Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 156 TÔI VẪN LUÔN YÊU EM
CHƯƠNG 156: TÔI VẪN LUÔN YÊU EM
Người đang ngồi trên xe lăn chính là An Ly. Khóe mắt cô ta ngấn lệ, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nói vậy là tất cả những gì vừa rồi cô ta đều thấy cả.
“Dương Hà…” An Ly khẽ gọi một tiếng.
Mộc Dương Hà nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đầy buồn khổ của An Ly.
Anh cúi đầu nói với Nhạc Bảo Bối: “Ngoan ngoãn ở đây với mẹ chờ chú.”
Sau đó chạy về phía An Ly, đến trước mặt cô ta, câu nói đầu tiên liền hỏi: “An Ly, sao em lại ở đây?”
An Ly rưng rưng trả lời: “Tối nay trong lòng có chút buồn bực vì vậy liền muốn ra ngoài giải sầu một chút. Dương Hà, sao anh lại ở cùng bọn họ, còn trước mặt mọi người…”
Mộc Dương Hà không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ thản nhiên trả lời một câu: “An Ly, em về trước đi, lát nữa tôi đến tìm em.”
Dứt lời anh liền dặn dò vệ sĩ phía sau đưa cô ta về nhà, sau đó quay lại bên cạnh Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.
Đưa hai mẹ con Phương Tuyết Nhi về nhà, anh không đi lên tầng cùng mà chỉ nói với Phương Tuyết Nhi: “Nghỉ ngơi sớm một chút, cuối tuần tôi qua giúp hai mẹ con dọn nhà.”
Trong biệt thự của An Ly vẫn sáng đèn, nhưng trong đại sảnh không có ai. Mộc Dương Hà đi thẳng đến phòng vẽ của cô ta, quả nhiên cô ta đang ngồi bên trong, yên lặng vẽ một bức tranh.
Vẽ một biển hoa xinh đẹp.
Thấy Mộc Dương Hà tới, cô ta không quay đầu lại, thản nhiên hỏi một câu: “Dương Hà, anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta hôn môi chính là trong biển hoa này. Khi đó thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, yêu một người là yêu đơn thuần, không có tình cảm phức tạp đến thế.”
Mộc Dương Hà nhìn ra biển hoa trong bức tranh sơn dầu chính là nơi trong trí nhớ của anh. Sao anh có thể quên ở đó anh và An Ly đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi mẹ qua đời anh đã bị trầm cảm. Trong thời gian rất dài anh đều mất hứng thú với thế giới. Mãi tới sau này An Ly xuất hiện mới kéo anh ra khỏi thế giới đen trắng của anh, mang đến thế giới đầy màu sắc này.
Cô ta là cô gái đầu tiên mà đời này anh yêu, anh cũng yêu cô ta rất lâu. Trong một góc biển hoa kia anh đã cúi đầu hôn cô ta, sau đó kéo tay cô ta, nói với cô ta: “An Ly, anh sẽ yêu em cả đời.”
Nhưng bây giờ anh lại mở miệng nói với cô ta: “An Ly, xin lỗi.”
An Ly cười khổ một tiếng, đặt bút vẽ trong tay xuống, quay đầu lại hỏi: “Dương Hà, em có thể biết rốt cuộc trong lòng anh còn có chỗ cho em không?”
Mộc Dương Hà im lặng.
Trong lòng anh mãi mãi đều có sự tồn tại của An Ly, nếu không anh không thể vì cô ta mà trực tiếp bỏ Phương Tuyết Nhi trong hôn lễ.
Mộc Dương Hà suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Tôi vẫn luôn yêu em, chưa bao giờ thay đổi.”
An Ly cười khổ hỏi: “Thật là như thế sao? Nếu quả thật là như vậy, Phương Tuyết Nhi thì sao? Cô ấy ở vị trí nào trong lòng anh, anh có thể nói cho em biết không?”
An Ly không ngốc, cô ta hiểu Mộc Dương Hà tuyệt đối có tình cảm với Phương Tuyết Nhi. Nếu không anh sẽ không chạy đi tìm cô nhiều lần như vậy.
Thấy anh không trả lời, An Ly đưa ra câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi sắc bén nhất: “Dương Hà, rốt cuộc là anh yêu em, hay là yêu Phương Tuyết Nhi?”
Lần này Mộc Dương Hà không do dự nữa, anh trực tiếp trả lời: “Người tôi yêu là em.”
Không thể không thừa nhận, nhìn thấy bức tranh biển hoa sơn dầu trước mặt kia, nhớ lại từng thời gian anh qua lại với An Ly, anh quả thực mềm lòng.
Anh có lỗi với cô ta, anh phản bội lại tình yêu của bọn họ.
