Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 12 BỆNH TRẦM CẢM
CHƯƠNG 12: BỆNH TRẦM CẢM
Sáng nay Tống Đường Huy đến bệnh viện Hà Nhiên từ rất sớm.
Anh ta là một bác sĩ khoa Nhi của bệnh viện này, nhưng hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ, chỉ vì sáng sớm nay nhận được cuộc gọi của cô gái kia, nhờ anh kiểm tra giúp một loại thuốc.
Cho nên dù đã lên kế hoạch hết mọi thứ, anh ta vẫn không hề chần chừ gì mà chạy tới bệnh viện.
Bất kì một cơ hội nào được gặp mặt cô gái ấy, anh đều không bỏ qua.
Phương Tuyết Nhi...
Tống Đường Huy cao lớn ngồi trong phòng làm việc nhỏ của bệnh viện, âm thầm đọc cái tên này, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng.
Hai năm trước, Nhạc Bảo Bối bị lây bệnh viêm phổi, sốt cao mãi không khỏi, Phương Tuyết Nhi hai mắt rưng rưng bế con xuất hiện trước mặt anh ta, từ đó cũng xông thẳng vào trái tim anh.
Cô ấy vừa là một người mẹ kiên cường, vừa là một cô gái yếu đuối, nhưng lại giống như bông hoa sen trong mưa, xinh đẹp và kiêu hãnh.
Bệnh viện Hà Nhiên cách chỗ Phương Tuyết Nhi ở khá gần, thỉnh thoảng khi Nhạc Bảo Bối cảm sốt nóng đầu đều tới khám ở đây.
Tống Đường Huy cũng dần dần quen thuộc với Phương Tuyết Nhi như anh ta mong muốn.
Chỉ có điều, cô ấy đúng là một cô gái kém nhạy bén, luôn chỉ coi anh ta như bác sĩ của Nhạc Bảo Bối chứ không phải đối tượng có thể qua lại, thậm chí còn không thể tính là bạn thân.
Tống Đường Huy bật cười tự giễu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phương Tuyết Nhi đang đi tới văn phòng của anh ta.
"Bác sĩ Tống, đã lâu không gặp anh." Phương Tuyết Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, cất tiếng chào hỏi.
Tống Đường Huy đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, anh ta đứng dậy: "Đúng là lâu lắm rồi, có điều không gặp anh cũng coi như chuyện tốt, chứng tỏ Nhạc Bảo Bối đang lớn lên rất khỏe mạnh.”
"Thằng nhóc này ấy hả, hai hôm trước bị cảm mạo còn phải truyền nước đấy." Nhắc đến chuyện con trai bị ốm, Phương Tuyết Nhi bất giác nhíu mày.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của người con gái trước mặt đều có thể lay động trái tim Tống Đường Huy.
Thấy cô nhíu mày, anh ta cũng bắt đầu lo lắng, hỏi đầy quan tâm: "Bị làm sao vậy?"
"Ồ, không sao nữa rồi." Nhìn ra được sự quan tâm của bác sĩ Tống, Phương Tuyết Nhi rất cảm kích: "Chỉ là bị anh bạn nhỏ ở nhà trẻ lây bệnh cảm cúm, truyền nước ở bệnh viện Mạnh Hùng hai hôm là khỏi."
"À, phải rồi, do giáo viên ở nhà trẻ đưa qua đó, chỗ đó cách bệnh viện Mạnh Hùng khá gần." Phương Tuyết Nhi vội vã bổ sung thêm một câu, chỉ sợ đối phương sẽ trách mình không đưa con tới đây khám bệnh, thế thì có khác nào gián tiếp chê bai khả năng của bệnh viện này đâu?
Bệnh viện Mạnh Hùng...
Là bệnh viện thuộc sở hữu của thằng cha kia nhỉ?
Tống Đường Huy khẽ giật mình, nhưng rồi nghiêm túc đáp lời: "Không sao là tốt rồi, thời gian này đang có dịch cảm cúm, chú ý nhiều hơn một chút.
