Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 126 KHÔNG ĐẾN LƯỢT ANH XEN VÀO
CHƯƠNG 126: KHÔNG ĐẾN LƯỢT ANH XEN VÀO
Từ nhỏ đến lớn, Tống Đạt Bằng chưa từng đánh con trai bao giờ. Ngay cả trước kia, Tống Đường Huy chống đối không chịu Thanh Khiết công việc gia đình, khăng khăng muốn ra ngoài làm bác sĩ, ông cũng không đánh anh bao giờ.
Nhưng hiện giờ, vì Phương Tuyết Nhi mà Tống Đạt Bằng lại đánh Tống Đường Huy.
“Đạt Bằng! Có gì ông cứ từ từ mà nói, đánh con làm gì chứ?”
Đăng Hạnh đau lòng đứng dậy, xoa lên nơi bị đánh đến sưng đỏ trên khuôn mặt của Tống Đường Huy, nhẹ nhàng hỏi: “Đường Huy, có đau không con?”
“Nó bị bà chiều đến hư rồi.” Tống Đạt Bằng tức giận nói, sau đó nhìn Tống Đường Huy nói tiếp: “Ngay bây giờ tao sẽ gọi tất cả vệ sĩ về đây. Sau này, mày mà còn làm gì cho con đàn bà đó và đứa con hoang của nó, thì đừng trách tao vô tình với mẹ con nó.”
“Anh dám.”
Một giọng nói già dặn mà trầm mạnh vang lên, thì ra là ông cụ Tống đang đi từ trên tầng xuống.
Ông vịn tay vào lan can lan rồi đi tới, nghiêm túc nói với Tống Đạt Bằng: “Tuyết Nhi là một cô gái tốt, tôi ủng hộ con bé và Đường Huy đến với nhau.”
Nói xong, liền nhìn về phía Tống Đường Huy nói: “Đường Huy, ông biết bây giờ cháu đang nghĩ gì, nhưng cháu không thể điều toàn bộ vệ sĩ trong nhà đi ra ngoài như thế được, như vậy sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Ông thấy thế này, cháu cứ lấy một khoản tiền từ công ty, thuê thêm một nhóm người nữa cùng đi tìm lại xem.”
Ông cụ Tống quả là một người dày dặn kinh nghiệm, dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết, hơn nữa cũng suy tính mọi chuyện vô cùng chu đáo.
Nếu làm như vậy, vừa không ảnh hưởng tới sự an toàn của Tống thị, lại có thể tăng thêm số người đi tìm kiếm Phương Tuyết Nhi, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Tống Đường Huy làm theo lời căn dặn của ông nội, tăng thêm một vài người vào đoàn tìm kiếm, đến tối vẫn không có thêm tin tức gì.
Bỗng nhiên, Tống Đường Huy chợt nghĩ ra, đêm qua Phương Tuyết Nhi mất tích trên con đường đó là do bị theo dõi, nhưng lúc anh xem lại camera giám sát, lại được thông báo hình như camera đã bị hỏng.
Nghĩ lại những lúc bình thường anh có việc đến đồn cảnh sát, tất cả cảnh sát ở đó đều rất khách sáo với anh. Nhưng hôm nay dường như đã có sự sắp đặt trước, tất cả đều thay đổi thái độ.
Anh bắt đầu nghi ngờ, có phải tất cả những chuyện này đã có người sắp đặt hết rồi không. Cố ý làm hỏng camera giám sát, cố tình khiến cảnh sát không phối hợp huy động lực lượng đi tìm người.
Người có thể khiến tất cả cảnh sát trong thành phố đều ngoan ngoãn nghe lời, cũng chỉ có một người -- Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đang xử lý giấy tờ trong phòng làm việc, buổi ra mắt Florina quý này sắp tới rồi, công việc rất bận rộn, nên anh mới phải tăng ca làm đến giờ này.
Lục Trạch vội vàng đẩy cửa bước vào: “Sếp Mộc, Tống Đường Huy vừa tới đây, bây giờ đang chờ ở bên ngoài, anh ta khăng khăng đòi gặp anh.”
Mộc Dương Hà không thèm ngẩng đầu đáp: “Không gặp.”
Lục Trạch nói tiếp: “Nhưng thưa sếp Mộc, anh ta nói nếu anh không ra anh ta sẽ không chịu đi. Hình như anh ta có nói mình tới đây vì chuyện của Phương Tuyết Nhi.”
