Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 114 CÃI VÃ VÌ CÔ
CHƯƠNG 114: CÃI VÃ VÌ CÔ
Cô từng là nhà thiết kế chính của Florina, nếu gia nhập Louise, điều đó có nghĩa sẽ đối địch với Mộc Dương Hà. Mà hiện tại, Mộc Dương Hà đã cực kỳ chán ghét cô, nếu cô đứng về phía đối lập với anh, vậy chẳng phải anh sẽ càng căm hận cô hơn sao?
Thấy Phương Tuyết Nhi do dự, Tống Đường Huy thoáng cau mày, nói sâu xa: "Em đang lo lắng về Mộc Dương Hà sao? Hắn ta bỏ chạy khỏi hôn lễ, em còn suy nghĩ cho cảm nhận của hắn nữa à?"
Trái tim Phương Tuyết Nhi thoáng giật thót: Đúng vậy, anh ấy đã không cần mình nữa, thậm chí có thể hoàn toàn mặc kệ mình bị ê mặt, giày vò mình, chà đạp lên lòng tự ái của mình thì mình cần gì phải quan tâm đến anh ấy nữa?
Chuyện xảy ra ở bể bơi và trong phòng biệt thự hôm ấy lại lần nữa kích thích thần kinh của Phương Tuyết Nhi. Cô có vẻ tức giận, đồng ý: "Được, em đồng ý với anh, gia nhập Louise!"
Tống Đường Huy tươi cười rạng rỡ, giơ ly rượu vang lên nói với Phương Tuyết Nhi: "Anh tin, có sự gia nhập của em, tập đoàn Tống thị chúng ta có thể quật khởi, thậm chí vượt xa Thành Công!"
Đáy mắt Phương Tuyết Nhi như tóe lửa: Mộc Dương Hà, cuối cùng em cũng thoát khỏi anh, rốt cuộc không để bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi.
Cô giơ ly rượu lên, chạm ly với Tống Đường Huy, tiếng ly thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tại cổng lớn của căn biệt tự xa hoa nơi nội thành, một chiếc xe màu đen hạng sang sáng loáng chầm chậm dừng lại. Tống Đường Huy bước từ trên xe xuống, vòng ra ghế sau mở cửa xe với phong cách lịch lãm.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mặt, có chút hơi băn khoăn, đôi mắt ánh lên chút thấp thỏm lo âu.
Tống Đường Huy vỗ nhẹ bả vai cô, trấn an: "Thả lỏng chút nào, chúng ta vào đi thôi."
Nói xong, anh bảo người giúp việc ra đón tiếp, đem cất hành lý cho hai mẹ con cô, còn mình thì dẫn đường cho Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối vào biệt thự.
Trong biệt thự lộng lẫy, nơi đâu cũng mang phong cách xa hoa, chẳng qua toàn bộ đều được thiết kế màu sắc trầm, dễ nhận ra người ở đây tương đối nghiêm túc và cứng nhắc.
Dĩ nhiên Phương Tuyết Nhi biết, người nghiêm túc và cứng nhắc không phải Tống Đường Huy mà hiển nhiên là ông bà Tống rồi. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi mất tự tin, bèn nói với Tống Đường Huy: "Đường Huy, hay là thôi đi, tự em tìm nơi khác sống tạm cũng được, ở nhà anh không tiện cho lắm."
Tống Đường Huy cười hiền hòa: "Có gì mà không tiện, kể từ khi không làm bác sĩ nữa, anh đã bán căn nhà kia rồi chuyển về nhà ở, như vậy công ty có chuyện gì cũng có thể dễ dàng bàn bạc với ba hơn. Em ở đây cũng vậy thôi, sau này có chuyện gì liên quan đến công việc cũng kịp thời trao đổi."
Phương Tuyết Nhi đành chịu: "Được rồi."
Tống Đường Huy sắp xếp phòng cho cô xong xuôi, trong phòng đầy đủ mọi thứ, dễ thấy anh rất có lòng.
Phương Tuyết Nhi ấm lòng, khóe miệng không khỏi nhoẻn cong. Cô vừa sắp xếp xong hành lý thì có người tới báo đi ăn tối. Phương Tuyết Nhi bảo ừ một tiếng rồi dắt Nhạc Bảo Bối xuống tầng ăn cơm.
