Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 139 BÍ MẬT CỦA NHẠC BẢO NHI
CHƯƠNG 139: BÍ MẬT CỦA NHẠC BẢO NHI
Thành phố H.
Vừa xuống khỏi máy bay, Mộc Dương Hà chạy một mạch đến tập đoàn Florina, Lương Vỹ Lộc đã ở đó chờ anh rồi.
Nhìn thấy Lương Vỹ Lộc, anh liền hỏi: “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Lương Vỹ Lộc gật đầu, anh ấy lấy ra một tờ chi phiếu. Mộc Dương Hà nhanh chóng ký tên lên. Số tiền trên tờ chi phiếu vừa vặn 350 tỷ.
Mộc Dương Hà không có ý định báo cảnh sát, bởi vì anh không thể nào quên được dáng vẻ lúc chết của mẹ mình cách đây nhiều năm.
Lúc đó, nếu như có thể thẳng tay đưa tiền chuộc, không truy cứu trách nhiệm thì mẹ anh chắc cũng sẽ không chết.
Đến góc đường đã hẹn, Lương Vỹ Lộc đặt tờ chi phiếu vào một chiếc ví rồi mở thùng rác ra, cho vào bên trong. Chiếc thùng trống trơn, không hề có chút rác thải nào trong đó, có lẽ do bọn bắt cóc cố ý chuẩn bị.
Sau khi làm xong mọi việc, Mộ Dương Hà và Lương Vỹ Lộc không hề rời khỏi đó. Hai người họ mang theo đám vệ sĩ núp vào trong một góc tường khuất tầm nhìn.
Chỉ một lúc sau, phía đầu kia của con đường xuất hiện một bóng người. Bóng người đó chầm chậm tiến lại gần, lúc này Mộc Dương Hà mới phát hiện ra, đó chính là An Ly đang ngồi trên chiếc xe lăn!
Hình như đó là một chiếc xe lăn tự động, nó chở An Ly đi về phía bên này. Mộc Dương Hà không nhịn thêm được nữa, anh vội vàng xông thẳng ra ngoài.
Lúc đến trước mặt, anh mới phát hiện ra An Ly đã hôn mê rồi. Miệng của cô bị dán lại, tay chân đều bị trói chặt vào xe lăn bằng dây thừng.
Mộ Dương Hà đau lòng hét lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến đây giúp đi!”
Lương Vỹ Lộc và đám vệ sĩ đều xông tới, bọn họ vội vàng cởi toàn bộ dây thừng trên người An Ly ra.
Mộc Dương Hà bế An Ly dậy rồi đi về phía xe của mình.
Lương Vỹ Lộc thì bảo đám vệ sĩ đi đến bên cạnh thùng rác xem thử tờ chi phiếu có còn ở đấy nữa không.
Quả nhiên, tờ chi phiếu đã biến mất!
Lúc này Mộc Dương Hà quá nôn nóng xông ra ngoài khiến cho vị trí của họ bị lộ. Sau đó, Lương Vỹ Lộc và đám vệ sĩ cũng đều đến giúp An Ly cởi trói nên không ai để ý đến động tĩnh phía bên chiếc thùng rác cả.
Vậy nên có lẽ bọn bắt cóc đã nhân lúc họ không để ý, lén lút lấy tờ chi phiếu đi rồi.
Trong biệt thự của Mộc Dương Hà, bác sĩ gia đình bận rộn mãi mới có thể làm cho tình trạng của An Ly ổn định lại.
Bác Sĩ nói với Mộc Dương Hà: “Anh Mộc, cô An Ly chỉ hít phải một ít thuốc mê thôi. Bây giờ, tôi đã rửa sạch hết tất cả những chất độc còn lại trong cơ thể cô ấy rồi. Có lẽ chỉ một lúc nữa, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Mộc Dương Hà gật đầu. Sau khi bác sĩ rời khỏi biệt thự, anh ngồi xuống bên giường An Ly nằm, nhẹ nhàng đặt bàn tay cô vào trong tay mình.
Trước đây, cô lặng lẽ ra đi, anh đã tìm cô rất lâu nhưng vẫn không có chút tin tức gì.
Bây giờ cô lại quay về, nhưng hai chân cô đã bại liệt rồi.
Anh không thể nào đoán được mấy năm qua cô đã trải qua những chuyện gì.
