Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 133 SỐT MÊ MAN
CHƯƠNG 133: SỐT MÊ MAN
Mộc Dương Hà cứ thế ngồi trong xe, ngây ngẩn nhìn ô cửa sổ sáng đèn.
Đến tận khi buồn ngủ, anh mới giơ cổ tay lên xem đồng hồ.
Thì ra đã mười hai giờ rồi!
Mộc Dương Hà nhớ mang máng rằng hình như anh đến đây lúc tám giờ.
Anh không ngờ mình lại cứ thế vô thức ngồi nhìn khung cửa sổ ấy suốt bốn giờ đồng hồ.
Khoan đã, mười hai giờ rồi mà Phương Tuyết Nhi vẫn còn làm việc sao?
Đúng là ngốc! Chỉ vì công việc mà coi thường sức khỏe của bản thân như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Mộc Dương Hà lại lập tức dâng lên. Anh vừa lo lắng vừa bực mình, liền xuống xe, đi thẳng vào trong thang máy.
Cửa phòng thiết kế chỉ khép hờ. Anh chỉ mới đẩy nhẹ, cánh cửa đã mở ngay ra.
Bước vào phòng, ánh mắt Mộc Dương Hà quét quanh phòng thiết kế. Sau đó, anh mới nhìn chằm chằm vào một góc phòng.
Vừa nhìn đến đó, trái tim trong lồng ngực anh đã đập liên hồi! Người đang ngồi gục bên bàn làm việc kia không phải là Phương Tuyết Nhi sao?
Thấy vậy, anh hơi giận dữ bước đến, vỗ nhẹ vào vai Phương Tuyết Nhi. Nhưng sau đó, cô vẫn không hề phản ứng gì cả.
Khi anh vỗ mạnh hơn một chút, thì chỉ nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Nóng quá... lạnh quá...”
Mộc Dương Hà nhíu mày, xoay mặt cô lại, thì thấy gò má cô đã ửng hồng lên!
Khi anh lo lắng chạm lên trán cô, thì lại cảm thấy lòng bàn tay mình chợt nóng rực!
Làm việc kiểu gì mà sốt hầm hập đến mức mê man thế này!
“Đồ ngốc!” Mộc Dương Hà thầm mắng cô, sau đó lập tức bế cô lên bước ra ngoài.
Gió thổi rất mạnh, Phương Tuyết Nhi bị lạnh nên giật mình, tay lại vô thức bám vào cổ áo Mộc Dương Hà.
Cái ôm này thực sự khiến cô thấy vô cùng ấm áp.
Nhìn Phương Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh, lòng Mộc Dương Hà tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Chính anh cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại quan tâm đến cô như thế.
Người cô hơi run vì lạnh. Trong khi ngủ, Phương Tuyết Nhi còn khẽ nói mơ: “Ưm... Mộc Dương Hà... Tên khốn nạn nhà anh...”
Thậm chí cả trong giấc mơ cô cũng mắng chửi anh hay sao?
Sắc mặt Mộc Dương Hà tối sầm lại.
...
Khi tỉnh táo lại, Phương Tuyết Nhi thấy Tống Đường Huy đang ngồi bên giường cô, với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cô thấy vậy thì cảm động lắm, gắng gượng ngồi dậy hỏi: “Đường Huy, là anh sao?”
Bây giờ cô chỉ nhớ tối qua mình tăng ca ở công ty. Lúc làm việc, cơ thể cô cũng nóng dần lên, nóng đến mức hầm hập cả người.
Thực ra cô đã không khỏe mấy ngày nay rồi, suy nghĩ thì rối loạn, ngủ thì không đủ, mà ăn cũng chẳng no. Nhưng cô cứ nhất quyết phải hoàn thành bản vẽ kia rồi mới về nhà, chỉ một chút nữa thôi là làm xong việc rồi.
Ai mà ngờ được cô sốt ngày càng cao, nên mới gục luôn trên bàn mà ngủ thiếp đi mất.
Phương Tuyết Nhi không nhớ quá rõ những chuyện xảy ra sau đó. Cô chỉ biết, trong lúc mơ màng, có người đã bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.
Ban đầu cô còn cảm giác người ấy là Mộc Dương Hà.
Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra đó là Tống Đường Huy.
Cũng phải, Mộc Dương Hà rất ghét cô, hẳn là anh phải mong cô sốt đến mức đầu óc choáng váng mới đúng!
