Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 140 BÙNG NỔ
CHƯƠNG 140: BÙNG NỔ
“Phương Tuyết Nhi! Bản thảo thiết kế đâu?”
Dáng vẻ đạp cửa xông vào của Tống Đạt Bằng không hề giống với tác phong mà một ông chủ nên có.
Trưởng bộ phận vội vàng đưa bản thảo thiết kế đến.
Vẫn giống lần trước, Tống Đạt Bằng không tìm ra bất cứ một lỗi nhỏ nào.
Xem một lúc lâu, ông mới nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Vậy thì cứ thế này đi! Nhanh chóng giao cho phòng sản xuất, bảo bọn họ tăng ca để làm lượt hàng đầu tiên! Còn nữa, bên phía phòng thị trường cũng bắt đầu chiến dịch quảng bá rồi! Trưởng bộ phận, những việc giao nhận này cậu đều sẽ làm chứ?”
Trưởng bộ phận gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi ạ, sếp Tống cứ yên tâm!”
Tống Đạt Bằng đặt bản thảo thiết kế lên bàn rồi vênh váo rời khỏi phòng làm việc.
Trong những ngày tiếp theo, cuối cùng Phương Tuyết Nhi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Phòng sản xuất và phòng thị trường đều tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, cố gắng để những bộ trang phục cổ điển trang quý này đạt được lượng tiêu thụ lớn.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi đến đón Nhạc Bảo Bối tan học như thường ngày. Nhưng sau khi đến nhà trẻ, cô giáo Trương nói với cô rằng Mộc Dương Hà đã đón Nhạc Bảo Bối rồi.
Khoảng thời gian này, cô và Nhạc Bảo Bối đã không hề gặp Mộc Dương Hà. Kể từ lúc Mộc Dương Hà vội vàng rời đi khi họ tham dự cuộc thi vẽ trước đó đến nay đã hơn nửa tháng rồi.
Không biết hôm nay Mộc Dương Hà đến đón Nhạc Bảo Bối là có ý gì.
Phương Tuyết Nhi vội vàng lái xe về phía biệt thự của nhà họ Mộc.
Quản gia khách sáo mời Phương Tuyết Nhi vào bên trong. Vừa vào đến cửa, cô liền nhìn thấy Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên đùi ông cụ Mộc làm nũng.
Phương Tuyết Nhi bình tĩnh nói: “Nhạc Bảo Bối, không được bất lịch sự như thế! Mau xuống khỏi chân ông ngay!”
Ông cụ Mộc phất tay rồi vừa cười vừa nói: “Không sao, không sao đâu, là ông bảo nó ngồi lên chân mình đấy.”
Nhạc Bảo Bối tủi thân nói: “Mami, đúng là ông bảo con ngồi lên đùi mà...”
Phương Tiểu Nhiên nghẹn lời, cô bước nhanh tới đó rồi nhìn Nhạc Bảo Bối: “Không phải mami đã nói với con, nếu mami chưa tới đón thì con phải ngoan ngoãn chờ ở nhà trẻ sao? Sao hôm nay con lại đi cùng chú Mộc?”
Nhạc Bảo Bối giải thích với vẻ đáng thương: “Mami, Nhạc Bảo Bối nhớ chú Mộc, cũng nhớ cả ông nữa. Nhạc Bảo Bối muốn đến chơi với ông...”
Ông cụ Mộc nhéo gương mặt nhỏ của Nhạc Bảo Bối, trên gương mặt ông hiện lên sự áy náy: “Xin lỗi cháu, Tuyết Nhi, là tại ông thực sự quá nhớ Nhạc Bảo Bối nên mới tự tiện bảo Dương Hà đến đón nó. Không ngờ cháu lại lo lắng như vậy, ông thực sự xin lỗi...”
Nhìn dáng vẻ áy náy của ông cụ Mộc, Phương Tuyết Nhi lập tức cảm thấy hối hận, cô đã nói quá nặng lời rồi. Cô trả lời ông: “À, không sao đâu ạ! Nếu như sau này ông nhớ Nhạc Bảo Bối thì chỉ cần nói với cháu một tiếng là được ạ.”
Ông cụ Mộc gật đầu, Mộc Dương Hà từ trên tầng đi xuống.
Nhạc Bảo Bối lập tức tuột xuống khỏi đùi ông cụ Mộc rồi chạy đến trước balo của mình, mở nó ra sau đó lấy bức tranh từ bên trong.
Cậu bé đưa bức tranh đến trước mặt Mộc Dương Hà rồi vui vẻ nói: “Chú Mộc, lần trước bức tranh của Nhạc Bảo Bối đạt được giải nhất! Đây là bức tranh mà Nhạc Bảo Bối vẽ, cháu muốn tặng cho chú!”
