Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 122 TRƯỚC GIỜ EM CHƯA TỪNG NỢ ANH
CHƯƠNG 122: TRƯỚC GIỜ EM CHƯA TỪNG NỢ ANH
Sáng sớm, Phương Tuyết Nhi gọi Nhạc Bảo Bối dậy, một tay cô xách hành lý, một tay dắt Nhạc Bảo Bối đến cổng nhà họ Tống.
Vốn không muốn làm ồn đến người nhà họ Tống, ai dè họ đã đợi ở đó từ lâu rồi.
“Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối, hai người cứ thế bỏ hai ông bà già này đi như vậy à?” Ông cụ Tống hơi buồn.
“Dạ… Cháu xin lỗi…” Phương Tuyết Nhi lắp bắp, không biết trả lời ra sao.
Tống Đường Huy quay đầu nói với ông: “Được rồi, ông ơi, không phải đã nói là không thể nói những lời như vậy rồi sao? Phải vui vẻ tiễn họ chứ.”
Ông cụ Tống bất đắc dĩ gật đầu. Bà cụ Tống đi tới trước mặt, nắm tay Phương Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi à, bà có thể hiểu được tại sao cháu muốn đi. Nhưng, sau này cháu phải nhớ, thường xuyên đưa Nhạc Bảo Bối về đây thăm hai ông bà già này nhé!”
Phương Tuyết Nhi không ngờ, Nhạc Bảo Bối chỉ ở đây với hai ông bà có hai ngày, mà họ đã luyến tiếc nó đến mức đó rồi.
Cô chỉ đành đồng ý với lời khẩn cầu của hai ông bà, dẫn Nhạc Bảo Bối lên xe của Tống Đường Huy, nói ra dự định của mình: “Đường Huy, anh đưa mẹ con em đến một khách sạn bình dân trước, chúng em ở đó một đêm đã.”
Tống Đường Huy cười lắc đầu: “Tuyết Nhi, anh đã tìm xong nơi ở cho em rồi, mẹ con em trực tiếp đến đó là được.”
“Ớ? Đường Huy, em đã bảo để tự em tìm rồi mà, anh không cần tốt với em như vậy đâu.” Phương Tuyết Nhi có chút không còn gì để nói, cô dọn ra khỏi nhà họ Tống, chính vì không muốn lại mang ơn người ta nữa.
Giờ Tống Đường Huy lại tìm nơi ở cho cô, vậy khác gì cô lại nhận sự giúp đỡ của anh nữa chứ?
Tống Đường Huy nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cũng đã sớm đoán được cô sẽ nghĩ như vậy, vì thế cười bảo: “Tuyết Nhi, em yên tâm đi, lần này anh chỉ giúp em hẹn chủ nhà ra gặp mặt bàn chuyện thôi, tự em kí hợp đồng với người ta, tự em trả tiền thuê nhà, anh sẽ không động vào.”
Phương Tuyết Nhi giờ mới thở phào một tiếng, cô gật đầu: “Cảm ơn anh, Đường Huy, em chỉ thực sự không muốn nợ anh thêm gì nữa.”
“Em trước giờ không hề nợ anh, Tuyết Nhi.” Tống Đường Huy nói rất dịu dàng.
Nhạc Bảo Bối ngồi đằng sau không chú tâm nghe xem họ nói gì, chỉ ngồi vui vẻ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mong đợi căn nhà mới mà họ sắp chuyển đến.
Đây là một khu dân cư hạng trung, xung quang có đầy đủ phương tiện thiết bị, do cách trung tâm thành phố hơi xa nên tiền thuê nhà cũng khá rẻ. Bàn xong chuyện tiền thuê với chủ nhà, kí xong hợp đồng, Phương Tuyết Nhi liền dẫn Nhạc Bảo Bối vào căn nhà mới một phòng khách hai phòng ngủ này.
