Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 159 “CẢNH” LÀ CẬU ẤY
CHƯƠNG 159: “CẢNH” LÀ CẬU ẤY
Điểm số của vị trí số một và số hai được công bố trên màn hình lớn, điểm tối đa là mười điểm.
Sở dĩ An Ly đứng vị trí thứ nhất là bởi vì ngoài Mộc Dương Hà và Adenis cho cô ta tám điểm ra, những giám khảo khác đều không ngoại lệ mà cho cô ta mười điểm.
Mà trang phục do Phương Tuyết Nhi thiết kế chỉ có Mộc Dương Hà và Adenis cho mười điểm, những giám khảo khác đều chỉ cho cô tám điểm.
Trong nháy mắt tất cả tình hình đều được sáng tỏ.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy rất tức giận, chỉ là một cuộc thi mà thôi còn gây ra nhiều nội tình như vậy, cần thiết không?
Khán giả dưới khán đài cũng ngạc nhiên vô cùng, nhao nhao bàn tán thì ra cuộc thi thiết kế của Florina có sự mờ ám, thầm muốn để nhân viên của công ty mình giành ngôi vị quán quân.
Thấy tiếng ồn ào trong hội trường thi đấu càng lúc càng lớn, tình hình cũng sắp không khống chế được.
Mộc Dương Hà bỗng nhiên đứng dậy đi về phía sân khấu, thấy anh đứng ra, đám người lập tức yên tĩnh lại.
Anh đi tới giữa Adenis và Mộc Tuấn Nghiêu, cầm lấy micro tuyên bố về phía khán đài: “Là chủ tịch của Thành Công, tôi bảo đảm kết quả cuộc thi lần này nhất định là công bằng công chính. Nếu mọi người không phục quyết định này vậy thì tiếp theo sẽ do các vị giám khảo có mặt cho điểm lại một lần nữa.”
Những giám khảo kia nhìn bộ dạng như sắp bùng nổ của Mộc Dương Hà cũng không dám dối trá nữa.
An Ly đẩy xe lăn tới, cô ta vươn tay về phía Mộc Dương Hà, ý bảo đưa micro cho cô ta.
Cầm micro, cô ta nói với mọi người dưới khán đài: “Vì lần thi đấu này tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực. Bây giờ có thể nhận được vị trí quán quân này tôi rất vui, nhưng tôi không ngờ mọi người lại không hài lòng về tác phẩm của tôi như vậy. Nếu đã như thế thì tôi quyết định rút khỏi cuộc thi.”
Rút khỏi cuộc thi?
Thực ra Phương Tuyết Nhi có thể hiểu, tất cả những người có mặt, bao gồm cả Adenis và Mộc Dương Hà, toàn bộ đều tỏ vẻ không hiểu vì sao An Ly giành được vị trí quán quân.
Điều này chắc chắn là một điều khiến An Ly không còn mặt mũi.
Nhất là khi thấy Mộc Dương Hà có vẻ như đã cố giành lấy một kết quả tốt hơn cho Phương Tuyết Nhi, lòng An Ly hoàn toàn lạnh lẽo.
Mộc Dương Hà lại kéo tay cô ta, ngăn cô ta rời khỏi sân khấu.
Anh nói với người dẫn chương trình: “Bây giờ bắt đầu cho điểm lại lần nữa.”
Người dẫn chương trình truyền đạt ý của anh lại cho các vị giám khảo, vì vậy từ trước tới giờ, cuộc thi thiết kế thời trang của Florina lần đầu tiên chấm điểm lại.
Kết quả nhanh chóng được đưa ra, Phương Tuyết Nhi giành được vị trí số một là không có gì lạ, An Ly xếp vị trí thứ hai.
Tuy trình độ của An Ly có chút chênh lệch với Phương Tuyết Nhi, nhưng so với các nhà thiết kế khác vẫn cao hơn không ít.
Phương Tuyết Nhi đứng giữa tiếng hoang hô, bước lên bục nhận giải, An Ly xoay người rời khỏi sân khấu, Mộc Dương Hà đuổi theo.
“Xin hỏi cô Phương Tuyết Nhi, lần này nhận được giải quán quân, cô có cảm nghĩ gì khi nhận được giải thưởng?”
Người dẫn chương trình đưa micro về phía cô, đợi cô nói ra những từ ngữ rung động lòng người.
Phương Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào camera, cô biết lúc này Nhạc Bảo Bối đang ngồi trước tivi ở nhà xem cô.
Cô hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Tôi phải cảm ơn con trai tôi, Phương Thanh Nhu, tôi muốn nói với con tôi, chính là nhờ có con, mẹ mới có can đảm đi tới ngày hôm nay! Mới được đứng trên bục nhận giải này!”
