Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 138 TIN NHẮN BẮT CÓC
CHƯƠNG 138: TIN NHẮN BẮT CÓC
Vừa nghe thấy câu này, Nhạc Bảo Bối bập môi hôn lên má anh một tiếng. Âm thanh rất trong trẻo, thấy thế nên Phương Tuyết Nhi không nói gì nữa.
Mộ Dương Hà bế Nhạc Bảo Bối đi về phía một nhà hàng đồ Tây. Phương Tuyết Nhi lập tức bước nhanh theo sau.
Trong nhà hàng, Mộ Dương Hà gọi cho Nhạc Bảo Bối một ly kem rất lớn.
To đến mức nào chứ? Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối dùng thìa để múc ăn, ăn gần một tiếng đồng hồ thì mới hết một nửa!
Nhìn thấy những món ăn ngon trên bàn, Phương Tuyết Nhi hơi hối hận vì ban nãy đã ăn nhiều kem như thế. Bây giờ cô không thể nào ăn nổi những món sơn hào hải vị này nữa.
Nghe nói pháo hoa ở thành phố W rất đẹp, tối nào cũng có thể nhìn thấy pháo hoa bên bờ sông. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, ba người họ cùng nhau đến bờ sông.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời tạo thành nhiều hình thù rất đẹp. Dưới trời sao, Nhạc Bảo Bối vui vẻ chơi món đồ chơi mà ban nãy Phương Tuyết Nhi đã mua cho cậu bé ở một sạp hàng ven đường.
Phương Tuyết Nhi chống tay lên lan can rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao một cách chăm chú.
Mộc Dương Hà đứng bên cạnh nhìn cảnh đêm đẹp đẽ, anh bỗng nhiêm cảm thấy rất mãn nguyện.
Phương Tuyết Nhi chợt thấp giọng nói: “Mộc Dương Hà, cảm ơn anh.”
“Ừm? Tại sao bỗng nhiên cô lại nói thế?” Mộc Dương Hà khó hiểu.
“Cảm ơn anh đã đồng ý đến tham dự cuộc thi cùng Nhạc Bảo Bối.”
Lời Phương Tuyết Nhi nói là thật lòng. Cô thực sự cảm ơn vì anh đã đến, bởi vì những đứa trẻ đến tham dự cuộc thi hôm nay hầu như đều được cả ba lẫn mẹ đi cùng.
Nếu như hôm nay Mộc Dương Hà không ở đây, Nhạc Bảo Bối nhất định sẽ bị những hình ảnh đấy kích động, cậu bé sẽ rất buồn vì chuyện mình không có ba.
Mộc Dương Hà không hề khách sáo, anh trả lời: “Ừm, biết cảm ơn tôi là được rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Bảo Bối bò dậy từ giường của khách sạn. Cậu bé chạy đến gõ cửa căn phòng của chú Mộc ở ngay bên cạnh nhưng lại bất ngờ phát hiện ra mami lại nằm trên giường chú ấy.
Phương Tuyết Nhi tức giận mặc quần áo vào, cô nhớ rõ ràng tối qua mình ngủ cùng phòng với Nhạc Bảo Bối, sao lúc tỉnh dậy lại nằm trên giường của Mộc Dương Hà chứ?
Mộc Dương Hà cười xấu xa, anh thản nhiên nhìn dáng vẻ vội vàng mặc quần áo của cô.
Tối qua anh đã vào phòng cô, khi thấy gương mặt phớt hồng đáng yêu lúc ngủ say của cô, anh không nhịn được nên đã bế cô về phòng mình rồi ôm cô ngủ.
Phương Tuyết Nhi tức giận nói: “Nhanh dậy đi! Cuộc thi sẽ bắt đầu lúc mười giờ đấy!”
Mộc Dương Hà thong thả đứng dậy thay quần áo, anh không quên nhéo một cái lên eo cô, trêu chọc: “Eo của cô to quá.”
