Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 162 CƠN ÁC MỘNG CỦA CÔ
CHƯƠNG 162: CƠN ÁC MỘNG CỦA CÔ
“Tuyết Nhi, hôm nay anh đi dạo phố nhìn thấy một thứ, anh cảm thấy rất hợp với em nên đã mua nó tặng cho em...”
Nói xong, Tống Đường Huy nhét một hộp trang sức hình chữ nhật tinh xảo vào trong tay của cô.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc, cô mở hộp trang sức ra xem thử, thấy bên trong là một sợi dây chuyền.
Mặt dây chuyền có hình thiên nga, sợi dây làm bằng bạch kim, hơn nữa, cô còn biết đây là trang sức của tập đoàn Thành Công, một sợi dây chuyền này đã có giá trị chín chữ số...
“Em không thể nhận được.” Cô nhét hộp trang sức vào tay Tống Đường Huy, định quay người rời đi.
Cô và anh không có bất cứ quan hệ nào, không thể vô duyên vô cớ nhận lấy món quà quý giá như vậy được.
Tống Đường Huy vội vàng nói: “Tuyết Nhi, em đã nói chúng ta là bạn bè, vậy thì anh tặng cho bạn bè một món quà nho nhỏ mà cũng không được sao?”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Đây không phải là một món quà nhỏ! Đây là trang sức có giá trị mấy chục tỷ vô cùng quý giá, cho dù anh nói thế nào thì em cũng không thể nhận được.”
Tống Đường Huy không nói thêm gì nữa, anh mạnh mẽ nhét lại hộp trang sức vào trong tay cô, sau đó hôn vào trán cô một cái rồi xoay người rời đi.
Thấy bóng lưng Tống Đường Huy đi càng lúc càng xa, cô dở khóc dở cười nhìn món quà trong tay. Được rồi, ngay mai cô sẽ đến tập đoàn Tống thị, bảo thư kí trả lại cho anh là được...
Cô đang định lên tầng thì sau lưng truyền đến một giọng đàn ông trầm khàn: “Trong tay cô cầm gì vậy?”
Hả? Mộc Dương Hà?
Cô giả vờ như không nghe thấy, chạy thật nhanh lên tầng, nhưng thân thể lại bị người ta kéo lại.
Vật trong tay bị cướp đi, Mộc Dương Hà mở hộp ra, thấy chiếc dây chuyền nằm trong hộp.
Khi vừa tới, anh đã thấy Tống Đường Huy lái xe rời đi, cho nên không cần nghĩ cũng biết sợi dây chuyền này là do ai tặng.
Anh châm chọc nói: “Đây là gì vậy? Tín vật đính ước sao?”
Phương Tuyết Nhi không muốn cãi nhau với anh, cô trực tiếp đoạt đồ vật lại, trả lời: “Chuyện không liên quan tới anh, tôi đi lên trước đây!”
Thân thể đột nhiên bị ép chặt vào tường, anh dùng toàn bộ sức nặng đè lên người cô, gương mặt tức giận càng lúc càng áp sát, môi anh không hề báo trước đã xâm chiếm môi cô...
Đây không phải một nụ hôn dịu dàng, đây là điên cuồng gặm cắn. Một lát sau, cô cảm giác được mùi vị máu tươi tràn ra từ khoang miệng.
Cô vô cùng đau đớn, đưa tay đẩy anh ra, quay người chạy lên lầu.
Anh đi theo sau cô, sau khi đi lên được tầng mười, hai người đều mệt đến mức thở hổn hển.
Sau khi vào phòng, cô quay người định đóng cửa phòng thì lại bị anh đẩy ra. Anh vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm vào nước mắt trên mặt cô, đau lòng bước tới ôm cô.
Phương Tuyết Nhi nức nở: “Mộc Dương Hà, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh không muốn làm gì cả, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cô và Tống Đường Huy ở cùng nhau, anh lại không thể khống chế được bản thân mình.
