Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 143 KHÔNG CỨU CÔ
CHƯƠNG 143: KHÔNG CỨU CÔ
Mộc Dương Hà rất chắc chắn là Phương Tuyết Nhi cũng nhìn thấy anh, nhưng cô vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi ngang qua anh.
Tống Đường Huy đang tán gẫu với những giám đốc của công ty khác, Phương Tuyết Nhi đứng bên cạnh cảm thấy có chút ngại ngùng liền rời đi trước. Buổi tối tan làm đã chạy tới, cơm tối còn chưa kịp ăn, cô cảm thấy bụng hơi đói.
Đi tới bàn đồ ngọt lại phát hiện An Ly cũng ở đó.
Trong tay An Ly cầm một miếng bánh kem, có vẻ như đang tán gẫu với một vài nhà thiết kế. Phương Tuyết Nhi nhân dịp xung quanh vắng lặng, vội vã gắp một miếng bánh kem thật lớn bỏ vào miệng.
Bánh kem này ăn ngon thật, vừa ngọt vừa mềm, nhất định Nhạc Bảo Bối cũng sẽ thích.
Nghĩ như vậy Phương Tuyết Nhi lại không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng.
Ăn xong bánh kem cô vẫn không quên rót đầy một ly rượu vang. Bảo là rượu phải được thưởng thức một cách tinh tế, thế nhưng Phương Tuyết Nhi lại không làm vậy. Cô ngửa đầu uống ực một cái, một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.
“Tuyết Nhi, cô cũng ở đây?”
Phương Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là để ly xuống đi lại đó.
“Đúng vậy, tôi cũng tới.” Cô cười trả lời. Thật ra trong lòng vô cùng không muốn nói chuyện với An Ly, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
An Ly bắt đầu giới thiệu với những người bên cạnh: “Mọi người nhìn xem, vị này chính là nhà thiết kế của Louise, cô Phương Tuyết Nhi. Những mẫu cổ điển và mẫu chính quý này của Louise đều do cô ấy thiết kế.”
Vẻ mặt những nhà thiết kế này đầy sự ngưỡng mộ, nhìn đến mức Phương Tuyết Nhi cũng hơi ngại, cô phất tay lia lịa: “Đâu có đâu có, tôi chỉ tùy ý thiết kế thôi, không ngờ lại bán chạy như vậy.”
Một cô gái hâm mộ nói: “Cô Phương tùy tiện thiết kế mà kiểu dáng cũng có thể “hot” như vậy, chúng tôi thật là ao ước!”
Phương Tuyết Nhi không muốn tiếp tục ở đây nữa, càng trò chuyện sẽ càng ngại ngùng. Cô nói: “Mọi người nói chuyện trước đi, tôi còn có việc đi trước vậy.”
An Ly đẩy xe lăn theo sau, gọi với theo cô: “Tuyết Nhi, chờ một chút, tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”
Phương Tuyết Nhi dừng bước, An Ly cũng đuổi kịp. Cô vừa cười vừa nói: “Tuyết Nhi, cảm ơn cô về chuyện cô giúp tôi thiết kế trang phục lần trước.”
Phương Tuyết Nhi khoát tay nói: “Đã qua lâu vậy rồi, không cần nói cảm ơn nữa.”
Cô chỉ là không thích An Ly. Có lẽ là vì Mộc Dương Hà, cũng có thể là do chính cô.
Cho dù như thế nào Phương Tuyết Nhi vẫn không muốn dây dưa quá nhiều với An Ly.
An Ly nói tiếp: “Tuyết Nhi, tôi vẫn muốn nói xin lỗi cô. Sau đó những trang phục kia đưa ra thị trường, tôi không để tên của cô, cho nên người bên ngoài tưởng rằng tôi thiết kế.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Không sao, dù sao tôi cũng là giúp cô mà.”
