Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 161 NHƯ LÀ TÌNH YÊU
CHƯƠNG 161: NHƯ LÀ TÌNH YÊU
Ông cụ Mộc cũng sớm quên mất mình có đứa con trai này.
Từ nhiều năm trước, sau khi Mộc Thanh Khiết dẫn Lê Thanh đi định cư ở nước ngoài thì bọn họ cũng rất ít khi liên lạc với nhau.
Thỉnh thoảng, Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh sẽ gọi điện về nhà, nhưng mỗi lần ông cụ Mộc đều nghe chưa đến hai câu thì đã cúp máy.
Vừa nãy, Mộc Thanh Khiết gọi điện tới nói cho ông cụ Mộc biết, con của ông ta, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ với Mộc Dương Hà, Mộc Tuấn Nghiêu đã về nước, hi vọng ông cụ Mộc có thể nể mặt cậu ấy cũng là cháu của ông cụ Mộc mà quan tâm đến cậu ấy một chút.
Mộc Dương Hà tiến vào nhà, nhìn thấy ông cụ Mộc mang vẻ mặt tối sầm ngồi trên ghế sofa, dường như anh hiểu ra điều gì, trực tiếp lên tiếng: “Ông, hôm nay cháu đã gặp Mộc Tuấn Nghiêu rồi!”
Ông cụ Mộc khẽ gật đầu: “Ông đã biết rồi, vừa nãy cha cháu đã gọi điện thoại tới nói.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe phanh gấp.
Mộc Tuấn Nghiêu huýt sáo đi tới, dáng vẻ bất cần đời.
Vừa thấy ông cụ Mộc, Mộc Tuấn Nghiêu lập tức nở nụ cười, chạy tới bên cạnh ông, thân thiết hô lên một tiếng: “Ông, Tuấn Nghiêu về thăm ông đây!”
Sắc mặt ông cụ Mộc không tốt lắm.
Sau khi Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh sinh Mộc Tuấn Nghiêu không lâu thì lập tức đi ra nước ngoài, sau đó Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh không trở về nữa, nhưng hằng năm, Mộc Tuấn Nghiêu đều sẽ tự mình về nước một chuyến.
Nói theo cách nói của Mộc Thanh Khiết thì Mộc Tuấn Nghiêu cũng là cháu chắt của nhà họ Mộc, hằng năm trở về một lần là muốn thăm ông nội, không quên đi gốc rễ của chính mình.
Nhưng ba năm trước, Mộc Tuấn Nghiêu đã đi học thiết kế ở Milan, từ đó tới giờ chưa từng trở về.
Mộc Dương Hà lặng lẽ đi tới bên cạnh cậu ấy: “Mộc Tuấn Nghiêu, em có thể trở về, nhưng chuyện trên sàn thi đấu hôm nay là có ý gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu lập tức đáp lại: “Anh, nhiều năm không gặp rồi, nhưng anh vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào! Lúc nhìn kết quả của cuộc thi đấu kia, người thông minh một chút đều có thể nhìn ra sự bất công trong đó, mà anh lại là người phụ trách tổ chức cuộc thi, sao lại cố tình coi như không thấy gì chứ? Em không thấy em làm sai gì cả!”
Ông cụ Mộc nảy sinh hứng thú, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy? Nói rõ ràng một chút.”
Mộc Tuấn Nghiêu mở miệng nói: “Hôm nay, trong cuộc thi đấu thiết kế của Florina, một cô gái tên là An Ly đã đoạt giải nhất, người tên Phương Tuyết Nhi đoạt giải nhì, cháu tỏ ra không phục với kết quả cuộc thi, vì vậy mới yêu cầu công bố điểm số. Lúc đó, suýt nữa cháu đã bị bảo vệ đuổi xuống rồi…”
Ông cụ Mộc nhíu mày nói: “Hai cô gái cháu vừa nói ông đều biết, nhưng sao cháu có thể chắc chắn rằng kết quả của cuộc thi không công bằng chứ?”
