Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 121 PHƯƠNG TUYẾT NHI GAY GẮT
CHƯƠNG 121: PHƯƠNG TUYẾT NHI GAY GẮT
Mộc Dương Hà đẩy xe lăn, An Ly ngồi trên đó với khuôn mặt hạnh phúc, hai người định tới đây ăn tối.
Ai mà biết vừa xuống xe đã thấy một màn “thân mật” giữa Tống Đường Huy và Phương Tuyết Nhi.
Nhìn rõ người con gái kia là Phương Tuyết Nhi rồi, trong lòng Mộc Dương Hà lập tức bùng lên một ngọn lửa giận vô hình.
Vẻ mặt anh âm u đẩy An Ly đi tới, nói với vẻ đầy mỉa mai: “Phương Tuyết Nhi, cô không thể tự trọng một chút được sao? Ở chốn công cộng mà lại quyến rũ đàn ông, cô thèm khát đến thế cơ à?”
Lời nói của Mộc Dương Hà như một chậu nước lạnh hất vào đầu Phương Tuyết Nhi, cô nhìn thẳng vào mắt Mộc Dương Hà, trong ánh mắt đó lúc này chẳng có gì ngoài sự căm phẫn.
Phương Tuyết Nhi cũng hơi tức giận. Anh dựa vào đâu mà nhìn thấy cô là châm chọc khiêu khích?
“Mộc Dương Hà, tự tin của anh từ đâu mà có để nói với tôi cái kiểu đó vậy? Dựa vào việc anh trốn đám cưới với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ giữa hai chúng ta chẳng có bất cứ quan hệ nào hết, anh đừng cứ mãi tỏ vẻ hung hăng ra với tôi!”
Mộc Dương Hà hoàn toàn không ngờ rằng Phương Tuyết Nhi lại trực tiếp làm anh mất mặt như vậy, An Ly và Tống Đường Huy đều có mặt ở đây, giờ anh không xuống nước được.
Sắc mặt của anh càng thêm trùng xuống: “Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô là ai hả? Dám nói như vậy với tôi?”
Đây đã không còn là lần đầu tiên Mộc Dương Hà nói với cô kiểu này rồi, thì ra, trong lòng anh, cô thậm chí còn chẳng có cả tư cách nói chuyện với anh.
Phương Tuyết Nhi nuốt nỗi đau khổ vào lòng, nói to: “Đúng! Chúng tôi là quần chúng dân thường không chọc nổi sếp Mộc! Tôi đi được chưa! Hy vọng về sau ông trời có mắt đừng để tôi gặp lại anh!”
Bây giờ đến nhìn cô cũng chẳng muốn nhìn thấy anh rồi? Cô đã ghê tởm anh đến mức này rồi sao?
Mộc Dương Hà nhìn Tống Đường Huy bên cạnh cô một lát, mấy ngày nay, sau lưng anh, bọn họ nhất định cũng đã yêu đương vui vẻ với nhau rồi phải không?
Nghĩ như vậy, Mộc Dương Hà quả thật suýt thì mất đi lý trí. Anh bỏ tay đặt trên chỗ đẩy xe lăn ra, bước đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, một phát túm lấy cô, cứng rắn muốn kéo cô đi.
Sức của Mộc Dương Hà rất lớn, lực cổ tay cũng rất mạnh, bóp đau Phương Tuyết Nhi.
Nhìn thấy cảnh đó, Tống Đường Huy đau lòng vô cùng. Anh lập tức tiến lên phía trước, muốn cướp Phương Tuyết Nhi lại từ tay Mộc Dương Hà.
Ai ngờ Mộc Dương Hà lại chắn giữa bọn họ, nhìn Tống Đường Huy với vẻ cười nhạo: “Tống Đường Huy, mắt anh chỉ đến thế thôi à, chỉ có thể đi nhặt lại người phụ nữ mà tôi không thèm nữa.”
Vừa nói xong câu này, Tống Đường Huy còn chưa phản ứng, thì Phương Tuyết Nhi đã không thể chịu được!