Phương Tuyết Nhi khóc lóc nói: “Mộc Dương Hà, lần nào anh cũng như kẻ điên chạy tới nhà tôi, sau đó lại điên cuồng tra tấn tôi. Anh dựa vào đâu để làm như vậy? Tôi có quan hệ gì với anh sao?”
Vừa nãy, lúc anh cắn môi cô, anh đã dùng lực quá lớn, giờ phút này môi cô đã rách da, máu tươi chảy ròng ròng.
Anh lấy khăn tay đưa cho cô, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Tôi không muốn thấy cô và Tống Đường Huy ở cùng nhau.”
Cô cũng tức giận, nghẹn ngào hỏi: “Anh cho rằng tôi muốn thấy anh và An Ly ở cùng nhau sao? Mộc Dương Hà, anh không tự quản được chuyện của mình, dựa vào đâu mà anh dám đặt ra yêu cầu với tôi?”
Đúng vậy, mỗi lần thấy anh ở cùng với An Ly, trái tim của cô đều sẽ nhói đau. Cho tới bây giờ, cô đã sắp đau đến mức sắp chết lặng rồi...
Mộc Dương Hà khó xử vì câu hỏi của cô.
Đúng vậy, chính anh không tự quản được chuyện của mình, thậm chí anh còn không biết được tình cảm của anh đối với An Ly và Phương Tuyết Nhi là dạng tình cảm gì...
Đây là lần đầu tiên trong đời, Mộc Dương Hà cảm thấy bản thân thất bại như vậy.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Nhạc Bảo Bối từ bên trong đi ra. Cậu bé dùng tay xoa xoa đôi mắt đang ngái ngủ, ủ rũ hỏi: “Mẹ, chú Mộc, hai người sao vậy?”
Thấy Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi tranh thủ thời gian lau khô nước mắt trên mặt, sau đó mới quay đầu lại, nói khẽ: “Không có chuyện gì đâu, Bình Nhi ngoan, nhanh về phòng ngủ đi, mẹ và chú Mộc đang nói chút chuyện...”
Nhưng Nhạc Bảo Bối không ngoan ngoãn nghe lời cô, mà lại đi tới chỗ Mộc Dương Hà, ôm lấy chân anh: “Chú Mộc, có phải chú và mẹ cháu lại cãi nhau không? Hai người đừng cãi nhau được không? Thầy giáo Trương đã từng nói, khi cãi nhau, chỉ cần có một người xin lỗi trước thì hai người sẽ không tiếp tục cãi nhau nữa. Chú Mộc, cháu thay mẹ cháu xin lỗi chú, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”
Phương Tuyết Nhi đau lòng không thôi, muốn ôm lấy Nhạc Bảo Bối, nhưng Mộc Dương Hà lại khom người xuống, bế cậu bé lên: “Bình Nhi không cần phải xin lỗi, không phải mẹ cháu sai, lần này là chú Mộc sai rồi...”
Trên mặt Nhạc Bảo Bối nở nụ cười: “Mẹ, mẹ xem, chú Mộc đã xin lỗi rồi, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, Mộc Dương Hà ôm Nhạc Bảo Bối về phòng, chờ cậu bé ngủ say anh mới đi ra.
Cảm xúc của Phương Tuyết Nhi đã ổn định lại, cô bình tĩnh nói: “Anh về đi, lần sau đừng tới đây, nếu không An Ly của anh nhìn thấy thì anh sẽ đau lòng đó...”
Lời nói này của cô mang theo sự ghen tuông nồng đậm, nhưng Mộc Dương Hà nghe xong lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Có phải điều này chứng tỏ rằng cô rất quan tâm tới anh không?