Ba chữ 'Phương Tuyết Nhi' đã thành công cắt đứt mạch suy nghĩ của Mộc Dương Hà. Anh bỏ xấp giấy tờ trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Đường Huy vừa nhìn thấy Mộc Dương Hà, liền tức giận xông tới, hét lớn: “Mộc Dương Hà. Anh làm gì Tuyết Nhi rồi? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Mộc Dương Hà có chút chán ghét né tránh, lạnh lùng trả lời: “Tôi làm gì cô ta, cũng không tới lượt anh lo.”
Quả nhiên, Tuyết Nhi bị anh bắt đi.
“Mộc Dương Hà.” Tống Đường Huy túm lấy cổ áo Mộc Dương Hà, hai mắt hằn lên tia máu nhìn anh chằm chằm.
Mộc Dương Hà gạt tay Tống Đường Huy ra, bình tĩnh chỉnh lại cổ áo, điềm đạm trả lời: “Tống Đường Huy, anh rất giống Phương Tuyết Nhi đấy, chẳng khác gì một thằng điên.”
“Tuyết Nhi đang ở đâu?” Tống Đường Huy dường như sắp phát điên, anh cảm thấy Mộc Dương Hà chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với Tuyết Nhi, nếu không lần trước anh đã không chạy trốn khỏi hôn lễ.
Giọng của Mộc Dương Hà lạnh như băng nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, Phương Tuyết Nhi đang ở đâu, tôi làm gì Phương Tuyết Nhi, cũng không tới lượt anh xen vào. Cô ta là người phụ nữ của tôi, cho dù anh muốn quan tâm đến cô ta, vậy cũng phải đợi đến khi tôi không còn cần cô ta nữa.”
Dứt lời, Mộc Dương Hà quay đầu nhìn Lục Trạch nói: “Tiễn khách.”
Lúc Tống Đường Huy bị Lục Trạch đuổi ra khỏi công ty, cũng là lúc An Ly từ ngoài đi vào. Cô ta thấy vẻ mặt không vui của Mộc Dương Hà, liền dịu dàng hỏi: “Dương Hà, anh làm sao vậy?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Không có gì, làm việc lâu nên thấy hơi mệt chút thôi.”
Một tia đau lòng lướt qua trên mặt An Ly, cô ta di chuyển chiếc xe lăn đến trước mặt Mộc Dương Hà, dịu dàng nắm lấy cánh tay anh: “Dương Hà, anh đừng cố quá. Hôm nay đã làm việc lâu như vậy rồi, tan làm chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đi.”
Mộc Dương Hà đang định gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, anh trả lời: “Tôi xin lỗi, An Ly, những tài liệu này rất quan trọng, tôi phải xử lý cho xong. Buổi tối tôi sẽ mang những tài liệu này về nhà để giải quyết nốt, tôi đưa em về trước nhé.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Dương Hà nói dối An Ly.
Thực ra đống giấy tờ đó cũng không quan trọng đến vậy, để mai làm cũng không muộn.
Chỉ là anh chợt nhớ tới Phương Tuyết Nhi đang ở dưới tầng hầm trong biệt thự, bỗng có chút nóng lòng muốn gặp cô.
Mặc dù An Ly có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Mộc Dương Hà đưa cô ta về nhà, ngay sau đó lập tức lái xe về biệt thự.
Đi ngang qua một quán cơm, Mộc Dương Hà nhớ ra mình đã từng cùng Phương Tuyết Nhi tới đây một lần, Phương Tuyết Nhi rất thích mùi vị của những món ăn ở đây.
Anh vào trong quán cơm, gọi tất cả các món trong menu gói mang về.
'Kétttttt' một tiếng, cửa phòng tầng hầm bật mở.
Phương Tuyết Nhi từ từ mở mắt, ngồi dậy trên ghế sofa, liếc nhìn Mộc Dương Hà đang đi về phía cô.
Mộc Dương Hà xách theo túi đồ lớn đặt trước mặt Phương Tuyết Nhi, lạnh lùng thốt ra hai tiếng: “Ăn cơm.”
Buổi trưa có người đưa cơm tới, nhưng Phương Tuyết Nhi không nuốt nổi dù chỉ một miếng. Cô còn cắn vào tay gã vệ sĩ mang cơm tới, nhưng vẫn không thể trốn thoát ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi đói đến mức bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Tôi không ăn! Mộc Dương Hà, dù có chết tôi cũng không ăn đồ của anh! Anh mau thả tôi ra đi.”