Ai là người phụ nữ mà anh không thèm? Chỉ vì anh vứt bỏ cô trong đám cưới nên cô phải đeo trên lưng cái danh người đàn bà bị ruồng bỏ à?
Cô dốc hết sức giãy ra, nhưng lại không có tí tác dụng nào, chỉ có thể tức giận bảo: “Mộc Dương Hà, anh nói rõ ra cho tôi, ai là người phụ nữ mà anh không thèm? Tôi nói để anh biết, anh mới là người đàn ông mà tôi chẳng thèm! Anh, Mộc Dương Hà, anh là người đàn ông mà tôi mãi mãi coi thường!”
“Được lắm.” Mộc Dương Hà cười lạnh một tiếng, mặt âm u vô cùng.
Anh muốn làm gì tiếp theo, Phương Tuyết Nhi đã không thể đoán trước được.
Ngay tại lúc mọi thứ như sắp bùng nổ, một giọng nói lảnh lót vang lên, giải cứu Phương Tuyết Nhi thành công.
“Đủ rồi, Dương Hà.” An Ly vẫn ngồi trên xe lăn lên tiếng. Lúc này, nét mặt của cô vô cùng kiềm chế, trong mắt tựa như có ánh nước long lanh chực trào.
Nghe thấy giọng An Ly, Mộc Dương Hà chợt tỉnh lại.
Vừa rồi, trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt của Phương Tuyết Nhi, và cả những câu nói đủ khiến anh tức chết kia. Hoàn toàn quên mất một An Ly vẫn còn ở bên cạnh mình.
Điều này là không nên! Chuyện này trước đây tuyệt đối không thể xảy ra được, trong lòng anh, hẳn chỉ nên có mình An Ly thôi mới đúng.
Bọn họ xa nhau đã nhiều năm như vậy rồi, anh hẳn phải càng thêm trân trọng cô mới đúng. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy, trái tim của mình lại bị Phương Tuyết Nhi ảnh hưởng đây?
Mộc Dương Hà ý thức được sự sơ suất của mình, cuối cùng mới buông tay Phương Tuyết Nhi ra.
Anh đi tới bên cạnh An Ly, làm như nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì cả, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Chúng mình vào ăn thôi.”
An Ly gật đầu, nước mắt vốn đã sắp rơi xuống lại bị ép trở lại. Nãy cô nhìn thấy rất rõ, ánh mắt Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi, tuyệt đối không chỉ có sự căm phẫn đơn giản như vậy. Trong ánh mắt căm ghét đó, có cất giấu vẻ quan tâm và đố kị vô cùng.
Tại sao Mộc Dương Hà lại đố kị với Tống Đường Huy? Nguyên nhân đã quá rõ rồi.
Điều này đối với cô mà nói, chắc chắn là chuyện buồn nhất.
Trong lòng Mộc Dương Hà, đã không chỉ còn có mình cô nữa rồi. Bây giờ, trong lòng anh, đã có thêm người phụ nữ tên là Phương Tuyết Nhi rồi.
Tay Phương Tuyết Nhi bị Mộc Dương Hà bóp đến xanh tái, cơn đau từ tay truyền vào trong lòng.
Sau khi trở về nhà họ Tống, Phương Tuyết Nhi ôm Nhạc Bảo Bối lên tầng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Nhìn Phương Tuyết Nhi bận tới bận lui, Nhạc Bảo Bối mở miệng hỏi: “Mami, chúng ta lại chuyển nhà nữa ạ?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Nhạc Bảo Bối, ngày mai mẹ dẫn con đến khách sạn ở tạm một đêm trước, chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển tới nhà mới.”
Nhạc Bảo Bối hỏi với vẻ khó hiểu: “Mami, vì sao chúng ta lại phải chuyển nhà nữa ạ?”
Phương Tuyết Nhi bỏ túi hành lý trong tay xuống, đi tới bên cạnh Nhạc Bảo Bối, ngồi xổm trên đất, nắm đôi tay nhỏ của bé trả lời: “Vì đây không phải là nhà của mami và Nhạc Bảo Bối mà, chúng ta phải tự mình làm việc để kiếm miếng ăn, không thể cứ mãi ở nhà người khác được.”
Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Được ạ, nhưng mà mami ơi, con rất thích ông cụ và bà cụ kia, họ đối xử với con rất tốt.”
Nhạc Bảo Bối muốn nhắc tới ông cụ Tống và bà cụ Tống, hôm nay đôi vợ chồng già ấy đón nó từ nhà trẻ về xong, đã chơi với nó cả tối rồi.
Nhạc Bảo Bối đã lâu không được vui vẻ như vậy.
“Nhạc Bảo Bối, ông cụ nhà chú Tống và ông cụ nhà chú Mộc, con thích ai hơn?” Vừa nói ra, Phương Tuyết Nhi đã tự thấy giật mình, cô cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại hỏi như vậy.
Nhạc Bảo Bối lại trả lời mà chẳng cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên con vẫn thích ông cụ nhà chú Mộc hơn rồi!”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, cũng đúng, dù sao ông cụ nhà họ Mộc đã ở bên Nhạc Bảo Bối lâu hơn, hai người có tình cảm sâu đậm hơn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lời kế tiếp của Nhạc Bảo Bối lại làm Phương Tuyết Nhi ngây người, nó nói: “Vì ông của chú Mộc giống như ông ruột của Nhạc Bảo Bối vậy. Hơn nữa, cũng rất muốn chú Mộc trở thành ba của Nhạc Bảo Bối!”
Đứa bé này, không biết đã nhìn thấy qua chương trình gì trên TV, lại nói ra câu này!
Phương Tuyết Nhi hoang mang đứng lên, giả vờ tiếp tục thu dọn đồ đạc, trong lòng lại loạn cào cào.
Cô sợ Nhạc Bảo Bối sẽ hỏi cô, tại sao lại bị chú Mộc bỏ rơi trong đám cưới.
Cô không biết phải trả lời như thế nào, dù sao, Nhạc Bảo Bối và chú Mộc của nó, thực sự đã từng suýt trở thành người một nhà.
Mộc Dương Hà đẩy xe lăn, An Ly ngồi trên đó với khuôn mặt hạnh phúc, hai người định tới đây ăn tối.
Ai mà biết vừa xuống xe đã thấy một màn “thân mật” giữa Tống Đường Huy và Phương Tuyết Nhi.
Nhìn rõ người con gái kia là Phương Tuyết Nhi rồi, trong lòng Mộc Dương Hà lập tức bùng lên một ngọn lửa giận vô hình.
Vẻ mặt anh âm u đẩy An Ly đi tới, nói với vẻ đầy mỉa mai: “Phương Tuyết Nhi, cô không thể tự trọng một chút được sao? Ở chốn công cộng mà lại quyến rũ đàn ông, cô thèm khát đến thế cơ à?”
Lời nói của Mộc Dương Hà như một chậu nước lạnh hất vào đầu Phương Tuyết Nhi, cô nhìn thẳng vào mắt Mộc Dương Hà, trong ánh mắt đó lúc này chẳng có gì ngoài sự căm phẫn.
Phương Tuyết Nhi cũng hơi tức giận. Anh dựa vào đâu mà nhìn thấy cô là châm chọc khiêu khích?
“Mộc Dương Hà, tự tin của anh từ đâu mà có để nói với tôi cái kiểu đó vậy? Dựa vào việc anh trốn đám cưới với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ giữa hai chúng ta chẳng có bất cứ quan hệ nào hết, anh đừng cứ mãi tỏ vẻ hung hăng ra với tôi!”
Mộc Dương Hà hoàn toàn không ngờ rằng Phương Tuyết Nhi lại trực tiếp làm anh mất mặt như vậy, An Ly và Tống Đường Huy đều có mặt ở đây, giờ anh không xuống nước được.
Sắc mặt của anh càng thêm trùng xuống: “Phương Tuyết Nhi, cô cho rằng cô là ai hả? Dám nói như vậy với tôi?”