Phương Tuyết Nhi tức điên lên: “Ông nội nhà anh Mộc Dương Hà! Eo của ai to hả? Ai to cơ chứ? Có mà anh mới to ấy! Chỗ nào của anh cũng to!”
Mộc Dương Hà bỗng nhiên ló đầu ra, anh hà hơi vào tai cô: “Đúng thế, chỗ nào của tôi cũng to cả.”
Lúc định thần lại, gương mặt Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên đỏ ửng. Cô cố gắng bình tĩnh lại rồi hét lên: “Mộc Dương Hà, anh đúng là một tên lưu manh!”
Thấy cô chạy ra khỏi phòng, anh mới mỉm cười mặc quần áo. Đang định cầm điện thoại lên xem giờ thì chiếc điện thoại trên bàn lại bất chợt rung lên.
Anh cầm lên, là cuộc gọi của Lương Vỹ Lộc.
Anh nghe máy, giọng nói lộ ra vẻ tức giận: “Không biết tôi đang bận à? Còn gọi điện thoại tới làm gì?”
Giọng nói của Lương Vỹ Lộc mang theo sự hốt hoảng, anh ấy sốt ruột nói: “Anh, không ổn rồi, không thấy cô An Ly đâu nữa!”
Mộc Dương Hà cau mày: “Thế nào gọi là không thấy hả? Cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Lương Vỹ Lộc trả lời: “Anh, cô An Ly đã không tới công ty kể từ hôm kia, cô ấy cũng không xin nghỉ. Hôm nay vẫn không thấy đến nên em đã gọi cho cô ấy, nhưng mà điện thoại không kết nối được! Em lại đến nhà tìm cô ấy nhưng không thấy cô ấy đâu!”
Nghe Lương Vỹ Lộc nói xong, Mộc Dương Hà cũng bắt đầu luống cuống: “Sao tự dưng cô ấy lại biến mất chứ? Cậu chắc chắn đã tìm hết tất cả mọi chỗ rồi chứ?”
Lương Vỹ Lộc sốt ruột vô cùng: “Em đã tìm hết tất cả mọi nơi nhưng không thấy cô ấy đâu. Vì thế nên em mới gọi điện thoại cho anh!”
Mộc Dương Hà cúp máy, anh định tự gọi cho An Ly thì mới phát hiện ra trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Cả ngày hôm qua đều ở bên Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối nên không đển ý đến điện thoại.
Tin nhắn này chính là tin nhắn mà An Ly đã gửi cho anh tối hôm qua.
Nội dung của tin nhắn là: Anh là Mộc Dương Hà đúng không? Bây giờ An Ly đang ở trong tay tôi! Đừng hỏi tôi là ai! Tốt nhất cũng đừng báo cảnh sát, nếu không tôi có thể giết con tin bất cứ lúc nào! Nếu như muốn cứu cô ta thì lập tức chuẩn bị 350 tỷ tiền chuộc! Anh phải đưa số tiền đó đến đường Thiên Hoa Bắc trước chiều mai, để nó vào trong thùng rác ở góc đường. Nếu muộn thì đừng hối hận!
Tin nhắn này được gửi từ tối qua, tức là chiều hôm nay phải mang tiền đến!
Mộc Dương Hà cũng không để ý đến những thứ khác nữa. Anh đã để mất An Ly một lần rồi. Lần này, cho dù thế nào anh cũng không thể đánh mất cô nữa!
Vừa mở cửa ra, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đã đứng ở bên ngoài.
“Chú Mộc, cháu và mami đã vệ sinh cá nhân xong rồi! Bây giờ chỉ còn mỗi mình chú thôi!” Giọng nói non nớt của Nhạc Bảo Bối vang lên, nhưng bây giờ anh không còn thời gian để ý.
Anh chỉ nhanh chóng nói một câu: “Chú xin lỗi, Nhạc Bảo Bối, chú có chuyện phải đi ngay.”
