Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 116 CÓ NGƯỜI CỐ Ý ĐỐI ĐẦU
CHƯƠNG 116: CÓ NGƯỜI CỐ Ý ĐỐI ĐẦU
Ông Tống thấy con trai phớt lờ mình, tức giận vỗ bàn, quát lên: "Đừng ăn nữa! Con bảo, bao giờ mới để cô Phương Tuyết Nhi kia rời khỏi đây!"
Tống Đường Huy vẫn không để ý tới ông, vừa ăn cơm vừa thản nhiên nói: "Nếu ba muốn đuổi cô ấy sớm thì đuổi luôn cả con đi."
"Con!" Ông Tống hung hăng chỉ vào Tống Đường Huy, mãi mà không thốt nổi một câu.
Tống Đường Huy đặt bát đũa xuống, nói câu "Con ăn xong rồi" bèn quay người bỏ đi.
Ông Tống vỗ đùi, thở dài bất lực. Bà Tống ngồi bên khuyên lơn: "Ông bớt giận, thân thể này không đáng để bị chọc tức!"
"Bà còn không biết xấu hổ mà nói!" Ông Tống trút giận lên đầu vợ: "Đều tại bà nuông chiều nó từ nhỏ, để đến bây giờ nó sinh hư. Mới đầu thì nhất quyết không chịu tiếp nhận tập đoàn chạy đi làm bác sĩ nhi khoa gì đó, bây giờ ngược lại quay về thì không biết kiếm đâu ra một ả đàn bà, thật sự muốn chọc giận tôi đến chết mà!" Nói xong, ông Tống lại ho khan.
Bà Tống vội vàng vỗ lưng cho ông dễ thở, khuyên nhủ: "Ba con ông đều ương ngạnh như nhau, không ai thuyết phục được ai, cứ để mặc nó đi."
Trên lầu, Phương Tuyết Nhi đang dựa vào cửa, chưa thoát khỏi nỗi kinh hồn bạt vía vừa rồi, vỗ ngực cho xuôi. Bỗng dưng cánh cửa đằng sau lưng truyền đến tiếng gõ "cốc cốc cốc". Cô sợ tới mức hô lên khe khẽ, sau đó thở hắt một hơi, quay ra mở cửa.
Tống Đường Huy đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nói: "Anh lấy ít đồ ăn từ bếp lên cho em, em say rượu vừa tỉnh, không thể để đói bụng được."
Phương Tuyết Nhi cảm ơn, để anh vào phòng.
Tống Đường Huy đặt đồ ăn trên bàn, cười nói: "Mau đến đây ăn đi. Đúng rồi, sáng sớm anh đã đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ giúp em, em đừng lo."
"Ồ... cảm ơn anh." Phương Tuyết Nhi biết điều ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Cô quả thật đói bụng lắm rồi, nhét cơm đầy miệng: "À... vừa rồi ngại quá, là em thất lễ."
Tống Đường Huy mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu. Ba mẹ anh là thế đó, tương đối truyền thống, lễ giáo trong nhà cũng nhiều. Ngày xưa anh cũng không chịu được quản lý như vậy mới bỏ nhà trốn đi làm bác sĩ."
Phương Tuyết Nhi gật đầu: "Thật ra thì có người quản lý cũng tốt lắm, từ nhỏ em đã mất mẹ, ba cũng qua đời sớm nên em đều tự quản chính mình, về sau còn phải quản lý Nhạc Bảo Bối nữa."
Tống Đường Huy nhoẻn môi: "Vậy, sau này để anh quản em."
"Khụ khụ khụ." Câu nói của Tống Đường Huy làm Phương Tuyết Nhi tự dưng bị sặc, ho khan dồn dập.
Tống Đường Huy vội vàng đưa nước đến, Phương Tuyết Nhi nhận lấy, vừa càu nhàu vừa uống mấy hớp to mới bình thường trở lại.
Tống Đường Huy ra vẻ tức giận: "Đến mức ấy à? Anh không phải thuận miệng nói đâu. Với lại, dẫu sao anh cũng là cấp trên của em, quản lý em là chuyện bình thường kia mà?"
Phương Tuyết Nhi lúng túng cười hòa: "Ừ ừ, anh là ông chủ, quản lý em là điều bình thường, bình thường cả thôi!"
Nhìn bộ dạng nịnh hót của cô, Tống Đường Huy bất giác mỉm cười, xoa đầu cô: "Mau ăn đi, cơm nước xong chúng ta lại bàn bạc chuyện quan trọng cần làm."
