Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 117 CHẤT VẤN TRỰC TIẾP
CHƯƠNG 117: CHẤT VẤN TRỰC TIẾP
Trong phòng họp của tập đoàn Thành Công, Mộc Dương Hà đang chủ trì cuộc họp.
Trợ lý Lục Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt có hút bất an. Cậu ta khẽ khàng thủ thỉ bên tai Mộc Dương Hà: "Sếp, cô Phương Tuyết Nhi ở bên ngoài, làm ầm ĩ đòi gặp anh."
Mộc Dương Hà sững lại, lạnh lùng mở miệng: "Không gặp."
Nhận được chỉ lệnh, Lục Trạch không hề rời đi, vẻ mặt hết sức do dự.
Mộc Dương Hà quét mắt nhìn cậu ta, không vui hỏi: "Không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?"
Lục Trạch kinh sợ nói: "Nhìn cô Phương tâm trạng kích động lắm, sắp làm loạn cả bên ngoài lên rồi."
Mộc Dương Hà day huyệt thái dương: "Để cô ấy vào văn phòng chờ tôi."
Bấy giờ Lục Trạch mới tuân lệnh rời đi.
Phương Tuyết Nhi bị nhỡ dự án hợp tác với thời trang Đại Dũng, cô lập tức nghĩ đến có người đối đầu, mà người nghĩ đến đầu tiên chính là Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đang họp, cô đành theo Lục Trạch vào văn phòng tổng giám đốc, ngồi đợi trên ghế sô pha.
Một lúc lâu sau Mộc Dương Hà mới họp xong và quay lại phòng làm việc.
Anh vào phòng nhưng không buồn nhìn Phương Tuyết Nhi, cứ thế đi đến bàn làm việc và ngồi xuống.
Phương Tuyết Nhi bị phớt lờ, hiển nhiên cực kỳ khó chịu. Cô tiến đến chỗ anh, không khách sáo hỏi thẳng: "Tại sao anh lại làm vậy?"
Mộc Dương Hà chầm chầm liếc cô, trong đôi mắt không có một gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi không biết coo đang nói gì."
"Anh đừng giả vờ. Mộc Dương Hà, anh nhằm vào tôi thì coi như thôi đi, tại sao lại muốn động đến Louise?" Phương Tuyết Nhi cho là Mộc Dương Hà đang giả vờ ngây thơ, vì vậy càng tức giận hơn.
Mộc Dương Hà cau mày nhìn cô: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, cũng không có thời gian nổi điên với cô, tôi sẽ bảo Lục Trạch đưa cô ra ngoài."
Nói xong, anh ấn điện thoại nội bộ thì bị Phương Tuyết Nhi ấn hủy cuộc trò chuyện.
Mộc Dương Hà có chút bực bội nhìn cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn xoáy vào anh: "Anh không hiểu đúng không, vậy tôi sẽ nói cho anh hiểu."
Cô đặt mông ngồi đối diện anh: "Hôm nay tôi đi ký hợp đồng với sếp Lưu của thời trang Đại Dũng, kết quả anh ta đột nhiên nói cho tôi biết là đã ký hợp đồng với công ty Florina dưới trướng Thành Công của anh rồi!"
Mộc Dương Hà không chút để ý khẽ cười một tiếng: "Vậy thì sao, chính các cô năng lực nghiệp vụ thấp kém nên giờ tới công ty đối thủ khóc lóc om sòm ăn vạ ư?"
Phương Tuyết Nhi hừ mạnh: "Còn lâu mới có chuyện đó. Trước giờ Phương Tuyết Nhi tôi sẵn sàng đánh cuộc sẵn sàng chịu thua, nếu thua ở cạnh tranh thương trường, tôi sẽ tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu như có người sau lưng cố ý ngáng chân, vậy thì thắng quá hèn hạ, tôi sẽ không phục!"
Mộc Dương Hà cười lạnh: "Ý của cô là tôi cố ý đứng sau ngáng chân cô, làm côkhông ký được hợp đồng phải không?"
