Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 164 TÉ XUỐNG
CHƯƠNG 164: TÉ XUỐNG
Cô hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này, trực tiếp trả lời: “An Ly, cô yên tâm đi, trong lòng Mộc Dương Hà chỉ có một người là cô mà thôi. Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có lẽ tên tôi là gì anh ta cũng chẳng nhớ đâu.”
“Thật sao?” An Ly nói xong, nụ cười của cô ta dần dần biến mất, ánh mắt cô ta nhìn Phương Tuyết Nhi có thêm một tia độc ác: “Vậy sao khi Dương Hà uống say anh ấy lại gọi Tuyết Nhi?”
Phương Tuyết Nhi nghe lời này, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô vẫn cho rằng sau khi An Ly trở về thì hẳn là Mộc Dương Hà đã quên cô rồi, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt An Ly lại không giống như đang nói dối.
An Ly tiếp tục nói: “Phương Tuyết Nhi, tôi vốn cảm thấy chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm trên phương diện thiết kế thời trang, nhưng xem ra không có khả năng này nữa rồi. Tôi không biết cô đã làm những gì để Dương Hà nhớ mãi cô không quên, nhưng hiện giờ tôi nói rõ ràng cho cô biết, cô hãy cách xa Dương Hà một chút đi, nếu không thì hậu quả không phải là thứ mà cô có thể tưởng tượng được đâu...”
Đây là đang tuyên chiến với cô sao?
Phương Tuyết Nhi bật cười, trả lời: “An Ly, cô yên tâm đi! Chắc chắn tôi không tranh giành nổi với cô, huống chi, từ đầu tới giờ tôi cũng không có ý định tranh giành với cô.”
Rốt cuộc Mộc Dương Hà yêu ai, trong lòng cô đã rất rõ ràng rồi.
Dường như An Ly rất hài lòng với câu trả lời này của Phương Tuyết Nhi, trên mặt cô ta nở nụ cười, nói bằng giọng đủ để cho hai người nghe thấy: “Cô hiểu là tốt. Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô mới xuất hiện bên cạnh anh ấy chưa đến một năm mà có thể vượt qua tình cảm tám năm của tôi và anh ấy sao?”
Cô rất rõ ràng, cho dù Mộc Dương Hà không chịu thừa nhận, nhưng anh thật sự có tình cảm đặc biệt với Phương Tuyết Nhi. Nếu như cô không ngăn cản thì có lẽ sẽ có ngày Mộc Dương Hà yêu Phương Tuyết Nhi, đến lúc đó An Ly cô sẽ chẳng còn gì nữa...
Nếu như vậy thì tất cả những cố gắng của cô và mẹ sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng cô lại không thể chi phối suy nghĩ của Mộc Dương Hà, cô không cách nào ngăn cản Mộc Dương Hà đến tìm mẹ con Phương Tuyết Nhi.
Cho nên, cô đành phải tìm đến Phương Tuyết Nhi, ép Phương Tuyết Nhi chủ động rời xa Mộc Dương Hà.
Hiển nhiên, cô sắp thành công rồi.
Phương Tuyết Nhi không muốn nghe An Ly nói tiếp nữa, cô quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị An Ly kéo tay lại.
Giọng nói của An Ly truyền vào tai cô, khiến màng nhĩ cô đau nhức: “Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô rất quan trọng trong lòng Mộc Dương Hà sao? Cô sai rồi, từ đầu đến giờ cô chỉ là một kẻ thay thế... Dương Hà chưa từng yêu cô, chỉ là khi tôi không ở bên cạnh, anh ấy muốn tìm một món đồ chơi tiêu khiển mà thôi...”
Phương Tuyết Nhi không ngờ rằng An Ly nhìn yếu đuối như vậy lại có sức lớn đến thế. Cô dùng sức rất mạnh mới có thể rút tay ra khỏi tay An Ly.
Nhưng một giây sau, Phương Tuyết Nhi lập tức bối rối...
Bởi vì cô nhìn thấy ngay khi cô rút tay ra thì An Ly mất đi thăng bằng, trực tiếp ngã theo xe lăn xuống dưới bậc thang.
Lễ phục dạ hội màu xanh da trời quấn vào xe lăn, tiếp theo đó là tiếng xe lăn ma sát chói tai trên bậc thang, cuối cùng, xe lăn trực tiếp nằm trên mặt đất của tầng một.
Tiếng thét chói tai và tiếng gọi ầm ĩ vang vọng toàn bộ hội trường, Mộc Dương Hà đã sớm chạy tới.
