Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 124 KHÔNG BẰNG MỘT ĐẦU NGÓN TAY CỦA ANH ẤY
CHƯƠNG 124: KHÔNG BẰNG MỘT ĐẦU NGÓN TAY CỦA ANH ẤY
Mộc Dương Hà chuyên tâm nhìn đường đằng trước, trả lời lạnh lùng: “Phương Tuyết Nhi, nếu cô còn kêu nữa, tôi cũng không ngại bịt miệng cô lại đâu.”
Phương Tuyết Nhi nhớ tới Nhạc Bảo Bối vẫn còn trong quán lẩu cay kia, trong lòng lại không ngừng đau đớn. “Mộc Dương Hà, tôi van xin anh, anh thả tôi ra đi! Nhạc Bảo Bối còn đang ở đó chờ tôi về! Tôi cầu xin anh mà!”
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng, vẫn trả lời lạnh lùng như cũ: “Tôi thấy cô hoàn toàn không cần phải lo, con trai cô giờ không phải đang ở cùng bồ cô đấy à?”
Nhớ tới dáng vẻ Nhạc Bảo Bối và Tống Đường Huy thân mật với nhau, trong lòng Mộc Dương Hà càng thêm ghen tức.
Xe nhanh chóng lái đến một ngôi biệt thự, Mộc Dương Hà dừng xe ở cửa, vác Phương Tuyết Nhi lên đi vào trong.
…
“Chú Tống, sao mami vẫn chưa về?” Trong quán lẩu cay, Nhạc Bảo Bối xoa xoa cái bụng căng phồng, ngây thơ hỏi.
Tống Đường Huy nhìn đồng hồ đeo tay, hơi nhíu mày. Đã qua gần một tiếng đồng hồ rồi, Phương Tuyết Nhi vẫn chưa về.
Anh bắt đầu hơi lo lắng.
“Nhạc Bảo Bối, cháu ăn no chưa?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu trả lời là đã no.
Vì vậy Tống Đường Huy bèn rút khăn giấy ra, lau sạch miệng cho Nhạc Bảo Bối, sau đó thanh toán rồi dẫn nó rời khỏi quán, đi tới chỗ nhà vệ sinh công cộng.
Tới cửa nhà vệ sinh, Nhạc Bảo Bối hô to vào trong: “Mami, mẹ ở đâu? Sao mẹ vẫn chưa ra ạ?”
Không có bất kì tiếng trả lời nào.
Nhạc Bảo Bối lại hô to mấy tiếng nữa, bên trong vẫn không ai lên tiếng trả lời, Tống Đường Huy gấp gáp đến mức muốn tự mình xông vào luôn.
Bấy giờ có một cô gái đi từ chỗ không xa tới, coi bộ là muốn đi vệ sinh.
Tống Đường Huy nhờ cô giúp, để xem Phương Tuyết Nhi có ở bên trong không.
Cô gái nhanh chóng bước ra, nói rất chắc chắn với hai người, bên trong nhà vệ sinh không có ai cả.
Tống Đường Huy lập tức luống cuống, anh nhanh chóng ôm Nhạc Bảo Bối lên, tìm dọc theo con đường lúc nãy tới, mãi vẫn không tìm thấy Phương Tuyết Nhi.
“Chú Tống, mami đi đâu rồi?” Nhạc Bảo Bối giờ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó biết mẹ nó nhất định sẽ không mặc kệ nó, bỏ lại nó.
Tống Đường Huy lấy điện thoại ra, gọi vào số của Phương Tuyết Nhi, đầu bên kia điện thoại cho biết cô đã tắt máy rồi.
“Nhạc Bảo Bối ngoan, đừng lo, giờ chú về nhà dẫn người đi tìm mami nhé.” Ngoài miệng Tống Đường Huy đang an ủi Nhạc Bảo Bối, thực chất trong lòng đã lo lắng không chịu nổi rồi.
