Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 120 ĐƯA NHẠC BẢO NHI RA NGOÀI Ở
CHƯƠNG 120: ĐƯA NHẠC BẢO NHI RA NGOÀI Ở
Phương Tuyết Nhi cũng đã hiểu đại khái.
Chắc chắn là phụ huynh của mấy người này sau khi về đã bảo với con sau này phải tránh xa Nhạc Bảo Bối ra. Nhưng Nhạc Bảo Bối rất được mấy đứa trẻ yêu thích, cho nên mấy vị phụ huynh đều bị con mình dạy ngược lại. Thế nên sáng sớm mới mang quà cáp đến đây xin lỗi.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi thoáng trào lên cảm giác ấm áp, người ta thường bảo trẻ con là đơn thuần nhất, bây giờ xem ra những gì cô lo lắng đều là thừa rồi.
Vốn dĩ Phương Tuyết Nhi lo Nhạc Bảo Bối sẽ bị cô lập ở trường mẫu giáo vì mình, xem ra không giống vậy.
Thấy Nhạc Bảo Bối được vây giữa các bạn nhỏ khác, gương mặt hạnh phúc, Phương Tuyết Nhi cũng không kìm được cười lên.
Trên đường đến công ty, hai người không nói gì. Đưa cô đến Louise, Tống Đường Huy lái xe đi, trước khi đi còn nói tan làm sẽ đến đón Phương Tuyết Nhi.
Một ngày vội vàng cũng mau chóng trôi qua, đến lúc tan làm, Tống Đường Huy đã sớm đứng ngoài cửa đợi cô.
Phương Tuyết Nhi lên xe rồi mới được Tống Đường Huy nói cho biết hôm nay bọn họ không cần đi đón Nhạc Bảo Bối, bởi vì ông bà cụ cố chấp đòi đón cậu bé về nhà bằng được.
“A, thế chúng ta mau đi thôi.” Phương Tuyết Nhi hơi lo lắng, Nhạc Bảo Bối mới gặp ông bà cụ Tống một lần, không biết thằng bé có thể quen được với bọn họ hay không.
Tống Đường Huy cười nói: “Tuyết Nhi, đừng lo, Nhạc Bảo Bối ở với ông bà anh thì em cứ yên tâm đi. Tối nay anh muốn đưa em đến nơi này.”
Phương Tuyết Nhi chớp chớp mắt: “Nơi nào cơ?”
“Đến rồi em sẽ biết.” Tống Đường Huy nổ máy lái xe về một hướng nào đó.
Sau khi xuống xe Phương Tuyết Nhi mới phát hiện ra đây là một nhà hàng đồ Âu vô cùng cao cấp, xem ra rất giống mới mở, vì ngoài cửa vẫn còn bày rất nhiều hoa tươi.
Cô có chút nghi ngờ hỏi: “Đường Huy, nơi mà anh nói với em chính là nơi này sao? Anh đưa em đến đây để ăn tối à?”
Cách đó rất xa, cô có thể nhìn thấy kiểu cách trang hoàng cùng những chiếc xe trong bãi đỗ xe biết mình không đủ tiền để vào đây.
Tuy rằng hiện tại cô đang là thiết kế chính cho Louise, tiền lương hàng tháng cũng rất cao. Nhưng Nhạc Bảo Bối đang lớn dần, còn rất nhiều thứ phải tiêu. Cô chỉ có thể không ngừng tích lũy, mới có thể để Nhạc Bảo Bối sống cuộc sống không thua kém người khác.
Tống Đường Huy khẽ cười nhìn cô, không nói gì, kéo tay cô chuẩn bị đi vào bên trong.
Phương Tuyết Nhi kéo tay áo anh lại vội vàng nói: “Tống Đường Huy, đừng vào, chúng ta tùy tiện ăn cái gì đấy là được rồi!”
Ý của cô là cô không đủ tiền để ăn ở đây. Nhưng Phương Tuyết Nhi cũng biết rõ, Tống Đường Huy chắc chắn sẽ không để cô trả tiền. Cũng chính vì thế cô mới không muốn vào. Cô không muốn nợ thêm Tống Đường Huy cái gì, tuy rằng cô đã nợ đủ nhiều rồi.
