Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 157 TÌNH TAY BA LÀ KHÔNG ĐÚNG
CHƯƠNG 157: TÌNH TAY BA LÀ KHÔNG ĐÚNG
Từ đêm hôm ở biệt thự An Ly trở về, Mộc Dương Hà liền chịu đựng hai ngày không tìm Phương Tuyết Nhi. Vốn dĩ đã đồng ý hôm nay sẽ giúp cô đến chuyển nhà, nhưng lúc sắp đi lại có một cuộc họp rất quan trọng, hơn nữa đêm đó anh đã đồng ý với An Ly sẽ không tiếp xúc với Phương Tuyết Nhi nữa, cho nên sáng nay anh không đến.
Nhưng sau khi họp xong, Mộc Dương Hà rảnh rỗi, trong đầu toàn là hình ảnh của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối. Anh thật sự không nhịn được liền chạy tới. Ai ngờ lại đúng lúc gặp Tống Đường Huy cũng ở đây.
Mộc Dương Hà sầm mặt nói: “Phương Tuyết Nhi, tôi vừa không ở đây cô đã dẫn người đàn ông khác về nhà phải không?”
Phương Tuyết Nhi còn chưa kịp mở miệng giải thích, Tống Đường Huy đã nói: “Mộc Dương Hà, ở đây là nhà của Tuyết Nhi, không phải nhà anh. Tôi nghĩ cô ấy muốn dẫn ai về nhà là quyền của cô ấy chứ không phải quyền của anh!”
Có vẻ như lời nói của Tống Đường Huy đã chọc giận Mộc Dương Hà, sắc mặt anh càng sầm lại. Anh chợt nhớ tới trước đây Phương Tuyết Nhi đã từng nói với anh rằng, ngay cả một đầu ngón tay của Tống Đường Huy anh cũng không bằng.
Mộc Dương Hà nhìn về phía Phương Tuyết Nhi, gằn từng chữ hỏi: “Phương Tuyết Nhi, trong lòng cô người đàn ông này quan trọng hơn tôi?”
Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, cô nhớ bản thân đã từng nói Mộc Dương Hà không bằng Tống Đường Huy, nhưng đó cũng chỉ là giận dỗi mà thôi!
Mộc Dương Hà và Tống Đường Huy đều có các ưu điểm. Khách quan thì quả thật Mộc Dương Hà ưu tú hơn Tống Đường Huy nhiều. Nhưng tính cách của Tống Đường Huy lại tốt hơn anh, hơn nữa còn biết chăm sóc người khác, lại dịu dàng.
Nếu Tống Đường Huy không đối xử thô bạo với cô, vậy thì càng hoàn hảo. Có điều cho dù hoàn hảo đến đâu thì cô cũng rất khó yêu được anh.
Dù sao trong lòng cô, Mộc Dương Hà đã chiếm chỗ trước rồi.
Tống Đường Huy nghe ra ý trong lời nói của Mộc Dương Hà, thì ra Phương Tuyết Nhi đã từng nói Mộc Dương Hà không bằng anh. Tim anh lập tức giống như ăn phải mật đường.
Nhưng trong lòng Mộc Dương Hà lại chìm xuống đáy cốc, anh đang đợi Phương Tuyết Nhi trả lời.
Phương Tuyết Nhi không nói gì, bởi vì cô không biết nên mở miệng thế nào. Nói trong lòng cô anh tốt hơn Tống Đường Huy sao?
Không được không được, như vậy nhất định sẽ tổn thương Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy mở miệng nói: “Mộc Dương Hà, tôi biết về phương diện xuất thân quả thật là tôi không bằng anh. Nhưng về mặt đối xử với Tuyết Nhi thì chắc chắn anh thua tôi. Ít ra tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy ngay trong hôn lễ. Ít ra trong lòng tôi, Tuyết Nhi là duy nhất.”
Mộc Dương Hà không nhịn được nói: “Tôi hỏi cô ấy, không phải anh, anh cho rằng anh có tư cách gì để trả lời câu hỏi của tôi?”