Nhạc Bảo Bối trước tivi tự hào ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên, đợi mai đi nhà trẻ, cậu bé nhất định phải nói với các bạn nhỏ rằng, quán quân này chính là mẹ cậu bé!
“An Ly, đợi đã.” Bên ngoài hội trường thi, vệ sĩ đẩy An Ly đi nhanh về phía xe Mộc Dương Hà vội đuổi theo.
Rốt cuộc đuổi kịp, anh chắn trước mặt cô ta, thở phì phò hỏi: “An Ly, em đang trách tôi, đúng không?”
An Ly khẽ mỉm cười một cái, trả lời: “Không đâu, sao em có thể trách chứ? Anh chỉ làm việc anh nên làm, muốn đòi lại một đáp án công bằng cho Phương Tuyết Nhi mà thôi.”
“An Ly… Xin lỗi…” Mộc Dương Hà áy náy nói, anh biết chắc chắn cô ta tức giận.
An Ly trả lời: “Không sao, anh không cần phải để ý cảm nhận của em.”
Mộc Dương Hà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “An Ly, xin lỗi. Cuộc thi lần này là trực tiếp trên cả nước, chúng ta là một công ty thiết kế có trách nhiệm, nhất định không thể để khán giả nghi ngờ kết quả cuộc thi chúng ta! Cho nên tôi chỉ có thể đồng ý cho điểm lại lần nữa! An Ly, tin tôi, tôi chỉ là vì để em có thể đường đường chính chính nhận giải thưởng thuộc về em mà thôi.”
Anh nói lời này vô cùng chân thành.
An Ly có vẻ như nguôi giận không ít, cô ta khẽ mỉm cười một cái: “Được rồi, em biết rồi. Dương Hà, anh đưa em về đi.”
Trong hội trường thi đấu bên này, sau khi cuộc thi kết thúc, Phương Tuyết Nhi rời khỏi sân khấu, đi thẳng về nhà.
Khi về đến nhà, Nhạc Bảo Bối vô cùng mừng rỡ, cứ đòi Phương Tuyết Nhi dẫn cậu bé ra ngoài ăn mừng một phen. Đúng lúc này QQ trên di động truyền đến một tin nhắn.
Cảnh: Xin hỏi quán quân, nhận được giải thưởng vị trí số một có cảm nghĩ gì?
Phương Tuyết Nhi: Cậu là một tên lừa gạt! Không phải cậu nói muốn tham gia tranh tài với tớ sao? Sao không thấy cậu đến?
Cảnh: Ha ha, thật ngại quá, tớ lừa cậu đấy! Tuy chưa kịp tham gia thi đấu nhưng tớ thật sự đã đến cuộc thi, tớ còn nhìn thấy cậu nữa đó!
Phương Tuyết Nhi: Nhìn thấy tớ? Cậu ngồi trên khán đài sao?
Cảnh: Ừ. Sao hả, giờ làm quán quân rồi có phải nên chiêu đãi bạn từ nơi xa đến một chút không, mời tớ ăn một bữa chứ nhỉ?
Phương Tuyết Nhi: Được thôi, hôm nay tâm trạng của bản quán quân rất tốt, cậu chọn chỗ đi, chỉ cần không quá đắt thì tớ sẽ mời cậu ăn.
Phương Tuyết Nhi bỏ di động vào túi lại, nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối đang hớn ha hớn hở đi ra cửa.
Địa điểm hẹn với “Cảnh” là một nhà hàng kiểu Trung, chi phí ở đây không đắt lắm, Phương Tuyết Nhi vẫn có thể trả được.
Cảnh vừa mới về nước, nên dẫn cậu ấy tới nếm thử đồ ăn Trung Hoa đích thực.
Nhân viên phục vụ cười ngọt ngào nói: “Chào chị, xin hỏi chị đi mấy người?”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Tôi mới vừa gọi điện thoại tới đặt chỗ, là Phương Tuyết Nhi, xin hỏi đã để phòng cho chúng tôi chưa?”
“Hóa ra là chị Phương, chị Phương, chúng tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho chị rồi, đã có một anh ở trong đợi chị rồi ạ.”
Nhân viên phục vụ nói rồi dẫn Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối lên tầng.
Vừa đẩy cửa ra, Phương Tuyết Nhi liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên trong.
Trong khoảnh khắc đó, Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm xuống đất!
Lúc này người đàn ông ngồi trong phòng không phải ai khác, chính là thanh niên xông lên sân khấu ở cuộc thi ngày hôm nay!
“Ngây ra đó làm gì? Mau vào ngồi đi!” Người đàn ông cười khẽ với cô, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức lắp ba lắp bắp: “Là… Là cậu?”
Người đàn ông gật đầu: “Sao hả, không thể là tớ sao?”