Phòng chắc là lâu rồi không có ai ở, đến đâu cũng phủ đầy bụi, Tống Đường Huy nói để kêu người giúp việc đến quét dọn, Phương Tuyết Nhi nhất định không chịu. Tự cô sắn tay áo lên, chuẩn bị dọn vệ sinh sạch sẽ cho căn nhà.
Phương Tuyết Nhi nói: “Đình Hị, thuê nhà xong rồi, vậy anh cứ đi trước đi, lát em còn dọn vệ sinh đã, nơi này có lẽ sẽ hơi bụi đó.”
Tống Đường Huy đã cầm chổi lên: “Anh giúp em.”
Phương Tuyết Nhi không lay chuyển được anh, chỉ đành đồng ý để anh ở lại hỗ trợ dọn dẹp. Cả một buổi chiều, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đều lau bàn, quét đất…
Nhạc Bảo Bối thì ở bên cạnh làm chân chạy vặt cho họ, ba người bận rộn lu bù.
Thấy Phương Tuyết Nhi lem luốc đầy bụi, trong lòng Tống Đường Huy càng thêm thương yêu. Người phụ nữ tốt như vậy, đáng tiếc lòng cô lại không đặt trên người anh.
Lúc trời tối hẳn, cuối cùng cũng đã dọn xong tàm tạm rồi, cả căn nhà như rực rỡ hẳn lên.
Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay đồ tiến Tống Đường Huy ra đến cửa.
Bước xuống dưới tầng, Tống Đường Huy nói với Phương Tuyết Nhi: “Anh không vội, lát nữa rồi hẵng đi. Bận cả chiều rồi, hai người đã mệt lả rồi đúng không? Chúng ta cùng đi ăn cơm đã đi.”
Phương Tuyết Nhi đang muốn từ chối, Nhạc Bảo Bối lại giành trả lời trước: “Được ạ được ạ! Mami, chú Tống và con đều đói không chịu nổi rồi!”
Vừa nói, nó vừa xoa xoa bụng. Tựa như để chứng minh là mình nói thật, bụng nó còn kêu “ùng ục” hai tiếng rất phối hợp.
Thằng nhóc này, bận rộn cả chiều rồi, giờ đúng là đói lả rồi.
Phương Tuyết Nhi không từ chối nữa, dẫn Nhạc Bảo Bối lên xe Tống Đường Huy: “Chúng ta đi ăn gì đây?”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ trả lời: “Mami, con muốn ăn lẩu cay!”
Phương Tuyết Nhi lập tức bác bỏ: “Không được, lần trước chúng ta không phải đã nói rồi sao? Lẩu cay một tháng chỉ có thể ăn một lần.”
“Nhưng Nhạc Bảo Bối thật sự rất muốn ăn mà…” Nhạc Bảo Bối cúi đầu xuống, nói vẻ ấm ức.
Tống Đường Huy lấy điện thoại ra xem, lập tức cười giảo hoạt: “Tuyết Nhi, lần trước chúng ta ăn lẩu cay là ngày 30 tháng trước đúng không?”
Phương Tuyết Nhi nhớ lại, gật đầu, hình như là ngày 30, hôm đó đúng vào cuối tháng.
Tống Đường Huy tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày mùng 2, là tháng mới rồi, cho nên chúng ta có thể đi ăn lẩu cay rồi!”
“Nào có kiểu ngụy biện vậy chứ?” Phương Tuyết Nhi vội la lên. Một đứa lớn một đứa nhỏ này, lại hợp sức để bắt nạt cô!
Nhạc Bảo Bối như bắt được cọng rơm cứu mạng, háo hức hùa vào: “Mami, mẹ đã nói lời thì phải giữ lời chứ, nay là mùng 2, chúng ta có thể đi ăn rồi!”
Phương Tuyết Nhi cũng không còn đường lùi, chỉ đành đồng ý với họ.
Xe chạy tới quán lẩu cay, Nhạc Bảo Bối lén giơ tay ra hiệu “Yeah” với Tống Đường Huy.
