Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 134 SỈ NHỤC
CHƯƠNG 134: SỈ NHỤC
Hóa ra trong lòng Nhạc Bảo Bối, việc anh hủy hôn lúc ấy đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn. Vậy nên đứa trẻ mới mơ thấy chuyện này.
Ông Mộc nghe vậy cũng chỉ im lặng. Ông không biết nên đáp lời đứa bé thế nào.
Đúng lúc ấy, Mộc Dương Hà liền đứng dậy bước tới, bế Nhạc Bảo Bối lên bảo: “Cũng muộn rồi, để con đưa Nhạc Bảo Bối đi tắm rồi đi ngủ.”
Ông Mộc gật đầu. Vậy là Mộc Dương Hà bế cậu bé lên tầng trên.
Trong không gian hơi nước bốc lên mịt mờ trong phòng tắm, Mộc Dương Hà cẩn thận tắm cho Nhạc Bảo Bối.
Nếu các nhân viên Thành Công biết chủ tịch của bọn họ lại tự mình tắm cho một đứa bé, nhất định họ sẽ kinh ngạc đến mức không lời nào tả xiết.
Thực ra Mộc Dương Hà có thể bảo người trông trẻ tắm cho Nhạc Bảo Bối. Nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay anh lại muốn tự tay tắm cho cậu bé.
Xong xuôi, anh đặt Nhạc Bảo Bối lên giường, chu đáo hỏi: “Cháu thấy hôm nay chú tắm cho cháu có thoải mái không?”
Nhạc Bảo Bối suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ừm... thật ra chú chả biết tắm gì cả, mẹ cháu tắm cho cháu mới giỏi kìa. Mẹ kì cọ cho cháu sạch sẽ lắm đó!”
Đứa bé không suy tính lòng vòng, nghĩ thế nào thì nói luôn thế ấy.
Mộc Dương Hà nghe vậy thì cảm thấy lòng tự tôn của mình như sắp lung lay. Trên đời này, chưa từng có bất kì việc gì anh không học được. Bất kể ở lĩnh vực nào, chỉ cần anh muốn là có thể học được với tốc độ cực kì nhanh, không những thế còn dễ dàng nhận được sự khen ngợi và ngưỡng mộ của người khác.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời cho tới giờ, anh bị người ta chê! Mà người chê anh lại là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Vậy là Mộc Dương Hà thầm quyết tâm, nhất định phải chăm chỉ luyện kĩ năng tắm cho trẻ, để lần sau không bị Nhạc Bảo Bối chê cười nữa.
Khoan đã! Anh đang nghĩ gì vậy?
Luyện kĩ năng tắm cho trẻ ư? Rồi sau này tắm cho đứa bé này sao?
Không, không thể như thế được! Sao anh lại có thể nghĩ đến một chuyện như vậy? Không phải anh rất ghét Phương Tuyết Nhi, cũng không muốn gặp cô và cả con trai cô luôn sao?
Vậy mà sao trái tim anh lại như bị hai mẹ con họ chiếm mất, cứ vô thức nghĩ về tương lai với hai người...
Cuối cùng, Mộc Dương Hà cũng thoát ra khỏi dòng suy tư của mình. Anh ngồi bên mép giường, đắp chăn cho Nhạc Bảo Bối rồi thì thầm: “Ngủ đi, mai chú đưa cháu đến trường.”
Bỗng ngay lúc ấy, bàn tay nhỏ của cậu bé thò ra từ trong chăn, nắm chặt lấy tay anh.
“Chú ơi, khi nào mẹ cháu mới khỏi bệnh ạ?” Nhắc đến vấn đề này, trong mắt Nhạc Bảo Bối lập tức tràn đầy hi vọng. Cậu bé luôn mong rằng mẹ mình có thể khỏe lên thật nhanh.
May mà Phương Tuyết Nhi không bị bệnh nặng, chỉ là làm việc vất vả, lại bị cảm lạnh nên mới sốt cao như vậy.