“Không sao, Tuyết Nhi, vào thôi.” Tống Đường Huy bướng bỉnh muốn kéo cô vào.
Phương Tuyết Nhi sốt ruột, giật tay anh ra, đầu óc nóng lên nói hết ra: “Đường Huy! Em đã nói với anh rồi, em sẽ rời khỏi nhà anh! Em muốn đưa Nhạc Bảo Bối ra ngoài ở, cám ơn anh đã luôn chăm sóc cho em, còn cho em một công việc tốt như vậy nữa.”
Tống Đường Huy có hơi kinh ngạc, anh bình tĩnh lại rồi nói: “Tuyết Nhi, chẳng phải chúng ta đã nói từ lần trước rồi sao. Em sẽ không đi nữa mà? Tại sao em lại đòi ra ngoài? Có phải là anh đã làm sai điều gì không? Hay là anh có chỗ nào không ổn? Em nói anh nghe, anh nhất định sẽ sửa!”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu nói: “Không phải là anh sai, đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ rất lâu. Nhạc Bảo Bối bây giờ vẫn còn nhỏ, em không thể để mãi trong nhà anh được, sẽ không tốt cho quá trình trưởng thành của nó.”
Trong lòng Nhạc Bảo Bối cô vẫn luôn là một người mẹ độc lập dũng cảm, cô không thể cứ mang theo Nhạc Bảo Bối sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu được.”
“Hơn nữa, Đường Huy, ban đầu em rơi vào bước đường cùng mới đến nhà anh. Bây giờ em đã có công việc rồi, sẽ không lưu lạc đầu đường nữa.” Biểu cảm của Phương Tuyết Nhi vô cùng kiên quyết.
“Vậy… được rồi, Tuyết Nhi, công việc của em bây giờ hoàn toàn do thực lực của chính em có được, không liên quan gì đến anh, anh chỉ là người cho em một cây cầu mà thôi.” Tống Đường Huy nói đúng, anh để Phương Tuyết Nhi vào công ty anh nhưng Phương Tuyết Nhi dùng chính thực lực của mình để được mọi người thừa nhận mới có thể ổn định ở lại công ty.
Anh cũng biết, lần này cho dù thế nào cũng không giữ được Phương Tuyết Nhi lại. Nhưng cũng không sao, dầu gì bây giờ cô cũng đang làm việc ở Louise. Ngày nào anh cũng có thể gặp được cô, lúc nào cũng có thể chăm sóc cho hai mẹ con cô.
Rồi sẽ có một ngày, anh đợi được cô chấp nhận anh, anh nhất định sẽ quang minh chính đại đón hai mẹ con họ vào nhà. Tống Đường Huy thầm nghĩ.
Tống Đường Huy nói tiếp: “Tuyết Nhi, hôm nay em ăn với anh một bữa cơm coi như chúc mừng em chuyển nhà đi.”
Chúc mừng chuyển nhà? Đây là lý do gì vậy. Tuy nhiên trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi không nhẫn tâm cự tuyệt. Thôi vậy, dù sao cũng là quang minh chính đại đi vào, ăn cơm với anh ấy lần nữa vậy.
“Vậy được rồi, có điều bữa này để em mời anh!” Phương Tuyết Nhi nói rồi vỗ ví mình, tỏ vẻ vừa mới lĩnh lương không lâu, chắc là đủ ăn một bữa.
Tống Đường Huy không trả lời, cười kéo tay cô vào trong.
Nhưng vào trong rồi mới biết, cô bị Tống Đường Huy lừa!
Anh đã sớm đặt nhà hàng, là vị trí khách quý, còn có cả hoa tươi, nến thơm, có cả người chơi violin nữa.
Nhìn bố trí thế này, Phương Tuyết Nhi không khỏi sờ sờ túi tiền mình. Không biết trong ví mình có bao nhiêu tiền, có đủ tiền cho nhạc công chơi violin này không.
