Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 151 HAI CHỌN MỘT
CHƯƠNG 151: HAI CHỌN MỘT
Lời nói không đầu không đuôi của Nhạc Bảo Bối khiến Phương Tuyết Nhi có chút luống cuống, cô gằn giọng: “Nhạc Bảo Bối, nói bậy cái gì vậy? Ai nói mẹ thích chú Mộc? Ai nói với con vậy?”
Nhạc Bảo Bối cười híp mắt nói: “Đương nhiên là mẹ tự nói rồi.”
Mặt Phương Tuyết Nhi đỏ lên, cô len lén nhìn sang Mộc Dương Hà, anh vẫn đang nhìn Nhạc Bảo Bối như không có chuyện gì xảy ra.
Cô thật sự không nhớ mình nói vậy lúc nào, cô thích Mộc Dương Hà ư.
Mộc Dương Hà cúi đầu hỏi: “Nhạc Bảo Bối có thể nói cho chú Mộc biết mẹ nói lúc nào không?”
Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật đầu, nói: “Mẹ nói ở trong mơ đó! Tối hôm qua cháu dậy đi vệ sinh, nghe thấy mẹ ngủ mơ gọi tên của chú Mộc.”
Phương Tuyết Nhi xám mặt lại, coi như Nhạc Bảo Bối đã vứt sạch mặt mũi của cô rồi. Bây giờ trước mắt Mộc Dương Hà, cô cảm thấy mình không thể ngóc đầu lên nổi.
Có điều ngay cả chính cô cũng không biết, thì ra lúc cô ngủ, trong miệng lại gọi tên Mộc Dương Hà.
Có vẻ như Mộc Dương Hà rất hài lòng với câu trả lời của Nhạc Bảo Bối, anh ngẩng đầu lên, khóe miệng vô tình lộ ra một nụ cười.
Ba người cùng ăn cơm tối rồi đi dạo với Nhạc Bảo Bối một hồi nữa Mộc Dương Hà mới đưa bọn họ về nhà.
Nhạc Bảo Bối lên tầng trước.
Trong hành lang, Mộc Dương Hà nhẹ nhàng kéo tay Phương Tuyết Nhi, một lúc mới nghiêm túc hỏi: “Tôi và Tống Đường Huy, rốt cuộc cô yêu ai?”
Ít ngày trước anh còn đang đổ oan cho cô, bây giờ bỗng nhiên lại hỏi cô như vậy.
Phương Tuyết Nhi không trả lời câu hỏi của anh, hỏi ngược lại: “Vậy tôi và An Ly, rốt cuộc anh yêu ai?”
Hỏi ra miệng mới cảm thấy mình có chút nực cười. Loại người rồng phượng như Mộc Dương Hà làm sao có thể yêu một cô gái nhà bên bình thường, không có gì nổi bật như cô chứ.
Huống chi bên cạnh anh còn có một người yêu là mối tình đầu, tình cảm chân thành, cho dù có chuyển thì cũng không đến lượt Phương Tuyết Nhi cô.
Quả nhiên Mộc Dương Hà thả tay cô ra, hắng giọng một cái, né tránh câu hỏi của cô: “Nhạc Bảo Bối rất thích tôi, sau này tôi sẽ thường xuyên qua đây với thằng bé.”
“Hả?” Phương Tuyết Nhi khẽ thốt lên kinh ngạc, nói tiếp: “Không cần không cần, tôi biết anh bận nhiều việc, không cần tới với thằng bé đâu.”
Mộc Dương Hà lại trả lời: “Từ nhỏ Nhạc Bảo Bối đã không có ba, đúng không? Tuy tôi không phải ba thằng bé, nhưng tôi có thể cho một tình yêu và sự quan tâm giống như ba thằng bé. Cô cảm thấy nếu làm như vậy không có lợi với sự trưởng thành của thằng bé sao?”
Phương Tuyết Nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời anh nói không phải là không có lý. Tình thương của người ba cô mãi mãi không cho được, có lẽ Mộc Dương Hà có thể cho Nhạc Bảo Bối.
Dù sao anh cũng từng thật sự suýt chút nữa lấy cô, trở thành ba của Nhạc Bảo Bối mà.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Vậy được rồi, tôi cảm ơn anh trước.”