An Ly tỏ vẻ vô cùng áy náy, nói: “Xin lỗi nhé, Tuyết Nhi, lúc đó vội vàng đưa bản vẽ cho nhà máy để bọn họ nhanh chóng chế tạo rồi xuất hàng, tôi quên để tên. Bởi vì bản phê duyệt là tôi đưa đi, cho nên bọn họ mới tự nhiên cho rằng đó đều do tôi thiết kế.”
Tuy cái cớ này nghe rất ngu, nhưng Phương Tuyết Nhi cũng không muốn truy cứu nữa, dù sao chuyện đó cũng không hề quan trọng đối với cô.
Cô nói: “Ừ, tôi biết rồi, thật sự không sao, cô không cần nói xin lỗi với tôi mãi thế. Vậy nhé, tôi phải đi đây, tôi còn có việc.”
Nói xong Phương Tuyết Nhi xoay người định đi.
Ai ngờ lúc xoay người, bởi vì khoảng cách quá gần, chân cô không cẩn thận đá phải xe lăn của An Ly.
Phương Tuyết Nhi giơ tay theo bản năng để đỡ xe lăn của An Ly, lại rõ ràng thấy An Ly đẩy xe lăn một cái, xe lăn theo đà trượt về phía hồ bơi sau lưng cô ta.
“Á!”
Tiếng thét chói tai của An Ly vang dội cả bữa tiệc, ánh mắt mọi người đều lập tức bị thu hút qua đây.
Phương Tuyết Nhi cũng bất chấp tất cả. Trong nháy mắt đó, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhất định phải cứu An Ly lên! Nếu không Mộc Dương Hà nhất định sẽ lột xác cô mất!
Cô cũng nhảy theo xuống hồ bơi.
Bây giờ trong hồ bơi có hai người đang kêu cứu.
Hai chân An Ly bị liệt cho nên căn bản cô không bơi được.
Còn về Phương Tuyết Nhi, cô hoàn toàn là một con vịt cạn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ xuống hồ bơi. Vừa rồi nhất thời nhảy xuống, cô hoàn toàn không nghĩ ra mình căn bản không biết bơi!
“Cứu mạng! Có người rơi xuống nước!”
Từ xa Mộc Dương Hà đã nhìn thấy cảnh xe lăn rơi xuống nước, anh bước như bay chạy vội tới, không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống hồ bơi, chuẩn xác tìm được vị trí của An Ly, ôm được cô ta lên bờ.
Tống Đường Huy cũng lập tức nhảy xuống hồ bơi, lúc này Phương Tuyết Nhi đã sắp chìm xuống đáy bể rồi.
Hai chân cô không ngừng đạp loạn, muốn nổi lên mặt nước nhưng vẫn chỉ có thể không có sức lực cảm thấy được cơ thể mình đang không ngừng chìm xuống.
“Cứu… cứu mạng… Mộc… Mộc Du…”
Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng nước òng ọc bao phủ hoàn toàn.
Một đôi bàn tay to khỏe kéo cô ra khỏi nước, đưa lên bờ. Cô đã hôn mê rồi.
Không để ý có bao nhiêu người đứng đó xem náo nhiệt, Tống Đường Huy hôn xuống môi của Phương Tuyết Nhi. Anh không ngừng hô hấp cho cô, hai tay cũng không ngừng ấn lên ngực cô.
Cứ như vậy giằng co khoảng mấy phút, rốt cuộc trong miệng Phương Tuyết Nhi cũng hộc ra được một ngụm nước lớn, cô cũng theo đó mà tỉnh lại.
Đập vào mắt là gương mặt tràn ngập lo lắng của Tống Đường Huy.
Cảm giác bất lực vừa rồi dưới đáy nước lại lập tức dâng lên, cô đưa tay giữ chặt eo Tống Đường Huy, áp vào ngực anh mà khóc lên.
Trong lúc vô tình, cô thoáng nhìn thấy cách đó không xa, Mộc Dương Hà đang đau lòng ôm An Ly.
Ha ha.
Lạnh, toàn thân đều lạnh, từ đầu tới chân đều lạnh, lạnh từ thân thể đến trong lòng.
