Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 113 CẠNH TRANH VỚI MỘC DƯƠNG HÀ.
CHƯƠNG 113: CẠNH TRANH VỚI MỘC DƯƠNG HÀ.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Thành Công, Mộc Dương Hà đứng trước cửa sổ rộng rãi, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Anh yên lặng một lúc, hỏi Lương Vỹ Lộc ở bên cạnh: “Điều tra rõ ràng chưa?”
Lương Vỹ Lộc gật đầu: “Đã cho người điều tra rõ ràng rồi, sự cố ngoài ý muốn ở buổi trình diễn thời trang đúng là do một tay Đường Uy Phong dựng lên, sau khi hắn ta bị đuổi việc, luôn ôm hận công ty và Phương Tuyết Nhi, lần này nhân cơ hội báo thù, cố ý phá hỏng buổi lễ quan trọng nhất.”
Mộc Dương Hà đưa tay day đầu mày.
Buổi biểu diễn thời trang thất bại khiến lời đồn khắp nơi, hình tượng của công bị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vì bù lại cục diện mà thời gian này Mộc Dương Hà tốn không biết bao nhiêu tâm tư và sinh lực, vẻ mặt mệt mỏi.
Anh suy nghĩ vài giây hỏi: “Mặc dù Đường Uy Phong bị đuổi nhưng hắn ta làm phó bộ phận ở công ty một thời gian, cũng kiếm được không ít, mất việc cũng không đến mức không chịu nổi chứ.”
Lương Vỹ Lộc tiếp lời: “Đúng vậy, thu nhập của Đường Uy Phong trong lúc làm việc quả là không thấp, có điều qua điều tra phát hiện, hắn ta ham mê cờ bác, lại rất hay chơi bời gái gú, tiền kiếm được đều không đủ tiêu xài, trước kia ở công ty còn tốt, hàng tháng có doanh thu thì miễn cưỡng sống được, từ ngày mất việc thì tiền vào không đủ chi ra, ngày càng nghèo.”
“Chẳng trách trở thành bộ dạng đấy.” Mộc Dương Hà cười lạnh, ánh mắt u ám: “Cặn bạ như này, ngay từ lúc bị đuổi hắn đã đáng chết rồi.”
Nhớ lại ở lễ chúc mừng lúc trước, việc Đường Uy Phong làm với Phương Tuyết Nhi, lại nghĩ đến lần này suýt chút nữa hại chết Phương Tuyết Nhi, tay của Mộc Dương Hà vô thức nắm chặt lại.
Phương Tuyết Nhi dẫn Nhạc Bảo Bối rời khỏi biệt thự của An Ly.
Hai mẹ con đi trên đường, Nhạc Bảo Bối nhảy nhót không ngừng, Phương Tuyết Nhi lại tràn đầy tâm sự.
Lần này cô cũng không biết đi đâu, càng không biết sau này có dự định gì.
Căn hộ cô ở trước đây, mặc dù nói là tự cô thuê, thực tế lại là bất động sản dưới danh nghĩa của Mộc Dương Hà, cho nên cô cũng không muốn về đó.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối đi lang thang trên đường, cậu bé ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, mẹ con mình đi đâu thế?”
Phương Tuyết Nhi ngẩn người, thở dài đang chuẩn bị dỗ dành đứa bé, bỗng bị tiếng còi xe ô tô bên cạnh truyền tới làm giật mình.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đi xuống trên chiếc xe bên đường.
“Đường Huy?”
Thấy người kia tác phong nhanh nhẹn, Phương Tuyết Nhi không khỏi kêu lên một tiếng.
Tống Đường Huy mỉm cười đi đến trước mặt hai mẹ con, xoa đầu Nhạc Bảo Bối, đổi lại một câu ngọt ngào “Chú Tống!”
Tống Đường Huy gật đầu cười, nói với Phương Tuyết Nhi: “Đã lâu không gặp.”
Phương Tuyết Nhi cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?”
Tống Đường Huy nới lỏng cà vạt: “Tình cờ đi qua, đột nhiên nhìn thấy hai người đi bên đường, xách nhiều hành lý như này là muốn đi đâu vậy?”
Phương Tuyết Nhi để ý chiếc cà vạt của anh, mặc vest, khí chất hoàn toàn khác so với hình tượng bác sĩ Tống trước kia, cảm giác có loại khí chất thương nhân tài giỏi, còn có phần nho nhã.
Phương Tuyết Nhi thốt lên tự đáy lòng: “Anh thay đổi rồi.”
