Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 141 TRƯỚC GIỜ CHỈ CÓ MỘC DƯƠNG HÀ
CHƯƠNG 141: TRƯỚC GIỜ CHỈ CÓ MỘC DƯƠNG HÀ
Những đứa trẻ trong nhà trẻ hầu như đều được ba mẹ đưa đón.
Mỗi ngày nhìn những người bạn nhỏ của mình nắm tay ba mẹ về nhà, còn mình thì chỉ có thể nắm tay cô trông trẻ, trong lòng Nhạc Bảo Bối sinh ra cảm giác chênh vênh vô cùng.
Phương Tuyết Nhi đau lòng trả lời: “Nhạc Bảo Bối ngoan, đợi mẹ làm xong vụ này thì Nhạc Bảo Bối và mẹ sẽ có nhà của mình ngay rồi! Đến lúc đó mỗi ngày mẹ đều đi đón Nhạc Bảo Bối, có được không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu: “Móc tay đi, không được phép đổi ý!”
…
Nửa tháng qua đi rất nhanh, thiết kế chính của Louise cũng ra đời.
Không ngoài dự đoán, thiết kế chính tiêu thụ càng mạnh hơn so với những sản phẩm cổ điển, hiện nay đã gấp rút sản xuất đợt thứ hai thứ ba rồi.
Trong phòng làm việc, các đồng nghiệp vui vẻ thảo luận nhiệt tình xem buổi tối sẽ đi đâu ăn mừng.
Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định để người có công lớn nhất là Phương Tuyết Nhi quyết định.
Phương Tuyết Nhi tùy tiện chọn một nhà hàng hạng sang. Sau khi tan làm, mọi người liền đến đó.
Các đồng nghiệp vừa ăn cơm vừa bàn luận ồn ào.
Một đồng nghiệp nam hỏi: “Trưởng bộ phận, doanh số tiêu thụ quý này của chúng ta khá khẩm như vậy, có phải lợi nhuận của công ty sẽ gấp mấy lần so với năm rồi không?”
Trưởng bộ phận trả lời: “Đâu chỉ gấp mấy lần, mười mấy lần cũng không chừng! Trước khi Tuyết Nhi đến, chúng ta nào có thành tích như vậy chứ! Bây giờ chẳng những mức tiêu thụ của công ty tăng rất mạnh, mà giá cổ phiếu của tổng công ty chúng ta, tập đoàn Tống thị cũng tăng gấp mấy lần rồi!”
Một đồng nghiệp nữ mừng rỡ tiếp lời: “Thật sao? Vậy trưởng bộ phận, không phải Tuyết Nhi là đại ân nhân của công ty chúng ta sao?”
Trưởng bộ phận gật đầu: “Còn phải nói! Sau này mọi người đều biết rồi nhé! Chỉ cần theo Tuyết Nhi làm việc đàng hoàng thì ăn ngon uống ngon đều không phải là vấn đề!”
Phương Tuyết Nhi được khen nên có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: “Trưởng bộ phận, anh đừng khen tôi như thế, tôi không giỏi như vậy đâu.”
“Em giỏi như vậy thật đấy.”
Âm thanh này vang lên, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bàn. Ở đó, Tống Đường Huy đang đi về phía này.
Trưởng bộ phận vội vàng đứng dậy nói: “Sếp phó Tống!”
Những người khác cũng đứng lên theo, nhao nhao chăm chú nhìn vào Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy lại đi thẳng về phía Phương Tuyết Nhi.
Đi tới bên cạnh cô, anh cười kéo tay cô nói: “Tuyết Nhi, chúc mừng em nhé. Thiết kế của em bán chạy như vậy!”
Những nhân viên xung quanh ồ lên một hồi, người thông minh đều có thể nhìn ra quan hệ giữa Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy không bình thường, trong ánh mắt anh nhìn cô có sự dịu dàng ngập tràn, tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn bè.