Mộc Dương Hà vừa ra khỏi biệt thự của An Ly, bước đi lang thang trên đường. Từ khi Phương Tuyết Nhi từ chức ở công ty, dần dần biến mất trong cuộc sống của anh, anh phát hiện ra mình rất hay mất hồn mất vía.
Lúc này, dưới bầu trời đêm, trong đầu Mộc Dương Hà, lại hiện ra khuôn mặt thường xuyên chọc giận anh của Phương Tuyết Nhi, đồng thời cũng tự nhiên nhớ tới đứa bé Nhạc Bảo Bối ngây thơ gọi anh “chú Mộc” kia.
Nhất định là anh đã bị gì rồi, thì mới biến thành như vậy.
Vừa nãy trong biệt thự của An Ly, cô đã nói chuyện với anh, anh lại chẳng nghe vào tai chút nào.
Anh phát hiện ra, xa nhau mấy năm trời, An Ly hình như đã hơi khác trước đây rồi. Cô bây giờ, trong mắt có thêm vẻ trầm lặng, dường như trong lòng có giấu rất nhiều bí mật.
Không giống như ánh mắt thuần khiết của của Phương Tuyết Nhi, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu hết.
Chết tiệt! Sao lại nhớ đến cô nữa rồi?
Mộc Dương Hà dùng sức lắc đầu, muốn vứt bỏ khuôn mặt của Phương Tuyết Nhi trong đầu mình.
Tay sờ vào chìa khóa xe trong túi, lại bỏ lại. Anh vẫn quyết định đi bộ thêm một lúc cho thỏa lòng rồi lại về.
Trong vô thức, Mộc Dương Hà phát hiện ra mình lại đi đến một khu chợ đêm.
Cổng chợ là một quán lẩu cay. Đó là nơi anh đã từng đi cùng Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đến ăn.
Mà giờ phút này, Mộc Dương Hà vừa nhìn đã thấy ở vị trí quen thuộc kia, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đang ngồi đó.
Bên cạnh bọn họ, ở chỗ mà trước đây Mộc Dương Hà anh đã ngồi, giờ lại là nơi người mà anh không muốn nhìn thấy nhất ngồi – Tống Đường Huy!
Sáng sớm, Phương Tuyết Nhi gọi Nhạc Bảo Bối dậy, một tay cô xách hành lý, một tay dắt Nhạc Bảo Bối đến cổng nhà họ Tống.
Vốn không muốn làm ồn đến người nhà họ Tống, ai dè họ đã đợi ở đó từ lâu rồi.
“Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối, hai người cứ thế bỏ hai ông bà già này đi như vậy à?” Ông cụ Tống hơi buồn.
“Dạ… Cháu xin lỗi…” Phương Tuyết Nhi lắp bắp, không biết trả lời ra sao.
Tống Đường Huy quay đầu nói với ông: “Được rồi, ông ơi, không phải đã nói là không thể nói những lời như vậy rồi sao? Phải vui vẻ tiễn họ chứ.”
Ông cụ Tống bất đắc dĩ gật đầu. Bà cụ Tống đi tới trước mặt, nắm tay Phương Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi à, bà có thể hiểu được tại sao cháu muốn đi. Nhưng, sau này cháu phải nhớ, thường xuyên đưa Nhạc Bảo Bối về đây thăm hai ông bà già này nhé!”
Phương Tuyết Nhi không ngờ, Nhạc Bảo Bối chỉ ở đây với hai ông bà có hai ngày, mà họ đã luyến tiếc nó đến mức đó rồi.
Cô chỉ đành đồng ý với lời khẩn cầu của hai ông bà, dẫn Nhạc Bảo Bối lên xe của Tống Đường Huy, nói ra dự định của mình: “Đường Huy, anh đưa mẹ con em đến một khách sạn bình dân trước, chúng em ở đó một đêm đã.”
Tống Đường Huy cười lắc đầu: “Tuyết Nhi, anh đã tìm xong nơi ở cho em rồi, mẹ con em trực tiếp đến đó là được.”