Nói xong, anh không quay đầu lại mà chạy như bay ra khỏi khách sạn.
Nhạc Bảo Bối đứng đờ đẫn tại chỗ, trong lòng cậu bé vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Một lúc lâu sau, cậu bé mới lên tiếng: “Mami, sao chú Mộc lại đi đột ngột thế ạ... Có phải là chú ấy lại không cần Nhạc Bảo Bối và mami nữa không...”
Nhìn gương mặt tủi thân của cậu bé, Phương Tuyết Nhi cảm thấy đau lòng. Cô ngồi xổm xuống an ủi Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối ngoan, công việc của chú Mộc rất bận, chú ấy phải giải quyết rất nhiều chuyện, vì vậy nên chú ấy mới đi vội như thế. Nhạc Bảo Bối phải thông cảm cho chú Mộc, thực ra chú Mộc rất yêu Nhạc Bảo Bối.”
Có vẻ như Nhạc Bảo Bối tin lời cô, tâm trạng của cậu bé tốt hơn một chút. Cậu bé cầm lấy tay Phương Tuyết Nhi: “Mami, vậy chúng ta mau đến tham gia cuộc thi thôi! Nhạc Bảo Bối đã nghĩ ra được hôm nay phải vẽ gì rồi.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Thế à? Vậy hôm nay Nhạc Bảo Bối muốn vẽ gì?”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu, cậu bé làm động tác 'suỵt' rồi nói với vẻ thần bí: “Đây là bí mật, một lát nữa mami sẽ biết thôi!”
Trong trận chung kết, những đứa bé tham gia đều cố gắng phát huy toàn bộ sức tưởng tượng của mình để vẽ ra những bức tranh muôn màu muôn vẻ.
Kết quả bình chọn cuối cùng đã được đưa ra, một bức tranh có tên là “Hạnh phúc nhỏ” đã vượt qua tất cả những tác phẩm còn lại để giành vị trí đứng đầu chung cuộc.
Bức tranh này không giống với những bức tranh muôn màu muôn vẻ của những bạn nhỏ khác. Nó rất giản dị, nội dung của bức tranh là một gia đình có ba người. Mẹ đang vẽ tranh, ba thì đang chơi đùa cùng đứa con trai bé nhỏ. Bức tranh này giành chiến thắng là vì hình ảnh của nó rất ấm áp, màu sắc phong phú, phác họa nhân vật vô cùng tinh tế.
Nhìn Nhạc Bảo Bối đứng trên bục quán quân, Phương Tuyết Nhi như muốn bật khóc. Nhạc Bảo Bối của cô không chỉ nghe lời, hiểu chuyện mà còn xuất sắc như thế nữa.
Người dẫn chương trình của cuộc thi cầm lấy micro rồi lên tiếng hỏi: “Xin hỏi bạn nhỏ đã giành giải quán quân Phương Thanh Nhu của chúng ta, vì sao cháu lại nghĩ đến chuyện vẽ một bức tranh như thế này?”
Nhạc Bảo Bối nhìn về phía Phương Tuyết Nhi ở dưới sân khấu, cậu bé dùng giọng nói non nớt nhưng vang vọng để trả lời: “Bức tranh của Nhạc Bảo Bối chính là nguyện vọng đẹp nhất của chính bản thân cháu! Nhạc Bảo Bối hy vọng, có một ngày cháu có thể cùng với mami và cả chú Mộc sống chung trong một căn nhà ấm áp như trên bức tranh.”
Thì ra người đàn ông mà Nhạc Bảo Bối vẽ lại là Mộc Dương Hà! Trong trái tim bé nhỏ của cậu, chắc chắn đã tưởng tượng rất nhiều lần về một hình ảnh ấm áp như thế!
Nhạc Bảo Bối nhận lấy giấy chứng nhận đạt danh hiệu quán quân và một chiếc máy đọc sách. Cậu bé vui vẻ cùng mẹ lên tàu cao tốc để về nhà.