Phương Tuyết Nhi có chút lúng túng rút tay ra, trả lời: “Không có gì, không có gì, đây là chuyện mà nhân viên của tập đoàn Tống thị như em nên làm.”
Tống Đường Huy nhìn về phía mọi người, cười nói: “Mọi người đều ngồi cả đi, không cần vì tôi tới mà câu nệ. Tôi chỉ là đúng lúc đến nhà hàng ăn tối, trùng hợp gặp mọi người nên tới tham gia náo nhiệt mà thôi. Mọi người không để ý chứ?”
Mọi người rối rít nói: “Không để ý, không để ý.”
Nhân viên phục vụ lại bê một chiếc ghế tới cho Tống Đường Huy vào bàn.
Tống Đường Huy ngồi giữa các nhân viên, không hề ra vẻ là sếp, trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ.
Điểm này không hề giống với Mộc Dương Hà vạn năm lạnh lùng băng giá kia!
Sau khi ăn uống xong xuôi, trưởng bộ phận đã ngà ngà say bắt đầu nói lung tung: “Sếp Tống, anh biết không, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp nhân viên nào có thể chịu đựng cực khổ mà lại ưu tú như Tuyết Nhi. Lần này nếu không phải là nhờ tác phẩm cô ấy thiết kế, đến cả cái ghế trưởng bộ phận này của tôi cũng ngồi không yên…”
Mọi người nhao nhao xì xào, trưởng bộ phận uống say rồi quả nhiên là không che được miệng, ngay cả chuyện riêng cũng nói ra.
Đúng là trước khi Phương Tuyết Nhi tới, toàn bộ Louise đều uể oải, cho dù là kiểu mới như thế nào, chỉ cần vừa ra mắt đều sẽ bị sản phẩm của Florina chèn ép.
Mà lần này nhờ có Phương Tuyết Nhi, Louise mới có thể tạm ổn, cũng coi như là hãnh diện một lần.
Tống Đường Huy vô cùng hiểu Phương Tuyết Nhi đã cố gắng bao nhiêu, cũng chính vì sự cố gắng của cô cho nên lần này mới thành công để Louise đứng ở vị trí ngang hàng với Florina.
Có lẽ không lâu sau đó, Louise sẽ đuổi kịp và vượt qua Florina.
Mọi người lại tán gẫu thêm vài đề tài nữa, đến mười một mười hai giờ đêm thì bữa tiệc chúc mừng này mới bắt đầu tan.
Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi lên xe của mình, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Vừa rồi Phương Tuyết Nhi uống hơi nhiều, bây giờ đã say ngắc ngứ.
Tống Đường Huy chưa từng thấy Phương Tuyết Nhi uống nhiều như vậy. Cả gương mặt cô đều đỏ hồng lên, lông mi dài khẽ chớp chớp, không lúc nào là không hấp dẫn anh.
Từ trước đến nay anh không gần phụ nữ, nhưng đối với Phương Tuyết Nhi thì ngoại lệ. Bây giờ chỉ nhìn cô như vậy anh cũng đã có chút phản ứng.
Tống Đường Huy ép mình không được nhìn cô nữa, nếu không anh không biết mình còn có thể cầm cự được hay không.
Quay trở lại ghế lái nổ xe chạy đi. Cùng với tiếng máy nổ, Phương Tuyết Nhi ở ghế sau nói mớ một tiếng: “Ưm…”
Trong lòng anh đang cảm thấy cô đáng yêu, nhưng sau khi nghe thấy câu nói tiếp theo của cô thì cả người đều cứng lại.
Chỉ nghe thấy trong men say, cô ấp a ấp úng nói: “Mộc… Dương Hà… Mộc Dương Hà… Rốt cuộc anh có yêu em hay không…”
Giống như có một quả lựu đạn trong đầu đang nổ tung ra, toàn thân Tống Đường Huy như bị sét đánh.