Khoảnh khắc Mộc Dương Hà thấy cô rơi xuống nước, anh không hề do dự mà bơi đúng đến chỗ An Ly, kéo cô ta từ trong nước lên.
Mà sau khi kéo An Ly, anh vẫn không nghĩ đến Phương Tuyết Nhi vẫn đang dưới nước.
Nếu không phải là Tống Đường Huy tới kịp, có thể cô đã chết đuối chưa biết chừng.
Nhìn An Ly bộ dạng đáng thương co rúm lại trong lòng Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi cảm giác mình vô cùng nực cười.
Đón nhận hiện thực thôi! Phương Tuyết Nhi, người thật sự đối tốt với mày cho đến bây giờ cũng chỉ có một mình Tống Đường Huy mà thôi.
Cho nên, nếu Mộc Dương Hà đã hoàn toàn từ bỏ cô mà chọn An Ly, vậy thì vì sao cô không thể chọn Tống Đường Huy chứ?
Mộc Dương Hà đang ôm thật chặt An Ly, dịu dàng an ủi cô ta.
Nghe thấy động tĩnh bên này truyền tới, anh quay đầu lại, liếc thấy Phương Tuyết Nhi ở đối diện.
Sao cô cũng ướt nhẹp vậy? Lẽ nào vừa rồi cô cũng rơi xuống nước?
Vừa rồi ở phía xa, Mộc Dương Hà thấy xe lăn của An Ly trượt xuống nước, anh tự nhiên biết rõ An Ly rơi xuống nước. Nhưng anh thật không ngờ, thì ra Phương Tuyết Nhi cũng rơi xuống nước cùng cô ta.
Bởi vì không biết cho nên anh chỉ cứu An Ly lên. Bây giờ nhìn thấy Phương Tuyết Nhi tựa vào lòng Tống Đường Huy, anh mới hiểu ra tất cả.
Cô dựa vào lòng Tống Đường Huy…
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Dương Hà chỉ cảm thấy giận dữ. Giống như là thị uy, khi Phương Tuyết Nhi phát hiện anh đang nhìn cô liền cố tình ôm chặt Tống Đường Huy hơn nữa.
Mộc Dương Hà rất chắc chắn là Phương Tuyết Nhi cũng nhìn thấy anh, nhưng cô vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi ngang qua anh.
Tống Đường Huy đang tán gẫu với những giám đốc của công ty khác, Phương Tuyết Nhi đứng bên cạnh cảm thấy có chút ngại ngùng liền rời đi trước. Buổi tối tan làm đã chạy tới, cơm tối còn chưa kịp ăn, cô cảm thấy bụng hơi đói.
Đi tới bàn đồ ngọt lại phát hiện An Ly cũng ở đó.
Trong tay An Ly cầm một miếng bánh kem, có vẻ như đang tán gẫu với một vài nhà thiết kế. Phương Tuyết Nhi nhân dịp xung quanh vắng lặng, vội vã gắp một miếng bánh kem thật lớn bỏ vào miệng.
Bánh kem này ăn ngon thật, vừa ngọt vừa mềm, nhất định Nhạc Bảo Bối cũng sẽ thích.
Nghĩ như vậy Phương Tuyết Nhi lại không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng.
Ăn xong bánh kem cô vẫn không quên rót đầy một ly rượu vang. Bảo là rượu phải được thưởng thức một cách tinh tế, thế nhưng Phương Tuyết Nhi lại không làm vậy. Cô ngửa đầu uống ực một cái, một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.
“Tuyết Nhi, cô cũng ở đây?”
Phương Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là để ly xuống đi lại đó.
“Đúng vậy, tôi cũng tới.” Cô cười trả lời. Thật ra trong lòng vô cùng không muốn nói chuyện với An Ly, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
An Ly bắt đầu giới thiệu với những người bên cạnh: “Mọi người nhìn xem, vị này chính là nhà thiết kế của Louise, cô Phương Tuyết Nhi. Những mẫu cổ điển và mẫu chính quý này của Louise đều do cô ấy thiết kế.”
