Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 132 LÀM KHÓ
CHƯƠNG 132: LÀM KHÓ
Mấy ngày gần đây, bộ sưu tập mới của Florina rất đắt hàng. Điều này khiến Louise chịu tổn thất nặng nề. Tình hình kinh doanh ngày càng ảm đạm, mức tiêu thụ sụt giảm nghiêm trọng.
Dù sao người trước mặt cũng là ba của Tống Đường Huy, nên Phương Tuyết Nhi sẽ không tỏ thái độ không tôn trọng ông ấy. Cô nhẹ nhàng giải thích với ông: “Thưa chủ tịch Tống, cháu không hề lơ là gì cả. Giờ cháu vẫn đang cố gắng hoàn thiện bản thiết kế đây ạ.”
Nói xong, cô chỉ vào bản vẽ đã hoàn thành một nửa trong máy tính.
Tống Đạt Bằng nhìn theo tay chỉ của cô rồi nhíu mày bảo: “Nếu vậy thì tại sao mức tiêu thụ lại thấp như thế này? Là nhà thiết kế chính mà cô không biết tự đi tìm nguyên nhân sao?”
May sao, trưởng bộ phận là người nhiệt tình, mà thường ngày quan hệ giữa anh ta với Phương Tuyết Nhi cũng khá tốt.
Anh ta biết mấy ngày gần đây, để hoàn thành bản thảo, Phương Tuyết Nhi thậm chí quên ăn quên ngủ.
Bây giờ thấy chủ tịch trách oan cô, anh cũng không thể ngồi yên được.
Anh đi tới trước mặt chủ tịch, lấy hết can đảm nói: “Thưa chủ tịch, quả thực Phương Tuyết Nhi không hề lơ là với công việc. Thậm chí để hoàn thành bản thiết kế, suốt mấy ngày nay cô ấy còn chưa ngủ đủ giấc. Còn chuyện kia... Tuy bây giờ mức tiêu thụ sụt giảm, nhưng không phải lỗi của cô ấy, bởi vì toàn bộ bộ sưu tập cô ấy mới thiết kế chưa hề được đưa ra thị trường.”
Sau khi thiết kế xong, Phương Tuyết Nhi đã giao hết bản thiết kế cho anh ta. Xưởng sản xuất hợp tác hiện nay đang tăng tốc độ làm việc, cố gắng hoàn thành sản phẩm trong thời gian sớm nhất.
Mức tiêu thụ quá thấp là do các mẫu thiết kế của Phương Tuyết Nhi vẫn chưa xuất hiện trên thị trường.
Nghe trưởng bộ phận giải thích xong, cơn giận của Tống Đạt Bằng vẫn còn chưa tan hết. Ông bảo: “Bản thiết kế đâu? Mang ra đây cho tôi xem!”
Trưởng bộ phận lập tức lấy bản thiết kế của Phương Tuyết Nhi đang đặt trên bàn ra, đưa cho ông.
Tống Đạt Bằng vốn còn định bới móc thiếu sót trong bản thiết kế, để mắng Phương Tuyết Nhi thêm một trận.
Nhưng đến khi nhìn thấy bản vẽ, ông bỗng im lặng không thốt nên lời.
Những mẫu thiết kế này quả thực vô cùng hoàn hảo! Ngay cả lão làng mấy chục năm trong ngành thiết kế thời trang như Tống Đạt Bằng, cũng không thể nào tìm ra được bất kì khuyết điểm nào trong bản thiết kế này cả.
Nhưng dẫu vậy, ông vẫn chưa thỏa mãn. Dù sao trong mắt ông, Phương Tuyết Nhi vẫn là kẻ không có gia thế, lại nuôi một đứa con hoang. Loại đàn bà như vậy mà cũng dám thấy người sang bắt quàng làm họ, dụ dỗ con trai ông!
Đặt toàn bộ bản vẽ xuống bàn, Tống Đạt Bằng lạnh lùng nói: “Thiết kế mới đã xong, thế còn thiết kế cổ điển đâu? Phương Tuyết Nhi, tôi yêu cầu cô trước thứ sáu tuần sau phải giao cho tôi toàn bộ bản vẽ thiết kế cổ điển. Nếu không, cô cuốn gói ra khỏi công ty cho tôi!”
