Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 118 GIÈM PHA
CHƯƠNG 118: GIÈM PHA
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Đường Huy, anh biết vì sao em tới tìm Mộc Dương Hà đúng không?”
Tống Đường Huy ừ một tiếng đáp lời. Hôm nay Phương Tuyết Nhi đi ra từ công ty thời trang Đại Dũng rồi biến mất, dù anh tìm thế nào cũng không thấy cô. Sau đó, anh ôm tâm lý may rủi mà tìm đến Thành Công, không ngờ cô lại ở đây.
Phương Tuyết Nhi cười khổ: “Đường Huy, đầu tiên em phải xin lỗi anh, vì em mà Đại Dũng mới ngưng hợp tác với Louise.”
Tống Đường Huy hốt hoảng vì câu nói ấy của Phương Tuyết Nhi, anh đỗ xe sang bên đường rồi nhìn cô: “Tuyết Nhi, em nói gì vậy? Việc công ty Đại Dũng thất hứa không liên quan gì đến em hết...”
“Anh nghe em nói hết đã.” Phương Tuyết Nhi ngắt lời Tống Đường Huy: “Đều là lỗi của em, Mộc Dương Hà vì hận em ghét em, anh ấy biết em đang làm việc ở Louise nên cố ý muốn chèn ép việc kinh doanh, cướp mối hợp tác với Đại Dũng đi.”
Tống Đường Huy nhìn cô tự trách mà đau lòng, anh vội vàng an ủi cô: “Tuyết Nhi, việc này hoàn toàn không thể trách em được, em tới làm việc cho Louise là may mắn lớn nhất với anh rồi. Anh không cần hợp tác với công ty Đại Dũng. Anh chỉ để ý tới em thôi.”
Phương Tuyết Nhi ngây người, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, cũng không ngờ tình cảm của anh với cô lại sâu nặng đến vậy. Nhưng tiếc rằng, cô không thể đáp lại tình cảm ấy được.
Phương Tuyết Nhi đáp: “Đường Huy, em xin lỗi, trong lòng em, anh mãi là một người bạn tốt.”
Đúng vậy, chỉ là bạn tốt mà thôi, luôn luôn và mãi mãi sẽ là vậy.
Tống Đường Huy cố nén sự chua xót trong lòng: “Tuyết Nhi, dù vậy thì em cũng không thể chắc chắn chuyện này do Mộc Dương Hà làm được. Không có bằng chứng gì chứng minh là hắn ta làm, chúng ta đừng nên đổ oan cho hắn ta.”
Phương Tuyết Nhi nghĩ, cảm thấy anh nói vậy rất có lý. Vừa rồi cô quá kích động nên suy nghĩ mọi việc theo hướng cực đoan. Nhớ tới những gì Mộc Dương Hà đã nói, thật sự không giống như nói dối. Mà anh cần gì nói dối cô chứ? Anh đường đường là tổng giám đốc của Thành Công mà, cần gì phải lừa một kẻ tép riu như cô chứ.
Cô lẩm bẩm: “Vậy lẽ nào là người khác? Nhưng còn ai muốn nhắm vào Louise, hoặc nhắm vào em?”
Tống Đường Huy nhíu mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nên đành nói: “Chúng ta không biết người đứng sau mọi việc là ai. Nhưng khẳng định kẻ này có vai vế cao ở Florina, chí ít thì kẻ đó có đủ quyền lợi để làm việc này.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, thầm nghĩ, dù là ai thì cô nhất định sẽ tóm được kẻ đó ra.
Xe dừng trước cửa Louise, Phương Tuyết Nhi xuống xe rồi về văn phòng làm việc.
Tống Đường Huy định đưa cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô nhất quyết muốn đến công ty làm việc, Tống Đường Huy không thuyết phục được nên đành thuận theo cô.
Làm việc bận rộn khiến thời gian trôi nhanh hơn, nháy mắt đã qua một buổi chiều.
Tan làm, Phương Tuyết Nhi chuẩn bị tới nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối. Vừa ra đến cửa công ty thì thấy Tống Đường Huy đã đợi sẵn. Cô cũng không ngại ngần mà lên xe anh, hai người đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bốitan học.
Bên ngoài nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh đến đón con, sự xuất hiện của Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy khiến mọi người xôn xao không ngớt. Phụ huynh bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Cậu chủ Tống đó phải không? Sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?”
“Đúng rồi, cậu ấy đã có con đâu, sao lại đến nhà trẻ nhỉ?”
“Cô xem người phụ nữ bên cạnh cậu ta kia, có phải cái cô lúc trước cặp kè với cậu Mộc không?”