Ngay cả trong lúc ngủ mơ cô cũng chưa từng có bóng dáng của Tống Đường Huy anh. Trong suy nghĩ của cô cho tới giờ chỉ có một mình Mộc Dương Hà mà thôi.
Tống Đường Huy ép mình bình tĩnh. Dù sao đối với anh, anh cũng đã quen bị cô từ chối – cô luôn từ chối anh, cho dù là phương diện nào đi chăng nữa.
Cười khổ một tiếng, cho xe chạy đưa cô về nhà.
Ôm cô lên giường rồi đắp kín chăn cho cô. Sau đó thừa dịp cô ngủ say, len lén đặt lên má cô một nụ hôn.
Cho tới bây giờ, chỉ có lúc cô ngủ say anh mới có thể lén hôn cô một cái.
Phương Tuyết Nhi, rốt cuộc em là cô gái kiểu gì? Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có được trái tim em?
…
“Sếp Mộc, đây là mức tiêu thụ của Florina quý này, mời anh xem qua.” Lục Trạch đặt tài liệu trên bàn Mộc Dương Hà, nói.
“Ừ.” Mộc Dương Hà cầm tài liệu lên, bắt đầu xem. Không bao lâu, lông mày anh liền nhíu lại.
“Chuyện gì vậy?” Anh chỉ vào con số trên bảng khai báo tài vụ hỏi. Mức tiêu thụ này hoàn toàn khác so với dự đoán trước đó của anh.
Kém quá xa.
Nói cách khác chính là mức tiêu thụ của quý này thực sự chỉ tốt hơn một chút so với trước đây thôi chứ không đạt được lợi nhuận gấp mười lần như dự trù của anh lúc đầu.
Lục Trạch thở dài một hơi, trả lời: “Sếp Mộc, mức tiêu thụ này là chính xác. Còn về nguyên nhân thì sếp Lương đã nói với tôi rồi. Những mẫu mới trước đó Florina chúng ta đã đưa ra thị trường quả thực tiêu thụ vô cùng chạy. Nhưng cùng với lúc chúng ta đưa lượt thứ hai, thứ ba ra thị trường thì kiểu mới của Louise quý này lại ra đời!”
Những đứa trẻ trong nhà trẻ hầu như đều được ba mẹ đưa đón.
Mỗi ngày nhìn những người bạn nhỏ của mình nắm tay ba mẹ về nhà, còn mình thì chỉ có thể nắm tay cô trông trẻ, trong lòng Nhạc Bảo Bối sinh ra cảm giác chênh vênh vô cùng.
Phương Tuyết Nhi đau lòng trả lời: “Nhạc Bảo Bối ngoan, đợi mẹ làm xong vụ này thì Nhạc Bảo Bối và mẹ sẽ có nhà của mình ngay rồi! Đến lúc đó mỗi ngày mẹ đều đi đón Nhạc Bảo Bối, có được không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu: “Móc tay đi, không được phép đổi ý!”
…
Nửa tháng qua đi rất nhanh, thiết kế chính của Louise cũng ra đời.
Không ngoài dự đoán, thiết kế chính tiêu thụ càng mạnh hơn so với những sản phẩm cổ điển, hiện nay đã gấp rút sản xuất đợt thứ hai thứ ba rồi.
Trong phòng làm việc, các đồng nghiệp vui vẻ thảo luận nhiệt tình xem buổi tối sẽ đi đâu ăn mừng.
Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định để người có công lớn nhất là Phương Tuyết Nhi quyết định.
Phương Tuyết Nhi tùy tiện chọn một nhà hàng hạng sang. Sau khi tan làm, mọi người liền đến đó.
Các đồng nghiệp vừa ăn cơm vừa bàn luận ồn ào.
Một đồng nghiệp nam hỏi: “Trưởng bộ phận, doanh số tiêu thụ quý này của chúng ta khá khẩm như vậy, có phải lợi nhuận của công ty sẽ gấp mấy lần so với năm rồi không?”
