Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 103 PHƯƠNG TUYẾT NHI QUỲ XUỐNG CẦU XIN
CHƯƠNG 103: PHƯƠNG TUYẾT NHI QUỲ XUỐNG CẦU XIN
Xong bữa, Mộc Dương Hà định đưa Nhạc Bảo Bối về nhà, nhưng lại bị cậu bé từ chối.
“Nhạc Bảo Bối không muốn rời xa chú Mộc!” Nhạc Bảo Bối hùng hồn đưa ra nguyên do, cố gắng tranh thủ thời gian ở cùng Mộc Dương Hà.
Trước giờ Phương Tuyết Nhi luôn hết cách với cậu bé này, Mộc Dương Hà cũng vậy, chỉ đành thỏa hiệp.
Mộc Dương Hà nói với An Ly bằng giọng xin lỗi: “Anh phải đưa Nhạc Bảo Bối về nhà trước, không thể đích thân đưa em về được.”
An Ly cười hiểu ý, không để bụng nói: “Không sao, để vệ sĩ đưa em về là được rồi, anh cứ chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối đi.”
Mộc Dương Hà gật đầu, ánh mắt nhìn An Ly hiện lên vẻ yêu thích. Cho dù là mấy năm trước hay là bây giờ cô gái này đều rất dịu dàng lương thiện, biết quan tâm săn sóc và biết điều, Mộc Dương Hà có lý do gì mà không đối xử tốt với cô ấy đây?
Nghĩ đến đó, nhìn thấy gương mặt khiến người ta yêu mến của An Ly, Mộc Dương Hà đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ta, cúi người đặt lên trán cô ta một nụ hôn nhẹ, sau đó nói: “Về rồi nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Câu nói an ủi cùng cái hôn khẽ của Mộc Dương Hà ấm áp tựa gió xuân thổi tới đối với An Ly. Cô ta cười khẽ gật đầu, sau đó lên chiếc xe chuyên dụng dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ.
Mộc Dương Hà nhìn theo bóng cô ta rời đi, cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ôm chặt lấy chân mình, âm thầm chỉnh lại những sợi tóc bị gió thổi bay của cậu bé. Anh nói với giọng cưng chiều: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Vâng!” Cậu bé cười tươi như hoa.
Nhạc Bảo Bối theo sát Mộc Dương Hà, đi thẳng về nhà họ Mộc.
Vừa vào đến cửa, quản gia nhìn thấy Nhạc Bảo Bối, vẻ mặt vui vẻ đầy bất ngờ, lập tức đi báo với ông cụ rằng vị khách nhí được hoan nghênh nhất đến thăm rồi, song lại bị Mộc Dương Hà ngăn cản.
Lão quản gia hiểu ý cười, im lặng lui xuống.
Mộc Dương Hà dẫn Nhạc Bảo Bối vào thẳng trong phòng khách.
Ở chính giữa căn phòng khách xa hoa có phần hơi quá đáng, ông cố Mộc đang ngồi trên ghế sô pha đeo kính lão đọc báo, cả căn biệt thự đều hiện lên sự trống vắng và yên tĩnh vô cùng.
Nhạc Bảo Bối vừa nhìn thấy ông cụ liền vui vẻ gọi to: “Ông ơi, ông ơi.” Rồi chạy như bay đến bên cạnh ông.
Ông cụ nghe thấy tiếng động, bỏ kính ra liền nhìn thấy cục bột nhỏ mình vẫn luôn mong mỏi, vui vẻ nhào về phía mình. Những nếp nhăn trên gương mặt ông cụ lập tức giãn ra, cười lớn nói: “Ôi chao, Nhạc Bảo Bối nhà chúng ta đã trở về rồi, thằng nhóc hư đốn này, ông nhớ cháu chết mất!”
Ông cụ nói rồi yêu chiều bế cậu bé lên, để cậu bé ngồi lên đùi mình.
Nói ra cũng kỳ lạ, ngay từ lần gặp đầu tiên, ông cụ đã đặc biệt yêu thích đứa trẻ này, tuy rằng ông đã gặp rất nhiều những đứa trẻ dễ thương như lại chỉ canh cánh nhớ mong mỗi Nhạc Bảo Bối.