“Mấy cô không biết gì à? Cái cô đấy bị cậu Mộc đá rồi, nghe nói lại đi quyến rũ cậu Tống đấy, đúng là không đơn giản mà!”
...
Phương Tuyết Nhi siết chặt tay khi nghe những lời khó nghe đó. Cô không quan tâm họ bàn tán về cô thế nào, nhưng đây là nhà trẻ của Nhạc Bảo Bối, cô sợ những lời đồn đãi này sẽ ảnh hưởng đến con trai mình. Những phụ huynh này hiểu lầm cô, nếu biết Nhạc Bảo Bối là con trai cô, chắc họ sẽ ngăn cấm con họ chơi với Nhạc Bảo Bối mất. Nghĩ vậy, cô định tới nói lý với họ thì bị Tống Đường Huy ngăn lại, anh đi tới trước mặt mấy vị phụ huynh kia.
Khuôn mặt luôn hòa nhã của anh nhuốm vẻ tức giận: “Các người đến đón con hay đến ngồi lê đôi mách vậy?”
Mấy vị phụ huynh vừa bàn tán với nhau đều bị dọa sợ run người, một phụ huynh cố lấy hết dũng khí trả lời: “Xin... xin lỗi cậu Tống... vừa rồi bọn tôi lắm mồm nên đắc tội tới cậu, mong cậu bỏ qua cho đám chúng tôi.”
Tống Đường Huy khẽ nhíu mày: “Sau này đừng để tôi nghe thấy các người bàn tán gì về Tuyết Nhi đấy.”
Mấy vị phụ huynh gật đầu như đập tỏi, vội vàng đón con rồi về.
Nhạc Bảo Bối nắm tay cô Trương đi ra.
Trong nhà trẻ, Nhạc Bảo Bối là đứa bé được cô Trương cưng nhất, mỗi lần tan học đều được cô dẫn ra. Nhạc Bảo Bối liếc mắt một cái đã thấy Phương Tuyết Nhi đứng ngoài cửa, cậu bé sải chân chạy tới nhào vào lòng mẹ: “Mẹ ơi!”
Phương Tuyết Nhi ôm Nhạc Bảo Bối trong lòng mà cảm thấy vui vẻ. Cô cười, nâng đầu con trai lên: “Nhạc Bảo Bối ngoan, trước khi về phải nói gì với cô giáo nào?”
Nhạc Bảo Bối nghiêng đầu nhìn cô Trương rồi ngọt ngào lên tiếng: “Con chào cô, hẹn mai gặp lại ạ.”
Tuy cô Trương thắc mắc vì sao bên cạnh Phương Tuyết Nhi là một người đàn ông khác, nhưng vẫn vẫy tay tạm biệt họ.
Trên đường về, Nhạc Bảo Bối líu ra líu ríu, xem ra hôm nay ở nhà trẻ, cậu bé đã chơi rất vui.
“Mẹ ơi, nay chúng ta đi ăn lẩu chua cay được không ạ?” Nhạc Bảo Bối mong chờ hỏi.
“Hả? Lại ăn món này à?” Phương Tuyết Nhi hơi không vui, tuy lẩu chua cay rất ngon nhưng ăn nhiều không tốt cho cơ thể.
Nhìn đôi mắt to tròn của Nhạc Bảo Bối, cuối cùng cô vẫn đồng ý. Cô nói nghiêm túc: “Được thì được, nhưng mỗi tháng chỉ được ăn một lần thôi! Hôm nay ăn rồi nên tháng sau mới được ăn tiếp, con biết chưa nào?”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ gật đầu, một tay kéo Phương Tuyết Nhi, một tay kéo Tống Đường Huy, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ mãn đi tới nhà hàng lẩu chua cay quen thuộc.
Nhạc Bảo Bối thích ăn các loại thịt viên, hôm nay Phương Tuyết Nhi cũng không ngăn cản, cho cậu bé ăn thoải mái. Ăn xong, Nhạc Bảo Bối no đến mức không đi nổi, nũng nịu đòi Phương Tuyết Nhi bế.
Tống Đường Huy giành thanh toán trước rồi bế Nhạc Bảo Bối đi lấy xe. Đường về nhà vô cùng yên lặng, Nhạc Bảo Bối ngủ tít ở ghế sau.
Ba người về tới biệt thự nhà họ Tống mới là tám giờ tối. Tống Đường Huy bế Nhạc Bảo Bối đang ngủ và dẫn Phương Tuyết Nhi vào nhà.
Vừa vào nhà, Phương Tuyết Nhi đã tròn mắt kinh ngạc.
