Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 167 TÔ LẠC NHĨ TRỞ VỀ
CHƯƠNG 167: TÔ LẠC NHĨ TRỞ VỀ
“Xoẹt” một tiếng, áo của cô bị xé rách một mảng lớn, lộ ra làn da trắng như tuyết trước ngực. Anh không chịu bỏ qua, dùng lực mạnh hơn, áo của cô hoàn toàn bị xé rách.
Da thịt của cô hiện ra trước mặt anh không hề che giấu, anh cúi đầu xuống định hôn xuống ngực cô. Một giây sau, cô dùng toàn bộ sức lực đánh vào lồng ngực anh.
Lần này cô khiến anh lùi ra sau một bước, nhưng anh cũng không hề hấn gì, cô bắt được cánh tay của anh, vội vàng cắn xuống.
Cô vừa cắn một cái, Mộc Dương Hà lập tức bị đau đến mức tỉnh táo lại.
Cô thả tay anh ra, trên cánh tay anh hiện rõ vết cắn sưng đỏ.
Mộc Dương Hà đột nhiên nhớ ra An Ly còn nằm hôn mê trong bệnh viện, vậy mà giờ này anh lại ở đây cãi nhau vô ích với Phương Tuyết Nhi...
“Phương Tuyết Nhi, cô thật độc ác!” Anh nói một câu, sau đó lập tức rời đi.
Phòng khách yên tĩnh lại, Phương Tuyết Nhi ngã ngồi trên mặt đất.
Sau khi bình tĩnh, cô đi vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo mới.
Ngủ mê man cả một buổi chiều, đến tận lúc Nhạc Bảo Bối đi học về cô mới tỉnh lại.
“Mẹ, bó hoa hồng này đẹp thật đó, là chú Mộc tặng cho mẹ sao?” Nhạc Bảo Bối cầm lấy bó hoa hồng trên bàn trà, ngọt ngào hỏi.
“Không phải, là chú Tống tặng!” Phương Tuyết Nhi yếu ớt ngồi dậy, nhìn gương mặt nhỏ ngây thơ của Nhạc Bảo Bối, trong lòng có chút tự trách.
Cô ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt Nhạc Bảo Bối, lên tiếng nói: “Nhạc Bảo Bối, nếu như mẹ nói cho con biết, sau này chúng ta không thể gặp lại chú Mộc nữa thì con có trách mẹ không?”
Nghe được lời này, Nhạc Bảo Bối rất không vui.
Cậu bé cúi thấp đầu xuống, nhưng một lát sau lại ngẩng đầu lên, nói với Phương Tuyết Nhi: “Nếu như sau này không thể gặp lại chú Mộc thì Nhạc Bảo Bối sẽ rất khổ sở, nhưng cũng sẽ không trách mẹ đâu. Bởi vì Nhạc Bảo Bối tin rằng mẹ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân!”
Thấy Nhạc Bảo Bối hiểu chuyện như thế, trong lòng Phương Tuyết Nhi càng thêm áy náy, cô dịu dàng nói: “Ừm, bởi vì chú Mộc thích một cô gái khác, cô ấy không muốn mẹ và Nhạc Bảo Bối gặp lại chú Mộc nữa, cho nên sau này chúng ta không thể gặp, nếu không cô gái kia sẽ không vui đâu, Nhạc Bảo Bối hiểu không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu: “Người mà chú Mộc thích có phải là người phụ nữ xấu xa đã cướp chú Mộc đi trong hôn lễ của mẹ không?”
Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ trả lời: “Nhạc Bảo Bối, không được nói xấu sau lưng người khác! Như vậy là không lịch sự, biết không?”
Thật ra Nhạc Bảo Bối rất muốn nói, người đã cướp đi chú Mộc trong lòng cậu chính là người xấu, nhưng cậu không dám noi ra, sợ mẹ sẽ tức giận.
Cho nên cậu đành ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Nhạc Bảo Bối biết rồi, sau này sẽ không nói nữa. Nhưng mẹ à, Nhạc Bảo Bối thật sự rất muốn gặp chú Mộc, sau này Nhạc Bảo Bối lén lút gặp chú Mộc được không? Một lần cũng được!”
Cậu thật sự rất thích chú Mộc, trước khi cậu năm tuổi, chưa từng có người đàn ông nào yêu quý cậu như vậy.
Đến khi mẹ dẫn cậu tới đây, gặp được chú Mộc, cuối cùng cậu mới cảm nhận được cảm giác có cha là như thế nào, cho dù chú Mộc cũng không phải là cha của cậu...