Thấy Phương Tuyết Nhi tỉnh, Tống Đường Huy liền ấn cô trở lại nằm xuống giường, dịu dàng nói: “Đừng dậy, cứ nằm yên nghỉ ngơi đi. Bác sĩ bảo em làm việc quá sức, trời lại lạnh nên mới bị cảm. Mà Tuyết Nhi này, sao em không nói cho anh biết chuyện ba anh gây khó dễ cho em?”
Anh đã bận rộn túi bụi suốt mấy ngày nay, không làm sao có thời gian mà gặp cô được. Vậy nên cô không nói chuyện này cho anh, thì anh cũng không biết.
Mười hai giờ tối qua, Nhạc Bảo Bối gọi điện thoại cho anh nói rằng Phương Tuyết Nhi chưa về nhà, nhờ anh tìm cô giúp cậu bé.
Lúc biết tin, anh lập tức thay đồ định ra ngoài, thì lại nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Phía bệnh viện bảo anh đến làm thủ tục nhập viện cho Phương Tuyết Nhi.
Y tá ấy cũng cho Tống Đường Huy biết rằng có một người đàn ông trông rất tuấn tú đưa Phương Tuyết Nhi đến bệnh viện. Nhưng người đó rời đi rất nhanh, không để lại thông tin liên lạc gì cả.
Vậy nên người của bệnh viện mới thử xem danh bạ điện thoại của Phương Tuyết Nhi và tìm được số của anh đầu tiên trong nhật kí cuộc gọi. Vậy là họ gọi cho anh để thông báo.
Thực ra, Tống Đường Huy đoán được người đàn ông đưa Phương Tuyết Nhi đến bệnh viện là ai.
Trừ Mộc Dương Hà ra thì cũng chẳng còn ai vào đây cả.
Nhưng giờ anh lại không muốn nói cho Phương Tuyết Nhi biết sự thật. Nếu anh không nói, cô cũng sẽ không biết người đưa cô đến đây là Mộc Dương Hà.
Anh không thể giao cô cho người kia một lần nữa!
Lúc này nghe Tống Đường Huy hỏi, Phương Tuyết Nhi liền lúng túng trả lời: “Em biết anh bận rộn, nên không muốn làm phiền đến anh.”
Một bên là cô, một bên lại là ba anh.
Phương Tuyết Nhi không muốn anh phải khó xử. Vậy nên, dù có mệt mỏi thế nào cô cũng nhất quyết không nói nửa lời, chỉ âm thầm chịu đựng tất cả.
Dù sao suốt nhiều năm qua, cô đã một mình nuôi con trai khôn lớn. Kể cả những việc khó khăn hơn cô cũng đã từng trải qua rồi.
Nghe vậy, Tống Đường Huy đau lòng nói: “Tuyết Nhi, lần sau em đừng chịu đựng một mình như vậy nữa. Em cứ kệ ba anh, dừng hết mọi việc lại đi. Bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.”
Nhưng Phương Tuyết Nhi lại đáp lời anh ngay lập tức: “Vậy không được đâu! Đây vốn là nhiệm vụ của giám đốc thiết kế mà! Công việc của em thì em phải hoàn thành! Em biết anh lo cho em, nhưng em chỉ có thể nằm viện nhiều nhất đến đêm nay thôi. Ngày mai em phải về công ty làm việc. Anh đừng cản em!”
Nhìn Phương Tuyết Nhi kiên quyết như vậy, Tống Đường Huy lại càng thương xót cô. Nhưng anh lại không muốn bắt cô nằm viện. Cô vốn là một người có chính kiến, nếu giờ anh ép cô, e rằng sẽ cô đòi từ chức mất!
Vậy nên, anh đành phải tìm một cách vẹn cả đôi đường. Anh cho phép cô được làm việc ở nhà, không cần đến công ty. Chỉ cần cô có thể hoàn thành bản thiết kế trước thứ sáu, vậy thì Tống Đạt Bằng cũng không thể hoạnh họe thêm gì cả.
Sau khi nghe anh khuyên bảo hết lời, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Từ tận đáy lòng, cô vô cùng biết ơn Tống Đường Huy. Anh đã vì cô, vì con trai cô mà làm tất cả. Thế nhưng, cô cũng cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho.
Vậy mà trước kia, cô lại ngây thơ nghĩ rằng Mộc Dương Hà thực sự sẽ lấy cô, sẽ cùng cô nuôi con trai khôn lớn.