Thực ra Mộc Dương Hà làm vậy vẫn có một chút lòng riêng. Anh cảm thấy chỉ cần anh thường xuyên đến chơi với Nhạc Bảo Bối thì Tống Đường Huy sẽ không có cơ hội gì.
Quả nhiên một thời gian dài sau đó, mỗi ngày Mộc Dương Hà đều đúng giờ đến đón Phương Tuyết Nhi tan làm, sau đó hai người lại cùng nhau đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối.
Trong hoàn cảnh cuộc sống như vậy, ngày ngày Nhạc Bảo Bối đều vô cùng vui vẻ. Trong tiềm thức của cậu bé cảm thấy mình cũng giống như những bạn học khác, cũng có người ba thương yêu mình.
Toàn bộ kiểu dáng quý mới của Louise đều đã được thiết kế xong, giống như quý trước, một khi ra đời thì đã tiêu thụ vô cùng chạy.
Trong ngành, Louise thuận lợi leo lên sánh ngang hàng với Florina.
Phương Tuyết Nhi đương nhiên trở thành người có công lớn, Tống Đường Huy đề bạt cô làm phó bộ phận. Bây giờ cô đang kiêm hai chức, lương một năm lại cao hơn vài lần so với lúc đầu.
Bây giờ mỗi ngày có nằm mơ Phương Tuyết Nhi cũng cười tỉnh, bởi vì cuối cùng cô và Nhạc Bảo Bối cũng không cần nhịn ăn tiêu nữa rồi.
Bây giờ Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì, muốn mua gì, cô cũng có thể gồng gánh được.
Nhà mới cũng sắp trang trí xong rồi, tháng sau bọn họ có thể dọn vào ở.
Hôm nay sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi bị các đồng nghiệp giữ lại, nói sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cô, chúc mừng cô thăng chức thành phó bộ phận.
Phương Tuyết Nhi không từ chối được đành đồng ý.
Cô đi tới toilet gọi điện thoại cho Mộc Dương Hà, nói với anh hôm nay không phải tới đón cô, trực tiếp đi đón Nhạc Bảo Bối về nhà là được rồi, tối nay cô về hơi muộn một chút.
Mộc Dương Hà chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Địa điểm tụ tập hôm nay là một nhà hàng kiểu Trung, đám người Phương Tuyết Nhi rôm rả đi vào nhà hàng.
Trưởng bộ phận đã đặt trước phòng lớn nhất, vừa vào cửa đã thấy một bàn toàn những món ngon.
Một đám người ăn uống hơn hai tiếng đồng hồ rốt cuộc mới coi như ăn xong.
Phương Tuyết Nhi không từ chối được mọi người nâng ly mời rượu nên cũng uống không ít, bây giờ đã ngà ngà say.
Từ chối ý tốt của trưởng bộ phận muốn đưa cô về nhà, Phương Tuyết Nhi tự mình gọi xe về.
Trả tiền cho tài xế xong, Phương Tuyết Nhi liền xuống xe đi lên tầng.
Lúc đợi thang máy, phía sau bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, kéo cô vào lòng.
Phương Tuyết Nhi giật mình kinh hãi quay đầu, lại nhìn thấy mặt của Tống Đường Huy.
Có vẻ như anh cũng uống rất nhiều rượu, cũng đã ngà say. Thế nhưng hù dọa một cái như vậy khiến Phương Tuyết Nhi cũng đang say lại tỉnh táo không ít.
“Đường Huy, anh buông ra…” Phương Tuyết Nhi nói rồi đẩy tay Tống Đường Huy ra, nhưng anh ôm rất chặt, cô căn bản không đẩy ra được.
Tống Đường Huy mơ màng không tỉnh táo, nói lẩm bẩm: “Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Ở bên anh được không…”
Phương Tuyết Nhi cảm thấy hôm nay Tống Đường Huy có gì không đúng, cô chưa từng thấy anh uống say như vậy, mở miệng toàn là mùi rượu.
Giây tiếp theo, đôi môi mang theo mùi rượu đã hôn lên cổ cô. Tống Đường Huy đẩy cô vào góc nhà, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô.
