Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 150 MỘC DƯƠNG HÀ XIN LỖI
CHƯƠNG 150: MỘC DƯƠNG HÀ XIN LỖI
Không phải anh không tin cô.
Lần trước ở bữa tiệc cũng là bị bộ dạng thân mật của cô và Tống Đường Huy chọc cho phát cáu, cho nên mới phải nói ra mấy lời đó với cô.
Bây giờ anh bình tĩnh lại rồi, phát hiện thật ra lời nói của An Ly có trăm ngàn lỗ hổng.
Nếu quả thật là Phương Tuyết Nhi đẩy cô ta, Phương Tuyết Nhi cũng sẽ không rơi xuống nước cùng. Hơn nữa chuyện như vậy hoàn toàn không giống như việc Phương Tuyết Nhi có thể làm ra.
Trong phòng làm việc, Mộc Dương Hà gọi Lục Trạch vào, dặn dò cậu ta: “Kiểm tra camera trong buổi tiệc giao lưu thời trang tuần trước.”
Có phải Phương Tuyết Nhi đẩy An Ly xuống nước hay không, xem camera là biết ngay.
Lục Trạch lên tiếng trả lời rồi lập tức đi làm việc.
Cậu ta nhanh chóng đưa băng ghi hình tới, Mộc Dương Hà không kịp chờ đợi mở máy tính ra.
Trong video rõ ràng thể hiện An Ly đi tới chỗ Phương Tuyết Nhi, trò chuyện với cô một lúc.
Lúc Phương Tuyết Nhi xoay người rời đi, chân lại không cẩn thận vấp phải xe lăn của An Ly, sau đó cô muốn đưa tay kéo An Ly, An Ly lại tự mình đẩy mạnh xe lăn một cái.
An Ly rơi xuống nước, Phương Tuyết Nhi cũng vội vã nhảy xuống theo!
Tất cả sự thật đều rõ ràng.
Chỉ là lúc này trong lòng Mộc Dương Hà lại vô cùng khó chịu, khó chịu vì An Ly.
Trong trí nhớ của anh, An Ly không như vậy. Cô ta là một cô gái hiền lành dịu dàng mới đúng, sao lại có thể làm ra chuyện quá quắt như vậy?
Thế nhưng cảnh trong video lại khiến Mộc Dương Hà không thể không tin, đã qua nhiều năm, An Ly của anh đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhớ tới trong bể bơi, anh không chút do dự cứu An Ly nhưng lại trực tiếp không để mắt đến Phương Tuyết Nhi còn dưới nước kêu cứu. Sau khi cô được cứu anh lại còn nói với cô mấy lời giận dỗi, thậm chí vu oan cho cô.
Tim của anh đang co rút từng cơn.
Trong công ty Florina, Mộc Dương Hà bước nhanh về phía phòng làm việc của phó bộ phận. Dọc theo đường đi, tất cả nhân viên đều bị khí thế này của chủ tịch dọa sợ.
An Ly đang ngồi trong phòng làm việc, chuyên tâm sửa đổi những chỗ thiếu sót theo những phương pháp lần trước Phương Tuyết Nhi dạy cô ta. Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, An Ly ngẩng đầu, thấy mặt Mộc Dương Hà có vẻ nghiêm trọng.
Cô ta cười mắt cong lên như ánh trăng, cô cùng quyến rũ người khác. Cô ta dùng giọng nói thỏ thẻ: “Dương Hà, anh đến rồi à.”
Mộc Dương Hà gật đầu, đi vào phòng làm việc, ngồi trên ghế sofa.
An Ly hỏi: “Dương Hà, anh có chuyện gì không?”
Mộc Dương Hà nhìn mặt An Ly, một bụng lời bỗng nhiên lại không nói ra được câu nào.
Gương mặt đó của cô ta thoạt nhìn vẫn mãi lương thiện và trong sáng như vậy, hơn nữa vô cùng yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
Vì vậy anh lại đứng dậy rời đi, chỉ để lại An Ly đầu óc mơ hồ, ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc.
Mộc Dương Hà chưa bao giờ có cảm giác này, giống như trái tim bị móc đi, trước ngực trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu mất gì đó.