Còn về phần đồ ăn, Tống Đường Huy cũng đã gọi sẵn rồi.
Lúc phục vụ bê ra, Phương Tuyết Nhi vừa nhìn liền trợn mắt. Ngửi mùi thơm thế này cũng biết là bít tết cao cấp của Úc.
Cô nhớ mình từng nhìn thấy trên blog của hot bloger, hình như 1 lạng thịt có giá từ bảy số không.
Gọi thì cũng đã gọi rồi, chẳng còn cách nào khác. Phương Tuyết Nhi đành nuốt nước miếng ăn cho bằng sạch, ngay cả một tí vụn cũng không thừa.
Lúc thanh toán tiền, con số đúng là khiến Phương Tuyết Nhi hoa mắt, sờ cái ví tiền kẹp lép của mình, Phương Tuyết Nhi toát mồ hôi lạnh.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Tống Đường Huy không nhịn được bật cười. Anh rút một tấm thẻ đen ra thanh toán, sau đó hai người cũng nhau đi ra nhà hàng.
“Sau này em sẽ trả lại cho anh!” Phương Tuyết Nhi nghiêm túc nói.
“Tuyết Nhi, thật sự không cần mà.” Tống Đường Huy trả lời.
Phương Tuyết Nhi căng da đầu nói: “Không, em đã bảo là bữa này em mời thì em nhất định phải mời! Vừa nãy em nhớ rồi, 264 triệu đúng không? Anh yên tâm, em nhất định sẽ trả lại cho anh!”
Một bữa ăn mất 264 triệu, Phương Tuyết Nhi tưởng chết đi cho rồi. Có điều đã nói thì phải giữ lời, đến tháng sau phát lương cô gửi trả lại anh là được.
Đi đến cửa nhà hàng, Tống Đường Huy đột nhiên quay đầu nhìn cô, sát đó lấy khăn tay lau cho cô vệt nước sốt salad vừa nãy cô dính phải.
Vừa hay cảnh tượng này đã rơi vào mắt Mộc Dương Hà và An Ly đang đi đến.
Phương Tuyết Nhi cũng đã hiểu đại khái.
Chắc chắn là phụ huynh của mấy người này sau khi về đã bảo với con sau này phải tránh xa Nhạc Bảo Bối ra. Nhưng Nhạc Bảo Bối rất được mấy đứa trẻ yêu thích, cho nên mấy vị phụ huynh đều bị con mình dạy ngược lại. Thế nên sáng sớm mới mang quà cáp đến đây xin lỗi.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi thoáng trào lên cảm giác ấm áp, người ta thường bảo trẻ con là đơn thuần nhất, bây giờ xem ra những gì cô lo lắng đều là thừa rồi.
Vốn dĩ Phương Tuyết Nhi lo Nhạc Bảo Bối sẽ bị cô lập ở trường mẫu giáo vì mình, xem ra không giống vậy.
Thấy Nhạc Bảo Bối được vây giữa các bạn nhỏ khác, gương mặt hạnh phúc, Phương Tuyết Nhi cũng không kìm được cười lên.
Trên đường đến công ty, hai người không nói gì. Đưa cô đến Louise, Tống Đường Huy lái xe đi, trước khi đi còn nói tan làm sẽ đến đón Phương Tuyết Nhi.
Một ngày vội vàng cũng mau chóng trôi qua, đến lúc tan làm, Tống Đường Huy đã sớm đứng ngoài cửa đợi cô.
Phương Tuyết Nhi lên xe rồi mới được Tống Đường Huy nói cho biết hôm nay bọn họ không cần đi đón Nhạc Bảo Bối, bởi vì ông bà cụ cố chấp đòi đón cậu bé về nhà bằng được.
“A, thế chúng ta mau đi thôi.” Phương Tuyết Nhi hơi lo lắng, Nhạc Bảo Bối mới gặp ông bà cụ Tống một lần, không biết thằng bé có thể quen được với bọn họ hay không.