…
Mộc Dương Hà lên tầng, hung hăng ném Phương Tuyết Nhi lên giường, không hề có vẻ thương tiếc, hai mắt nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
Tay anh đã đặt lên cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi, bắt đầu cởi ra.
Có lẽ vì ngại cúc áo quá vướng víu, trên mặt Mộc Dương Hà chợt hiện lên vẻ phiền phức, sau đó cùng với tiếng “roẹt roẹt” vang lên, anh đã kéo rớt toàn bộ áo sơ mi ra, để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng.
Sau đó dạng chân lên người Phương Tuyết Nhi, dùng một tay đan chéo và giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu, nhanh chóng tháo bỏ quần áo cô.
“Mộc Dương Hà! Anh thằng khốn này!” Cô tức giận gào thét.
Mộc Dương Hà không hề để ý tới lời cô nói, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người cô. Chỉ lát sau, cơ thể Phương Tuyết Nhi đã lộ ra không sót tí gì trước mặt anh.
Anh cúi người xuống, làm trò bừa bãi trước ngực cô.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi vô cùng xấu hổ và giận dữ, lại bị anh hôn đến mức không nhịn được mà thở gấp liên tục.
Nghe tiếng thở gấp của cô, anh như được cổ vũ, động tác càng thêm thô bạo và điên cuồng.
Dường như đã hôn đủ, Mộc Dương Hà lật người cô lại, dùng tư thế cực kì nhục nhã bắt cô nằm úp sấp nửa người trên giường, sau đó tiến vào cơ thể cô từ đằng sau mà không hề báo trước.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy một cơn đau xé ruột xé gan, không chỉ đau trên cơ thể, mà còn là cả trong lòng.
Không biết anh đã làm nhục cô như vậy bao lần rồi. Còn cô, mỗi lần đều không có chút sức phản kháng nào…
Đêm nay, Mộc Dương Hà thậm chí đã hành hạ Phương Tuyết Nhi đến mức hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh táo lại, anh vẫn còn điên cuồng và không hề thương tiếc mà muốn cô.
Đến cuối cùng, ngay cả sức để thốt ra tiếng cô cũng không còn, nằm tê liệt trên giường nhìn Mộc Dương Hà di chuyển trên người mình.
Ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng chiếu vào phòng, rọi sáng cả một căn phòng đầy hương vị tình dục.
Mộc Dương Hà thực ra chưa từng ngủ, đêm qua anh nằm trong chăn thử ôm cô, nhưng đều bị cô tránh ra.
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường. Châm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Tuyết Nhi đang ngủ say bên cạnh.
Cô đã kiệt sức rồi.
Anh dập bỏ tàn thuốc, bỏ mẩu thuốc lá vào gạt tàn ở tủ đầu giường.
Người bên cạnh khẽ nhúc nhích, mở mắt ra tỉnh lại.
“Mộc Dương Hà, anh cái đồ khốn nạn, biến thái!”
Mộc Dương Hà dù thế nào cũng không ngờ sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên mà Phương Tuyết Nhi làm lại là nhào tới người anh tay đấm chân đá, đồng thời in lên mặt anh một dấu tay năm ngón rõ ràng nghe “bốp” một tiếng.
Anh phản ứng lại, tức giận túm tay cô, ánh mắt hung hăng trừng cô: “Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô là cái thứ gì? Cô lại dám đánh tôi hả?”
Mộc Dương Hà rõ ràng là đã tức giận rồi, trước giờ chưa từng có ai dám động vào anh, Phương Tuyết Nhi là người đầu tiên.
“Mộc Dương Hà, tôi nói cho anh biết, chẳng những tôi dám đánh anh, mà tôi còn muốn giết anh cái thằng khốn nạn này nữa!” Phương Tuyết Nhi khiêu khích, lại bắt đầu giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi gông cùm của anh.
Mộc Dương Hà đang định phát tác, lại thoáng thấy vết bầm trên cổ cô một cách rõ ràng.
Sau đó anh liền phát hiện, không chỉ có cổ, trên tay, trước ngực, trên đùi, toàn thân cô không có chỗ nào là không sao, tất cả đều in hằn các vết bầm xanh tím lấm tấm.