"Ừ! Cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi!" Phương Tuyết Nhi như bắt được chứng cứ phạm tôi, nói chắc như đinh đóng cột.
Mộc Dương Hà dựa vào lưng ghế, khóe môi nhoẻn cong: "Tôi không thừa nhận bất cứ chuyện gì hết. Trên thương trường, vì cạnh tranh kiếm lợi, tình huống tôi lừa anh gạt quả thật có tồn tại, nhưng Mộc Dương Hà tôi khinh thường làm những thủ đoạn trên thương trường này, vì vậy càng không có chuyện để công ty con của mình làm thế."
Phương Tuyết Nhi thấy anh không giống nói dối, bình tĩnh lại nghĩ thử xem, quả thực đây không phải là tác phong làm việc của tổng giám đốc Mộc.
Giọng điệu cô đã dịu hơn đôi chút, bán tín bán nghi hỏi: "Thật không phải anh cản trở chứ?"
Mộc Dương Hà cầm chiếc bút máy trên bàn lên ngắm nghía, ơ hờ nói: "Cô thích tin hay không thì tùy."
Thấy Phương Tuyết Nhi không đáp lại, Mộc Dương Hà bèn hỏi: "Tại sao mới đầu côlại khẳng định chắc chắn là tôi nhằm vào cô, giở trò xấu xa với Louise hả?"
Phương Tuyết Nhi do dự một lúc lâu mới nói: "Bởi vì anh ghét tôi, càng ghét tôi hợp tác với Tống Đường Huy. Vì không muốn cho bọn tôi có cuộc sống thoải mái nên anh mới cố ý làm bọn tôi mất hợp đồng này."
Không ngờ trong lòng cô, anh lại là người đáng ghét như vậy. Mà cô và Tống Đường Huy mới là "bọn tôi".
Mộc Dương Hà đứng dậy, con ngươi đen láy sâu xa, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, đôi mắt nhìn chằm chằm Phương Tuyết Nhi: "Phương Tuyết Nhi, cô quá đề cao bản thân rồi! Tôi cho cô biết, đối với tôi cô đã chẳng còn là gì từ lâu, tôi sẽ không tốn tinh lực trên người cô nữa đâu, cho nên hãy thu lại những phỏng đoán chủ quan của cô đi. Cô và Tống Đường Huy thế nào, tôi không thèm quan tâm!"
Anh lại ấn điện thoại nội bộ lần nữa: "Tiễn khách."
Từng câu từng chữ của Mộc Dương Hà tựa như khoét tim Phương Tuyết Nhi, cô chẳng còn gì để phản bác nữa. Chẳng mấy chốc Lục Trạch đã đi vào, dẫn Phương Tuyết Nhi ra khỏi phòng làm việc.
Rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Thành Công, Phương Tuyết Nhi lòng đau như cắt, chẳng còn hùng hổ như lúc đến. Cô vừa mới ra khỏi cửa thì chạm mặt Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy đỡ lấy cô và hỏi: "Tuyết Nhi, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn đến đây, anh tìm em suốt nãy giờ!"
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Tống Đường Huy không rõ nguyên do, nhưng thấy sắc mặt cô khá tệ nên không hỏi nhiều, lái xe đưa cô về.
Trên xe, anh vừa lái xe vừa thỉnh thoảng ân cần liếc nhìn Phương Tuyết Nhi: "Em đi tìm Mộc Dương Hà hả?"
Phương Tuyết Nhi cắn chặt môi, vẻ mặt như có thâm thù đại hận. Đầu cô đang nhớ lại cuộc nói chuyện của mình và Mộc Dương Hà vừa rồi, chẳng hề nghe thấy câu hỏi của Tống Đường Huy.
"Tuyết Nhi?" Tống Đường Huy thử gọi lần nữa, âm lượng hơi đề cao lên chút.
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới tỉnh táo lại: "Ừ... hả?" Cô bối rối quay đầu nhìn Tống Đường Huy trên ghế lái.