Tống Đường Huy cười nói: “Tuyết Nhi, đừng lo, Nhạc Bảo Bối ở với ông bà anh thì em cứ yên tâm đi. Tối nay anh muốn đưa em đến nơi này.”
Phương Tuyết Nhi chớp chớp mắt: “Nơi nào cơ?”
“Đến rồi em sẽ biết.” Tống Đường Huy nổ máy lái xe về một hướng nào đó.
Sau khi xuống xe Phương Tuyết Nhi mới phát hiện ra đây là một nhà hàng đồ Âu vô cùng cao cấp, xem ra rất giống mới mở, vì ngoài cửa vẫn còn bày rất nhiều hoa tươi.
Cô có chút nghi ngờ hỏi: “Đường Huy, nơi mà anh nói với em chính là nơi này sao? Anh đưa em đến đây để ăn tối à?”
Cách đó rất xa, cô có thể nhìn thấy kiểu cách trang hoàng cùng những chiếc xe trong bãi đỗ xe biết mình không đủ tiền để vào đây.
Tuy rằng hiện tại cô đang là thiết kế chính cho Louise, tiền lương hàng tháng cũng rất cao. Nhưng Nhạc Bảo Bối đang lớn dần, còn rất nhiều thứ phải tiêu. Cô chỉ có thể không ngừng tích lũy, mới có thể để Nhạc Bảo Bối sống cuộc sống không thua kém người khác.
Tống Đường Huy khẽ cười nhìn cô, không nói gì, kéo tay cô chuẩn bị đi vào bên trong.
Phương Tuyết Nhi kéo tay áo anh lại vội vàng nói: “Tống Đường Huy, đừng vào, chúng ta tùy tiện ăn cái gì đấy là được rồi!”
Ý của cô là cô không đủ tiền để ăn ở đây. Nhưng Phương Tuyết Nhi cũng biết rõ, Tống Đường Huy chắc chắn sẽ không để cô trả tiền. Cũng chính vì thế cô mới không muốn vào. Cô không muốn nợ thêm Tống Đường Huy cái gì, tuy rằng cô đã nợ đủ nhiều rồi.
“Không sao, Tuyết Nhi, vào thôi.” Tống Đường Huy bướng bỉnh muốn kéo cô vào.
Phương Tuyết Nhi sốt ruột, giật tay anh ra, đầu óc nóng lên nói hết ra: “Đường Huy! Em đã nói với anh rồi, em sẽ rời khỏi nhà anh! Em muốn đưa Nhạc Bảo Bối ra ngoài ở, cám ơn anh đã luôn chăm sóc cho em, còn cho em một công việc tốt như vậy nữa.”
Tống Đường Huy có hơi kinh ngạc, anh bình tĩnh lại rồi nói: “Tuyết Nhi, chẳng phải chúng ta đã nói từ lần trước rồi sao. Em sẽ không đi nữa mà? Tại sao em lại đòi ra ngoài? Có phải là anh đã làm sai điều gì không? Hay là anh có chỗ nào không ổn? Em nói anh nghe, anh nhất định sẽ sửa!”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu nói: “Không phải là anh sai, đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ rất lâu. Nhạc Bảo Bối bây giờ vẫn còn nhỏ, em không thể để mãi trong nhà anh được, sẽ không tốt cho quá trình trưởng thành của nó.”
Trong lòng Nhạc Bảo Bối cô vẫn luôn là một người mẹ độc lập dũng cảm, cô không thể cứ mang theo Nhạc Bảo Bối sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu được.”
“Hơn nữa, Đường Huy, ban đầu em rơi vào bước đường cùng mới đến nhà anh. Bây giờ em đã có công việc rồi, sẽ không lưu lạc đầu đường nữa.” Biểu cảm của Phương Tuyết Nhi vô cùng kiên quyết.
“Vậy… được rồi, Tuyết Nhi, công việc của em bây giờ hoàn toàn do thực lực của chính em có được, không liên quan gì đến anh, anh chỉ là người cho em một cây cầu mà thôi.” Tống Đường Huy nói đúng, anh để Phương Tuyết Nhi vào công ty anh nhưng Phương Tuyết Nhi dùng chính thực lực của mình để được mọi người thừa nhận mới có thể ổn định ở lại công ty.