Cho dù trước đây lúc An Ly biến mất anh cũng không có cảm giác này. Mà bây giờ bởi vì Phương Tuyết Nhi mà anh lại cảm thấy trống rỗng.
Anh đổ oan cho cô, ngay cả cãi lại cô cũng không thèm nói. Có phải trong lòng cô, tất cả những gì liên quan đến Mộc Dương Hà anh cô đều không quan tâm.
“Tuyết Nhi, phòng khách có người tìm cô.” Đồng nghiệp đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, nói với cô.
Phương Tuyết Nhi đang vẽ bản thảo thiết kế, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ồ? Ai thế?”
Đồng nghiệp trả lời: “Là một người đàn ông. Đúng rồi Tuyết Nhi, cô đúng là lợi hại, có thể quen được người đàn ông đẹp trai đến vậy? Hơn nữa tôi thấy anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn rất giàu có, bộ đồ Tây anh ấy mặc tôi từng thấy nó ở quầy phiên bản giới hạn trong một cửa hàng sang trọng.”
Đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có? Phương Tuyết Nhi lập tức biết là ai.
Cô chỉ quen hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có, Tống Đường Huy và Mộc Dương Hà. Nhưng các đồng nghiệp đều biết Tống Đường Huy, dù sao anh cũng là sếp phó mà.
Cho nên người đợi cô trong phòng khách chỉ có thể là Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi vô cùng không tình nguyện mà đứng dậy, đi tới phòng khách.
Mộc Dương Hà đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa, bộ dạng rất ngầu.
Phương Tuyết Nhi đi tới, nghi ngờ hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Mộc Dương Hà nhìn cô một cái, gảy tàn thuốc vào cái gạt tàn, từ từ mở miệng nói: “Chuyện lần trước là tôi đã trách lầm cô.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Anh đang nói đã đổ oan cho tôi chuyện đẩy An Ly xuống nước sao?”
Mộc Dương Hà gật đầu.
Phương Tuyết Nhi lập tức bùng nổ ra: “Bây giờ biết là không phải tôi làm rồi chứ! Sao hả, có phải là anh đã kiểm tra camera? Hừ, Mộc Dương Hà, cho dù anh có nói xin lỗi với tôi thì tôi vẫn không muốn tha thứ cho anh. Bởi vì anh đổ oan cho tôi đã làm lòng tôi tổn thương sâu sắc!”
Phương Tuyết Nhi vẫn tức giận, cô tức giận bởi vì khi chuyện xảy ra Mộc Dương Hà đã chọn tin An Ly trước chứ không phải cô.
Mặc dù bây giờ anh đã nhận sai, nhưng dù sao Phương Tuyết Nhi vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Mộc Dương Hà không phản bác lại cô như bình thường, mà nói thật nhỏ ra ba chữ: “Xin lỗi.”
Trong lòng Phương Tuyết Nhi có gì đó sụp đổ ầm ầm. Cô nghĩ, có lẽ là phòng tuyến trong lòng cô!
Cô than thở: “Bỏ đi, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì! Nếu anh đã biết không phải là tôi làm vậy thì đừng tùy tiện đổ oan cho tôi nữa. Hy vọng sau này anh gặp lại chuyện như vậy có thể có một chút lý trí mà suy xét một chút.”
Lý trí?
Thấy bộ dạng thân mật của cô và Tống Đường Huy, quả thực anh sắp phát điên lên, nào còn lý trí gì nữa.
Phương Tuyết Nhi nói xong chuẩn bị rời đi, cô còn phải quay lại tiếp tục công việc, nhưng Mộc Dương Hà lại ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Tuyết Nhi, hôm nay cô có thể không đi làm không? Chúng ta cùng dẫn Nhạc Bảo Bối ra ngoài chơi đi.”
Mộc Dương Hà bỗng dưng trở nên dịu dàng như vậy, Phương Tuyết Nhi có chút luống cuống. Cô phất tay lia lịa nói: “Không cần không cần, tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi thấy anh cũng nên quay về làm việc đi.”
Mộc Dương Hà lại đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Nếu cô không đi với tôi, tôi không ngại ở đây chờ cô cả ngày.”
Không ngờ anh cũng biết chơi xấu!
