Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 127 CẢ ĐỜI NÀY CŨNG ĐỪNG MƠ ĐẾN CHUYỆN ĐƯỢC RA NGOÀI
CHƯƠNG 127: CẢ ĐỜI NÀY CŨNG ĐỪNG MƠ ĐẾN CHUYỆN ĐƯỢC RA NGOÀI
Bầu không khí lúc này rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhai chóp chép của Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt, nếu Mộc Dương Hà không thích cứng rắn, vậy phải mềm mỏng với anh, nói đạo lý với anh, biết đâu anh sẽ thả cô ra.
Tuy bây giờ cô rất hận Mộc Dương Hà, căm ghét những gì anh đã làm với cô. Nhưng cô vẫn hiểu rất rõ “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Bây giờ cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này, để sớm gặp lại Nhạc Bảo Bối.
Trừ điều này ra, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Hạ quyết tâm, Phương Tuyết Nhi lấy hết can đảm, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Mộc Dương Hà, tại sao anh lại phải nhốt tôi ở đây? Làm như vậy có lợi cho anh sao?”
Mộc Dương Hà liếc nhìn cô, cũng không có bất kỳ phản ứng nào với câu hỏi của cô.
Phương Tuyết Nhi quyết định dùng chiêu đánh vào tình cảm, tiếp tục nói: “Mộc Dương Hà, anh có biết không? Nhạc Bảo Bối thằng bé rất hiếm khi xa tôi quá một ngày. Bây giờ tôi đã không gặp nó một ngày một đêm rồi, không biết nó sẽ khóc đến mức nào nữa.”
Cô cứ nói như vậy, rồi thực sự nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Mộc Dương Hà cuối cùng cũng có chút cảm động.
Phương Tuyết Nhi vừa nhắc tới Nhạc Bảo Bối, anh liền nhớ tới khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu ngây thơ của Nhạc Bảo Bối, cả khung cảnh cậu bé gọi anh là 'Chú Mộc' với giọng nói ngọt ngào ngây thơ nữa.
Lần này quả thực anh đã có chút nóng vội rồi, không nói một tiếng đã bắt Phương Tuyết Nhi đi, còn báo cho phía cảnh sát biết, camera ghi hình cũng thủ tiêu luôn.
Bây giờ Nhạc Bảo Bối chắc đang khóc tìm mẹ rồi.
Mộc Dương Hà buông đôi đũa trong tay xuống, ép chính mình lạnh lùng hỏi cô: “Phương Tuyết Nhi, quan hệ giữa cô và Tống Đường Huy đã bắt đầu trước hôn lễ của chúng ta đúng không? Nêu đã như vậy rồi, tại sao khi đó cô vẫn chọn kết hôn với tôi?”
Nếu Phương Tuyết Nhi có thể đưa ra một đáp án làm anh hài lòng, anh có thể thả cô ngay lập tức.
Dù sao, trong lòng anh hiện giờ cũng bị cậu nhóc Nhạc Bảo Bối níu chặt lấy rồi.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giải thích, cô không chút nghĩ ngợi trả lời: “Nếu tôi nói giữa tôi và Tống Đường Huy hoàn toàn trong sạch, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, liệu anh có tin không?
Mộc Dương Hà, thực sự giữa tôi và Tống Đường Huy không có gì cả. Cho dù là trước đây, hay bây giờ, tôi và anh ấy vẫn rất trong sạch.”
“Vậy bức hình trên tạp chí là sao?” Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây, có đánh chết Mộc Dương Hà cũng không ngờ sẽ có một ngày anh lại đi hỏi một câu hỏi ấu trĩ đến vậy. Nhưng bây giờ, anh rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Phương Tuyết Nhi đáp: “Vào đêm trước ngày cưới, Tống Đường Huy hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, anh ấy nói với tôi, anh ấy sẽ chúc phúc cho chúng ta. Sau khi ăn cơm xong tôi liền rời đi. Tấm hình được chụp lại đó, thật sự chỉ là cái bắt tay vô cùng bình thường giữa những người bạn mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt của Mộc Dương Hà, rõ ràng anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô.
Nhưng lòng tham trong anh lại bắt đầu trỗi dậy, muốn hỏi cô nhiều hơn.
Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cô lại đến nhà của Tống Đường Huy? Hơn nữa, cô lại còn dẫn theo cả Nhạc Bảo Bối đến ở cùng anh ta, ăn những món mà chúng ta đã từng ăn với nhau?”