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, lấy từ trong túi xách ra mục đích của chuyến ghé thăm ngày hôm nay--- một cái túi nhỏ, bên trong đựng viên thuốc mà cô thắc mắc.
Tống Đường Huy nhận lấy, nghiêm túc xem xét vài lần: "Yên tâm, anh sẽ tìm người tra ra giúp em."
"Thế thì cảm ơn anh nhiều!"' Phương Tuyết Nhi chắp hai tay lại, tạo thành động tác cảm ơn vô cùng chân thành.
Tống Đường Huy thấy ấm lòng lắm, rất thoải mái với cách cảm ơn của cô, anh ta cười cười hỏi: "Thuốc này từ đâu ra vậy?"
Phương Tuyết Nhi không tiện nói thẳng, chỉ định tùy tiện lướt qua thôi: "Là một người bạn của em đang dùng thuốc này, em hỏi mà người ta không nói nên mới muốn tìm anh hỏi thử."
"Bạn à..." Ánh mắt Tống Đường Huy lóe lên vẻ ghen tị.
Là bạn bè gì mà có thể khiến em để tâm đến vậy.
Biểu cảm của bác sĩ Tống khiến người ta thấy khó hiểu, Phương Tuyết Nhi cũng không rảnh suy nhĩ sâu xa hơn, cô liếc nhìn thời gian rồi nói: "Vậy thì nhờ cả vào anh nhé bác sĩ Tống, em phải đi làm đây, nếu không sẽ muộn mất."
"Để anh đưa em đi."
"Không..."
Phương Tuyết Nhi chưa kịp từ chối đã thấy Tống Đường Huy nhanh nhẹn cởi áo blouse trắng, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
Anh ta đi ra cửa, phóng khoáng làm một động tác mời, vô cùng lịch thiệp.
"Vậy thì làm phiền anh vậy." Phương Tuyết Nhi không nỡ từ chối thêm nữa.
Suốt dọc đường Phương Tuyết Nhi tươi như hoa nở, không ngừng kể những chuyện thú vị của Nhạc Bảo Bối ở nhà trẻ, sau đó lại nói đến công việc mới của mình.
Tống Đường Huy mỉm cười, im lặng lái xe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Khi sắp đến nơi, hình như Phương Tuyết Nhi ý thức được việc mình quá ồn ào, rất bất đắc dĩ.
Cô ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Tống, có phải em phiền phức lắm không?"
Tống Đường Huy lắc lắc đầu, anh ta cười khẽ: "Em có làm phiền anh cả đời, anh cũng bằng lòng."
Phương Tuyết Nhi sững sờ, anh ta đang... thả thính cô đấy à?
"Đến rồi này." Tống Đường Huy dừng xe lại, nhìn Phương Tuyết Nhi như người mất hồn mà buồn cười.
"À, cảm ơn anh nhé." Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng đáp lại, bước xuống xe mà gương mặt đỏ ửng lên.
"Cô Phương." Tống Đường Huy hạ cửa kính xe xuống, gọi giật lại.
Phương Tuyết Nhi quay người: "Bác sĩ Tống còn có chuyện gì ạ?"
"Đây là số điện thoại riêng của anh, sau này có việc tìm anh cứ gọi vào số này nhé." Tống Đường Huy đưa cho cô một mảnh giấy, những lần trước mỗi khi liên hệ Phương Tuyết Nhi đều gọi vào số điện thoại công việc trong bệnh viện của anh.
"Được, cảm ơn anh nhé bác sĩ Tống." Phương Tuyết Nhi nhận lấy mẩu giấy.
Tống Đường Huy rất hài lòng nhìn Phương Tuyết Nhi cầm lấy số điện thoại của mình, đây có được coi như một kiểu tiếp nhận không nhỉ?
"Sau này cứ gọi tên anh nhé, anh có thể gọi em là Tuyết Nhi không?" Tống Đường Huy mỉm cười nhìn cô, bề ngoài thì như không hề gợn sóng, nội tâm bên trong thực chất đã đầy mong chờ.
