Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 166 BỘC PHÁT
CHƯƠNG 166: BỘC PHÁT
Cô hơi sững người ra, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói gì.
Một giây sau, anh hung hăng cắn vào môi cô, dùng lực rất mạnh, khiến môi của cô nhanh chóng chảy máu.
“Anh ta cũng hôn cô như vậy đúng không?”
Trên môi của anh vẫn còn dính máu của cô, nhưng anh lại lên tiếng châm chọc cô.
“Mộc Dương Hà, anh làm gì vậy? Vì sao mỗi lần anh chạy đén nhà tôi anh đều giống như kẻ điên thế!” Phương Tuyết Nhi điên cuồng quát lớn.
“Tôi giống kẻ điên sao?” Anh ép sát người cô vào tường, tức giận nói: “Phương Tuyết Nhi, cô có biết hiện giờ An Ly đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện không? Cô có biết vì cô đẩy An Ly mà không biết bao giờ An Ly mới tỉnh lại không? Vậy mà cô còn dám ở nơi này lén lút hẹn hò với Tống Đường Huy sao? Phương Tuyết Nhi, cô đúng là một người phụ nữ lòng dạ độc ác!”
Mộc Dương Hà đã không phân biệt được hiện giờ anh hận Phương Tuyết Nhi đẩy An Ly xuống tầng hay hận cô và Tống Đường Huy ở cùng nhau nữa rồi.
Hôm nay, khi tới đây, anh chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện mà thôi.
Nhưng hiện giờ sự ghen tuông đã che mờ lý trí, khiến anh không cách nào tỉnh táo để hỏi cô rõ ràng được nữa.
“Mộc Dương Hà, bây giờ anh coi tôi là người đẩy An Ly xuống sao? Anh đã xem camera giám sát chưa mà dám nghi ngờ tôi như vậy?” Phương Tuyết Nhi cũng không cam lòng yếu thế, cô không thể vô duyên vô cớ bị anh đổ tội được.
Anh lạnh lùng cười một tiếng: “Camera? Phương Tuyết Nhi, tối hôm qua tôi đã xem camera giám sát rồi, chính mắt tôi trông thấy cô hất tay An Ly ra nên cô ấy mới ngã xuống! Phương Tuyết Nhi, bây giờ cô còn có gì để ngụy biện?”
Cô cũng cười một tiếng: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc ngụy biện! Mộc Dương Hà, anh đã xem camera đúng không, vậy hẳn là anh biết An Ly mới là người cố tình nắm lấy tay tôi không buông. Tôi chỉ muốn rời đi nhanh một chút nên mới hất tay cô ta ra mà thôi. Nếu không phải cô ta nắm lấy tay tôi thì tôi cũng không có cơ hội đẩy cô ta xuống tầng!”
“Ý của cô là An Ly tự mình muốn ngã xuống sao? Phương Tuyết Nhi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ cô là người độc ác như vậy.” Lời của anh giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trong trái tim cô.
“Mặc kệ anh tin hay không tin, đều là do An Ly tới tìm tôi trước, cũng bởi vì cô ta nắm lấy tay tôi không buông nên mới dẫn đến bi kịch kia. Nếu như anh nói tôi là người đẩy cô ta xuống thì tôi sẽ tuyệt đối không thừa nhận, bởi vì đó không phải là sự thật. Nhưng nếu như anh nói tôi có liên quan đến việc cô ta ngã xuống tầng vậy thì tôi xác nhận là có!”
Đúng là cô có liên quan đến việc An Ly ngã xuống tầng, nếu như lúc ấy cô đi nhanh một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Mộc Dương Hà nheo mắt lại, xích gần tới bên cạnh cô, hỏi: “Cô nói là An Ly tới tìm cô trước, cô và cô ấy đã nói gì? Vì sao cô ấy lại phải nắm lấy tay cô không buông?”