Nhưng bây giờ, lại vì sơ suất của anh mà cô bị bắt cóc. Mặc dù không biết rốt cuộc ai là người bắt cóc cô, nhưng quả thực anh cũng có lỗi, là vì anh không bảo vệ tốt cho cô.
Bàn tay của An Ly cử động, cô tỉnh lại rồi.
“Dương Hà...” Đôi môi cô trắng bệch, hơn nữa nhìn có vẻ rất khô.
Mộc Dương Hà đè cơ thể đang muốn ngồi dậy của cô xuống, anh đau lòng thốt lên: “Em đừng động đậy, tôi đi rót nước cho em.”
Sau khi rót nước xong, anh dùng một tay từ từ đỡ An Ly ngồi dậy. Anh đưa cốc đến bên môi cô, cô 'ừng ực' uống hết toàn bộ nước bên trong.
Sau khi uống nước, giọng nói của An Ly đã không còn khàn như trước nữa, cô yếu ớt tựa vào thành giường, mệt mỏi nói: “Dương Hà, em xin lỗi... vì em mà anh đã phải vội vàng quay về...”
Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn áy náy với anh.
Mộc Dương Hà càng thêm đau lòng: “An Ly, em đừng nói thế nữa được không? Đối với tôi, em là quan trọng nhất. Ngoài em ra, bất cứ thứ gì, bất cứ chuyện gì cũng không đáng nhắc đến.”
An Ly lắc đầu: “Em xin lỗi, Dương Hà, em không thể chăm sóc tốt cho bản thân, lại còn khiến anh phải lo lắng...”
Mộc Dương Du xoa trán vỗ về cô, anh thấp giọng: “An Ly, em có biết người bắt cóc em là ai không?”
Anh muốn khiến cho những người kia lập tức biến mất! Hoàn toàn biến mất!
An Ly lắc đầu, cô cười khổ một tiếng: “Em cũng không biết... Tối hôm đó, em tăng ca đến khuya, lúc vừa ra khỏi cửa công ty thì liền bị ai đó bịt chặt miệng từ sau lưng, sau đó em ngất đi. Lúc tỉnh lại, em thấy mình đang nằm trong một căn phòng rất tối. Dương Hà, em rất sợ... Vẫn may là anh đã trở về...”
Xem ra, cô vẫn còn chưa biết vì cứu cô mà Mộc Dương Hà đã phải bỏ ra 350 tỷ. Anh cũng không định để cô biết chuyện này.
Cơ thể cô dựa vào lồng ngực anh, ngay cả tiếng hít thở cũng rất yếu ớt.
Mộc Dương Hà cúi đầu, anh hôn lên trán cô rồi nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ ở đây với em chứ không đi đâu cả.”
Cô gật đầu rồi nằm thẳng xuống giường, sau đó rúc người vào trong chăn.
Lúc Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối về đến nhà thì trời đã tối rồi. Sau khi cởi hết đồ đạc trên người ra, cô đi vào phòng tắm thoải mái ngâm mình.
Không biết cái tên Mộc Dương Hà đấy đi đâu rồi... Bây giờ anh đang làm gì?
Cứ suy nghĩ miên man nên suýt chút nữa Phương Tuyết Nhi thụt cả đầu vào trong bồn tắm. Sao bỗng dưng cô lại nhớ đến tên vô lại đó chứ?
Anh đã vứt bỏ cô và Nhạc Bảo Bối không phải chỉ một hai lần. Chỉ cần vừa có việc gì đó, anh sẽ vứt bỏ hai người họ đầu tiên.
Có lẽ trong lòng anh, hai mẹ con họ có cũng được mà không có cũng chẳng sao!
Phương Tuyết Nhi không nhịn được mà thầm mắng bản thân một trận ra trò: Phương Tuyết Nhi, mày thật ngốc! Rõ ràng biết Mộc Dương Hà không để ý đến hai mẹ con mày, thế mà còn bị tấm lòng giả dối của hắn làm cho cảm động! Phương Tuyết Nhi, mày mau tỉnh lại đi! Đừng có mơ mộng nữa!
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng ngủ xem Nhạc Bảo Bối thế nào. Ý thức của cậu bé đã trở nên mơ hồ nhưng cậu vẫn cố gắng để thức.
Thấy Phương Tuyết Nhi đến, Nhạc Bảo Bối dụi đôi mắt lim dim, cậu bé lấy bức tranh trên đầu giường rồi đưa cho cô, mơ mơ màng màng nói: “Mami, đây là tác phẩm đầu tiên mà Nhạc Bảo Bối giành được vị trí quán quân! Con tặng cho mami làm vật kỷ niệm đấy!”