An Ly đẩy xe lăn đi tới bên cạnh anh, tựa đầu trên người anh, không ngăn được mà khóc lên: “Dương Hà, anh biết không? Thật ra em đã muốn quay về với anh từ lâu. Nhưng mẹ em… Bà ấy không đồng ý cho em về nước. Nếu không em đã có thể ở bên anh từ lâu rồi.”
Anh đau lòng ôm cô ta. Anh không thể nhìn thấy cô ta khóc, dáng vẻ cô ta khóc yếu đuối có thể khiến cả trái tim anh đều thắt lại một chỗ.
“Dương Hà, anh biết không? Nhiều năm như vậy em không có ngày nào là không nhớ đến anh… Bây giờ, rốt cuộc em cũng quay về bên cạnh anh rồi… Cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau… Anh đừng yêu người khác được không…”
Giọng nói cô ta nghẹn ngào khiến tim anh cũng hoang mang, ánh mắt anh sâu không thấy đáy, trả lời: “Tôi không yêu người khác, tôi chỉ yêu em.”
Đến cuối tuần rất nhanh, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đã đóng hộp tất cả những đồ dùng, ở nhà đợi Mộc Dương Hà ba tiếng đồng hồ cũng không thấy anh tới.
Thấy sắp đến mười hai giờ, xem ra anh sẽ không tới, vì vậy Phương Tuyết Nhi quyết định không đợi anh nữa. Cô tìm công ty chuyển nhà trên mạng, gọi điện thoại tới đặt chuyển nhà.
Người của công ty chuyển nhà đến rất nhanh.
Một tiếng sau bọn họ liền ngồi trong nhà mới, nhìn hành lý khắp nhà mà đờ người ra.
Phương Tuyết Nhi nói với Nhạc Bảo Bối: “Được rồi! Nghỉ xong rồi thì mau dọn dẹp thôi, buổi chiều đồ điện tới chúng ta còn phải bày biện nữa!”
Vừa mới chuyển nhà, Nhạc Bảo Bối cũng đang giúp một tay, bây giờ cậu bé đang mệt mỏi ngồi ở chỗ kia thở hồng hộc. Đồ dùng gia đình ngày hôm qua cũng đã đưa tới, đồ điện thì buổi chiều mới đưa tới.
Đến khi không còn thở hổn hển nữa, Nhạc Bảo Bối đứng lên nói: “Được rồi! Mẹ, con nghỉ ngơi xong rồi! Chúng ta bắt đầu dọn dẹp thôi!”
Thu dọn xong đồ đạc, hai người pha mì tôm ăn để lấp đầy dạ dày. Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông reo.
Phương Tuyết Nhi tưởng công ty chuyển nhà, lập tức chạy tới mở cửa, ai ngờ vừa mở cửa một cái đã thấy mặt Tống Đường Huy.
Phương Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Ơ? Đường Huy, sao… sao anh lại đến?”
Cô không nói với Tống Đường Huy chuyện chuyển nhà, bởi vì từ đêm hôm đó cô đã quyết tâm phải giữ khoảng cách với anh.
Tống Đường Huy thoạt nhìn rõ ràng có chút không vui, anh hỏi ngược lại: “Tuyết Nhi, em dọn nhà vì sao không nói với anh một tiếng?”
Hôm nay rốt cuộc anh cũng lấy can đảm chạy đi tìm Phương Tuyết Nhi, muốn xin lỗi về chuyện đêm đó. Nhưng đến nhà cô mới phát hiện người đã dọn đi rồi.
Phương Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng, Nhạc Bảo Bối ở đây, có một số lời không tiện nói. Vì vậy cô chuyển trọng tâm câu chuyện: “Ài, chuyện đó, Đường Huy à, anh mau vào ngồi đi! Mẹ con em vừa mới dọn dẹp xong, anh đến nhìn thử giúp mẹ con em xem sửa sang thế nào.”
Tống Đường Huy vào nhà, liếc mắt liền nhìn ra những đồ dùng này đều có giá trị không nhỏ, những thứ này chắc là không phải Phương Tuyết Nhi tự mình mua.
Thẻ ngân hàng lần trước Phương Tuyết Nhi đã đưa cho Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà lại nhân lúc cô không chú ý bỏ lại vào túi xách của cô. Cho nên những đồ dùng này vẫn coi như là Mộc Dương Hà mua cho, bởi vì Phương Tuyết Nhi chẳng trả mất một xu nào.
Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy lúc này chắc là người chuyển đồ điện tới! Kết quả mở cửa ra lại nhìn thấy mặt Mộc Dương Hà!
Cô nhất thời cứng đờ, vẫn chưa phản ứng kịp thì Mộc Dương Hà đã vào nhà.
Vừa vào nhà anh liền biến sắc, bởi vì anh liếc mắt liền nhìn thấy Tống Đường Huy ngồi trên ghế sofa.