Anh nhẹ nhàng đi qua, hôn lên môi cô, sau đó dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Hiếm khi anh dịu dàng như vậy, trái tim Phương Tuyết Nhi giống như mềm nhũn ra, cô lấy dũng khí hỏi: “Mộc Dương Hà, trong lòng anh, rốt cuộc tôi được coi là gì? Nếu như là trước kia, khi An Ly không ở đây thì tôi được coi như người thay thế cho cô ấy. Hiện giờ, cô ấy trở về rồi, vì sao anh vẫn tới tìm tôi?”
Vấn đề này Mộc Dương Hà không cách nào trả lời được. Anh vẫn cảm thấy trong lòng anh chỉ có An Ly, nhưng không hiểu vì sao anh luôn không tự chủ được mà nhớ tới Phương Tuyết Nhi, muốn chạy tới tìm cô.
Thấy anh không trả lời được, Phương Tuyết Nhi cười tự giễu, sau đó nói: “Mộc Dương Hà, anh không trả lời được thì tôi cũng không ép anh. Tôi chỉ muốn nói, nếu như đã lựa chọn An Ly thì về sau anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa được không? Tôi biết anh rất giàu có, từ trước đến giờ muốn làm gì thì làm, nhưng tôi không muốn tiếp tục dây dưa với một người không yêu mình. Tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, để cho tôi có cuộc sống bình yên, được không?”
Thì ra, trong lòng của cô anh đã trở thành trói buộc, trở thành trắc trở trong cuộc sống của cô, lúc nào cũng có thể ảnh hưởng tới cô, thậm chí hủy diệt cuộc sống bình yên của cô...
Có lẽ, từ giây phút anh bỏ cô một mình trong hôn lễ kia thì anh đã trở thành ác mộng của cô rồi...
Cửa phòng đóng lại.
Sau khi Mộc Dương Hà rời đi, cô ngồi ngẩn người trên ghế sofa rất lâu.
Ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi dành thời gian nghỉ ngơi, đem dây chuyền đến tập đoàn Tống thị, giao cho thư kí Tống Đường Huy, bảo thư kí chuyển lại cho anh.
Sau khi trở về công ty, Phương Tuyết Nhi đang cố gắng làm việc thì trên màn hình lại có tin nhắn của Mộc Tuấn Nghiêu gửi tới.
“Tuyết Nhi, hôm nay anh đi dạo phố nhìn thấy một thứ, anh cảm thấy rất hợp với em nên đã mua nó tặng cho em...”
Nói xong, Tống Đường Huy nhét một hộp trang sức hình chữ nhật tinh xảo vào trong tay của cô.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc, cô mở hộp trang sức ra xem thử, thấy bên trong là một sợi dây chuyền.
Mặt dây chuyền có hình thiên nga, sợi dây làm bằng bạch kim, hơn nữa, cô còn biết đây là trang sức của tập đoàn Thành Công, một sợi dây chuyền này đã có giá trị chín chữ số...
“Em không thể nhận được.” Cô nhét hộp trang sức vào tay Tống Đường Huy, định quay người rời đi.
Cô và anh không có bất cứ quan hệ nào, không thể vô duyên vô cớ nhận lấy món quà quý giá như vậy được.
Tống Đường Huy vội vàng nói: “Tuyết Nhi, em đã nói chúng ta là bạn bè, vậy thì anh tặng cho bạn bè một món quà nho nhỏ mà cũng không được sao?”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Đây không phải là một món quà nhỏ! Đây là trang sức có giá trị mấy chục tỷ vô cùng quý giá, cho dù anh nói thế nào thì em cũng không thể nhận được.”
Tống Đường Huy không nói thêm gì nữa, anh mạnh mẽ nhét lại hộp trang sức vào trong tay cô, sau đó hôn vào trán cô một cái rồi xoay người rời đi.
Thấy bóng lưng Tống Đường Huy đi càng lúc càng xa, cô dở khóc dở cười nhìn món quà trong tay. Được rồi, ngay mai cô sẽ đến tập đoàn Tống thị, bảo thư kí trả lại cho anh là được...
Cô đang định lên tầng thì sau lưng truyền đến một giọng đàn ông trầm khàn: “Trong tay cô cầm gì vậy?”