Anh cũng biết, lần này cho dù thế nào cũng không giữ được Phương Tuyết Nhi lại. Nhưng cũng không sao, dầu gì bây giờ cô cũng đang làm việc ở Louise. Ngày nào anh cũng có thể gặp được cô, lúc nào cũng có thể chăm sóc cho hai mẹ con cô.
Rồi sẽ có một ngày, anh đợi được cô chấp nhận anh, anh nhất định sẽ quang minh chính đại đón hai mẹ con họ vào nhà. Tống Đường Huy thầm nghĩ.
Tống Đường Huy nói tiếp: “Tuyết Nhi, hôm nay em ăn với anh một bữa cơm coi như chúc mừng em chuyển nhà đi.”
Chúc mừng chuyển nhà? Đây là lý do gì vậy. Tuy nhiên trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi không nhẫn tâm cự tuyệt. Thôi vậy, dù sao cũng là quang minh chính đại đi vào, ăn cơm với anh ấy lần nữa vậy.
“Vậy được rồi, có điều bữa này để em mời anh!” Phương Tuyết Nhi nói rồi vỗ ví mình, tỏ vẻ vừa mới lĩnh lương không lâu, chắc là đủ ăn một bữa.
Tống Đường Huy không trả lời, cười kéo tay cô vào trong.
Nhưng vào trong rồi mới biết, cô bị Tống Đường Huy lừa!
Anh đã sớm đặt nhà hàng, là vị trí khách quý, còn có cả hoa tươi, nến thơm, có cả người chơi violin nữa.
Nhìn bố trí thế này, Phương Tuyết Nhi không khỏi sờ sờ túi tiền mình. Không biết trong ví mình có bao nhiêu tiền, có đủ tiền cho nhạc công chơi violin này không.
Còn về phần đồ ăn, Tống Đường Huy cũng đã gọi sẵn rồi.
Lúc phục vụ bê ra, Phương Tuyết Nhi vừa nhìn liền trợn mắt. Ngửi mùi thơm thế này cũng biết là bít tết cao cấp của Úc.
Cô nhớ mình từng nhìn thấy trên blog của hot bloger, hình như 1 lạng thịt có giá từ bảy số không.
Gọi thì cũng đã gọi rồi, chẳng còn cách nào khác. Phương Tuyết Nhi đành nuốt nước miếng ăn cho bằng sạch, ngay cả một tí vụn cũng không thừa.
Lúc thanh toán tiền, con số đúng là khiến Phương Tuyết Nhi hoa mắt, sờ cái ví tiền kẹp lép của mình, Phương Tuyết Nhi toát mồ hôi lạnh.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Tống Đường Huy không nhịn được bật cười. Anh rút một tấm thẻ đen ra thanh toán, sau đó hai người cũng nhau đi ra nhà hàng.
“Sau này em sẽ trả lại cho anh!” Phương Tuyết Nhi nghiêm túc nói.
“Tuyết Nhi, thật sự không cần mà.” Tống Đường Huy trả lời.
Phương Tuyết Nhi căng da đầu nói: “Không, em đã bảo là bữa này em mời thì em nhất định phải mời! Vừa nãy em nhớ rồi, 264 triệu đúng không? Anh yên tâm, em nhất định sẽ trả lại cho anh!”
Một bữa ăn mất 264 triệu, Phương Tuyết Nhi tưởng chết đi cho rồi. Có điều đã nói thì phải giữ lời, đến tháng sau phát lương cô gửi trả lại anh là được.
Đi đến cửa nhà hàng, Tống Đường Huy đột nhiên quay đầu nhìn cô, sát đó lấy khăn tay lau cho cô vệt nước sốt salad vừa nãy cô dính phải.
Vừa hay cảnh tượng này đã rơi vào mắt Mộc Dương Hà và An Ly đang đi đến.