Chắc hẳn là do tối qua anh quá hung hăng, không hề thương tiếc cô, mới khiến cô trở thành như vậy.
Bây giờ, toàn thân cô nhất định đều rất đau đớn đúng không?
Nghĩ như vậy, Mộc Dương Hà lập tức mềm lòng. Anh đổi giọng, lại dịu dàng hỏi: “Đau ở đâu?”
Phương Tuyết Nhi bị hỏi mà không biết gì, nhưng vẫn lập tức phản ứng lại. Cô gào lên: “Mộc Dương Hà, anh không phải mèo khóc chuột giả từ bi! Bộ dạng của tôi bây giờ, không phải tất cả là do anh ban tặng sao?”
Bây giờ quả thực khắp người cô đều đau, nhưng tất cả những nỗi đau này cộng lại cũng không bằng nỗi đau trong tim.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói: “Được rồi, Phương Tuyết Nhi, cô đừng kêu như con điên thế có được không? Cũng chẳng phải lần đầu tiên, làm gì mà giả vờ như mất trinh cho tôi xem hả? Tôi nghĩ lúc cô lên giường với Tống Đường Huy, hẳn cũng sung sướng lắm đúng không?”
Ha, trong mắt anh, Phương Tuyết Nhi cô chính là một người phụ nữ không biết xấu hổ lẳng lơ ong bướm!
Dù thế nào, anh cũng sẽ không dùng ánh mắt bình thường để nhìn cô, cho nên, anh mới có thể muốn làm nhục cô thế nào thì làm nhục cô thế ấy!
Nghĩ như vậy, Phương Tuyết Nhi cũng tức giận trả lời: “Mộc Dương Hà, không phải anh cảm thấy tôi và Tống Đường Huy có gì với nhau sao? Được, nay tôi sẽ nói cho anh hay! Tống Đường Huy không chỉ đẹp trai hơn anh, phẩm chất tốt đẹp hơn anh, mà khả năng trên giường, anh cũng không bằng một đầu ngón tay của anh ấy!”
Mộc Dương Hà chuyên tâm nhìn đường đằng trước, trả lời lạnh lùng: “Phương Tuyết Nhi, nếu cô còn kêu nữa, tôi cũng không ngại bịt miệng cô lại đâu.”
Phương Tuyết Nhi nhớ tới Nhạc Bảo Bối vẫn còn trong quán lẩu cay kia, trong lòng lại không ngừng đau đớn. “Mộc Dương Hà, tôi van xin anh, anh thả tôi ra đi! Nhạc Bảo Bối còn đang ở đó chờ tôi về! Tôi cầu xin anh mà!”
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng, vẫn trả lời lạnh lùng như cũ: “Tôi thấy cô hoàn toàn không cần phải lo, con trai cô giờ không phải đang ở cùng bồ cô đấy à?”
Nhớ tới dáng vẻ Nhạc Bảo Bối và Tống Đường Huy thân mật với nhau, trong lòng Mộc Dương Hà càng thêm ghen tức.
Xe nhanh chóng lái đến một ngôi biệt thự, Mộc Dương Hà dừng xe ở cửa, vác Phương Tuyết Nhi lên đi vào trong.
…
“Chú Tống, sao mami vẫn chưa về?” Trong quán lẩu cay, Nhạc Bảo Bối xoa xoa cái bụng căng phồng, ngây thơ hỏi.
Tống Đường Huy nhìn đồng hồ đeo tay, hơi nhíu mày. Đã qua gần một tiếng đồng hồ rồi, Phương Tuyết Nhi vẫn chưa về.
Anh bắt đầu hơi lo lắng.
“Nhạc Bảo Bối, cháu ăn no chưa?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu trả lời là đã no.
Vì vậy Tống Đường Huy bèn rút khăn giấy ra, lau sạch miệng cho Nhạc Bảo Bối, sau đó thanh toán rồi dẫn nó rời khỏi quán, đi tới chỗ nhà vệ sinh công cộng.