Người đang ngồi trên xe lăn chính là An Ly. Khóe mắt cô ta ngấn lệ, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nói vậy là tất cả những gì vừa rồi cô ta đều thấy cả.
“Dương Hà…” An Ly khẽ gọi một tiếng.
Mộc Dương Hà nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đầy buồn khổ của An Ly.
Anh cúi đầu nói với Nhạc Bảo Bối: “Ngoan ngoãn ở đây với mẹ chờ chú.”
Sau đó chạy về phía An Ly, đến trước mặt cô ta, câu nói đầu tiên liền hỏi: “An Ly, sao em lại ở đây?”
An Ly rưng rưng trả lời: “Tối nay trong lòng có chút buồn bực vì vậy liền muốn ra ngoài giải sầu một chút. Dương Hà, sao anh lại ở cùng bọn họ, còn trước mặt mọi người…”
Mộc Dương Hà không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ thản nhiên trả lời một câu: “An Ly, em về trước đi, lát nữa tôi đến tìm em.”
Dứt lời anh liền dặn dò vệ sĩ phía sau đưa cô ta về nhà, sau đó quay lại bên cạnh Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.
Đưa hai mẹ con Phương Tuyết Nhi về nhà, anh không đi lên tầng cùng mà chỉ nói với Phương Tuyết Nhi: “Nghỉ ngơi sớm một chút, cuối tuần tôi qua giúp hai mẹ con dọn nhà.”
Trong biệt thự của An Ly vẫn sáng đèn, nhưng trong đại sảnh không có ai. Mộc Dương Hà đi thẳng đến phòng vẽ của cô ta, quả nhiên cô ta đang ngồi bên trong, yên lặng vẽ một bức tranh.
Vẽ một biển hoa xinh đẹp.
Thấy Mộc Dương Hà tới, cô ta không quay đầu lại, thản nhiên hỏi một câu: “Dương Hà, anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta hôn môi chính là trong biển hoa này. Khi đó thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, yêu một người là yêu đơn thuần, không có tình cảm phức tạp đến thế.”
Mộc Dương Hà nhìn ra biển hoa trong bức tranh sơn dầu chính là nơi trong trí nhớ của anh. Sao anh có thể quên ở đó anh và An Ly đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi mẹ qua đời anh đã bị trầm cảm. Trong thời gian rất dài anh đều mất hứng thú với thế giới. Mãi tới sau này An Ly xuất hiện mới kéo anh ra khỏi thế giới đen trắng của anh, mang đến thế giới đầy màu sắc này.
Cô ta là cô gái đầu tiên mà đời này anh yêu, anh cũng yêu cô ta rất lâu. Trong một góc biển hoa kia anh đã cúi đầu hôn cô ta, sau đó kéo tay cô ta, nói với cô ta: “An Ly, anh sẽ yêu em cả đời.”
Nhưng bây giờ anh lại mở miệng nói với cô ta: “An Ly, xin lỗi.”
An Ly cười khổ một tiếng, đặt bút vẽ trong tay xuống, quay đầu lại hỏi: “Dương Hà, em có thể biết rốt cuộc trong lòng anh còn có chỗ cho em không?”
Mộc Dương Hà im lặng.
Trong lòng anh mãi mãi đều có sự tồn tại của An Ly, nếu không anh không thể vì cô ta mà trực tiếp bỏ Phương Tuyết Nhi trong hôn lễ.
Mộc Dương Hà suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Tôi vẫn luôn yêu em, chưa bao giờ thay đổi.”
An Ly cười khổ hỏi: “Thật là như thế sao? Nếu quả thật là như vậy, Phương Tuyết Nhi thì sao? Cô ấy ở vị trí nào trong lòng anh, anh có thể nói cho em biết không?”
An Ly không ngốc, cô ta hiểu Mộc Dương Hà tuyệt đối có tình cảm với Phương Tuyết Nhi. Nếu không anh sẽ không chạy đi tìm cô nhiều lần như vậy.
Thấy anh không trả lời, An Ly đưa ra câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi sắc bén nhất: “Dương Hà, rốt cuộc là anh yêu em, hay là yêu Phương Tuyết Nhi?”
Lần này Mộc Dương Hà không do dự nữa, anh trực tiếp trả lời: “Người tôi yêu là em.”
Không thể không thừa nhận, nhìn thấy bức tranh biển hoa sơn dầu trước mặt kia, nhớ lại từng thời gian anh qua lại với An Ly, anh quả thực mềm lòng.
Anh có lỗi với cô ta, anh phản bội lại tình yêu của bọn họ.