Phương Tuyết Nhi không biết nên nói gì với anh, chẳng lẽ cô nói cho anh biết cô yêu anh, An Ly cũng yêu anh, cho nên hai người bọn họ vì tranh chấp một người đàn ông mà xảy ra xung đột sao?
Chẳng lẽ muốn cô nói cho anh biết, An Ly tuyên chiến với cô, muốn công khai chủ quyền, nói Mộc Dương Hà chỉ có một người là An Ly, Phương Tuyết Nhi cô vĩnh viễn không tranh đoạt nổi sao?
Không, những lời như vậy cô sẽ tuyệt đối không nói ra!
Bởi vì cô không thể để cho Mộc Dương Hà biết cô yêu anh!
Từ khi anh bỏ cô lại một mình trong hôn lễ thì cô không muốn dành bất cứ tình cảm nào cho anh nữa.
“Sao vậy? Không nói được gì sao?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, muốn nhìn ra thứ gì đó.
Cô gục đầu xuống, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh. Anh giữ chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên: “Phương Tuyết Nhi, tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô có nói không?”
Phương Tuyết Nhi không chịu lên tiếng.
“Không nói đúng không? Vậy thì để tôi cho cô nếm mùi đau khổ!” Nói xong anh lập tức kéo cô ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi vội la lên: “Khoan đã! Tôi nói, được chưa? An Ly tìm tôi là muốn bảo tôi sau này cách xa anh một chút, đừng đến quấy rầy tình cảm của anh với cô ta!”
Anh khẽ nhíu mày: “Cô ấy thật sự nói vậy?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên, cô ta đã nói như vậy với tôi, hơn nữa tôi cũng đã đồng ý rồi, dù sao hai người cũng yêu nhau như thế, tất nhiên tôi sẽ không chen chân vào...”
Phương Tuyết Nhi tưởng rằng cô nói như vậy thì Mộc Dương Hà sẽ bỏ qua cho cô.
Nhưng kết quả không hề tốt đẹp giống như cô tưởng tượng, sau khi cô nói xong lời này thì sắc mặt Mộc Dương Hà càng u ám hơn.
Cô không hiểu cô đã nói sai chỗ nào, cô vội vã tiếp tục: “Mộc Dương Hà, anh không tin tôi sao? Nhưng đó là sự thật! Sau khi cô ta nói với tôi như thế, tôi đã lập tức đồng ý với cô ta, sẽ không bao giờ chen chân vào tình cảm của hai người nữa. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại nắm lấy tay tôi không buông, tôi không còn cách nào nên mới hất cô ta ra...”
“Phương Tuyết Nhi, có phải cô đã sớm tính toán, muốn cách xa khỏi tôi, cho nên khi An Ly vừa nói thì cô đã lập tức đồng ý đúng không? Cô nghĩ rời khỏi tôi thì cô có thể ở cùng với Tống Đường Huy sao?”
Anh nói xong, lập tức cầm dây chuyền thiên nga giơ lên trước mặt cô, cô đưa tay ra đoạt, anh lại đưa dây chuyền lên cao hơn, cao đến mức cô không với nổi.
“Mộc Dương Hà, trả lại cho tôi!” Phương Tuyết Nhi bối rối, muốn nhón chân lên cướp dây chuyền về.
“Trả lại cho cô? Tín vật đính ước của cô và Tống Đường Huy rất quan trọng đúng không?” Giọng điệu của anh tràn đầy vẻ châm chọc: “Nhìn kĩ...”
Tiếng nói vừa dứt, dây chuyền đã bị ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Mộc Dương Hà, anh là đồ điên!” Cô điên cuồng quát lớn, đưa tay cào lên người anh.
“Phương Tuyết Nhi, cô đúng là đồ lăng nhăng, đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Thật may là lúc đầu tôi không cưới cô!”
Cô sững sờ đứng im tại chỗ, một giây sau, cô lập tức lấy lại tinh thần, sức lực đánh lên người anh càng mạnh hơn: “Mộc Dương Hà, anh cút đi! Anh mau rời khỏi nhà tôi!”