Tống Đường Huy cười nói: “Không có chuyện gì mãi không thay đổi, người cũng vậy, sẽ thay đổi thôi, em chẳng phải cũng vậy ư, hình như gầy đi khá nhiều.”
Phương Tuyết Nhi theo bản năng sờ mặt mình, chua chát nói: “Vậy sao”.
Tống Đường Huy thấy sắc mặt cô không tốt, muốn hiểu rõ về tình trạng hiện nay của cô hơn.
Anh nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn khách hàng còn sớm, bèn nói với Phương Tuyết Nhi: “Em rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi!”
Phương Tuyết Nhi “Ừm” một tiếng, gật đầu.
Hai người cùng nhau đến một nhà hàng lúc trước hay ăn, lòng Phương Tuyết Nhi vẫn còn sợ hãi sự việc ảnh trên tạp chí, ngồi xuống chỗ của mình xong, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xem có người bám theo chụp trộm hay không.
Nhạc Bảo Bối không rõ sự tình, tò mò kéo tay Phương Tuyết Nhi hỏi: “Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế?”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới lấy lại tinh thần, nghe Tống Đường Huy nói: “Yên tâm đi, anh đã để ý rồi, không có đám chó săn đâu.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Phương Tuyết Nhi hơi lúng túng nói: “Sao anh biết em đang nhìn gì?”
Tống Đường Huy uống một hớp canh khai vị, mỉm cười: “Quyển tạp chí lá cải đăng ảnh chúng ta cùng ăn cơm kia anh cũng đọc rồi, lúc đó hoàn toàn không chú ý đến có đám chó săn đang chụp trộm chúng ta, càng không ngờ đám truyền thông kia nói bậy bạ không có tí trách nhiệm nào, hại em bị oan.”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu cười khổ: “Em không sao, đều là chuyện đã qua rồi.”
Tống Đường Huy ăn một miếng điểm tâm, do dự hỏi: “Anh nghe nói về sự cố ngoài ý muốn ở buổi trình diễn thời trang kia, em không bị thương chứ?”
Phương Tuyết Nhi ăn từ tốn, hời hợt nói: “Không.”
Khóe mắt Tống Đường Huy liếc hành lý đặt ở bên bàn, lại hỏi: “Anh nghe nói, lần này em là một trong những nhà thiết kế chính, giờ em bỏ đi, là vì buổi trình diễn thời trang thất bại, Mộc Dương Hà trách tội, cho nên đuổi em đi ư?”
Phương Tuyết Nhi than nhẹ một tiếng: “Không phải, là em tự đi. Từ sau khi Mộc Dương Hà hủy bỏ hôn lễ, chỉ cần nhìn mặt nhau, bọn em đều sẽ cảm thấy rất lúng túng, hơn nữa giờ có An Ly bên cạnh anh ấy, nếu như em còn ỷ lại không đi, cũng không tránh khỏi người khác điều tiếng.”
Tống Đường Huy thấu hiểu gật đầu: “Cũng đúng, rời đi cũng tốt, đổi một môi trường mới sẽ tốt cho em, vậy em đã suy nghĩ đi đâu chưa?”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu, mắt có chút mờ mịt.
Mắt Tống Đường Huy sáng lên, đè nén kỳ vọng trong lòng, hỏi khẽ: “Em bằng lòng đến công ty anh làm việc không?”
Phương Tuyết Nhi không ngờ anh sẽ mời như vậy, hơi kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Tống Đường Huy cười dịu dàng nói: “Em không cần trả lời anh vội, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ. Bởi vì anh mới tiếp nhận công ty chưa lâu, bên cạnh cần có người tin tưởng trợ giúp, nếu như em đồng ý thì anh vô cùng hoan nghênh.”
“Nhưng từ trước tới nay em luôn làm về mảng thiết kế thời trang, vể mảng quản lý công ty em không quen, không biết có thể giúp gì được cho anh.” Phương Tuyết Nhi lo lắng nói.
“Hiểu thiết kế là đủ rồi!” Tống Đường Huy gõ nhịp: “Trước đây tên tuổi của tập đoàn Tống thị và tập đoàn Thành Công ngang nhau, sau đó ba anh nhiều tuổi, lại bị Mộc Dương Hà chèn ép, thực lực và quy mô của công ty ngày càng nhỏ, từ khi anh tiếp quản công ty đến nay, tình hình phát triển không tồi, muốn trở lại như xưa, cạnh tranh là điều khó tránh khỏi, công ty thiết kế thời trang Louise dưới tập đoàn bọn anh cũng đang ganh đua với Florina của Thành Công, hiện giờ công ty đang lúc cần người tài, mà em đạt được quán quân cuộc thi Vince Camuto chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Ý anh là, để em gia nhập Louise, cạnh tranh với Florina?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Thành Công, Mộc Dương Hà đứng trước cửa sổ rộng rãi, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Anh yên lặng một lúc, hỏi Lương Vỹ Lộc ở bên cạnh: “Điều tra rõ ràng chưa?”