Phương Tuyết Nhi đều trả lời vô cùng rành mạch: “Đó vì khi đó tôi vừa mới rời khỏi biệt thự của An Ly, tạm thời không tìm được chỗ ở, nên mới phải đi ở nhờ nhà họ Tống. Hôm qua tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, sau khi chuyển đồ xong vừa mệt vừa đói, vì vậy tôi mới dẫn Nhạc Bảo Bối cùng anh ấy đi ăn lẩu cay.”
Cũng đã nói đến mức này rồi, tất cả mọi nghi ngờ trong lòng Mộc Dương Hà đều được hóa giải. Tuy anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phương Tuyết Nhi, nhưng anh cũng khá thỏa mãn với câu trả lời của cô.
Mộc Dương Hà quyết định hỏi thêm câu cuối cùng, hỏi xong sẽ thả cô ra.
“Nếu giữa cô và Tống Đường Huy vẫn còn trong sạch, vậy tại sao hôm qua cô nói kĩ năng trên giường của tôi không bằng anh ta?” Nói xong, anh lấy tay nâng cằm cô lên, hai mắt chăm chú nhìn cô: “Kĩ năng giường chiếu của tôi kém vậy sao?”
Những gì Phương Tuyết Nhi nói đương nhiên là bịa đặt rồi, tối qua cô thực sự bị anh làm cho tức đến mức hồ đồ, cô mới nói ra những câu như vậy.
Tối qua anh hành cô chết đi sống lại như thế, nếu như kỹ năng trên giường như vậy mà còn bị coi là kém, vậy những người đàn ông khác chắc cũng chẳng được coi là đàn ông rồi?
Xem ra, Mộc Dương Hà chắc sẽ thả cô đi thôi, rõ ràng anh đã không tức giận như lúc trước nữa rồi.
Chỉ cần trả lời cho tốt câu hỏi này, chắc chắn cô sẽ được tự do.
Đến lúc đó, nhất định cô sẽ phải trốn đi thật xa, không cho anh có cơ hội dày vò cô thêm một lần nào nữa!
Phương Tuyết Nhi nói: “Tôi và Đường Huy thực sự trong sạch. Tối hôm qua là do tôi bị anh làm cho tức đến mức hồ đồ nên mới nói ra những lời đó. Đúng rồi, Mộc Dương Hà, về chuyện đám cưới, anh cũng không cần để trong lòng đâu, đừng vì chuyện anh chạy trốn khỏi đám cưới mà thêm gánh nặng trong lòng. Chuyện đám cưới đó tôi sớm đã quên sạch sành sanh rồi.”
Cô nhắc tới chuyện đám cưới, hoàn toàn là vì cô muốn phủi sạch mối quan hệ với Mộc Dương Hà. Chuyện xảy ra trong đám cưới dù sao cũng là Mộc Dương Hà đuối lý, chắc chắn anh sẽ cảm thấy có chút áy náy với cô.
Nhưng Phương Tuyết Nhi không muốn dính líu đến anh thêm một chút nào nữa, dẫu sao An Ly - người anh yêu nhất cũng trở về rồi. Cho dù cô có thích anh đi chăng nữa, cô cũng không thể tranh giành với An Ly được.
Nếu như chuyện đã là vậy, thì hãy để Mộc Dương Hà quên chuyện đám cưới đó đi.
Cô không muốn anh mới nhớ đến cô chỉ vì áy náy.
Phương Tuyết Nhi tiếp tục bình tĩnh nói: “Mộc Dương Hà, sau này chúng ta đường ai nấy đi, tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm anh, anh cũng không cần tìm tôi làm gì. Nếu có gặp lại, chúng ta hãy vờ như không quen biết đi, anh thấy vậy có được không?”
Nói xong, Phương Tuyết Nhi tràn đầy hi vong chờ đợi cái gật đầu từ Mộc Dương Hà, sau đó thả cô đi.
Nhưng những cảnh tươi đẹp trong tưởng tượng ấy đều không xảy ra.
Những gì Phương Tuyết Nhi nhìn thấy tiếp đó, chỉ là sắc mặt ngày càng tối lại của Mộc Dương Hà, thứ cô cảm nhận được cũng chỉ là sự lạnh lùng đến ớn lạnh đang dần tỏa ra từ trên người anh.
Mộc Dương Hà như vậy quả thực có chút đáng sợ, Phương Tuyết Nhi run rẩy mở miệng dò hỏi: “Mộc... Mộc Dương Hà...”