Phương Tuyết Nhi lúng túng đi tới, cùng Nhạc Bảo Bối ngồi đối diện với cậu ấy.
Điểm số của vị trí số một và số hai được công bố trên màn hình lớn, điểm tối đa là mười điểm.
Sở dĩ An Ly đứng vị trí thứ nhất là bởi vì ngoài Mộc Dương Hà và Adenis cho cô ta tám điểm ra, những giám khảo khác đều không ngoại lệ mà cho cô ta mười điểm.
Mà trang phục do Phương Tuyết Nhi thiết kế chỉ có Mộc Dương Hà và Adenis cho mười điểm, những giám khảo khác đều chỉ cho cô tám điểm.
Trong nháy mắt tất cả tình hình đều được sáng tỏ.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy rất tức giận, chỉ là một cuộc thi mà thôi còn gây ra nhiều nội tình như vậy, cần thiết không?
Khán giả dưới khán đài cũng ngạc nhiên vô cùng, nhao nhao bàn tán thì ra cuộc thi thiết kế của Florina có sự mờ ám, thầm muốn để nhân viên của công ty mình giành ngôi vị quán quân.
Thấy tiếng ồn ào trong hội trường thi đấu càng lúc càng lớn, tình hình cũng sắp không khống chế được.
Mộc Dương Hà bỗng nhiên đứng dậy đi về phía sân khấu, thấy anh đứng ra, đám người lập tức yên tĩnh lại.
Anh đi tới giữa Adenis và Mộc Tuấn Nghiêu, cầm lấy micro tuyên bố về phía khán đài: “Là chủ tịch của Thành Công, tôi bảo đảm kết quả cuộc thi lần này nhất định là công bằng công chính. Nếu mọi người không phục quyết định này vậy thì tiếp theo sẽ do các vị giám khảo có mặt cho điểm lại một lần nữa.”
Những giám khảo kia nhìn bộ dạng như sắp bùng nổ của Mộc Dương Hà cũng không dám dối trá nữa.
An Ly đẩy xe lăn tới, cô ta vươn tay về phía Mộc Dương Hà, ý bảo đưa micro cho cô ta.
Cầm micro, cô ta nói với mọi người dưới khán đài: “Vì lần thi đấu này tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực. Bây giờ có thể nhận được vị trí quán quân này tôi rất vui, nhưng tôi không ngờ mọi người lại không hài lòng về tác phẩm của tôi như vậy. Nếu đã như thế thì tôi quyết định rút khỏi cuộc thi.”
Rút khỏi cuộc thi?
Thực ra Phương Tuyết Nhi có thể hiểu, tất cả những người có mặt, bao gồm cả Adenis và Mộc Dương Hà, toàn bộ đều tỏ vẻ không hiểu vì sao An Ly giành được vị trí quán quân.
Điều này chắc chắn là một điều khiến An Ly không còn mặt mũi.
Nhất là khi thấy Mộc Dương Hà có vẻ như đã cố giành lấy một kết quả tốt hơn cho Phương Tuyết Nhi, lòng An Ly hoàn toàn lạnh lẽo.
Mộc Dương Hà lại kéo tay cô ta, ngăn cô ta rời khỏi sân khấu.
Anh nói với người dẫn chương trình: “Bây giờ bắt đầu cho điểm lại lần nữa.”
Người dẫn chương trình truyền đạt ý của anh lại cho các vị giám khảo, vì vậy từ trước tới giờ, cuộc thi thiết kế thời trang của Florina lần đầu tiên chấm điểm lại.
Kết quả nhanh chóng được đưa ra, Phương Tuyết Nhi giành được vị trí số một là không có gì lạ, An Ly xếp vị trí thứ hai.
Tuy trình độ của An Ly có chút chênh lệch với Phương Tuyết Nhi, nhưng so với các nhà thiết kế khác vẫn cao hơn không ít.
Phương Tuyết Nhi đứng giữa tiếng hoang hô, bước lên bục nhận giải, An Ly xoay người rời khỏi sân khấu, Mộc Dương Hà đuổi theo.
“Xin hỏi cô Phương Tuyết Nhi, lần này nhận được giải quán quân, cô có cảm nghĩ gì khi nhận được giải thưởng?”
Người dẫn chương trình đưa micro về phía cô, đợi cô nói ra những từ ngữ rung động lòng người.
Phương Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào camera, cô biết lúc này Nhạc Bảo Bối đang ngồi trước tivi ở nhà xem cô.
Cô hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Tôi phải cảm ơn con trai tôi, Phương Thanh Nhu, tôi muốn nói với con tôi, chính là nhờ có con, mẹ mới có can đảm đi tới ngày hôm nay! Mới được đứng trên bục nhận giải này!”
Nhạc Bảo Bối trước tivi tự hào ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên, đợi mai đi nhà trẻ, cậu bé nhất định phải nói với các bạn nhỏ rằng, quán quân này chính là mẹ cậu bé!
