thôi, tiện thể ông có mấy lời muốn nói với cô. Cô yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không đụng anh tôi ở nhà họ Mộc!”
Mấy ngày nay Mộc Dương Hà cũng không về nhà, thế là ngày nào Mộc Tuấn Nghiêu cũng phải đánh cờ với ông cụ Mộc. Thi thoảng còn đi tản bộ, đi dạo phố với ông cụ, quan hệ ông cháu dần dần trở nên tốt đẹp.
“Ông nội, hôm nay ông muốn đi đâu?” Mộc Tuấn Nghiêu hỏi ông cụ đang nằm trên ghế xích đu phơi nắng.
Ông cụ Mộc hơi nheo mắt lại, dáng vẻ hài lòng. Ông cụ từ tốn trả lời: “Tuấn Nghiêu à, hôm nay ông muốn gặp một người, à không, nói đúng phải là hai người mới đúng. Cháu đón bọn họ giúp ông, được không?”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Đương nhiên là có thể. Ông nội, ông muốn gặp ai thế?”
Ông cụ Mộc chậm rãi mở hai mắt ra, nghiêm túc thốt ra ba chữ: “Phương Tuyết Nhi.”
“Phương Tuyết Nhi? Ông nội, ông muốn gặp cô ấy?” Mộc Tuấn Nghiêu hơi ngạc nhiên, lần trước quả thật ông cụ Mộc đã nói ông biết Phương Tuyết Nhi, nhưng không ngờ ông cụ lại thân với Phương Tuyết Nhi như vậy, thân đến mức muốn mời cô đến nhà chơi.
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy rất kỳ lạ, sao ông cụ Mộc lại biết Phương Tuyết Nhi?
Ông cụ Mộc nhìn ra sự thắc mắc của cậu ấy, thở dài một hơi nói: “Cháu về cũng khá lâu rồi, có một số việc ông phải nói với cháu! Thật ra cô gái tên Phương Tuyết Nhi này suýt chút nữa đã trở thành chị dâu của cháu. Nhưng anh cháu lại bỏ chạy ngay trong hôn lễ. Chỉ điểm này thôi, nhà họ Mộc chúng ta đã nợ con bé rồi!”
Mộc Tuấn Nghiêu nghẹn họng nhìn trân trân, rất lâu mới phản ứng được. Cậu ấy hỏi: “Vậy… chẳng lẽ Nhạc Bảo Bối… là con trai của anh cháu?”
Ông cụ Mộc lắc đầu: “Nếu là con trai của anh cháu thì tốt rồi! Thằng bé thông minh lanh lẹ đó thật sự là khiến người ta yêu mến! Nếu thằng bé thật sự là con trai anh cháu thì cháu cho rằng ông sẽ đồng ý cho anh cháu hủy hôn?”
Mộc Tuấn Nghiêu tiếp tục hỏi: “Vậy ông, vì sao anh cháu phải hủy hôn, ông biết nguyên nhân không?”
Ông cụ Mộc trả lời: “Việc đó còn phải nói sao, đương nhiên là bởi vì người phụ nữ anh cháu yêu trở về! Nhiều năm trước cô gái kia không chào một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện phá hỏng hôn lễ của anh cháu! Thật ra ông thấy bản thân anh cháu cũng không biết rốt cuộc nó yêu ai!”
Mộc Tuấn Nghiêu nghe hiểu sơ sơ, thì ra anh có cuộc tình tay ba. Hơn nữa xem ra trước mắt Phương Tuyết Nhi là bên bị hại.
Mộc Tuấn Nghiêu nhận lệnh của ông cụ, cấp tốc chạy tới nhà Phương Tuyết Nhi.
Cửa nhà Phương Tuyết Nhi khóa chặt, ấn chuông nửa ngày cũng không ai đáp lại.
Mộc Tuấn Nghiêu đang định gọi điện cho cô thì cửa cũng mở ra. Phương Tuyết Nhi mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù đứng ở cửa.
“Ừm… Tuyết Nhi, thật ngại quá, làm phiền cô nghỉ ngơi hả!” Mộc Tuấn Nghiêu lúng túng nói.
Cậu ấy thật sự không ngờ trời sáng như vậy rồi mà Phương Tuyết Nhi lại nằm trong nhà ngủ. Chuyện này thật sự không giống với Phương Tuyết Nhi tươi cười rạng rỡ, tính cách hướng ngoại trên mạng.
Bởi vì cũng coi như là bạn trên mạng quen biết nhiều năm với Mộc Tuấn Nghiêu, Phương Tuyết Nhi cũng không e ngại, đưa tay đấm vào lồng ngực cậu ấy một cái, trả lời: “Anh thôi đi! Lại muốn châm chọc tôi đúng không? Nói đi, đến tìm tôi có chuyện gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười cười hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Phương Tuyết Nhi khẽ gật đầu, tránh ra một lối để cậu ấy vào nhà.
Mộc Tuấn Nghiêu quét mắt một vòng quanh bốn phía, phát hiện Phương Tuyết Nhi chọn đồ dùng trong nhà cũng không tệ lắm.
Cậu ấy nói: “Tuyết Nhi, tôi đến tìm cô là bởi vì ông cụ nhà tôi muốn gặp cô.”