Phương Tuyết Nhi khó hiểu: "Chuyện gì ạ?"
Tống Đường Huy giải thích: "Anh đã hẹn sếp Lưu của Thời trang Đại Dũng bàn chuyện hợp tác, em là nhà thiết kế chính của Louise, có phải cũng nên đi cùng hay không?"
"Thời trang Đại Dũng?" Phương Tuyết Nhi ngẫm nghĩ, mở to hay mắt: "Đây chính là một khách hàng lớn đấy!"
Tống Đường Huy cười gật đầu: "Đúng thế, cho nên em ăn no đi rồi tranh thủ nắm bắt dự án hợp tác này đi."
Khoản tiền dành cho thiết kế thời trang của công ty Thời trang Đại Dũng hằng năm đều là một khoản lớn. Vô số công ty thiết kế tranh nhau muốn nắm được. Mà sếp Lưu của công ty này nổi tiếng bắt bẻ, thậm chí có không ít tác phẩm của nhà thiết kế có tiếng đều bị anh ta khinh thường. Cho nên Phương Tuyết Nhi cực kỳ lo lắng về lần gặp mặt này.
Địa điểm bàn chuyện hợp tác là ở phòng họp của công ty thời trang Đại Dũng.
Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đến thì được bố trí ngồi chờ trong phòng họp. Qua một lúc lâu, sếp Lưu mới chậm rãi đi tới.
Tống Đường Huy đứng dậy, đưa tay chuẩn bị bắt tay sếp Lưu thì đối phương không đón nhận, gọn gàng dứt khoát nói: "Phó tổng giám đốc Tống, thật xin lỗi, lần này e là chúng ta không thể hợp tác rồi."
"Chuyện này là sao?" Phương Tuyết Nhi khá nghi ngờ.
Tống Đường Huy cũng sửng sốt, chầm chậm buông bàn tay kia xuống, khó hiểu hỏi: "Sếp Lưu, chúng ta đã hẹn trước rồi mà?"
Sếp Lưu lịch sự giải thích: "Đúng là như vậy, nhưng vừa rồi chúng tôi đã bàn chuyện hợp tác với Florina xong rồi, bên phía các anh đành phải cáo lỗi vậy."
"Cũng không có vòng bàn lại sao?" Tống Đường Huy còn cố gắng tranh thủ cơ hội. Dù sao đối với công ty thiết kế thời trang đang trên đà phát triển, há có thể bỏ qua đơn hàng lớn hay sao?
Sếp Lưu cười lắc đầu.
Phương Tuyết Nhi sốt ruột, lớn tiếng hô: "Sao các anh lại làm vậy, rõ ràng đã hẹn trước, vậy mà vừa rồi bắt chúng tôi chờ ở đâu lâu như vậy, bây giờ lại nói là đã hợp tác với người khác, đúng là nói không giữ người, danh dự không đáng tin!"
Đột nhiên bị mắng mỏ, gương mặt sếp Lưu có chút không nén được giận, thế nhưng anh ta vẫn giữ bình tĩnh nói: "Cho dù hẹn trước với phía cô cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng chúng tôi vẫn sẽ chọn hợp tác với Florina thôi. Dù sao Louise của các cô vẫn chỉ là một công ty nhỏ đang phát triển, thương hiệu Florina lớn, thực lực lại mạnh, hơn nữa còn là công ty dưới trướng nhà họ Mộc, dĩ nhiên tôi sẽ chọn họ!"
"Nếu mới đầu anh đã định hợp tác với Florina thì tại sao còn muốn gọi chúng tôi đến đây chứ?" Phương Tuyết Nhi chặn họng.
Sếp Lưu hơi chần chừ: "Mới đầu tôi rất coi trọng công ty các cô, nhất là cô vì còn từng đạt giải quán quân cuộc thi Vince Camuto, về cả tài hoa lẫn thực lực nhất định miễn chê. Nhưng vừa rồi bên phía Florina gọi điện thoại đến, bảo rằng muốn hợp tác với công ty chúng tôi. Đối với chúng tôi, có thể hợp tác với công ty lớn như vậy cũng là một cơ hội, đương nhiên tôi sẽ không từ chối!" Nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm phương án và tài liệu chuẩn bị sẵn, chạy tới chặn đường đi của sếp Lưu, gần như cầu xin: "Sếp Lưu, anh đừng đi, trước hết hãy xem phương án thiết kế của chúng tôi đã rồi nói sau, tôi đảm bảo anh nhất định sẽ thỏa mãn!" Cô chìa phương án tới trước mặt sếp Lưu, đôi mắt ngập tràn mong đợi.