Giờ phút này anh đang vô cùng chăm chú nhìn về phía trước, song vẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Tuyết Nhi, vừa rồi em đi tìm Mộc Dương Hà phải không?"
Phương Tuyết Nhi lặng lẽ xoay đầu trở lại, nghĩ đến cảnh mình bị xua đuổi, hơi ủ rũ gật đầu: "Ừ."
Tống Đường Huy thở dài một hơi, cất giọng dịu dàng: "Tuyết Nhi, hứa với anh, sau này đừng đi tìm hắn nữa, được không?"
Anh nói vậy không phải vì ghen tỵ cô đi tìm Mộc Dương Hà mà vì mỗi lần Phương Tuyết Nhi vừa gặp Mộc Dương Hà, sẽ mất hết niềm vui, mà anh không muốn thấy dáng vẻ cô buồn một chút nào hết.
Phương Tuyết Nhi không tài nào trả lời Tống Đường Huy, cô cúi đầu, yếu ớt nói lảng sang chuyện khác: "Đường Huy, Nhạc Bảo Bối tan học chưa?"
Tống Đường Huy giơ đồng hồ trên cổ tay lên xem, đáp lại: "Bây giờ mới hai giờ chiều, còn lâu lắm mới đến giờ tan học của Nhạc Bảo Bối." Nhưng ngay sau đó anh tiếp tục hỏi dồn: "Tuyết Nhi, hứa với anh, được không?"
Phương Tuyết Nhi biết mình không trốn tránh được vấn đề này: "Đường Huy, bây giờ em thật sự không thể cho anh đáp án. Bởi vì chỉ cần một ngày em ở Louise, em sẽ không thể tránh khỏi liên quan đến Florina, buộc phải tiếp xúc với Mộc Dương Hà."
Lúc ấy Tống Đường Huy mới chợt hiểu ra. Cô mới đến Louise làm việc, sau này cạnh tranh giữa Louise và Florina là không thể tránh khỏi, Phương Tuyết Nhi cũng khó mà không tiếp xúc với Mộc Dương Hà.
Anh khẽ nói: "Tuyết Nhi, xin lỗi, là anh hiểu lầm rồi."
Trong phòng họp của tập đoàn Thành Công, Mộc Dương Hà đang chủ trì cuộc họp.
Trợ lý Lục Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt có hút bất an. Cậu ta khẽ khàng thủ thỉ bên tai Mộc Dương Hà: "Sếp, cô Phương Tuyết Nhi ở bên ngoài, làm ầm ĩ đòi gặp anh."
Mộc Dương Hà sững lại, lạnh lùng mở miệng: "Không gặp."
Nhận được chỉ lệnh, Lục Trạch không hề rời đi, vẻ mặt hết sức do dự.
Mộc Dương Hà quét mắt nhìn cậu ta, không vui hỏi: "Không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?"
Lục Trạch kinh sợ nói: "Nhìn cô Phương tâm trạng kích động lắm, sắp làm loạn cả bên ngoài lên rồi."
Mộc Dương Hà day huyệt thái dương: "Để cô ấy vào văn phòng chờ tôi."
Bấy giờ Lục Trạch mới tuân lệnh rời đi.
Phương Tuyết Nhi bị nhỡ dự án hợp tác với thời trang Đại Dũng, cô lập tức nghĩ đến có người đối đầu, mà người nghĩ đến đầu tiên chính là Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đang họp, cô đành theo Lục Trạch vào văn phòng tổng giám đốc, ngồi đợi trên ghế sô pha.
Một lúc lâu sau Mộc Dương Hà mới họp xong và quay lại phòng làm việc.
Anh vào phòng nhưng không buồn nhìn Phương Tuyết Nhi, cứ thế đi đến bàn làm việc và ngồi xuống.
Phương Tuyết Nhi bị phớt lờ, hiển nhiên cực kỳ khó chịu. Cô tiến đến chỗ anh, không khách sáo hỏi thẳng: "Tại sao anh lại làm vậy?"
Mộc Dương Hà chầm chầm liếc cô, trong đôi mắt không có một gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi không biết coo đang nói gì."
