Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 123 TRÓI CÔ LẠI
CHƯƠNG 123: TRÓI CÔ LẠI
Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đang ăn rất vui vẻ, bên mép thỉnh thoảng còn dính vệt dầu.
Tống Đường Huy ngồi bên cạnh, vẫn kiên nhẫn rút khăn giấy lau cho bọn họ, coi bộ rất thân thiết. Người ngoài không biết còn tưởng bọn họ là một gia đình ba người đó!
Mộc Dương Hà đứng xa xa nơi góc đường, ánh mắt sắc lạnh nhìn tất cả màn này một cách chăm chú.
Nếu nói vốn vì trốn chạy đám cưới mà anh còn thấy áy náy với cô, thì sau khi nhìn thấy cảnh cô thân mật với Tống Đường Huy như vậy xong, sự áy náy trong lòng anh đã không còn sót lại gì.
Người phụ nữ này, quả nhiên giống như anh nghĩ! Không biết xấu hổ, lẳng lơ ong bướm!
Bây giờ xem ra, ban đầu cô muốn kết hôn với anh, cũng chỉ vì coi trọng tiền tài và thế lực của anh thôi đúng không? Cô hoàn toàn không có bất kì tình cảm gì với anh!
Nên sau khi anh trốn chuyện kết hôn, cô lập tức chuyển sang vòng tay ôm ấp của Tống Đường Huy, không chút mảy may buồn khổ nào. Trong lòng cô, Mộc Dương Hà anh chính là một con rối có thể tùy tiện vứt bỏ!
Đang ăn vui vẻ, Phương Tuyết Nhi bỗng cảm thấy mót. Cô hơi ngượng ngùng nói với Tống Đường Huy: “À… thì… Đường Huy, hai người ăn trước đi nhé, em muốn đến phòng vệ sinh.”
Sau khi Tống Đường Huy gật đầu, Phương Tuyết Nhi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Đây là chợ đêm, chỉ cách đó không xa đã có một nhà vệ sinh công cộng. Phương Tuyết Nhi đã đến đây rất nhiều lần, cô rất quen thuộc với vị trí của nhà vệ sinh.
Sau khi đi giải quyết xong, Phương Tuyết Nhi cảm thấy thật thoải mái, cô rửa sạch tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang muốn về quán lẩu cay, lại bị người ta bịt mồm từ đằng sau lúc đi qua một góc tối!
“U… u…” Phương Tuyết Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào một ngõ nhỏ tối đen. Miệng bị bịt kín, không phát ra nổi tiếng nào.
Người đằng sau có thân hình rất cao, rõ ràng là đàn ông, Phương Tuyết Nhi cố gắng mở to mắt, tay cũng túm cào ở sau.
Tiêu rồi! Ở cái chỗ quái quỷ này, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa. Phương Tuyết Nhi cô hôm nay nói không chừng sẽ phải nộp mạng ở đây mất!
Thậm chí cô còn không biết người này từ đâu tới. Hắn ta muốn cướp tiền, hay là cướp sắc? Hay là, vừa cướp tiền vừa cướp sắc, cuối cùng còn giết cô luôn…
Nhưng, nếu cô chết, Nhạc Bảo Bối phải làm sao đây! Nó còn bé như vậy, không thể không có mẹ…
Nghĩ như vậy, Phương Tuyết Nhi không biết lấy đâu ra sức lực mà gỡ được cái tay đang bịt mồm cô lại.
Ai ngờ đâu người đó lại khua tay lên, ép Phương Tuyết Nhi vào giữa tường và ngực của hắn, trong ngõ quá tối, Phương Tuyết Nhi hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ của hắn ta.
Phương Tuyết Nhi cô không sợ chết, nhưng cô không thể chết được! Cô là mẹ của Nhạc Bảo Bối, cô phải ở bên, cùng Nhạc Bảo Bối lớn lên!