“Phương Tuyết Nhi, cô đừng hòng mong mình có thể rời khỏi đây. Cả đời cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đó.”
Anh ném lại những lời đó, hung dữ trừng mắt nhìn cô, đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Phương Tuyết Nhi chạy tới muốn kéo lấy cánh cửa, nhưng vệ sĩ ở phía ngoài đã đóng cửa lại.
“Mẹ kiếp! Mộc Dương Hà anh là đồ khốn.” Phương Tuyết Nhi hung hăng đá vài cái vào cánh cửa, sự cố gắng giả vờ bình tĩnh và lý trí ban nãy đều không cánh mà bay.
Chân cô đã truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Phương Tuyết Nhi tuyệt vọng ngồi dưới đất bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc vừa rồi cô đã nói câu nào không đúng mà chọc giận đến anh chứ.
Chiếc cửa sổ phía trên của chiếc Aston Martin đã được mở ra, Mộc Dương Hà nằm ngửa người trên ghế lái. Khói thuốc trên tay bay nghi ngút, bao quanh người anh.
Thứ đàn bà đáng chết!
Trước nay, khi cô gọi anh đều gọi cả họ lẫn tên 'Mộc Dương Hà'. Vậy mà khi nhắc đến Tống Đường Huy, lúc nào cũng chỉ gọi hai chữ 'Đường Huy' rất thân mật.
Còn nữa, ban nãy cô còn nói, cô đã quên hết thảy chuyện trong đám cưới giữa hai người rồi? Chưa được bao lâu, cô đã lời ngon tiếng ngọt với Tống Đường Huy, còn quên sạch những chuyện liên quan đến Mộc Dương Hà anh sao?
Xem ra những gì cô nói trước đó đều là giả dối, nếu không sao cô có thể quên hết mọi thứ nhanh đến vậy được?
Nhất định là vì trong lòng cô đã có Tống Đường Huy, cho nên mới quên hết mọi thứ về Mộc Dương Hà anh như vậy.
“Đường ai nấy đi.”
Nghĩ đến từng câu từng chữ lạnh lẽo thốt ra từ miệng cô, tay anh không ngừng run lên.
Cô nhất định là muốn mau chóng phủi sạch mối quan hệ với anh, để sớm về bên Tống Đường Huy đây mà!
Đừng hòng!
Mộc Dương Hà hoàn toàn không nhận ra, bản thân mình lúc này cực kỳ giống một người đàn ông đang ghen.
Bầu không khí lúc này rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhai chóp chép của Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt, nếu Mộc Dương Hà không thích cứng rắn, vậy phải mềm mỏng với anh, nói đạo lý với anh, biết đâu anh sẽ thả cô ra.
Tuy bây giờ cô rất hận Mộc Dương Hà, căm ghét những gì anh đã làm với cô. Nhưng cô vẫn hiểu rất rõ “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Bây giờ cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này, để sớm gặp lại Nhạc Bảo Bối.
Trừ điều này ra, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Hạ quyết tâm, Phương Tuyết Nhi lấy hết can đảm, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Mộc Dương Hà, tại sao anh lại phải nhốt tôi ở đây? Làm như vậy có lợi cho anh sao?”
Mộc Dương Hà liếc nhìn cô, cũng không có bất kỳ phản ứng nào với câu hỏi của cô.
Phương Tuyết Nhi quyết định dùng chiêu đánh vào tình cảm, tiếp tục nói: “Mộc Dương Hà, anh có biết không? Nhạc Bảo Bối thằng bé rất hiếm khi xa tôi quá một ngày. Bây giờ tôi đã không gặp nó một ngày một đêm rồi, không biết nó sẽ khóc đến mức nào nữa.”
Cô cứ nói như vậy, rồi thực sự nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Mộc Dương Hà cuối cùng cũng có chút cảm động.
Phương Tuyết Nhi vừa nhắc tới Nhạc Bảo Bối, anh liền nhớ tới khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu ngây thơ của Nhạc Bảo Bối, cả khung cảnh cậu bé gọi anh là 'Chú Mộc' với giọng nói ngọt ngào ngây thơ nữa.
Lần này quả thực anh đã có chút nóng vội rồi, không nói một tiếng đã bắt Phương Tuyết Nhi đi, còn báo cho phía cảnh sát biết, camera ghi hình cũng thủ tiêu luôn.
Bây giờ Nhạc Bảo Bối chắc đang khóc tìm mẹ rồi.