Hả? Mộc Dương Hà?
Cô giả vờ như không nghe thấy, chạy thật nhanh lên tầng, nhưng thân thể lại bị người ta kéo lại.
Vật trong tay bị cướp đi, Mộc Dương Hà mở hộp ra, thấy chiếc dây chuyền nằm trong hộp.
Khi vừa tới, anh đã thấy Tống Đường Huy lái xe rời đi, cho nên không cần nghĩ cũng biết sợi dây chuyền này là do ai tặng.
Anh châm chọc nói: “Đây là gì vậy? Tín vật đính ước sao?”
Phương Tuyết Nhi không muốn cãi nhau với anh, cô trực tiếp đoạt đồ vật lại, trả lời: “Chuyện không liên quan tới anh, tôi đi lên trước đây!”
Thân thể đột nhiên bị ép chặt vào tường, anh dùng toàn bộ sức nặng đè lên người cô, gương mặt tức giận càng lúc càng áp sát, môi anh không hề báo trước đã xâm chiếm môi cô...
Đây không phải một nụ hôn dịu dàng, đây là điên cuồng gặm cắn. Một lát sau, cô cảm giác được mùi vị máu tươi tràn ra từ khoang miệng.
Cô vô cùng đau đớn, đưa tay đẩy anh ra, quay người chạy lên lầu.
Anh đi theo sau cô, sau khi đi lên được tầng mười, hai người đều mệt đến mức thở hổn hển.
Sau khi vào phòng, cô quay người định đóng cửa phòng thì lại bị anh đẩy ra. Anh vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm vào nước mắt trên mặt cô, đau lòng bước tới ôm cô.
Phương Tuyết Nhi nức nở: “Mộc Dương Hà, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh không muốn làm gì cả, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cô và Tống Đường Huy ở cùng nhau, anh lại không thể khống chế được bản thân mình.
Phương Tuyết Nhi khóc lóc nói: “Mộc Dương Hà, lần nào anh cũng như kẻ điên chạy tới nhà tôi, sau đó lại điên cuồng tra tấn tôi. Anh dựa vào đâu để làm như vậy? Tôi có quan hệ gì với anh sao?”
Vừa nãy, lúc anh cắn môi cô, anh đã dùng lực quá lớn, giờ phút này môi cô đã rách da, máu tươi chảy ròng ròng.
Anh lấy khăn tay đưa cho cô, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Tôi không muốn thấy cô và Tống Đường Huy ở cùng nhau.”
Cô cũng tức giận, nghẹn ngào hỏi: “Anh cho rằng tôi muốn thấy anh và An Ly ở cùng nhau sao? Mộc Dương Hà, anh không tự quản được chuyện của mình, dựa vào đâu mà anh dám đặt ra yêu cầu với tôi?”
Đúng vậy, mỗi lần thấy anh ở cùng với An Ly, trái tim của cô đều sẽ nhói đau. Cho tới bây giờ, cô đã sắp đau đến mức sắp chết lặng rồi...
Mộc Dương Hà khó xử vì câu hỏi của cô.
Đúng vậy, chính anh không tự quản được chuyện của mình, thậm chí anh còn không biết được tình cảm của anh đối với An Ly và Phương Tuyết Nhi là dạng tình cảm gì...
Đây là lần đầu tiên trong đời, Mộc Dương Hà cảm thấy bản thân thất bại như vậy.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Nhạc Bảo Bối từ bên trong đi ra. Cậu bé dùng tay xoa xoa đôi mắt đang ngái ngủ, ủ rũ hỏi: “Mẹ, chú Mộc, hai người sao vậy?”
Thấy Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi tranh thủ thời gian lau khô nước mắt trên mặt, sau đó mới quay đầu lại, nói khẽ: “Không có chuyện gì đâu, Bình Nhi ngoan, nhanh về phòng ngủ đi, mẹ và chú Mộc đang nói chút chuyện...”