Phòng ăn rất lớn, dưới ánh đèn vàng, chủ nhà Tống Đạt Bằng ngồi ở đầu chiếc bàn hình chữ nhật. Ông hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, toát lên vẻ ung dung nghiêm túc. Hai bên Tống Đạt Bằng là bà Tống và Tống Đường Huy, còn xung quanh là mấy người giúp việc đã sẵn sàng đợi lệnh.
Tống Đường Huy thấy mẹ con Phương Tuyết Nhi xuống nhà, nhiệt tình gọi: "Tuyết Nhi, tới đây ngồi."
Phương Tuyết Nhi đi tới, hơi cúi người chào ông bà Tống: "Bác trai, bác gái." Nhạc Bảo Bối cũng học theo mẹ, cúi cái đầu nhỏ mấy lần.
Ông bà Tống khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Tống Đường Huy đứng dậy, lịch sự kéo chiếc ghế bên cạnh ra để hai mẹ con họ ngồi. Nhạc Bảo Bối hoạt bát, tự nhiên trèo lên chiếc ghế của mình, đôi chân nhỏ loạng choạng ngồi xuống, sau đó cầm lấy chiếc thìa trên bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Hành động này khiến ông bà Tống khá khó chịu. Bà Tống cau mày, ông Tống thì che miệng, ho khan một tiếng coi như nhắc nhở.
Phương Tuyết Nhi cũng nhanh nhạy, lập tức ý thức được bèn vỗ bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đặt thìa xuống đi con, đợi lát nữa rồi ăn."
Cậu bé không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn buông thìa xuống, cái miệng nhỏ nhắn vẫn nhai nuốt thức ăn trong miệng.
Phương Tuyết Nhi lễ phép nhìn ông bà Tống với ánh mắt xin lỗi, vậy mà hai người họ làm như không thấy, phớt lờ cô, cứ thế cùng nhau ăn cơm.
Phương Tuyết Nhi khá lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tống Đường Huy đành chủ động phá vỡ không khí ngột ngạt, cười nói: "Tuyết Nhi, đừng lo lắng, ăn cơm đi."
Bấy giờ Phương Tuyết Nhi mới "ừ" một tiếng, thấp thỏm ăn hết bữa cơm. Cơm nước xong xuôi, để tránh tình huống khó xử khi ở cùng nhau nên cô về phòng thật sớm.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng cãi vã loáng thoáng truyền đến từ dưới lầu. Phương Tuyết Nhi tò mò, lặng lẽ ra đầu cầu thang xem. Chỉ thấy ông Tống hùng hổ ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là bà Tống luôn miệng xoa dịu.
Tống Đường Huy đứng trước mặt cha, vẻ mặt không được ổn lắm.
"Ba bảo con về tiếp nhận công ty không phải để con quậy phá, còn chưa biết cô Phương Tuyết Nhi kia là loại người gì mà con dám dẫn cô ta về nhà!" Ông Tống có vẻ rất tức giận, lớn tiếng mắng mỏ con trai, không hề lo lắng bị Phương Tuyết Nhi ở trên lầu nghe thấy.
"Ba, con quen biết Tuyết Nhi đã lâu, cô ấy là loại người gì, con rất rõ ràng." Tống Đường Huy dằn lại tâm trạng, lý sự với ông Tống.
Thì ra tiếng cãi vã ấy là vì cô.
Phương Tuyết Nhi đang nghĩ thì nghe ông Tống tiếp tục nói: "Con hiểu rõ ư? Ba thấy con bị chập mạch rồi! Ba đã sai người điều tra, cô ta là một ả đàn bà lăng nhăng, lẳng lơ, đây là chuyện mà tất cả cánh truyền thông và phóng viên đều biết. Vậy mà con lại đưa một người phụ nữ như cô ta về nhà, con ném thể diện nhà họ Tống chúng ta ở đâu vậy!"
"Ba!" Tống Đường Huy cao giọng: "Vì muốn thu hút người đọc nên phóng viên truyền thông có chuyện gì mà chẳng thêu dệt được. Ba cũng là người già đời, còn tin tưởng những thứ này sao?"
"Ôi Đường Huy, con bớt cãi đi một chút!" Bà Tống ngồi bên vội vàng khuyên.