Mộc Dương Hà buông đôi đũa trong tay xuống, ép chính mình lạnh lùng hỏi cô: “Phương Tuyết Nhi, quan hệ giữa cô và Tống Đường Huy đã bắt đầu trước hôn lễ của chúng ta đúng không? Nêu đã như vậy rồi, tại sao khi đó cô vẫn chọn kết hôn với tôi?”
Nếu Phương Tuyết Nhi có thể đưa ra một đáp án làm anh hài lòng, anh có thể thả cô ngay lập tức.
Dù sao, trong lòng anh hiện giờ cũng bị cậu nhóc Nhạc Bảo Bối níu chặt lấy rồi.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giải thích, cô không chút nghĩ ngợi trả lời: “Nếu tôi nói giữa tôi và Tống Đường Huy hoàn toàn trong sạch, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, liệu anh có tin không?
Mộc Dương Hà, thực sự giữa tôi và Tống Đường Huy không có gì cả. Cho dù là trước đây, hay bây giờ, tôi và anh ấy vẫn rất trong sạch.”
“Vậy bức hình trên tạp chí là sao?” Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây, có đánh chết Mộc Dương Hà cũng không ngờ sẽ có một ngày anh lại đi hỏi một câu hỏi ấu trĩ đến vậy. Nhưng bây giờ, anh rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Phương Tuyết Nhi đáp: “Vào đêm trước ngày cưới, Tống Đường Huy hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, anh ấy nói với tôi, anh ấy sẽ chúc phúc cho chúng ta. Sau khi ăn cơm xong tôi liền rời đi. Tấm hình được chụp lại đó, thật sự chỉ là cái bắt tay vô cùng bình thường giữa những người bạn mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt của Mộc Dương Hà, rõ ràng anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô.
Nhưng lòng tham trong anh lại bắt đầu trỗi dậy, muốn hỏi cô nhiều hơn.
Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cô lại đến nhà của Tống Đường Huy? Hơn nữa, cô lại còn dẫn theo cả Nhạc Bảo Bối đến ở cùng anh ta, ăn những món mà chúng ta đã từng ăn với nhau?”
Phương Tuyết Nhi đều trả lời vô cùng rành mạch: “Đó vì khi đó tôi vừa mới rời khỏi biệt thự của An Ly, tạm thời không tìm được chỗ ở, nên mới phải đi ở nhờ nhà họ Tống. Hôm qua tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, sau khi chuyển đồ xong vừa mệt vừa đói, vì vậy tôi mới dẫn Nhạc Bảo Bối cùng anh ấy đi ăn lẩu cay.”
Cũng đã nói đến mức này rồi, tất cả mọi nghi ngờ trong lòng Mộc Dương Hà đều được hóa giải. Tuy anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phương Tuyết Nhi, nhưng anh cũng khá thỏa mãn với câu trả lời của cô.
Mộc Dương Hà quyết định hỏi thêm câu cuối cùng, hỏi xong sẽ thả cô ra.
“Nếu giữa cô và Tống Đường Huy vẫn còn trong sạch, vậy tại sao hôm qua cô nói kĩ năng trên giường của tôi không bằng anh ta?” Nói xong, anh lấy tay nâng cằm cô lên, hai mắt chăm chú nhìn cô: “Kĩ năng giường chiếu của tôi kém vậy sao?”
Những gì Phương Tuyết Nhi nói đương nhiên là bịa đặt rồi, tối qua cô thực sự bị anh làm cho tức đến mức hồ đồ, cô mới nói ra những câu như vậy.
Tối qua anh hành cô chết đi sống lại như thế, nếu như kỹ năng trên giường như vậy mà còn bị coi là kém, vậy những người đàn ông khác chắc cũng chẳng được coi là đàn ông rồi?
Xem ra, Mộc Dương Hà chắc sẽ thả cô đi thôi, rõ ràng anh đã không tức giận như lúc trước nữa rồi.
Chỉ cần trả lời cho tốt câu hỏi này, chắc chắn cô sẽ được tự do.
Đến lúc đó, nhất định cô sẽ phải trốn đi thật xa, không cho anh có cơ hội dày vò cô thêm một lần nào nữa!
Phương Tuyết Nhi nói: “Tôi và Đường Huy thực sự trong sạch. Tối hôm qua là do tôi bị anh làm cho tức đến mức hồ đồ nên mới nói ra những lời đó. Đúng rồi, Mộc Dương Hà, về chuyện đám cưới, anh cũng không cần để trong lòng đâu, đừng vì chuyện anh chạy trốn khỏi đám cưới mà thêm gánh nặng trong lòng. Chuyện đám cưới đó tôi sớm đã quên sạch sành sanh rồi.”
