Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 153 XUẤT THÂN BÍ ẨN
CHƯƠNG 153: XUẤT THÂN BÍ ẨN
Ai ngờ vừa mở miệng lại là giọng nói châm chọc: “Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi, bảy năm trước Florina đã toàn quyền giao cho cậu phụ trách rồi.”
Lương Vỹ Lộc căm hận nói: “Em nói này, anh, cái này không phải đều tại anh sao! Sở dĩ trang phục của Louise bán chạy còn không phải vì có nhà thiết kế vàng Phương Tuyết Nhi sao! Trước đây rõ ràng cô ấy ở Florina chúng ta làm rất tốt, còn không phải vì bị anh làm tổn thương nên mới rời đi sao!”
Từ trước đến giờ Mộc Dương Hà không thích người khác mang tiền và phụ nữ gộp chung lại với nhau, nhất là những người phụ nữ có liên quan đến anh.
Nhưng bây giờ nghe Lương Vỹ Lộc nói những lời này, chẳng những anh không tức giận mà trong lòng còn hiện lên một suy nghĩ.
Anh nhìn về phía Lương Vỹ Lộc, khóe môi cong ra một nụ cười, nói: “Cứ cho là bị tôi ép đi, vậy quản lý như cậu không phải là nên tìm cô ấy về sao? Còn về việc làm thế nào để kéo người qua đây thì chắc không cần tôi phải dạy cậu chứ?”
Lương Vỹ Lộc vỗ đùi, đúng vậy! Tại sao cậu ta lại không nghĩ ra chứ? Cậu ta có thể dùng tiền lương và quyền lợi để kéo Phương Tuyết Nhi quay lại Florina mà!
Nghĩ như vậy Lương Vỹ Lộc liền không ngồi yên nổi, ngân nga vài câu hát rồi rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
Thời gian nghỉ trưa, Lương Vỹ Lộc hẹn Phương Tuyết Nhi đến một quán cà phê. Cậu ta lấy danh nghĩa là bạn cũ hẹn cô ra ngoài.
Thế nhưng Phương Tuyết Nhi cảm thấy cô và Lương Vỹ Lộc cũng không thân thiết đến mức như bạn cũ.
“Tuyết Nhi, thật sự không thể suy nghĩ lại sao? Thế này đi, tôi đề nghị thế này, tiền lương của cô sẽ gấp mười lần bây giờ, cam kết cô sẽ là nhà thiết kế chính của Florina, như vậy cũng không được sao?”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lương Vỹ Lộc trước mặt, Phương Tuyết Nhi cảm thấy có chút ngại.
Cô tuyệt đối sẽ không đồng ý nhảy hãng. Trong thời gian cô khó khăn nhất là Tống Đường Huy đã cưu mang cô, đồng thời sắp xếp cho cô vào làm nhà thiết kế chính của Louise.
Cũng là nhờ Tống Đường Huy mà cô mới có thể thu được thành tích như bây giờ.
Huống chi cô đã đồng ý với Tống Đường Huy, nhất định sẽ giúp anh cùng phát triển Louise thật lớn mạnh.
Bây giờ Louise chỉ mới ngang hàng với Florina mà thôi, cô tuyệt đối không thể phản bội vào lúc này.
“Tuyết Nhi, tôi biết là anh tôi có lỗi với cô. Nhưng tôi đảm bảo với cô, sau khi cô quay lại Florina, tuyệt đối sẽ không phải nhìn thấy anh ấy một lần nào hết.” Lương Vỹ Lộc cho rằng vốn dĩ Phương Tuyết Nhi không muốn đến Florina là bởi vì cô còn có ác cảm với Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Tôi không nghĩ như vậy. Sếp Lương, xin lỗi, tôi thật sự sẽ không đến Florina, anh hãy quay về đi. Chiều tôi còn phải làm việc, tôi đi trước nhé!”
Dứt lời, Phương Tuyết Nhi liền rời khỏi quán cà phê.
Lương Vỹ Lộc tuyệt vọng ngồi trên ghế, thầm nghĩ mình có cần phải ra nước ngoài mời một nhóm nhà thiết kế về hay không.
Lý Viên Phi ngồi trong nhà hàng buffet tầng một của khách sạn, đang gắp từng đũa thức ăn đầy ắp trên đĩa.