Tới cửa nhà vệ sinh, Nhạc Bảo Bối hô to vào trong: “Mami, mẹ ở đâu? Sao mẹ vẫn chưa ra ạ?”
Không có bất kì tiếng trả lời nào.
Nhạc Bảo Bối lại hô to mấy tiếng nữa, bên trong vẫn không ai lên tiếng trả lời, Tống Đường Huy gấp gáp đến mức muốn tự mình xông vào luôn.
Bấy giờ có một cô gái đi từ chỗ không xa tới, coi bộ là muốn đi vệ sinh.
Tống Đường Huy nhờ cô giúp, để xem Phương Tuyết Nhi có ở bên trong không.
Cô gái nhanh chóng bước ra, nói rất chắc chắn với hai người, bên trong nhà vệ sinh không có ai cả.
Tống Đường Huy lập tức luống cuống, anh nhanh chóng ôm Nhạc Bảo Bối lên, tìm dọc theo con đường lúc nãy tới, mãi vẫn không tìm thấy Phương Tuyết Nhi.
“Chú Tống, mami đi đâu rồi?” Nhạc Bảo Bối giờ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó biết mẹ nó nhất định sẽ không mặc kệ nó, bỏ lại nó.
Tống Đường Huy lấy điện thoại ra, gọi vào số của Phương Tuyết Nhi, đầu bên kia điện thoại cho biết cô đã tắt máy rồi.
“Nhạc Bảo Bối ngoan, đừng lo, giờ chú về nhà dẫn người đi tìm mami nhé.” Ngoài miệng Tống Đường Huy đang an ủi Nhạc Bảo Bối, thực chất trong lòng đã lo lắng không chịu nổi rồi.
…
Mộc Dương Hà lên tầng, hung hăng ném Phương Tuyết Nhi lên giường, không hề có vẻ thương tiếc, hai mắt nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
Tay anh đã đặt lên cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi, bắt đầu cởi ra.
Có lẽ vì ngại cúc áo quá vướng víu, trên mặt Mộc Dương Hà chợt hiện lên vẻ phiền phức, sau đó cùng với tiếng “roẹt roẹt” vang lên, anh đã kéo rớt toàn bộ áo sơ mi ra, để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng.
Sau đó dạng chân lên người Phương Tuyết Nhi, dùng một tay đan chéo và giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu, nhanh chóng tháo bỏ quần áo cô.
“Mộc Dương Hà! Anh thằng khốn này!” Cô tức giận gào thét.
Mộc Dương Hà không hề để ý tới lời cô nói, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người cô. Chỉ lát sau, cơ thể Phương Tuyết Nhi đã lộ ra không sót tí gì trước mặt anh.
Anh cúi người xuống, làm trò bừa bãi trước ngực cô.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi vô cùng xấu hổ và giận dữ, lại bị anh hôn đến mức không nhịn được mà thở gấp liên tục.
Nghe tiếng thở gấp của cô, anh như được cổ vũ, động tác càng thêm thô bạo và điên cuồng.
Dường như đã hôn đủ, Mộc Dương Hà lật người cô lại, dùng tư thế cực kì nhục nhã bắt cô nằm úp sấp nửa người trên giường, sau đó tiến vào cơ thể cô từ đằng sau mà không hề báo trước.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy một cơn đau xé ruột xé gan, không chỉ đau trên cơ thể, mà còn là cả trong lòng.
Không biết anh đã làm nhục cô như vậy bao lần rồi. Còn cô, mỗi lần đều không có chút sức phản kháng nào…
Đêm nay, Mộc Dương Hà thậm chí đã hành hạ Phương Tuyết Nhi đến mức hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh táo lại, anh vẫn còn điên cuồng và không hề thương tiếc mà muốn cô.
Đến cuối cùng, ngay cả sức để thốt ra tiếng cô cũng không còn, nằm tê liệt trên giường nhìn Mộc Dương Hà di chuyển trên người mình.
Ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng chiếu vào phòng, rọi sáng cả một căn phòng đầy hương vị tình dục.
Mộc Dương Hà thực ra chưa từng ngủ, đêm qua anh nằm trong chăn thử ôm cô, nhưng đều bị cô tránh ra.
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường. Châm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Tuyết Nhi đang ngủ say bên cạnh.
Cô đã kiệt sức rồi.
Anh dập bỏ tàn thuốc, bỏ mẩu thuốc lá vào gạt tàn ở tủ đầu giường.
Người bên cạnh khẽ nhúc nhích, mở mắt ra tỉnh lại.
“Mộc Dương Hà, anh cái đồ khốn nạn, biến thái!”
Mộc Dương Hà dù thế nào cũng không ngờ sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên mà Phương Tuyết Nhi làm lại là nhào tới người anh tay đấm chân đá, đồng thời in lên mặt anh một dấu tay năm ngón rõ ràng nghe “bốp” một tiếng.
Anh phản ứng lại, tức giận túm tay cô, ánh mắt hung hăng trừng cô: “Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô là cái thứ gì? Cô lại dám đánh tôi hả?”
Mộc Dương Hà rõ ràng là đã tức giận rồi, trước giờ chưa từng có ai dám động vào anh, Phương Tuyết Nhi là người đầu tiên.
“Mộc Dương Hà, tôi nói cho anh biết, chẳng những tôi dám đánh anh, mà tôi còn muốn giết anh cái thằng khốn nạn này nữa!” Phương Tuyết Nhi khiêu khích, lại bắt đầu giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi gông cùm của anh.
Mộc Dương Hà đang định phát tác, lại thoáng thấy vết bầm trên cổ cô một cách rõ ràng.
Sau đó anh liền phát hiện, không chỉ có cổ, trên tay, trước ngực, trên đùi, toàn thân cô không có chỗ nào là không sao, tất cả đều in hằn các vết bầm xanh tím lấm tấm.
Chắc hẳn là do tối qua anh quá hung hăng, không hề thương tiếc cô, mới khiến cô trở thành như vậy.
Bây giờ, toàn thân cô nhất định đều rất đau đớn đúng không?
Nghĩ như vậy, Mộc Dương Hà lập tức mềm lòng. Anh đổi giọng, lại dịu dàng hỏi: “Đau ở đâu?”
Phương Tuyết Nhi bị hỏi mà không biết gì, nhưng vẫn lập tức phản ứng lại. Cô gào lên: “Mộc Dương Hà, anh không phải mèo khóc chuột giả từ bi! Bộ dạng của tôi bây giờ, không phải tất cả là do anh ban tặng sao?”
Bây giờ quả thực khắp người cô đều đau, nhưng tất cả những nỗi đau này cộng lại cũng không bằng nỗi đau trong tim.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói: “Được rồi, Phương Tuyết Nhi, cô đừng kêu như con điên thế có được không? Cũng chẳng phải lần đầu tiên, làm gì mà giả vờ như mất trinh cho tôi xem hả? Tôi nghĩ lúc cô lên giường với Tống Đường Huy, hẳn cũng sung sướng lắm đúng không?”
Ha, trong mắt anh, Phương Tuyết Nhi cô chính là một người phụ nữ không biết xấu hổ lẳng lơ ong bướm!
Dù thế nào, anh cũng sẽ không dùng ánh mắt bình thường để nhìn cô, cho nên, anh mới có thể muốn làm nhục cô thế nào thì làm nhục cô thế ấy!
Nghĩ như vậy, Phương Tuyết Nhi cũng tức giận trả lời: “Mộc Dương Hà, không phải anh cảm thấy tôi và Tống Đường Huy có gì với nhau sao? Được, nay tôi sẽ nói cho anh hay! Tống Đường Huy không chỉ đẹp trai hơn anh, phẩm chất tốt đẹp hơn anh, mà khả năng trên giường, anh cũng không bằng một đầu ngón tay của anh ấy!”