Các đồng nghiệp trong phòng nghe vậy thì không dám thở mạnh.
Chỉ trong vòng nửa tuần mà bắt người ta thiết kế xong toàn bộ thiết kế cổ điển. Chẳng phải ông ấy đang cố tình hoạnh họe Phương Tuyết Nhi sao?
Theo thông lệ, công ty phải có ít nhất tám mẫu thiết kế cổ điển.
Những nhà thiết kế bình thường như bọn họ thì không được thiết kế dòng sản phẩm cổ điển và thiết kế bộ sưu tập. Những thứ này đều phải là việc của nhà thiết kế chính, bởi dù để cho bọn họ đụng tay vào, thì mỗi người phải mất ít nhất là nửa tháng để tạo ra một mẫu thiết kế.
Giờ chỉ trong vòng một tuần, Phương Tuyết Nhi phải thiết kế tới tám mẫu. Vậy trừ khi trí óc cô tràn đầy nguồn cảm hứng, lại không ăn không uống, mới có thể hoàn thành tám bản thiết kế cổ điển trước thứ sáu tuần sau.
Trưởng bộ phận nhìn Tống Đạt Bằng, gượng gạo nói: “Thưa... thưa chủ tịch... thế này... không phải là làm khó cho Phương Tuyết Nhi quá sao...”
Sắc mặt Tống Đạt Bằng liền tối sầm lại, ông bảo: “Trưởng bộ phận Trương, cậu chán làm việc rồi đúng không? Nếu vậy, giờ cậu có thể thu dọn đồ đạc đi ngay lập tức!”
Về phần Phương Tuyết Nhi, cô biết rõ ông ta ghét mình, muốn gây khó dễ cho mình. Mặt khác, cô cũng không muốn làm liên lụy đến mọi người.
Vậy là cô nhìn Tống Đạt Bằng, kiên định nói: “Chủ tịch yên tâm, trước thứ sáu tuần sau, nhất định cháu sẽ giao cho chú toàn bộ bản thiết kế cổ điển.”
Tống Đạt Bằng nghe vậy thì chỉ lạnh nhạt nhìn cô, rồi rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này, Phương Tuyết Nhi cảm thấy hơi buồn bã. Vậy là từ giờ cho đến thứ sáu tuần sau, cô không có thời gian chơi với con trai rồi.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục kiên trì với công việc này. Cô muốn kiếm nhiều tiền để con trai cô có được cuộc sống tốt hơn, cũng như nhận được nền giáo dục tốt hơn. Trước đây khi còn ở Florina, lương của cô rất cao. Giờ đến Louise, Tống Đường Huy thậm chí còn trả lương cho cô cao gấp đôi Florina.
Anh bảo số tiền ấy là để trả cho tài năng hiếm có của cô. Nhưng Phương Tuyết Nhi biết rõ, thực ra anh đã vì cô mà cố tình nâng mức lương của nhà thiết kế chính lên.
Nếu Tống Đường Huy đã tốt với cô như vậy, thì đứng ở vị trí của một người bạn, cô cũng phải gắng sức giúp anh đưa Louise vào thời kì phát triển rực rỡ.
Ít nhất, cô phải làm được cho xứng với mức lương này.
Mộc Dương Hà đang ngồi trước cửa sổ trong phòng làm việc. Tay anh cầm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng xe và người đông nghịt dưới lòng đường, với dáng vẻ bất cần đời của một cậu chủ nhà giàu có.
Đúng lúc ấy, Lương Vỹ Lộc đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng anh kêu lên: “Anh ơi, em vừa nghe được một tin khủng khiếp lắm.”
Mộc Dương Hà không quay lại, chỉ lạnh lùng bảo: “Nói đi.”
“Nghe bảo bên Louise đang ngày đêm thiết kế. Nghe nói trước thứ sáu tuần sau, họ sẽ thiết kế ra các mẫu cổ điển của mùa. Họ muốn vượt mặt Florina đấy.” Nói xong, Lương Vệ Liễu liền bật cười.