Giờ đây, cô mới thấy chuyện đó nực cười đến mức nào.
“Tuyết Nhi, em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Tống Đường Huy vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Phương Tuyết Nhi lập tức tỉnh táo lại. Cô nằm xuống giường bệnh, vùi mình trong chăn rồi đáp: “Không có gì đâu. Giờ em hơi mệt nên muốn ngủ. Anh cứ ra ngoài đi, đừng lo cho em.”
Tống Đường Huy hiểu ý, bèn rời khỏi phòng, đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối.
Khi đến nhà trẻ, anh lại phát hiện cậu bé đã không còn ở đó nữa.
Cô Trương bảo với anh rằng Mộc Dương Hà đã đến đón đứa trẻ đi rồi.
Khi ấy, tại biệt thự nhà họ Mộc, Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên đùi ông Mộc, vùi đầu vào lòng ông mà làm nũng: “Ông ơi, cháu nhớ ông lắm.”
Ông Mộc ôm đứa bé trong lòng, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nghe Nhạc Bảo Bối làm nũng, ông liền híp mắt cười, đáp lời: “Ông cũng nhớ Nhạc Bảo Bối lắm! Vậy Nhạc Bảo Bối nhớ ông nhiều hơn hay ông nhớ Nhạc Bảo Bối nhiều hơn?”
Cậu bé không nghĩ ngợi gì cả, lập tức đáp lời: “Chắc chắn là cháu nhớ ông nhiều hơn một chút rồi! Đêm qua cháu còn mơ thấy ông nữa đó!”
Ông Mộc nghe vậy liền hỏi: “Ồ? Thật sao? Cháu mơ thấy gì thế? Cháu nói cho ông nghe xem nào.”
Đứa trẻ thấy thế cũng nghiêm túc gật đầu, nói: “Cháu mơ thấy mẹ và chú kết hôn đó! Có cảnh một cung điện, ở đó ông nắm tay chú, không cho chú đi. Thế là chú ở lại cưới mẹ cháu luôn!”
Nghe Nhạc Bảo Bối kể chuyện, tay Mộc Dương Hà bỗng chốc cứng đờ. Chiếc cốc trên tay anh nghiêng đi khiến rượu suýt nữa rớt ra ngoài.
Mộc Dương Hà cứ thế ngồi trong xe, ngây ngẩn nhìn ô cửa sổ sáng đèn.
Đến tận khi buồn ngủ, anh mới giơ cổ tay lên xem đồng hồ.
Thì ra đã mười hai giờ rồi!
Mộc Dương Hà nhớ mang máng rằng hình như anh đến đây lúc tám giờ.
Anh không ngờ mình lại cứ thế vô thức ngồi nhìn khung cửa sổ ấy suốt bốn giờ đồng hồ.
Khoan đã, mười hai giờ rồi mà Phương Tuyết Nhi vẫn còn làm việc sao?
Đúng là ngốc! Chỉ vì công việc mà coi thường sức khỏe của bản thân như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Mộc Dương Hà lại lập tức dâng lên. Anh vừa lo lắng vừa bực mình, liền xuống xe, đi thẳng vào trong thang máy.
Cửa phòng thiết kế chỉ khép hờ. Anh chỉ mới đẩy nhẹ, cánh cửa đã mở ngay ra.
Bước vào phòng, ánh mắt Mộc Dương Hà quét quanh phòng thiết kế. Sau đó, anh mới nhìn chằm chằm vào một góc phòng.
Vừa nhìn đến đó, trái tim trong lồng ngực anh đã đập liên hồi! Người đang ngồi gục bên bàn làm việc kia không phải là Phương Tuyết Nhi sao?
Thấy vậy, anh hơi giận dữ bước đến, vỗ nhẹ vào vai Phương Tuyết Nhi. Nhưng sau đó, cô vẫn không hề phản ứng gì cả.
Khi anh vỗ mạnh hơn một chút, thì chỉ nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Nóng quá... lạnh quá...”
Mộc Dương Hà nhíu mày, xoay mặt cô lại, thì thấy gò má cô đã ửng hồng lên!
Khi anh lo lắng chạm lên trán cô, thì lại cảm thấy lòng bàn tay mình chợt nóng rực!
Làm việc kiểu gì mà sốt hầm hập đến mức mê man thế này!
“Đồ ngốc!” Mộc Dương Hà thầm mắng cô, sau đó lập tức bế cô lên bước ra ngoài.