“Bốp!” Một âm thanh vang lên, má Tống Đường Huy bị đỏ rát một mảng, anh bị đau mà buông cô ra, cả người cũng tỉnh táo không ít.
Mấy ngày gần đây anh luôn bận việc, gần như không có thời gian tìm đến Phương Tuyết Nhi. Anh tự nói với lòng mình, một ngày kia anh Thanh Khiết gia nghiệp của nhà họ Tống, sau khi phát triển mạnh mẽ, nhất định Phương Tuyết Nhi sẽ ở lại bên anh.
Đêm nay thật vất vả lắm mới hoàn thành công việc xã giao sớm hơn bình thường, anh chạy thẳng tới nhà tìm Phương Tuyết Nhi. Ai ngờ ở dưới tầng lại thấy Nhạc Bảo Bối nắm tay Mộc Dương Hà cùng đi vào thang máy.
Không chỉ có vậy, anh còn nghe thấy rõ, Nhạc Bảo Bối nói với Mộc Dương Hà: “Chú Mộc, hôm qua chú đến đón Nhạc Bảo Bối, các bạn học đều nói chú là ba của Nhạc Bảo Bối đấy! Nhạc Bảo Bối rất vui, muốn hôn chú Mộc một cái.”
Nghe lời này, Tống Đường Huy cảm thấy cả bầu trời đều u tối.
Anh chạy đi uống rất nhiều rượu, sau đó lại chạy đến dưới nhà Phương Tuyết Nhi, không ngờ lại đúng lúc cô về. Vừa nhìn thấy cô anh liền mất khống chế.
Bây giờ Tống Đường Huy vô cùng hối hận. Bộ dạng thô bạo vừa rồi của anh đối với Phương Tuyết Nhi không biết sẽ khiến cô tức giận bao nhiêu. Nói không chừng sau này cô cũng sẽ không để ý đến anh nữa.
“Xin… xin lỗi… Tuyết Nhi…” Tống Đường Huy tỏ vẻ ảo não, xoay người rời đi.
Phương Tuyết Nhi lấy chiếc khăn tay trong túi xanh ra lau lau cổ, chỗ đó vẫn còn lưu lại mùi rượu trên môi Tống Đường Huy.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, đèn nhà lại vẫn sáng.
Lời nói không đầu không đuôi của Nhạc Bảo Bối khiến Phương Tuyết Nhi có chút luống cuống, cô gằn giọng: “Nhạc Bảo Bối, nói bậy cái gì vậy? Ai nói mẹ thích chú Mộc? Ai nói với con vậy?”
Nhạc Bảo Bối cười híp mắt nói: “Đương nhiên là mẹ tự nói rồi.”
Mặt Phương Tuyết Nhi đỏ lên, cô len lén nhìn sang Mộc Dương Hà, anh vẫn đang nhìn Nhạc Bảo Bối như không có chuyện gì xảy ra.
Cô thật sự không nhớ mình nói vậy lúc nào, cô thích Mộc Dương Hà ư.
Mộc Dương Hà cúi đầu hỏi: “Nhạc Bảo Bối có thể nói cho chú Mộc biết mẹ nói lúc nào không?”
Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật đầu, nói: “Mẹ nói ở trong mơ đó! Tối hôm qua cháu dậy đi vệ sinh, nghe thấy mẹ ngủ mơ gọi tên của chú Mộc.”
Phương Tuyết Nhi xám mặt lại, coi như Nhạc Bảo Bối đã vứt sạch mặt mũi của cô rồi. Bây giờ trước mắt Mộc Dương Hà, cô cảm thấy mình không thể ngóc đầu lên nổi.
Có điều ngay cả chính cô cũng không biết, thì ra lúc cô ngủ, trong miệng lại gọi tên Mộc Dương Hà.
Có vẻ như Mộc Dương Hà rất hài lòng với câu trả lời của Nhạc Bảo Bối, anh ngẩng đầu lên, khóe miệng vô tình lộ ra một nụ cười.
Ba người cùng ăn cơm tối rồi đi dạo với Nhạc Bảo Bối một hồi nữa Mộc Dương Hà mới đưa bọn họ về nhà.
Nhạc Bảo Bối lên tầng trước.
