Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 119 VỢ CỦA ĐƯỜNG HUY
CHƯƠNG 119: VỢ CỦA ĐƯỜNG HUY
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên vì trong phòng khách không chỉ có Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh, mà còn có hai ông bà mà cô không quen.
“Sao thế?” Tống Đường Huy thấy Phương Tuyết Nhi đứng sững ở cửa mà khó hiểu.
Khi anh vào nhà, nhìn thấy mọi người trong phòng khách thì vui vẻ lên tiếng: “Ông bà nội về sớm vậy ạ?”
Hai ông bà nghe vậy thì vui vẻ nhìn sang Tống Đường Huy, và Nhạc Bảo Bối trong vòng tay anh.
Ông cụ Tống đứng ngồi không yên, bật đậy đi tới rồi giữ tay Tống Đường Huy, nhìn Nhạc Bảo Bối trong lòng anh rồi cười vui vẻ: “Đường Huy, đây là chắt nội của ông hả?”
Tống Đường Huy vội vàng lắc đầu: “Không phải ạ, đây là con trai của Phương Tuyết Nhi, cậu bé tên là Nhạc Bảo Bối.”
“Tuyết Nhi à?” Lúc này ông cụ mới để ý đến Phương Tuyết Nhi đứng cạnh Tống Đường Huy, ông vui mừng hỏi tiếp: “Đường Huy, đây là vợ cháu à?”
Phương Tuyết Nhi hoảng hốt xua tay: “Thưa ông, không phải đâu ạ.”
Tống Đường Huy giải thích: “Ông nội, đây là bạn cháu, cô ấy là Phương Tuyết Nhi ạ.”
Ông cụ Tống thất vọng thấy rõ, bà cụ Tống đi tới kéo Tống Đường Huy ngồi xuống sô pha. Nhạc Bảo Bối bị đánh thức, cậu bé dụi đôi mắt buồn ngủ bằng đôi tay múp míp: “Mẹ ơi, mẹ con mình đang ở đâu vậy ạ?”
Phương Tuyết Nhi bế Nhạc Bảo Bối từ trong tay Tống Đường Huy vào lòng rồi khẽ đáp: “Nhạc Bảo Bối ngoan, chúng ta về nhà chú Tống rồi.”
Cơn buồn ngủ của Nhạc Bảo Bối dần bay mất, cậu bé mở to mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra hai ông bà lão mà bé không biết bèn hỏi: “Mẹ ơi, ông bà là ai vậy ạ?”
Nghe chất giọng ngọt ngào đáng yêu của Nhạc Bảo Bối, tim ông bà Tống như tan chảy, hai người ông bà cụ đều nhìn cậu nhóc múp míp với vẻ mặt yêu thích.
Tống Đường Huy trả lời thay cho Phương Tuyết Nhi: “Nhạc Bảo Bối, ông bà là ông bà nội của chú đấy, nên cháu cũng phải gọi họ là ông bà nhé.”
Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật đầu rồi nhìn ông bà cụ: “Cháu chào ông bà ạ, cháu là Nhạc Bảo Bối.”
Hai người bật cười vì Nhạc Bảo Bối chào như ông cụ non, xúm lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Phương Tuyết Nhi phát hiện thái độ của hai cụ hoàn toàn khác ba mẹ của Tống Đường Huy, họ rất hiền từ, hoàn toàn không để tâm xuất thân của hai mẹ con cô.
Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh ngồi cạnh sa sầm mặt, muốn nói gì đó nhưng ngại hai cụ nhà mình nên không dám nói. Khoảng một tiếng sau, Nhạc Bảo Bối chơi mệt nên buồn ngủ, Phương Tuyết Nhi mới xin phép đưa cậu bé lên phòng đi ngủ.
Tống Đường Huy cũng định về phòng lại bị ông cụ Tống kéo vào phòng. Ông cụ Tống Bạch năm nay gần bảy mươi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh. Đầu năm, ông cụ đưa vợ là Hầu Thùy Mận đi du lịch, nói là cuối năm mới về, nhưng giờ đã trở lại nên Tống Đường Huy mới bất ngờ khi thấy họ ở nhà.
Ông Tống nói: “Đường Huy này, ông thấy cô gái Phương Tuyết Nhi đó được đấy, cháu thích cô ấy nên mới đưa về nhà đúng không?”