Nước mắt rơi xuống, Phương Tuyết Nhi không biết lấy đâu ra can đảm, cô lớn tiếng nói: “Anh muốn gì? Nếu anh cần tiền, trong túi tôi giờ có 7 triệu tiền mặt đó! Nếu anh chê ít thì tôi có thể đi lấy cho anh, cần bao nhiêu cũng được, tôi cho anh hết!”
Trong thẻ của cô giờ có tổng tài sản còn chưa đến 9 chữ số. Cô nói vậy, hoàn toàn là vì muốn ổn định người trước mặt này.
Nếu muốn cướp tiền, cô thực sự bằng lòng đưa hết chỗ tiền không nhiều nhặn gì trong thẻ cho hắn. Nhưng nếu muốn cướp sắc thì cô chắc chắn sẽ giằng co sống mái với hắn!
“Phương Tuyết Nhi, cô thực sự rất ngu.”
Nghe thấy giọng của người đàn ông trước mặt, Phương Tuyết Nhi lập tức trợn tròn mắt. Giọng nói này là… Mộc Dương Hà?
Mộc Dương Hà lấy điện thoại trong túi ra, ấn sáng màn hình. Nương theo ánh sáng này, Phương Tuyết Nhi rốt cuộc đã nhìn rõ mặt của người đằng trước, quả nhiên là Mộc Dương Hà!
Thần kinh căng thẳng của Phương Tuyết Nhi lập tức bình tĩnh lại. Nước mắt rơi như mưa, cô hét lên với người trước mặt không hề khách sáo: “Mộc Dương Hà, anh có phải bị biến thái không hả!”
Anh nhất định là biến thái! Chắc chắn là vậy! Bằng không sao lại kéo cô vào cái ngõ nhỏ u ám này như thằng cướp vậy? Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Nghe thấy lời Phương Tuyết Nhi nói, sắc mặt của Mộc Dương Hà càng thêm trùng xuống. Anh tắt đèn điện thoại, lại bỏ vào túi.
Trong bóng tối, anh không hề báo trước mà hôn cô.
Nụ hôn của anh ngang ngược mà lâu dài, từng chút rơi vào trên chóp mũi cô, trán cô, má cô… Sau đó anh hôn lên môi cô mà không hề thương tiếc, điên cuồng hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Cái lưỡi của anh khuấy loạn trọng miệng cô, đánh chiếm toàn bộ các góc. Hai tay cô nắm thành nắm đấm, từng cái đập vào vai anh.
Cô muốn nói: “Mộc Dương Hà, anh thả tôi ra!”
Nhưng môi bị chặn kín, không thốt ra nổi tiếng nào.
Lời vốn muốn nói, đều trở thành tiếng ú ớ trong cái hôn điên cuồng của anh.
“U… u…”
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy môi mình bị hôn đến tê liệt, Mộc Dương Hà lại vẫn không chịu buông cô ra. Không chỉ có thế, tay anh cũng bắt đầu thay đổi khu vực.
Anh dùng một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại đặt lên ngực cô, hung hăng nắn bóp hai bên đồi núi mềm mại.
Anh dùng sức quá lớn, cô bị đau, càng thêm giãy giụa, lại vẫn chỉ như làm điều vô ích.
Cô đột nhiên nhớ lại ngày đó, trong biệt thự của An Ly, Mộc Dương Hà sỉ nhục cô như một con điếm, bèn hung hăng cắn anh.
“Chết tiệt!”
Mộc Dương Hà buông Phương Tuyết Nhi ra, tay anh xoa cánh môi mình, ở đó đã rịn ra một vết máu tươi.
Phương Tuyết Nhi đã hung hăng cắn một cái trên môi anh, anh bị đau mới chịu buông cô ra.
Đầu lưỡi liếm môi một cái, mùi máu tanh lan tràn trong miệng, kích thích thần kinh của Mộc Dương Hà.