Sếp Lưu nhìn Phương Tuyết Nhi, thở dài, mềm giọng: "Cô Phương, tôi biết năng lực của cô, nhưng cũng mong cô hiểu cho tôi, tôi cũng suy nghĩ vì sự phát triển cho sự nghiệp của công ty cả thôi." Sếp Lưu nhẹ nhàng đẩy Phương Tuyết Nhi ra, bước khỏi phòng họp.
Phương Tuyết Nhi còn định đuổi theo ra thì bị Tống Đường Huy kéo lại. Anh vừa dõi theo bóng lưng sếp Lưu vừa nói: "Đừng đuổi theo nữa, vô ích thôi."
Phương Tuyết Nhi thở dài nặng nề, không phục: "Tại sao anh ta có thể như thế chứ!"
Tống Đường Huy nói sâu xa: "Đây chính là thương trường, chính là cạnh tranh."
"Thế nhưng cũng quá kỳ quái!" Phương Tuyết Nhi vừa suy tư vừa nói: "Florina làm sao tự dưng nhảy ra giữa đường, giành giật đợt hợp tác này nhỉ?"
Tống Đường Huy suy ngẫm: "Thời trang Đại Dũng là một đơn hàng lớn, Florina muốn nuốt nó cũng bình thường thôi."
"Nếu có ý định giành sớm thì tại sao không chuẩn bị sớm, lại ở thời điểm then chốt chúng ta sắp ký hợp đồng với Đại Dũng mới nhảy ra đây?" Phương Tuyết Nhi hỏi ngược lại.
Câu hỏi này cũng làm khó Tống Đường Huy.
"Trừ phi..." Phương Tuyết Nhi muốn nói lại thôi.
"Trừ phi gì cơ?" Tống Đường Huy hỏi dồn.
Gương mặt Phương Tuyết Nhi dần dần lộ ra vẻ giận dữ, cô khẽ giọng oán hận: "Trừ phi có người cố ý đối đầu với chúng ta!"
Tống Đường Huy còn chưa kịp lên tiếng hỏi cho rõ ràng thì Phương Tuyết Nhi đã nhanh chóng bỏ đi, biến mất dạng.
Ông Tống thấy con trai phớt lờ mình, tức giận vỗ bàn, quát lên: "Đừng ăn nữa! Con bảo, bao giờ mới để cô Phương Tuyết Nhi kia rời khỏi đây!"
Tống Đường Huy vẫn không để ý tới ông, vừa ăn cơm vừa thản nhiên nói: "Nếu ba muốn đuổi cô ấy sớm thì đuổi luôn cả con đi."
"Con!" Ông Tống hung hăng chỉ vào Tống Đường Huy, mãi mà không thốt nổi một câu.
Tống Đường Huy đặt bát đũa xuống, nói câu "Con ăn xong rồi" bèn quay người bỏ đi.
Ông Tống vỗ đùi, thở dài bất lực. Bà Tống ngồi bên khuyên lơn: "Ông bớt giận, thân thể này không đáng để bị chọc tức!"
"Bà còn không biết xấu hổ mà nói!" Ông Tống trút giận lên đầu vợ: "Đều tại bà nuông chiều nó từ nhỏ, để đến bây giờ nó sinh hư. Mới đầu thì nhất quyết không chịu tiếp nhận tập đoàn chạy đi làm bác sĩ nhi khoa gì đó, bây giờ ngược lại quay về thì không biết kiếm đâu ra một ả đàn bà, thật sự muốn chọc giận tôi đến chết mà!" Nói xong, ông Tống lại ho khan.
Bà Tống vội vàng vỗ lưng cho ông dễ thở, khuyên nhủ: "Ba con ông đều ương ngạnh như nhau, không ai thuyết phục được ai, cứ để mặc nó đi."
Trên lầu, Phương Tuyết Nhi đang dựa vào cửa, chưa thoát khỏi nỗi kinh hồn bạt vía vừa rồi, vỗ ngực cho xuôi. Bỗng dưng cánh cửa đằng sau lưng truyền đến tiếng gõ "cốc cốc cốc". Cô sợ tới mức hô lên khe khẽ, sau đó thở hắt một hơi, quay ra mở cửa.
Tống Đường Huy đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nói: "Anh lấy ít đồ ăn từ bếp lên cho em, em say rượu vừa tỉnh, không thể để đói bụng được."