Phương Tuyết Nhi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với anh. Nếu thật sự để anh đợi cả ngày trong phòng khách, không biết các đồng nghiệp khác sẽ bàn tán gì về cô nữa!
Đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối ra ngoài, ba người cùng đi trên vỉa hè.
Có thể ra ngoài chơi với mẹ và cả chú Mộc, Nhạc Bảo Bối hớn hở vô cùng, chạy lon ton ở phía trước.
Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà đi song song phía sau, bầu không khí giữa hai người có chút ngại ngùng.
Phương Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là tìm một chủ đề để nói: “Chuyện đó, bức vẽ lần trước Nhạc Bảo Bối đưa cho anh, anh có thích không?”
Mộc Dương Hà gật đầu trả lời: “Đương nhiên là thích.”
Bức vẽ đó anh đã đóng khung cẩn thận, treo trên tường ở phòng làm việc rồi. Mỗi lần làm việc mệt mỏi ngẩng đầu liếc nhìn bức vẽ đó, anh sẽ cảm thấy tâm hồn mình thư giãn hơn nhiều.
Mộc Dương Hà bỗng nhiên nói: “Tuyết Nhi, lần trước Nhạc Bảo Bối thi đấu, tôi không phải là cố ý bỏ đi. Tôi vốn muốn đợi thằng bé thi xong, nhưng hôm đó An Ly bị người ta bắt cóc, tôi không còn cách nào mới phải về.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, tỏ ra đã hiểu: “Anh không cần giải thích với tôi, chuyện lần đó Nhạc Bảo Bối cũng không tức giận. Anh xem, thằng bé vẫn thích người chú là anh.”
Đang nói, Nhạc Bảo Bối lại đột nhiên quay đầu chạy đến bên cạnh hai người, cười hi hi nói: “Chú Mộc, mỗi lần chú và mẹ cháu ở cùng nhau dường như đều không thiếu chuyện để nói! Có thể nói với Nhạc Bảo Bối, hai người đang nói gì không?”
Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi nhìn nhau cười, mỗi người dắt một bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, kéo cậu bé đi tiếp.
Nhạc Bảo Bối lại nói tiếp: “Mẹ thích chú Mộc, chú Mộc thích mẹ không?”
Không phải anh không tin cô.
Lần trước ở bữa tiệc cũng là bị bộ dạng thân mật của cô và Tống Đường Huy chọc cho phát cáu, cho nên mới phải nói ra mấy lời đó với cô.
Bây giờ anh bình tĩnh lại rồi, phát hiện thật ra lời nói của An Ly có trăm ngàn lỗ hổng.
Nếu quả thật là Phương Tuyết Nhi đẩy cô ta, Phương Tuyết Nhi cũng sẽ không rơi xuống nước cùng. Hơn nữa chuyện như vậy hoàn toàn không giống như việc Phương Tuyết Nhi có thể làm ra.
Trong phòng làm việc, Mộc Dương Hà gọi Lục Trạch vào, dặn dò cậu ta: “Kiểm tra camera trong buổi tiệc giao lưu thời trang tuần trước.”
Có phải Phương Tuyết Nhi đẩy An Ly xuống nước hay không, xem camera là biết ngay.
Lục Trạch lên tiếng trả lời rồi lập tức đi làm việc.
Cậu ta nhanh chóng đưa băng ghi hình tới, Mộc Dương Hà không kịp chờ đợi mở máy tính ra.
Trong video rõ ràng thể hiện An Ly đi tới chỗ Phương Tuyết Nhi, trò chuyện với cô một lúc.
Lúc Phương Tuyết Nhi xoay người rời đi, chân lại không cẩn thận vấp phải xe lăn của An Ly, sau đó cô muốn đưa tay kéo An Ly, An Ly lại tự mình đẩy mạnh xe lăn một cái.
An Ly rơi xuống nước, Phương Tuyết Nhi cũng vội vã nhảy xuống theo!
Tất cả sự thật đều rõ ràng.
Chỉ là lúc này trong lòng Mộc Dương Hà lại vô cùng khó chịu, khó chịu vì An Ly.
Trong trí nhớ của anh, An Ly không như vậy. Cô ta là một cô gái hiền lành dịu dàng mới đúng, sao lại có thể làm ra chuyện quá quắt như vậy?