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Anh mở miệng với giọng giễu cợt: “Phương Tuyết Nhi, không phải cô nói tôi biến thái sao? Được, giờ tôi sẽ để cô xem, cái gì gọi là biến thái thực sự!”
Dứt lời, anh ôm cô lên, khiêng cô ra khỏi ngõ nhỏ như vác bao tải.
Phương Tuyết Nhi dùng tay chân đấm đá như điên, nhưng vẫn không thể thoát nổi.
Mở cửa xe, anh hung hăng quẳng cô vào trong, mặc dù ghế ngồi làm bằng da thật, nhưng Phương Tuyết Nhi vẫn cảm thấy đau thấu tim.
Anh cũng không trực tiếp ngồi lên ghế lái mà khóa chặt cửa xe. Sau đó anh bước ra sau xe, mở cốp xe sau ra tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm được một sợi dây thừng vừa dài vừa thô.
Đây là sợi dây thừng để lại lần trước lúc dọn nhà giúp An Ly, giờ thế mà lại có chỗ dùng đến.
Mở cửa xe lần nữa, Phương Tuyết Nhi còn đang giằng co giãy giụa trong xe.
Anh chen người đè lên, dạng chân ngồi trên người cô, hai tay giữ chặt không cho cô nhúc nhích, lại dùng dây thừng trói chặt cô lại, từ tay đến chân, không cho cô một cơ hội tránh thoát nào.
Sau đó anh ngồi lên ghế lại, lái xe nghênh ngang rời đi.
Hiệu quả cách âm của Aston Martin không chỉ tốt bình thường, giờ Phương Tuyết Nhi ngồi đằng sau có kêu khóc thế nào, người ngoài xe đều không nghe được tí gì.
“Mộc Dương Hà, anh cái đồ biến thái này! Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!” Lúc này Phương Tuyết Nhi thực sự hoảng sợ, vì sắc mặt Mộc Dương Hà chưa từng khó coi như vậy.
Cô biết, cô đã triệt để chọc giận anh.
Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đang ăn rất vui vẻ, bên mép thỉnh thoảng còn dính vệt dầu.
Tống Đường Huy ngồi bên cạnh, vẫn kiên nhẫn rút khăn giấy lau cho bọn họ, coi bộ rất thân thiết. Người ngoài không biết còn tưởng bọn họ là một gia đình ba người đó!
Mộc Dương Hà đứng xa xa nơi góc đường, ánh mắt sắc lạnh nhìn tất cả màn này một cách chăm chú.
Nếu nói vốn vì trốn chạy đám cưới mà anh còn thấy áy náy với cô, thì sau khi nhìn thấy cảnh cô thân mật với Tống Đường Huy như vậy xong, sự áy náy trong lòng anh đã không còn sót lại gì.
Người phụ nữ này, quả nhiên giống như anh nghĩ! Không biết xấu hổ, lẳng lơ ong bướm!
Bây giờ xem ra, ban đầu cô muốn kết hôn với anh, cũng chỉ vì coi trọng tiền tài và thế lực của anh thôi đúng không? Cô hoàn toàn không có bất kì tình cảm gì với anh!
Nên sau khi anh trốn chuyện kết hôn, cô lập tức chuyển sang vòng tay ôm ấp của Tống Đường Huy, không chút mảy may buồn khổ nào. Trong lòng cô, Mộc Dương Hà anh chính là một con rối có thể tùy tiện vứt bỏ!
Đang ăn vui vẻ, Phương Tuyết Nhi bỗng cảm thấy mót. Cô hơi ngượng ngùng nói với Tống Đường Huy: “À… thì… Đường Huy, hai người ăn trước đi nhé, em muốn đến phòng vệ sinh.”
Sau khi Tống Đường Huy gật đầu, Phương Tuyết Nhi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Đây là chợ đêm, chỉ cách đó không xa đã có một nhà vệ sinh công cộng. Phương Tuyết Nhi đã đến đây rất nhiều lần, cô rất quen thuộc với vị trí của nhà vệ sinh.