Trái tim của Mộc Dương Hà hơi chấn động, anh nhận lấy bức tranh. Lúc nhìn thấy nội dung bên trong, nơi nào đó trong lòng anh bỗng nhiên trở nên mềm mại vô cùng.
Nhạc Bảo Bối vui vẻ nói: “Chú Mộc, đây là bức tranh Nhạc Bảo Bối vẽ chú và mami đấy!”
Mộc Dương Hà cầm bức tranh trong tay giống như thế cầm một vật báu quý hiếm trên đời vậy.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều những bảo vật quý hiếm, nhưng chúng đều không thể sánh với bức tranh quý giá tràn đầy ngây thơ chất phác trước mặt.
Mộc Dương Hà nghiêm túc nói: “Ừm, chú nhận bức tranh này nhé, cảm ơn Nhạc Bảo Bối.”
Nhạc Bảo Bối chơi cùng ông cụ Mộc đến khuya. Trên đường trở về, cậu bé ngủ ngon lành trên băng ghế sau trong xe của Mộc Dương Hà.
Không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, để phá vỡ sự lúng túng này, Phương Tuyết Nhi lên tiếng: “À, lần trước anh đi vội vàng thế?”
Ai mà biết được vừa nói câu này, cô lập tức cảm thấy bầu không khí càng trở nên lúng túng.
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm, An Ly xảy ra chút chuyện, tôi cần phải quay về ngay lập tức.”
Thì ra là lại vì An Ly. Chỉ cần là chuyện liên quan đến An Ly, Mộc Dương Hà có thể bỏ hết những việc đang làm lại để chạy đến.
Mối tình đầu đúng thật là mối tình đầu, cuối cùng anh vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Phương Tuyết Nhi che giấu tâm sự: “Ừm, tôi hiểu rồi, tôi chỉ thay mặt Nhạc Bảo Bối hỏi anh một tiếng mà thôi, dù sao lúc đó anh cũng cùng thằng bé đến tham gia cuộc thi.”
Mộc Dương Hà không nói gì, anh dừng xe dưới tầng nhà cô. Thấy cô bế Nhạc Bảo Bối lên tầng, trong lòng anh lại có xúc động muốn đi lên cùng cô.
Sự kiện bộ sưu tập mới nhất trong quý này của Louise được tung ra thị trường đã lập tức tạo nên làn sóng mua sắm mãnh liệt. Từ những cô gái mười mấy tuổi đến những bà mẹ ba mươi, bốn mươi đều vung tay tranh nhau mua cho mình một bộ trang phục kiểu cổ điển của Louise.
Nhìn thấy mức tiêu thụ tăng lên không ngừng, đôi mắt trưởng bộ phận cười vui đến mức híp lại thành một đường chỉ.
Trưởng bộ phận đi đến trước bàn làm việc của Phương Tuyết Nhi, cười tủm tỉm nói: “Tuyết Nhi à, em đúng là giỏi thật! Bộ sưu tập cổ điển đã bùng nổ rồi, bây giờ chúng ta đang gấp rút sản xuất lượt hàng thứ hai. Đúng rồi, bộ sưu tập mới chính cũng sắp tung ra thị trường rồi, tin rằng đến lúc đó, khách hàng sẽ lại dậy sóng!”
Phương Tuyết Nhi rất hài lòng với thành tích của bản thân, kết quả như bây giờ rất xứng đáng với nỗi vất vả thức đêm thức hôm để hoàn thành bản thiết kế lúc đó.
Trưởng bộ phận nói tiếp: “Tuyết Nhi à, nếu như bộ sưu tập chính cũng bùng nổ như bộ sưu tập cổ điển này thì tiền thưởng năm nay của em chắc chắn có thể tăng gấp mấy lần! Con số đó sẽ đủ để em mua một căn nhà!”
Căn nhà?
Hai từ “căn nhà” mà giám đốc bộ phận nói vốn chỉ là để hình dung số tiền thưởng rất nhiều. Nhưng khi nghe thấy hai từ này, đáy lòng Phương Tuyết Nhi lại không khỏi gợn sóng.
Nhiều năm qua, cô mang Nhạc Bảo Bối bôn ba khắp nơi, không có chỗ ở cố định, chỉ luôn thuê nhà sống qua ngày. Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện cho Nhạc Bảo Bối một ngôi nhà yên ổn, chỉ là điều kiện kinh tế hiện tại của cô không cho phép.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa rồi. Nếu như khoản tiền thưởng kếch xù thì cô có thể dùng nó để mua nhà. Cô và Nhạc Bảo Bối sẽ có một căn nhà ấm áp và yên ổn ở thành phố này.