"Được chứ." Phương Tuyết Nhi mỉm cười, cô tạm biệt Tống Đường Huy rồi đi vào công ty.
Tống Đường Huy lưu luyến nhìn Phương Tuyết Nhi rời đi, cho đến khi cô bước vào tòa nhà, không thể nhìn thấy nữa, anh ta mới vừa lòng lái xe rời khỏi đó.
Trong văn phòng của trưởng phòng thiết kế, Đường Uy Phong đang nổi trận lôi đình với Phương Tuyết Nhi khi cô đưa bản vẽ tới.
"Đây là bản thiết kế của cô đấy hả?! Sửa sửa sửa, mang về sửa ngay cho tôi!"
Đám nhân viên bên ngoài thổn thức mãi, thầm thì tán chuyện với nhau.
"Nhà thiết kế xinh đẹp mới đến này vượt qua được con mắt của người giám sát trên tổng bộ cơ mà, sao lại không nên cơm nên cháo như thế được nhỉ, đến cả một bản vẽ đơn giản cũng không sửa được?"
"Chẳng lẽ lần này con mắt hà khắc của giám sát trên tổng bộ nhìn lầm rồi sao?"
"Tôi cảm thấy, cô này xinh như vậy, chưa biết chừng là lên chức theo kiểu đấy đấy!"
"Kiểu gì cơ?"
"Cô nói mà xem, kiểu bán trôn nuôi miệng đấy!"
"Không phải chứ, trông cũng đoan chính lắm mà, không giống dạng hồ ly lẳng lơ thế đâu."
"Những người trong ngoài bất nhất nhiều lắm nè, vừa xinh vừa giỏi vốn đã ít thì chớ."
Những người này tất nhiên không biết được, Phương Tuyết Nhi chính là nhà thiết kế thuộc vào hàng cực ít những người vừa có tài hoa vừa có nhan sắc.
Những công việc này đối với Phương Tuyết Nhi chỉ là chuyện vặt, nhưng cũng không thể không khiến Đường Uy Phong chĩa mũi dùi vào cô mọi lúc mọi nơi, cố ý làm khó, không để cô được thông qua.
Phương Tuyết Nhi ôm đống bản vẽ quay về văn phòng, bất đắc dĩ bắt đầu làm lại.
Haizz, hôm nay lại phải tăng ca rồi.
Phương Tuyết Nhi suy sụp ngồi bệt bên ghế, cứ phải lôi hết tổ tiên của tên đàn ông cặn bã Đường Uy Phong kia ra hỏi thăm cả trăm lần.
Điện thoại của cô đột ngột đổ chuông, Tống Đường Huy gọi đến.
"Tuyết Nhi, anh đã tra ra loại thuốc kia giúp em rồi, là thuốc chống trầm cảm." Giọng Tống Đường Huy trong điện thoại vừa dịu dàng vừa bình tĩnh.
"Chứng trầm cảm?"
Phương Tuyết Nhi không hiểu, người đàn ông kia mà cũng bị trầm cảm được sao?
"Người bạn của em chắc là bị trầm cảm." Tống Đường Huy khẳng định suy nghĩ của Phương Tuyết Nhi, anh ta nói tiếp: “Bây giờ nhịp sống vội vã, áp lực lớn, rất nhiều người bị mắc bệnh trầm cảm, chứng bệnh này nặng cũng có mà nhẹ cũng có, nhẹ thì có thể cải thiện tình hình bằng cách tự điều chỉnh và khơi thông tâm lý, nặng thì bắt buộc phải điều trị có hệ thống, nếu không có thể gây ra hậu quả khó lường."
"Được, em biết rồi, cảm ơn bác sĩ... Đường Huy." Nghĩ tới cuộc đối thoại lúc sáng, Phương Tuyết Nhi vội vã sửa lại.
"Đừng khách sáo, sau này không cần nói cảm ơn với anh đâu."
Tống Đường Huy ở đầu dây bên kia lần đầu tiên được nghe người con gái trong lòng gọi tên mình, nụ cười trên khuôn mặt lan tới tận tim.