Một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt bà ta, bà ta vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Đường Huy đang đứng trước mặt bà ta.
Lý Viên Phi vừa nhai đồ ăn vừa nói: “Ấy, cậu Tống, sao cậu lại tới đây?”
Sắc mặt Tống Đường Huy không tốt lắm, hôm đó sau khi từ nhà Phương Tuyết Nhi trở về anh liền đổ bệnh. Nằm trên giường khoảng mấy ngày, hôm nay mới xuống giường.
Tống Đường Huy bỗng nhiên dùng giọng khẩn cầu nói: “Bác gái, cháu muốn biết mọi thứ về Tuyết Nhi! Xin bác nói cho cháu biết, được không?”
Lý Viên Phi gật đầu, cảm thấy mối làm ăn lớn tự đến cửa, trong lòng đã vui như nở hoa rồi.
Đương nhiên là Lý Viên Phi bằng lòng nói mọi thứ mình biết cho Tống Đường Huy. Nhưng trước đó bà ta giơ ngón tay ra trước mặt Tống Đường Huy, nói: “Em trai Tuyết Nhi ở bên ngoài nợ một ít tiền, cần con số này để trả nợ, cậu bằng lòng thay Tuyết Nhi giúp em trai nó đúng không?”
Tống Đường Huy gật đầu: “Ba tỷ rưỡi phải không?”
Lý Viên Phi lắc đầu như trống bỏi: “Không phải không phải.”
“Mười bảy tỷ rưỡi?” Tống Đường Huy nói ra con số này, khẽ nhíu mày một cái.
Lý Viên Phi lại lắc đầu trả lời: “Cũng không phải.”
Tống Đường Huy nhíu mày lại: “Chẳng lẽ cậu ta nợ ba mươi lăm tỷ?”
Lý Viên Phi gật đầu nói: “Nhiều như vậy đấy! Cậu Tống, cậu bằng lòng trả cho nó đúng không?”
Tống Đường Huy dừng lại, để biết được quá khứ của Phương Tuyết Nhi, giá nào anh cũng bằng lòng trả. Hơn nữa đối với anh ba mươi lăm tỷ cũng không coi là nhiều.
Tống Đường Huy gật đầu nói: “Được, cháu đồng ý với bác, chỉ cần bác nói từ đầu đến đuôi quá khứ của Tuyết Nhi cho cháu, cháu sẽ giúp con trai bác trả hết số nợ này.”
Lý Viên Phi vui vẻ vô cùng, Tống Đường Huy quả nhiên là một người giàu có! Thấy anh đồng ý một cách sảng khoái như vậy, Lý Viên Phi cảm thấy hơi hối hận vì vừa rồi mình không đòi nhiều thêm một chút.
Bà ta gắp một miếng đồ ăn mới bắt đầu chậm rãi nói: “Đứa bé Tuyết Nhi này, lúc lên trung học, ba nó bệnh nặng qua đời. Là tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn. Con bé này từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba, tôi cũng không phải là mẹ ruột của nó, cho nên nó không thân thiết với tôi. Hôm đó tôi cũng đã nói, năm năm trước nó gây gổ với tôi rồi bỏ nhà đi, tôi không ngờ nó lại ở bên ngoài sinh ra một đứa con trai.”
Tống Đường Huy nhíu mày hỏi: “Mẹ ruột của Tuyết Nhi đâu?”
Lý Viên Phi lắc đầu nói: “Sau khi mẹ nó sinh nó ra liền bỏ con gái lại mà bỏ trốn. Ngoài ba nó, không ai biết mẹ ruột nó là ai.”
Tống Đường Huy tiếp tục truy hỏi: “Trước đây Tuyết Nhi có bạn trai không? Nhạc Bảo Bối… chính là con trai cô ấy, có phải là con của cô ấy và bạn trai cũ không?”
Lý Viên Phi lắc đầu, nói một cách chắc chắn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể! Đúng là nó có một người bạn trai cũ tên là Đường Uy Phong, thế nhưng cho tới bây giờ nó cũng không để Đường Uy Phong động vào nó. Ngay cả môi chúng nó còn chưa hôn thì làm sao có thể có con trai được!”