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Xin lỗi, Nhạc Bảo Bối, sau này chúng ta không thể gặp lại chú Mộc nữa, một lần cũng không được. Bởi vì hôm nay chú Mộc cũng nói không muốn gặp lại mẹ, cũng không muốn gặp Nhạc Bảo Bối!”
Phương Tuyết Nhi nói dối, cô muốn Nhạc Bảo Bối không tìm Mộc Dương Hà nữa.
Anh chế giễu cô thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng cô không cho phép anh chế giễu Nhạc Bảo Bối. Cô tuyệt đối sẽ không để Nhạc Bảo Bối tổn thương, nhất là tổn thương này lại đến từ chú Mộc nó yêu quý nhất.
Hai mắt Nhạc Bảo Bối ngấn lệ, cậu mở to mắt hỏi: “Mẹ, chú Mộc thật sự nói như vậy sao? Chú ấy nói không muốn gặp lại mẹ và Nhạc Bảo Bối sao?”
Phương Tuyết Nhi gật nhẹ đầu.
Nhạc Bảo Bối, mẹ xin lỗi, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mẹ lừa con, tất cả những gì mẹ làm cũng đều vì muốn tốt cho con, không muốn con bị tổn thương mà thôi.
Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà vẫn ngồi trước giường An Ly, đã là ngày thứ năm rồi, An Ly vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Dựa theo lời của bác sĩ thì có lẽ ít nhất hai tháng nữa An Ly mới có thể tỉnh lại.
Mộc Dương Hà không thể chịu đựng được thời gian lâu như vậy. Trước đây, anh đã mất cô một lần, một lần đó đã mất rất nhiều năm...
Mấy năm cô rời đi, anh không tiếp tục yêu thêm ai khác, nhưng sau này lại đột nhiên xuất hiện một Phương Tuyết Nhi...
Phương Tuyết Nhi giống như được dán chặt vào trong tâm trí và trái tim anh, bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, anh cũng sẽ không kìm chế được mà nhớ tới cô. Cảm giác này, khi ở cùng An Ly anh chưa từng có...
Cho nên anh bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh với Phương Tuyết Nhi rốt cuộc là tình cảm gì?
Rốt cuộc anh yêu An Ly, người đã ở cạnh anh nhiều năm hay là yêu Phương Tuyết Nhi, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện?
Nếu như không có Phương Tuyết Nhi thì sau khi An Ly trở về, hẳn là bọn họ sẽ sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng không có cách nào khác, Phương Tuyết Nhi đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn không có cách nào khiến cô biến mất trong cuộc đời anh...
Cho nên, anh thường vô tình xa lánh An Ly, cũng vô tình xa lánh An Ly. Trước đây, anh rất mong chờ khoảng thời gian anh và An Ly được ở riêng với nhau, muốn chủ động tới gần An Ly, nhưng hiện giờ, mỗi lần An Ly hẹn anh ăn một bữa cơm anh cũng tìm nhiều lí do để từ chối.
Đã rất lâu rồi anh không ở riêng với An Ly như thế này.
Càng không ngờ năm ngày bọn họ ở riêng với nhau lại dùng phương thức buồn cười như vậy...
Anh đang cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Mộc Dương Hà quay đầu nhìn ra cửa, anh lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt.
Người phụ nữ này chính là mẹ An Ly, Tô Lạc Nhĩ!
Bà mặc một chiếc váy màu đen, để lộ ra đường cong hoàn mỹ của cơ thể, trên đầu đội một chiếc mũ dạ thanh lịch, tóc búi gọn gàng ở sau gáy, trên tay cầm một chiếc ví da màu trắng, chân đi đôi giày cao gót màu đen.
Mỗi thứ trên người bà đều có giá trị không nhỏ, cả người tỏa ra khí chất thành thục của phụ nữ, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng quyến rũ.
Chẳng trách có thể khiến cho quản lý cấp cao An Vân Long của Thành Công và chủ tịch tập đoàn S mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo...
Ánh mắt Mộc Dương Hà đối diện với ánh mắt Tô Lạc Nhĩ, sau đó bà chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Đi đến gần, Mộc Dương Hà mới nhìn thấy sự mệt mỏi khó nhận ra trên gương mặt bà, hẳn là vừa xuống máy bay bà đã vội vã chạy tới đây.