Đây đã không còn là lần đầu tiên Mộc Dương Hà nói với cô kiểu này rồi, thì ra, trong lòng anh, cô thậm chí còn chẳng có cả tư cách nói chuyện với anh.
Phương Tuyết Nhi nuốt nỗi đau khổ vào lòng, nói to: “Đúng! Chúng tôi là quần chúng dân thường không chọc nổi sếp Mộc! Tôi đi được chưa! Hy vọng về sau ông trời có mắt đừng để tôi gặp lại anh!”
Bây giờ đến nhìn cô cũng chẳng muốn nhìn thấy anh rồi? Cô đã ghê tởm anh đến mức này rồi sao?
Mộc Dương Hà nhìn Tống Đường Huy bên cạnh cô một lát, mấy ngày nay, sau lưng anh, bọn họ nhất định cũng đã yêu đương vui vẻ với nhau rồi phải không?
Nghĩ như vậy, Mộc Dương Hà quả thật suýt thì mất đi lý trí. Anh bỏ tay đặt trên chỗ đẩy xe lăn ra, bước đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, một phát túm lấy cô, cứng rắn muốn kéo cô đi.
Sức của Mộc Dương Hà rất lớn, lực cổ tay cũng rất mạnh, bóp đau Phương Tuyết Nhi.
Nhìn thấy cảnh đó, Tống Đường Huy đau lòng vô cùng. Anh lập tức tiến lên phía trước, muốn cướp Phương Tuyết Nhi lại từ tay Mộc Dương Hà.
Ai ngờ Mộc Dương Hà lại chắn giữa bọn họ, nhìn Tống Đường Huy với vẻ cười nhạo: “Tống Đường Huy, mắt anh chỉ đến thế thôi à, chỉ có thể đi nhặt lại người phụ nữ mà tôi không thèm nữa.”
Vừa nói xong câu này, Tống Đường Huy còn chưa phản ứng, thì Phương Tuyết Nhi đã không thể chịu được!
Ai là người phụ nữ mà anh không thèm? Chỉ vì anh vứt bỏ cô trong đám cưới nên cô phải đeo trên lưng cái danh người đàn bà bị ruồng bỏ à?
Cô dốc hết sức giãy ra, nhưng lại không có tí tác dụng nào, chỉ có thể tức giận bảo: “Mộc Dương Hà, anh nói rõ ra cho tôi, ai là người phụ nữ mà anh không thèm? Tôi nói để anh biết, anh mới là người đàn ông mà tôi chẳng thèm! Anh, Mộc Dương Hà, anh là người đàn ông mà tôi mãi mãi coi thường!”
“Được lắm.” Mộc Dương Hà cười lạnh một tiếng, mặt âm u vô cùng.
Anh muốn làm gì tiếp theo, Phương Tuyết Nhi đã không thể đoán trước được.
Ngay tại lúc mọi thứ như sắp bùng nổ, một giọng nói lảnh lót vang lên, giải cứu Phương Tuyết Nhi thành công.
“Đủ rồi, Dương Hà.” An Ly vẫn ngồi trên xe lăn lên tiếng. Lúc này, nét mặt của cô vô cùng kiềm chế, trong mắt tựa như có ánh nước long lanh chực trào.
Nghe thấy giọng An Ly, Mộc Dương Hà chợt tỉnh lại.
Vừa rồi, trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt của Phương Tuyết Nhi, và cả những câu nói đủ khiến anh tức chết kia. Hoàn toàn quên mất một An Ly vẫn còn ở bên cạnh mình.
Điều này là không nên! Chuyện này trước đây tuyệt đối không thể xảy ra được, trong lòng anh, hẳn chỉ nên có mình An Ly thôi mới đúng.
Bọn họ xa nhau đã nhiều năm như vậy rồi, anh hẳn phải càng thêm trân trọng cô mới đúng. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy, trái tim của mình lại bị Phương Tuyết Nhi ảnh hưởng đây?
Mộc Dương Hà ý thức được sự sơ suất của mình, cuối cùng mới buông tay Phương Tuyết Nhi ra.