An Ly ngã trên mặt đất, đầu gối đầy máu, Mộc Dương Hà lập tức tháo cà vạt của mình, buộc vào phần bị thương trên đùi An Ly, sau đó nhìn về phía đầu cầu thang ở tầng hai, lập tức thấy Phương Tuyết Nhi đang kinh ngạc đứng đó.
Trong giây phút đó, Phương Tuyết Nhi cảm thấy ánh mắt Mộc Dương Hà nhìn cô dường như đang băm cô thành nghìn mảnh...
Anh ôm lấy An Ly đang hôn mê, bước ra bên ngoài hội trường.
Đèn phòng cấp cứu của bệnh viện Mạnh Hùng sáng lên, y tá, bác sĩ vội vã đẩy An Ly vào phòng bệnh.
Theo lẽ thường thì những bác sĩ và y tá này đều có kinh nghiệm đầy mình, gặp bất kì tình huống gì cũng có thể bình tĩnh ứng phó. Nhưng lần này bọn họ lại nhìn thấy gương mặt u ám đáng sợ của chủ tịch, không muốn hoảng loạn cũng không được.
“Nếu không chữa khỏi cho cô ấy thì tất cả mọi người đều có thể cuốn xéo khỏi đây!”
Khi giọng của Mộc Dương Hà vừa dứt, cửa phòng cấp cứu cũng đóng lại. Nhóm bác sĩ và y tá kia không dám chậm trễ, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật.
Không chỉ là đầu gối bị thương mà đầu của An Ly cũng bị thủng một lỗ, máu tươi tràn ra bên ngoài.
Mộc Dương Hà ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rối như tơ vò.
Vừa rồi trong bữa tiệc, anh đang cùng đối tác bàn bạc chuyện kinh doanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng động trên tầng hai. Anh vừa quay đầu nhìn sang thì thấy An Ly và xe lăn ngã xuống dưới, mà người đứng ở đầu cầu thang tầng hai lại chính là Phương Tuyết Nhi...
Chẳng lẽ Phương Tuyết Nhi đẩy An Ly xuống?
Mộc Dương Hà thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, anh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Lục Trạch.
“Kiểm tra camera giám sát của bữa tiệc tối nay, tôi muốn biết vì sao An Ly lại ngã cầu thang.”
Nhất định không phải là Phương Tuyết Nhi! Nhất định không phải!
Nhưng khoảng một giờ sau, Lục Trạch lập tức gửi đoạn ghi hình trích từ camera giám sát tới.
Từ trong cảnh được camera ghi lại, Mộc Dương Hà nhìn rất rõ ràng là An Ly giữ lấy tay Phương Tuyết Nhi, nhưng Phương Tuyết Nhi lại dùng sức giật tay ra, An Ly mất thăng bằng nên mới ngã từ tầng hai xuống dưới.
Cất điện thoại vào túi áo, hai tay Mộc Dương Hà nắm chặt lại.
Hi vọng An Ly không xảy ra chuyện gì!
Một đêm này, Mộc Dương Hà căng thẳng canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, chưa từng rời đi, cũng không dám chợp mắt chút nào.
Anh hi vọng khi An Ly ra khỏi phòng cấp cứu thì anh là người đầu tiên ở bên cạnh cô.
Khi trời tờ mờ sáng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.
Kéo khẩu trang xuống, bác sĩ nói với Mộc Dương Hà: “Xin lỗi sếp Mộc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Cô An Ly đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chưa thể tỉnh lại ngay được.”
“Chưa tỉnh lại ngay là ý gì?” Mộc Dương Hà không nhịn được nữa, giận dữ hét lên.
“Sếp Mộc, cô An Ly ngã từ tầng hai xuống, dẫn đến chấn động não rất nghiêm trọng. Hiện giờ trong đầu cô An Ly có một khối máu bị tụ lại, không cách nào trừ bỏ được, bởi vì quanh chỗ tụ máu này có rất nhiều dây thần kinh, để đảm bảo an toàn nên chúng tôi quyết định chờ nó tự tan máu...”
Ngã từ tầng hai xuống, não cũng không đến mức bị chấn động.
Nhưng trong quá trình An Ly rơi xuống, cô lại bị xe lăn đập vào đầu nhiều lần, cho nên khi ngã xuống đất thì đầu lại tiếp xúc trước tiên.
Hiện giờ, chỗ máu tụ trong đầu khiến cho An Ly hôn mê bất tỉnh. Để đảm bảo an toàn, chỉ có thể để cho máu bầm tự tiêu tan...
Mộc Dương Hà có thể đoán được đây là một quá trình khá dài...
Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà im lặng ngồi bên cạnh An Ly. Hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
Cô hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này, trực tiếp trả lời: “An Ly, cô yên tâm đi, trong lòng Mộc Dương Hà chỉ có một người là cô mà thôi. Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có lẽ tên tôi là gì anh ta cũng chẳng nhớ đâu.”
“Thật sao?” An Ly nói xong, nụ cười của cô ta dần dần biến mất, ánh mắt cô ta nhìn Phương Tuyết Nhi có thêm một tia độc ác: “Vậy sao khi Dương Hà uống say anh ấy lại gọi Tuyết Nhi?”
Phương Tuyết Nhi nghe lời này, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô vẫn cho rằng sau khi An Ly trở về thì hẳn là Mộc Dương Hà đã quên cô rồi, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt An Ly lại không giống như đang nói dối.
An Ly tiếp tục nói: “Phương Tuyết Nhi, tôi vốn cảm thấy chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm trên phương diện thiết kế thời trang, nhưng xem ra không có khả năng này nữa rồi. Tôi không biết cô đã làm những gì để Dương Hà nhớ mãi cô không quên, nhưng hiện giờ tôi nói rõ ràng cho cô biết, cô hãy cách xa Dương Hà một chút đi, nếu không thì hậu quả không phải là thứ mà cô có thể tưởng tượng được đâu...”
Đây là đang tuyên chiến với cô sao?
Phương Tuyết Nhi bật cười, trả lời: “An Ly, cô yên tâm đi! Chắc chắn tôi không tranh giành nổi với cô, huống chi, từ đầu tới giờ tôi cũng không có ý định tranh giành với cô.”
Rốt cuộc Mộc Dương Hà yêu ai, trong lòng cô đã rất rõ ràng rồi.
Dường như An Ly rất hài lòng với câu trả lời này của Phương Tuyết Nhi, trên mặt cô ta nở nụ cười, nói bằng giọng đủ để cho hai người nghe thấy: “Cô hiểu là tốt. Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô mới xuất hiện bên cạnh anh ấy chưa đến một năm mà có thể vượt qua tình cảm tám năm của tôi và anh ấy sao?”
Cô rất rõ ràng, cho dù Mộc Dương Hà không chịu thừa nhận, nhưng anh thật sự có tình cảm đặc biệt với Phương Tuyết Nhi. Nếu như cô không ngăn cản thì có lẽ sẽ có ngày Mộc Dương Hà yêu Phương Tuyết Nhi, đến lúc đó An Ly cô sẽ chẳng còn gì nữa...
Nếu như vậy thì tất cả những cố gắng của cô và mẹ sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng cô lại không thể chi phối suy nghĩ của Mộc Dương Hà, cô không cách nào ngăn cản Mộc Dương Hà đến tìm mẹ con Phương Tuyết Nhi.
Cho nên, cô đành phải tìm đến Phương Tuyết Nhi, ép Phương Tuyết Nhi chủ động rời xa Mộc Dương Hà.
Hiển nhiên, cô sắp thành công rồi.
Phương Tuyết Nhi không muốn nghe An Ly nói tiếp nữa, cô quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị An Ly kéo tay lại.
Giọng nói của An Ly truyền vào tai cô, khiến màng nhĩ cô đau nhức: “Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô rất quan trọng trong lòng Mộc Dương Hà sao? Cô sai rồi, từ đầu đến giờ cô chỉ là một kẻ thay thế... Dương Hà chưa từng yêu cô, chỉ là khi tôi không ở bên cạnh, anh ấy muốn tìm một món đồ chơi tiêu khiển mà thôi...”
Phương Tuyết Nhi không ngờ rằng An Ly nhìn yếu đuối như vậy lại có sức lớn đến thế. Cô dùng sức rất mạnh mới có thể rút tay ra khỏi tay An Ly.
Nhưng một giây sau, Phương Tuyết Nhi lập tức bối rối...
Bởi vì cô nhìn thấy ngay khi cô rút tay ra thì An Ly mất đi thăng bằng, trực tiếp ngã theo xe lăn xuống dưới bậc thang.
Lễ phục dạ hội màu xanh da trời quấn vào xe lăn, tiếp theo đó là tiếng xe lăn ma sát chói tai trên bậc thang, cuối cùng, xe lăn trực tiếp nằm trên mặt đất của tầng một.
Tiếng thét chói tai và tiếng gọi ầm ĩ vang vọng toàn bộ hội trường, Mộc Dương Hà đã sớm chạy tới.