Nghe Lương Vệ Liễu cười, Mộc Dương Hà hơi thắc mắc. Anh quay lại hỏi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Bọn họ muốn đuổi kịp và vượt mặt Florina, thì đó là chuyện của họ. Lẽ ra người lo lắng phải là cậu mới đúng, quản lí Lương.” Dù sao thì Lương Vỹ Lộc mới là tổng phụ trách kiêm quản lý của Florina. Còn anh lại không hề có hứng thú với cuộc cạnh tranh giữa Florina và Louise.
“Nào nào, anh à, em vẫn chưa nói xong mà.” Lương Vỹ Lộc không chịu tiết lộ ngay, ra vẻ bí hiểm bảo.
Mộc Dương Hà lạnh lùng: “Vậy nói nhanh lên. Nói xong thì ra ngoài, đừng cản trở công việc của tôi.”
Lương Vỹ Lộc liền nói: “Anh à, anh thực sự không biết nhà thiết kế chính của Louise là Phương Tuyết Nhi sao? Nghe nói ở bên đó cô ấy bị bắt nạt ghê gớm lắm! Bọn họ yêu cầu cô ấy phải vẽ xong toàn bộ các thiết kế cổ điển này trong vòng một tuần. Em nghe nói cô ấy phải tăng ca đến mức mệt lả rồi!”
Dưới ngăn bàn, tay Mộc Dương Hà vô thức nắm chặt lại. Nhưng giọng anh vẫn lạnh lùng như trước, bảo: “Việc đó thì liên quan gì đến tôi? Phương Tuyết Nhi như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi cả, có tên họ Tống kia quan tâm cô ta là đủ rồi!”
Lương Vỹ Lộc nghe Mộc Dương Hà nói vậy, chỉ cảm thấy rõ ràng anh đang ghen.
Đến tối, Mộc Dương Hà rời khỏi công ty. Chiếc xe phóng vút đi, tiến về phía biệt thự nhà họ Mộc.
Nhưng khi xe dừng, anh lại thấy mình đang ở trước tòa nhà của Louise.
Đến lúc này, khi biết mình vừa vô thức lái xe đến đây, anh liền cau mày lại. Đang chuẩn bị rời khỏi, Mộc Dương Hà lại phát hiện tay chân mình chẳng buồn động đậy.
Trên tòa nhà cao cao, chỉ có một ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Phương Tuyết Nhi đang ở đó sao?
Mấy ngày gần đây, bộ sưu tập mới của Florina rất đắt hàng. Điều này khiến Louise chịu tổn thất nặng nề. Tình hình kinh doanh ngày càng ảm đạm, mức tiêu thụ sụt giảm nghiêm trọng.
Dù sao người trước mặt cũng là ba của Tống Đường Huy, nên Phương Tuyết Nhi sẽ không tỏ thái độ không tôn trọng ông ấy. Cô nhẹ nhàng giải thích với ông: “Thưa chủ tịch Tống, cháu không hề lơ là gì cả. Giờ cháu vẫn đang cố gắng hoàn thiện bản thiết kế đây ạ.”
Nói xong, cô chỉ vào bản vẽ đã hoàn thành một nửa trong máy tính.
Tống Đạt Bằng nhìn theo tay chỉ của cô rồi nhíu mày bảo: “Nếu vậy thì tại sao mức tiêu thụ lại thấp như thế này? Là nhà thiết kế chính mà cô không biết tự đi tìm nguyên nhân sao?”
May sao, trưởng bộ phận là người nhiệt tình, mà thường ngày quan hệ giữa anh ta với Phương Tuyết Nhi cũng khá tốt.
Anh ta biết mấy ngày gần đây, để hoàn thành bản thảo, Phương Tuyết Nhi thậm chí quên ăn quên ngủ.
Bây giờ thấy chủ tịch trách oan cô, anh cũng không thể ngồi yên được.
Anh đi tới trước mặt chủ tịch, lấy hết can đảm nói: “Thưa chủ tịch, quả thực Phương Tuyết Nhi không hề lơ là với công việc. Thậm chí để hoàn thành bản thiết kế, suốt mấy ngày nay cô ấy còn chưa ngủ đủ giấc. Còn chuyện kia... Tuy bây giờ mức tiêu thụ sụt giảm, nhưng không phải lỗi của cô ấy, bởi vì toàn bộ bộ sưu tập cô ấy mới thiết kế chưa hề được đưa ra thị trường.”