Điều này đã tiếp thêm sức mạnh cho Phương Tuyết Nhi, cô tràn đầy tự tin nói với trưởng bộ phận: “Trưởng bộ phận, anh cứ yên tâm! Bộ sưu tập chính nhất định sẽ có lượng tiêu thụ lớn hơn cả bộ sưu tập cổ điển! Tôi có lòng tin!”
Trưởng bộ phận nhìn cô với ánh mắt kiên định, anh bày tỏ lòng tin đối với cô.
Phương Tuyết Nhi quyết định, những ngày tháng sau này, cô sẽ không còn nhàn rỗi nữa. Cô phải tự mình đến nhà xưởng để trao đổi với người phụ trách sản xuất để bộ sưu tập chính có chất lượng tốt nhất và kiểu dáng đẹp nhất trước khi tung ra thị trường.
Nghĩ vậy, Phương Tuyết Nhi lập tức cảm thấy hăng hái vô cùng. Cô chủ động xin trưởng bộ phận cho tự mình ra tay, trưởng bộ phận vui vẻ chấp nhận.
Vì muốn chuyên tâm làm việc nên Phương Tuyết Nhi đã thuê một người trông trẻ để đưa Nhạc Bảo Bối đi học và đón cậu bé về nhà, nấu cơm cho cậu bé ăn, nhưng tối đến thì không ngủ lại nhà.
Đêm khuya, lúc Phương Tuyết Nhi lê thân hình mệt mỏi về nhà thì Nhạc Bảo Bối đã ngủ rồi. Phương Tuyết Nhi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé làm cậu bé tỉnh dậy.
Nhạc Bảo Bối mơ màng nói: “Mami, đừng thức quá khuya nhé, nếu không mami sẽ bị ốm đấy...”
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Con yên tâm đi, Nhạc Bảo Bối, mami tắm một cái rồi quay về đi ngủ ngay.”
Nhạc Bảo Bối bỗng dưng khóc thảm thiết, cậu bé lẩm bẩm: “Mami, Nhạc Bảo Bối không thích cô trông trẻ đến đón đâu, con muốn mami đến đón con về cơ...”
“Phương Tuyết Nhi! Bản thảo thiết kế đâu?”
Dáng vẻ đạp cửa xông vào của Tống Đạt Bằng không hề giống với tác phong mà một ông chủ nên có.
Trưởng bộ phận vội vàng đưa bản thảo thiết kế đến.
Vẫn giống lần trước, Tống Đạt Bằng không tìm ra bất cứ một lỗi nhỏ nào.
Xem một lúc lâu, ông mới nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Vậy thì cứ thế này đi! Nhanh chóng giao cho phòng sản xuất, bảo bọn họ tăng ca để làm lượt hàng đầu tiên! Còn nữa, bên phía phòng thị trường cũng bắt đầu chiến dịch quảng bá rồi! Trưởng bộ phận, những việc giao nhận này cậu đều sẽ làm chứ?”
Trưởng bộ phận gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi ạ, sếp Tống cứ yên tâm!”
Tống Đạt Bằng đặt bản thảo thiết kế lên bàn rồi vênh váo rời khỏi phòng làm việc.
Trong những ngày tiếp theo, cuối cùng Phương Tuyết Nhi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Phòng sản xuất và phòng thị trường đều tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, cố gắng để những bộ trang phục cổ điển trang quý này đạt được lượng tiêu thụ lớn.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi đến đón Nhạc Bảo Bối tan học như thường ngày. Nhưng sau khi đến nhà trẻ, cô giáo Trương nói với cô rằng Mộc Dương Hà đã đón Nhạc Bảo Bối rồi.
Khoảng thời gian này, cô và Nhạc Bảo Bối đã không hề gặp Mộc Dương Hà. Kể từ lúc Mộc Dương Hà vội vàng rời đi khi họ tham dự cuộc thi vẽ trước đó đến nay đã hơn nửa tháng rồi.
Không biết hôm nay Mộc Dương Hà đến đón Nhạc Bảo Bối là có ý gì.
Phương Tuyết Nhi vội vàng lái xe về phía biệt thự của nhà họ Mộc.
Quản gia khách sáo mời Phương Tuyết Nhi vào bên trong. Vừa vào đến cửa, cô liền nhìn thấy Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên đùi ông cụ Mộc làm nũng.