Gió thổi rất mạnh, Phương Tuyết Nhi bị lạnh nên giật mình, tay lại vô thức bám vào cổ áo Mộc Dương Hà.
Cái ôm này thực sự khiến cô thấy vô cùng ấm áp.
Nhìn Phương Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh, lòng Mộc Dương Hà tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Chính anh cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại quan tâm đến cô như thế.
Người cô hơi run vì lạnh. Trong khi ngủ, Phương Tuyết Nhi còn khẽ nói mơ: “Ưm... Mộc Dương Hà... Tên khốn nạn nhà anh...”
Thậm chí cả trong giấc mơ cô cũng mắng chửi anh hay sao?
Sắc mặt Mộc Dương Hà tối sầm lại.
...
Khi tỉnh táo lại, Phương Tuyết Nhi thấy Tống Đường Huy đang ngồi bên giường cô, với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cô thấy vậy thì cảm động lắm, gắng gượng ngồi dậy hỏi: “Đường Huy, là anh sao?”
Bây giờ cô chỉ nhớ tối qua mình tăng ca ở công ty. Lúc làm việc, cơ thể cô cũng nóng dần lên, nóng đến mức hầm hập cả người.
Thực ra cô đã không khỏe mấy ngày nay rồi, suy nghĩ thì rối loạn, ngủ thì không đủ, mà ăn cũng chẳng no. Nhưng cô cứ nhất quyết phải hoàn thành bản vẽ kia rồi mới về nhà, chỉ một chút nữa thôi là làm xong việc rồi.
Ai mà ngờ được cô sốt ngày càng cao, nên mới gục luôn trên bàn mà ngủ thiếp đi mất.
Phương Tuyết Nhi không nhớ quá rõ những chuyện xảy ra sau đó. Cô chỉ biết, trong lúc mơ màng, có người đã bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.
Ban đầu cô còn cảm giác người ấy là Mộc Dương Hà.
Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra đó là Tống Đường Huy.
Cũng phải, Mộc Dương Hà rất ghét cô, hẳn là anh phải mong cô sốt đến mức đầu óc choáng váng mới đúng!
Thấy Phương Tuyết Nhi tỉnh, Tống Đường Huy liền ấn cô trở lại nằm xuống giường, dịu dàng nói: “Đừng dậy, cứ nằm yên nghỉ ngơi đi. Bác sĩ bảo em làm việc quá sức, trời lại lạnh nên mới bị cảm. Mà Tuyết Nhi này, sao em không nói cho anh biết chuyện ba anh gây khó dễ cho em?”
Anh đã bận rộn túi bụi suốt mấy ngày nay, không làm sao có thời gian mà gặp cô được. Vậy nên cô không nói chuyện này cho anh, thì anh cũng không biết.
Mười hai giờ tối qua, Nhạc Bảo Bối gọi điện thoại cho anh nói rằng Phương Tuyết Nhi chưa về nhà, nhờ anh tìm cô giúp cậu bé.
Lúc biết tin, anh lập tức thay đồ định ra ngoài, thì lại nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Phía bệnh viện bảo anh đến làm thủ tục nhập viện cho Phương Tuyết Nhi.
Y tá ấy cũng cho Tống Đường Huy biết rằng có một người đàn ông trông rất tuấn tú đưa Phương Tuyết Nhi đến bệnh viện. Nhưng người đó rời đi rất nhanh, không để lại thông tin liên lạc gì cả.
Vậy nên người của bệnh viện mới thử xem danh bạ điện thoại của Phương Tuyết Nhi và tìm được số của anh đầu tiên trong nhật kí cuộc gọi. Vậy là họ gọi cho anh để thông báo.
Thực ra, Tống Đường Huy đoán được người đàn ông đưa Phương Tuyết Nhi đến bệnh viện là ai.
Trừ Mộc Dương Hà ra thì cũng chẳng còn ai vào đây cả.
Nhưng giờ anh lại không muốn nói cho Phương Tuyết Nhi biết sự thật. Nếu anh không nói, cô cũng sẽ không biết người đưa cô đến đây là Mộc Dương Hà.
Anh không thể giao cô cho người kia một lần nữa!
Lúc này nghe Tống Đường Huy hỏi, Phương Tuyết Nhi liền lúng túng trả lời: “Em biết anh bận rộn, nên không muốn làm phiền đến anh.”
Một bên là cô, một bên lại là ba anh.