Trưởng bộ phận trả lời: “Đâu chỉ gấp mấy lần, mười mấy lần cũng không chừng! Trước khi Tuyết Nhi đến, chúng ta nào có thành tích như vậy chứ! Bây giờ chẳng những mức tiêu thụ của công ty tăng rất mạnh, mà giá cổ phiếu của tổng công ty chúng ta, tập đoàn Tống thị cũng tăng gấp mấy lần rồi!”
Một đồng nghiệp nữ mừng rỡ tiếp lời: “Thật sao? Vậy trưởng bộ phận, không phải Tuyết Nhi là đại ân nhân của công ty chúng ta sao?”
Trưởng bộ phận gật đầu: “Còn phải nói! Sau này mọi người đều biết rồi nhé! Chỉ cần theo Tuyết Nhi làm việc đàng hoàng thì ăn ngon uống ngon đều không phải là vấn đề!”
Phương Tuyết Nhi được khen nên có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: “Trưởng bộ phận, anh đừng khen tôi như thế, tôi không giỏi như vậy đâu.”
“Em giỏi như vậy thật đấy.”
Âm thanh này vang lên, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bàn. Ở đó, Tống Đường Huy đang đi về phía này.
Trưởng bộ phận vội vàng đứng dậy nói: “Sếp phó Tống!”
Những người khác cũng đứng lên theo, nhao nhao chăm chú nhìn vào Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy lại đi thẳng về phía Phương Tuyết Nhi.
Đi tới bên cạnh cô, anh cười kéo tay cô nói: “Tuyết Nhi, chúc mừng em nhé. Thiết kế của em bán chạy như vậy!”
Những nhân viên xung quanh ồ lên một hồi, người thông minh đều có thể nhìn ra quan hệ giữa Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy không bình thường, trong ánh mắt anh nhìn cô có sự dịu dàng ngập tràn, tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn bè.
Phương Tuyết Nhi có chút lúng túng rút tay ra, trả lời: “Không có gì, không có gì, đây là chuyện mà nhân viên của tập đoàn Tống thị như em nên làm.”
Tống Đường Huy nhìn về phía mọi người, cười nói: “Mọi người đều ngồi cả đi, không cần vì tôi tới mà câu nệ. Tôi chỉ là đúng lúc đến nhà hàng ăn tối, trùng hợp gặp mọi người nên tới tham gia náo nhiệt mà thôi. Mọi người không để ý chứ?”
Mọi người rối rít nói: “Không để ý, không để ý.”
Nhân viên phục vụ lại bê một chiếc ghế tới cho Tống Đường Huy vào bàn.
Tống Đường Huy ngồi giữa các nhân viên, không hề ra vẻ là sếp, trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ.
Điểm này không hề giống với Mộc Dương Hà vạn năm lạnh lùng băng giá kia!
Sau khi ăn uống xong xuôi, trưởng bộ phận đã ngà ngà say bắt đầu nói lung tung: “Sếp Tống, anh biết không, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp nhân viên nào có thể chịu đựng cực khổ mà lại ưu tú như Tuyết Nhi. Lần này nếu không phải là nhờ tác phẩm cô ấy thiết kế, đến cả cái ghế trưởng bộ phận này của tôi cũng ngồi không yên…”
Mọi người nhao nhao xì xào, trưởng bộ phận uống say rồi quả nhiên là không che được miệng, ngay cả chuyện riêng cũng nói ra.
Đúng là trước khi Phương Tuyết Nhi tới, toàn bộ Louise đều uể oải, cho dù là kiểu mới như thế nào, chỉ cần vừa ra mắt đều sẽ bị sản phẩm của Florina chèn ép.
Mà lần này nhờ có Phương Tuyết Nhi, Louise mới có thể tạm ổn, cũng coi như là hãnh diện một lần.
Tống Đường Huy vô cùng hiểu Phương Tuyết Nhi đã cố gắng bao nhiêu, cũng chính vì sự cố gắng của cô cho nên lần này mới thành công để Louise đứng ở vị trí ngang hàng với Florina.