Ông và vợ định du lịch ở nước ngoài một năm rồi mới về, nhưng vài ngày trước, vợ ông bảo khó chịu trong người nên họ mới về trước dự định. Không ngờ mới về đến nhà đã có niềm vui như vậy chờ họ.
Tống Đường Huy gật đầu không nghĩ ngợi gì: “Vâng ạ, cháu rất thích cô ấy, cháu cũng mong mọi người không ngăn cấm cháu theo đuổi cô ấy. Cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy và Nhạc Bảo Bối. Nếu được, cháu muốn cưới cô ấy làm vợ.”
Ông Tống gõ một cái lên đầu anh: “Cái thằng ngốc này, ai cấm cháu chứ? Cô gái tốt như thế, ông còn mong cháu mau cưới về kìa. Có phải ba mẹ cháu phản đối không?”
Tống Đường Huy bất đắc dĩ đáp: “Ông nội, không phải do ba mẹ cháu, mà là... Tuyết Nhi không thích cháu.”
Anh thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, dù chỉ có một tia hi vọng, cháu vẫn kiên trì tới cùng.”
Ông Tống vô cùng ủng hộ quyết định của Tống Đường Huy, nếu rước được Phương Tuyết Nhi vào nhà, còn được tặng kèm miễn phí một cậu nhóc múp míp Nhạc Bảo Bối nữa đó! Vậy là ông thực hiện được nguyện vọng được bế chắt trai rồi!
Trong phòng ngủ, Phương Tuyết Nhi ngồi bên giường, đèn giường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của cô. Nhạc Bảo Bối nằm cạnh cô nhưng cô không thể nào ngủ được.
Cô không ngờ nhà họ Tống còn hai cụ, Tống Đường Huy cũng chưa từng nói chuyện này với cô. Giờ hai cụ đều đã về, nhà họ Tống đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận. Mà cô và Nhạc Bảo Bối không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Cô nhớ tới khuôn mặt không hài lòng của Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh, cô nghĩ nên mau chóng dọn ra khỏi đây thì hơn.
Tuy Tống Đường Huy đối xử rất tốt với cô, nhưng dù tốt mấy cô cũng không thể tiếp nhận được nữa.
Ngày kia là thứ Bảy, hôm đó cả cô và Nhạc Bảo Bối đều được nghỉ, tới lúc đó nói rõ ràng với Tống Đường Huy rồi hai mẹ con cô sẽ dọn ra ngoài. Phương Tuyết Nhi hạ quyết tâm rồi nằm xuống, cố ép mình phải ngủ đi.
Sáng hôm sau, Tống Đường Huy vẫn lái xe đưa cô và Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ.
Trước cổng nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh đưa con đi học. Có mấy vị phụ huynh nhìn quen mặt bước ra từ trong đám đông, họ là những người hôm qua đã bàn tán về Phương Tuyết Nhi.
Họ cầm tay con mình, trong tay lũ trẻ là mấy hộp quà to nhỏ khác nhau.
“Chào dì ạ, đây là quà cháu tặng Nhạc Nhạc!”Một bé trai cầm hộp quà đi tới trước mặt Phương Tuyết Nhi.
“Dì ơi, đây là quà cháu tặng Nhạc Nhạc!” Một cô bé cũng bước tới.
“Đây là quà của cháu ạ!”
“Đây là quà...”
Cả đám trẻ đều tới tặng quà khiến Phương Tuyết Nhi ngơ ngác, cô nhìn các phụ huynh rồi hỏi: “Mọi người... làm gì vậy...”
Một người đàn ông mập mạp gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Xin lỗi cô Phương, hôm qua chúng tôi đều hiểu lầm cô, chúng tôi không nên bàn tán về mấy tin đồn như thế.”
Anh ta nắm tay con gái mình, cô bé rất hoạt bát đáng yêu, cô bé nghiêm túc nói bằng chất giọng ngọt ngào như sữa của mình: “Ba không được như vậy nữa nha! Cô giáo dạy, không được nói xấu sau lưng người khác, cũng không được đổ oan cho người tốt! Nhạc Nhạc là bạn tốt nhất của con, ba không được nói xấu mẹ Nhạc Nhạc như thế nữa!”
Đám trẻ cũng hùa theo, giọng nói non nớt của trẻ thơ như rót mật vào tai Phương Tuyết Nhi vậy.