Thấy con trai mạnh miệng, ông Tống càng bực hơn, hừ mạnh: "Cho dù phóng viên đều nói dối thì không có lửa làm sao có khói. Cô ta quyến rũ Mộc Dương Hà, suýt nữa trở thành cô chủ nhà họ Mộc chẳng phải là giả. Hơn nữa cô ta còn dẫn theo một đứa bé trai nữa, đây chính là đứa con chửa hoang của cô ta đấy, ai biết là con cái của tên đàn ông nào!"
Tống Đường Huy nghe ba mình sỉ nhục Phương Tuyết Nhi như vậy, rất khó chịu trong lòng, bèn đốp lại: "Ba đừng nói vậy, những chuyện này đã qua rồi, con sẽ không so đo nữa. Hơn nữa đây là chuyện riêng của Tuyết Nhi, con mời cô ấy tới đây là vì chuyện của công ty, chỉ cần năng lực làm việc của cô ấy cao thì những chuyện còn lại có hề gì!"
Ông Tống im lặng chốc lát, vẻ tức giận trong mắt không hề giảm bớt, ngược lại ông cười khẩy: "Con tưởng ba không biết, cô ta thất bại trong buổi trình diễn, bị Florina đuổi cổ. Bây giờ con để cô ta gia nhập Louise, không phải nói rõ đối đầu với Thành Công sao, con tưởng Mộc Dương Hà sẽ từ bỏ ý định ư?"
"Ba, ba sai rồi, Tuyết Nhi không phải bị Florina đuổi mà cô ấy tự rời đi. Hơn nữa cũng là vì ba lo trước lo sau, sợ sói sợ hổ nên mới dẫn đến tình trạng của tập đoàn Tống thị của chúng ta hiện nay! Con không sợ Mộc Dương Hà không từ bỏ ý định, có bản lĩnh thì hắn cứ nhằm vào con, Tống Đường Huy con sẽ tiếp đến cùng!" Nói xong, Tống Đường Huy liền quay người rời khỏi phòng khách, bỏ lại Tống Đạt Bằng đang tức điên người.
Tống Đường Huy đi dọc theo cầu thang định về phòng, không ngờ lại gặp Phương Tuyết Nhi ở đầu cầu thang.
Cô từng là nhà thiết kế chính của Florina, nếu gia nhập Louise, điều đó có nghĩa sẽ đối địch với Mộc Dương Hà. Mà hiện tại, Mộc Dương Hà đã cực kỳ chán ghét cô, nếu cô đứng về phía đối lập với anh, vậy chẳng phải anh sẽ càng căm hận cô hơn sao?
Thấy Phương Tuyết Nhi do dự, Tống Đường Huy thoáng cau mày, nói sâu xa: "Em đang lo lắng về Mộc Dương Hà sao? Hắn ta bỏ chạy khỏi hôn lễ, em còn suy nghĩ cho cảm nhận của hắn nữa à?"
Trái tim Phương Tuyết Nhi thoáng giật thót: Đúng vậy, anh ấy đã không cần mình nữa, thậm chí có thể hoàn toàn mặc kệ mình bị ê mặt, giày vò mình, chà đạp lên lòng tự ái của mình thì mình cần gì phải quan tâm đến anh ấy nữa?
Chuyện xảy ra ở bể bơi và trong phòng biệt thự hôm ấy lại lần nữa kích thích thần kinh của Phương Tuyết Nhi. Cô có vẻ tức giận, đồng ý: "Được, em đồng ý với anh, gia nhập Louise!"
Tống Đường Huy tươi cười rạng rỡ, giơ ly rượu vang lên nói với Phương Tuyết Nhi: "Anh tin, có sự gia nhập của em, tập đoàn Tống thị chúng ta có thể quật khởi, thậm chí vượt xa Thành Công!"
Đáy mắt Phương Tuyết Nhi như tóe lửa: Mộc Dương Hà, cuối cùng em cũng thoát khỏi anh, rốt cuộc không để bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi.
Cô giơ ly rượu lên, chạm ly với Tống Đường Huy, tiếng ly thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tại cổng lớn của căn biệt tự xa hoa nơi nội thành, một chiếc xe màu đen hạng sang sáng loáng chầm chậm dừng lại. Tống Đường Huy bước từ trên xe xuống, vòng ra ghế sau mở cửa xe với phong cách lịch lãm.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mặt, có chút hơi băn khoăn, đôi mắt ánh lên chút thấp thỏm lo âu.