Mộc Dương Hà mở túi ra, lấy trong đó ra mấy hộp cơm, mở từng chiếc hộp ra. Anh lạnh lùng nhìn cô nói: “Nếu cô không ăn, tôi đây cũng không ngại bón cho cô ăn từng miếng một đâu.”
Nói rồi, anh đưa cơm vào trong miệng.
Anh nói bón cho cô từng miếng cơm, là mớm từ miệng anh sang miệng cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn thấu ý đồ của Mộc Dương Hà, cô lập tức hét lớn: “Mộc Dương Hà, anh đúng là tên biến thái.”
Mộc Dương Hà cũng không để ý tới lời nói của cô, sau khi ăn một miếng liền tiến lại gần bón cho cô.
Phương Tuyết Nhi lập tức cầm lấy đôi đũa ở bên cạnh, lớn tiếng nói: “Không cần anh bón! Tôi tự ăn được.”
Hai người ở dưới tầng hầm, mặt giáp mặt nhìn nhau cùng ăn cơm. Đây là lần đầu tiên trong đời Mộc Dương Hà ăn cơm ở một nơi quỷ quái như thế này, nhưng nhìn dáng vẻ ăn cơm của Phương Tuyết Nhi trước mặt mình, trong lòng anh lại dâng lên chút cảm giác hạnh phúc.
Dường như chỉ cần cô ở bên cạnh, trong lòng anh đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Trong đầu chợt hiện lên gương mặt của An Ly, cả dáng vẻ cô ngồi trên chiếc xe lăn khiến người ta cảm thấy yêu mến. Nhớ lại đêm qua mây mưa cùng với Phương Tuyết Nhi, trong lòng Mộc Dương Hà lại cảm thấy áy náy với An Ly.
An Ly rời xa anh bao năm như vậy, anh cũng nhớ cô nhiều năm đến thế. Bây giờ cô trở về rồi, đáng ra anh càng phải trân trọng cô mới đúng?
Ấy vậy mà tại sao, mỗi lần ở bên An Ly, trong đầu anh lại không ngừng nhớ tới gương mặt của Phương Tuyết Nhi?
Từ nhỏ đến lớn, Tống Đạt Bằng chưa từng đánh con trai bao giờ. Ngay cả trước kia, Tống Đường Huy chống đối không chịu Thanh Khiết công việc gia đình, khăng khăng muốn ra ngoài làm bác sĩ, ông cũng không đánh anh bao giờ.
Nhưng hiện giờ, vì Phương Tuyết Nhi mà Tống Đạt Bằng lại đánh Tống Đường Huy.
“Đạt Bằng! Có gì ông cứ từ từ mà nói, đánh con làm gì chứ?”
Đăng Hạnh đau lòng đứng dậy, xoa lên nơi bị đánh đến sưng đỏ trên khuôn mặt của Tống Đường Huy, nhẹ nhàng hỏi: “Đường Huy, có đau không con?”
“Nó bị bà chiều đến hư rồi.” Tống Đạt Bằng tức giận nói, sau đó nhìn Tống Đường Huy nói tiếp: “Ngay bây giờ tao sẽ gọi tất cả vệ sĩ về đây. Sau này, mày mà còn làm gì cho con đàn bà đó và đứa con hoang của nó, thì đừng trách tao vô tình với mẹ con nó.”
“Anh dám.”
Một giọng nói già dặn mà trầm mạnh vang lên, thì ra là ông cụ Tống đang đi từ trên tầng xuống.
Ông vịn tay vào lan can lan rồi đi tới, nghiêm túc nói với Tống Đạt Bằng: “Tuyết Nhi là một cô gái tốt, tôi ủng hộ con bé và Đường Huy đến với nhau.”
Nói xong, liền nhìn về phía Tống Đường Huy nói: “Đường Huy, ông biết bây giờ cháu đang nghĩ gì, nhưng cháu không thể điều toàn bộ vệ sĩ trong nhà đi ra ngoài như thế được, như vậy sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Ông thấy thế này, cháu cứ lấy một khoản tiền từ công ty, thuê thêm một nhóm người nữa cùng đi tìm lại xem.”
Ông cụ Tống quả là một người dày dặn kinh nghiệm, dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết, hơn nữa cũng suy tính mọi chuyện vô cùng chu đáo.