Vẻ mặt những nhà thiết kế này đầy sự ngưỡng mộ, nhìn đến mức Phương Tuyết Nhi cũng hơi ngại, cô phất tay lia lịa: “Đâu có đâu có, tôi chỉ tùy ý thiết kế thôi, không ngờ lại bán chạy như vậy.”
Một cô gái hâm mộ nói: “Cô Phương tùy tiện thiết kế mà kiểu dáng cũng có thể “hot” như vậy, chúng tôi thật là ao ước!”
Phương Tuyết Nhi không muốn tiếp tục ở đây nữa, càng trò chuyện sẽ càng ngại ngùng. Cô nói: “Mọi người nói chuyện trước đi, tôi còn có việc đi trước vậy.”
An Ly đẩy xe lăn theo sau, gọi với theo cô: “Tuyết Nhi, chờ một chút, tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”
Phương Tuyết Nhi dừng bước, An Ly cũng đuổi kịp. Cô vừa cười vừa nói: “Tuyết Nhi, cảm ơn cô về chuyện cô giúp tôi thiết kế trang phục lần trước.”
Phương Tuyết Nhi khoát tay nói: “Đã qua lâu vậy rồi, không cần nói cảm ơn nữa.”
Cô chỉ là không thích An Ly. Có lẽ là vì Mộc Dương Hà, cũng có thể là do chính cô.
Cho dù như thế nào Phương Tuyết Nhi vẫn không muốn dây dưa quá nhiều với An Ly.
An Ly nói tiếp: “Tuyết Nhi, tôi vẫn muốn nói xin lỗi cô. Sau đó những trang phục kia đưa ra thị trường, tôi không để tên của cô, cho nên người bên ngoài tưởng rằng tôi thiết kế.”
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Không sao, dù sao tôi cũng là giúp cô mà.”
An Ly tỏ vẻ vô cùng áy náy, nói: “Xin lỗi nhé, Tuyết Nhi, lúc đó vội vàng đưa bản vẽ cho nhà máy để bọn họ nhanh chóng chế tạo rồi xuất hàng, tôi quên để tên. Bởi vì bản phê duyệt là tôi đưa đi, cho nên bọn họ mới tự nhiên cho rằng đó đều do tôi thiết kế.”
Tuy cái cớ này nghe rất ngu, nhưng Phương Tuyết Nhi cũng không muốn truy cứu nữa, dù sao chuyện đó cũng không hề quan trọng đối với cô.
Cô nói: “Ừ, tôi biết rồi, thật sự không sao, cô không cần nói xin lỗi với tôi mãi thế. Vậy nhé, tôi phải đi đây, tôi còn có việc.”
Nói xong Phương Tuyết Nhi xoay người định đi.
Ai ngờ lúc xoay người, bởi vì khoảng cách quá gần, chân cô không cẩn thận đá phải xe lăn của An Ly.
Phương Tuyết Nhi giơ tay theo bản năng để đỡ xe lăn của An Ly, lại rõ ràng thấy An Ly đẩy xe lăn một cái, xe lăn theo đà trượt về phía hồ bơi sau lưng cô ta.
“Á!”
Tiếng thét chói tai của An Ly vang dội cả bữa tiệc, ánh mắt mọi người đều lập tức bị thu hút qua đây.
Phương Tuyết Nhi cũng bất chấp tất cả. Trong nháy mắt đó, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhất định phải cứu An Ly lên! Nếu không Mộc Dương Hà nhất định sẽ lột xác cô mất!
Cô cũng nhảy theo xuống hồ bơi.
Bây giờ trong hồ bơi có hai người đang kêu cứu.
Hai chân An Ly bị liệt cho nên căn bản cô không bơi được.
Còn về Phương Tuyết Nhi, cô hoàn toàn là một con vịt cạn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ xuống hồ bơi. Vừa rồi nhất thời nhảy xuống, cô hoàn toàn không nghĩ ra mình căn bản không biết bơi!
“Cứu mạng! Có người rơi xuống nước!”