Nhìn ánh mắt mong mỏi của đứa bé, Mộc Dương Hà đáp lời: “Mấy hôm nữa là mẹ cháu về thôi. Nhưng sau này Nhạc Bảo Bối phải quan tâm mẹ, đừng để mẹ làm việc quá sức như thế nữa. Nếu không, lần sau mẹ cháu có thể sẽ lại bị ốm tiếp đấy.”
Nhạc Bảo Bối nghe đến đây thì nghiêm túc gật đầu: “Chú ơi, chú cứ yên tâm đi ạ. Cháu quyết định rồi! Chờ mẹ xuất viện, cháu sẽ không bao giờ để mẹ về muộn như thế nữa! Cháu nhất định phải đòi mẹ về sớm một chút để chơi với cháu, đi ngủ sớm với cháu nữa. Như vậy thì mẹ cũng sẽ không mệt mỏi gì cả!”
Nghe những lời non nớt ngây thơ của Nhạc Bảo Bối, Mộc Dương Hà cũng yên tâm hơn nhiều. Phương Tuyết Nhi có cứng đầu đến mấy thì cũng sẽ nghe lời con trai mình. Vậy thì sau này, cô cũng sẽ không ngốc nghếch mà làm việc quá sức, đến mức ngất đi như vậy nữa!
Tại bệnh viện trung tâm thành phố H.
Tống Đường Huy thu dọn đồ đạc, anh nhìn Phương Tuyết Nhi đang đứng dậy từ giường bệnh rồi lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi, em thực sự không sao chứ?”
Phương Tuyết Nhi liền nở nụ cười gật đầu, cố gắng át đi vẻ nhợt nhạt trên gương mặt.
Thực chất, Tống Đường Huy nhận ra rằng cô vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại. Nhưng cô cứ một mực đòi về làm việc, nên anh cũng không còn cách nào khác. Anh thở dài bảo cô: “Tuyết Nhi này, em thay đồ đi. Để anh xuống trước lo thủ tục xuất viện cho em.”
Nhận được cái gật đầu của Phương Tuyết Nhi, Tống Đường Huy liền ra ngoài.
Sau khi thay đồ, Phương Tuyết Nhi đang định xuống tầng dưới tìm Tống Đường Huy thì cửa phòng lại bật mở một lần nữa.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem ai đến thì đã nghe thấy một chất giọng quen thuộc vang lên.
“Phương Tuyết Nhi, cô đúng là đồ đê tiện! Cô bỏ bùa mê thuốc lú gì con trai tôi hả? Giờ nó thậm chí còn không thèm về nhà kia kìa!”
Chất giọng này... Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên người vừa bước vào phòng là mẹ của Tống Đường Huy, Đăng Hạnh.
Thấy gương mặt bà đang vô cùng giận dữ, hơn nữa lời nói ra lại chua chát cay nghiệt, Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng bối rối, cũng không biết nên đáp lời bà thế nào.
Dè dặt hồi lâu, rốt cuộc cô mới chậm rãi lên tiếng: “Cô...”
Nhưng Đăng Hạnh lại chẳng thèm nghe cô nói gì cả. Bà tức giận bước vào, chỉ thẳng mặt cô mà mắng: “Đồ đàn bà trơ trẽn! Cô còn muốn hại con trai tôi đến mức nào? Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?”
Phương Tuyết Nhi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu Đăng Hạnh đang nói gì cả. Cô trả lời: “Cô ơi, cháu và Đường Huy không có gì với nhau cả mà. Sao cô lại nặng lời với cháu như thế?”
Nhưng nghe cô nói xong, Đăng Hạnh chỉ càng thêm tức giận. Bà hét lên: “Phương Tuyết Nhi, cô còn giả vờ giả vịt với tôi làm gì nữa? Nếu không phải cô bỏ bùa mê thuốc lú con trai tôi, thì sao nó lại không chịu nghe lời tôi?”