Chẳng trách trên đường về nhà, Nhạc Bảo Bối rất muốn kéo cô vào tiệm in, photo thành hai bản giống hệt nhau. Thì ra là muốn tặng lại bức này cho cô.
Phương Tuyết Nhi nhận lấy bức tranh, cô cười tủm tỉm rồi hỏi: “Thế bức còn lại Nhạc Bảo Bối muốn tặng ai?”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu, cậu bé nói bằng giọng thần bí: “Đây là một bí mật, con không nói cho mami đâu.”
Phương Tuyết Nhi cười cười, cô kéo chăn giúp cậu bé. Sau khi tắt đèn trong phòng, cô quay về phòng đọc sách.
Cô đã hoàn thành xong số bản thảo thiết kế kiểu cổ điển quý này của Louise từ hôm kia rồi. Chính vì lý do này nên cô mới có thể giành thời gian đến tham dự cuộc thi cùng với Nhạc Bảo Bối.
Đối với những nhà thiết kế bình thường, muốn hoàn thành tám bộ trang phục trong vòng một tuần thực sự rất khó.
Nhưng cô không phải là một nhà thiết kế bình thường! Với một sinh viên xuất sắc có thành tích tốt nghiệp đại học đứng thứ hai trong nước thì chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó cô chứ!
Bây giờ, cô chỉ cần kiểm tra lại chỗ bản thảo đó một chút rồi ngày mai đến giao cho trưởng bộ phận là được.
Sau khi kiểm tra xong, cô lên giường đi ngủ!
Phương Tuyết Nhi rất có lòng tin với tác phẩm của mình, những bộ trang phục kinh điển này chắc chắn sẽ vượt qua Florina!
Sáng sớm hôm sau, Phương Tuyết Nhi đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ trước.
Sau đó cô vội vàng đến công ty, dưới ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp trong toàn công ty, cô giao toàn bộ bản thảo thiết kế cho trưởng bộ phận.
Thấy thấy bản thảo thiết kế của cô, trưởng bộ phận rất hài lòng, đang định khen ngợi Phương Tuyết Nhi mấy câu thì cánh cửa của phòng làm việc liền bị ai đó đạp văng ra.
Thành phố H.
Vừa xuống khỏi máy bay, Mộc Dương Hà chạy một mạch đến tập đoàn Florina, Lương Vỹ Lộc đã ở đó chờ anh rồi.
Nhìn thấy Lương Vỹ Lộc, anh liền hỏi: “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Lương Vỹ Lộc gật đầu, anh ấy lấy ra một tờ chi phiếu. Mộc Dương Hà nhanh chóng ký tên lên. Số tiền trên tờ chi phiếu vừa vặn 350 tỷ.
Mộc Dương Hà không có ý định báo cảnh sát, bởi vì anh không thể nào quên được dáng vẻ lúc chết của mẹ mình cách đây nhiều năm.
Lúc đó, nếu như có thể thẳng tay đưa tiền chuộc, không truy cứu trách nhiệm thì mẹ anh chắc cũng sẽ không chết.
Đến góc đường đã hẹn, Lương Vỹ Lộc đặt tờ chi phiếu vào một chiếc ví rồi mở thùng rác ra, cho vào bên trong. Chiếc thùng trống trơn, không hề có chút rác thải nào trong đó, có lẽ do bọn bắt cóc cố ý chuẩn bị.
Sau khi làm xong mọi việc, Mộ Dương Hà và Lương Vỹ Lộc không hề rời khỏi đó. Hai người họ mang theo đám vệ sĩ núp vào trong một góc tường khuất tầm nhìn.
Chỉ một lúc sau, phía đầu kia của con đường xuất hiện một bóng người. Bóng người đó chầm chậm tiến lại gần, lúc này Mộc Dương Hà mới phát hiện ra, đó chính là An Ly đang ngồi trên chiếc xe lăn!
Hình như đó là một chiếc xe lăn tự động, nó chở An Ly đi về phía bên này. Mộc Dương Hà không nhịn thêm được nữa, anh vội vàng xông thẳng ra ngoài.
Lúc đến trước mặt, anh mới phát hiện ra An Ly đã hôn mê rồi. Miệng của cô bị dán lại, tay chân đều bị trói chặt vào xe lăn bằng dây thừng.