Từ xa Mộc Dương Hà đã nhìn thấy cảnh xe lăn rơi xuống nước, anh bước như bay chạy vội tới, không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống hồ bơi, chuẩn xác tìm được vị trí của An Ly, ôm được cô ta lên bờ.
Tống Đường Huy cũng lập tức nhảy xuống hồ bơi, lúc này Phương Tuyết Nhi đã sắp chìm xuống đáy bể rồi.
Hai chân cô không ngừng đạp loạn, muốn nổi lên mặt nước nhưng vẫn chỉ có thể không có sức lực cảm thấy được cơ thể mình đang không ngừng chìm xuống.
“Cứu… cứu mạng… Mộc… Mộc Du…”
Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng nước òng ọc bao phủ hoàn toàn.
Một đôi bàn tay to khỏe kéo cô ra khỏi nước, đưa lên bờ. Cô đã hôn mê rồi.
Không để ý có bao nhiêu người đứng đó xem náo nhiệt, Tống Đường Huy hôn xuống môi của Phương Tuyết Nhi. Anh không ngừng hô hấp cho cô, hai tay cũng không ngừng ấn lên ngực cô.
Cứ như vậy giằng co khoảng mấy phút, rốt cuộc trong miệng Phương Tuyết Nhi cũng hộc ra được một ngụm nước lớn, cô cũng theo đó mà tỉnh lại.
Đập vào mắt là gương mặt tràn ngập lo lắng của Tống Đường Huy.
Cảm giác bất lực vừa rồi dưới đáy nước lại lập tức dâng lên, cô đưa tay giữ chặt eo Tống Đường Huy, áp vào ngực anh mà khóc lên.
Trong lúc vô tình, cô thoáng nhìn thấy cách đó không xa, Mộc Dương Hà đang đau lòng ôm An Ly.
Ha ha.
Lạnh, toàn thân đều lạnh, từ đầu tới chân đều lạnh, lạnh từ thân thể đến trong lòng.
Khoảnh khắc Mộc Dương Hà thấy cô rơi xuống nước, anh không hề do dự mà bơi đúng đến chỗ An Ly, kéo cô ta từ trong nước lên.
Mà sau khi kéo An Ly, anh vẫn không nghĩ đến Phương Tuyết Nhi vẫn đang dưới nước.
Nếu không phải là Tống Đường Huy tới kịp, có thể cô đã chết đuối chưa biết chừng.
Nhìn An Ly bộ dạng đáng thương co rúm lại trong lòng Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi cảm giác mình vô cùng nực cười.
Đón nhận hiện thực thôi! Phương Tuyết Nhi, người thật sự đối tốt với mày cho đến bây giờ cũng chỉ có một mình Tống Đường Huy mà thôi.
Cho nên, nếu Mộc Dương Hà đã hoàn toàn từ bỏ cô mà chọn An Ly, vậy thì vì sao cô không thể chọn Tống Đường Huy chứ?
Mộc Dương Hà đang ôm thật chặt An Ly, dịu dàng an ủi cô ta.
Nghe thấy động tĩnh bên này truyền tới, anh quay đầu lại, liếc thấy Phương Tuyết Nhi ở đối diện.
Sao cô cũng ướt nhẹp vậy? Lẽ nào vừa rồi cô cũng rơi xuống nước?
Vừa rồi ở phía xa, Mộc Dương Hà thấy xe lăn của An Ly trượt xuống nước, anh tự nhiên biết rõ An Ly rơi xuống nước. Nhưng anh thật không ngờ, thì ra Phương Tuyết Nhi cũng rơi xuống nước cùng cô ta.
Bởi vì không biết cho nên anh chỉ cứu An Ly lên. Bây giờ nhìn thấy Phương Tuyết Nhi tựa vào lòng Tống Đường Huy, anh mới hiểu ra tất cả.
Cô dựa vào lòng Tống Đường Huy…
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Dương Hà chỉ cảm thấy giận dữ. Giống như là thị uy, khi Phương Tuyết Nhi phát hiện anh đang nhìn cô liền cố tình ôm chặt Tống Đường Huy hơn nữa.