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên vì trong phòng khách không chỉ có Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh, mà còn có hai ông bà mà cô không quen.
“Sao thế?” Tống Đường Huy thấy Phương Tuyết Nhi đứng sững ở cửa mà khó hiểu.
Khi anh vào nhà, nhìn thấy mọi người trong phòng khách thì vui vẻ lên tiếng: “Ông bà nội về sớm vậy ạ?”
Hai ông bà nghe vậy thì vui vẻ nhìn sang Tống Đường Huy, và Nhạc Bảo Bối trong vòng tay anh.
Ông cụ Tống đứng ngồi không yên, bật đậy đi tới rồi giữ tay Tống Đường Huy, nhìn Nhạc Bảo Bối trong lòng anh rồi cười vui vẻ: “Đường Huy, đây là chắt nội của ông hả?”
Tống Đường Huy vội vàng lắc đầu: “Không phải ạ, đây là con trai của Phương Tuyết Nhi, cậu bé tên là Nhạc Bảo Bối.”
“Tuyết Nhi à?” Lúc này ông cụ mới để ý đến Phương Tuyết Nhi đứng cạnh Tống Đường Huy, ông vui mừng hỏi tiếp: “Đường Huy, đây là vợ cháu à?”
Phương Tuyết Nhi hoảng hốt xua tay: “Thưa ông, không phải đâu ạ.”
Tống Đường Huy giải thích: “Ông nội, đây là bạn cháu, cô ấy là Phương Tuyết Nhi ạ.”
Ông cụ Tống thất vọng thấy rõ, bà cụ Tống đi tới kéo Tống Đường Huy ngồi xuống sô pha. Nhạc Bảo Bối bị đánh thức, cậu bé dụi đôi mắt buồn ngủ bằng đôi tay múp míp: “Mẹ ơi, mẹ con mình đang ở đâu vậy ạ?”
Phương Tuyết Nhi bế Nhạc Bảo Bối từ trong tay Tống Đường Huy vào lòng rồi khẽ đáp: “Nhạc Bảo Bối ngoan, chúng ta về nhà chú Tống rồi.”
Cơn buồn ngủ của Nhạc Bảo Bối dần bay mất, cậu bé mở to mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra hai ông bà lão mà bé không biết bèn hỏi: “Mẹ ơi, ông bà là ai vậy ạ?”
Nghe chất giọng ngọt ngào đáng yêu của Nhạc Bảo Bối, tim ông bà Tống như tan chảy, hai người ông bà cụ đều nhìn cậu nhóc múp míp với vẻ mặt yêu thích.
Tống Đường Huy trả lời thay cho Phương Tuyết Nhi: “Nhạc Bảo Bối, ông bà là ông bà nội của chú đấy, nên cháu cũng phải gọi họ là ông bà nhé.”
Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật đầu rồi nhìn ông bà cụ: “Cháu chào ông bà ạ, cháu là Nhạc Bảo Bối.”
Hai người bật cười vì Nhạc Bảo Bối chào như ông cụ non, xúm lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Phương Tuyết Nhi phát hiện thái độ của hai cụ hoàn toàn khác ba mẹ của Tống Đường Huy, họ rất hiền từ, hoàn toàn không để tâm xuất thân của hai mẹ con cô.
Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh ngồi cạnh sa sầm mặt, muốn nói gì đó nhưng ngại hai cụ nhà mình nên không dám nói. Khoảng một tiếng sau, Nhạc Bảo Bối chơi mệt nên buồn ngủ, Phương Tuyết Nhi mới xin phép đưa cậu bé lên phòng đi ngủ.
Tống Đường Huy cũng định về phòng lại bị ông cụ Tống kéo vào phòng. Ông cụ Tống Bạch năm nay gần bảy mươi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh. Đầu năm, ông cụ đưa vợ là Hầu Thùy Mận đi du lịch, nói là cuối năm mới về, nhưng giờ đã trở lại nên Tống Đường Huy mới bất ngờ khi thấy họ ở nhà.
Ông Tống nói: “Đường Huy này, ông thấy cô gái Phương Tuyết Nhi đó được đấy, cháu thích cô ấy nên mới đưa về nhà đúng không?”