Phương Tuyết Nhi bình tĩnh nói: “Nhạc Bảo Bối, không được bất lịch sự như thế! Mau xuống khỏi chân ông ngay!”
Ông cụ Mộc phất tay rồi vừa cười vừa nói: “Không sao, không sao đâu, là ông bảo nó ngồi lên chân mình đấy.”
Nhạc Bảo Bối tủi thân nói: “Mami, đúng là ông bảo con ngồi lên đùi mà...”
Phương Tiểu Nhiên nghẹn lời, cô bước nhanh tới đó rồi nhìn Nhạc Bảo Bối: “Không phải mami đã nói với con, nếu mami chưa tới đón thì con phải ngoan ngoãn chờ ở nhà trẻ sao? Sao hôm nay con lại đi cùng chú Mộc?”
Nhạc Bảo Bối giải thích với vẻ đáng thương: “Mami, Nhạc Bảo Bối nhớ chú Mộc, cũng nhớ cả ông nữa. Nhạc Bảo Bối muốn đến chơi với ông...”
Ông cụ Mộc nhéo gương mặt nhỏ của Nhạc Bảo Bối, trên gương mặt ông hiện lên sự áy náy: “Xin lỗi cháu, Tuyết Nhi, là tại ông thực sự quá nhớ Nhạc Bảo Bối nên mới tự tiện bảo Dương Hà đến đón nó. Không ngờ cháu lại lo lắng như vậy, ông thực sự xin lỗi...”
Nhìn dáng vẻ áy náy của ông cụ Mộc, Phương Tuyết Nhi lập tức cảm thấy hối hận, cô đã nói quá nặng lời rồi. Cô trả lời ông: “À, không sao đâu ạ! Nếu như sau này ông nhớ Nhạc Bảo Bối thì chỉ cần nói với cháu một tiếng là được ạ.”
Ông cụ Mộc gật đầu, Mộc Dương Hà từ trên tầng đi xuống.
Nhạc Bảo Bối lập tức tuột xuống khỏi đùi ông cụ Mộc rồi chạy đến trước balo của mình, mở nó ra sau đó lấy bức tranh từ bên trong.
Cậu bé đưa bức tranh đến trước mặt Mộc Dương Hà rồi vui vẻ nói: “Chú Mộc, lần trước bức tranh của Nhạc Bảo Bối đạt được giải nhất! Đây là bức tranh mà Nhạc Bảo Bối vẽ, cháu muốn tặng cho chú!”
Trái tim của Mộc Dương Hà hơi chấn động, anh nhận lấy bức tranh. Lúc nhìn thấy nội dung bên trong, nơi nào đó trong lòng anh bỗng nhiên trở nên mềm mại vô cùng.
Nhạc Bảo Bối vui vẻ nói: “Chú Mộc, đây là bức tranh Nhạc Bảo Bối vẽ chú và mami đấy!”
Mộc Dương Hà cầm bức tranh trong tay giống như thế cầm một vật báu quý hiếm trên đời vậy.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều những bảo vật quý hiếm, nhưng chúng đều không thể sánh với bức tranh quý giá tràn đầy ngây thơ chất phác trước mặt.
Mộc Dương Hà nghiêm túc nói: “Ừm, chú nhận bức tranh này nhé, cảm ơn Nhạc Bảo Bối.”
Nhạc Bảo Bối chơi cùng ông cụ Mộc đến khuya. Trên đường trở về, cậu bé ngủ ngon lành trên băng ghế sau trong xe của Mộc Dương Hà.
Không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, để phá vỡ sự lúng túng này, Phương Tuyết Nhi lên tiếng: “À, lần trước anh đi vội vàng thế?”
Ai mà biết được vừa nói câu này, cô lập tức cảm thấy bầu không khí càng trở nên lúng túng.
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm, An Ly xảy ra chút chuyện, tôi cần phải quay về ngay lập tức.”
Thì ra là lại vì An Ly. Chỉ cần là chuyện liên quan đến An Ly, Mộc Dương Hà có thể bỏ hết những việc đang làm lại để chạy đến.
Mối tình đầu đúng thật là mối tình đầu, cuối cùng anh vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Phương Tuyết Nhi che giấu tâm sự: “Ừm, tôi hiểu rồi, tôi chỉ thay mặt Nhạc Bảo Bối hỏi anh một tiếng mà thôi, dù sao lúc đó anh cũng cùng thằng bé đến tham gia cuộc thi.”
Mộc Dương Hà không nói gì, anh dừng xe dưới tầng nhà cô. Thấy cô bế Nhạc Bảo Bối lên tầng, trong lòng anh lại có xúc động muốn đi lên cùng cô.