Người phụ nữ có thể che giấu tốt cảm xúc của bản thân như vậy chắc chắn không phải người đơn giản.
“Xoẹt” một tiếng, áo của cô bị xé rách một mảng lớn, lộ ra làn da trắng như tuyết trước ngực. Anh không chịu bỏ qua, dùng lực mạnh hơn, áo của cô hoàn toàn bị xé rách.
Da thịt của cô hiện ra trước mặt anh không hề che giấu, anh cúi đầu xuống định hôn xuống ngực cô. Một giây sau, cô dùng toàn bộ sức lực đánh vào lồng ngực anh.
Lần này cô khiến anh lùi ra sau một bước, nhưng anh cũng không hề hấn gì, cô bắt được cánh tay của anh, vội vàng cắn xuống.
Cô vừa cắn một cái, Mộc Dương Hà lập tức bị đau đến mức tỉnh táo lại.
Cô thả tay anh ra, trên cánh tay anh hiện rõ vết cắn sưng đỏ.
Mộc Dương Hà đột nhiên nhớ ra An Ly còn nằm hôn mê trong bệnh viện, vậy mà giờ này anh lại ở đây cãi nhau vô ích với Phương Tuyết Nhi...
“Phương Tuyết Nhi, cô thật độc ác!” Anh nói một câu, sau đó lập tức rời đi.
Phòng khách yên tĩnh lại, Phương Tuyết Nhi ngã ngồi trên mặt đất.
Sau khi bình tĩnh, cô đi vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo mới.
Ngủ mê man cả một buổi chiều, đến tận lúc Nhạc Bảo Bối đi học về cô mới tỉnh lại.
“Mẹ, bó hoa hồng này đẹp thật đó, là chú Mộc tặng cho mẹ sao?” Nhạc Bảo Bối cầm lấy bó hoa hồng trên bàn trà, ngọt ngào hỏi.
“Không phải, là chú Tống tặng!” Phương Tuyết Nhi yếu ớt ngồi dậy, nhìn gương mặt nhỏ ngây thơ của Nhạc Bảo Bối, trong lòng có chút tự trách.
Cô ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt Nhạc Bảo Bối, lên tiếng nói: “Nhạc Bảo Bối, nếu như mẹ nói cho con biết, sau này chúng ta không thể gặp lại chú Mộc nữa thì con có trách mẹ không?”
Nghe được lời này, Nhạc Bảo Bối rất không vui.
Cậu bé cúi thấp đầu xuống, nhưng một lát sau lại ngẩng đầu lên, nói với Phương Tuyết Nhi: “Nếu như sau này không thể gặp lại chú Mộc thì Nhạc Bảo Bối sẽ rất khổ sở, nhưng cũng sẽ không trách mẹ đâu. Bởi vì Nhạc Bảo Bối tin rằng mẹ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân!”
Thấy Nhạc Bảo Bối hiểu chuyện như thế, trong lòng Phương Tuyết Nhi càng thêm áy náy, cô dịu dàng nói: “Ừm, bởi vì chú Mộc thích một cô gái khác, cô ấy không muốn mẹ và Nhạc Bảo Bối gặp lại chú Mộc nữa, cho nên sau này chúng ta không thể gặp, nếu không cô gái kia sẽ không vui đâu, Nhạc Bảo Bối hiểu không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu: “Người mà chú Mộc thích có phải là người phụ nữ xấu xa đã cướp chú Mộc đi trong hôn lễ của mẹ không?”
Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ trả lời: “Nhạc Bảo Bối, không được nói xấu sau lưng người khác! Như vậy là không lịch sự, biết không?”
Thật ra Nhạc Bảo Bối rất muốn nói, người đã cướp đi chú Mộc trong lòng cậu chính là người xấu, nhưng cậu không dám noi ra, sợ mẹ sẽ tức giận.
Cho nên cậu đành ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Nhạc Bảo Bối biết rồi, sau này sẽ không nói nữa. Nhưng mẹ à, Nhạc Bảo Bối thật sự rất muốn gặp chú Mộc, sau này Nhạc Bảo Bối lén lút gặp chú Mộc được không? Một lần cũng được!”
Cậu thật sự rất thích chú Mộc, trước khi cậu năm tuổi, chưa từng có người đàn ông nào yêu quý cậu như vậy.
Đến khi mẹ dẫn cậu tới đây, gặp được chú Mộc, cuối cùng cậu mới cảm nhận được cảm giác có cha là như thế nào, cho dù chú Mộc cũng không phải là cha của cậu...