Sau khi đi giải quyết xong, Phương Tuyết Nhi cảm thấy thật thoải mái, cô rửa sạch tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang muốn về quán lẩu cay, lại bị người ta bịt mồm từ đằng sau lúc đi qua một góc tối!
“U… u…” Phương Tuyết Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào một ngõ nhỏ tối đen. Miệng bị bịt kín, không phát ra nổi tiếng nào.
Người đằng sau có thân hình rất cao, rõ ràng là đàn ông, Phương Tuyết Nhi cố gắng mở to mắt, tay cũng túm cào ở sau.
Tiêu rồi! Ở cái chỗ quái quỷ này, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa. Phương Tuyết Nhi cô hôm nay nói không chừng sẽ phải nộp mạng ở đây mất!
Thậm chí cô còn không biết người này từ đâu tới. Hắn ta muốn cướp tiền, hay là cướp sắc? Hay là, vừa cướp tiền vừa cướp sắc, cuối cùng còn giết cô luôn…
Nhưng, nếu cô chết, Nhạc Bảo Bối phải làm sao đây! Nó còn bé như vậy, không thể không có mẹ…
Nghĩ như vậy, Phương Tuyết Nhi không biết lấy đâu ra sức lực mà gỡ được cái tay đang bịt mồm cô lại.
Ai ngờ đâu người đó lại khua tay lên, ép Phương Tuyết Nhi vào giữa tường và ngực của hắn, trong ngõ quá tối, Phương Tuyết Nhi hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ của hắn ta.
Phương Tuyết Nhi cô không sợ chết, nhưng cô không thể chết được! Cô là mẹ của Nhạc Bảo Bối, cô phải ở bên, cùng Nhạc Bảo Bối lớn lên!
Nước mắt rơi xuống, Phương Tuyết Nhi không biết lấy đâu ra can đảm, cô lớn tiếng nói: “Anh muốn gì? Nếu anh cần tiền, trong túi tôi giờ có 7 triệu tiền mặt đó! Nếu anh chê ít thì tôi có thể đi lấy cho anh, cần bao nhiêu cũng được, tôi cho anh hết!”
Trong thẻ của cô giờ có tổng tài sản còn chưa đến 9 chữ số. Cô nói vậy, hoàn toàn là vì muốn ổn định người trước mặt này.
Nếu muốn cướp tiền, cô thực sự bằng lòng đưa hết chỗ tiền không nhiều nhặn gì trong thẻ cho hắn. Nhưng nếu muốn cướp sắc thì cô chắc chắn sẽ giằng co sống mái với hắn!
“Phương Tuyết Nhi, cô thực sự rất ngu.”
Nghe thấy giọng của người đàn ông trước mặt, Phương Tuyết Nhi lập tức trợn tròn mắt. Giọng nói này là… Mộc Dương Hà?
Mộc Dương Hà lấy điện thoại trong túi ra, ấn sáng màn hình. Nương theo ánh sáng này, Phương Tuyết Nhi rốt cuộc đã nhìn rõ mặt của người đằng trước, quả nhiên là Mộc Dương Hà!
Thần kinh căng thẳng của Phương Tuyết Nhi lập tức bình tĩnh lại. Nước mắt rơi như mưa, cô hét lên với người trước mặt không hề khách sáo: “Mộc Dương Hà, anh có phải bị biến thái không hả!”
Anh nhất định là biến thái! Chắc chắn là vậy! Bằng không sao lại kéo cô vào cái ngõ nhỏ u ám này như thằng cướp vậy? Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Nghe thấy lời Phương Tuyết Nhi nói, sắc mặt của Mộc Dương Hà càng thêm trùng xuống. Anh tắt đèn điện thoại, lại bỏ vào túi.