Sau khi thiết kế xong, Phương Tuyết Nhi đã giao hết bản thiết kế cho anh ta. Xưởng sản xuất hợp tác hiện nay đang tăng tốc độ làm việc, cố gắng hoàn thành sản phẩm trong thời gian sớm nhất.
Mức tiêu thụ quá thấp là do các mẫu thiết kế của Phương Tuyết Nhi vẫn chưa xuất hiện trên thị trường.
Nghe trưởng bộ phận giải thích xong, cơn giận của Tống Đạt Bằng vẫn còn chưa tan hết. Ông bảo: “Bản thiết kế đâu? Mang ra đây cho tôi xem!”
Trưởng bộ phận lập tức lấy bản thiết kế của Phương Tuyết Nhi đang đặt trên bàn ra, đưa cho ông.
Tống Đạt Bằng vốn còn định bới móc thiếu sót trong bản thiết kế, để mắng Phương Tuyết Nhi thêm một trận.
Nhưng đến khi nhìn thấy bản vẽ, ông bỗng im lặng không thốt nên lời.
Những mẫu thiết kế này quả thực vô cùng hoàn hảo! Ngay cả lão làng mấy chục năm trong ngành thiết kế thời trang như Tống Đạt Bằng, cũng không thể nào tìm ra được bất kì khuyết điểm nào trong bản thiết kế này cả.
Nhưng dẫu vậy, ông vẫn chưa thỏa mãn. Dù sao trong mắt ông, Phương Tuyết Nhi vẫn là kẻ không có gia thế, lại nuôi một đứa con hoang. Loại đàn bà như vậy mà cũng dám thấy người sang bắt quàng làm họ, dụ dỗ con trai ông!
Đặt toàn bộ bản vẽ xuống bàn, Tống Đạt Bằng lạnh lùng nói: “Thiết kế mới đã xong, thế còn thiết kế cổ điển đâu? Phương Tuyết Nhi, tôi yêu cầu cô trước thứ sáu tuần sau phải giao cho tôi toàn bộ bản vẽ thiết kế cổ điển. Nếu không, cô cuốn gói ra khỏi công ty cho tôi!”
Các đồng nghiệp trong phòng nghe vậy thì không dám thở mạnh.
Chỉ trong vòng nửa tuần mà bắt người ta thiết kế xong toàn bộ thiết kế cổ điển. Chẳng phải ông ấy đang cố tình hoạnh họe Phương Tuyết Nhi sao?
Theo thông lệ, công ty phải có ít nhất tám mẫu thiết kế cổ điển.
Những nhà thiết kế bình thường như bọn họ thì không được thiết kế dòng sản phẩm cổ điển và thiết kế bộ sưu tập. Những thứ này đều phải là việc của nhà thiết kế chính, bởi dù để cho bọn họ đụng tay vào, thì mỗi người phải mất ít nhất là nửa tháng để tạo ra một mẫu thiết kế.
Giờ chỉ trong vòng một tuần, Phương Tuyết Nhi phải thiết kế tới tám mẫu. Vậy trừ khi trí óc cô tràn đầy nguồn cảm hứng, lại không ăn không uống, mới có thể hoàn thành tám bản thiết kế cổ điển trước thứ sáu tuần sau.
Trưởng bộ phận nhìn Tống Đạt Bằng, gượng gạo nói: “Thưa... thưa chủ tịch... thế này... không phải là làm khó cho Phương Tuyết Nhi quá sao...”
Sắc mặt Tống Đạt Bằng liền tối sầm lại, ông bảo: “Trưởng bộ phận Trương, cậu chán làm việc rồi đúng không? Nếu vậy, giờ cậu có thể thu dọn đồ đạc đi ngay lập tức!”
Về phần Phương Tuyết Nhi, cô biết rõ ông ta ghét mình, muốn gây khó dễ cho mình. Mặt khác, cô cũng không muốn làm liên lụy đến mọi người.
Vậy là cô nhìn Tống Đạt Bằng, kiên định nói: “Chủ tịch yên tâm, trước thứ sáu tuần sau, nhất định cháu sẽ giao cho chú toàn bộ bản thiết kế cổ điển.”