Nếu làm như vậy, vừa không ảnh hưởng tới sự an toàn của Tống thị, lại có thể tăng thêm số người đi tìm kiếm Phương Tuyết Nhi, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Tống Đường Huy làm theo lời căn dặn của ông nội, tăng thêm một vài người vào đoàn tìm kiếm, đến tối vẫn không có thêm tin tức gì.
Bỗng nhiên, Tống Đường Huy chợt nghĩ ra, đêm qua Phương Tuyết Nhi mất tích trên con đường đó là do bị theo dõi, nhưng lúc anh xem lại camera giám sát, lại được thông báo hình như camera đã bị hỏng.
Nghĩ lại những lúc bình thường anh có việc đến đồn cảnh sát, tất cả cảnh sát ở đó đều rất khách sáo với anh. Nhưng hôm nay dường như đã có sự sắp đặt trước, tất cả đều thay đổi thái độ.
Anh bắt đầu nghi ngờ, có phải tất cả những chuyện này đã có người sắp đặt hết rồi không. Cố ý làm hỏng camera giám sát, cố tình khiến cảnh sát không phối hợp huy động lực lượng đi tìm người.
Người có thể khiến tất cả cảnh sát trong thành phố đều ngoan ngoãn nghe lời, cũng chỉ có một người -- Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đang xử lý giấy tờ trong phòng làm việc, buổi ra mắt Florina quý này sắp tới rồi, công việc rất bận rộn, nên anh mới phải tăng ca làm đến giờ này.
Lục Trạch vội vàng đẩy cửa bước vào: “Sếp Mộc, Tống Đường Huy vừa tới đây, bây giờ đang chờ ở bên ngoài, anh ta khăng khăng đòi gặp anh.”
Mộc Dương Hà không thèm ngẩng đầu đáp: “Không gặp.”
Lục Trạch nói tiếp: “Nhưng thưa sếp Mộc, anh ta nói nếu anh không ra anh ta sẽ không chịu đi. Hình như anh ta có nói mình tới đây vì chuyện của Phương Tuyết Nhi.”
Ba chữ 'Phương Tuyết Nhi' đã thành công cắt đứt mạch suy nghĩ của Mộc Dương Hà. Anh bỏ xấp giấy tờ trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Đường Huy vừa nhìn thấy Mộc Dương Hà, liền tức giận xông tới, hét lớn: “Mộc Dương Hà. Anh làm gì Tuyết Nhi rồi? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Mộc Dương Hà có chút chán ghét né tránh, lạnh lùng trả lời: “Tôi làm gì cô ta, cũng không tới lượt anh lo.”
Quả nhiên, Tuyết Nhi bị anh bắt đi.
“Mộc Dương Hà.” Tống Đường Huy túm lấy cổ áo Mộc Dương Hà, hai mắt hằn lên tia máu nhìn anh chằm chằm.
Mộc Dương Hà gạt tay Tống Đường Huy ra, bình tĩnh chỉnh lại cổ áo, điềm đạm trả lời: “Tống Đường Huy, anh rất giống Phương Tuyết Nhi đấy, chẳng khác gì một thằng điên.”
“Tuyết Nhi đang ở đâu?” Tống Đường Huy dường như sắp phát điên, anh cảm thấy Mộc Dương Hà chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với Tuyết Nhi, nếu không lần trước anh đã không chạy trốn khỏi hôn lễ.
Giọng của Mộc Dương Hà lạnh như băng nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, Phương Tuyết Nhi đang ở đâu, tôi làm gì Phương Tuyết Nhi, cũng không tới lượt anh xen vào. Cô ta là người phụ nữ của tôi, cho dù anh muốn quan tâm đến cô ta, vậy cũng phải đợi đến khi tôi không còn cần cô ta nữa.”
Dứt lời, Mộc Dương Hà quay đầu nhìn Lục Trạch nói: “Tiễn khách.”
Lúc Tống Đường Huy bị Lục Trạch đuổi ra khỏi công ty, cũng là lúc An Ly từ ngoài đi vào. Cô ta thấy vẻ mặt không vui của Mộc Dương Hà, liền dịu dàng hỏi: “Dương Hà, anh làm sao vậy?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Không có gì, làm việc lâu nên thấy hơi mệt chút thôi.”