Đúng lúc ấy, cửa bỗng mở ra. Phương Tuyết Nhi quay lại thì thấy Tống Đường Huy bước vào.
Nhìn tình huống trong phòng, Tống Đường Huy đã đoán ngay được chuyện gì xảy ra. Anh cau mày bước đến, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Đăng Hạnh kéo tay lại: “Đi mau, về nhà với mẹ!”
Nhưng anh chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng rút tay ra và bảo: “Mẹ à, con đã bảo rồi. Nếu ba mẹ không thay đổi quyết định, thì con sẽ không về nhà.”
Đăng Hạnh thấy không thể nào lay chuyển được con trai, thì lại lập tức đổi hướng nhắm mũi dùi về phía Phương Tuyết Nhi. Bà chỉ vào cô, gào lên: “Cô ta có gì tốt? Không gia thế, không địa vị, lại còn đèo bòng thêm một đứa con hoang không rõ ba nó là ai!”
“Chát!”
Tiếng ấy vừa vang lên, thì trên cánh tay trắng bóc của Đăng Hạnh cũng in hằn một vệt đỏ.
Đăng Hạnh là mẹ của Tống Đường Huy, vậy nên Phương Tuyết Nhi mới cố gắng nhẫn nhịn. Đăng Hạnh sỉ nhục cô thế nào, cô cũng có thể kiềm chế được.
Nhưng vừa rồi, Đăng Hạnh lại dám gọi Nhạc Bảo Bối mà cô yêu thương nhất là “đứa con hoang”!
Vậy nên lúc này Phương Tuyết Nhi mới điên cuồng quát ầm lên: “Nhạc Bảo Bối không phải con hoang! Nó là đứa con tôi yêu thương nhất! Là đứa con trai mà tôi sinh ra một cách đường hoàng!”
Đúng lúc này, Tống Đường Huy cố gắng kéo Phương Tuyết Nhi lại, cố gắng đưa cô ra khỏi phòng.
Khi ra đến cửa bệnh viện, Phương Tuyết Nhi cũng giãy khỏi tay anh.
Hóa ra trong lòng Nhạc Bảo Bối, việc anh hủy hôn lúc ấy đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn. Vậy nên đứa trẻ mới mơ thấy chuyện này.
Ông Mộc nghe vậy cũng chỉ im lặng. Ông không biết nên đáp lời đứa bé thế nào.
Đúng lúc ấy, Mộc Dương Hà liền đứng dậy bước tới, bế Nhạc Bảo Bối lên bảo: “Cũng muộn rồi, để con đưa Nhạc Bảo Bối đi tắm rồi đi ngủ.”
Ông Mộc gật đầu. Vậy là Mộc Dương Hà bế cậu bé lên tầng trên.
Trong không gian hơi nước bốc lên mịt mờ trong phòng tắm, Mộc Dương Hà cẩn thận tắm cho Nhạc Bảo Bối.
Nếu các nhân viên Thành Công biết chủ tịch của bọn họ lại tự mình tắm cho một đứa bé, nhất định họ sẽ kinh ngạc đến mức không lời nào tả xiết.
Thực ra Mộc Dương Hà có thể bảo người trông trẻ tắm cho Nhạc Bảo Bối. Nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay anh lại muốn tự tay tắm cho cậu bé.
Xong xuôi, anh đặt Nhạc Bảo Bối lên giường, chu đáo hỏi: “Cháu thấy hôm nay chú tắm cho cháu có thoải mái không?”
Nhạc Bảo Bối suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ừm... thật ra chú chả biết tắm gì cả, mẹ cháu tắm cho cháu mới giỏi kìa. Mẹ kì cọ cho cháu sạch sẽ lắm đó!”
Đứa bé không suy tính lòng vòng, nghĩ thế nào thì nói luôn thế ấy.