Trong hành lang, Mộc Dương Hà nhẹ nhàng kéo tay Phương Tuyết Nhi, một lúc mới nghiêm túc hỏi: “Tôi và Tống Đường Huy, rốt cuộc cô yêu ai?”
Ít ngày trước anh còn đang đổ oan cho cô, bây giờ bỗng nhiên lại hỏi cô như vậy.
Phương Tuyết Nhi không trả lời câu hỏi của anh, hỏi ngược lại: “Vậy tôi và An Ly, rốt cuộc anh yêu ai?”
Hỏi ra miệng mới cảm thấy mình có chút nực cười. Loại người rồng phượng như Mộc Dương Hà làm sao có thể yêu một cô gái nhà bên bình thường, không có gì nổi bật như cô chứ.
Huống chi bên cạnh anh còn có một người yêu là mối tình đầu, tình cảm chân thành, cho dù có chuyển thì cũng không đến lượt Phương Tuyết Nhi cô.
Quả nhiên Mộc Dương Hà thả tay cô ra, hắng giọng một cái, né tránh câu hỏi của cô: “Nhạc Bảo Bối rất thích tôi, sau này tôi sẽ thường xuyên qua đây với thằng bé.”
“Hả?” Phương Tuyết Nhi khẽ thốt lên kinh ngạc, nói tiếp: “Không cần không cần, tôi biết anh bận nhiều việc, không cần tới với thằng bé đâu.”
Mộc Dương Hà lại trả lời: “Từ nhỏ Nhạc Bảo Bối đã không có ba, đúng không? Tuy tôi không phải ba thằng bé, nhưng tôi có thể cho một tình yêu và sự quan tâm giống như ba thằng bé. Cô cảm thấy nếu làm như vậy không có lợi với sự trưởng thành của thằng bé sao?”
Phương Tuyết Nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời anh nói không phải là không có lý. Tình thương của người ba cô mãi mãi không cho được, có lẽ Mộc Dương Hà có thể cho Nhạc Bảo Bối.
Dù sao anh cũng từng thật sự suýt chút nữa lấy cô, trở thành ba của Nhạc Bảo Bối mà.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Vậy được rồi, tôi cảm ơn anh trước.”
Thực ra Mộc Dương Hà làm vậy vẫn có một chút lòng riêng. Anh cảm thấy chỉ cần anh thường xuyên đến chơi với Nhạc Bảo Bối thì Tống Đường Huy sẽ không có cơ hội gì.
Quả nhiên một thời gian dài sau đó, mỗi ngày Mộc Dương Hà đều đúng giờ đến đón Phương Tuyết Nhi tan làm, sau đó hai người lại cùng nhau đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối.
Trong hoàn cảnh cuộc sống như vậy, ngày ngày Nhạc Bảo Bối đều vô cùng vui vẻ. Trong tiềm thức của cậu bé cảm thấy mình cũng giống như những bạn học khác, cũng có người ba thương yêu mình.
Toàn bộ kiểu dáng quý mới của Louise đều đã được thiết kế xong, giống như quý trước, một khi ra đời thì đã tiêu thụ vô cùng chạy.
Trong ngành, Louise thuận lợi leo lên sánh ngang hàng với Florina.
Phương Tuyết Nhi đương nhiên trở thành người có công lớn, Tống Đường Huy đề bạt cô làm phó bộ phận. Bây giờ cô đang kiêm hai chức, lương một năm lại cao hơn vài lần so với lúc đầu.
Bây giờ mỗi ngày có nằm mơ Phương Tuyết Nhi cũng cười tỉnh, bởi vì cuối cùng cô và Nhạc Bảo Bối cũng không cần nhịn ăn tiêu nữa rồi.
Bây giờ Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì, muốn mua gì, cô cũng có thể gồng gánh được.
Nhà mới cũng sắp trang trí xong rồi, tháng sau bọn họ có thể dọn vào ở.
Hôm nay sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi bị các đồng nghiệp giữ lại, nói sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cô, chúc mừng cô thăng chức thành phó bộ phận.
Phương Tuyết Nhi không từ chối được đành đồng ý.
Cô đi tới toilet gọi điện thoại cho Mộc Dương Hà, nói với anh hôm nay không phải tới đón cô, trực tiếp đi đón Nhạc Bảo Bối về nhà là được rồi, tối nay cô về hơi muộn một chút.