Bởi vì năm năm trước, sau khi Phương Tuyết Nhi trốn đi, Đường Uy Phong đã tới nhà tìm bà, nói hắn ta và Phương Tuyết Nhi đã bên nhau mấy năm nhưng đến cả môi Phương Tuyết Nhi cũng chưa cho hắn ta hôn, hắn ta nhất thời không nhịn được mới làm ra chuyện sai lầm. Còn muốn bà ta giúp hắn ta tìm Phương Tuyết Nhi về!
Tống Đường Huy nghi ngờ.
Năm nay Nhạc Bảo Bối vừa tròn bốn tuổi, lúc anh đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ báo tên, nhìn thấy trên hộ khẩu viết như vậy, tuyệt đối không thể là giả.
Nhưng nếu không phải là con của bạn trai cũ Đường Uy Phong thì còn có thể là con của ai?
Lẽ nào sau khi cô rời khỏi Đường Uy Phong lại có một mối tình mới ngay lập tức?
Không thể nào, sao mà nhanh vậy được.
Điều này cho dù thế nào Tống Đường Huy cũng nghĩ không ra.
Không chỉ có anh, ngay cả Lý Viên Phi cũng rất nghi ngờ. Có điều bây giờ bà ta không muốn quản nhiều như vậy. Bà ta hớn hở nói: “Được rồi, cậu Tống, những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, bây giờ cậu có thể cho tôi ba mươi lăm tỷ rồi chứ?”
Tống Đường Huy gật đầu, lấy ra một tờ chi phiếu trong xe, vung tay lên ký con số ba mươi lăm tỷ.
Lý Viên Phi ở bên cạnh nói: “Chuyện đó, cậu Tống à, có thể cho tôi thêm mấy tỷ nữa không? Tôi và em trai Tuyết Nhi hiện không có đồng nào trong người, còn chẳng có tiền ăn cơm.”
Tống Đường Huy không ngẩng đầu, trực tiếp vung tay lên ký một tờ chi phiếu mười bảy tỷ nữa cho bà ta.
Lý Viên Phi cầm tiền rời khỏi khách sạn nhanh như bay.
Ai ngờ vừa mở miệng lại là giọng nói châm chọc: “Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi, bảy năm trước Florina đã toàn quyền giao cho cậu phụ trách rồi.”
Lương Vỹ Lộc căm hận nói: “Em nói này, anh, cái này không phải đều tại anh sao! Sở dĩ trang phục của Louise bán chạy còn không phải vì có nhà thiết kế vàng Phương Tuyết Nhi sao! Trước đây rõ ràng cô ấy ở Florina chúng ta làm rất tốt, còn không phải vì bị anh làm tổn thương nên mới rời đi sao!”
Từ trước đến giờ Mộc Dương Hà không thích người khác mang tiền và phụ nữ gộp chung lại với nhau, nhất là những người phụ nữ có liên quan đến anh.
Nhưng bây giờ nghe Lương Vỹ Lộc nói những lời này, chẳng những anh không tức giận mà trong lòng còn hiện lên một suy nghĩ.
Anh nhìn về phía Lương Vỹ Lộc, khóe môi cong ra một nụ cười, nói: “Cứ cho là bị tôi ép đi, vậy quản lý như cậu không phải là nên tìm cô ấy về sao? Còn về việc làm thế nào để kéo người qua đây thì chắc không cần tôi phải dạy cậu chứ?”
Lương Vỹ Lộc vỗ đùi, đúng vậy! Tại sao cậu ta lại không nghĩ ra chứ? Cậu ta có thể dùng tiền lương và quyền lợi để kéo Phương Tuyết Nhi quay lại Florina mà!
Nghĩ như vậy Lương Vỹ Lộc liền không ngồi yên nổi, ngân nga vài câu hát rồi rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
Thời gian nghỉ trưa, Lương Vỹ Lộc hẹn Phương Tuyết Nhi đến một quán cà phê. Cậu ta lấy danh nghĩa là bạn cũ hẹn cô ra ngoài.
Thế nhưng Phương Tuyết Nhi cảm thấy cô và Lương Vỹ Lộc cũng không thân thiết đến mức như bạn cũ.