Lương Vỹ Lộc gật đầu: “Đã cho người điều tra rõ ràng rồi, sự cố ngoài ý muốn ở buổi trình diễn thời trang đúng là do một tay Đường Uy Phong dựng lên, sau khi hắn ta bị đuổi việc, luôn ôm hận công ty và Phương Tuyết Nhi, lần này nhân cơ hội báo thù, cố ý phá hỏng buổi lễ quan trọng nhất.”
Mộc Dương Hà đưa tay day đầu mày.
Buổi biểu diễn thời trang thất bại khiến lời đồn khắp nơi, hình tượng của công bị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vì bù lại cục diện mà thời gian này Mộc Dương Hà tốn không biết bao nhiêu tâm tư và sinh lực, vẻ mặt mệt mỏi.
Anh suy nghĩ vài giây hỏi: “Mặc dù Đường Uy Phong bị đuổi nhưng hắn ta làm phó bộ phận ở công ty một thời gian, cũng kiếm được không ít, mất việc cũng không đến mức không chịu nổi chứ.”
Lương Vỹ Lộc tiếp lời: “Đúng vậy, thu nhập của Đường Uy Phong trong lúc làm việc quả là không thấp, có điều qua điều tra phát hiện, hắn ta ham mê cờ bác, lại rất hay chơi bời gái gú, tiền kiếm được đều không đủ tiêu xài, trước kia ở công ty còn tốt, hàng tháng có doanh thu thì miễn cưỡng sống được, từ ngày mất việc thì tiền vào không đủ chi ra, ngày càng nghèo.”
“Chẳng trách trở thành bộ dạng đấy.” Mộc Dương Hà cười lạnh, ánh mắt u ám: “Cặn bạ như này, ngay từ lúc bị đuổi hắn đã đáng chết rồi.”
Nhớ lại ở lễ chúc mừng lúc trước, việc Đường Uy Phong làm với Phương Tuyết Nhi, lại nghĩ đến lần này suýt chút nữa hại chết Phương Tuyết Nhi, tay của Mộc Dương Hà vô thức nắm chặt lại.
Phương Tuyết Nhi dẫn Nhạc Bảo Bối rời khỏi biệt thự của An Ly.
Hai mẹ con đi trên đường, Nhạc Bảo Bối nhảy nhót không ngừng, Phương Tuyết Nhi lại tràn đầy tâm sự.
Lần này cô cũng không biết đi đâu, càng không biết sau này có dự định gì.
Căn hộ cô ở trước đây, mặc dù nói là tự cô thuê, thực tế lại là bất động sản dưới danh nghĩa của Mộc Dương Hà, cho nên cô cũng không muốn về đó.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối đi lang thang trên đường, cậu bé ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, mẹ con mình đi đâu thế?”
Phương Tuyết Nhi ngẩn người, thở dài đang chuẩn bị dỗ dành đứa bé, bỗng bị tiếng còi xe ô tô bên cạnh truyền tới làm giật mình.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đi xuống trên chiếc xe bên đường.
“Đường Huy?”
Thấy người kia tác phong nhanh nhẹn, Phương Tuyết Nhi không khỏi kêu lên một tiếng.
Tống Đường Huy mỉm cười đi đến trước mặt hai mẹ con, xoa đầu Nhạc Bảo Bối, đổi lại một câu ngọt ngào “Chú Tống!”
Tống Đường Huy gật đầu cười, nói với Phương Tuyết Nhi: “Đã lâu không gặp.”
Phương Tuyết Nhi cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?”
Tống Đường Huy nới lỏng cà vạt: “Tình cờ đi qua, đột nhiên nhìn thấy hai người đi bên đường, xách nhiều hành lý như này là muốn đi đâu vậy?”
Phương Tuyết Nhi để ý chiếc cà vạt của anh, mặc vest, khí chất hoàn toàn khác so với hình tượng bác sĩ Tống trước kia, cảm giác có loại khí chất thương nhân tài giỏi, còn có phần nho nhã.
Phương Tuyết Nhi thốt lên tự đáy lòng: “Anh thay đổi rồi.”
Tống Đường Huy cười nói: “Không có chuyện gì mãi không thay đổi, người cũng vậy, sẽ thay đổi thôi, em chẳng phải cũng vậy ư, hình như gầy đi khá nhiều.”