Mộc Tuấn Nghiêu bất đắc dĩ: “Ông à, ông quên là cháu tốt nghiệp học viện thiết kế Milan sao? Từ góc độ nhà phê bình chuyên nghiệp thì thiết kế của Phương Tuyết Nhi tinh tế hơn rất nhiều, nhưng An Ly lại là người đoạt giải nhất, nhất định là có chuyện mờ ám! Hơn nữa, bậc thầy thiết kế Adenis cũng xác nhận điểm này, ông ấy cũng giống cháu, cho rằng Phương Tuyết Nhi ưu tú hơn!”
Ông cụ Mộc khẽ gật đầu, lời Mộc Tuấn Nghiêu cũng không phải là không có lý: “Cuối cùng thế nào?”
Mộc Tuấn Nghiêu đáp: “Cuối cùng, bởi vì bậc thầy Adenis ra mặt, cho nên cả hội trường bắt đầu bàn tán, anh trai mới cho chấm điểm lại một lần nữa. Lần này đương nhiên không ai dám ăn gian, vì vậy Phương Tuyết Nhi quả thực lấy được vị trí thứ nhất…”
Dường như ông cụ Mộc rất hài lòng với kết quả này, ông nhìn Mộc Dương Hà, ánh mắt như đang dạy dỗ: “Dương Hà, ông dạy cháu bao nhiêu lần rồi hả, không thể đem tình cảm cá nhân vào trong thi đấu được. Huống chi đó là chương trình được phát sóng trực tiếp cho nhân dân cả nước! Dù cháu muốn che chở cho An Ly thì cũng không thể làm vậy trong trường hợp này. Lần sau đừng phạm sai lầm như vậy nữa!”
Mộc Dương Hà bị dạy dỗ, tâm trạng không tốt chút nào. Anh khẽ gật đầu, liếc nhìn Mộc Tuấn Nghiêu một cái, sau đó đi lên trên tầng.
Hiện giờ ông cụ Mộc không khó chịu với Mộc Tuấn Nghiêu như trước nữa, ông ngồi vào một bên của ghế sofa, Mộc Tuấn Nghiêu cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ông cụ Mộc lên tiếng: “Mấy hôm nay cháu ở lại nơi này đi. Tuấn Nghiêu, hi vọng cháu đừng giống như cha cháu, làm một đứa con bất hiếu vô công rỗi nghề… Anh cháu tuy xử lý mọi việc theo cảm tính, nhưng năng lực hay nhân phẩm cũng đều rất tốt, xứng đáng làm người Thanh Khiết của nhà họ Mộc, cháu nên học hỏi anh cháu nhiều hơn!”
Ông cũng không thích đứa cháu Mộc Tuấn Nghiêu này, bởi vì nhiều năm trước, mẹ Mộc Dương Hà vừa qua đời, Mộc Thanh Khiết lập tức cưới Lê Thanh, còn sinh ra Mộc Tuấn Nghiêu…
Xác mẹ chưa lạnh, cha đã cưới vợ hai, đây là đả kích vô cùng lớn đối với Mộc Dương Hà, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh bị mắc chứng trầm cảm.
Nghe ông nội chê bai cha như vậy, trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu hơi khó chịu. Tuy cha cậu ấy hơi nghiêm khắc, nhưng cha đối xử với cậu ấy cũng không tệ lắm.
Không muốn nghe ông cụ Mộc nói tiếp, Mộc Tuấn Nghiêu lập tức lên tiếng: “Ông, không còn sớm nữa, cháu muốn đến phòng khách nghỉ ngơi trước, ngày mai nói chuyện tiếp được không?”
Ông cụ Mộc khẽ gật đầu, trả lời: “Cháu không cần ngủ ở phòng khách nữa, ông sẽ gọi quản gia sắp xếp cho cháu một căn phòng, về sau cháu cứ ở lại đây đi. Chỉ cần cháu không giống như cha cháu thì nhà họ Mộc luôn có chỗ dành cho cháu.”
Mộc Tuấn Nghiêu sững sờ, trước kia, mỗi lần cậu ấy trở về đều ngủ ở phòng khách, lần này ông cụ Mộc lại sắp xếp cho cậu ấy một căn phòng sao?