“Tuyết Nhi, thật sự không thể suy nghĩ lại sao? Thế này đi, tôi đề nghị thế này, tiền lương của cô sẽ gấp mười lần bây giờ, cam kết cô sẽ là nhà thiết kế chính của Florina, như vậy cũng không được sao?”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lương Vỹ Lộc trước mặt, Phương Tuyết Nhi cảm thấy có chút ngại.
Cô tuyệt đối sẽ không đồng ý nhảy hãng. Trong thời gian cô khó khăn nhất là Tống Đường Huy đã cưu mang cô, đồng thời sắp xếp cho cô vào làm nhà thiết kế chính của Louise.
Cũng là nhờ Tống Đường Huy mà cô mới có thể thu được thành tích như bây giờ.
Huống chi cô đã đồng ý với Tống Đường Huy, nhất định sẽ giúp anh cùng phát triển Louise thật lớn mạnh.
Bây giờ Louise chỉ mới ngang hàng với Florina mà thôi, cô tuyệt đối không thể phản bội vào lúc này.
“Tuyết Nhi, tôi biết là anh tôi có lỗi với cô. Nhưng tôi đảm bảo với cô, sau khi cô quay lại Florina, tuyệt đối sẽ không phải nhìn thấy anh ấy một lần nào hết.” Lương Vỹ Lộc cho rằng vốn dĩ Phương Tuyết Nhi không muốn đến Florina là bởi vì cô còn có ác cảm với Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Tôi không nghĩ như vậy. Sếp Lương, xin lỗi, tôi thật sự sẽ không đến Florina, anh hãy quay về đi. Chiều tôi còn phải làm việc, tôi đi trước nhé!”
Dứt lời, Phương Tuyết Nhi liền rời khỏi quán cà phê.
Lương Vỹ Lộc tuyệt vọng ngồi trên ghế, thầm nghĩ mình có cần phải ra nước ngoài mời một nhóm nhà thiết kế về hay không.
Lý Viên Phi ngồi trong nhà hàng buffet tầng một của khách sạn, đang gắp từng đũa thức ăn đầy ắp trên đĩa.
Một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt bà ta, bà ta vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Đường Huy đang đứng trước mặt bà ta.
Lý Viên Phi vừa nhai đồ ăn vừa nói: “Ấy, cậu Tống, sao cậu lại tới đây?”
Sắc mặt Tống Đường Huy không tốt lắm, hôm đó sau khi từ nhà Phương Tuyết Nhi trở về anh liền đổ bệnh. Nằm trên giường khoảng mấy ngày, hôm nay mới xuống giường.
Tống Đường Huy bỗng nhiên dùng giọng khẩn cầu nói: “Bác gái, cháu muốn biết mọi thứ về Tuyết Nhi! Xin bác nói cho cháu biết, được không?”
Lý Viên Phi gật đầu, cảm thấy mối làm ăn lớn tự đến cửa, trong lòng đã vui như nở hoa rồi.
Đương nhiên là Lý Viên Phi bằng lòng nói mọi thứ mình biết cho Tống Đường Huy. Nhưng trước đó bà ta giơ ngón tay ra trước mặt Tống Đường Huy, nói: “Em trai Tuyết Nhi ở bên ngoài nợ một ít tiền, cần con số này để trả nợ, cậu bằng lòng thay Tuyết Nhi giúp em trai nó đúng không?”
Tống Đường Huy gật đầu: “Ba tỷ rưỡi phải không?”
Lý Viên Phi lắc đầu như trống bỏi: “Không phải không phải.”
“Mười bảy tỷ rưỡi?” Tống Đường Huy nói ra con số này, khẽ nhíu mày một cái.
Lý Viên Phi lại lắc đầu trả lời: “Cũng không phải.”
Tống Đường Huy nhíu mày lại: “Chẳng lẽ cậu ta nợ ba mươi lăm tỷ?”
Lý Viên Phi gật đầu nói: “Nhiều như vậy đấy! Cậu Tống, cậu bằng lòng trả cho nó đúng không?”
Tống Đường Huy dừng lại, để biết được quá khứ của Phương Tuyết Nhi, giá nào anh cũng bằng lòng trả. Hơn nữa đối với anh ba mươi lăm tỷ cũng không coi là nhiều.