“Phương Tuyết Nhi, cô có nhớ Nhạc Bảo Bối là con của ai không?”
Hiện giờ anh chế giễu cô chưa đủ, anh còn không định buông tha cho Nhạc Bảo Bối sao?
Nước mắt Phương Tuyết Nhi lăn dài, cô trả lời: “Là con ai cũng được, may mà không phải con anh! Anh là đồ bệnh hoạn, đồ lưu manh, đồ thần kinh! Từ khi quen biết anh tôi chưa từng gặp chuyện gì tốt đẹp! Hiện giờ chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh còn muốn quản lý cuộc sống của tôi, muốn ép bức tôi sao? Mộc Dương Hà, anh tưởng anh là ai?”
Cô thở hổn hển, tiếp tục nói: “Mộc Dương Hà, anh thật lòng đối xử với tôi sao? Anh chỉ coi tôi như một công cụ để anh thỏa mãn dục vọng, coi tôi như gái điếm mà thôi. Vui vẻ thì tới chỗ tôi nhìn một cái, thuận tiện ép buộc tôi, không vui thì đi đến nhục nhã tôi, chỉ trích tôi! Tôi nói cho anh biết, điểm nào của Tống Đường Huy cũng tốt hơn anh, chỉ cần không mù thì ai cũng sẽ lựa chọn anh ấy! Tôi ở cùng anh ấy thì sao? Cũng không đến lượt anh quan tâm!”
Điểm nào của Tống Đường Huy cũng tốt hơn anh sao?
Người không mù thì sẽ đều chọn Tống Đường Huy?
Lời của Phương Tuyết Nhi giống như sấm nổ bên tai Mộc Dương Hà, anh thẹn quá hóa giận: “Cô nói tôi coi cô như gái điếm đúng không? Vậy được, hôm nay tôi sẽ cho cô cảm nhận thế nào là gái điếm thực sự!”
Cô hơi sững người ra, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói gì.
Một giây sau, anh hung hăng cắn vào môi cô, dùng lực rất mạnh, khiến môi của cô nhanh chóng chảy máu.
“Anh ta cũng hôn cô như vậy đúng không?”
Trên môi của anh vẫn còn dính máu của cô, nhưng anh lại lên tiếng châm chọc cô.
“Mộc Dương Hà, anh làm gì vậy? Vì sao mỗi lần anh chạy đén nhà tôi anh đều giống như kẻ điên thế!” Phương Tuyết Nhi điên cuồng quát lớn.
“Tôi giống kẻ điên sao?” Anh ép sát người cô vào tường, tức giận nói: “Phương Tuyết Nhi, cô có biết hiện giờ An Ly đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện không? Cô có biết vì cô đẩy An Ly mà không biết bao giờ An Ly mới tỉnh lại không? Vậy mà cô còn dám ở nơi này lén lút hẹn hò với Tống Đường Huy sao? Phương Tuyết Nhi, cô đúng là một người phụ nữ lòng dạ độc ác!”
Mộc Dương Hà đã không phân biệt được hiện giờ anh hận Phương Tuyết Nhi đẩy An Ly xuống tầng hay hận cô và Tống Đường Huy ở cùng nhau nữa rồi.
Hôm nay, khi tới đây, anh chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện mà thôi.
Nhưng hiện giờ sự ghen tuông đã che mờ lý trí, khiến anh không cách nào tỉnh táo để hỏi cô rõ ràng được nữa.
“Mộc Dương Hà, bây giờ anh coi tôi là người đẩy An Ly xuống sao? Anh đã xem camera giám sát chưa mà dám nghi ngờ tôi như vậy?” Phương Tuyết Nhi cũng không cam lòng yếu thế, cô không thể vô duyên vô cớ bị anh đổ tội được.