Có lẽ không lâu sau đó, Louise sẽ đuổi kịp và vượt qua Florina.
Mọi người lại tán gẫu thêm vài đề tài nữa, đến mười một mười hai giờ đêm thì bữa tiệc chúc mừng này mới bắt đầu tan.
Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi lên xe của mình, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Vừa rồi Phương Tuyết Nhi uống hơi nhiều, bây giờ đã say ngắc ngứ.
Tống Đường Huy chưa từng thấy Phương Tuyết Nhi uống nhiều như vậy. Cả gương mặt cô đều đỏ hồng lên, lông mi dài khẽ chớp chớp, không lúc nào là không hấp dẫn anh.
Từ trước đến nay anh không gần phụ nữ, nhưng đối với Phương Tuyết Nhi thì ngoại lệ. Bây giờ chỉ nhìn cô như vậy anh cũng đã có chút phản ứng.
Tống Đường Huy ép mình không được nhìn cô nữa, nếu không anh không biết mình còn có thể cầm cự được hay không.
Quay trở lại ghế lái nổ xe chạy đi. Cùng với tiếng máy nổ, Phương Tuyết Nhi ở ghế sau nói mớ một tiếng: “Ưm…”
Trong lòng anh đang cảm thấy cô đáng yêu, nhưng sau khi nghe thấy câu nói tiếp theo của cô thì cả người đều cứng lại.
Chỉ nghe thấy trong men say, cô ấp a ấp úng nói: “Mộc… Dương Hà… Mộc Dương Hà… Rốt cuộc anh có yêu em hay không…”
Giống như có một quả lựu đạn trong đầu đang nổ tung ra, toàn thân Tống Đường Huy như bị sét đánh.
Ngay cả trong lúc ngủ mơ cô cũng chưa từng có bóng dáng của Tống Đường Huy anh. Trong suy nghĩ của cô cho tới giờ chỉ có một mình Mộc Dương Hà mà thôi.
Tống Đường Huy ép mình bình tĩnh. Dù sao đối với anh, anh cũng đã quen bị cô từ chối – cô luôn từ chối anh, cho dù là phương diện nào đi chăng nữa.
Cười khổ một tiếng, cho xe chạy đưa cô về nhà.
Ôm cô lên giường rồi đắp kín chăn cho cô. Sau đó thừa dịp cô ngủ say, len lén đặt lên má cô một nụ hôn.
Cho tới bây giờ, chỉ có lúc cô ngủ say anh mới có thể lén hôn cô một cái.
Phương Tuyết Nhi, rốt cuộc em là cô gái kiểu gì? Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có được trái tim em?
…
“Sếp Mộc, đây là mức tiêu thụ của Florina quý này, mời anh xem qua.” Lục Trạch đặt tài liệu trên bàn Mộc Dương Hà, nói.
“Ừ.” Mộc Dương Hà cầm tài liệu lên, bắt đầu xem. Không bao lâu, lông mày anh liền nhíu lại.
“Chuyện gì vậy?” Anh chỉ vào con số trên bảng khai báo tài vụ hỏi. Mức tiêu thụ này hoàn toàn khác so với dự đoán trước đó của anh.
Kém quá xa.
Nói cách khác chính là mức tiêu thụ của quý này thực sự chỉ tốt hơn một chút so với trước đây thôi chứ không đạt được lợi nhuận gấp mười lần như dự trù của anh lúc đầu.
Lục Trạch thở dài một hơi, trả lời: “Sếp Mộc, mức tiêu thụ này là chính xác. Còn về nguyên nhân thì sếp Lương đã nói với tôi rồi. Những mẫu mới trước đó Florina chúng ta đã đưa ra thị trường quả thực tiêu thụ vô cùng chạy. Nhưng cùng với lúc chúng ta đưa lượt thứ hai, thứ ba ra thị trường thì kiểu mới của Louise quý này lại ra đời!”