Tống Đường Huy gật đầu nói: “Được, cháu đồng ý với bác, chỉ cần bác nói từ đầu đến đuôi quá khứ của Tuyết Nhi cho cháu, cháu sẽ giúp con trai bác trả hết số nợ này.”
Lý Viên Phi vui vẻ vô cùng, Tống Đường Huy quả nhiên là một người giàu có! Thấy anh đồng ý một cách sảng khoái như vậy, Lý Viên Phi cảm thấy hơi hối hận vì vừa rồi mình không đòi nhiều thêm một chút.
Bà ta gắp một miếng đồ ăn mới bắt đầu chậm rãi nói: “Đứa bé Tuyết Nhi này, lúc lên trung học, ba nó bệnh nặng qua đời. Là tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn. Con bé này từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba, tôi cũng không phải là mẹ ruột của nó, cho nên nó không thân thiết với tôi. Hôm đó tôi cũng đã nói, năm năm trước nó gây gổ với tôi rồi bỏ nhà đi, tôi không ngờ nó lại ở bên ngoài sinh ra một đứa con trai.”
Tống Đường Huy nhíu mày hỏi: “Mẹ ruột của Tuyết Nhi đâu?”
Lý Viên Phi lắc đầu nói: “Sau khi mẹ nó sinh nó ra liền bỏ con gái lại mà bỏ trốn. Ngoài ba nó, không ai biết mẹ ruột nó là ai.”
Tống Đường Huy tiếp tục truy hỏi: “Trước đây Tuyết Nhi có bạn trai không? Nhạc Bảo Bối… chính là con trai cô ấy, có phải là con của cô ấy và bạn trai cũ không?”
Lý Viên Phi lắc đầu, nói một cách chắc chắn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể! Đúng là nó có một người bạn trai cũ tên là Đường Uy Phong, thế nhưng cho tới bây giờ nó cũng không để Đường Uy Phong động vào nó. Ngay cả môi chúng nó còn chưa hôn thì làm sao có thể có con trai được!”
Bởi vì năm năm trước, sau khi Phương Tuyết Nhi trốn đi, Đường Uy Phong đã tới nhà tìm bà, nói hắn ta và Phương Tuyết Nhi đã bên nhau mấy năm nhưng đến cả môi Phương Tuyết Nhi cũng chưa cho hắn ta hôn, hắn ta nhất thời không nhịn được mới làm ra chuyện sai lầm. Còn muốn bà ta giúp hắn ta tìm Phương Tuyết Nhi về!
Tống Đường Huy nghi ngờ.
Năm nay Nhạc Bảo Bối vừa tròn bốn tuổi, lúc anh đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ báo tên, nhìn thấy trên hộ khẩu viết như vậy, tuyệt đối không thể là giả.
Nhưng nếu không phải là con của bạn trai cũ Đường Uy Phong thì còn có thể là con của ai?
Lẽ nào sau khi cô rời khỏi Đường Uy Phong lại có một mối tình mới ngay lập tức?
Không thể nào, sao mà nhanh vậy được.
Điều này cho dù thế nào Tống Đường Huy cũng nghĩ không ra.
Không chỉ có anh, ngay cả Lý Viên Phi cũng rất nghi ngờ. Có điều bây giờ bà ta không muốn quản nhiều như vậy. Bà ta hớn hở nói: “Được rồi, cậu Tống, những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, bây giờ cậu có thể cho tôi ba mươi lăm tỷ rồi chứ?”
Tống Đường Huy gật đầu, lấy ra một tờ chi phiếu trong xe, vung tay lên ký con số ba mươi lăm tỷ.
Lý Viên Phi ở bên cạnh nói: “Chuyện đó, cậu Tống à, có thể cho tôi thêm mấy tỷ nữa không? Tôi và em trai Tuyết Nhi hiện không có đồng nào trong người, còn chẳng có tiền ăn cơm.”
Tống Đường Huy không ngẩng đầu, trực tiếp vung tay lên ký một tờ chi phiếu mười bảy tỷ nữa cho bà ta.
Lý Viên Phi cầm tiền rời khỏi khách sạn nhanh như bay.