“Ông cụ nhà anh?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi: “Ông cụ nhà anh là ai? Sao ông ấy lại muốn gặp tôi?”
“Chính là ông nội tôi, là người đứng đầu nhà họ Mộc tôi. Không phải cô rất thân với ông nội sao?” Mộc Tuấn Nghiêu cũng nghi ngờ.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống đất, cô hỏi: “Ông cụ Mộc là ông nội anh? Anh là người của nhà họ Mộc?”
Lúc này Mộc Tuấn Nghiêu mới nhớ tới, hình như cậu ấy còn chưa nói với Phương Tuyết Nhi, cậu ấy chính là em trai của Mộc Dương Hà.
Thế nên cậu ấy nói: “Ừ, tôi chính là người nhà họ Mộc, Mộc Dương Hà chính là anh trai tôi. Nghiêm túc mà nói thì trên mặt ý nghĩa cô nên tính là chị dâu của tôi.”
Lần này Phương Tuyết Nhi nóng lên, cô vội vàng nói: “Mộc Tuấn Nghiêu, anh nói rõ ràng cho tôi, ai là chị dâu anh? Ai nói với anh vậy?”
Phương Tuyết Nhi không ngờ, Mộc Tuấn Nghiêu chính là cậu em vô dụng không học thức không tài năng mà trước kia Mộc Dương Hà đã từng nhắc đến với cô.
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Là ông nội tôi nói với tôi đấy! Mới vừa nãy ông muốn tôi đến đón cô tới, nói muốn gặp cô và Nhạc Bảo Bối. Sau đó ông nói với tôi những chuyện này.”
Phương Tuyết Nhi vội nói: “Vậy chắc chắn ông nội anh vẫn chưa nói hết, tôi và anh trai Mộc Dương Hà của anh đã hoàn toàn không có quan hệ gì! Bây giờ anh ấy đang ở viện với một người phụ nữ khác, cũng chính là chị dâu tương lai của anh - An Ly!”
Bữa tiệc tối đó tuy là Mộc Tuấn Nghiêu đứng ra tổ chức, nhưng tối đó cậu ấy không hề trình diện. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vừa vặn có mấy người bạn quan hệ rất tốt với cậu ấy ở trong nước hẹn cậu ấy đến quán bar uống rượu, thế là cậu ấy bỏ bữa tiệc đến quán bar.
Nếu tối đó Mộc Tuấn Nghiêu có mặt, có lẽ Phương Tuyết Nhi sẽ không khó chịu như vậy.
Người có mặt ở hội trường tối đó đều biết cô và An Ly, chuyện giữa hai người bọn họ và Mộc Dương Hà cũng đã sớm lan truyền trong giới thượng lưu.
Lúc đó sau khi An Ly được Mộc Dương Hà ôm đi, người trong toàn bộ hội trường đều chỉ trỏ cô, có người nói cô lòng dạ rắn rết, có người nói cô ác độc, còn có người nói cô mơ tưởng hão huyền muốn hại chết An Ly, sau đó thay cô ta tiến vào nhà họ Mộc.
Tiếng bàn tán chỉ trỏ ác độc cỡ nào cũng có. Dù sao bịa đặt cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, bọn họ liền dốc hết khả năng dùng ngôn ngữ ác độc để phỏng đoán về người khác.
Phương Tuyết Nhi cũng không biết mình ra khỏi hội trường đó thế nào.
Mộc Tuấn Nghiêu nhìn cô cười nói: “Tuyết Nhi, tôi biết chuyện anh tôi bỏ cô ngay trong hôn lễ. Theo ông nội tôi thì nhà họ Mộc rất có lỗi với cô. Mà ông nội tôi rất quý Nhạc Bảo Bối, cũng rất tán thưởng tài năng của cô trên phương diện thiết kế. Ông muốn tôi chuyển lời với cô, cô và Nhạc Bảo Bối có yêu cầu gì có thể nói với nhà họ Mộc tôi bất kỳ lúc nào, nhà tôi nhất định sẽ giúp mẹ con cô thực hiện.”
“Tôi không có yêu cầu gì, tôi và Nhạc Bảo Bối đủ ăn đủ uống, chỉ cần Mộc Dương Hà không đến trêu chọc thì mọi chuyện của tôi đều thuận lợi! Chuyện trên bữa tiệc chắc anh cũng biết, tuy không phải tôi đẩy An Ly xuống, nhưng cho dù thế nào tôi cũng không thoát khỏi liên quan. Bây giờ tôi chỉ muốn tránh xa người nhà họ Mộc các anh.” Phương Tuyết Nhi nói.
Mộc Tuấn Nghiêu không ngờ Phương Tuyết Nhi lại từ chối dứt khoát như vậy. Nhưng nhận lệnh của ông nội, không đón mẹ con cô tới thì không được!
Cậu ấy đành phải tiếp tục giải thích: “Tuyết Nhi, hôm nay chỉ là ông nội muốn gặp cô và Nhạc Bảo Bối mà thôi, tiện thể ông có mấy lời muốn nói với cô. Cô yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không đụng anh tôi ở nhà họ Mộc!”