Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 125 CÁI GÌ GỌI LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHÂN CHÍNH
CHƯƠNG 125: CÁI GÌ GỌI LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHÂN CHÍNH
Lời Phương Tuyết Nhi vừa nói xong, đã triệt để chà đạp lên tôn nghiêm đàn ông của Mộc Dương Hà.
“Vậy được, Phương Tuyết Nhi, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy cái gì gọi là đàn ông chân chính!” Anh cười lạnh, bước xuống giường, cứng rắn lôi Phương Tuyết Nhi từ trên giường xuống, sau đó ôm ra ngoài phòng.
Phương Tuyết Nhi hoảng sợ la to: “Mộc Dương Hà, anh làm gì vậy! Anh buông tôi ra!”
Giờ phút này cô đang trần truồng, cả người khắp nơi đều là dấu vết hôm qua Mộc Dương Hà để lại.
Bây giờ, không biết Mộc Dương Hà lại muốn mang cô đi đâu đây.
Như trong dự đoán, Phương Tuyết Nhi không giãy ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Dương Hà ôm cô xuống đến căn hầm, không sai, là căn hầm.
Trong căn hầm rất u ám, bốn phía đều chất đồ đạc linh tinh.
Mộc Dương Hà sờ lên công tắc trên tầng: “Cạch” một tiếng mở đèn lên, ánh đèn vàng tối nhạt chiếu sáng căn phòng trông càng thêm âm u.
Phương Tuyết Nhi bị ném lên một chiếc bàn bi da đã bỏ, Mộc Dương Hà dùng một tay ấn đầu cô xuống, một tay giữ hai tay cô, không hề có bước đệm nào, cứ thế thô bạo tiến vào cơ thể cô từ đằng sau.
Cô liều mạng kêu khóc, Mộc Dương Hà lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn chỉ biết đến mình mà xả giận trong cơ thể cô.
Chỉ có lúc này, anh mới hoàn toàn cảm giác được cô là của anh, là của một mình Mộc Dương Hà anh.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Phương Tuyết Nhi phát hiện mình đã được mặc một bộ quần áo mới, nằm trên chiếc sofa cũ vẫn trong căn hầm.
Mộc Dương Hà đang đứng ở chỗ cách đó không xa nhìn cô. Thấy cô tỉnh, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười hài hước.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Phương Tuyết Nhi, cô ở yên đây cho tôi! Đợi cô nghĩ kĩ xong, rốt cuộc tôi có phải là đàn ông không, rồi tôi lại xem xét xem có thả cô ra không.”
Mộc Dương Hà cũng không biết mình xuất phát từ tâm lí gì, nhưng anh đã quyết tâm nhốt cô ở trong căn hầm này.
Dù sao thì có thế nào đi nữa, anh cũng không muốn thấy cô và Tống Đường Huy ở bên nhau, tốt nhất là để họ mãi mãi đừng gặp lại nữa mới được!
Nói xong, anh đi ra cửa.
Phương Tuyết Nhi biết mình sắp bị nhốt ở đây, sao có thể bằng lòng chịu đựng chứ, cô lập tức đứng lên khỏi sofa, xông tới, cửa lại bị Mộc Dương Hà nặng nề khóa lại.
“Mộc Dương Hà, anh cái thằng biến thái chết tiệt kia! Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Phương Tuyết Nhi lớn tiếng hô, dùng sức nện cửa, cửa lại không hề nhúc nhích.
Hồi lâu sau, Phương Tuyết Nhi dựa lưng vào cửa, tuyệt vọng trượt ngồi trên mặt đất.
Cảnh này khiến cô nhớ lại năm năm trước, trước khi trốn ra khỏi nhà cô bị mẹ kế Lý Nguyên Phương nhốt trên gác.
Cô không ngờ rằng, năm năm sau, mình sẽ trải qua chuyện khốn nạn như vậy lần nữa, mà người làm chuyện này, lại là người cô yêu nhất.