Thế nhưng cảnh trong video lại khiến Mộc Dương Hà không thể không tin, đã qua nhiều năm, An Ly của anh đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhớ tới trong bể bơi, anh không chút do dự cứu An Ly nhưng lại trực tiếp không để mắt đến Phương Tuyết Nhi còn dưới nước kêu cứu. Sau khi cô được cứu anh lại còn nói với cô mấy lời giận dỗi, thậm chí vu oan cho cô.
Tim của anh đang co rút từng cơn.
Trong công ty Florina, Mộc Dương Hà bước nhanh về phía phòng làm việc của phó bộ phận. Dọc theo đường đi, tất cả nhân viên đều bị khí thế này của chủ tịch dọa sợ.
An Ly đang ngồi trong phòng làm việc, chuyên tâm sửa đổi những chỗ thiếu sót theo những phương pháp lần trước Phương Tuyết Nhi dạy cô ta. Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, An Ly ngẩng đầu, thấy mặt Mộc Dương Hà có vẻ nghiêm trọng.
Cô ta cười mắt cong lên như ánh trăng, cô cùng quyến rũ người khác. Cô ta dùng giọng nói thỏ thẻ: “Dương Hà, anh đến rồi à.”
Mộc Dương Hà gật đầu, đi vào phòng làm việc, ngồi trên ghế sofa.
An Ly hỏi: “Dương Hà, anh có chuyện gì không?”
Mộc Dương Hà nhìn mặt An Ly, một bụng lời bỗng nhiên lại không nói ra được câu nào.
Gương mặt đó của cô ta thoạt nhìn vẫn mãi lương thiện và trong sáng như vậy, hơn nữa vô cùng yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
Vì vậy anh lại đứng dậy rời đi, chỉ để lại An Ly đầu óc mơ hồ, ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc.
Mộc Dương Hà chưa bao giờ có cảm giác này, giống như trái tim bị móc đi, trước ngực trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu mất gì đó.
Cho dù trước đây lúc An Ly biến mất anh cũng không có cảm giác này. Mà bây giờ bởi vì Phương Tuyết Nhi mà anh lại cảm thấy trống rỗng.
Anh đổ oan cho cô, ngay cả cãi lại cô cũng không thèm nói. Có phải trong lòng cô, tất cả những gì liên quan đến Mộc Dương Hà anh cô đều không quan tâm.
“Tuyết Nhi, phòng khách có người tìm cô.” Đồng nghiệp đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, nói với cô.
Phương Tuyết Nhi đang vẽ bản thảo thiết kế, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ồ? Ai thế?”
Đồng nghiệp trả lời: “Là một người đàn ông. Đúng rồi Tuyết Nhi, cô đúng là lợi hại, có thể quen được người đàn ông đẹp trai đến vậy? Hơn nữa tôi thấy anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn rất giàu có, bộ đồ Tây anh ấy mặc tôi từng thấy nó ở quầy phiên bản giới hạn trong một cửa hàng sang trọng.”
Đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có? Phương Tuyết Nhi lập tức biết là ai.
Cô chỉ quen hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có, Tống Đường Huy và Mộc Dương Hà. Nhưng các đồng nghiệp đều biết Tống Đường Huy, dù sao anh cũng là sếp phó mà.
Cho nên người đợi cô trong phòng khách chỉ có thể là Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi vô cùng không tình nguyện mà đứng dậy, đi tới phòng khách.
Mộc Dương Hà đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa, bộ dạng rất ngầu.
Phương Tuyết Nhi đi tới, nghi ngờ hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Mộc Dương Hà nhìn cô một cái, gảy tàn thuốc vào cái gạt tàn, từ từ mở miệng nói: “Chuyện lần trước là tôi đã trách lầm cô.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Anh đang nói đã đổ oan cho tôi chuyện đẩy An Ly xuống nước sao?”
Mộc Dương Hà gật đầu.
Phương Tuyết Nhi lập tức bùng nổ ra: “Bây giờ biết là không phải tôi làm rồi chứ! Sao hả, có phải là anh đã kiểm tra camera? Hừ, Mộc Dương Hà, cho dù anh có nói xin lỗi với tôi thì tôi vẫn không muốn tha thứ cho anh. Bởi vì anh đổ oan cho tôi đã làm lòng tôi tổn thương sâu sắc!”