Phương Tuyết Nhi cũng không biết nói sao cho phải, không còn tình huống gì thảm hơn bây giờ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn hai người kia đi ra ngoài, đừng ở nhà cô khiến cô khó chịu nữa.
Cô ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, đủ rồi, hai người các anh đi ra ngoài đi.”
Mộc Dương Hà thản nhiên nhìn cô một cái, không do dự đi ra ngoài. Tống Đường Huy mấp máy miệng, định nói gì đó lại bị cô cắt ngang: “Đường Huy, anh cũng đi đi.”
Anh gật đầu, lúc đi tới cửa quay đầu lại nói với cô: “Tuyết Nhi, chuyện đêm đó anh rất xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu, xua tay ý bảo anh đi nhanh một chút đi.
Hai người đàn ông đều ra ngoài, cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh lại. Nhạc Bảo Bối nãy giờ vẫn im lặng không nói cuối cùng cũng mở miệng.
Cậu bé đi tới bên cạnh Phương Tuyết Nhi hỏi: “Mẹ, chú Mộc và chú Tống, rốt cuộc mẹ thích ai?”
Phương Tuyết Nhi không ngờ Nhạc Bảo Bối lại hỏi những lời như vậy, sao cậu bé có thể thấy được quan hệ giữa ba người bọn họ?
Nhạc Bảo Bối nhìn thấu nghi ngờ của cô, mở miệng nói: “Mẹ, giáo viên Trương từng nói quan hệ như mẹ và hai chú ấy là cuộc tình tay ba. Giáo viên nói tình tay ba là không đúng, mỗi người chỉ nên yêu một người là đủ rồi, không thể đồng thời thích cả hai.”
Phương Tuyết Nhi chẳng biết nên khóc hay nên cười, nhà trẻ cao cấp thật sự rất khác, ngay cả giáo viên cũng sâu sắc như vậy!
Cô trả lời: “Nhạc Bảo Bối, đây không gọi là tình tay ba, mẹ và hai chú ấy đều không liên quan gì, bọn họ đều chỉ là bạn của mẹ mà thôi.”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu: “Mẹ gạt con, rõ ràng chú Mộc thích mẹ, chú Tống cũng thích.”
Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ hỏi: “Nhạc Bảo Bối thích chú nào hơn?”
Nhạc Bảo Bối không do dự gì liền đáp lại: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”
Quả nhiên vẫn là đáp án này, từ trước đến giờ cậu bé đều thích Mộc Dương Hà, là kiểu thích bền bỉ.
Sau khi chuyển đến nhà mới, cuộc sống của Phương Tuyết Nhi càng yên bình hơn trước. Mộc Dương Hà và Tống Đường Huy cũng không quay lại, như vậy tốt hơn, cô có thể dồn toàn bộ tinh thần vùi đầu vào công việc.
Hôm nay lên công ty, các đồng nghiệp đều ở đây bàn tán rôm rả về cuộc thi đấu thiết kế thời trang được tổ chức vào tháng sau.
Cuộc thi thiết kế thời trang này là do Florina tổ chức.
Mỗi năm một lần, các nhà thiết kế trên cả nước đều có thể đến tham gia. Mục đích là để lan tỏa độ nổi tiếng của Florina, các đồng nghiệp cũng có thể giới thiệu không ít những nhà thiết kế tài năng cho Florina.
Nhưng Phương Tuyết Nhi lại không cảm thấy hứng thú gì với cuộc thi thiết kế thời trang này, bởi vì nơi so tài là ở Florina, mà tất cả ban giám khảo đều là quản lý cấp cao của tập đoàn Thành Công, đương nhiên Mộc Dương Hà cũng là một trong những giám khảo.
Đang rất cố gắng làm việc, biểu tượng QQ dưới góc màn hình chợt nhấp nháy lên. Phương Tuyết Nhi mỉm cười click vào biểu tượng QQ nhấp nháy, là tin nhắn “Cảnh” gửi cho cô.
“Này, dạo này khỏe không?”
Ngón tay Phương Tuyết Nhi nhanh chóng gõ lại: “Còn có mặt mũi hỏi sao? Lần trước chẳng phải đã nói sẽ về nước ư? Sao lâu như vậy vẫn chưa về?”