“Nhạc Bảo Bối…” Phương Tuyết Nhi lẩm bẩm, trong lòng bây giờ chủ yếu là lo lắng.
Cô bị nhốt ở đây, giờ Nhạc Bảo Bối có đang khóc nhè không? Bây giờ, nhất định là nó đang khóc đòi mẹ.
Nghĩ đến Nhạc Bảo Bối, tim Phương Tuyết Nhi như bị bóp nhéo, cô nhất định phải nghĩ cách thoát ra!
“Chú Tống, mami… Mami vẫn chưa tìm được sao…”
Nếu nói tối qua Nhạc Bảo Bối còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay thấy Tống Đường Huy dẫn mọi người đi tìm khắp nơi, còn cả vẻ lo lắng trên mặt anh, Nhạc Bảo Bối cũng đã đoán ra, nhất định là mẹ xảy ra chuyện rồi.
Đôi mắt to tròn của nó giờ chan chứa hơi nước, đó là nước mắt lo lắng. Nhưng vì để chú Tống không phải lo lắng, nó vẫn cố gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Cả đêm Tống Đường Huy không ngủ, đều dùng để tìm tung tích của Phương Tuyết Nhi.
Anh thậm chí đã thông báo cho đại đa số vệ sĩ của nhà họ Tống ra tìm, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì.
Anh rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chống chọi và ôm Nhạc Bảo Bối vào lòng, an ủi: “Nhạc Bảo Bối yên tâm, chú nhất định sẽ giúp cháu tìm mami.”
“Chú Tống, chú bảo, mami có phải là không cần cháu nữa không… Có phải mẹ cảm thấy cháu chưa ngoan, nên mới rời xa cháu…” Trong đầu Nhạc Bảo Bối đã bắt đầu nghi ngờ, mami đột nhiên không nói gì mà đi, vậy có phải là do nó làm chuyện gì sai nên mami không vui rồi.
Tống Đường Huy đau lòng nhéo nhéo mặt của đứa bé, dịu dàng dỗ: “Không đâu, Nhạc Bảo Bối ngoan thế mà, mami yêu Nhạc Bảo Bối nhất, chắc chắn sẽ không bỏ lại Nhạc Bảo Bối, mặc kệ Nhạc Bảo Bối! Chắc chắn là do mami lạc đường, chú Tống nhất định tìm được mẹ, mang mẹ về nhà nhé!”
Nghe thấy Tống Đường Huy an ủi, Nhạc Bảo Bối không còn buồn nữa.
Tống Đường Huy quyết định đi báo cảnh sát, để cảnh sát phối hợp với vệ sĩ của nhà họ Tống bọn họ cùng tìm kiếm.
Đến sở cảnh sát, Tống Đường Huy nói rõ nguyên nhân, lại gặp phải sự đối xử lạnh lùng của cảnh sát.
Thực ra cảnh sát bọn họ đều quen biết Tống Đường Huy, nếu là bình thường bọn họ nhất định sẽ không đắc tội với anh.
Nhưng sáng sớm hôm nay, chủ tịch của Thành Công – Mộc Dương Hà tự mình đến sở cảnh sát chào hỏi rồi.
Dù Tống Đường Huy có nói gì, cảnh sát toàn thành phố đều không được giúp anh.
Bọn họ vẫn sợ Mộc Dương Hà hơn là Tống Đường Huy. Cho nên, sau khi Tống Đường Huy đến, bọn họ chỉ lập án theo thủ tục cho xong.
“Đi nhanh đi, cậu chủ Tống à, chuyện này chúng tôi đã lập án rồi, một khi phát hiện ra tin tức của cô Phương, chúng tôi sẽ lập tức thông báo với anh.” Một cảnh sát béo mập ra lệnh đuổi khách.
Tống Đường Huy buồn bực bước ra khỏi sở cảnh sát. Nếu sở cảnh sát không chịu hỗ trợ, anh quyết định lại về nhà điều thêm vài vệ sĩ ra tìm người.