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Đường Huy, anh biết vì sao em tới tìm Mộc Dương Hà đúng không?”
Tống Đường Huy ừ một tiếng đáp lời. Hôm nay Phương Tuyết Nhi đi ra từ công ty thời trang Đại Dũng rồi biến mất, dù anh tìm thế nào cũng không thấy cô. Sau đó, anh ôm tâm lý may rủi mà tìm đến Thành Công, không ngờ cô lại ở đây.
Phương Tuyết Nhi cười khổ: “Đường Huy, đầu tiên em phải xin lỗi anh, vì em mà Đại Dũng mới ngưng hợp tác với Louise.”
Tống Đường Huy hốt hoảng vì câu nói ấy của Phương Tuyết Nhi, anh đỗ xe sang bên đường rồi nhìn cô: “Tuyết Nhi, em nói gì vậy? Việc công ty Đại Dũng thất hứa không liên quan gì đến em hết...”
“Anh nghe em nói hết đã.” Phương Tuyết Nhi ngắt lời Tống Đường Huy: “Đều là lỗi của em, Mộc Dương Hà vì hận em ghét em, anh ấy biết em đang làm việc ở Louise nên cố ý muốn chèn ép việc kinh doanh, cướp mối hợp tác với Đại Dũng đi.”
Tống Đường Huy nhìn cô tự trách mà đau lòng, anh vội vàng an ủi cô: “Tuyết Nhi, việc này hoàn toàn không thể trách em được, em tới làm việc cho Louise là may mắn lớn nhất với anh rồi. Anh không cần hợp tác với công ty Đại Dũng. Anh chỉ để ý tới em thôi.”
Phương Tuyết Nhi ngây người, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, cũng không ngờ tình cảm của anh với cô lại sâu nặng đến vậy. Nhưng tiếc rằng, cô không thể đáp lại tình cảm ấy được.
Phương Tuyết Nhi đáp: “Đường Huy, em xin lỗi, trong lòng em, anh mãi là một người bạn tốt.”
Đúng vậy, chỉ là bạn tốt mà thôi, luôn luôn và mãi mãi sẽ là vậy.
Tống Đường Huy cố nén sự chua xót trong lòng: “Tuyết Nhi, dù vậy thì em cũng không thể chắc chắn chuyện này do Mộc Dương Hà làm được. Không có bằng chứng gì chứng minh là hắn ta làm, chúng ta đừng nên đổ oan cho hắn ta.”
Phương Tuyết Nhi nghĩ, cảm thấy anh nói vậy rất có lý. Vừa rồi cô quá kích động nên suy nghĩ mọi việc theo hướng cực đoan. Nhớ tới những gì Mộc Dương Hà đã nói, thật sự không giống như nói dối. Mà anh cần gì nói dối cô chứ? Anh đường đường là tổng giám đốc của Thành Công mà, cần gì phải lừa một kẻ tép riu như cô chứ.
Cô lẩm bẩm: “Vậy lẽ nào là người khác? Nhưng còn ai muốn nhắm vào Louise, hoặc nhắm vào em?”
Tống Đường Huy nhíu mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nên đành nói: “Chúng ta không biết người đứng sau mọi việc là ai. Nhưng khẳng định kẻ này có vai vế cao ở Florina, chí ít thì kẻ đó có đủ quyền lợi để làm việc này.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, thầm nghĩ, dù là ai thì cô nhất định sẽ tóm được kẻ đó ra.
Xe dừng trước cửa Louise, Phương Tuyết Nhi xuống xe rồi về văn phòng làm việc.
Tống Đường Huy định đưa cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô nhất quyết muốn đến công ty làm việc, Tống Đường Huy không thuyết phục được nên đành thuận theo cô.
Làm việc bận rộn khiến thời gian trôi nhanh hơn, nháy mắt đã qua một buổi chiều.
Tan làm, Phương Tuyết Nhi chuẩn bị tới nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối. Vừa ra đến cửa công ty thì thấy Tống Đường Huy đã đợi sẵn. Cô cũng không ngại ngần mà lên xe anh, hai người đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bốitan học.
Bên ngoài nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh đến đón con, sự xuất hiện của Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy khiến mọi người xôn xao không ngớt. Phụ huynh bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Cậu chủ Tống đó phải không? Sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?”
“Đúng rồi, cậu ấy đã có con đâu, sao lại đến nhà trẻ nhỉ?”
“Cô xem người phụ nữ bên cạnh cậu ta kia, có phải cái cô lúc trước cặp kè với cậu Mộc không?”