Mộc Dương Hà nghe vậy thì cảm thấy lòng tự tôn của mình như sắp lung lay. Trên đời này, chưa từng có bất kì việc gì anh không học được. Bất kể ở lĩnh vực nào, chỉ cần anh muốn là có thể học được với tốc độ cực kì nhanh, không những thế còn dễ dàng nhận được sự khen ngợi và ngưỡng mộ của người khác.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời cho tới giờ, anh bị người ta chê! Mà người chê anh lại là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Vậy là Mộc Dương Hà thầm quyết tâm, nhất định phải chăm chỉ luyện kĩ năng tắm cho trẻ, để lần sau không bị Nhạc Bảo Bối chê cười nữa.
Khoan đã! Anh đang nghĩ gì vậy?
Luyện kĩ năng tắm cho trẻ ư? Rồi sau này tắm cho đứa bé này sao?
Không, không thể như thế được! Sao anh lại có thể nghĩ đến một chuyện như vậy? Không phải anh rất ghét Phương Tuyết Nhi, cũng không muốn gặp cô và cả con trai cô luôn sao?
Vậy mà sao trái tim anh lại như bị hai mẹ con họ chiếm mất, cứ vô thức nghĩ về tương lai với hai người...
Cuối cùng, Mộc Dương Hà cũng thoát ra khỏi dòng suy tư của mình. Anh ngồi bên mép giường, đắp chăn cho Nhạc Bảo Bối rồi thì thầm: “Ngủ đi, mai chú đưa cháu đến trường.”
Bỗng ngay lúc ấy, bàn tay nhỏ của cậu bé thò ra từ trong chăn, nắm chặt lấy tay anh.
“Chú ơi, khi nào mẹ cháu mới khỏi bệnh ạ?” Nhắc đến vấn đề này, trong mắt Nhạc Bảo Bối lập tức tràn đầy hi vọng. Cậu bé luôn mong rằng mẹ mình có thể khỏe lên thật nhanh.
May mà Phương Tuyết Nhi không bị bệnh nặng, chỉ là làm việc vất vả, lại bị cảm lạnh nên mới sốt cao như vậy.
Nhìn ánh mắt mong mỏi của đứa bé, Mộc Dương Hà đáp lời: “Mấy hôm nữa là mẹ cháu về thôi. Nhưng sau này Nhạc Bảo Bối phải quan tâm mẹ, đừng để mẹ làm việc quá sức như thế nữa. Nếu không, lần sau mẹ cháu có thể sẽ lại bị ốm tiếp đấy.”
Nhạc Bảo Bối nghe đến đây thì nghiêm túc gật đầu: “Chú ơi, chú cứ yên tâm đi ạ. Cháu quyết định rồi! Chờ mẹ xuất viện, cháu sẽ không bao giờ để mẹ về muộn như thế nữa! Cháu nhất định phải đòi mẹ về sớm một chút để chơi với cháu, đi ngủ sớm với cháu nữa. Như vậy thì mẹ cũng sẽ không mệt mỏi gì cả!”
Nghe những lời non nớt ngây thơ của Nhạc Bảo Bối, Mộc Dương Hà cũng yên tâm hơn nhiều. Phương Tuyết Nhi có cứng đầu đến mấy thì cũng sẽ nghe lời con trai mình. Vậy thì sau này, cô cũng sẽ không ngốc nghếch mà làm việc quá sức, đến mức ngất đi như vậy nữa!
Tại bệnh viện trung tâm thành phố H.
Tống Đường Huy thu dọn đồ đạc, anh nhìn Phương Tuyết Nhi đang đứng dậy từ giường bệnh rồi lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi, em thực sự không sao chứ?”
Phương Tuyết Nhi liền nở nụ cười gật đầu, cố gắng át đi vẻ nhợt nhạt trên gương mặt.
Thực chất, Tống Đường Huy nhận ra rằng cô vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại. Nhưng cô cứ một mực đòi về làm việc, nên anh cũng không còn cách nào khác. Anh thở dài bảo cô: “Tuyết Nhi này, em thay đồ đi. Để anh xuống trước lo thủ tục xuất viện cho em.”