Một tia đau lòng lướt qua trên mặt An Ly, cô ta di chuyển chiếc xe lăn đến trước mặt Mộc Dương Hà, dịu dàng nắm lấy cánh tay anh: “Dương Hà, anh đừng cố quá. Hôm nay đã làm việc lâu như vậy rồi, tan làm chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đi.”
Mộc Dương Hà đang định gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, anh trả lời: “Tôi xin lỗi, An Ly, những tài liệu này rất quan trọng, tôi phải xử lý cho xong. Buổi tối tôi sẽ mang những tài liệu này về nhà để giải quyết nốt, tôi đưa em về trước nhé.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Dương Hà nói dối An Ly.
Thực ra đống giấy tờ đó cũng không quan trọng đến vậy, để mai làm cũng không muộn.
Chỉ là anh chợt nhớ tới Phương Tuyết Nhi đang ở dưới tầng hầm trong biệt thự, bỗng có chút nóng lòng muốn gặp cô.
Mặc dù An Ly có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Mộc Dương Hà đưa cô ta về nhà, ngay sau đó lập tức lái xe về biệt thự.
Đi ngang qua một quán cơm, Mộc Dương Hà nhớ ra mình đã từng cùng Phương Tuyết Nhi tới đây một lần, Phương Tuyết Nhi rất thích mùi vị của những món ăn ở đây.
Anh vào trong quán cơm, gọi tất cả các món trong menu gói mang về.
'Kétttttt' một tiếng, cửa phòng tầng hầm bật mở.
Phương Tuyết Nhi từ từ mở mắt, ngồi dậy trên ghế sofa, liếc nhìn Mộc Dương Hà đang đi về phía cô.
Mộc Dương Hà xách theo túi đồ lớn đặt trước mặt Phương Tuyết Nhi, lạnh lùng thốt ra hai tiếng: “Ăn cơm.”
Buổi trưa có người đưa cơm tới, nhưng Phương Tuyết Nhi không nuốt nổi dù chỉ một miếng. Cô còn cắn vào tay gã vệ sĩ mang cơm tới, nhưng vẫn không thể trốn thoát ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi đói đến mức bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Tôi không ăn! Mộc Dương Hà, dù có chết tôi cũng không ăn đồ của anh! Anh mau thả tôi ra đi.”
Mộc Dương Hà mở túi ra, lấy trong đó ra mấy hộp cơm, mở từng chiếc hộp ra. Anh lạnh lùng nhìn cô nói: “Nếu cô không ăn, tôi đây cũng không ngại bón cho cô ăn từng miếng một đâu.”
Nói rồi, anh đưa cơm vào trong miệng.
Anh nói bón cho cô từng miếng cơm, là mớm từ miệng anh sang miệng cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn thấu ý đồ của Mộc Dương Hà, cô lập tức hét lớn: “Mộc Dương Hà, anh đúng là tên biến thái.”
Mộc Dương Hà cũng không để ý tới lời nói của cô, sau khi ăn một miếng liền tiến lại gần bón cho cô.
Phương Tuyết Nhi lập tức cầm lấy đôi đũa ở bên cạnh, lớn tiếng nói: “Không cần anh bón! Tôi tự ăn được.”
Hai người ở dưới tầng hầm, mặt giáp mặt nhìn nhau cùng ăn cơm. Đây là lần đầu tiên trong đời Mộc Dương Hà ăn cơm ở một nơi quỷ quái như thế này, nhưng nhìn dáng vẻ ăn cơm của Phương Tuyết Nhi trước mặt mình, trong lòng anh lại dâng lên chút cảm giác hạnh phúc.
Dường như chỉ cần cô ở bên cạnh, trong lòng anh đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Trong đầu chợt hiện lên gương mặt của An Ly, cả dáng vẻ cô ngồi trên chiếc xe lăn khiến người ta cảm thấy yêu mến. Nhớ lại đêm qua mây mưa cùng với Phương Tuyết Nhi, trong lòng Mộc Dương Hà lại cảm thấy áy náy với An Ly.
An Ly rời xa anh bao năm như vậy, anh cũng nhớ cô nhiều năm đến thế. Bây giờ cô trở về rồi, đáng ra anh càng phải trân trọng cô mới đúng?
Ấy vậy mà tại sao, mỗi lần ở bên An Ly, trong đầu anh lại không ngừng nhớ tới gương mặt của Phương Tuyết Nhi?