Phương Tuyết Nhi không muốn anh phải khó xử. Vậy nên, dù có mệt mỏi thế nào cô cũng nhất quyết không nói nửa lời, chỉ âm thầm chịu đựng tất cả.
Dù sao suốt nhiều năm qua, cô đã một mình nuôi con trai khôn lớn. Kể cả những việc khó khăn hơn cô cũng đã từng trải qua rồi.
Nghe vậy, Tống Đường Huy đau lòng nói: “Tuyết Nhi, lần sau em đừng chịu đựng một mình như vậy nữa. Em cứ kệ ba anh, dừng hết mọi việc lại đi. Bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.”
Nhưng Phương Tuyết Nhi lại đáp lời anh ngay lập tức: “Vậy không được đâu! Đây vốn là nhiệm vụ của giám đốc thiết kế mà! Công việc của em thì em phải hoàn thành! Em biết anh lo cho em, nhưng em chỉ có thể nằm viện nhiều nhất đến đêm nay thôi. Ngày mai em phải về công ty làm việc. Anh đừng cản em!”
Nhìn Phương Tuyết Nhi kiên quyết như vậy, Tống Đường Huy lại càng thương xót cô. Nhưng anh lại không muốn bắt cô nằm viện. Cô vốn là một người có chính kiến, nếu giờ anh ép cô, e rằng sẽ cô đòi từ chức mất!
Vậy nên, anh đành phải tìm một cách vẹn cả đôi đường. Anh cho phép cô được làm việc ở nhà, không cần đến công ty. Chỉ cần cô có thể hoàn thành bản thiết kế trước thứ sáu, vậy thì Tống Đạt Bằng cũng không thể hoạnh họe thêm gì cả.
Sau khi nghe anh khuyên bảo hết lời, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Từ tận đáy lòng, cô vô cùng biết ơn Tống Đường Huy. Anh đã vì cô, vì con trai cô mà làm tất cả. Thế nhưng, cô cũng cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho.
Vậy mà trước kia, cô lại ngây thơ nghĩ rằng Mộc Dương Hà thực sự sẽ lấy cô, sẽ cùng cô nuôi con trai khôn lớn.
Giờ đây, cô mới thấy chuyện đó nực cười đến mức nào.
“Tuyết Nhi, em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Tống Đường Huy vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Phương Tuyết Nhi lập tức tỉnh táo lại. Cô nằm xuống giường bệnh, vùi mình trong chăn rồi đáp: “Không có gì đâu. Giờ em hơi mệt nên muốn ngủ. Anh cứ ra ngoài đi, đừng lo cho em.”
Tống Đường Huy hiểu ý, bèn rời khỏi phòng, đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối.
Khi đến nhà trẻ, anh lại phát hiện cậu bé đã không còn ở đó nữa.
Cô Trương bảo với anh rằng Mộc Dương Hà đã đến đón đứa trẻ đi rồi.
Khi ấy, tại biệt thự nhà họ Mộc, Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên đùi ông Mộc, vùi đầu vào lòng ông mà làm nũng: “Ông ơi, cháu nhớ ông lắm.”
Ông Mộc ôm đứa bé trong lòng, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nghe Nhạc Bảo Bối làm nũng, ông liền híp mắt cười, đáp lời: “Ông cũng nhớ Nhạc Bảo Bối lắm! Vậy Nhạc Bảo Bối nhớ ông nhiều hơn hay ông nhớ Nhạc Bảo Bối nhiều hơn?”
Cậu bé không nghĩ ngợi gì cả, lập tức đáp lời: “Chắc chắn là cháu nhớ ông nhiều hơn một chút rồi! Đêm qua cháu còn mơ thấy ông nữa đó!”
Ông Mộc nghe vậy liền hỏi: “Ồ? Thật sao? Cháu mơ thấy gì thế? Cháu nói cho ông nghe xem nào.”
Đứa trẻ thấy thế cũng nghiêm túc gật đầu, nói: “Cháu mơ thấy mẹ và chú kết hôn đó! Có cảnh một cung điện, ở đó ông nắm tay chú, không cho chú đi. Thế là chú ở lại cưới mẹ cháu luôn!”
Nghe Nhạc Bảo Bối kể chuyện, tay Mộc Dương Hà bỗng chốc cứng đờ. Chiếc cốc trên tay anh nghiêng đi khiến rượu suýt nữa rớt ra ngoài.