Sáng nay Tống Đường Huy đến bệnh viện Hà Nhiên từ rất sớm.
Anh ta là một bác sĩ khoa Nhi của bệnh viện này, nhưng hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ, chỉ vì sáng sớm nay nhận được cuộc gọi của cô gái kia, nhờ anh kiểm tra giúp một loại thuốc.
Cho nên dù đã lên kế hoạch hết mọi thứ, anh ta vẫn không hề chần chừ gì mà chạy tới bệnh viện.
Bất kì một cơ hội nào được gặp mặt cô gái ấy, anh đều không bỏ qua.
Phương Tuyết Nhi...
Tống Đường Huy cao lớn ngồi trong phòng làm việc nhỏ của bệnh viện, âm thầm đọc cái tên này, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng.
Hai năm trước, Nhạc Bảo Bối bị lây bệnh viêm phổi, sốt cao mãi không khỏi, Phương Tuyết Nhi hai mắt rưng rưng bế con xuất hiện trước mặt anh ta, từ đó cũng xông thẳng vào trái tim anh.
Cô ấy vừa là một người mẹ kiên cường, vừa là một cô gái yếu đuối, nhưng lại giống như bông hoa sen trong mưa, xinh đẹp và kiêu hãnh.
Bệnh viện Hà Nhiên cách chỗ Phương Tuyết Nhi ở khá gần, thỉnh thoảng khi Nhạc Bảo Bối cảm sốt nóng đầu đều tới khám ở đây.
Tống Đường Huy cũng dần dần quen thuộc với Phương Tuyết Nhi như anh ta mong muốn.
Chỉ có điều, cô ấy đúng là một cô gái kém nhạy bén, luôn chỉ coi anh ta như bác sĩ của Nhạc Bảo Bối chứ không phải đối tượng có thể qua lại, thậm chí còn không thể tính là bạn thân.
Tống Đường Huy bật cười tự giễu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phương Tuyết Nhi đang đi tới văn phòng của anh ta.
"Bác sĩ Tống, đã lâu không gặp anh." Phương Tuyết Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, cất tiếng chào hỏi.
Tống Đường Huy đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, anh ta đứng dậy: "Đúng là lâu lắm rồi, có điều không gặp anh cũng coi như chuyện tốt, chứng tỏ Nhạc Bảo Bối đang lớn lên rất khỏe mạnh.”
"Thằng nhóc này ấy hả, hai hôm trước bị cảm mạo còn phải truyền nước đấy." Nhắc đến chuyện con trai bị ốm, Phương Tuyết Nhi bất giác nhíu mày.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của người con gái trước mặt đều có thể lay động trái tim Tống Đường Huy.
Thấy cô nhíu mày, anh ta cũng bắt đầu lo lắng, hỏi đầy quan tâm: "Bị làm sao vậy?"
"Ồ, không sao nữa rồi." Nhìn ra được sự quan tâm của bác sĩ Tống, Phương Tuyết Nhi rất cảm kích: "Chỉ là bị anh bạn nhỏ ở nhà trẻ lây bệnh cảm cúm, truyền nước ở bệnh viện Mạnh Hùng hai hôm là khỏi."
"À, phải rồi, do giáo viên ở nhà trẻ đưa qua đó, chỗ đó cách bệnh viện Mạnh Hùng khá gần." Phương Tuyết Nhi vội vã bổ sung thêm một câu, chỉ sợ đối phương sẽ trách mình không đưa con tới đây khám bệnh, thế thì có khác nào gián tiếp chê bai khả năng của bệnh viện này đâu?
Bệnh viện Mạnh Hùng...
Là bệnh viện thuộc sở hữu của thằng cha kia nhỉ?
Tống Đường Huy khẽ giật mình, nhưng rồi nghiêm túc đáp lời: "Không sao là tốt rồi, thời gian này đang có dịch cảm cúm, chú ý nhiều hơn một chút.