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Xin lỗi, Nhạc Bảo Bối, sau này chúng ta không thể gặp lại chú Mộc nữa, một lần cũng không được. Bởi vì hôm nay chú Mộc cũng nói không muốn gặp lại mẹ, cũng không muốn gặp Nhạc Bảo Bối!”
Phương Tuyết Nhi nói dối, cô muốn Nhạc Bảo Bối không tìm Mộc Dương Hà nữa.
Anh chế giễu cô thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng cô không cho phép anh chế giễu Nhạc Bảo Bối. Cô tuyệt đối sẽ không để Nhạc Bảo Bối tổn thương, nhất là tổn thương này lại đến từ chú Mộc nó yêu quý nhất.
Hai mắt Nhạc Bảo Bối ngấn lệ, cậu mở to mắt hỏi: “Mẹ, chú Mộc thật sự nói như vậy sao? Chú ấy nói không muốn gặp lại mẹ và Nhạc Bảo Bối sao?”
Phương Tuyết Nhi gật nhẹ đầu.
Nhạc Bảo Bối, mẹ xin lỗi, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mẹ lừa con, tất cả những gì mẹ làm cũng đều vì muốn tốt cho con, không muốn con bị tổn thương mà thôi.
Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà vẫn ngồi trước giường An Ly, đã là ngày thứ năm rồi, An Ly vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Dựa theo lời của bác sĩ thì có lẽ ít nhất hai tháng nữa An Ly mới có thể tỉnh lại.
Mộc Dương Hà không thể chịu đựng được thời gian lâu như vậy. Trước đây, anh đã mất cô một lần, một lần đó đã mất rất nhiều năm...
Mấy năm cô rời đi, anh không tiếp tục yêu thêm ai khác, nhưng sau này lại đột nhiên xuất hiện một Phương Tuyết Nhi...
Phương Tuyết Nhi giống như được dán chặt vào trong tâm trí và trái tim anh, bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, anh cũng sẽ không kìm chế được mà nhớ tới cô. Cảm giác này, khi ở cùng An Ly anh chưa từng có...
Cho nên anh bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh với Phương Tuyết Nhi rốt cuộc là tình cảm gì?
Rốt cuộc anh yêu An Ly, người đã ở cạnh anh nhiều năm hay là yêu Phương Tuyết Nhi, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện?
Nếu như không có Phương Tuyết Nhi thì sau khi An Ly trở về, hẳn là bọn họ sẽ sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng không có cách nào khác, Phương Tuyết Nhi đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn không có cách nào khiến cô biến mất trong cuộc đời anh...
Cho nên, anh thường vô tình xa lánh An Ly, cũng vô tình xa lánh An Ly. Trước đây, anh rất mong chờ khoảng thời gian anh và An Ly được ở riêng với nhau, muốn chủ động tới gần An Ly, nhưng hiện giờ, mỗi lần An Ly hẹn anh ăn một bữa cơm anh cũng tìm nhiều lí do để từ chối.
Đã rất lâu rồi anh không ở riêng với An Ly như thế này.
Càng không ngờ năm ngày bọn họ ở riêng với nhau lại dùng phương thức buồn cười như vậy...
Anh đang cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Mộc Dương Hà quay đầu nhìn ra cửa, anh lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt.
Người phụ nữ này chính là mẹ An Ly, Tô Lạc Nhĩ!
Bà mặc một chiếc váy màu đen, để lộ ra đường cong hoàn mỹ của cơ thể, trên đầu đội một chiếc mũ dạ thanh lịch, tóc búi gọn gàng ở sau gáy, trên tay cầm một chiếc ví da màu trắng, chân đi đôi giày cao gót màu đen.
Mỗi thứ trên người bà đều có giá trị không nhỏ, cả người tỏa ra khí chất thành thục của phụ nữ, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng quyến rũ.
Chẳng trách có thể khiến cho quản lý cấp cao An Vân Long của Thành Công và chủ tịch tập đoàn S mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo...
Ánh mắt Mộc Dương Hà đối diện với ánh mắt Tô Lạc Nhĩ, sau đó bà chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Đi đến gần, Mộc Dương Hà mới nhìn thấy sự mệt mỏi khó nhận ra trên gương mặt bà, hẳn là vừa xuống máy bay bà đã vội vã chạy tới đây.
Người phụ nữ có thể che giấu tốt cảm xúc của bản thân như vậy chắc chắn không phải người đơn giản.