Có phải điều này chứng tỏ trong lòng ông cụ Mộc đã bắt đầu đón nhận cậu ấy rồi không?
Trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu bắt đầu mâu thuẫn. Lần này cậu ấy trở về cũng là vì bố mẹ cậu ấy ép buộc, để cậu ấy nhận tổ quy tông, sau đó tranh giành tài sản với anh trai Mộc Dương Hà của cậu ấy.
Trong lòng cậu ấy rất không nguyện ý, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ trở về.
Nếu như ông cụ Mộc tiếp tục đối xử tệ với cậu ấy như trước thì có lẽ cậu ấy sẽ không cắn rứt lương tâm như bây giờ.
Mộc Tuấn Nghiêu nằm trên giường, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Phương Tuyết Nhi.
Trước khi gặp cô, cậu ấy đã tưởng tượng ra dáng vẻ của cô vô số lần, nhưng cậu ấy không ngờ khi cậu ấy gặp được thì cô đã làm mẹ. Nhưng dù cô đã làm mẹ, trên người cô vẫn có sự đơn thuần, sự quật cường và đáng yêu như cũ...
Nhiều năm trước, khi lang thang trên mạng, cậu ấy cũng bị sự đơn thuần và đáng yêu này của cô hấp dẫn, trong quá trình nói chuyện, cậu ấy cũng có không ít ấn tượng tốt về cô.
Cho tới hôm nay, cậu ấy ngồi trên khán đài, cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy cô.
Cô đứng trên đài, vẻ mặt tràn ngập nụ cười tự tin, chờ đợi vòng nguyệt quế vốn dĩ nên thuộc về cô.
Trong giây phút đó, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy dường như cậu ấy đã… yêu.
Từ khi nhận được giải quán quân của cuộc thi thiết kế Florina, Louise đã tăng thêm không ít tiền lương cho Phương Tuyết Nhi.
Ông Tống, bà Tống hung dữ cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống của Phương Tuyết Nhi bình yên hơn rất nhiều.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi tan ca như mọi ngày.
Lúc về đến nhà, cô lại nhìn thấy Tống Đường Huy đứng đợi ở cửa ra vào…
Ông cụ Mộc cũng sớm quên mất mình có đứa con trai này.
Từ nhiều năm trước, sau khi Mộc Thanh Khiết dẫn Lê Thanh đi định cư ở nước ngoài thì bọn họ cũng rất ít khi liên lạc với nhau.
Thỉnh thoảng, Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh sẽ gọi điện về nhà, nhưng mỗi lần ông cụ Mộc đều nghe chưa đến hai câu thì đã cúp máy.
Vừa nãy, Mộc Thanh Khiết gọi điện tới nói cho ông cụ Mộc biết, con của ông ta, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ với Mộc Dương Hà, Mộc Tuấn Nghiêu đã về nước, hi vọng ông cụ Mộc có thể nể mặt cậu ấy cũng là cháu của ông cụ Mộc mà quan tâm đến cậu ấy một chút.
Mộc Dương Hà tiến vào nhà, nhìn thấy ông cụ Mộc mang vẻ mặt tối sầm ngồi trên ghế sofa, dường như anh hiểu ra điều gì, trực tiếp lên tiếng: “Ông, hôm nay cháu đã gặp Mộc Tuấn Nghiêu rồi!”
Ông cụ Mộc khẽ gật đầu: “Ông đã biết rồi, vừa nãy cha cháu đã gọi điện thoại tới nói.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe phanh gấp.
Mộc Tuấn Nghiêu huýt sáo đi tới, dáng vẻ bất cần đời.
Vừa thấy ông cụ Mộc, Mộc Tuấn Nghiêu lập tức nở nụ cười, chạy tới bên cạnh ông, thân thiết hô lên một tiếng: “Ông, Tuấn Nghiêu về thăm ông đây!”
Sắc mặt ông cụ Mộc không tốt lắm.
Sau khi Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh sinh Mộc Tuấn Nghiêu không lâu thì lập tức đi ra nước ngoài, sau đó Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh không trở về nữa, nhưng hằng năm, Mộc Tuấn Nghiêu đều sẽ tự mình về nước một chuyến.