Phương Tuyết Nhi cảm ơn, để anh vào phòng.
Tống Đường Huy đặt đồ ăn trên bàn, cười nói: "Mau đến đây ăn đi. Đúng rồi, sáng sớm anh đã đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ giúp em, em đừng lo."
"Ồ... cảm ơn anh." Phương Tuyết Nhi biết điều ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Cô quả thật đói bụng lắm rồi, nhét cơm đầy miệng: "À... vừa rồi ngại quá, là em thất lễ."
Tống Đường Huy mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu. Ba mẹ anh là thế đó, tương đối truyền thống, lễ giáo trong nhà cũng nhiều. Ngày xưa anh cũng không chịu được quản lý như vậy mới bỏ nhà trốn đi làm bác sĩ."
Phương Tuyết Nhi gật đầu: "Thật ra thì có người quản lý cũng tốt lắm, từ nhỏ em đã mất mẹ, ba cũng qua đời sớm nên em đều tự quản chính mình, về sau còn phải quản lý Nhạc Bảo Bối nữa."
Tống Đường Huy nhoẻn môi: "Vậy, sau này để anh quản em."
"Khụ khụ khụ." Câu nói của Tống Đường Huy làm Phương Tuyết Nhi tự dưng bị sặc, ho khan dồn dập.
Tống Đường Huy vội vàng đưa nước đến, Phương Tuyết Nhi nhận lấy, vừa càu nhàu vừa uống mấy hớp to mới bình thường trở lại.
Tống Đường Huy ra vẻ tức giận: "Đến mức ấy à? Anh không phải thuận miệng nói đâu. Với lại, dẫu sao anh cũng là cấp trên của em, quản lý em là chuyện bình thường kia mà?"
Phương Tuyết Nhi lúng túng cười hòa: "Ừ ừ, anh là ông chủ, quản lý em là điều bình thường, bình thường cả thôi!"
Nhìn bộ dạng nịnh hót của cô, Tống Đường Huy bất giác mỉm cười, xoa đầu cô: "Mau ăn đi, cơm nước xong chúng ta lại bàn bạc chuyện quan trọng cần làm."
Phương Tuyết Nhi khó hiểu: "Chuyện gì ạ?"
Tống Đường Huy giải thích: "Anh đã hẹn sếp Lưu của Thời trang Đại Dũng bàn chuyện hợp tác, em là nhà thiết kế chính của Louise, có phải cũng nên đi cùng hay không?"
"Thời trang Đại Dũng?" Phương Tuyết Nhi ngẫm nghĩ, mở to hay mắt: "Đây chính là một khách hàng lớn đấy!"
Tống Đường Huy cười gật đầu: "Đúng thế, cho nên em ăn no đi rồi tranh thủ nắm bắt dự án hợp tác này đi."
Khoản tiền dành cho thiết kế thời trang của công ty Thời trang Đại Dũng hằng năm đều là một khoản lớn. Vô số công ty thiết kế tranh nhau muốn nắm được. Mà sếp Lưu của công ty này nổi tiếng bắt bẻ, thậm chí có không ít tác phẩm của nhà thiết kế có tiếng đều bị anh ta khinh thường. Cho nên Phương Tuyết Nhi cực kỳ lo lắng về lần gặp mặt này.
Địa điểm bàn chuyện hợp tác là ở phòng họp của công ty thời trang Đại Dũng.
Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đến thì được bố trí ngồi chờ trong phòng họp. Qua một lúc lâu, sếp Lưu mới chậm rãi đi tới.
Tống Đường Huy đứng dậy, đưa tay chuẩn bị bắt tay sếp Lưu thì đối phương không đón nhận, gọn gàng dứt khoát nói: "Phó tổng giám đốc Tống, thật xin lỗi, lần này e là chúng ta không thể hợp tác rồi."
"Chuyện này là sao?" Phương Tuyết Nhi khá nghi ngờ.
Tống Đường Huy cũng sửng sốt, chầm chậm buông bàn tay kia xuống, khó hiểu hỏi: "Sếp Lưu, chúng ta đã hẹn trước rồi mà?"
Sếp Lưu lịch sự giải thích: "Đúng là như vậy, nhưng vừa rồi chúng tôi đã bàn chuyện hợp tác với Florina xong rồi, bên phía các anh đành phải cáo lỗi vậy."