“Oan quá, tớ có chuyện tạm thời không phân thân ra được, cho nên mới ở nước ngoài thêm một thời gian.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Ồ? Vậy sao bây giờ lại đột nhiên nhắn tin cho tớ thế?”
“Tớ nghe nói Florina sắp tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang, sao hả, cậu chắc chắn sẽ tham gia chứ?”
Phương Tuyết Nhi: “Tớ không tham gia đâu, tớ đã nghỉ việc ở Florina rồi, bây giờ tớ đang làm cho Louise.”
Cảnh: “Thì ra là vậy? Thế thì tiếc thật! Tớ nghe nói lần này Florina chi rất lớn, mời cả thầy Adenis làm giám khảo cơ!”
Phương Tuyết Nhi trước màn hình máy tính kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống, cô quay đầu hỏi các đồng nghiệp: “Trong danh sách giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang mà Florina tổ chức lần này, có phải có Adenis không?”
Các đồng nghiệp đồng thời lên tiếng: “Đúng vậy, tôi nghe nói là chủ tịch của Thành Công đích thân gửi thư mời đấy.”
Phương Tuyết Nhi tiếp tục trả lời Cảnh: “Tớ vừa đổi ý rồi, cuộc thi thiết kế lần này cho dù thế nào tớ cũng phải tham gia!”
Adenis là thần tượng của cô! Nếu lúc này có thể được thần tượng khẳng định, cuộc đời của Phương Tuyết Nhi chắc chắn sẽ tràn ngập ý nghĩa.
Cảnh: “Vậy sao? Vậy chúng ta phải gặp lại trên chiến trường thôi!”
Phương Tuyết Nhi: “Hả? Ý gì vậy?”
Cảnh: “Tớ cũng sẽ tham gia! Đến lúc đó chúng ta có thể xem xem, rốt cuộc kỹ thuật của ai tốt hơn rồi!”
Nói vậy là rốt cuộc cô cũng có thể gặp “Cảnh” sao?
Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Nhi đã bắt đầu mong chờ cuộc tranh tài.
Từ đêm hôm ở biệt thự An Ly trở về, Mộc Dương Hà liền chịu đựng hai ngày không tìm Phương Tuyết Nhi. Vốn dĩ đã đồng ý hôm nay sẽ giúp cô đến chuyển nhà, nhưng lúc sắp đi lại có một cuộc họp rất quan trọng, hơn nữa đêm đó anh đã đồng ý với An Ly sẽ không tiếp xúc với Phương Tuyết Nhi nữa, cho nên sáng nay anh không đến.
Nhưng sau khi họp xong, Mộc Dương Hà rảnh rỗi, trong đầu toàn là hình ảnh của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối. Anh thật sự không nhịn được liền chạy tới. Ai ngờ lại đúng lúc gặp Tống Đường Huy cũng ở đây.
Mộc Dương Hà sầm mặt nói: “Phương Tuyết Nhi, tôi vừa không ở đây cô đã dẫn người đàn ông khác về nhà phải không?”
Phương Tuyết Nhi còn chưa kịp mở miệng giải thích, Tống Đường Huy đã nói: “Mộc Dương Hà, ở đây là nhà của Tuyết Nhi, không phải nhà anh. Tôi nghĩ cô ấy muốn dẫn ai về nhà là quyền của cô ấy chứ không phải quyền của anh!”
Có vẻ như lời nói của Tống Đường Huy đã chọc giận Mộc Dương Hà, sắc mặt anh càng sầm lại. Anh chợt nhớ tới trước đây Phương Tuyết Nhi đã từng nói với anh rằng, ngay cả một đầu ngón tay của Tống Đường Huy anh cũng không bằng.
Mộc Dương Hà nhìn về phía Phương Tuyết Nhi, gằn từng chữ hỏi: “Phương Tuyết Nhi, trong lòng cô người đàn ông này quan trọng hơn tôi?”
Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, cô nhớ bản thân đã từng nói Mộc Dương Hà không bằng Tống Đường Huy, nhưng đó cũng chỉ là giận dỗi mà thôi!