Ông cụ cười vuốt cái mũi của Nhạc Bảo Bối, giả vờ giận dữ mắng: “Đứa nhóc hư hỏng này, bao nhiêu lâu không đến thăm ông, phí công ông thương cháu, thật đúng là con sói mắt trắng nhỏ.”
Nhạc Bảo Bối cười khanh khách trong lòng ông cụ, nghiêng đầu hỏi: “Cái gì gọi là sói mắt trắng ạ?”
Ông cụ ngẩn ra sau đó cũng cười to: “Sói mắt trắng à, chính là con đấy, suốt ngày để ông nhớ cháu, cháu lại chẳng nhớ gì đến ông già này cả!”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu như trống bỏi: “Nhạc Bảo Bối không phải là sói mắt trắng, Nhạc Bảo Bối cũng rất nhớ ông, nhưng mẹ không cho cháu đi tìm ông.” Nói rồi cái miệng nhỏ của cậu bé chu lên, ra vẻ rất ấm ức.
Ông cụ thấy cục bột nhỏ như thế liền không đành lòng đùa cậu bé, dỗ dành nói: “Được rồi được rồi, ông biết Nhạc Bảo Bối cũng thương ông mà!”
Cậu nhóc như thể được giải oan, cười tươi tắn.
Ông cụ quay sang hỏi Mộc Dương Hà bên cạnh: “Sao cháu lại đột nhiên dẫn Nhạc Bảo Bối về đây thế?”
Mộc Dương Hà nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Chuyện dài lắm ạ, cũng coi như là trùng hợp.”
Ông cụ cũng không phải kiểu người phải hỏi đến tận cùng, cũng không tìm hiểu chuyện này nữa, lại hỏi: “Vậy Tuyết Nhi đâu? Con bé không đi cùng sao?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Không ạ, Nhạc Bảo Bối tự trốn ra ngoài tìm cháu, chắc mẹ thằng bé cũng không biết nó đang ở chỗ chúng ta.”
Ông cố Mộc liền tỏ vẻ sốt sắng: “Thế mà không mau gọi điện cho Tuyết Nhi đi, đừng để con bé chạy khắp nơi tìm con, mất công lo lắng!”
Mộc Dương Hà gật đầu, nhưng lại chần chừ không gọi điện thoại cho Phương Tuyết Nhi.
Thực ra lúc mới đầu biết Nhạc Bảo Bối tự chạy đến tìm mình, anh đã nghĩ đến chuyện phải gọi điện thông báo cho cô biết.
Nhưng từ sau khi bỏ chạy khỏi hôn lễ, hai người chưa từng gặp nhau, thậm chí chưa bao giờ liên lạc, đột nhiên gọi điện thế này anh không biết phải nói với cô như thế nào.
Đương nhiên ông cụ cũng nhìn thấy sự do dự của anh, thở dài nói: “Thực ra lúc nhắc đến Tuyết Nhi, cháu không chịu gọi thẳng tên con bé, mà lại dùng từ ‘mẹ thằng bé’ để thay thế, là ta đã biết chắc chắn trong lòng cháu đang có vướng mắc về con bé. Tuy rằng ông già này không hiểu tình cảm của đám thanh niên nhưng ông biết đối với một người làm mẹ, mất con chính là điều tồi tệ nhất, bây giờ Tuyết Nhi không tìm thấy Nhạc Bảo Bối, chắc chắn là đang lo lắng đến phát điên, cho nên đừng băn khoăn nữa, mau gọi điện cho con bé đi.” Mộc Dương Hà im lặng vài giây rồi nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Anh đứng dậy đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.
Khác với vẻ trang nghiêm hằng ngày, trong cục cảnh sát của thành phố H hôm nay vô cùng ầm ĩ. Mà ngọn nguồn của sự ầm ĩ này đến từ một người phụ nữ trẻ.
Từ lúc Nhạc Bảo Bối mất tích đến giờ đã qua vài tiếng đồng hồ, trời càng tối, Phương Tuyết Nhi càng lo lắng không thôi.
Sau khi điên cuồng tìm kiếm không có mục đích trên đường, cuối cùng cô cũng đi báo cảnh sát.