Nói theo cách nói của Mộc Thanh Khiết thì Mộc Tuấn Nghiêu cũng là cháu chắt của nhà họ Mộc, hằng năm trở về một lần là muốn thăm ông nội, không quên đi gốc rễ của chính mình.
Nhưng ba năm trước, Mộc Tuấn Nghiêu đã đi học thiết kế ở Milan, từ đó tới giờ chưa từng trở về.
Mộc Dương Hà lặng lẽ đi tới bên cạnh cậu ấy: “Mộc Tuấn Nghiêu, em có thể trở về, nhưng chuyện trên sàn thi đấu hôm nay là có ý gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu lập tức đáp lại: “Anh, nhiều năm không gặp rồi, nhưng anh vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào! Lúc nhìn kết quả của cuộc thi đấu kia, người thông minh một chút đều có thể nhìn ra sự bất công trong đó, mà anh lại là người phụ trách tổ chức cuộc thi, sao lại cố tình coi như không thấy gì chứ? Em không thấy em làm sai gì cả!”
Ông cụ Mộc nảy sinh hứng thú, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy? Nói rõ ràng một chút.”
Mộc Tuấn Nghiêu mở miệng nói: “Hôm nay, trong cuộc thi đấu thiết kế của Florina, một cô gái tên là An Ly đã đoạt giải nhất, người tên Phương Tuyết Nhi đoạt giải nhì, cháu tỏ ra không phục với kết quả cuộc thi, vì vậy mới yêu cầu công bố điểm số. Lúc đó, suýt nữa cháu đã bị bảo vệ đuổi xuống rồi…”
Ông cụ Mộc nhíu mày nói: “Hai cô gái cháu vừa nói ông đều biết, nhưng sao cháu có thể chắc chắn rằng kết quả của cuộc thi không công bằng chứ?”
Mộc Tuấn Nghiêu bất đắc dĩ: “Ông à, ông quên là cháu tốt nghiệp học viện thiết kế Milan sao? Từ góc độ nhà phê bình chuyên nghiệp thì thiết kế của Phương Tuyết Nhi tinh tế hơn rất nhiều, nhưng An Ly lại là người đoạt giải nhất, nhất định là có chuyện mờ ám! Hơn nữa, bậc thầy thiết kế Adenis cũng xác nhận điểm này, ông ấy cũng giống cháu, cho rằng Phương Tuyết Nhi ưu tú hơn!”
Ông cụ Mộc khẽ gật đầu, lời Mộc Tuấn Nghiêu cũng không phải là không có lý: “Cuối cùng thế nào?”
Mộc Tuấn Nghiêu đáp: “Cuối cùng, bởi vì bậc thầy Adenis ra mặt, cho nên cả hội trường bắt đầu bàn tán, anh trai mới cho chấm điểm lại một lần nữa. Lần này đương nhiên không ai dám ăn gian, vì vậy Phương Tuyết Nhi quả thực lấy được vị trí thứ nhất…”
Dường như ông cụ Mộc rất hài lòng với kết quả này, ông nhìn Mộc Dương Hà, ánh mắt như đang dạy dỗ: “Dương Hà, ông dạy cháu bao nhiêu lần rồi hả, không thể đem tình cảm cá nhân vào trong thi đấu được. Huống chi đó là chương trình được phát sóng trực tiếp cho nhân dân cả nước! Dù cháu muốn che chở cho An Ly thì cũng không thể làm vậy trong trường hợp này. Lần sau đừng phạm sai lầm như vậy nữa!”
Mộc Dương Hà bị dạy dỗ, tâm trạng không tốt chút nào. Anh khẽ gật đầu, liếc nhìn Mộc Tuấn Nghiêu một cái, sau đó đi lên trên tầng.