Nhận được cái gật đầu của Phương Tuyết Nhi, Tống Đường Huy liền ra ngoài.
Sau khi thay đồ, Phương Tuyết Nhi đang định xuống tầng dưới tìm Tống Đường Huy thì cửa phòng lại bật mở một lần nữa.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem ai đến thì đã nghe thấy một chất giọng quen thuộc vang lên.
“Phương Tuyết Nhi, cô đúng là đồ đê tiện! Cô bỏ bùa mê thuốc lú gì con trai tôi hả? Giờ nó thậm chí còn không thèm về nhà kia kìa!”
Chất giọng này... Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên người vừa bước vào phòng là mẹ của Tống Đường Huy, Đăng Hạnh.
Thấy gương mặt bà đang vô cùng giận dữ, hơn nữa lời nói ra lại chua chát cay nghiệt, Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng bối rối, cũng không biết nên đáp lời bà thế nào.
Dè dặt hồi lâu, rốt cuộc cô mới chậm rãi lên tiếng: “Cô...”
Nhưng Đăng Hạnh lại chẳng thèm nghe cô nói gì cả. Bà tức giận bước vào, chỉ thẳng mặt cô mà mắng: “Đồ đàn bà trơ trẽn! Cô còn muốn hại con trai tôi đến mức nào? Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?”
Phương Tuyết Nhi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu Đăng Hạnh đang nói gì cả. Cô trả lời: “Cô ơi, cháu và Đường Huy không có gì với nhau cả mà. Sao cô lại nặng lời với cháu như thế?”
Nhưng nghe cô nói xong, Đăng Hạnh chỉ càng thêm tức giận. Bà hét lên: “Phương Tuyết Nhi, cô còn giả vờ giả vịt với tôi làm gì nữa? Nếu không phải cô bỏ bùa mê thuốc lú con trai tôi, thì sao nó lại không chịu nghe lời tôi?”
Đúng lúc ấy, cửa bỗng mở ra. Phương Tuyết Nhi quay lại thì thấy Tống Đường Huy bước vào.
Nhìn tình huống trong phòng, Tống Đường Huy đã đoán ngay được chuyện gì xảy ra. Anh cau mày bước đến, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Đăng Hạnh kéo tay lại: “Đi mau, về nhà với mẹ!”
Nhưng anh chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng rút tay ra và bảo: “Mẹ à, con đã bảo rồi. Nếu ba mẹ không thay đổi quyết định, thì con sẽ không về nhà.”
Đăng Hạnh thấy không thể nào lay chuyển được con trai, thì lại lập tức đổi hướng nhắm mũi dùi về phía Phương Tuyết Nhi. Bà chỉ vào cô, gào lên: “Cô ta có gì tốt? Không gia thế, không địa vị, lại còn đèo bòng thêm một đứa con hoang không rõ ba nó là ai!”
“Chát!”
Tiếng ấy vừa vang lên, thì trên cánh tay trắng bóc của Đăng Hạnh cũng in hằn một vệt đỏ.
Đăng Hạnh là mẹ của Tống Đường Huy, vậy nên Phương Tuyết Nhi mới cố gắng nhẫn nhịn. Đăng Hạnh sỉ nhục cô thế nào, cô cũng có thể kiềm chế được.
Nhưng vừa rồi, Đăng Hạnh lại dám gọi Nhạc Bảo Bối mà cô yêu thương nhất là “đứa con hoang”!
Vậy nên lúc này Phương Tuyết Nhi mới điên cuồng quát ầm lên: “Nhạc Bảo Bối không phải con hoang! Nó là đứa con tôi yêu thương nhất! Là đứa con trai mà tôi sinh ra một cách đường hoàng!”
Đúng lúc này, Tống Đường Huy cố gắng kéo Phương Tuyết Nhi lại, cố gắng đưa cô ra khỏi phòng.
Khi ra đến cửa bệnh viện, Phương Tuyết Nhi cũng giãy khỏi tay anh.