Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 137 ĐIỀU TRA
CHƯƠNG 137: ĐIỀU TRA
Thành Công, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Lục Trạch đẩy cửa đi vào, cậu ta nói với Mộc Dương Hà đang ngồi làm việc sau chiếc bàn: “Sếp Mộc, cô An Ly đến rồi, cô ấy nói có chuyện muốn trao đổi trực tiếp với anh.”
Nghe Lục Trạch nói rằng người đến là An Ly, Mộc Dương Hà lập tức bỏ dở việc đang làm, anh hỏi: “Mau bảo cô ấy vào đi.”
Lục Trạch không dám chậm trễ, cậu ta vội vàng đi ra cửa đẩy người bên ngoài vào.
“Dương Hà, không biết em đến tìm anh thế này có làm phiền đến anh không?”
Gương mặt An Ly có vẻ hơi hốc hác, không biết có phải mấy đêm nay không được nghỉ ngơi tử tế hay không?
Mộc Dương Hà lập tức trả lời: “Không đâu. An Ly, em đặc biệt đến đây tìm tôi là vì có chuyện gì đúng không?”
An Ly gật đầu: “Dương Hà, em và trưởng bộ phận không thống nhất được một chuyện, vậy nên em đến tìm anh để trao đổi một chút. Đó là vấn đề liên quan đến đơn đặt hàng quý sau của Florina, ý của trưởng bộ phận là vẫn muốn tiếp tục hợp tác với công ty đã hợp tác trước đây. Nhưng em cho rằng, chúng ta có thể có được những sự lựa chọn tốt hơn. Chúng ta có thể hợp tác với một doanh nghiệp có giá cả ưu đãi và chất lượng tốt hơn.”
Mộc Dương Hà nói: “An Ly, tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của em. Vì vậy em cảm thấy việc này nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Nếu như có ai không nhất trí với ý kiến của em thì cứ bảo cáo trực tiếp với Lương Vỹ Lộc, cậu ấy sẽ giúp em giải quyết.”
An Ly gật đầu: “Dương Hà, em cho rằng chúng ta có thể ký kết hợp tác với một doanh nghiệp tốt hơn. Em đã liên lạc với chủ tịch của doanh nghiệp đấy, hẹn gặp mặt để trao đổi vào thứ tư tuần sau, đến lúc đó chúng ta cùng đi, được không?”
“Thứ tư tuần sau?” Mộc Dương Hà hơi nhíu mày.
An Ly hơi lo lắng: “Đúng thế, là thứ tư tuần sau. Dương Hà, có vấn đề gì sao? Anh bận rồi à?”
Đúng là thứ tư tuần sau anh bận thật. Hôm đó, anh phải cùng Phương Tuyết Nhi đưa Nhạc Bảo Bối đến tham gia cuộc thi vẽ, hơn nữa còn kéo dài đến hai ngày.
Mộc Dương Hà nhìn cô với vẻ áy náy: “An Ly, xin lỗi, thứ tư tuần sau tôi có việc nên không đi được. Tôi sắp xếp để Lương Vỹ Lộc đi cũng em có được không?”
An Ly lắc đầu: “Không cần đâu. Dương Hà, nếu như anh có việc thì anh cứ làm đi ạ, em đi một mình cũng được, không cần làm phiền đến sếp Lương đâu.”
Lúc nào cô cũng hiểu cho người khác như vậy, điều này khiến Mộc Dương Hà không khỏi đau lòng.
Mộc Dương Hà nói với cô bằng vẻ đau lòng: “An Ly, xin lỗi, tôi sẽ bù đắp cho em.”
Sau khi nghe xong những lời này, An Ly bỗng nhiên lấy điện thoại ra, đưa hình ảnh trên màn hình cho Mộc Dương Hà xem: “Dương Hà, tối qua em vừa nhìn thấy quảng cáo của một công ty du lịch, em cảm thấy việc sắp xếp hành trình của bọn họ rất được. Sau khi anh về, anh có thể đi du lịch cùng em được không?”
Mộc Dương Hà nhận lấy điện thoại, địa điểm du lịch hiện ra trên màn hình là Maldives, một địa điểm nghỉ dưỡng lãng mạn.
Thực ra, anh cũng rất ít khi đi du lịch, phần lớn thời gian đều học hoặc làm việc. Cho dù thỉnh thoảng cũng ra ngoài chơi với ba mình nhưng là đi du lịch tự do chứ chưa bao giờ đi cùng công ty du lịch.
Nhưng nếu như bây giờ An Ly đã yêu cầu thì đương nhiên anh cũng sẽ đồng ý. Dù sao, anh và An Ly cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, vậy mà anh vẫn chưa đưa cô ra ngoài chơi tử tế lần nào.
“Được, An Ly, em cứ đặt trước vé máy bay đến Maldives vào thứ sáu tuần sau đi, đến lúc đó, anh nhất định sẽ cùng em đến đấy.”
Gương mặt An Ly hiện lên một nụ cười dịu dàng, cô cất điện thoại vào túi rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Mộc Dương Hà gọi Lục Trạch vào, anh đưa cho cậu ta một chiếc thẻ màu đen, trong chiếc thẻ này có 175 tỷ. Anh bảo Lục Trạch giao chiếc thẻ này cho An Ly làm kinh phí cho chuyến du lịch.
Sau khi quay về phòng làm việc, An Ly lập tức khóa kín cửa lại. Ngồi sau bàn, cô móc điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
“Nhanh chóng điều tra cho tôi xem thứ tư tuần sau Mộc Dương Hà phải đi làm việc gì?”
Đầu bên kia đáp một tiếng, chỉ một lát sau, đáp án được truyền đến: “Tìm thấy rồi, thứ tư tuần sau có lẽ Mộc Dương Hà sẽ cùng Phương Tuyết Nhi và con trai cô ấy đi tham dự một cuộc thi vẽ. Địa điểm là ở thành phố W.”
An Ly đáp một tiếng rồi cúp máy.
Việc mà anh nói chính là đi cùng Phương Tuyết Nhi và con trai cô đến tham dự cuộc thi hội họa ư? Dự cảm của cô ta quả nhiên rất chính xác!
Phương Tuyết Nhi có sức hút lớn đến mức khiến Mộc Dương Hà có thể từ chối cô ta ư? Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Trái tim An Ly như bị bóp nghẹt. Lẽ nào vị trí của Phương Tuyết Nhi trong trái tim anh đã có thể sánh ngang với cô ta rồi ư? Hay là, bây giờ Phương Tuyết Nhi đã quan trọng hơn cả cô ta rồi?
Không... Tuyệt đối không thể!
Nhớ lại những lời mà mẹ đã nói lúc cô ta mới về nước, An Ly không khỏi hoảng sợ.
Ngoài cô ta ra, Mộc Dương Hà không thể yêu bất cứ người nào khác!
Phương Tuyết Nhi... cô ta sẽ không để mặc cho Phương Tuyết Nhi cướp mất Mộc Dương Hà đâu!
...
“Nhạc Bảo Bối, con chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát nhé!”
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm xuống trước mặt Nhạc Bảo Bối, cô nhìn cậu bé với ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Nhạc Bảo Bối vỗ vào chiếc balo căng phồng của mình, cậu bé vui vẻ nói: “Dạ dạ! Con chuẩn bị xong rồi! Mami, chúng ta đi thôi!”
Phương Tuyết Nhi dắt con trai xuống tầng, Mộc Dương Hà đang ở trong xe chờ họ.
Bọn họ nhanh chóng đến địa điểm thi ở thành phố W, ở đây đã đông nghịt người rồi.
Chủ yếu đều là ba mẹ đưa con cái đến tham gia cuộc thi, đâu đâu cũng là hình ảnh vui vẻ, ấm áp.
Tác phẩm của Nhạc Bảo Bối thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo và vòng thi thứ hai. Kế tiếp, họ sẽ bắt đầu chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Trận chung kết ngày mai sẽ diễn ra với hình thức vẽ tranh tại chỗ, sau đó giám khảo sẽ chọn ra ba thí sinh để trao tặng bằng khen và giải thưởng.
Nhạc Bảo Bối nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ đáng thương, cậu bé dùng giọng điệu cầu xin mà nói: “Mami, Nhạc Bảo Bối đói rồi, con muốn ăn gì đấy!”
Phương Tuyết Nhi mỉm cười, cô nắm lấy tay Nhạc Bảo Bối rồi rời khỏi trường thi. Dù sao thì trận chung kết cũng diễn ra vào ngày mai, tối nay vẫn có thể thể để cho cậu bé thư giãn một chút.
Cô dắt Nhạc Bảo Bối rảo bước phía trước một cách tự nhiên, hoàn toàn quên đi chuyện ở phía sau còn có một Mộc Dương Hà nữa.
Nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ rất đáng yêu, gương mặt của Mộc Dương Hà lại trở nên đen kịt, hai người đằng trước kia đã quên mất sự tồn tại của anh rồi!
Mộc Dương Hà ho khan hai tiếng, Phương Tuyết Nhi vẫn giả vờ như không nghe, cô tiếp tục nói với Nhạc Bảo Bối: “Tối nay Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì? Hôm nay có thể phá lệ, con muốn ăn gì cũng được!”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ giơ hai đầu ngón tay ra: “Mami, hôm nay Nhạc Bảo Bối muốn ăn hai cây kem!”
Phương Tuyết Nhi lập tức lắc đầu: “Không được, chỉ có thể ăn một cái! Ăn nhiều sẽ bị đau bụng đó.”
Nhạc Bảo Bối nhếch chiếc miệng nhỏ lên, cậu bé nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mami vừa nói có thể ăn gì tùy thích...”
Thấy hai người kia vẫn không để ý đến mình, Mộc Dương Hà rất buồn bực. Anh bước lên phía trước, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì chú cũng có thể đưa con đi ăn. Nhưng mà, con phải hôn chú một cái đã.”
Thành Công, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Lục Trạch đẩy cửa đi vào, cậu ta nói với Mộc Dương Hà đang ngồi làm việc sau chiếc bàn: “Sếp Mộc, cô An Ly đến rồi, cô ấy nói có chuyện muốn trao đổi trực tiếp với anh.”
Nghe Lục Trạch nói rằng người đến là An Ly, Mộc Dương Hà lập tức bỏ dở việc đang làm, anh hỏi: “Mau bảo cô ấy vào đi.”
Lục Trạch không dám chậm trễ, cậu ta vội vàng đi ra cửa đẩy người bên ngoài vào.
“Dương Hà, không biết em đến tìm anh thế này có làm phiền đến anh không?”
Gương mặt An Ly có vẻ hơi hốc hác, không biết có phải mấy đêm nay không được nghỉ ngơi tử tế hay không?
Mộc Dương Hà lập tức trả lời: “Không đâu. An Ly, em đặc biệt đến đây tìm tôi là vì có chuyện gì đúng không?”
An Ly gật đầu: “Dương Hà, em và trưởng bộ phận không thống nhất được một chuyện, vậy nên em đến tìm anh để trao đổi một chút. Đó là vấn đề liên quan đến đơn đặt hàng quý sau của Florina, ý của trưởng bộ phận là vẫn muốn tiếp tục hợp tác với công ty đã hợp tác trước đây. Nhưng em cho rằng, chúng ta có thể có được những sự lựa chọn tốt hơn. Chúng ta có thể hợp tác với một doanh nghiệp có giá cả ưu đãi và chất lượng tốt hơn.”
Mộc Dương Hà nói: “An Ly, tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của em. Vì vậy em cảm thấy việc này nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Nếu như có ai không nhất trí với ý kiến của em thì cứ bảo cáo trực tiếp với Lương Vỹ Lộc, cậu ấy sẽ giúp em giải quyết.”
An Ly gật đầu: “Dương Hà, em cho rằng chúng ta có thể ký kết hợp tác với một doanh nghiệp tốt hơn. Em đã liên lạc với chủ tịch của doanh nghiệp đấy, hẹn gặp mặt để trao đổi vào thứ tư tuần sau, đến lúc đó chúng ta cùng đi, được không?”
“Thứ tư tuần sau?” Mộc Dương Hà hơi nhíu mày.
An Ly hơi lo lắng: “Đúng thế, là thứ tư tuần sau. Dương Hà, có vấn đề gì sao? Anh bận rồi à?”
Đúng là thứ tư tuần sau anh bận thật. Hôm đó, anh phải cùng Phương Tuyết Nhi đưa Nhạc Bảo Bối đến tham gia cuộc thi vẽ, hơn nữa còn kéo dài đến hai ngày.
Mộc Dương Hà nhìn cô với vẻ áy náy: “An Ly, xin lỗi, thứ tư tuần sau tôi có việc nên không đi được. Tôi sắp xếp để Lương Vỹ Lộc đi cũng em có được không?”
An Ly lắc đầu: “Không cần đâu. Dương Hà, nếu như anh có việc thì anh cứ làm đi ạ, em đi một mình cũng được, không cần làm phiền đến sếp Lương đâu.”
Lúc nào cô cũng hiểu cho người khác như vậy, điều này khiến Mộc Dương Hà không khỏi đau lòng.
Mộc Dương Hà nói với cô bằng vẻ đau lòng: “An Ly, xin lỗi, tôi sẽ bù đắp cho em.”
Sau khi nghe xong những lời này, An Ly bỗng nhiên lấy điện thoại ra, đưa hình ảnh trên màn hình cho Mộc Dương Hà xem: “Dương Hà, tối qua em vừa nhìn thấy quảng cáo của một công ty du lịch, em cảm thấy việc sắp xếp hành trình của bọn họ rất được. Sau khi anh về, anh có thể đi du lịch cùng em được không?”
Mộc Dương Hà nhận lấy điện thoại, địa điểm du lịch hiện ra trên màn hình là Maldives, một địa điểm nghỉ dưỡng lãng mạn.
Thực ra, anh cũng rất ít khi đi du lịch, phần lớn thời gian đều học hoặc làm việc. Cho dù thỉnh thoảng cũng ra ngoài chơi với ba mình nhưng là đi du lịch tự do chứ chưa bao giờ đi cùng công ty du lịch.
Nhưng nếu như bây giờ An Ly đã yêu cầu thì đương nhiên anh cũng sẽ đồng ý. Dù sao, anh và An Ly cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, vậy mà anh vẫn chưa đưa cô ra ngoài chơi tử tế lần nào.
“Được, An Ly, em cứ đặt trước vé máy bay đến Maldives vào thứ sáu tuần sau đi, đến lúc đó, anh nhất định sẽ cùng em đến đấy.”
Gương mặt An Ly hiện lên một nụ cười dịu dàng, cô cất điện thoại vào túi rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Mộc Dương Hà gọi Lục Trạch vào, anh đưa cho cậu ta một chiếc thẻ màu đen, trong chiếc thẻ này có 175 tỷ. Anh bảo Lục Trạch giao chiếc thẻ này cho An Ly làm kinh phí cho chuyến du lịch.
Sau khi quay về phòng làm việc, An Ly lập tức khóa kín cửa lại. Ngồi sau bàn, cô móc điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
“Nhanh chóng điều tra cho tôi xem thứ tư tuần sau Mộc Dương Hà phải đi làm việc gì?”
Đầu bên kia đáp một tiếng, chỉ một lát sau, đáp án được truyền đến: “Tìm thấy rồi, thứ tư tuần sau có lẽ Mộc Dương Hà sẽ cùng Phương Tuyết Nhi và con trai cô ấy đi tham dự một cuộc thi vẽ. Địa điểm là ở thành phố W.”
An Ly đáp một tiếng rồi cúp máy.
Việc mà anh nói chính là đi cùng Phương Tuyết Nhi và con trai cô đến tham dự cuộc thi hội họa ư? Dự cảm của cô ta quả nhiên rất chính xác!
Phương Tuyết Nhi có sức hút lớn đến mức khiến Mộc Dương Hà có thể từ chối cô ta ư? Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Trái tim An Ly như bị bóp nghẹt. Lẽ nào vị trí của Phương Tuyết Nhi trong trái tim anh đã có thể sánh ngang với cô ta rồi ư? Hay là, bây giờ Phương Tuyết Nhi đã quan trọng hơn cả cô ta rồi?
Không... Tuyệt đối không thể!
Nhớ lại những lời mà mẹ đã nói lúc cô ta mới về nước, An Ly không khỏi hoảng sợ.
Ngoài cô ta ra, Mộc Dương Hà không thể yêu bất cứ người nào khác!
Phương Tuyết Nhi... cô ta sẽ không để mặc cho Phương Tuyết Nhi cướp mất Mộc Dương Hà đâu!
...
“Nhạc Bảo Bối, con chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát nhé!”
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm xuống trước mặt Nhạc Bảo Bối, cô nhìn cậu bé với ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Nhạc Bảo Bối vỗ vào chiếc balo căng phồng của mình, cậu bé vui vẻ nói: “Dạ dạ! Con chuẩn bị xong rồi! Mami, chúng ta đi thôi!”
Phương Tuyết Nhi dắt con trai xuống tầng, Mộc Dương Hà đang ở trong xe chờ họ.
Bọn họ nhanh chóng đến địa điểm thi ở thành phố W, ở đây đã đông nghịt người rồi.
Chủ yếu đều là ba mẹ đưa con cái đến tham gia cuộc thi, đâu đâu cũng là hình ảnh vui vẻ, ấm áp.
Tác phẩm của Nhạc Bảo Bối thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo và vòng thi thứ hai. Kế tiếp, họ sẽ bắt đầu chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Trận chung kết ngày mai sẽ diễn ra với hình thức vẽ tranh tại chỗ, sau đó giám khảo sẽ chọn ra ba thí sinh để trao tặng bằng khen và giải thưởng.
Nhạc Bảo Bối nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ đáng thương, cậu bé dùng giọng điệu cầu xin mà nói: “Mami, Nhạc Bảo Bối đói rồi, con muốn ăn gì đấy!”
Phương Tuyết Nhi mỉm cười, cô nắm lấy tay Nhạc Bảo Bối rồi rời khỏi trường thi. Dù sao thì trận chung kết cũng diễn ra vào ngày mai, tối nay vẫn có thể thể để cho cậu bé thư giãn một chút.
Cô dắt Nhạc Bảo Bối rảo bước phía trước một cách tự nhiên, hoàn toàn quên đi chuyện ở phía sau còn có một Mộc Dương Hà nữa.
Nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ rất đáng yêu, gương mặt của Mộc Dương Hà lại trở nên đen kịt, hai người đằng trước kia đã quên mất sự tồn tại của anh rồi!
Mộc Dương Hà ho khan hai tiếng, Phương Tuyết Nhi vẫn giả vờ như không nghe, cô tiếp tục nói với Nhạc Bảo Bối: “Tối nay Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì? Hôm nay có thể phá lệ, con muốn ăn gì cũng được!”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ giơ hai đầu ngón tay ra: “Mami, hôm nay Nhạc Bảo Bối muốn ăn hai cây kem!”
Phương Tuyết Nhi lập tức lắc đầu: “Không được, chỉ có thể ăn một cái! Ăn nhiều sẽ bị đau bụng đó.”
Nhạc Bảo Bối nhếch chiếc miệng nhỏ lên, cậu bé nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mami vừa nói có thể ăn gì tùy thích...”
Thấy hai người kia vẫn không để ý đến mình, Mộc Dương Hà rất buồn bực. Anh bước lên phía trước, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối muốn ăn gì chú cũng có thể đưa con đi ăn. Nhưng mà, con phải hôn chú một cái đã.”