Mộ Dương Hà đau lòng hét lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến đây giúp đi!”
Lương Vỹ Lộc và đám vệ sĩ đều xông tới, bọn họ vội vàng cởi toàn bộ dây thừng trên người An Ly ra.
Mộc Dương Hà bế An Ly dậy rồi đi về phía xe của mình.
Lương Vỹ Lộc thì bảo đám vệ sĩ đi đến bên cạnh thùng rác xem thử tờ chi phiếu có còn ở đấy nữa không.
Quả nhiên, tờ chi phiếu đã biến mất!
Lúc này Mộc Dương Hà quá nôn nóng xông ra ngoài khiến cho vị trí của họ bị lộ. Sau đó, Lương Vỹ Lộc và đám vệ sĩ cũng đều đến giúp An Ly cởi trói nên không ai để ý đến động tĩnh phía bên chiếc thùng rác cả.
Vậy nên có lẽ bọn bắt cóc đã nhân lúc họ không để ý, lén lút lấy tờ chi phiếu đi rồi.
Trong biệt thự của Mộc Dương Hà, bác sĩ gia đình bận rộn mãi mới có thể làm cho tình trạng của An Ly ổn định lại.
Bác Sĩ nói với Mộc Dương Hà: “Anh Mộc, cô An Ly chỉ hít phải một ít thuốc mê thôi. Bây giờ, tôi đã rửa sạch hết tất cả những chất độc còn lại trong cơ thể cô ấy rồi. Có lẽ chỉ một lúc nữa, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Mộc Dương Hà gật đầu. Sau khi bác sĩ rời khỏi biệt thự, anh ngồi xuống bên giường An Ly nằm, nhẹ nhàng đặt bàn tay cô vào trong tay mình.
Trước đây, cô lặng lẽ ra đi, anh đã tìm cô rất lâu nhưng vẫn không có chút tin tức gì.
Bây giờ cô lại quay về, nhưng hai chân cô đã bại liệt rồi.
Anh không thể nào đoán được mấy năm qua cô đã trải qua những chuyện gì.
Nhưng bây giờ, lại vì sơ suất của anh mà cô bị bắt cóc. Mặc dù không biết rốt cuộc ai là người bắt cóc cô, nhưng quả thực anh cũng có lỗi, là vì anh không bảo vệ tốt cho cô.
Bàn tay của An Ly cử động, cô tỉnh lại rồi.
“Dương Hà...” Đôi môi cô trắng bệch, hơn nữa nhìn có vẻ rất khô.
Mộc Dương Hà đè cơ thể đang muốn ngồi dậy của cô xuống, anh đau lòng thốt lên: “Em đừng động đậy, tôi đi rót nước cho em.”
Sau khi rót nước xong, anh dùng một tay từ từ đỡ An Ly ngồi dậy. Anh đưa cốc đến bên môi cô, cô 'ừng ực' uống hết toàn bộ nước bên trong.
Sau khi uống nước, giọng nói của An Ly đã không còn khàn như trước nữa, cô yếu ớt tựa vào thành giường, mệt mỏi nói: “Dương Hà, em xin lỗi... vì em mà anh đã phải vội vàng quay về...”
Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn áy náy với anh.
Mộc Dương Hà càng thêm đau lòng: “An Ly, em đừng nói thế nữa được không? Đối với tôi, em là quan trọng nhất. Ngoài em ra, bất cứ thứ gì, bất cứ chuyện gì cũng không đáng nhắc đến.”
An Ly lắc đầu: “Em xin lỗi, Dương Hà, em không thể chăm sóc tốt cho bản thân, lại còn khiến anh phải lo lắng...”
Mộc Dương Du xoa trán vỗ về cô, anh thấp giọng: “An Ly, em có biết người bắt cóc em là ai không?”
Anh muốn khiến cho những người kia lập tức biến mất! Hoàn toàn biến mất!
An Ly lắc đầu, cô cười khổ một tiếng: “Em cũng không biết... Tối hôm đó, em tăng ca đến khuya, lúc vừa ra khỏi cửa công ty thì liền bị ai đó bịt chặt miệng từ sau lưng, sau đó em ngất đi. Lúc tỉnh lại, em thấy mình đang nằm trong một căn phòng rất tối. Dương Hà, em rất sợ... Vẫn may là anh đã trở về...”
Xem ra, cô vẫn còn chưa biết vì cứu cô mà Mộc Dương Hà đã phải bỏ ra 350 tỷ. Anh cũng không định để cô biết chuyện này.