“Ớ? Đường Huy, em đã bảo để tự em tìm rồi mà, anh không cần tốt với em như vậy đâu.” Phương Tuyết Nhi có chút không còn gì để nói, cô dọn ra khỏi nhà họ Tống, chính vì không muốn lại mang ơn người ta nữa.
Giờ Tống Đường Huy lại tìm nơi ở cho cô, vậy khác gì cô lại nhận sự giúp đỡ của anh nữa chứ?
Tống Đường Huy nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cũng đã sớm đoán được cô sẽ nghĩ như vậy, vì thế cười bảo: “Tuyết Nhi, em yên tâm đi, lần này anh chỉ giúp em hẹn chủ nhà ra gặp mặt bàn chuyện thôi, tự em kí hợp đồng với người ta, tự em trả tiền thuê nhà, anh sẽ không động vào.”
Phương Tuyết Nhi giờ mới thở phào một tiếng, cô gật đầu: “Cảm ơn anh, Đường Huy, em chỉ thực sự không muốn nợ anh thêm gì nữa.”
“Em trước giờ không hề nợ anh, Tuyết Nhi.” Tống Đường Huy nói rất dịu dàng.
Nhạc Bảo Bối ngồi đằng sau không chú tâm nghe xem họ nói gì, chỉ ngồi vui vẻ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mong đợi căn nhà mới mà họ sắp chuyển đến.
Đây là một khu dân cư hạng trung, xung quang có đầy đủ phương tiện thiết bị, do cách trung tâm thành phố hơi xa nên tiền thuê nhà cũng khá rẻ. Bàn xong chuyện tiền thuê với chủ nhà, kí xong hợp đồng, Phương Tuyết Nhi liền dẫn Nhạc Bảo Bối vào căn nhà mới một phòng khách hai phòng ngủ này.
Phòng chắc là lâu rồi không có ai ở, đến đâu cũng phủ đầy bụi, Tống Đường Huy nói để kêu người giúp việc đến quét dọn, Phương Tuyết Nhi nhất định không chịu. Tự cô sắn tay áo lên, chuẩn bị dọn vệ sinh sạch sẽ cho căn nhà.
Phương Tuyết Nhi nói: “Đình Hị, thuê nhà xong rồi, vậy anh cứ đi trước đi, lát em còn dọn vệ sinh đã, nơi này có lẽ sẽ hơi bụi đó.”
Tống Đường Huy đã cầm chổi lên: “Anh giúp em.”
Phương Tuyết Nhi không lay chuyển được anh, chỉ đành đồng ý để anh ở lại hỗ trợ dọn dẹp. Cả một buổi chiều, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đều lau bàn, quét đất…
Nhạc Bảo Bối thì ở bên cạnh làm chân chạy vặt cho họ, ba người bận rộn lu bù.
Thấy Phương Tuyết Nhi lem luốc đầy bụi, trong lòng Tống Đường Huy càng thêm thương yêu. Người phụ nữ tốt như vậy, đáng tiếc lòng cô lại không đặt trên người anh.
Lúc trời tối hẳn, cuối cùng cũng đã dọn xong tàm tạm rồi, cả căn nhà như rực rỡ hẳn lên.
Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay đồ tiến Tống Đường Huy ra đến cửa.
Bước xuống dưới tầng, Tống Đường Huy nói với Phương Tuyết Nhi: “Anh không vội, lát nữa rồi hẵng đi. Bận cả chiều rồi, hai người đã mệt lả rồi đúng không? Chúng ta cùng đi ăn cơm đã đi.”
Phương Tuyết Nhi đang muốn từ chối, Nhạc Bảo Bối lại giành trả lời trước: “Được ạ được ạ! Mami, chú Tống và con đều đói không chịu nổi rồi!”
Vừa nói, nó vừa xoa xoa bụng. Tựa như để chứng minh là mình nói thật, bụng nó còn kêu “ùng ục” hai tiếng rất phối hợp.
Thằng nhóc này, bận rộn cả chiều rồi, giờ đúng là đói lả rồi.