Về đến nhà, ông Tống bà Tống còn đang ngồi trên sofa xem ti vi. Tống Đường Huy không nói gì, đi thẳng lên tầng lấy đồ.
“Đứng lại!” Tiếng của Tống Đạt Bằng truyền tới từ đằng sau, nghe giọng rất nghiêm túc.
Tống Đường Huy bất đắc dĩ đi đến chỗ ba mẹ. Đến bên cạnh rồi, mẹ anh Đăng Hạnh mở miệng nói: “Đường Huy, mẹ nghe nói con điều động hơn nửa số vệ sĩ trong nhà ra ngoài tìm cái cô Phương Tuyết Nhi kia à?”
Tống Đường Huy không nói gì, xem như thừa nhận. Tống Đạt Bằng lập tức giận lên: “Tống Đường Huy, con lại đi vì đứa con gái vớ vẩn kia mà điều động hơn nửa số vệ sĩ trong nhà! Con có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Tống Đường Huy đương nhiên có biết hậu quả chứ.
Điều động hơn nửa số vệ sĩ ra ngoài, tương đương với việc lực lượng an ninh của tập đoàn Tống thị không đủ, nếu bây giờ đối thủ cạnh tranh muốn đến gây chuyện, nhà họ Tống bọn họ sẽ không có đủ sức chống trả.
Cho dù biết rõ hậu quả, Tống Đường Huy vẫn không do dự mà làm thế. Hơn nữa giờ anh còn muốn điều động toàn bộ số vệ sĩ còn lại đi ra ngoài tìm người. Chỉ cần có thể tìm được Phương Tuyết Nhi, dù có thế nào anh cũng chấp nhận.
Tống Đường Huy mở miệng nói: “Xin lỗi, ba. Tuyết Nhi cô ấy mất tích, giờ chưa rõ tung tích, con nhất định phải mau chóng tìm ra cô ấy.”
“Bốp!”
Tống Đạt Bằng hung hăng quăng cái tát lên mặt Tống Đường Huy, Tống Đường Huy và Đăng Hạnh đều ngẩn ra.
Lời Phương Tuyết Nhi vừa nói xong, đã triệt để chà đạp lên tôn nghiêm đàn ông của Mộc Dương Hà.
“Vậy được, Phương Tuyết Nhi, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy cái gì gọi là đàn ông chân chính!” Anh cười lạnh, bước xuống giường, cứng rắn lôi Phương Tuyết Nhi từ trên giường xuống, sau đó ôm ra ngoài phòng.
Phương Tuyết Nhi hoảng sợ la to: “Mộc Dương Hà, anh làm gì vậy! Anh buông tôi ra!”
Giờ phút này cô đang trần truồng, cả người khắp nơi đều là dấu vết hôm qua Mộc Dương Hà để lại.
Bây giờ, không biết Mộc Dương Hà lại muốn mang cô đi đâu đây.
Như trong dự đoán, Phương Tuyết Nhi không giãy ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Dương Hà ôm cô xuống đến căn hầm, không sai, là căn hầm.
Trong căn hầm rất u ám, bốn phía đều chất đồ đạc linh tinh.
Mộc Dương Hà sờ lên công tắc trên tầng: “Cạch” một tiếng mở đèn lên, ánh đèn vàng tối nhạt chiếu sáng căn phòng trông càng thêm âm u.
Phương Tuyết Nhi bị ném lên một chiếc bàn bi da đã bỏ, Mộc Dương Hà dùng một tay ấn đầu cô xuống, một tay giữ hai tay cô, không hề có bước đệm nào, cứ thế thô bạo tiến vào cơ thể cô từ đằng sau.
Cô liều mạng kêu khóc, Mộc Dương Hà lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn chỉ biết đến mình mà xả giận trong cơ thể cô.
Chỉ có lúc này, anh mới hoàn toàn cảm giác được cô là của anh, là của một mình Mộc Dương Hà anh.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Phương Tuyết Nhi phát hiện mình đã được mặc một bộ quần áo mới, nằm trên chiếc sofa cũ vẫn trong căn hầm.