An Ly ngã trên mặt đất, đầu gối đầy máu, Mộc Dương Hà lập tức tháo cà vạt của mình, buộc vào phần bị thương trên đùi An Ly, sau đó nhìn về phía đầu cầu thang ở tầng hai, lập tức thấy Phương Tuyết Nhi đang kinh ngạc đứng đó.
Trong giây phút đó, Phương Tuyết Nhi cảm thấy ánh mắt Mộc Dương Hà nhìn cô dường như đang băm cô thành nghìn mảnh...
Anh ôm lấy An Ly đang hôn mê, bước ra bên ngoài hội trường.
Đèn phòng cấp cứu của bệnh viện Mạnh Hùng sáng lên, y tá, bác sĩ vội vã đẩy An Ly vào phòng bệnh.
Theo lẽ thường thì những bác sĩ và y tá này đều có kinh nghiệm đầy mình, gặp bất kì tình huống gì cũng có thể bình tĩnh ứng phó. Nhưng lần này bọn họ lại nhìn thấy gương mặt u ám đáng sợ của chủ tịch, không muốn hoảng loạn cũng không được.
“Nếu không chữa khỏi cho cô ấy thì tất cả mọi người đều có thể cuốn xéo khỏi đây!”
Khi giọng của Mộc Dương Hà vừa dứt, cửa phòng cấp cứu cũng đóng lại. Nhóm bác sĩ và y tá kia không dám chậm trễ, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật.
Không chỉ là đầu gối bị thương mà đầu của An Ly cũng bị thủng một lỗ, máu tươi tràn ra bên ngoài.
Mộc Dương Hà ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rối như tơ vò.
Vừa rồi trong bữa tiệc, anh đang cùng đối tác bàn bạc chuyện kinh doanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng động trên tầng hai. Anh vừa quay đầu nhìn sang thì thấy An Ly và xe lăn ngã xuống dưới, mà người đứng ở đầu cầu thang tầng hai lại chính là Phương Tuyết Nhi...
Chẳng lẽ Phương Tuyết Nhi đẩy An Ly xuống?
Mộc Dương Hà thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, anh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Lục Trạch.
“Kiểm tra camera giám sát của bữa tiệc tối nay, tôi muốn biết vì sao An Ly lại ngã cầu thang.”
Nhất định không phải là Phương Tuyết Nhi! Nhất định không phải!
Nhưng khoảng một giờ sau, Lục Trạch lập tức gửi đoạn ghi hình trích từ camera giám sát tới.
Từ trong cảnh được camera ghi lại, Mộc Dương Hà nhìn rất rõ ràng là An Ly giữ lấy tay Phương Tuyết Nhi, nhưng Phương Tuyết Nhi lại dùng sức giật tay ra, An Ly mất thăng bằng nên mới ngã từ tầng hai xuống dưới.
Cất điện thoại vào túi áo, hai tay Mộc Dương Hà nắm chặt lại.
Hi vọng An Ly không xảy ra chuyện gì!
Một đêm này, Mộc Dương Hà căng thẳng canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, chưa từng rời đi, cũng không dám chợp mắt chút nào.
Anh hi vọng khi An Ly ra khỏi phòng cấp cứu thì anh là người đầu tiên ở bên cạnh cô.
Khi trời tờ mờ sáng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.
Kéo khẩu trang xuống, bác sĩ nói với Mộc Dương Hà: “Xin lỗi sếp Mộc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Cô An Ly đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chưa thể tỉnh lại ngay được.”
“Chưa tỉnh lại ngay là ý gì?” Mộc Dương Hà không nhịn được nữa, giận dữ hét lên.
“Sếp Mộc, cô An Ly ngã từ tầng hai xuống, dẫn đến chấn động não rất nghiêm trọng. Hiện giờ trong đầu cô An Ly có một khối máu bị tụ lại, không cách nào trừ bỏ được, bởi vì quanh chỗ tụ máu này có rất nhiều dây thần kinh, để đảm bảo an toàn nên chúng tôi quyết định chờ nó tự tan máu...”
Ngã từ tầng hai xuống, não cũng không đến mức bị chấn động.
Nhưng trong quá trình An Ly rơi xuống, cô lại bị xe lăn đập vào đầu nhiều lần, cho nên khi ngã xuống đất thì đầu lại tiếp xúc trước tiên.
Hiện giờ, chỗ máu tụ trong đầu khiến cho An Ly hôn mê bất tỉnh. Để đảm bảo an toàn, chỉ có thể để cho máu bầm tự tiêu tan...
Mộc Dương Hà có thể đoán được đây là một quá trình khá dài...
Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà im lặng ngồi bên cạnh An Ly. Hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.