Anh đi tới bên cạnh An Ly, làm như nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì cả, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Chúng mình vào ăn thôi.”
An Ly gật đầu, nước mắt vốn đã sắp rơi xuống lại bị ép trở lại. Nãy cô nhìn thấy rất rõ, ánh mắt Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi, tuyệt đối không chỉ có sự căm phẫn đơn giản như vậy. Trong ánh mắt căm ghét đó, có cất giấu vẻ quan tâm và đố kị vô cùng.
Tại sao Mộc Dương Hà lại đố kị với Tống Đường Huy? Nguyên nhân đã quá rõ rồi.
Điều này đối với cô mà nói, chắc chắn là chuyện buồn nhất.
Trong lòng Mộc Dương Hà, đã không chỉ còn có mình cô nữa rồi. Bây giờ, trong lòng anh, đã có thêm người phụ nữ tên là Phương Tuyết Nhi rồi.
Tay Phương Tuyết Nhi bị Mộc Dương Hà bóp đến xanh tái, cơn đau từ tay truyền vào trong lòng.
Sau khi trở về nhà họ Tống, Phương Tuyết Nhi ôm Nhạc Bảo Bối lên tầng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Nhìn Phương Tuyết Nhi bận tới bận lui, Nhạc Bảo Bối mở miệng hỏi: “Mami, chúng ta lại chuyển nhà nữa ạ?”
Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Nhạc Bảo Bối, ngày mai mẹ dẫn con đến khách sạn ở tạm một đêm trước, chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển tới nhà mới.”
Nhạc Bảo Bối hỏi với vẻ khó hiểu: “Mami, vì sao chúng ta lại phải chuyển nhà nữa ạ?”
Phương Tuyết Nhi bỏ túi hành lý trong tay xuống, đi tới bên cạnh Nhạc Bảo Bối, ngồi xổm trên đất, nắm đôi tay nhỏ của bé trả lời: “Vì đây không phải là nhà của mami và Nhạc Bảo Bối mà, chúng ta phải tự mình làm việc để kiếm miếng ăn, không thể cứ mãi ở nhà người khác được.”
Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Được ạ, nhưng mà mami ơi, con rất thích ông cụ và bà cụ kia, họ đối xử với con rất tốt.”
Nhạc Bảo Bối muốn nhắc tới ông cụ Tống và bà cụ Tống, hôm nay đôi vợ chồng già ấy đón nó từ nhà trẻ về xong, đã chơi với nó cả tối rồi.
Nhạc Bảo Bối đã lâu không được vui vẻ như vậy.
“Nhạc Bảo Bối, ông cụ nhà chú Tống và ông cụ nhà chú Mộc, con thích ai hơn?” Vừa nói ra, Phương Tuyết Nhi đã tự thấy giật mình, cô cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại hỏi như vậy.
Nhạc Bảo Bối lại trả lời mà chẳng cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên con vẫn thích ông cụ nhà chú Mộc hơn rồi!”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, cũng đúng, dù sao ông cụ nhà họ Mộc đã ở bên Nhạc Bảo Bối lâu hơn, hai người có tình cảm sâu đậm hơn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lời kế tiếp của Nhạc Bảo Bối lại làm Phương Tuyết Nhi ngây người, nó nói: “Vì ông của chú Mộc giống như ông ruột của Nhạc Bảo Bối vậy. Hơn nữa, cũng rất muốn chú Mộc trở thành ba của Nhạc Bảo Bối!”
Đứa bé này, không biết đã nhìn thấy qua chương trình gì trên TV, lại nói ra câu này!
Phương Tuyết Nhi hoang mang đứng lên, giả vờ tiếp tục thu dọn đồ đạc, trong lòng lại loạn cào cào.
Cô sợ Nhạc Bảo Bối sẽ hỏi cô, tại sao lại bị chú Mộc bỏ rơi trong đám cưới.
Cô không biết phải trả lời như thế nào, dù sao, Nhạc Bảo Bối và chú Mộc của nó, thực sự đã từng suýt trở thành người một nhà.