Trong bóng tối, anh không hề báo trước mà hôn cô.
Nụ hôn của anh ngang ngược mà lâu dài, từng chút rơi vào trên chóp mũi cô, trán cô, má cô… Sau đó anh hôn lên môi cô mà không hề thương tiếc, điên cuồng hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Cái lưỡi của anh khuấy loạn trọng miệng cô, đánh chiếm toàn bộ các góc. Hai tay cô nắm thành nắm đấm, từng cái đập vào vai anh.
Cô muốn nói: “Mộc Dương Hà, anh thả tôi ra!”
Nhưng môi bị chặn kín, không thốt ra nổi tiếng nào.
Lời vốn muốn nói, đều trở thành tiếng ú ớ trong cái hôn điên cuồng của anh.
“U… u…”
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy môi mình bị hôn đến tê liệt, Mộc Dương Hà lại vẫn không chịu buông cô ra. Không chỉ có thế, tay anh cũng bắt đầu thay đổi khu vực.
Anh dùng một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại đặt lên ngực cô, hung hăng nắn bóp hai bên đồi núi mềm mại.
Anh dùng sức quá lớn, cô bị đau, càng thêm giãy giụa, lại vẫn chỉ như làm điều vô ích.
Cô đột nhiên nhớ lại ngày đó, trong biệt thự của An Ly, Mộc Dương Hà sỉ nhục cô như một con điếm, bèn hung hăng cắn anh.
“Chết tiệt!”
Mộc Dương Hà buông Phương Tuyết Nhi ra, tay anh xoa cánh môi mình, ở đó đã rịn ra một vết máu tươi.
Phương Tuyết Nhi đã hung hăng cắn một cái trên môi anh, anh bị đau mới chịu buông cô ra.
Đầu lưỡi liếm môi một cái, mùi máu tanh lan tràn trong miệng, kích thích thần kinh của Mộc Dương Hà.
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Anh mở miệng với giọng giễu cợt: “Phương Tuyết Nhi, không phải cô nói tôi biến thái sao? Được, giờ tôi sẽ để cô xem, cái gì gọi là biến thái thực sự!”
Dứt lời, anh ôm cô lên, khiêng cô ra khỏi ngõ nhỏ như vác bao tải.
Phương Tuyết Nhi dùng tay chân đấm đá như điên, nhưng vẫn không thể thoát nổi.
Mở cửa xe, anh hung hăng quẳng cô vào trong, mặc dù ghế ngồi làm bằng da thật, nhưng Phương Tuyết Nhi vẫn cảm thấy đau thấu tim.
Anh cũng không trực tiếp ngồi lên ghế lái mà khóa chặt cửa xe. Sau đó anh bước ra sau xe, mở cốp xe sau ra tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm được một sợi dây thừng vừa dài vừa thô.
Đây là sợi dây thừng để lại lần trước lúc dọn nhà giúp An Ly, giờ thế mà lại có chỗ dùng đến.
Mở cửa xe lần nữa, Phương Tuyết Nhi còn đang giằng co giãy giụa trong xe.
Anh chen người đè lên, dạng chân ngồi trên người cô, hai tay giữ chặt không cho cô nhúc nhích, lại dùng dây thừng trói chặt cô lại, từ tay đến chân, không cho cô một cơ hội tránh thoát nào.
Sau đó anh ngồi lên ghế lại, lái xe nghênh ngang rời đi.
Hiệu quả cách âm của Aston Martin không chỉ tốt bình thường, giờ Phương Tuyết Nhi ngồi đằng sau có kêu khóc thế nào, người ngoài xe đều không nghe được tí gì.
“Mộc Dương Hà, anh cái đồ biến thái này! Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!” Lúc này Phương Tuyết Nhi thực sự hoảng sợ, vì sắc mặt Mộc Dương Hà chưa từng khó coi như vậy.
Cô biết, cô đã triệt để chọc giận anh.