Phương Tuyết Nhi theo bản năng sờ mặt mình, chua chát nói: “Vậy sao”.
Tống Đường Huy thấy sắc mặt cô không tốt, muốn hiểu rõ về tình trạng hiện nay của cô hơn.
Anh nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn khách hàng còn sớm, bèn nói với Phương Tuyết Nhi: “Em rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi!”
Phương Tuyết Nhi “Ừm” một tiếng, gật đầu.
Hai người cùng nhau đến một nhà hàng lúc trước hay ăn, lòng Phương Tuyết Nhi vẫn còn sợ hãi sự việc ảnh trên tạp chí, ngồi xuống chỗ của mình xong, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xem có người bám theo chụp trộm hay không.
Nhạc Bảo Bối không rõ sự tình, tò mò kéo tay Phương Tuyết Nhi hỏi: “Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế?”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới lấy lại tinh thần, nghe Tống Đường Huy nói: “Yên tâm đi, anh đã để ý rồi, không có đám chó săn đâu.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Phương Tuyết Nhi hơi lúng túng nói: “Sao anh biết em đang nhìn gì?”
Tống Đường Huy uống một hớp canh khai vị, mỉm cười: “Quyển tạp chí lá cải đăng ảnh chúng ta cùng ăn cơm kia anh cũng đọc rồi, lúc đó hoàn toàn không chú ý đến có đám chó săn đang chụp trộm chúng ta, càng không ngờ đám truyền thông kia nói bậy bạ không có tí trách nhiệm nào, hại em bị oan.”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu cười khổ: “Em không sao, đều là chuyện đã qua rồi.”
Tống Đường Huy ăn một miếng điểm tâm, do dự hỏi: “Anh nghe nói về sự cố ngoài ý muốn ở buổi trình diễn thời trang kia, em không bị thương chứ?”
Phương Tuyết Nhi ăn từ tốn, hời hợt nói: “Không.”
Khóe mắt Tống Đường Huy liếc hành lý đặt ở bên bàn, lại hỏi: “Anh nghe nói, lần này em là một trong những nhà thiết kế chính, giờ em bỏ đi, là vì buổi trình diễn thời trang thất bại, Mộc Dương Hà trách tội, cho nên đuổi em đi ư?”
Phương Tuyết Nhi than nhẹ một tiếng: “Không phải, là em tự đi. Từ sau khi Mộc Dương Hà hủy bỏ hôn lễ, chỉ cần nhìn mặt nhau, bọn em đều sẽ cảm thấy rất lúng túng, hơn nữa giờ có An Ly bên cạnh anh ấy, nếu như em còn ỷ lại không đi, cũng không tránh khỏi người khác điều tiếng.”
Tống Đường Huy thấu hiểu gật đầu: “Cũng đúng, rời đi cũng tốt, đổi một môi trường mới sẽ tốt cho em, vậy em đã suy nghĩ đi đâu chưa?”
Phương Tuyết Nhi lắc đầu, mắt có chút mờ mịt.
Mắt Tống Đường Huy sáng lên, đè nén kỳ vọng trong lòng, hỏi khẽ: “Em bằng lòng đến công ty anh làm việc không?”
Phương Tuyết Nhi không ngờ anh sẽ mời như vậy, hơi kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Tống Đường Huy cười dịu dàng nói: “Em không cần trả lời anh vội, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ. Bởi vì anh mới tiếp nhận công ty chưa lâu, bên cạnh cần có người tin tưởng trợ giúp, nếu như em đồng ý thì anh vô cùng hoan nghênh.”
“Nhưng từ trước tới nay em luôn làm về mảng thiết kế thời trang, vể mảng quản lý công ty em không quen, không biết có thể giúp gì được cho anh.” Phương Tuyết Nhi lo lắng nói.
“Hiểu thiết kế là đủ rồi!” Tống Đường Huy gõ nhịp: “Trước đây tên tuổi của tập đoàn Tống thị và tập đoàn Thành Công ngang nhau, sau đó ba anh nhiều tuổi, lại bị Mộc Dương Hà chèn ép, thực lực và quy mô của công ty ngày càng nhỏ, từ khi anh tiếp quản công ty đến nay, tình hình phát triển không tồi, muốn trở lại như xưa, cạnh tranh là điều khó tránh khỏi, công ty thiết kế thời trang Louise dưới tập đoàn bọn anh cũng đang ganh đua với Florina của Thành Công, hiện giờ công ty đang lúc cần người tài, mà em đạt được quán quân cuộc thi Vince Camuto chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Ý anh là, để em gia nhập Louise, cạnh tranh với Florina?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc.