Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 136 TẠO RA EM TRAI
CHƯƠNG 136: TẠO RA EM TRAI
Phương Tuyết Nhi nóng nảy, cô nói: “Không đi, chẳng nhẽ anh còn muốn ngồi lì ra ở đây hay sao?”
Bây giờ, trong lòng Mộc Dương Hà đúng là muốn vậy.
Nhớ đến hương thơm mê người trên cơ thể cô cùng với thân hình nóng bỏng, anh liền cảm thấy chỗ nào đó không ngừng căng cứng.
Lúc vô tình liếc về phía chiếc lều nhỏ nhô ra rõ ràng ở phía thân dưới của anh, Phương Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa, cô sợ hãi hét lên: “Mộc Dương Hà, anh đúng là lưu manh!”
Vì giọng nói của cô quá to nên làm cho Nhạc Bảo Bối đang ngủ trong phòng thức giấc. Nhạc Bảo Bối hơi cựa người trên giường rồi hét về phía bên ngoài: “Mami, sao thế ạ?”
Phương Tuyết Nhi lập tức trả lời: “Không có gì, con mau ngủ đi, mami đang đi vệ sinh, chút nữa mami sẽ vào với con ngay.”
Trong nhà lại yên tĩnh, có vẻ như Nhạc Bảo Bối lại ngủ rồi. Lúc này, Phương Tuyết Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Mộc Dương Hà rồi tỏ ra hung dữ nói: “Thấy chưa? Nhạc Bảo Bối ngủ rồi! Anh mau đi đi!”
Thừa lúc cô đang nói, anh vươn tay ra rồi kéo cô vào lòng.
Đôi môi mang theo hương rượu đặt lên cần cổ Phương Tuyết Nhi, điên cuồng càn quét, tham lam hít lấy mùi hương của cô. Bàn tay anh tiến vào bên trong từ chỗ góc áo, sau đó vòng qua lưng, cởi khóa áo lót ra, cuối cùng lần đến vị trí bầu ngực rồi ra sức nắn bóp.
“Thả tôi ra... Đừng... Mộc Dương Hà, anh thả tôi ra...”
Câu từ chối còn chưa nói xong thì cô đã bị anh dùng tay bưng kín miệng lại. Cô nắm tay lại rồi ra sức đánh vào ngực anh, nhưng dường như việc đó không có chút tác dụng nào.
“Suỵt... Tốt nhất là đừng lên tiếng. Bằng không, dù Nhạc Bảo Bối có bị đánh thức thì tôi vẫn sẽ tiếp tục đấy.”
Lời nói mang theo sự uy hiếp nhè nhẹ của anh khiến cô từ từ dừng động tác phản kháng lại.
Đầu của anh đã sớm tìm đến trước ngực cô, khuy áo lót đều bị gỡ bỏ, chiếc áo được mở rộng ra trước ngực, lộ ra cảnh xuân mơn mởn.
Anh ngậm chặt bầu ngực anh đào e thẹn của cô, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích, tay kia cũng liên tục trêu đùa phía bên bầu ngực còn lại.
Đèn trong phòng khách rất sáng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt đỏ ửng của cô. Cho dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng cô vẫn thẹn thùng như một cô gái chưa nếm trải sự đời.
Vẫn cứ thẹn thùng như vậy, điều này khiến cho anh muốn ngừng cũng không được.
Anh không nhớ anh đã đòi hỏi cô bao nhiêu lần, nhưng mà lần nào cũng vậy, mãi đến khi cô mệt đến mức sắp ngất đi thì anh mới chịu buông cô ra.
Sau khi hoàn thành lần tiến công cuối cùng thì đêm đã khuya lắm rồi, Phương Tuyết Nhi ngủ thiếp đi trên sofa.
Mộc Dương Hà đứng dậy, bế Phương Tuyết Nhi không mảnh vải che thân vào phòng. Sau đó anh nằm xuống cạnh cô, ôm lấy eo cô từ phía sau rồi chìm vào giấc ngủ...
“Á!”
Mộc Dương Hà bị tiếng hét của Phương Tuyết Nhi đánh thức, anh chậm rãi mở mắt. Lúc này, đập vào mắt anh là gương mặt ngây thơ, đáng yêu của Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi ra sức kéo chăn lên che người lại. Ngoài gương mặt ra, cô không hề để lộ một chút da thịt nào khác. Cô cố gắng hết sức để Nhạc Bảo Bối không phát hiện ra cơ thể trần truồng dưới tấm chăn của mình.
Nhạc Bảo Bối nghiêm túc hỏi: “Mami, chú Mộc, hai người ngủ chung một giường làm gì thế ạ?”
Cô vội vàng trả lời: “Chuyện này... Nhạc Bảo Bối ngoan, mẹ và chú đang chơi trò chơi. Tối qua chơi mệt quá nên mới cùng thiếp đi. Cũng giống như mami thường ngủ với Nhạc Bảo Bối đấy!”
Nhạc Bảo Bối như có điều suy nghĩ, cậu bé gật đầu trả lời: “Vậy có lẽ mami và chú Mộc đã chơi một trò rất vui đúng không ạ? Hình như tối qua con nghe mami kêu lên! Mami, có phải trò chơi rất kích thích đúng không ạ? Hừ, trò chơi thú vị như vậy mà mami không thèm gọi Nhạc Bảo Bối chơi cùng.”
Gương mặt Phương Tuyết Nhi đã đỏ bừng lên, Nhạc Bảo Bối đã nghe thấy âm thanh đó của cô, cô không muốn sống nữa!
Còn Mộc Dương Hà ở bên cạnh thì lại vô thức bật cười.
Anh ngồi dậy rồi, ôm lấy Nhạc Bảo Bối rồi cười xấu xa: “Nhạc Bảo Bối biết không, mami và chú Mộc đang chơi trò tạo ra người đấy, chú và mami có thể tạo ra một cậu em trai hoặc một cô em gái cho Nhạc Bảo Bối.”
“Thật không ạ? Vậy thì tốt quá rồi!” Nhạc Bảo Bối vui vẻ trả lời: “Nhạc Bảo Bối muốn có em gái! Bởi vì nếu có em gái, Nhạc Bảo Bối có thể bảo vệ em ấy như công chúa! Nhạc Bảo Bối sẽ làm một người anh tốt, không để bất cứ ai bắt nạt em gái cả!”
Phương Tuyết Nhi tức đến mức giậm chân, cô vội vàng nói vào tai anh: “Mộc Dương Hà, đủ rồi đấy! Đừng có làm hư Nhạc Bảo Bối của tôi!”
Mộc Dương Hà cười cười, anh nói với Nhạc Bảo Bối: “Được rồi, không nói nữa, nói nữa là mami sẽ tức giận đấy. Bây giờ Nhạc Bảo Bối ra ngoài trước đi nhé, chú Mộc và mami thay quần áo xong sẽ ra ngay.”
Nhạc Bảo Bối nằm lên bả vai Mộc Dương Hà rồi bắt đầu làm nũng: “Vậy cháu muốn chú Mộc đưa cháu đến nhà trẻ.”
Mộc Dương Hà vừa cười vừa đồng ý. Sau khi Nhạc Bảo Bối ra ngoài, Phương Tuyết Nhi giật toàn bộ chăn về phía mình, dùng chăn bao trọn lấy cơ thể, chuẩn bị đi xuống giường mặc quần áo.
Ai ngờ lúc chiếc chăn vừa được kéo xuống, Phương Tuyết Nhi liền nhìn thấy ai đó cũng đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Lúc này, chỗ nào đó lại dựng thẳng lên.
“Biến thái!” Phương Tuyết Nhi thấp giọng mắng một tiếng rồi quay người đi về phía tủ quần áo. Một bàn tay ở phía sau lại vươn đến, kéo cô trở lại giường.
“Mộc Dương Hà, anh làm gì thế!” Phương Tuyết Nhi hoảng sợ nhìn người phía trên. Thực ra cô biết rõ bây giờ anh muốn làm gì.
Mộc Dương Hà không trả lời mà dùng hành động để cho cô đáp án. Anh xốc chăn lên rồi lại giở trò trên cơ thể cô.
Phương Tuyết Nhi nóng nảy, cô nói: “Đủ rồi! Mộc Dương Hà, đừng làm loạn nữa! Nhạc Bảo Bối còn phải đi học!”
Thấy cô nói vậy, Mộc Dương Hà lập tức dừng lại, anh nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường. Đã tám giờ rồi, chín giờ là Nhạc Bảo Bối vào lớp.
Anh thả cô ra rồi cùng cô rời khỏi giường, mặc quần áo.
Trên đường đi mua bữa sáng, hai người đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ luôn. Cô giáo Trương đang đứng trước cổng nhà trẻ chờ họ.
Nhạc Bảo Bối nhanh nhẹn chạy đến, cậu bé chào một tiếng rất ngọt ngào: “Con chào cô Trương!”
Cô giáo Trương mỉm cười rồi nắm lấy tay Nhạc Bảo Bối, sau đó nhìn về phía Mộc Dương Hà: “Anh Mộc, chị Phương, tranh vẽ của Nhạc Bảo Bối sắp được tham gia thi rồi, hai người cần phải chuẩn bị kỹ càng một chút!”
Phương Tuyết Nhi hỏi với vẻ khó hiểu: “Tranh vẽ ư? Tác phẩm nào thế?”
Cô giáo Trương cũng hơi nghi hoặc: “Chị không biết ư? Anh Mộc chưa nói với chị à?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Thời gian gần đây tôi hơi bận nên quên không nói với cô ấy.”
Cô giáo Trương mỉm cười rồi nói với Phương Tuyết Nhi: “Là thế này, chị Phương ạ, nhà trẻ chọn ra một số tranh vẽ xuất sắc của các bé để tham dự một cuộc thi vẽ rất quan trọng, Nhạc Bảo Bối là một trong số đó. Mấy hôm trước không thấy chị đến đón Nhạc Bảo Bối nên tôi đã nói chuyện này với anh Mộc rồi. Anh Mộc nói anh ấy sẽ đi cùng Nhạc Bảo Bối.”
Phương Tuyết Nhi nhìn về phía Mộc Dương Hà, anh gật đầu.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Vậy được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Thực ra cũng không có gì để chuẩn bị cả, chỉ cần đến lúc đó đi cùng Nhạc Bảo Bối đến tham gia cuộc thi là được rồi. Nhưng Mộc Dương Hà... Sao anh có thể dễ dàng đồng ý đi cùng Nhạc Bảo Bối chứ?
Phương Tuyết Nhi nóng nảy, cô nói: “Không đi, chẳng nhẽ anh còn muốn ngồi lì ra ở đây hay sao?”
Bây giờ, trong lòng Mộc Dương Hà đúng là muốn vậy.
Nhớ đến hương thơm mê người trên cơ thể cô cùng với thân hình nóng bỏng, anh liền cảm thấy chỗ nào đó không ngừng căng cứng.
Lúc vô tình liếc về phía chiếc lều nhỏ nhô ra rõ ràng ở phía thân dưới của anh, Phương Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa, cô sợ hãi hét lên: “Mộc Dương Hà, anh đúng là lưu manh!”
Vì giọng nói của cô quá to nên làm cho Nhạc Bảo Bối đang ngủ trong phòng thức giấc. Nhạc Bảo Bối hơi cựa người trên giường rồi hét về phía bên ngoài: “Mami, sao thế ạ?”
Phương Tuyết Nhi lập tức trả lời: “Không có gì, con mau ngủ đi, mami đang đi vệ sinh, chút nữa mami sẽ vào với con ngay.”
Trong nhà lại yên tĩnh, có vẻ như Nhạc Bảo Bối lại ngủ rồi. Lúc này, Phương Tuyết Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Mộc Dương Hà rồi tỏ ra hung dữ nói: “Thấy chưa? Nhạc Bảo Bối ngủ rồi! Anh mau đi đi!”
Thừa lúc cô đang nói, anh vươn tay ra rồi kéo cô vào lòng.
Đôi môi mang theo hương rượu đặt lên cần cổ Phương Tuyết Nhi, điên cuồng càn quét, tham lam hít lấy mùi hương của cô. Bàn tay anh tiến vào bên trong từ chỗ góc áo, sau đó vòng qua lưng, cởi khóa áo lót ra, cuối cùng lần đến vị trí bầu ngực rồi ra sức nắn bóp.
“Thả tôi ra... Đừng... Mộc Dương Hà, anh thả tôi ra...”
Câu từ chối còn chưa nói xong thì cô đã bị anh dùng tay bưng kín miệng lại. Cô nắm tay lại rồi ra sức đánh vào ngực anh, nhưng dường như việc đó không có chút tác dụng nào.
“Suỵt... Tốt nhất là đừng lên tiếng. Bằng không, dù Nhạc Bảo Bối có bị đánh thức thì tôi vẫn sẽ tiếp tục đấy.”
Lời nói mang theo sự uy hiếp nhè nhẹ của anh khiến cô từ từ dừng động tác phản kháng lại.
Đầu của anh đã sớm tìm đến trước ngực cô, khuy áo lót đều bị gỡ bỏ, chiếc áo được mở rộng ra trước ngực, lộ ra cảnh xuân mơn mởn.
Anh ngậm chặt bầu ngực anh đào e thẹn của cô, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích, tay kia cũng liên tục trêu đùa phía bên bầu ngực còn lại.
Đèn trong phòng khách rất sáng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt đỏ ửng của cô. Cho dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng cô vẫn thẹn thùng như một cô gái chưa nếm trải sự đời.
Vẫn cứ thẹn thùng như vậy, điều này khiến cho anh muốn ngừng cũng không được.
Anh không nhớ anh đã đòi hỏi cô bao nhiêu lần, nhưng mà lần nào cũng vậy, mãi đến khi cô mệt đến mức sắp ngất đi thì anh mới chịu buông cô ra.
Sau khi hoàn thành lần tiến công cuối cùng thì đêm đã khuya lắm rồi, Phương Tuyết Nhi ngủ thiếp đi trên sofa.
Mộc Dương Hà đứng dậy, bế Phương Tuyết Nhi không mảnh vải che thân vào phòng. Sau đó anh nằm xuống cạnh cô, ôm lấy eo cô từ phía sau rồi chìm vào giấc ngủ...
“Á!”
Mộc Dương Hà bị tiếng hét của Phương Tuyết Nhi đánh thức, anh chậm rãi mở mắt. Lúc này, đập vào mắt anh là gương mặt ngây thơ, đáng yêu của Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi ra sức kéo chăn lên che người lại. Ngoài gương mặt ra, cô không hề để lộ một chút da thịt nào khác. Cô cố gắng hết sức để Nhạc Bảo Bối không phát hiện ra cơ thể trần truồng dưới tấm chăn của mình.
Nhạc Bảo Bối nghiêm túc hỏi: “Mami, chú Mộc, hai người ngủ chung một giường làm gì thế ạ?”
Cô vội vàng trả lời: “Chuyện này... Nhạc Bảo Bối ngoan, mẹ và chú đang chơi trò chơi. Tối qua chơi mệt quá nên mới cùng thiếp đi. Cũng giống như mami thường ngủ với Nhạc Bảo Bối đấy!”
Nhạc Bảo Bối như có điều suy nghĩ, cậu bé gật đầu trả lời: “Vậy có lẽ mami và chú Mộc đã chơi một trò rất vui đúng không ạ? Hình như tối qua con nghe mami kêu lên! Mami, có phải trò chơi rất kích thích đúng không ạ? Hừ, trò chơi thú vị như vậy mà mami không thèm gọi Nhạc Bảo Bối chơi cùng.”
Gương mặt Phương Tuyết Nhi đã đỏ bừng lên, Nhạc Bảo Bối đã nghe thấy âm thanh đó của cô, cô không muốn sống nữa!
Còn Mộc Dương Hà ở bên cạnh thì lại vô thức bật cười.
Anh ngồi dậy rồi, ôm lấy Nhạc Bảo Bối rồi cười xấu xa: “Nhạc Bảo Bối biết không, mami và chú Mộc đang chơi trò tạo ra người đấy, chú và mami có thể tạo ra một cậu em trai hoặc một cô em gái cho Nhạc Bảo Bối.”
“Thật không ạ? Vậy thì tốt quá rồi!” Nhạc Bảo Bối vui vẻ trả lời: “Nhạc Bảo Bối muốn có em gái! Bởi vì nếu có em gái, Nhạc Bảo Bối có thể bảo vệ em ấy như công chúa! Nhạc Bảo Bối sẽ làm một người anh tốt, không để bất cứ ai bắt nạt em gái cả!”