Nhưng Nhạc Bảo Bối không ngoan ngoãn nghe lời cô, mà lại đi tới chỗ Mộc Dương Hà, ôm lấy chân anh: “Chú Mộc, có phải chú và mẹ cháu lại cãi nhau không? Hai người đừng cãi nhau được không? Thầy giáo Trương đã từng nói, khi cãi nhau, chỉ cần có một người xin lỗi trước thì hai người sẽ không tiếp tục cãi nhau nữa. Chú Mộc, cháu thay mẹ cháu xin lỗi chú, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”
Phương Tuyết Nhi đau lòng không thôi, muốn ôm lấy Nhạc Bảo Bối, nhưng Mộc Dương Hà lại khom người xuống, bế cậu bé lên: “Bình Nhi không cần phải xin lỗi, không phải mẹ cháu sai, lần này là chú Mộc sai rồi...”
Trên mặt Nhạc Bảo Bối nở nụ cười: “Mẹ, mẹ xem, chú Mộc đã xin lỗi rồi, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, Mộc Dương Hà ôm Nhạc Bảo Bối về phòng, chờ cậu bé ngủ say anh mới đi ra.
Cảm xúc của Phương Tuyết Nhi đã ổn định lại, cô bình tĩnh nói: “Anh về đi, lần sau đừng tới đây, nếu không An Ly của anh nhìn thấy thì anh sẽ đau lòng đó...”
Lời nói này của cô mang theo sự ghen tuông nồng đậm, nhưng Mộc Dương Hà nghe xong lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Có phải điều này chứng tỏ rằng cô rất quan tâm tới anh không?
Anh nhẹ nhàng đi qua, hôn lên môi cô, sau đó dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Hiếm khi anh dịu dàng như vậy, trái tim Phương Tuyết Nhi giống như mềm nhũn ra, cô lấy dũng khí hỏi: “Mộc Dương Hà, trong lòng anh, rốt cuộc tôi được coi là gì? Nếu như là trước kia, khi An Ly không ở đây thì tôi được coi như người thay thế cho cô ấy. Hiện giờ, cô ấy trở về rồi, vì sao anh vẫn tới tìm tôi?”
Vấn đề này Mộc Dương Hà không cách nào trả lời được. Anh vẫn cảm thấy trong lòng anh chỉ có An Ly, nhưng không hiểu vì sao anh luôn không tự chủ được mà nhớ tới Phương Tuyết Nhi, muốn chạy tới tìm cô.
Thấy anh không trả lời được, Phương Tuyết Nhi cười tự giễu, sau đó nói: “Mộc Dương Hà, anh không trả lời được thì tôi cũng không ép anh. Tôi chỉ muốn nói, nếu như đã lựa chọn An Ly thì về sau anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa được không? Tôi biết anh rất giàu có, từ trước đến giờ muốn làm gì thì làm, nhưng tôi không muốn tiếp tục dây dưa với một người không yêu mình. Tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, để cho tôi có cuộc sống bình yên, được không?”
Thì ra, trong lòng của cô anh đã trở thành trói buộc, trở thành trắc trở trong cuộc sống của cô, lúc nào cũng có thể ảnh hưởng tới cô, thậm chí hủy diệt cuộc sống bình yên của cô...
Có lẽ, từ giây phút anh bỏ cô một mình trong hôn lễ kia thì anh đã trở thành ác mộng của cô rồi...
Cửa phòng đóng lại.
Sau khi Mộc Dương Hà rời đi, cô ngồi ngẩn người trên ghế sofa rất lâu.
Ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi dành thời gian nghỉ ngơi, đem dây chuyền đến tập đoàn Tống thị, giao cho thư kí Tống Đường Huy, bảo thư kí chuyển lại cho anh.
Sau khi trở về công ty, Phương Tuyết Nhi đang cố gắng làm việc thì trên màn hình lại có tin nhắn của Mộc Tuấn Nghiêu gửi tới.