Cô nhắc tới chuyện đám cưới, hoàn toàn là vì cô muốn phủi sạch mối quan hệ với Mộc Dương Hà. Chuyện xảy ra trong đám cưới dù sao cũng là Mộc Dương Hà đuối lý, chắc chắn anh sẽ cảm thấy có chút áy náy với cô.
Nhưng Phương Tuyết Nhi không muốn dính líu đến anh thêm một chút nào nữa, dẫu sao An Ly - người anh yêu nhất cũng trở về rồi. Cho dù cô có thích anh đi chăng nữa, cô cũng không thể tranh giành với An Ly được.
Nếu như chuyện đã là vậy, thì hãy để Mộc Dương Hà quên chuyện đám cưới đó đi.
Cô không muốn anh mới nhớ đến cô chỉ vì áy náy.
Phương Tuyết Nhi tiếp tục bình tĩnh nói: “Mộc Dương Hà, sau này chúng ta đường ai nấy đi, tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm anh, anh cũng không cần tìm tôi làm gì. Nếu có gặp lại, chúng ta hãy vờ như không quen biết đi, anh thấy vậy có được không?”
Nói xong, Phương Tuyết Nhi tràn đầy hi vong chờ đợi cái gật đầu từ Mộc Dương Hà, sau đó thả cô đi.
Nhưng những cảnh tươi đẹp trong tưởng tượng ấy đều không xảy ra.
Những gì Phương Tuyết Nhi nhìn thấy tiếp đó, chỉ là sắc mặt ngày càng tối lại của Mộc Dương Hà, thứ cô cảm nhận được cũng chỉ là sự lạnh lùng đến ớn lạnh đang dần tỏa ra từ trên người anh.
Mộc Dương Hà như vậy quả thực có chút đáng sợ, Phương Tuyết Nhi run rẩy mở miệng dò hỏi: “Mộc... Mộc Dương Hà...”
“Phương Tuyết Nhi, cô đừng hòng mong mình có thể rời khỏi đây. Cả đời cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đó.”
Anh ném lại những lời đó, hung dữ trừng mắt nhìn cô, đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Phương Tuyết Nhi chạy tới muốn kéo lấy cánh cửa, nhưng vệ sĩ ở phía ngoài đã đóng cửa lại.
“Mẹ kiếp! Mộc Dương Hà anh là đồ khốn.” Phương Tuyết Nhi hung hăng đá vài cái vào cánh cửa, sự cố gắng giả vờ bình tĩnh và lý trí ban nãy đều không cánh mà bay.
Chân cô đã truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Phương Tuyết Nhi tuyệt vọng ngồi dưới đất bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc vừa rồi cô đã nói câu nào không đúng mà chọc giận đến anh chứ.
Chiếc cửa sổ phía trên của chiếc Aston Martin đã được mở ra, Mộc Dương Hà nằm ngửa người trên ghế lái. Khói thuốc trên tay bay nghi ngút, bao quanh người anh.
Thứ đàn bà đáng chết!
Trước nay, khi cô gọi anh đều gọi cả họ lẫn tên 'Mộc Dương Hà'. Vậy mà khi nhắc đến Tống Đường Huy, lúc nào cũng chỉ gọi hai chữ 'Đường Huy' rất thân mật.
Còn nữa, ban nãy cô còn nói, cô đã quên hết thảy chuyện trong đám cưới giữa hai người rồi? Chưa được bao lâu, cô đã lời ngon tiếng ngọt với Tống Đường Huy, còn quên sạch những chuyện liên quan đến Mộc Dương Hà anh sao?
Xem ra những gì cô nói trước đó đều là giả dối, nếu không sao cô có thể quên hết mọi thứ nhanh đến vậy được?
Nhất định là vì trong lòng cô đã có Tống Đường Huy, cho nên mới quên hết mọi thứ về Mộc Dương Hà anh như vậy.
“Đường ai nấy đi.”
Nghĩ đến từng câu từng chữ lạnh lẽo thốt ra từ miệng cô, tay anh không ngừng run lên.
Cô nhất định là muốn mau chóng phủi sạch mối quan hệ với anh, để sớm về bên Tống Đường Huy đây mà!
Đừng hòng!
Mộc Dương Hà hoàn toàn không nhận ra, bản thân mình lúc này cực kỳ giống một người đàn ông đang ghen.