Anh lạnh lùng cười một tiếng: “Camera? Phương Tuyết Nhi, tối hôm qua tôi đã xem camera giám sát rồi, chính mắt tôi trông thấy cô hất tay An Ly ra nên cô ấy mới ngã xuống! Phương Tuyết Nhi, bây giờ cô còn có gì để ngụy biện?”
Cô cũng cười một tiếng: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc ngụy biện! Mộc Dương Hà, anh đã xem camera đúng không, vậy hẳn là anh biết An Ly mới là người cố tình nắm lấy tay tôi không buông. Tôi chỉ muốn rời đi nhanh một chút nên mới hất tay cô ta ra mà thôi. Nếu không phải cô ta nắm lấy tay tôi thì tôi cũng không có cơ hội đẩy cô ta xuống tầng!”
“Ý của cô là An Ly tự mình muốn ngã xuống sao? Phương Tuyết Nhi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ cô là người độc ác như vậy.” Lời của anh giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trong trái tim cô.
“Mặc kệ anh tin hay không tin, đều là do An Ly tới tìm tôi trước, cũng bởi vì cô ta nắm lấy tay tôi không buông nên mới dẫn đến bi kịch kia. Nếu như anh nói tôi là người đẩy cô ta xuống thì tôi sẽ tuyệt đối không thừa nhận, bởi vì đó không phải là sự thật. Nhưng nếu như anh nói tôi có liên quan đến việc cô ta ngã xuống tầng vậy thì tôi xác nhận là có!”
Đúng là cô có liên quan đến việc An Ly ngã xuống tầng, nếu như lúc ấy cô đi nhanh một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Mộc Dương Hà nheo mắt lại, xích gần tới bên cạnh cô, hỏi: “Cô nói là An Ly tới tìm cô trước, cô và cô ấy đã nói gì? Vì sao cô ấy lại phải nắm lấy tay cô không buông?”
Phương Tuyết Nhi không biết nên nói gì với anh, chẳng lẽ cô nói cho anh biết cô yêu anh, An Ly cũng yêu anh, cho nên hai người bọn họ vì tranh chấp một người đàn ông mà xảy ra xung đột sao?
Chẳng lẽ muốn cô nói cho anh biết, An Ly tuyên chiến với cô, muốn công khai chủ quyền, nói Mộc Dương Hà chỉ có một người là An Ly, Phương Tuyết Nhi cô vĩnh viễn không tranh đoạt nổi sao?
Không, những lời như vậy cô sẽ tuyệt đối không nói ra!
Bởi vì cô không thể để cho Mộc Dương Hà biết cô yêu anh!
Từ khi anh bỏ cô lại một mình trong hôn lễ thì cô không muốn dành bất cứ tình cảm nào cho anh nữa.
“Sao vậy? Không nói được gì sao?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, muốn nhìn ra thứ gì đó.
Cô gục đầu xuống, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh. Anh giữ chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên: “Phương Tuyết Nhi, tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô có nói không?”
Phương Tuyết Nhi không chịu lên tiếng.
“Không nói đúng không? Vậy thì để tôi cho cô nếm mùi đau khổ!” Nói xong anh lập tức kéo cô ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi vội la lên: “Khoan đã! Tôi nói, được chưa? An Ly tìm tôi là muốn bảo tôi sau này cách xa anh một chút, đừng đến quấy rầy tình cảm của anh với cô ta!”
Anh khẽ nhíu mày: “Cô ấy thật sự nói vậy?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên, cô ta đã nói như vậy với tôi, hơn nữa tôi cũng đã đồng ý rồi, dù sao hai người cũng yêu nhau như thế, tất nhiên tôi sẽ không chen chân vào...”
Phương Tuyết Nhi tưởng rằng cô nói như vậy thì Mộc Dương Hà sẽ bỏ qua cho cô.
Nhưng kết quả không hề tốt đẹp giống như cô tưởng tượng, sau khi cô nói xong lời này thì sắc mặt Mộc Dương Hà càng u ám hơn.