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, lấy từ trong túi xách ra mục đích của chuyến ghé thăm ngày hôm nay--- một cái túi nhỏ, bên trong đựng viên thuốc mà cô thắc mắc.
Tống Đường Huy nhận lấy, nghiêm túc xem xét vài lần: "Yên tâm, anh sẽ tìm người tra ra giúp em."
"Thế thì cảm ơn anh nhiều!"' Phương Tuyết Nhi chắp hai tay lại, tạo thành động tác cảm ơn vô cùng chân thành.
Tống Đường Huy thấy ấm lòng lắm, rất thoải mái với cách cảm ơn của cô, anh ta cười cười hỏi: "Thuốc này từ đâu ra vậy?"
Phương Tuyết Nhi không tiện nói thẳng, chỉ định tùy tiện lướt qua thôi: "Là một người bạn của em đang dùng thuốc này, em hỏi mà người ta không nói nên mới muốn tìm anh hỏi thử."
"Bạn à..." Ánh mắt Tống Đường Huy lóe lên vẻ ghen tị.
Là bạn bè gì mà có thể khiến em để tâm đến vậy.
Biểu cảm của bác sĩ Tống khiến người ta thấy khó hiểu, Phương Tuyết Nhi cũng không rảnh suy nhĩ sâu xa hơn, cô liếc nhìn thời gian rồi nói: "Vậy thì nhờ cả vào anh nhé bác sĩ Tống, em phải đi làm đây, nếu không sẽ muộn mất."
"Để anh đưa em đi."
"Không..."
Phương Tuyết Nhi chưa kịp từ chối đã thấy Tống Đường Huy nhanh nhẹn cởi áo blouse trắng, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
Anh ta đi ra cửa, phóng khoáng làm một động tác mời, vô cùng lịch thiệp.
"Vậy thì làm phiền anh vậy." Phương Tuyết Nhi không nỡ từ chối thêm nữa.
Suốt dọc đường Phương Tuyết Nhi tươi như hoa nở, không ngừng kể những chuyện thú vị của Nhạc Bảo Bối ở nhà trẻ, sau đó lại nói đến công việc mới của mình.
Tống Đường Huy mỉm cười, im lặng lái xe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Khi sắp đến nơi, hình như Phương Tuyết Nhi ý thức được việc mình quá ồn ào, rất bất đắc dĩ.
Cô ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Tống, có phải em phiền phức lắm không?"
Tống Đường Huy lắc lắc đầu, anh ta cười khẽ: "Em có làm phiền anh cả đời, anh cũng bằng lòng."
Phương Tuyết Nhi sững sờ, anh ta đang... thả thính cô đấy à?
"Đến rồi này." Tống Đường Huy dừng xe lại, nhìn Phương Tuyết Nhi như người mất hồn mà buồn cười.
"À, cảm ơn anh nhé." Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng đáp lại, bước xuống xe mà gương mặt đỏ ửng lên.
"Cô Phương." Tống Đường Huy hạ cửa kính xe xuống, gọi giật lại.
Phương Tuyết Nhi quay người: "Bác sĩ Tống còn có chuyện gì ạ?"
"Đây là số điện thoại riêng của anh, sau này có việc tìm anh cứ gọi vào số này nhé." Tống Đường Huy đưa cho cô một mảnh giấy, những lần trước mỗi khi liên hệ Phương Tuyết Nhi đều gọi vào số điện thoại công việc trong bệnh viện của anh.
"Được, cảm ơn anh nhé bác sĩ Tống." Phương Tuyết Nhi nhận lấy mẩu giấy.
Tống Đường Huy rất hài lòng nhìn Phương Tuyết Nhi cầm lấy số điện thoại của mình, đây có được coi như một kiểu tiếp nhận không nhỉ?
"Sau này cứ gọi tên anh nhé, anh có thể gọi em là Tuyết Nhi không?" Tống Đường Huy mỉm cười nhìn cô, bề ngoài thì như không hề gợn sóng, nội tâm bên trong thực chất đã đầy mong chờ.