Phương Tuyết Nhi tức đến mức giậm chân, cô vội vàng nói vào tai anh: “Mộc Dương Hà, đủ rồi đấy! Đừng có làm hư Nhạc Bảo Bối của tôi!”
Mộc Dương Hà cười cười, anh nói với Nhạc Bảo Bối: “Được rồi, không nói nữa, nói nữa là mami sẽ tức giận đấy. Bây giờ Nhạc Bảo Bối ra ngoài trước đi nhé, chú Mộc và mami thay quần áo xong sẽ ra ngay.”
Nhạc Bảo Bối nằm lên bả vai Mộc Dương Hà rồi bắt đầu làm nũng: “Vậy cháu muốn chú Mộc đưa cháu đến nhà trẻ.”
Mộc Dương Hà vừa cười vừa đồng ý. Sau khi Nhạc Bảo Bối ra ngoài, Phương Tuyết Nhi giật toàn bộ chăn về phía mình, dùng chăn bao trọn lấy cơ thể, chuẩn bị đi xuống giường mặc quần áo.
Ai ngờ lúc chiếc chăn vừa được kéo xuống, Phương Tuyết Nhi liền nhìn thấy ai đó cũng đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Lúc này, chỗ nào đó lại dựng thẳng lên.
“Biến thái!” Phương Tuyết Nhi thấp giọng mắng một tiếng rồi quay người đi về phía tủ quần áo. Một bàn tay ở phía sau lại vươn đến, kéo cô trở lại giường.
“Mộc Dương Hà, anh làm gì thế!” Phương Tuyết Nhi hoảng sợ nhìn người phía trên. Thực ra cô biết rõ bây giờ anh muốn làm gì.
Mộc Dương Hà không trả lời mà dùng hành động để cho cô đáp án. Anh xốc chăn lên rồi lại giở trò trên cơ thể cô.
Phương Tuyết Nhi nóng nảy, cô nói: “Đủ rồi! Mộc Dương Hà, đừng làm loạn nữa! Nhạc Bảo Bối còn phải đi học!”
Thấy cô nói vậy, Mộc Dương Hà lập tức dừng lại, anh nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường. Đã tám giờ rồi, chín giờ là Nhạc Bảo Bối vào lớp.
Anh thả cô ra rồi cùng cô rời khỏi giường, mặc quần áo.
Trên đường đi mua bữa sáng, hai người đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ luôn. Cô giáo Trương đang đứng trước cổng nhà trẻ chờ họ.
Nhạc Bảo Bối nhanh nhẹn chạy đến, cậu bé chào một tiếng rất ngọt ngào: “Con chào cô Trương!”
Cô giáo Trương mỉm cười rồi nắm lấy tay Nhạc Bảo Bối, sau đó nhìn về phía Mộc Dương Hà: “Anh Mộc, chị Phương, tranh vẽ của Nhạc Bảo Bối sắp được tham gia thi rồi, hai người cần phải chuẩn bị kỹ càng một chút!”
Phương Tuyết Nhi hỏi với vẻ khó hiểu: “Tranh vẽ ư? Tác phẩm nào thế?”
Cô giáo Trương cũng hơi nghi hoặc: “Chị không biết ư? Anh Mộc chưa nói với chị à?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Thời gian gần đây tôi hơi bận nên quên không nói với cô ấy.”
Cô giáo Trương mỉm cười rồi nói với Phương Tuyết Nhi: “Là thế này, chị Phương ạ, nhà trẻ chọn ra một số tranh vẽ xuất sắc của các bé để tham dự một cuộc thi vẽ rất quan trọng, Nhạc Bảo Bối là một trong số đó. Mấy hôm trước không thấy chị đến đón Nhạc Bảo Bối nên tôi đã nói chuyện này với anh Mộc rồi. Anh Mộc nói anh ấy sẽ đi cùng Nhạc Bảo Bối.”
Phương Tuyết Nhi nhìn về phía Mộc Dương Hà, anh gật đầu.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Vậy được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Thực ra cũng không có gì để chuẩn bị cả, chỉ cần đến lúc đó đi cùng Nhạc Bảo Bối đến tham gia cuộc thi là được rồi. Nhưng Mộc Dương Hà... Sao anh có thể dễ dàng đồng ý đi cùng Nhạc Bảo Bối chứ?