Phương Tuyết Nhi vẫn tức giận, cô tức giận bởi vì khi chuyện xảy ra Mộc Dương Hà đã chọn tin An Ly trước chứ không phải cô.
Mặc dù bây giờ anh đã nhận sai, nhưng dù sao Phương Tuyết Nhi vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Mộc Dương Hà không phản bác lại cô như bình thường, mà nói thật nhỏ ra ba chữ: “Xin lỗi.”
Trong lòng Phương Tuyết Nhi có gì đó sụp đổ ầm ầm. Cô nghĩ, có lẽ là phòng tuyến trong lòng cô!
Cô than thở: “Bỏ đi, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì! Nếu anh đã biết không phải là tôi làm vậy thì đừng tùy tiện đổ oan cho tôi nữa. Hy vọng sau này anh gặp lại chuyện như vậy có thể có một chút lý trí mà suy xét một chút.”
Lý trí?
Thấy bộ dạng thân mật của cô và Tống Đường Huy, quả thực anh sắp phát điên lên, nào còn lý trí gì nữa.
Phương Tuyết Nhi nói xong chuẩn bị rời đi, cô còn phải quay lại tiếp tục công việc, nhưng Mộc Dương Hà lại ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Tuyết Nhi, hôm nay cô có thể không đi làm không? Chúng ta cùng dẫn Nhạc Bảo Bối ra ngoài chơi đi.”
Mộc Dương Hà bỗng dưng trở nên dịu dàng như vậy, Phương Tuyết Nhi có chút luống cuống. Cô phất tay lia lịa nói: “Không cần không cần, tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi thấy anh cũng nên quay về làm việc đi.”
Mộc Dương Hà lại đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Nếu cô không đi với tôi, tôi không ngại ở đây chờ cô cả ngày.”
Không ngờ anh cũng biết chơi xấu!
Phương Tuyết Nhi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với anh. Nếu thật sự để anh đợi cả ngày trong phòng khách, không biết các đồng nghiệp khác sẽ bàn tán gì về cô nữa!
Đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối ra ngoài, ba người cùng đi trên vỉa hè.
Có thể ra ngoài chơi với mẹ và cả chú Mộc, Nhạc Bảo Bối hớn hở vô cùng, chạy lon ton ở phía trước.
Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà đi song song phía sau, bầu không khí giữa hai người có chút ngại ngùng.
Phương Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là tìm một chủ đề để nói: “Chuyện đó, bức vẽ lần trước Nhạc Bảo Bối đưa cho anh, anh có thích không?”
Mộc Dương Hà gật đầu trả lời: “Đương nhiên là thích.”
Bức vẽ đó anh đã đóng khung cẩn thận, treo trên tường ở phòng làm việc rồi. Mỗi lần làm việc mệt mỏi ngẩng đầu liếc nhìn bức vẽ đó, anh sẽ cảm thấy tâm hồn mình thư giãn hơn nhiều.
Mộc Dương Hà bỗng nhiên nói: “Tuyết Nhi, lần trước Nhạc Bảo Bối thi đấu, tôi không phải là cố ý bỏ đi. Tôi vốn muốn đợi thằng bé thi xong, nhưng hôm đó An Ly bị người ta bắt cóc, tôi không còn cách nào mới phải về.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, tỏ ra đã hiểu: “Anh không cần giải thích với tôi, chuyện lần đó Nhạc Bảo Bối cũng không tức giận. Anh xem, thằng bé vẫn thích người chú là anh.”
Đang nói, Nhạc Bảo Bối lại đột nhiên quay đầu chạy đến bên cạnh hai người, cười hi hi nói: “Chú Mộc, mỗi lần chú và mẹ cháu ở cùng nhau dường như đều không thiếu chuyện để nói! Có thể nói với Nhạc Bảo Bối, hai người đang nói gì không?”
Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi nhìn nhau cười, mỗi người dắt một bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, kéo cậu bé đi tiếp.
Nhạc Bảo Bối lại nói tiếp: “Mẹ thích chú Mộc, chú Mộc thích mẹ không?”