An Ly đẩy xe lăn đi tới bên cạnh anh, tựa đầu trên người anh, không ngăn được mà khóc lên: “Dương Hà, anh biết không? Thật ra em đã muốn quay về với anh từ lâu. Nhưng mẹ em… Bà ấy không đồng ý cho em về nước. Nếu không em đã có thể ở bên anh từ lâu rồi.”
Anh đau lòng ôm cô ta. Anh không thể nhìn thấy cô ta khóc, dáng vẻ cô ta khóc yếu đuối có thể khiến cả trái tim anh đều thắt lại một chỗ.
“Dương Hà, anh biết không? Nhiều năm như vậy em không có ngày nào là không nhớ đến anh… Bây giờ, rốt cuộc em cũng quay về bên cạnh anh rồi… Cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau… Anh đừng yêu người khác được không…”
Giọng nói cô ta nghẹn ngào khiến tim anh cũng hoang mang, ánh mắt anh sâu không thấy đáy, trả lời: “Tôi không yêu người khác, tôi chỉ yêu em.”
Đến cuối tuần rất nhanh, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đã đóng hộp tất cả những đồ dùng, ở nhà đợi Mộc Dương Hà ba tiếng đồng hồ cũng không thấy anh tới.
Thấy sắp đến mười hai giờ, xem ra anh sẽ không tới, vì vậy Phương Tuyết Nhi quyết định không đợi anh nữa. Cô tìm công ty chuyển nhà trên mạng, gọi điện thoại tới đặt chuyển nhà.
Người của công ty chuyển nhà đến rất nhanh.
Một tiếng sau bọn họ liền ngồi trong nhà mới, nhìn hành lý khắp nhà mà đờ người ra.
Phương Tuyết Nhi nói với Nhạc Bảo Bối: “Được rồi! Nghỉ xong rồi thì mau dọn dẹp thôi, buổi chiều đồ điện tới chúng ta còn phải bày biện nữa!”
Vừa mới chuyển nhà, Nhạc Bảo Bối cũng đang giúp một tay, bây giờ cậu bé đang mệt mỏi ngồi ở chỗ kia thở hồng hộc. Đồ dùng gia đình ngày hôm qua cũng đã đưa tới, đồ điện thì buổi chiều mới đưa tới.
Đến khi không còn thở hổn hển nữa, Nhạc Bảo Bối đứng lên nói: “Được rồi! Mẹ, con nghỉ ngơi xong rồi! Chúng ta bắt đầu dọn dẹp thôi!”
Thu dọn xong đồ đạc, hai người pha mì tôm ăn để lấp đầy dạ dày. Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông reo.
Phương Tuyết Nhi tưởng công ty chuyển nhà, lập tức chạy tới mở cửa, ai ngờ vừa mở cửa một cái đã thấy mặt Tống Đường Huy.
Phương Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Ơ? Đường Huy, sao… sao anh lại đến?”
Cô không nói với Tống Đường Huy chuyện chuyển nhà, bởi vì từ đêm hôm đó cô đã quyết tâm phải giữ khoảng cách với anh.
Tống Đường Huy thoạt nhìn rõ ràng có chút không vui, anh hỏi ngược lại: “Tuyết Nhi, em dọn nhà vì sao không nói với anh một tiếng?”
Hôm nay rốt cuộc anh cũng lấy can đảm chạy đi tìm Phương Tuyết Nhi, muốn xin lỗi về chuyện đêm đó. Nhưng đến nhà cô mới phát hiện người đã dọn đi rồi.
Phương Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng, Nhạc Bảo Bối ở đây, có một số lời không tiện nói. Vì vậy cô chuyển trọng tâm câu chuyện: “Ài, chuyện đó, Đường Huy à, anh mau vào ngồi đi! Mẹ con em vừa mới dọn dẹp xong, anh đến nhìn thử giúp mẹ con em xem sửa sang thế nào.”
Tống Đường Huy vào nhà, liếc mắt liền nhìn ra những đồ dùng này đều có giá trị không nhỏ, những thứ này chắc là không phải Phương Tuyết Nhi tự mình mua.
Thẻ ngân hàng lần trước Phương Tuyết Nhi đã đưa cho Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà lại nhân lúc cô không chú ý bỏ lại vào túi xách của cô. Cho nên những đồ dùng này vẫn coi như là Mộc Dương Hà mua cho, bởi vì Phương Tuyết Nhi chẳng trả mất một xu nào.
Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy lúc này chắc là người chuyển đồ điện tới! Kết quả mở cửa ra lại nhìn thấy mặt Mộc Dương Hà!
Cô nhất thời cứng đờ, vẫn chưa phản ứng kịp thì Mộc Dương Hà đã vào nhà.
Vừa vào nhà anh liền biến sắc, bởi vì anh liếc mắt liền nhìn thấy Tống Đường Huy ngồi trên ghế sofa.