Cơ thể cô dựa vào lồng ngực anh, ngay cả tiếng hít thở cũng rất yếu ớt.
Mộc Dương Hà cúi đầu, anh hôn lên trán cô rồi nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ ở đây với em chứ không đi đâu cả.”
Cô gật đầu rồi nằm thẳng xuống giường, sau đó rúc người vào trong chăn.
Lúc Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối về đến nhà thì trời đã tối rồi. Sau khi cởi hết đồ đạc trên người ra, cô đi vào phòng tắm thoải mái ngâm mình.
Không biết cái tên Mộc Dương Hà đấy đi đâu rồi... Bây giờ anh đang làm gì?
Cứ suy nghĩ miên man nên suýt chút nữa Phương Tuyết Nhi thụt cả đầu vào trong bồn tắm. Sao bỗng dưng cô lại nhớ đến tên vô lại đó chứ?
Anh đã vứt bỏ cô và Nhạc Bảo Bối không phải chỉ một hai lần. Chỉ cần vừa có việc gì đó, anh sẽ vứt bỏ hai người họ đầu tiên.
Có lẽ trong lòng anh, hai mẹ con họ có cũng được mà không có cũng chẳng sao!
Phương Tuyết Nhi không nhịn được mà thầm mắng bản thân một trận ra trò: Phương Tuyết Nhi, mày thật ngốc! Rõ ràng biết Mộc Dương Hà không để ý đến hai mẹ con mày, thế mà còn bị tấm lòng giả dối của hắn làm cho cảm động! Phương Tuyết Nhi, mày mau tỉnh lại đi! Đừng có mơ mộng nữa!
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng ngủ xem Nhạc Bảo Bối thế nào. Ý thức của cậu bé đã trở nên mơ hồ nhưng cậu vẫn cố gắng để thức.
Thấy Phương Tuyết Nhi đến, Nhạc Bảo Bối dụi đôi mắt lim dim, cậu bé lấy bức tranh trên đầu giường rồi đưa cho cô, mơ mơ màng màng nói: “Mami, đây là tác phẩm đầu tiên mà Nhạc Bảo Bối giành được vị trí quán quân! Con tặng cho mami làm vật kỷ niệm đấy!”
Chẳng trách trên đường về nhà, Nhạc Bảo Bối rất muốn kéo cô vào tiệm in, photo thành hai bản giống hệt nhau. Thì ra là muốn tặng lại bức này cho cô.
Phương Tuyết Nhi nhận lấy bức tranh, cô cười tủm tỉm rồi hỏi: “Thế bức còn lại Nhạc Bảo Bối muốn tặng ai?”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu, cậu bé nói bằng giọng thần bí: “Đây là một bí mật, con không nói cho mami đâu.”
Phương Tuyết Nhi cười cười, cô kéo chăn giúp cậu bé. Sau khi tắt đèn trong phòng, cô quay về phòng đọc sách.
Cô đã hoàn thành xong số bản thảo thiết kế kiểu cổ điển quý này của Louise từ hôm kia rồi. Chính vì lý do này nên cô mới có thể giành thời gian đến tham dự cuộc thi cùng với Nhạc Bảo Bối.
Đối với những nhà thiết kế bình thường, muốn hoàn thành tám bộ trang phục trong vòng một tuần thực sự rất khó.
Nhưng cô không phải là một nhà thiết kế bình thường! Với một sinh viên xuất sắc có thành tích tốt nghiệp đại học đứng thứ hai trong nước thì chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó cô chứ!
Bây giờ, cô chỉ cần kiểm tra lại chỗ bản thảo đó một chút rồi ngày mai đến giao cho trưởng bộ phận là được.
Sau khi kiểm tra xong, cô lên giường đi ngủ!
Phương Tuyết Nhi rất có lòng tin với tác phẩm của mình, những bộ trang phục kinh điển này chắc chắn sẽ vượt qua Florina!
Sáng sớm hôm sau, Phương Tuyết Nhi đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ trước.
Sau đó cô vội vàng đến công ty, dưới ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp trong toàn công ty, cô giao toàn bộ bản thảo thiết kế cho trưởng bộ phận.
Thấy thấy bản thảo thiết kế của cô, trưởng bộ phận rất hài lòng, đang định khen ngợi Phương Tuyết Nhi mấy câu thì cánh cửa của phòng làm việc liền bị ai đó đạp văng ra.