Ông và vợ định du lịch ở nước ngoài một năm rồi mới về, nhưng vài ngày trước, vợ ông bảo khó chịu trong người nên họ mới về trước dự định. Không ngờ mới về đến nhà đã có niềm vui như vậy chờ họ.
Tống Đường Huy gật đầu không nghĩ ngợi gì: “Vâng ạ, cháu rất thích cô ấy, cháu cũng mong mọi người không ngăn cấm cháu theo đuổi cô ấy. Cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy và Nhạc Bảo Bối. Nếu được, cháu muốn cưới cô ấy làm vợ.”
Ông Tống gõ một cái lên đầu anh: “Cái thằng ngốc này, ai cấm cháu chứ? Cô gái tốt như thế, ông còn mong cháu mau cưới về kìa. Có phải ba mẹ cháu phản đối không?”
Tống Đường Huy bất đắc dĩ đáp: “Ông nội, không phải do ba mẹ cháu, mà là... Tuyết Nhi không thích cháu.”
Anh thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, dù chỉ có một tia hi vọng, cháu vẫn kiên trì tới cùng.”
Ông Tống vô cùng ủng hộ quyết định của Tống Đường Huy, nếu rước được Phương Tuyết Nhi vào nhà, còn được tặng kèm miễn phí một cậu nhóc múp míp Nhạc Bảo Bối nữa đó! Vậy là ông thực hiện được nguyện vọng được bế chắt trai rồi!
Trong phòng ngủ, Phương Tuyết Nhi ngồi bên giường, đèn giường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của cô. Nhạc Bảo Bối nằm cạnh cô nhưng cô không thể nào ngủ được.
Cô không ngờ nhà họ Tống còn hai cụ, Tống Đường Huy cũng chưa từng nói chuyện này với cô. Giờ hai cụ đều đã về, nhà họ Tống đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận. Mà cô và Nhạc Bảo Bối không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Cô nhớ tới khuôn mặt không hài lòng của Tống Đạt Bằng và Đăng Hạnh, cô nghĩ nên mau chóng dọn ra khỏi đây thì hơn.
Tuy Tống Đường Huy đối xử rất tốt với cô, nhưng dù tốt mấy cô cũng không thể tiếp nhận được nữa.
Ngày kia là thứ Bảy, hôm đó cả cô và Nhạc Bảo Bối đều được nghỉ, tới lúc đó nói rõ ràng với Tống Đường Huy rồi hai mẹ con cô sẽ dọn ra ngoài. Phương Tuyết Nhi hạ quyết tâm rồi nằm xuống, cố ép mình phải ngủ đi.
Sáng hôm sau, Tống Đường Huy vẫn lái xe đưa cô và Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ.
Trước cổng nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh đưa con đi học. Có mấy vị phụ huynh nhìn quen mặt bước ra từ trong đám đông, họ là những người hôm qua đã bàn tán về Phương Tuyết Nhi.
Họ cầm tay con mình, trong tay lũ trẻ là mấy hộp quà to nhỏ khác nhau.
“Chào dì ạ, đây là quà cháu tặng Nhạc Nhạc!”Một bé trai cầm hộp quà đi tới trước mặt Phương Tuyết Nhi.
“Dì ơi, đây là quà cháu tặng Nhạc Nhạc!” Một cô bé cũng bước tới.
“Đây là quà của cháu ạ!”
“Đây là quà...”
Cả đám trẻ đều tới tặng quà khiến Phương Tuyết Nhi ngơ ngác, cô nhìn các phụ huynh rồi hỏi: “Mọi người... làm gì vậy...”
Một người đàn ông mập mạp gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Xin lỗi cô Phương, hôm qua chúng tôi đều hiểu lầm cô, chúng tôi không nên bàn tán về mấy tin đồn như thế.”
Anh ta nắm tay con gái mình, cô bé rất hoạt bát đáng yêu, cô bé nghiêm túc nói bằng chất giọng ngọt ngào như sữa của mình: “Ba không được như vậy nữa nha! Cô giáo dạy, không được nói xấu sau lưng người khác, cũng không được đổ oan cho người tốt! Nhạc Nhạc là bạn tốt nhất của con, ba không được nói xấu mẹ Nhạc Nhạc như thế nữa!”
Đám trẻ cũng hùa theo, giọng nói non nớt của trẻ thơ như rót mật vào tai Phương Tuyết Nhi vậy.