Mộc Dương Hà đang đứng ở chỗ cách đó không xa nhìn cô. Thấy cô tỉnh, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười hài hước.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Phương Tuyết Nhi, cô ở yên đây cho tôi! Đợi cô nghĩ kĩ xong, rốt cuộc tôi có phải là đàn ông không, rồi tôi lại xem xét xem có thả cô ra không.”
Mộc Dương Hà cũng không biết mình xuất phát từ tâm lí gì, nhưng anh đã quyết tâm nhốt cô ở trong căn hầm này.
Dù sao thì có thế nào đi nữa, anh cũng không muốn thấy cô và Tống Đường Huy ở bên nhau, tốt nhất là để họ mãi mãi đừng gặp lại nữa mới được!
Nói xong, anh đi ra cửa.
Phương Tuyết Nhi biết mình sắp bị nhốt ở đây, sao có thể bằng lòng chịu đựng chứ, cô lập tức đứng lên khỏi sofa, xông tới, cửa lại bị Mộc Dương Hà nặng nề khóa lại.
“Mộc Dương Hà, anh cái thằng biến thái chết tiệt kia! Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Phương Tuyết Nhi lớn tiếng hô, dùng sức nện cửa, cửa lại không hề nhúc nhích.
Hồi lâu sau, Phương Tuyết Nhi dựa lưng vào cửa, tuyệt vọng trượt ngồi trên mặt đất.
Cảnh này khiến cô nhớ lại năm năm trước, trước khi trốn ra khỏi nhà cô bị mẹ kế Lý Nguyên Phương nhốt trên gác.
Cô không ngờ rằng, năm năm sau, mình sẽ trải qua chuyện khốn nạn như vậy lần nữa, mà người làm chuyện này, lại là người cô yêu nhất.
“Nhạc Bảo Bối…” Phương Tuyết Nhi lẩm bẩm, trong lòng bây giờ chủ yếu là lo lắng.
Cô bị nhốt ở đây, giờ Nhạc Bảo Bối có đang khóc nhè không? Bây giờ, nhất định là nó đang khóc đòi mẹ.
Nghĩ đến Nhạc Bảo Bối, tim Phương Tuyết Nhi như bị bóp nhéo, cô nhất định phải nghĩ cách thoát ra!
“Chú Tống, mami… Mami vẫn chưa tìm được sao…”
Nếu nói tối qua Nhạc Bảo Bối còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay thấy Tống Đường Huy dẫn mọi người đi tìm khắp nơi, còn cả vẻ lo lắng trên mặt anh, Nhạc Bảo Bối cũng đã đoán ra, nhất định là mẹ xảy ra chuyện rồi.
Đôi mắt to tròn của nó giờ chan chứa hơi nước, đó là nước mắt lo lắng. Nhưng vì để chú Tống không phải lo lắng, nó vẫn cố gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Cả đêm Tống Đường Huy không ngủ, đều dùng để tìm tung tích của Phương Tuyết Nhi.
Anh thậm chí đã thông báo cho đại đa số vệ sĩ của nhà họ Tống ra tìm, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì.
Anh rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chống chọi và ôm Nhạc Bảo Bối vào lòng, an ủi: “Nhạc Bảo Bối yên tâm, chú nhất định sẽ giúp cháu tìm mami.”
“Chú Tống, chú bảo, mami có phải là không cần cháu nữa không… Có phải mẹ cảm thấy cháu chưa ngoan, nên mới rời xa cháu…” Trong đầu Nhạc Bảo Bối đã bắt đầu nghi ngờ, mami đột nhiên không nói gì mà đi, vậy có phải là do nó làm chuyện gì sai nên mami không vui rồi.