Vừa nghe thấy câu này, Nhạc Bảo Bối bập môi hôn lên má anh một tiếng. Âm thanh rất trong trẻo, thấy thế nên Phương Tuyết Nhi không nói gì nữa.
Mộ Dương Hà bế Nhạc Bảo Bối đi về phía một nhà hàng đồ Tây. Phương Tuyết Nhi lập tức bước nhanh theo sau.
Trong nhà hàng, Mộ Dương Hà gọi cho Nhạc Bảo Bối một ly kem rất lớn.
To đến mức nào chứ? Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối dùng thìa để múc ăn, ăn gần một tiếng đồng hồ thì mới hết một nửa!
Nhìn thấy những món ăn ngon trên bàn, Phương Tuyết Nhi hơi hối hận vì ban nãy đã ăn nhiều kem như thế. Bây giờ cô không thể nào ăn nổi những món sơn hào hải vị này nữa.
Nghe nói pháo hoa ở thành phố W rất đẹp, tối nào cũng có thể nhìn thấy pháo hoa bên bờ sông. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, ba người họ cùng nhau đến bờ sông.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời tạo thành nhiều hình thù rất đẹp. Dưới trời sao, Nhạc Bảo Bối vui vẻ chơi món đồ chơi mà ban nãy Phương Tuyết Nhi đã mua cho cậu bé ở một sạp hàng ven đường.
Phương Tuyết Nhi chống tay lên lan can rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao một cách chăm chú.
Mộc Dương Hà đứng bên cạnh nhìn cảnh đêm đẹp đẽ, anh bỗng nhiêm cảm thấy rất mãn nguyện.
Phương Tuyết Nhi chợt thấp giọng nói: “Mộc Dương Hà, cảm ơn anh.”
“Ừm? Tại sao bỗng nhiên cô lại nói thế?” Mộc Dương Hà khó hiểu.
“Cảm ơn anh đã đồng ý đến tham dự cuộc thi cùng Nhạc Bảo Bối.”
Lời Phương Tuyết Nhi nói là thật lòng. Cô thực sự cảm ơn vì anh đã đến, bởi vì những đứa trẻ đến tham dự cuộc thi hôm nay hầu như đều được cả ba lẫn mẹ đi cùng.
Nếu như hôm nay Mộc Dương Hà không ở đây, Nhạc Bảo Bối nhất định sẽ bị những hình ảnh đấy kích động, cậu bé sẽ rất buồn vì chuyện mình không có ba.
Mộc Dương Hà không hề khách sáo, anh trả lời: “Ừm, biết cảm ơn tôi là được rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Bảo Bối bò dậy từ giường của khách sạn. Cậu bé chạy đến gõ cửa căn phòng của chú Mộc ở ngay bên cạnh nhưng lại bất ngờ phát hiện ra mami lại nằm trên giường chú ấy.
Phương Tuyết Nhi tức giận mặc quần áo vào, cô nhớ rõ ràng tối qua mình ngủ cùng phòng với Nhạc Bảo Bối, sao lúc tỉnh dậy lại nằm trên giường của Mộc Dương Hà chứ?
Mộc Dương Hà cười xấu xa, anh thản nhiên nhìn dáng vẻ vội vàng mặc quần áo của cô.
Tối qua anh đã vào phòng cô, khi thấy gương mặt phớt hồng đáng yêu lúc ngủ say của cô, anh không nhịn được nên đã bế cô về phòng mình rồi ôm cô ngủ.
Phương Tuyết Nhi tức giận nói: “Nhanh dậy đi! Cuộc thi sẽ bắt đầu lúc mười giờ đấy!”
Mộc Dương Hà thong thả đứng dậy thay quần áo, anh không quên nhéo một cái lên eo cô, trêu chọc: “Eo của cô to quá.”