“Mấy cô không biết gì à? Cái cô đấy bị cậu Mộc đá rồi, nghe nói lại đi quyến rũ cậu Tống đấy, đúng là không đơn giản mà!”
...
Phương Tuyết Nhi siết chặt tay khi nghe những lời khó nghe đó. Cô không quan tâm họ bàn tán về cô thế nào, nhưng đây là nhà trẻ của Nhạc Bảo Bối, cô sợ những lời đồn đãi này sẽ ảnh hưởng đến con trai mình. Những phụ huynh này hiểu lầm cô, nếu biết Nhạc Bảo Bối là con trai cô, chắc họ sẽ ngăn cấm con họ chơi với Nhạc Bảo Bối mất. Nghĩ vậy, cô định tới nói lý với họ thì bị Tống Đường Huy ngăn lại, anh đi tới trước mặt mấy vị phụ huynh kia.
Khuôn mặt luôn hòa nhã của anh nhuốm vẻ tức giận: “Các người đến đón con hay đến ngồi lê đôi mách vậy?”
Mấy vị phụ huynh vừa bàn tán với nhau đều bị dọa sợ run người, một phụ huynh cố lấy hết dũng khí trả lời: “Xin... xin lỗi cậu Tống... vừa rồi bọn tôi lắm mồm nên đắc tội tới cậu, mong cậu bỏ qua cho đám chúng tôi.”
Tống Đường Huy khẽ nhíu mày: “Sau này đừng để tôi nghe thấy các người bàn tán gì về Tuyết Nhi đấy.”
Mấy vị phụ huynh gật đầu như đập tỏi, vội vàng đón con rồi về.
Nhạc Bảo Bối nắm tay cô Trương đi ra.
Trong nhà trẻ, Nhạc Bảo Bối là đứa bé được cô Trương cưng nhất, mỗi lần tan học đều được cô dẫn ra. Nhạc Bảo Bối liếc mắt một cái đã thấy Phương Tuyết Nhi đứng ngoài cửa, cậu bé sải chân chạy tới nhào vào lòng mẹ: “Mẹ ơi!”
Phương Tuyết Nhi ôm Nhạc Bảo Bối trong lòng mà cảm thấy vui vẻ. Cô cười, nâng đầu con trai lên: “Nhạc Bảo Bối ngoan, trước khi về phải nói gì với cô giáo nào?”
Nhạc Bảo Bối nghiêng đầu nhìn cô Trương rồi ngọt ngào lên tiếng: “Con chào cô, hẹn mai gặp lại ạ.”
Tuy cô Trương thắc mắc vì sao bên cạnh Phương Tuyết Nhi là một người đàn ông khác, nhưng vẫn vẫy tay tạm biệt họ.
Trên đường về, Nhạc Bảo Bối líu ra líu ríu, xem ra hôm nay ở nhà trẻ, cậu bé đã chơi rất vui.
“Mẹ ơi, nay chúng ta đi ăn lẩu chua cay được không ạ?” Nhạc Bảo Bối mong chờ hỏi.
“Hả? Lại ăn món này à?” Phương Tuyết Nhi hơi không vui, tuy lẩu chua cay rất ngon nhưng ăn nhiều không tốt cho cơ thể.
Nhìn đôi mắt to tròn của Nhạc Bảo Bối, cuối cùng cô vẫn đồng ý. Cô nói nghiêm túc: “Được thì được, nhưng mỗi tháng chỉ được ăn một lần thôi! Hôm nay ăn rồi nên tháng sau mới được ăn tiếp, con biết chưa nào?”
Nhạc Bảo Bối vui vẻ gật đầu, một tay kéo Phương Tuyết Nhi, một tay kéo Tống Đường Huy, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ mãn đi tới nhà hàng lẩu chua cay quen thuộc.
Nhạc Bảo Bối thích ăn các loại thịt viên, hôm nay Phương Tuyết Nhi cũng không ngăn cản, cho cậu bé ăn thoải mái. Ăn xong, Nhạc Bảo Bối no đến mức không đi nổi, nũng nịu đòi Phương Tuyết Nhi bế.
Tống Đường Huy giành thanh toán trước rồi bế Nhạc Bảo Bối đi lấy xe. Đường về nhà vô cùng yên lặng, Nhạc Bảo Bối ngủ tít ở ghế sau.
Ba người về tới biệt thự nhà họ Tống mới là tám giờ tối. Tống Đường Huy bế Nhạc Bảo Bối đang ngủ và dẫn Phương Tuyết Nhi vào nhà.
Vừa vào nhà, Phương Tuyết Nhi đã tròn mắt kinh ngạc.