Tống Đạt Bằng nghe vậy thì chỉ lạnh nhạt nhìn cô, rồi rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này, Phương Tuyết Nhi cảm thấy hơi buồn bã. Vậy là từ giờ cho đến thứ sáu tuần sau, cô không có thời gian chơi với con trai rồi.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục kiên trì với công việc này. Cô muốn kiếm nhiều tiền để con trai cô có được cuộc sống tốt hơn, cũng như nhận được nền giáo dục tốt hơn. Trước đây khi còn ở Florina, lương của cô rất cao. Giờ đến Louise, Tống Đường Huy thậm chí còn trả lương cho cô cao gấp đôi Florina.
Anh bảo số tiền ấy là để trả cho tài năng hiếm có của cô. Nhưng Phương Tuyết Nhi biết rõ, thực ra anh đã vì cô mà cố tình nâng mức lương của nhà thiết kế chính lên.
Nếu Tống Đường Huy đã tốt với cô như vậy, thì đứng ở vị trí của một người bạn, cô cũng phải gắng sức giúp anh đưa Louise vào thời kì phát triển rực rỡ.
Ít nhất, cô phải làm được cho xứng với mức lương này.
Mộc Dương Hà đang ngồi trước cửa sổ trong phòng làm việc. Tay anh cầm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng xe và người đông nghịt dưới lòng đường, với dáng vẻ bất cần đời của một cậu chủ nhà giàu có.
Đúng lúc ấy, Lương Vỹ Lộc đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng anh kêu lên: “Anh ơi, em vừa nghe được một tin khủng khiếp lắm.”
Mộc Dương Hà không quay lại, chỉ lạnh lùng bảo: “Nói đi.”
“Nghe bảo bên Louise đang ngày đêm thiết kế. Nghe nói trước thứ sáu tuần sau, họ sẽ thiết kế ra các mẫu cổ điển của mùa. Họ muốn vượt mặt Florina đấy.” Nói xong, Lương Vệ Liễu liền bật cười.
Nghe Lương Vệ Liễu cười, Mộc Dương Hà hơi thắc mắc. Anh quay lại hỏi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Bọn họ muốn đuổi kịp và vượt mặt Florina, thì đó là chuyện của họ. Lẽ ra người lo lắng phải là cậu mới đúng, quản lí Lương.” Dù sao thì Lương Vỹ Lộc mới là tổng phụ trách kiêm quản lý của Florina. Còn anh lại không hề có hứng thú với cuộc cạnh tranh giữa Florina và Louise.
“Nào nào, anh à, em vẫn chưa nói xong mà.” Lương Vỹ Lộc không chịu tiết lộ ngay, ra vẻ bí hiểm bảo.
Mộc Dương Hà lạnh lùng: “Vậy nói nhanh lên. Nói xong thì ra ngoài, đừng cản trở công việc của tôi.”
Lương Vỹ Lộc liền nói: “Anh à, anh thực sự không biết nhà thiết kế chính của Louise là Phương Tuyết Nhi sao? Nghe nói ở bên đó cô ấy bị bắt nạt ghê gớm lắm! Bọn họ yêu cầu cô ấy phải vẽ xong toàn bộ các thiết kế cổ điển này trong vòng một tuần. Em nghe nói cô ấy phải tăng ca đến mức mệt lả rồi!”
Dưới ngăn bàn, tay Mộc Dương Hà vô thức nắm chặt lại. Nhưng giọng anh vẫn lạnh lùng như trước, bảo: “Việc đó thì liên quan gì đến tôi? Phương Tuyết Nhi như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi cả, có tên họ Tống kia quan tâm cô ta là đủ rồi!”
Lương Vỹ Lộc nghe Mộc Dương Hà nói vậy, chỉ cảm thấy rõ ràng anh đang ghen.
Đến tối, Mộc Dương Hà rời khỏi công ty. Chiếc xe phóng vút đi, tiến về phía biệt thự nhà họ Mộc.
Nhưng khi xe dừng, anh lại thấy mình đang ở trước tòa nhà của Louise.
Đến lúc này, khi biết mình vừa vô thức lái xe đến đây, anh liền cau mày lại. Đang chuẩn bị rời khỏi, Mộc Dương Hà lại phát hiện tay chân mình chẳng buồn động đậy.
Trên tòa nhà cao cao, chỉ có một ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Phương Tuyết Nhi đang ở đó sao?