Hiện giờ ông cụ Mộc không khó chịu với Mộc Tuấn Nghiêu như trước nữa, ông ngồi vào một bên của ghế sofa, Mộc Tuấn Nghiêu cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ông cụ Mộc lên tiếng: “Mấy hôm nay cháu ở lại nơi này đi. Tuấn Nghiêu, hi vọng cháu đừng giống như cha cháu, làm một đứa con bất hiếu vô công rỗi nghề… Anh cháu tuy xử lý mọi việc theo cảm tính, nhưng năng lực hay nhân phẩm cũng đều rất tốt, xứng đáng làm người Thanh Khiết của nhà họ Mộc, cháu nên học hỏi anh cháu nhiều hơn!”
Ông cũng không thích đứa cháu Mộc Tuấn Nghiêu này, bởi vì nhiều năm trước, mẹ Mộc Dương Hà vừa qua đời, Mộc Thanh Khiết lập tức cưới Lê Thanh, còn sinh ra Mộc Tuấn Nghiêu…
Xác mẹ chưa lạnh, cha đã cưới vợ hai, đây là đả kích vô cùng lớn đối với Mộc Dương Hà, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh bị mắc chứng trầm cảm.
Nghe ông nội chê bai cha như vậy, trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu hơi khó chịu. Tuy cha cậu ấy hơi nghiêm khắc, nhưng cha đối xử với cậu ấy cũng không tệ lắm.
Không muốn nghe ông cụ Mộc nói tiếp, Mộc Tuấn Nghiêu lập tức lên tiếng: “Ông, không còn sớm nữa, cháu muốn đến phòng khách nghỉ ngơi trước, ngày mai nói chuyện tiếp được không?”
Ông cụ Mộc khẽ gật đầu, trả lời: “Cháu không cần ngủ ở phòng khách nữa, ông sẽ gọi quản gia sắp xếp cho cháu một căn phòng, về sau cháu cứ ở lại đây đi. Chỉ cần cháu không giống như cha cháu thì nhà họ Mộc luôn có chỗ dành cho cháu.”
Mộc Tuấn Nghiêu sững sờ, trước kia, mỗi lần cậu ấy trở về đều ngủ ở phòng khách, lần này ông cụ Mộc lại sắp xếp cho cậu ấy một căn phòng sao?
Có phải điều này chứng tỏ trong lòng ông cụ Mộc đã bắt đầu đón nhận cậu ấy rồi không?
Trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu bắt đầu mâu thuẫn. Lần này cậu ấy trở về cũng là vì bố mẹ cậu ấy ép buộc, để cậu ấy nhận tổ quy tông, sau đó tranh giành tài sản với anh trai Mộc Dương Hà của cậu ấy.
Trong lòng cậu ấy rất không nguyện ý, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ trở về.
Nếu như ông cụ Mộc tiếp tục đối xử tệ với cậu ấy như trước thì có lẽ cậu ấy sẽ không cắn rứt lương tâm như bây giờ.
Mộc Tuấn Nghiêu nằm trên giường, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Phương Tuyết Nhi.
Trước khi gặp cô, cậu ấy đã tưởng tượng ra dáng vẻ của cô vô số lần, nhưng cậu ấy không ngờ khi cậu ấy gặp được thì cô đã làm mẹ. Nhưng dù cô đã làm mẹ, trên người cô vẫn có sự đơn thuần, sự quật cường và đáng yêu như cũ...
Nhiều năm trước, khi lang thang trên mạng, cậu ấy cũng bị sự đơn thuần và đáng yêu này của cô hấp dẫn, trong quá trình nói chuyện, cậu ấy cũng có không ít ấn tượng tốt về cô.
Cho tới hôm nay, cậu ấy ngồi trên khán đài, cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy cô.
Cô đứng trên đài, vẻ mặt tràn ngập nụ cười tự tin, chờ đợi vòng nguyệt quế vốn dĩ nên thuộc về cô.
Trong giây phút đó, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy dường như cậu ấy đã… yêu.
Từ khi nhận được giải quán quân của cuộc thi thiết kế Florina, Louise đã tăng thêm không ít tiền lương cho Phương Tuyết Nhi.
Ông Tống, bà Tống hung dữ cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống của Phương Tuyết Nhi bình yên hơn rất nhiều.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi tan ca như mọi ngày.
Lúc về đến nhà, cô lại nhìn thấy Tống Đường Huy đứng đợi ở cửa ra vào…