Cô không hiểu cô đã nói sai chỗ nào, cô vội vã tiếp tục: “Mộc Dương Hà, anh không tin tôi sao? Nhưng đó là sự thật! Sau khi cô ta nói với tôi như thế, tôi đã lập tức đồng ý với cô ta, sẽ không bao giờ chen chân vào tình cảm của hai người nữa. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại nắm lấy tay tôi không buông, tôi không còn cách nào nên mới hất cô ta ra...”
“Phương Tuyết Nhi, có phải cô đã sớm tính toán, muốn cách xa khỏi tôi, cho nên khi An Ly vừa nói thì cô đã lập tức đồng ý đúng không? Cô nghĩ rời khỏi tôi thì cô có thể ở cùng với Tống Đường Huy sao?”
Anh nói xong, lập tức cầm dây chuyền thiên nga giơ lên trước mặt cô, cô đưa tay ra đoạt, anh lại đưa dây chuyền lên cao hơn, cao đến mức cô không với nổi.
“Mộc Dương Hà, trả lại cho tôi!” Phương Tuyết Nhi bối rối, muốn nhón chân lên cướp dây chuyền về.
“Trả lại cho cô? Tín vật đính ước của cô và Tống Đường Huy rất quan trọng đúng không?” Giọng điệu của anh tràn đầy vẻ châm chọc: “Nhìn kĩ...”
Tiếng nói vừa dứt, dây chuyền đã bị ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Mộc Dương Hà, anh là đồ điên!” Cô điên cuồng quát lớn, đưa tay cào lên người anh.
“Phương Tuyết Nhi, cô đúng là đồ lăng nhăng, đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Thật may là lúc đầu tôi không cưới cô!”
Cô sững sờ đứng im tại chỗ, một giây sau, cô lập tức lấy lại tinh thần, sức lực đánh lên người anh càng mạnh hơn: “Mộc Dương Hà, anh cút đi! Anh mau rời khỏi nhà tôi!”
“Phương Tuyết Nhi, cô có nhớ Nhạc Bảo Bối là con của ai không?”
Hiện giờ anh chế giễu cô chưa đủ, anh còn không định buông tha cho Nhạc Bảo Bối sao?
Nước mắt Phương Tuyết Nhi lăn dài, cô trả lời: “Là con ai cũng được, may mà không phải con anh! Anh là đồ bệnh hoạn, đồ lưu manh, đồ thần kinh! Từ khi quen biết anh tôi chưa từng gặp chuyện gì tốt đẹp! Hiện giờ chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh còn muốn quản lý cuộc sống của tôi, muốn ép bức tôi sao? Mộc Dương Hà, anh tưởng anh là ai?”
Cô thở hổn hển, tiếp tục nói: “Mộc Dương Hà, anh thật lòng đối xử với tôi sao? Anh chỉ coi tôi như một công cụ để anh thỏa mãn dục vọng, coi tôi như gái điếm mà thôi. Vui vẻ thì tới chỗ tôi nhìn một cái, thuận tiện ép buộc tôi, không vui thì đi đến nhục nhã tôi, chỉ trích tôi! Tôi nói cho anh biết, điểm nào của Tống Đường Huy cũng tốt hơn anh, chỉ cần không mù thì ai cũng sẽ lựa chọn anh ấy! Tôi ở cùng anh ấy thì sao? Cũng không đến lượt anh quan tâm!”
Điểm nào của Tống Đường Huy cũng tốt hơn anh sao?
Người không mù thì sẽ đều chọn Tống Đường Huy?
Lời của Phương Tuyết Nhi giống như sấm nổ bên tai Mộc Dương Hà, anh thẹn quá hóa giận: “Cô nói tôi coi cô như gái điếm đúng không? Vậy được, hôm nay tôi sẽ cho cô cảm nhận thế nào là gái điếm thực sự!”