Phương Tuyết Nhi tức điên lên: “Ông nội nhà anh Mộc Dương Hà! Eo của ai to hả? Ai to cơ chứ? Có mà anh mới to ấy! Chỗ nào của anh cũng to!”
Mộc Dương Hà bỗng nhiên ló đầu ra, anh hà hơi vào tai cô: “Đúng thế, chỗ nào của tôi cũng to cả.”
Lúc định thần lại, gương mặt Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên đỏ ửng. Cô cố gắng bình tĩnh lại rồi hét lên: “Mộc Dương Hà, anh đúng là một tên lưu manh!”
Thấy cô chạy ra khỏi phòng, anh mới mỉm cười mặc quần áo. Đang định cầm điện thoại lên xem giờ thì chiếc điện thoại trên bàn lại bất chợt rung lên.
Anh cầm lên, là cuộc gọi của Lương Vỹ Lộc.
Anh nghe máy, giọng nói lộ ra vẻ tức giận: “Không biết tôi đang bận à? Còn gọi điện thoại tới làm gì?”
Giọng nói của Lương Vỹ Lộc mang theo sự hốt hoảng, anh ấy sốt ruột nói: “Anh, không ổn rồi, không thấy cô An Ly đâu nữa!”
Mộc Dương Hà cau mày: “Thế nào gọi là không thấy hả? Cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Lương Vỹ Lộc trả lời: “Anh, cô An Ly đã không tới công ty kể từ hôm kia, cô ấy cũng không xin nghỉ. Hôm nay vẫn không thấy đến nên em đã gọi cho cô ấy, nhưng mà điện thoại không kết nối được! Em lại đến nhà tìm cô ấy nhưng không thấy cô ấy đâu!”
Nghe Lương Vỹ Lộc nói xong, Mộc Dương Hà cũng bắt đầu luống cuống: “Sao tự dưng cô ấy lại biến mất chứ? Cậu chắc chắn đã tìm hết tất cả mọi chỗ rồi chứ?”
Lương Vỹ Lộc sốt ruột vô cùng: “Em đã tìm hết tất cả mọi nơi nhưng không thấy cô ấy đâu. Vì thế nên em mới gọi điện thoại cho anh!”
Mộc Dương Hà cúp máy, anh định tự gọi cho An Ly thì mới phát hiện ra trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Cả ngày hôm qua đều ở bên Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối nên không đển ý đến điện thoại.
Tin nhắn này chính là tin nhắn mà An Ly đã gửi cho anh tối hôm qua.
Nội dung của tin nhắn là: Anh là Mộc Dương Hà đúng không? Bây giờ An Ly đang ở trong tay tôi! Đừng hỏi tôi là ai! Tốt nhất cũng đừng báo cảnh sát, nếu không tôi có thể giết con tin bất cứ lúc nào! Nếu như muốn cứu cô ta thì lập tức chuẩn bị 350 tỷ tiền chuộc! Anh phải đưa số tiền đó đến đường Thiên Hoa Bắc trước chiều mai, để nó vào trong thùng rác ở góc đường. Nếu muộn thì đừng hối hận!
Tin nhắn này được gửi từ tối qua, tức là chiều hôm nay phải mang tiền đến!
Mộc Dương Hà cũng không để ý đến những thứ khác nữa. Anh đã để mất An Ly một lần rồi. Lần này, cho dù thế nào anh cũng không thể đánh mất cô nữa!
Vừa mở cửa ra, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đã đứng ở bên ngoài.
“Chú Mộc, cháu và mami đã vệ sinh cá nhân xong rồi! Bây giờ chỉ còn mỗi mình chú thôi!” Giọng nói non nớt của Nhạc Bảo Bối vang lên, nhưng bây giờ anh không còn thời gian để ý.
Anh chỉ nhanh chóng nói một câu: “Chú xin lỗi, Nhạc Bảo Bối, chú có chuyện phải đi ngay.”