Tống Đường Huy đau lòng nhéo nhéo mặt của đứa bé, dịu dàng dỗ: “Không đâu, Nhạc Bảo Bối ngoan thế mà, mami yêu Nhạc Bảo Bối nhất, chắc chắn sẽ không bỏ lại Nhạc Bảo Bối, mặc kệ Nhạc Bảo Bối! Chắc chắn là do mami lạc đường, chú Tống nhất định tìm được mẹ, mang mẹ về nhà nhé!”
Nghe thấy Tống Đường Huy an ủi, Nhạc Bảo Bối không còn buồn nữa.
Tống Đường Huy quyết định đi báo cảnh sát, để cảnh sát phối hợp với vệ sĩ của nhà họ Tống bọn họ cùng tìm kiếm.
Đến sở cảnh sát, Tống Đường Huy nói rõ nguyên nhân, lại gặp phải sự đối xử lạnh lùng của cảnh sát.
Thực ra cảnh sát bọn họ đều quen biết Tống Đường Huy, nếu là bình thường bọn họ nhất định sẽ không đắc tội với anh.
Nhưng sáng sớm hôm nay, chủ tịch của Thành Công – Mộc Dương Hà tự mình đến sở cảnh sát chào hỏi rồi.
Dù Tống Đường Huy có nói gì, cảnh sát toàn thành phố đều không được giúp anh.
Bọn họ vẫn sợ Mộc Dương Hà hơn là Tống Đường Huy. Cho nên, sau khi Tống Đường Huy đến, bọn họ chỉ lập án theo thủ tục cho xong.
“Đi nhanh đi, cậu chủ Tống à, chuyện này chúng tôi đã lập án rồi, một khi phát hiện ra tin tức của cô Phương, chúng tôi sẽ lập tức thông báo với anh.” Một cảnh sát béo mập ra lệnh đuổi khách.
Tống Đường Huy buồn bực bước ra khỏi sở cảnh sát. Nếu sở cảnh sát không chịu hỗ trợ, anh quyết định lại về nhà điều thêm vài vệ sĩ ra tìm người.
Về đến nhà, ông Tống bà Tống còn đang ngồi trên sofa xem ti vi. Tống Đường Huy không nói gì, đi thẳng lên tầng lấy đồ.
“Đứng lại!” Tiếng của Tống Đạt Bằng truyền tới từ đằng sau, nghe giọng rất nghiêm túc.
Tống Đường Huy bất đắc dĩ đi đến chỗ ba mẹ. Đến bên cạnh rồi, mẹ anh Đăng Hạnh mở miệng nói: “Đường Huy, mẹ nghe nói con điều động hơn nửa số vệ sĩ trong nhà ra ngoài tìm cái cô Phương Tuyết Nhi kia à?”
Tống Đường Huy không nói gì, xem như thừa nhận. Tống Đạt Bằng lập tức giận lên: “Tống Đường Huy, con lại đi vì đứa con gái vớ vẩn kia mà điều động hơn nửa số vệ sĩ trong nhà! Con có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Tống Đường Huy đương nhiên có biết hậu quả chứ.
Điều động hơn nửa số vệ sĩ ra ngoài, tương đương với việc lực lượng an ninh của tập đoàn Tống thị không đủ, nếu bây giờ đối thủ cạnh tranh muốn đến gây chuyện, nhà họ Tống bọn họ sẽ không có đủ sức chống trả.
Cho dù biết rõ hậu quả, Tống Đường Huy vẫn không do dự mà làm thế. Hơn nữa giờ anh còn muốn điều động toàn bộ số vệ sĩ còn lại đi ra ngoài tìm người. Chỉ cần có thể tìm được Phương Tuyết Nhi, dù có thế nào anh cũng chấp nhận.
Tống Đường Huy mở miệng nói: “Xin lỗi, ba. Tuyết Nhi cô ấy mất tích, giờ chưa rõ tung tích, con nhất định phải mau chóng tìm ra cô ấy.”
“Bốp!”
Tống Đạt Bằng hung hăng quăng cái tát lên mặt Tống Đường Huy, Tống Đường Huy và Đăng Hạnh đều ngẩn ra.