Tống Đường Huy vỗ nhẹ bả vai cô, trấn an: "Thả lỏng chút nào, chúng ta vào đi thôi."
Nói xong, anh bảo người giúp việc ra đón tiếp, đem cất hành lý cho hai mẹ con cô, còn mình thì dẫn đường cho Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối vào biệt thự.
Trong biệt thự lộng lẫy, nơi đâu cũng mang phong cách xa hoa, chẳng qua toàn bộ đều được thiết kế màu sắc trầm, dễ nhận ra người ở đây tương đối nghiêm túc và cứng nhắc.
Dĩ nhiên Phương Tuyết Nhi biết, người nghiêm túc và cứng nhắc không phải Tống Đường Huy mà hiển nhiên là ông bà Tống rồi. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi mất tự tin, bèn nói với Tống Đường Huy: "Đường Huy, hay là thôi đi, tự em tìm nơi khác sống tạm cũng được, ở nhà anh không tiện cho lắm."
Tống Đường Huy cười hiền hòa: "Có gì mà không tiện, kể từ khi không làm bác sĩ nữa, anh đã bán căn nhà kia rồi chuyển về nhà ở, như vậy công ty có chuyện gì cũng có thể dễ dàng bàn bạc với ba hơn. Em ở đây cũng vậy thôi, sau này có chuyện gì liên quan đến công việc cũng kịp thời trao đổi."
Phương Tuyết Nhi đành chịu: "Được rồi."
Tống Đường Huy sắp xếp phòng cho cô xong xuôi, trong phòng đầy đủ mọi thứ, dễ thấy anh rất có lòng.
Phương Tuyết Nhi ấm lòng, khóe miệng không khỏi nhoẻn cong. Cô vừa sắp xếp xong hành lý thì có người tới báo đi ăn tối. Phương Tuyết Nhi bảo ừ một tiếng rồi dắt Nhạc Bảo Bối xuống tầng ăn cơm.
Phòng ăn rất lớn, dưới ánh đèn vàng, chủ nhà Tống Đạt Bằng ngồi ở đầu chiếc bàn hình chữ nhật. Ông hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, toát lên vẻ ung dung nghiêm túc. Hai bên Tống Đạt Bằng là bà Tống và Tống Đường Huy, còn xung quanh là mấy người giúp việc đã sẵn sàng đợi lệnh.
Tống Đường Huy thấy mẹ con Phương Tuyết Nhi xuống nhà, nhiệt tình gọi: "Tuyết Nhi, tới đây ngồi."
Phương Tuyết Nhi đi tới, hơi cúi người chào ông bà Tống: "Bác trai, bác gái." Nhạc Bảo Bối cũng học theo mẹ, cúi cái đầu nhỏ mấy lần.
Ông bà Tống khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Tống Đường Huy đứng dậy, lịch sự kéo chiếc ghế bên cạnh ra để hai mẹ con họ ngồi. Nhạc Bảo Bối hoạt bát, tự nhiên trèo lên chiếc ghế của mình, đôi chân nhỏ loạng choạng ngồi xuống, sau đó cầm lấy chiếc thìa trên bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Hành động này khiến ông bà Tống khá khó chịu. Bà Tống cau mày, ông Tống thì che miệng, ho khan một tiếng coi như nhắc nhở.
Phương Tuyết Nhi cũng nhanh nhạy, lập tức ý thức được bèn vỗ bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đặt thìa xuống đi con, đợi lát nữa rồi ăn."
Cậu bé không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn buông thìa xuống, cái miệng nhỏ nhắn vẫn nhai nuốt thức ăn trong miệng.
Phương Tuyết Nhi lễ phép nhìn ông bà Tống với ánh mắt xin lỗi, vậy mà hai người họ làm như không thấy, phớt lờ cô, cứ thế cùng nhau ăn cơm.
Phương Tuyết Nhi khá lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tống Đường Huy đành chủ động phá vỡ không khí ngột ngạt, cười nói: "Tuyết Nhi, đừng lo lắng, ăn cơm đi."