"Anh đừng giả vờ. Mộc Dương Hà, anh nhằm vào tôi thì coi như thôi đi, tại sao lại muốn động đến Louise?" Phương Tuyết Nhi cho là Mộc Dương Hà đang giả vờ ngây thơ, vì vậy càng tức giận hơn.
Mộc Dương Hà cau mày nhìn cô: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, cũng không có thời gian nổi điên với cô, tôi sẽ bảo Lục Trạch đưa cô ra ngoài."
Nói xong, anh ấn điện thoại nội bộ thì bị Phương Tuyết Nhi ấn hủy cuộc trò chuyện.
Mộc Dương Hà có chút bực bội nhìn cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn xoáy vào anh: "Anh không hiểu đúng không, vậy tôi sẽ nói cho anh hiểu."
Cô đặt mông ngồi đối diện anh: "Hôm nay tôi đi ký hợp đồng với sếp Lưu của thời trang Đại Dũng, kết quả anh ta đột nhiên nói cho tôi biết là đã ký hợp đồng với công ty Florina dưới trướng Thành Công của anh rồi!"
Mộc Dương Hà không chút để ý khẽ cười một tiếng: "Vậy thì sao, chính các cô năng lực nghiệp vụ thấp kém nên giờ tới công ty đối thủ khóc lóc om sòm ăn vạ ư?"
Phương Tuyết Nhi hừ mạnh: "Còn lâu mới có chuyện đó. Trước giờ Phương Tuyết Nhi tôi sẵn sàng đánh cuộc sẵn sàng chịu thua, nếu thua ở cạnh tranh thương trường, tôi sẽ tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu như có người sau lưng cố ý ngáng chân, vậy thì thắng quá hèn hạ, tôi sẽ không phục!"
Mộc Dương Hà cười lạnh: "Ý của cô là tôi cố ý đứng sau ngáng chân cô, làm côkhông ký được hợp đồng phải không?"
"Ừ! Cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi!" Phương Tuyết Nhi như bắt được chứng cứ phạm tôi, nói chắc như đinh đóng cột.
Mộc Dương Hà dựa vào lưng ghế, khóe môi nhoẻn cong: "Tôi không thừa nhận bất cứ chuyện gì hết. Trên thương trường, vì cạnh tranh kiếm lợi, tình huống tôi lừa anh gạt quả thật có tồn tại, nhưng Mộc Dương Hà tôi khinh thường làm những thủ đoạn trên thương trường này, vì vậy càng không có chuyện để công ty con của mình làm thế."
Phương Tuyết Nhi thấy anh không giống nói dối, bình tĩnh lại nghĩ thử xem, quả thực đây không phải là tác phong làm việc của tổng giám đốc Mộc.
Giọng điệu cô đã dịu hơn đôi chút, bán tín bán nghi hỏi: "Thật không phải anh cản trở chứ?"
Mộc Dương Hà cầm chiếc bút máy trên bàn lên ngắm nghía, ơ hờ nói: "Cô thích tin hay không thì tùy."
Thấy Phương Tuyết Nhi không đáp lại, Mộc Dương Hà bèn hỏi: "Tại sao mới đầu côlại khẳng định chắc chắn là tôi nhằm vào cô, giở trò xấu xa với Louise hả?"
Phương Tuyết Nhi do dự một lúc lâu mới nói: "Bởi vì anh ghét tôi, càng ghét tôi hợp tác với Tống Đường Huy. Vì không muốn cho bọn tôi có cuộc sống thoải mái nên anh mới cố ý làm bọn tôi mất hợp đồng này."
Không ngờ trong lòng cô, anh lại là người đáng ghét như vậy. Mà cô và Tống Đường Huy mới là "bọn tôi".
Mộc Dương Hà đứng dậy, con ngươi đen láy sâu xa, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, đôi mắt nhìn chằm chằm Phương Tuyết Nhi: "Phương Tuyết Nhi, cô quá đề cao bản thân rồi! Tôi cho cô biết, đối với tôi cô đã chẳng còn là gì từ lâu, tôi sẽ không tốn tinh lực trên người cô nữa đâu, cho nên hãy thu lại những phỏng đoán chủ quan của cô đi. Cô và Tống Đường Huy thế nào, tôi không thèm quan tâm!"