"Được chứ." Phương Tuyết Nhi mỉm cười, cô tạm biệt Tống Đường Huy rồi đi vào công ty.
Tống Đường Huy lưu luyến nhìn Phương Tuyết Nhi rời đi, cho đến khi cô bước vào tòa nhà, không thể nhìn thấy nữa, anh ta mới vừa lòng lái xe rời khỏi đó.
Trong văn phòng của trưởng phòng thiết kế, Đường Uy Phong đang nổi trận lôi đình với Phương Tuyết Nhi khi cô đưa bản vẽ tới.
"Đây là bản thiết kế của cô đấy hả?! Sửa sửa sửa, mang về sửa ngay cho tôi!"
Đám nhân viên bên ngoài thổn thức mãi, thầm thì tán chuyện với nhau.
"Nhà thiết kế xinh đẹp mới đến này vượt qua được con mắt của người giám sát trên tổng bộ cơ mà, sao lại không nên cơm nên cháo như thế được nhỉ, đến cả một bản vẽ đơn giản cũng không sửa được?"
"Chẳng lẽ lần này con mắt hà khắc của giám sát trên tổng bộ nhìn lầm rồi sao?"
"Tôi cảm thấy, cô này xinh như vậy, chưa biết chừng là lên chức theo kiểu đấy đấy!"
"Kiểu gì cơ?"
"Cô nói mà xem, kiểu bán trôn nuôi miệng đấy!"
"Không phải chứ, trông cũng đoan chính lắm mà, không giống dạng hồ ly lẳng lơ thế đâu."
"Những người trong ngoài bất nhất nhiều lắm nè, vừa xinh vừa giỏi vốn đã ít thì chớ."
Những người này tất nhiên không biết được, Phương Tuyết Nhi chính là nhà thiết kế thuộc vào hàng cực ít những người vừa có tài hoa vừa có nhan sắc.
Những công việc này đối với Phương Tuyết Nhi chỉ là chuyện vặt, nhưng cũng không thể không khiến Đường Uy Phong chĩa mũi dùi vào cô mọi lúc mọi nơi, cố ý làm khó, không để cô được thông qua.
Phương Tuyết Nhi ôm đống bản vẽ quay về văn phòng, bất đắc dĩ bắt đầu làm lại.
Haizz, hôm nay lại phải tăng ca rồi.
Phương Tuyết Nhi suy sụp ngồi bệt bên ghế, cứ phải lôi hết tổ tiên của tên đàn ông cặn bã Đường Uy Phong kia ra hỏi thăm cả trăm lần.
Điện thoại của cô đột ngột đổ chuông, Tống Đường Huy gọi đến.
"Tuyết Nhi, anh đã tra ra loại thuốc kia giúp em rồi, là thuốc chống trầm cảm." Giọng Tống Đường Huy trong điện thoại vừa dịu dàng vừa bình tĩnh.
"Chứng trầm cảm?"
Phương Tuyết Nhi không hiểu, người đàn ông kia mà cũng bị trầm cảm được sao?
"Người bạn của em chắc là bị trầm cảm." Tống Đường Huy khẳng định suy nghĩ của Phương Tuyết Nhi, anh ta nói tiếp: “Bây giờ nhịp sống vội vã, áp lực lớn, rất nhiều người bị mắc bệnh trầm cảm, chứng bệnh này nặng cũng có mà nhẹ cũng có, nhẹ thì có thể cải thiện tình hình bằng cách tự điều chỉnh và khơi thông tâm lý, nặng thì bắt buộc phải điều trị có hệ thống, nếu không có thể gây ra hậu quả khó lường."
"Được, em biết rồi, cảm ơn bác sĩ... Đường Huy." Nghĩ tới cuộc đối thoại lúc sáng, Phương Tuyết Nhi vội vã sửa lại.
"Đừng khách sáo, sau này không cần nói cảm ơn với anh đâu."
Tống Đường Huy ở đầu dây bên kia lần đầu tiên được nghe người con gái trong lòng gọi tên mình, nụ cười trên khuôn mặt lan tới tận tim.