Phương Tuyết Nhi không từ chối nữa, dẫn Nhạc Bảo Bối lên xe Tống Đường Huy: “Chúng ta đi ăn gì đây?”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ trả lời: “Mami, con muốn ăn lẩu cay!”
Phương Tuyết Nhi lập tức bác bỏ: “Không được, lần trước chúng ta không phải đã nói rồi sao? Lẩu cay một tháng chỉ có thể ăn một lần.”
“Nhưng Nhạc Bảo Bối thật sự rất muốn ăn mà…” Nhạc Bảo Bối cúi đầu xuống, nói vẻ ấm ức.
Tống Đường Huy lấy điện thoại ra xem, lập tức cười giảo hoạt: “Tuyết Nhi, lần trước chúng ta ăn lẩu cay là ngày 30 tháng trước đúng không?”
Phương Tuyết Nhi nhớ lại, gật đầu, hình như là ngày 30, hôm đó đúng vào cuối tháng.
Tống Đường Huy tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày mùng 2, là tháng mới rồi, cho nên chúng ta có thể đi ăn lẩu cay rồi!”
“Nào có kiểu ngụy biện vậy chứ?” Phương Tuyết Nhi vội la lên. Một đứa lớn một đứa nhỏ này, lại hợp sức để bắt nạt cô!
Nhạc Bảo Bối như bắt được cọng rơm cứu mạng, háo hức hùa vào: “Mami, mẹ đã nói lời thì phải giữ lời chứ, nay là mùng 2, chúng ta có thể đi ăn rồi!”
Phương Tuyết Nhi cũng không còn đường lùi, chỉ đành đồng ý với họ.
Xe chạy tới quán lẩu cay, Nhạc Bảo Bối lén giơ tay ra hiệu “Yeah” với Tống Đường Huy.
Mộc Dương Hà vừa ra khỏi biệt thự của An Ly, bước đi lang thang trên đường. Từ khi Phương Tuyết Nhi từ chức ở công ty, dần dần biến mất trong cuộc sống của anh, anh phát hiện ra mình rất hay mất hồn mất vía.
Lúc này, dưới bầu trời đêm, trong đầu Mộc Dương Hà, lại hiện ra khuôn mặt thường xuyên chọc giận anh của Phương Tuyết Nhi, đồng thời cũng tự nhiên nhớ tới đứa bé Nhạc Bảo Bối ngây thơ gọi anh “chú Mộc” kia.
Nhất định là anh đã bị gì rồi, thì mới biến thành như vậy.
Vừa nãy trong biệt thự của An Ly, cô đã nói chuyện với anh, anh lại chẳng nghe vào tai chút nào.
Anh phát hiện ra, xa nhau mấy năm trời, An Ly hình như đã hơi khác trước đây rồi. Cô bây giờ, trong mắt có thêm vẻ trầm lặng, dường như trong lòng có giấu rất nhiều bí mật.
Không giống như ánh mắt thuần khiết của của Phương Tuyết Nhi, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu hết.
Chết tiệt! Sao lại nhớ đến cô nữa rồi?
Mộc Dương Hà dùng sức lắc đầu, muốn vứt bỏ khuôn mặt của Phương Tuyết Nhi trong đầu mình.
Tay sờ vào chìa khóa xe trong túi, lại bỏ lại. Anh vẫn quyết định đi bộ thêm một lúc cho thỏa lòng rồi lại về.
Trong vô thức, Mộc Dương Hà phát hiện ra mình lại đi đến một khu chợ đêm.
Cổng chợ là một quán lẩu cay. Đó là nơi anh đã từng đi cùng Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đến ăn.
Mà giờ phút này, Mộc Dương Hà vừa nhìn đã thấy ở vị trí quen thuộc kia, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối đang ngồi đó.
Bên cạnh bọn họ, ở chỗ mà trước đây Mộc Dương Hà anh đã ngồi, giờ lại là nơi người mà anh không muốn nhìn thấy nhất ngồi – Tống Đường Huy!