“An Ly, đợi đã.” Bên ngoài hội trường thi, vệ sĩ đẩy An Ly đi nhanh về phía xe Mộc Dương Hà vội đuổi theo.
Rốt cuộc đuổi kịp, anh chắn trước mặt cô ta, thở phì phò hỏi: “An Ly, em đang trách tôi, đúng không?”
An Ly khẽ mỉm cười một cái, trả lời: “Không đâu, sao em có thể trách chứ? Anh chỉ làm việc anh nên làm, muốn đòi lại một đáp án công bằng cho Phương Tuyết Nhi mà thôi.”
“An Ly… Xin lỗi…” Mộc Dương Hà áy náy nói, anh biết chắc chắn cô ta tức giận.
An Ly trả lời: “Không sao, anh không cần phải để ý cảm nhận của em.”
Mộc Dương Hà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “An Ly, xin lỗi. Cuộc thi lần này là trực tiếp trên cả nước, chúng ta là một công ty thiết kế có trách nhiệm, nhất định không thể để khán giả nghi ngờ kết quả cuộc thi chúng ta! Cho nên tôi chỉ có thể đồng ý cho điểm lại lần nữa! An Ly, tin tôi, tôi chỉ là vì để em có thể đường đường chính chính nhận giải thưởng thuộc về em mà thôi.”
Anh nói lời này vô cùng chân thành.
An Ly có vẻ như nguôi giận không ít, cô ta khẽ mỉm cười một cái: “Được rồi, em biết rồi. Dương Hà, anh đưa em về đi.”
Trong hội trường thi đấu bên này, sau khi cuộc thi kết thúc, Phương Tuyết Nhi rời khỏi sân khấu, đi thẳng về nhà.
Khi về đến nhà, Nhạc Bảo Bối vô cùng mừng rỡ, cứ đòi Phương Tuyết Nhi dẫn cậu bé ra ngoài ăn mừng một phen. Đúng lúc này QQ trên di động truyền đến một tin nhắn.
Cảnh: Xin hỏi quán quân, nhận được giải thưởng vị trí số một có cảm nghĩ gì?
Phương Tuyết Nhi: Cậu là một tên lừa gạt! Không phải cậu nói muốn tham gia tranh tài với tớ sao? Sao không thấy cậu đến?
Cảnh: Ha ha, thật ngại quá, tớ lừa cậu đấy! Tuy chưa kịp tham gia thi đấu nhưng tớ thật sự đã đến cuộc thi, tớ còn nhìn thấy cậu nữa đó!
Phương Tuyết Nhi: Nhìn thấy tớ? Cậu ngồi trên khán đài sao?
Cảnh: Ừ. Sao hả, giờ làm quán quân rồi có phải nên chiêu đãi bạn từ nơi xa đến một chút không, mời tớ ăn một bữa chứ nhỉ?
Phương Tuyết Nhi: Được thôi, hôm nay tâm trạng của bản quán quân rất tốt, cậu chọn chỗ đi, chỉ cần không quá đắt thì tớ sẽ mời cậu ăn.
Phương Tuyết Nhi bỏ di động vào túi lại, nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối đang hớn ha hớn hở đi ra cửa.
Địa điểm hẹn với “Cảnh” là một nhà hàng kiểu Trung, chi phí ở đây không đắt lắm, Phương Tuyết Nhi vẫn có thể trả được.
Cảnh vừa mới về nước, nên dẫn cậu ấy tới nếm thử đồ ăn Trung Hoa đích thực.
Nhân viên phục vụ cười ngọt ngào nói: “Chào chị, xin hỏi chị đi mấy người?”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Tôi mới vừa gọi điện thoại tới đặt chỗ, là Phương Tuyết Nhi, xin hỏi đã để phòng cho chúng tôi chưa?”
“Hóa ra là chị Phương, chị Phương, chúng tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho chị rồi, đã có một anh ở trong đợi chị rồi ạ.”
Nhân viên phục vụ nói rồi dẫn Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối lên tầng.
Vừa đẩy cửa ra, Phương Tuyết Nhi liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên trong.
Trong khoảnh khắc đó, Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm xuống đất!
Lúc này người đàn ông ngồi trong phòng không phải ai khác, chính là thanh niên xông lên sân khấu ở cuộc thi ngày hôm nay!
“Ngây ra đó làm gì? Mau vào ngồi đi!” Người đàn ông cười khẽ với cô, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức lắp ba lắp bắp: “Là… Là cậu?”
Người đàn ông gật đầu: “Sao hả, không thể là tớ sao?”
Phương Tuyết Nhi lúng túng đi tới, cùng Nhạc Bảo Bối ngồi đối diện với cậu ấy.