Mộc Dương Hà chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Địa điểm tụ tập hôm nay là một nhà hàng kiểu Trung, đám người Phương Tuyết Nhi rôm rả đi vào nhà hàng.
Trưởng bộ phận đã đặt trước phòng lớn nhất, vừa vào cửa đã thấy một bàn toàn những món ngon.
Một đám người ăn uống hơn hai tiếng đồng hồ rốt cuộc mới coi như ăn xong.
Phương Tuyết Nhi không từ chối được mọi người nâng ly mời rượu nên cũng uống không ít, bây giờ đã ngà ngà say.
Từ chối ý tốt của trưởng bộ phận muốn đưa cô về nhà, Phương Tuyết Nhi tự mình gọi xe về.
Trả tiền cho tài xế xong, Phương Tuyết Nhi liền xuống xe đi lên tầng.
Lúc đợi thang máy, phía sau bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, kéo cô vào lòng.
Phương Tuyết Nhi giật mình kinh hãi quay đầu, lại nhìn thấy mặt của Tống Đường Huy.
Có vẻ như anh cũng uống rất nhiều rượu, cũng đã ngà say. Thế nhưng hù dọa một cái như vậy khiến Phương Tuyết Nhi cũng đang say lại tỉnh táo không ít.
“Đường Huy, anh buông ra…” Phương Tuyết Nhi nói rồi đẩy tay Tống Đường Huy ra, nhưng anh ôm rất chặt, cô căn bản không đẩy ra được.
Tống Đường Huy mơ màng không tỉnh táo, nói lẩm bẩm: “Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Ở bên anh được không…”
Phương Tuyết Nhi cảm thấy hôm nay Tống Đường Huy có gì không đúng, cô chưa từng thấy anh uống say như vậy, mở miệng toàn là mùi rượu.
Giây tiếp theo, đôi môi mang theo mùi rượu đã hôn lên cổ cô. Tống Đường Huy đẩy cô vào góc nhà, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô.
“Bốp!” Một âm thanh vang lên, má Tống Đường Huy bị đỏ rát một mảng, anh bị đau mà buông cô ra, cả người cũng tỉnh táo không ít.
Mấy ngày gần đây anh luôn bận việc, gần như không có thời gian tìm đến Phương Tuyết Nhi. Anh tự nói với lòng mình, một ngày kia anh Thanh Khiết gia nghiệp của nhà họ Tống, sau khi phát triển mạnh mẽ, nhất định Phương Tuyết Nhi sẽ ở lại bên anh.
Đêm nay thật vất vả lắm mới hoàn thành công việc xã giao sớm hơn bình thường, anh chạy thẳng tới nhà tìm Phương Tuyết Nhi. Ai ngờ ở dưới tầng lại thấy Nhạc Bảo Bối nắm tay Mộc Dương Hà cùng đi vào thang máy.
Không chỉ có vậy, anh còn nghe thấy rõ, Nhạc Bảo Bối nói với Mộc Dương Hà: “Chú Mộc, hôm qua chú đến đón Nhạc Bảo Bối, các bạn học đều nói chú là ba của Nhạc Bảo Bối đấy! Nhạc Bảo Bối rất vui, muốn hôn chú Mộc một cái.”
Nghe lời này, Tống Đường Huy cảm thấy cả bầu trời đều u tối.
Anh chạy đi uống rất nhiều rượu, sau đó lại chạy đến dưới nhà Phương Tuyết Nhi, không ngờ lại đúng lúc cô về. Vừa nhìn thấy cô anh liền mất khống chế.
Bây giờ Tống Đường Huy vô cùng hối hận. Bộ dạng thô bạo vừa rồi của anh đối với Phương Tuyết Nhi không biết sẽ khiến cô tức giận bao nhiêu. Nói không chừng sau này cô cũng sẽ không để ý đến anh nữa.
“Xin… xin lỗi… Tuyết Nhi…” Tống Đường Huy tỏ vẻ ảo não, xoay người rời đi.
Phương Tuyết Nhi lấy chiếc khăn tay trong túi xanh ra lau lau cổ, chỗ đó vẫn còn lưu lại mùi rượu trên môi Tống Đường Huy.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, đèn nhà lại vẫn sáng.