Bấy giờ Phương Tuyết Nhi mới "ừ" một tiếng, thấp thỏm ăn hết bữa cơm. Cơm nước xong xuôi, để tránh tình huống khó xử khi ở cùng nhau nên cô về phòng thật sớm.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng cãi vã loáng thoáng truyền đến từ dưới lầu. Phương Tuyết Nhi tò mò, lặng lẽ ra đầu cầu thang xem. Chỉ thấy ông Tống hùng hổ ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là bà Tống luôn miệng xoa dịu.
Tống Đường Huy đứng trước mặt cha, vẻ mặt không được ổn lắm.
"Ba bảo con về tiếp nhận công ty không phải để con quậy phá, còn chưa biết cô Phương Tuyết Nhi kia là loại người gì mà con dám dẫn cô ta về nhà!" Ông Tống có vẻ rất tức giận, lớn tiếng mắng mỏ con trai, không hề lo lắng bị Phương Tuyết Nhi ở trên lầu nghe thấy.
"Ba, con quen biết Tuyết Nhi đã lâu, cô ấy là loại người gì, con rất rõ ràng." Tống Đường Huy dằn lại tâm trạng, lý sự với ông Tống.
Thì ra tiếng cãi vã ấy là vì cô.
Phương Tuyết Nhi đang nghĩ thì nghe ông Tống tiếp tục nói: "Con hiểu rõ ư? Ba thấy con bị chập mạch rồi! Ba đã sai người điều tra, cô ta là một ả đàn bà lăng nhăng, lẳng lơ, đây là chuyện mà tất cả cánh truyền thông và phóng viên đều biết. Vậy mà con lại đưa một người phụ nữ như cô ta về nhà, con ném thể diện nhà họ Tống chúng ta ở đâu vậy!"
"Ba!" Tống Đường Huy cao giọng: "Vì muốn thu hút người đọc nên phóng viên truyền thông có chuyện gì mà chẳng thêu dệt được. Ba cũng là người già đời, còn tin tưởng những thứ này sao?"
"Ôi Đường Huy, con bớt cãi đi một chút!" Bà Tống ngồi bên vội vàng khuyên.
Thấy con trai mạnh miệng, ông Tống càng bực hơn, hừ mạnh: "Cho dù phóng viên đều nói dối thì không có lửa làm sao có khói. Cô ta quyến rũ Mộc Dương Hà, suýt nữa trở thành cô chủ nhà họ Mộc chẳng phải là giả. Hơn nữa cô ta còn dẫn theo một đứa bé trai nữa, đây chính là đứa con chửa hoang của cô ta đấy, ai biết là con cái của tên đàn ông nào!"
Tống Đường Huy nghe ba mình sỉ nhục Phương Tuyết Nhi như vậy, rất khó chịu trong lòng, bèn đốp lại: "Ba đừng nói vậy, những chuyện này đã qua rồi, con sẽ không so đo nữa. Hơn nữa đây là chuyện riêng của Tuyết Nhi, con mời cô ấy tới đây là vì chuyện của công ty, chỉ cần năng lực làm việc của cô ấy cao thì những chuyện còn lại có hề gì!"
Ông Tống im lặng chốc lát, vẻ tức giận trong mắt không hề giảm bớt, ngược lại ông cười khẩy: "Con tưởng ba không biết, cô ta thất bại trong buổi trình diễn, bị Florina đuổi cổ. Bây giờ con để cô ta gia nhập Louise, không phải nói rõ đối đầu với Thành Công sao, con tưởng Mộc Dương Hà sẽ từ bỏ ý định ư?"
"Ba, ba sai rồi, Tuyết Nhi không phải bị Florina đuổi mà cô ấy tự rời đi. Hơn nữa cũng là vì ba lo trước lo sau, sợ sói sợ hổ nên mới dẫn đến tình trạng của tập đoàn Tống thị của chúng ta hiện nay! Con không sợ Mộc Dương Hà không từ bỏ ý định, có bản lĩnh thì hắn cứ nhằm vào con, Tống Đường Huy con sẽ tiếp đến cùng!" Nói xong, Tống Đường Huy liền quay người rời khỏi phòng khách, bỏ lại Tống Đạt Bằng đang tức điên người.
Tống Đường Huy đi dọc theo cầu thang định về phòng, không ngờ lại gặp Phương Tuyết Nhi ở đầu cầu thang.