Mộc Dương Hà và Tống Đường Huy đều có các ưu điểm. Khách quan thì quả thật Mộc Dương Hà ưu tú hơn Tống Đường Huy nhiều. Nhưng tính cách của Tống Đường Huy lại tốt hơn anh, hơn nữa còn biết chăm sóc người khác, lại dịu dàng.
Nếu Tống Đường Huy không đối xử thô bạo với cô, vậy thì càng hoàn hảo. Có điều cho dù hoàn hảo đến đâu thì cô cũng rất khó yêu được anh.
Dù sao trong lòng cô, Mộc Dương Hà đã chiếm chỗ trước rồi.
Tống Đường Huy nghe ra ý trong lời nói của Mộc Dương Hà, thì ra Phương Tuyết Nhi đã từng nói Mộc Dương Hà không bằng anh. Tim anh lập tức giống như ăn phải mật đường.
Nhưng trong lòng Mộc Dương Hà lại chìm xuống đáy cốc, anh đang đợi Phương Tuyết Nhi trả lời.
Phương Tuyết Nhi không nói gì, bởi vì cô không biết nên mở miệng thế nào. Nói trong lòng cô anh tốt hơn Tống Đường Huy sao?
Không được không được, như vậy nhất định sẽ tổn thương Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy mở miệng nói: “Mộc Dương Hà, tôi biết về phương diện xuất thân quả thật là tôi không bằng anh. Nhưng về mặt đối xử với Tuyết Nhi thì chắc chắn anh thua tôi. Ít ra tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy ngay trong hôn lễ. Ít ra trong lòng tôi, Tuyết Nhi là duy nhất.”
Mộc Dương Hà không nhịn được nói: “Tôi hỏi cô ấy, không phải anh, anh cho rằng anh có tư cách gì để trả lời câu hỏi của tôi?”
Phương Tuyết Nhi cũng không biết nói sao cho phải, không còn tình huống gì thảm hơn bây giờ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn hai người kia đi ra ngoài, đừng ở nhà cô khiến cô khó chịu nữa.
Cô ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, đủ rồi, hai người các anh đi ra ngoài đi.”
Mộc Dương Hà thản nhiên nhìn cô một cái, không do dự đi ra ngoài. Tống Đường Huy mấp máy miệng, định nói gì đó lại bị cô cắt ngang: “Đường Huy, anh cũng đi đi.”
Anh gật đầu, lúc đi tới cửa quay đầu lại nói với cô: “Tuyết Nhi, chuyện đêm đó anh rất xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu, xua tay ý bảo anh đi nhanh một chút đi.
Hai người đàn ông đều ra ngoài, cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh lại. Nhạc Bảo Bối nãy giờ vẫn im lặng không nói cuối cùng cũng mở miệng.
Cậu bé đi tới bên cạnh Phương Tuyết Nhi hỏi: “Mẹ, chú Mộc và chú Tống, rốt cuộc mẹ thích ai?”
Phương Tuyết Nhi không ngờ Nhạc Bảo Bối lại hỏi những lời như vậy, sao cậu bé có thể thấy được quan hệ giữa ba người bọn họ?
Nhạc Bảo Bối nhìn thấu nghi ngờ của cô, mở miệng nói: “Mẹ, giáo viên Trương từng nói quan hệ như mẹ và hai chú ấy là cuộc tình tay ba. Giáo viên nói tình tay ba là không đúng, mỗi người chỉ nên yêu một người là đủ rồi, không thể đồng thời thích cả hai.”
Phương Tuyết Nhi chẳng biết nên khóc hay nên cười, nhà trẻ cao cấp thật sự rất khác, ngay cả giáo viên cũng sâu sắc như vậy!
Cô trả lời: “Nhạc Bảo Bối, đây không gọi là tình tay ba, mẹ và hai chú ấy đều không liên quan gì, bọn họ đều chỉ là bạn của mẹ mà thôi.”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu: “Mẹ gạt con, rõ ràng chú Mộc thích mẹ, chú Tống cũng thích.”
Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ hỏi: “Nhạc Bảo Bối thích chú nào hơn?”
Nhạc Bảo Bối không do dự gì liền đáp lại: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”
Quả nhiên vẫn là đáp án này, từ trước đến giờ cậu bé đều thích Mộc Dương Hà, là kiểu thích bền bỉ.
Sau khi chuyển đến nhà mới, cuộc sống của Phương Tuyết Nhi càng yên bình hơn trước. Mộc Dương Hà và Tống Đường Huy cũng không quay lại, như vậy tốt hơn, cô có thể dồn toàn bộ tinh thần vùi đầu vào công việc.
Hôm nay lên công ty, các đồng nghiệp đều ở đây bàn tán rôm rả về cuộc thi đấu thiết kế thời trang được tổ chức vào tháng sau.
Cuộc thi thiết kế thời trang này là do Florina tổ chức.
Mỗi năm một lần, các nhà thiết kế trên cả nước đều có thể đến tham gia. Mục đích là để lan tỏa độ nổi tiếng của Florina, các đồng nghiệp cũng có thể giới thiệu không ít những nhà thiết kế tài năng cho Florina.
Nhưng Phương Tuyết Nhi lại không cảm thấy hứng thú gì với cuộc thi thiết kế thời trang này, bởi vì nơi so tài là ở Florina, mà tất cả ban giám khảo đều là quản lý cấp cao của tập đoàn Thành Công, đương nhiên Mộc Dương Hà cũng là một trong những giám khảo.
Đang rất cố gắng làm việc, biểu tượng QQ dưới góc màn hình chợt nhấp nháy lên. Phương Tuyết Nhi mỉm cười click vào biểu tượng QQ nhấp nháy, là tin nhắn “Cảnh” gửi cho cô.
“Này, dạo này khỏe không?”
Ngón tay Phương Tuyết Nhi nhanh chóng gõ lại: “Còn có mặt mũi hỏi sao? Lần trước chẳng phải đã nói sẽ về nước ư? Sao lâu như vậy vẫn chưa về?”
“Oan quá, tớ có chuyện tạm thời không phân thân ra được, cho nên mới ở nước ngoài thêm một thời gian.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Ồ? Vậy sao bây giờ lại đột nhiên nhắn tin cho tớ thế?”
“Tớ nghe nói Florina sắp tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang, sao hả, cậu chắc chắn sẽ tham gia chứ?”
Phương Tuyết Nhi: “Tớ không tham gia đâu, tớ đã nghỉ việc ở Florina rồi, bây giờ tớ đang làm cho Louise.”
Cảnh: “Thì ra là vậy? Thế thì tiếc thật! Tớ nghe nói lần này Florina chi rất lớn, mời cả thầy Adenis làm giám khảo cơ!”
Phương Tuyết Nhi trước màn hình máy tính kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống, cô quay đầu hỏi các đồng nghiệp: “Trong danh sách giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang mà Florina tổ chức lần này, có phải có Adenis không?”
Các đồng nghiệp đồng thời lên tiếng: “Đúng vậy, tôi nghe nói là chủ tịch của Thành Công đích thân gửi thư mời đấy.”
Phương Tuyết Nhi tiếp tục trả lời Cảnh: “Tớ vừa đổi ý rồi, cuộc thi thiết kế lần này cho dù thế nào tớ cũng phải tham gia!”
Adenis là thần tượng của cô! Nếu lúc này có thể được thần tượng khẳng định, cuộc đời của Phương Tuyết Nhi chắc chắn sẽ tràn ngập ý nghĩa.
Cảnh: “Vậy sao? Vậy chúng ta phải gặp lại trên chiến trường thôi!”
Phương Tuyết Nhi: “Hả? Ý gì vậy?”
Cảnh: “Tớ cũng sẽ tham gia! Đến lúc đó chúng ta có thể xem xem, rốt cuộc kỹ thuật của ai tốt hơn rồi!”
Nói vậy là rốt cuộc cô cũng có thể gặp “Cảnh” sao?
Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Nhi đã bắt đầu mong chờ cuộc tranh tài.