"Cũng không có vòng bàn lại sao?" Tống Đường Huy còn cố gắng tranh thủ cơ hội. Dù sao đối với công ty thiết kế thời trang đang trên đà phát triển, há có thể bỏ qua đơn hàng lớn hay sao?
Sếp Lưu cười lắc đầu.
Phương Tuyết Nhi sốt ruột, lớn tiếng hô: "Sao các anh lại làm vậy, rõ ràng đã hẹn trước, vậy mà vừa rồi bắt chúng tôi chờ ở đâu lâu như vậy, bây giờ lại nói là đã hợp tác với người khác, đúng là nói không giữ người, danh dự không đáng tin!"
Đột nhiên bị mắng mỏ, gương mặt sếp Lưu có chút không nén được giận, thế nhưng anh ta vẫn giữ bình tĩnh nói: "Cho dù hẹn trước với phía cô cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng chúng tôi vẫn sẽ chọn hợp tác với Florina thôi. Dù sao Louise của các cô vẫn chỉ là một công ty nhỏ đang phát triển, thương hiệu Florina lớn, thực lực lại mạnh, hơn nữa còn là công ty dưới trướng nhà họ Mộc, dĩ nhiên tôi sẽ chọn họ!"
"Nếu mới đầu anh đã định hợp tác với Florina thì tại sao còn muốn gọi chúng tôi đến đây chứ?" Phương Tuyết Nhi chặn họng.
Sếp Lưu hơi chần chừ: "Mới đầu tôi rất coi trọng công ty các cô, nhất là cô vì còn từng đạt giải quán quân cuộc thi Vince Camuto, về cả tài hoa lẫn thực lực nhất định miễn chê. Nhưng vừa rồi bên phía Florina gọi điện thoại đến, bảo rằng muốn hợp tác với công ty chúng tôi. Đối với chúng tôi, có thể hợp tác với công ty lớn như vậy cũng là một cơ hội, đương nhiên tôi sẽ không từ chối!" Nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm phương án và tài liệu chuẩn bị sẵn, chạy tới chặn đường đi của sếp Lưu, gần như cầu xin: "Sếp Lưu, anh đừng đi, trước hết hãy xem phương án thiết kế của chúng tôi đã rồi nói sau, tôi đảm bảo anh nhất định sẽ thỏa mãn!" Cô chìa phương án tới trước mặt sếp Lưu, đôi mắt ngập tràn mong đợi.
Sếp Lưu nhìn Phương Tuyết Nhi, thở dài, mềm giọng: "Cô Phương, tôi biết năng lực của cô, nhưng cũng mong cô hiểu cho tôi, tôi cũng suy nghĩ vì sự phát triển cho sự nghiệp của công ty cả thôi." Sếp Lưu nhẹ nhàng đẩy Phương Tuyết Nhi ra, bước khỏi phòng họp.
Phương Tuyết Nhi còn định đuổi theo ra thì bị Tống Đường Huy kéo lại. Anh vừa dõi theo bóng lưng sếp Lưu vừa nói: "Đừng đuổi theo nữa, vô ích thôi."
Phương Tuyết Nhi thở dài nặng nề, không phục: "Tại sao anh ta có thể như thế chứ!"
Tống Đường Huy nói sâu xa: "Đây chính là thương trường, chính là cạnh tranh."
"Thế nhưng cũng quá kỳ quái!" Phương Tuyết Nhi vừa suy tư vừa nói: "Florina làm sao tự dưng nhảy ra giữa đường, giành giật đợt hợp tác này nhỉ?"
Tống Đường Huy suy ngẫm: "Thời trang Đại Dũng là một đơn hàng lớn, Florina muốn nuốt nó cũng bình thường thôi."
"Nếu có ý định giành sớm thì tại sao không chuẩn bị sớm, lại ở thời điểm then chốt chúng ta sắp ký hợp đồng với Đại Dũng mới nhảy ra đây?" Phương Tuyết Nhi hỏi ngược lại.
Câu hỏi này cũng làm khó Tống Đường Huy.
"Trừ phi..." Phương Tuyết Nhi muốn nói lại thôi.
"Trừ phi gì cơ?" Tống Đường Huy hỏi dồn.
Gương mặt Phương Tuyết Nhi dần dần lộ ra vẻ giận dữ, cô khẽ giọng oán hận: "Trừ phi có người cố ý đối đầu với chúng ta!"
Tống Đường Huy còn chưa kịp lên tiếng hỏi cho rõ ràng thì Phương Tuyết Nhi đã nhanh chóng bỏ đi, biến mất dạng.