Nói xong, anh không quay đầu lại mà chạy như bay ra khỏi khách sạn.
Nhạc Bảo Bối đứng đờ đẫn tại chỗ, trong lòng cậu bé vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Một lúc lâu sau, cậu bé mới lên tiếng: “Mami, sao chú Mộc lại đi đột ngột thế ạ... Có phải là chú ấy lại không cần Nhạc Bảo Bối và mami nữa không...”
Nhìn gương mặt tủi thân của cậu bé, Phương Tuyết Nhi cảm thấy đau lòng. Cô ngồi xổm xuống an ủi Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối ngoan, công việc của chú Mộc rất bận, chú ấy phải giải quyết rất nhiều chuyện, vì vậy nên chú ấy mới đi vội như thế. Nhạc Bảo Bối phải thông cảm cho chú Mộc, thực ra chú Mộc rất yêu Nhạc Bảo Bối.”
Có vẻ như Nhạc Bảo Bối tin lời cô, tâm trạng của cậu bé tốt hơn một chút. Cậu bé cầm lấy tay Phương Tuyết Nhi: “Mami, vậy chúng ta mau đến tham gia cuộc thi thôi! Nhạc Bảo Bối đã nghĩ ra được hôm nay phải vẽ gì rồi.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Thế à? Vậy hôm nay Nhạc Bảo Bối muốn vẽ gì?”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu, cậu bé làm động tác 'suỵt' rồi nói với vẻ thần bí: “Đây là bí mật, một lát nữa mami sẽ biết thôi!”
Trong trận chung kết, những đứa bé tham gia đều cố gắng phát huy toàn bộ sức tưởng tượng của mình để vẽ ra những bức tranh muôn màu muôn vẻ.
Kết quả bình chọn cuối cùng đã được đưa ra, một bức tranh có tên là “Hạnh phúc nhỏ” đã vượt qua tất cả những tác phẩm còn lại để giành vị trí đứng đầu chung cuộc.
Bức tranh này không giống với những bức tranh muôn màu muôn vẻ của những bạn nhỏ khác. Nó rất giản dị, nội dung của bức tranh là một gia đình có ba người. Mẹ đang vẽ tranh, ba thì đang chơi đùa cùng đứa con trai bé nhỏ. Bức tranh này giành chiến thắng là vì hình ảnh của nó rất ấm áp, màu sắc phong phú, phác họa nhân vật vô cùng tinh tế.
Nhìn Nhạc Bảo Bối đứng trên bục quán quân, Phương Tuyết Nhi như muốn bật khóc. Nhạc Bảo Bối của cô không chỉ nghe lời, hiểu chuyện mà còn xuất sắc như thế nữa.
Người dẫn chương trình của cuộc thi cầm lấy micro rồi lên tiếng hỏi: “Xin hỏi bạn nhỏ đã giành giải quán quân Phương Thanh Nhu của chúng ta, vì sao cháu lại nghĩ đến chuyện vẽ một bức tranh như thế này?”
Nhạc Bảo Bối nhìn về phía Phương Tuyết Nhi ở dưới sân khấu, cậu bé dùng giọng nói non nớt nhưng vang vọng để trả lời: “Bức tranh của Nhạc Bảo Bối chính là nguyện vọng đẹp nhất của chính bản thân cháu! Nhạc Bảo Bối hy vọng, có một ngày cháu có thể cùng với mami và cả chú Mộc sống chung trong một căn nhà ấm áp như trên bức tranh.”
Thì ra người đàn ông mà Nhạc Bảo Bối vẽ lại là Mộc Dương Hà! Trong trái tim bé nhỏ của cậu, chắc chắn đã tưởng tượng rất nhiều lần về một hình ảnh ấm áp như thế!
Nhạc Bảo Bối nhận lấy giấy chứng nhận đạt danh hiệu quán quân và một chiếc máy đọc sách. Cậu bé vui vẻ cùng mẹ lên tàu cao tốc để về nhà.