Sự kiện bộ sưu tập mới nhất trong quý này của Louise được tung ra thị trường đã lập tức tạo nên làn sóng mua sắm mãnh liệt. Từ những cô gái mười mấy tuổi đến những bà mẹ ba mươi, bốn mươi đều vung tay tranh nhau mua cho mình một bộ trang phục kiểu cổ điển của Louise.
Nhìn thấy mức tiêu thụ tăng lên không ngừng, đôi mắt trưởng bộ phận cười vui đến mức híp lại thành một đường chỉ.
Trưởng bộ phận đi đến trước bàn làm việc của Phương Tuyết Nhi, cười tủm tỉm nói: “Tuyết Nhi à, em đúng là giỏi thật! Bộ sưu tập cổ điển đã bùng nổ rồi, bây giờ chúng ta đang gấp rút sản xuất lượt hàng thứ hai. Đúng rồi, bộ sưu tập mới chính cũng sắp tung ra thị trường rồi, tin rằng đến lúc đó, khách hàng sẽ lại dậy sóng!”
Phương Tuyết Nhi rất hài lòng với thành tích của bản thân, kết quả như bây giờ rất xứng đáng với nỗi vất vả thức đêm thức hôm để hoàn thành bản thiết kế lúc đó.
Trưởng bộ phận nói tiếp: “Tuyết Nhi à, nếu như bộ sưu tập chính cũng bùng nổ như bộ sưu tập cổ điển này thì tiền thưởng năm nay của em chắc chắn có thể tăng gấp mấy lần! Con số đó sẽ đủ để em mua một căn nhà!”
Căn nhà?
Hai từ “căn nhà” mà giám đốc bộ phận nói vốn chỉ là để hình dung số tiền thưởng rất nhiều. Nhưng khi nghe thấy hai từ này, đáy lòng Phương Tuyết Nhi lại không khỏi gợn sóng.
Nhiều năm qua, cô mang Nhạc Bảo Bối bôn ba khắp nơi, không có chỗ ở cố định, chỉ luôn thuê nhà sống qua ngày. Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện cho Nhạc Bảo Bối một ngôi nhà yên ổn, chỉ là điều kiện kinh tế hiện tại của cô không cho phép.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa rồi. Nếu như khoản tiền thưởng kếch xù thì cô có thể dùng nó để mua nhà. Cô và Nhạc Bảo Bối sẽ có một căn nhà ấm áp và yên ổn ở thành phố này.
Điều này đã tiếp thêm sức mạnh cho Phương Tuyết Nhi, cô tràn đầy tự tin nói với trưởng bộ phận: “Trưởng bộ phận, anh cứ yên tâm! Bộ sưu tập chính nhất định sẽ có lượng tiêu thụ lớn hơn cả bộ sưu tập cổ điển! Tôi có lòng tin!”
Trưởng bộ phận nhìn cô với ánh mắt kiên định, anh bày tỏ lòng tin đối với cô.
Phương Tuyết Nhi quyết định, những ngày tháng sau này, cô sẽ không còn nhàn rỗi nữa. Cô phải tự mình đến nhà xưởng để trao đổi với người phụ trách sản xuất để bộ sưu tập chính có chất lượng tốt nhất và kiểu dáng đẹp nhất trước khi tung ra thị trường.
Nghĩ vậy, Phương Tuyết Nhi lập tức cảm thấy hăng hái vô cùng. Cô chủ động xin trưởng bộ phận cho tự mình ra tay, trưởng bộ phận vui vẻ chấp nhận.
Vì muốn chuyên tâm làm việc nên Phương Tuyết Nhi đã thuê một người trông trẻ để đưa Nhạc Bảo Bối đi học và đón cậu bé về nhà, nấu cơm cho cậu bé ăn, nhưng tối đến thì không ngủ lại nhà.
Đêm khuya, lúc Phương Tuyết Nhi lê thân hình mệt mỏi về nhà thì Nhạc Bảo Bối đã ngủ rồi. Phương Tuyết Nhi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé làm cậu bé tỉnh dậy.
Nhạc Bảo Bối mơ màng nói: “Mami, đừng thức quá khuya nhé, nếu không mami sẽ bị ốm đấy...”
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Con yên tâm đi, Nhạc Bảo Bối, mami tắm một cái rồi quay về đi ngủ ngay.”
Nhạc Bảo Bối bỗng dưng khóc thảm thiết, cậu bé lẩm bẩm: “Mami, Nhạc Bảo Bối không thích cô trông trẻ đến đón đâu, con muốn mami đến đón con về cơ...”