Anh lại ấn điện thoại nội bộ lần nữa: "Tiễn khách."
Từng câu từng chữ của Mộc Dương Hà tựa như khoét tim Phương Tuyết Nhi, cô chẳng còn gì để phản bác nữa. Chẳng mấy chốc Lục Trạch đã đi vào, dẫn Phương Tuyết Nhi ra khỏi phòng làm việc.
Rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Thành Công, Phương Tuyết Nhi lòng đau như cắt, chẳng còn hùng hổ như lúc đến. Cô vừa mới ra khỏi cửa thì chạm mặt Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy đỡ lấy cô và hỏi: "Tuyết Nhi, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn đến đây, anh tìm em suốt nãy giờ!"
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Tống Đường Huy không rõ nguyên do, nhưng thấy sắc mặt cô khá tệ nên không hỏi nhiều, lái xe đưa cô về.
Trên xe, anh vừa lái xe vừa thỉnh thoảng ân cần liếc nhìn Phương Tuyết Nhi: "Em đi tìm Mộc Dương Hà hả?"
Phương Tuyết Nhi cắn chặt môi, vẻ mặt như có thâm thù đại hận. Đầu cô đang nhớ lại cuộc nói chuyện của mình và Mộc Dương Hà vừa rồi, chẳng hề nghe thấy câu hỏi của Tống Đường Huy.
"Tuyết Nhi?" Tống Đường Huy thử gọi lần nữa, âm lượng hơi đề cao lên chút.
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới tỉnh táo lại: "Ừ... hả?" Cô bối rối quay đầu nhìn Tống Đường Huy trên ghế lái.
Giờ phút này anh đang vô cùng chăm chú nhìn về phía trước, song vẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Tuyết Nhi, vừa rồi em đi tìm Mộc Dương Hà phải không?"
Phương Tuyết Nhi lặng lẽ xoay đầu trở lại, nghĩ đến cảnh mình bị xua đuổi, hơi ủ rũ gật đầu: "Ừ."
Tống Đường Huy thở dài một hơi, cất giọng dịu dàng: "Tuyết Nhi, hứa với anh, sau này đừng đi tìm hắn nữa, được không?"
Anh nói vậy không phải vì ghen tỵ cô đi tìm Mộc Dương Hà mà vì mỗi lần Phương Tuyết Nhi vừa gặp Mộc Dương Hà, sẽ mất hết niềm vui, mà anh không muốn thấy dáng vẻ cô buồn một chút nào hết.
Phương Tuyết Nhi không tài nào trả lời Tống Đường Huy, cô cúi đầu, yếu ớt nói lảng sang chuyện khác: "Đường Huy, Nhạc Bảo Bối tan học chưa?"
Tống Đường Huy giơ đồng hồ trên cổ tay lên xem, đáp lại: "Bây giờ mới hai giờ chiều, còn lâu lắm mới đến giờ tan học của Nhạc Bảo Bối." Nhưng ngay sau đó anh tiếp tục hỏi dồn: "Tuyết Nhi, hứa với anh, được không?"
Phương Tuyết Nhi biết mình không trốn tránh được vấn đề này: "Đường Huy, bây giờ em thật sự không thể cho anh đáp án. Bởi vì chỉ cần một ngày em ở Louise, em sẽ không thể tránh khỏi liên quan đến Florina, buộc phải tiếp xúc với Mộc Dương Hà."
Lúc ấy Tống Đường Huy mới chợt hiểu ra. Cô mới đến Louise làm việc, sau này cạnh tranh giữa Louise và Florina là không thể tránh khỏi, Phương Tuyết Nhi cũng khó mà không tiếp xúc với Mộc Dương Hà.
Anh khẽ nói: "Tuyết Nhi, xin lỗi, là anh hiểu lầm rồi."