Cô lảo đảo đi vào cục cảnh sát, túm lấy một viên cảnh sát đang làm việc và hét lớn: “Anh cảnh sát! Con trai tôi không thấy đâu nữa rồi!” Phương Tuyết Nhi gần như vừa nói vừa khóc. Vành mắt đỏ hoe còn vương nước mắt chưa khô đã nói lên sự lo lắng của cô lúc này.
Cảnh sát đã gặp tình huống này rất nhiều, vừa nhìn là biết chuyện như thế nào, anh ta liền dìu Phương Tuyết Nhi ngồi xuống, hy vọng cô có thể bình tĩnh lại.
Cảnh sát an ủi: “Cô đừng lo lắng, từ từ nói, con trai cô mất tích lúc nào?”
Phương Tuyết Nhi mất hồn mất vía, thút thít mở lời: “Từ mấy tiếng trước.”
Cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi: “Lúc đó bị lạc ở đâu?”
“Ở trường mẫu giáo, chính là ở trước cổng trường mẫu giáo! Hôm nay tan làm tôi liền đi đón nó, đi chưa được bao lâu nó liền vùng ra khỏi tay tôi chạy mất, mãi cho đến giờ vẫn không tìm thấy. Anh cảnh sát, xin anh hãy giúp tôi.” Phương Tuyết Nhi túm lấy tay cảnh sát đang ghi chép, cầu xin.
Cảnh sát đóng bản ghi chép lại nói với Phương Tuyết Nhi: “Tôi đã hiểu tình hình cô nói rồi, cũng đã ghi chép xong, có điều con trai cô mới mất tích vài tiếng đồng hồ, có khả năng thằng bé đến nhà bạn chơi, hoặc đến những nơi bình thường nó vẫn thích, chúng tôi gặp rất nhiều trường hợp này rồi, cho nên mất tích chưa quá 24 tiếng, chúng tôi không thể lập án ngay được.”
“Tại sao không thể lập án, thằng bé đã biến mất rồi! Con trai tôi mất tích rồi! Tôi đã đi khắp nơi mà không tìm thấy nó, có khi nó đã gặp nguy hiểm gì đó thì sao? Tôi xin các anh hãy giúp tôi đi tìm nó, được không, cầu xin các anh đấy!”
Phương Tuyết Nhi khóc kể, nhất quyết túm chặt lấy tay cảnh sát, quỳ sụp xuống đất.
Xong bữa, Mộc Dương Hà định đưa Nhạc Bảo Bối về nhà, nhưng lại bị cậu bé từ chối.
“Nhạc Bảo Bối không muốn rời xa chú Mộc!” Nhạc Bảo Bối hùng hồn đưa ra nguyên do, cố gắng tranh thủ thời gian ở cùng Mộc Dương Hà.
Trước giờ Phương Tuyết Nhi luôn hết cách với cậu bé này, Mộc Dương Hà cũng vậy, chỉ đành thỏa hiệp.
Mộc Dương Hà nói với An Ly bằng giọng xin lỗi: “Anh phải đưa Nhạc Bảo Bối về nhà trước, không thể đích thân đưa em về được.”
An Ly cười hiểu ý, không để bụng nói: “Không sao, để vệ sĩ đưa em về là được rồi, anh cứ chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối đi.”
Mộc Dương Hà gật đầu, ánh mắt nhìn An Ly hiện lên vẻ yêu thích. Cho dù là mấy năm trước hay là bây giờ cô gái này đều rất dịu dàng lương thiện, biết quan tâm săn sóc và biết điều, Mộc Dương Hà có lý do gì mà không đối xử tốt với cô ấy đây?
Nghĩ đến đó, nhìn thấy gương mặt khiến người ta yêu mến của An Ly, Mộc Dương Hà đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ta, cúi người đặt lên trán cô ta một nụ hôn nhẹ, sau đó nói: “Về rồi nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Câu nói an ủi cùng cái hôn khẽ của Mộc Dương Hà ấm áp tựa gió xuân thổi tới đối với An Ly. Cô ta cười khẽ gật đầu, sau đó lên chiếc xe chuyên dụng dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ.
Mộc Dương Hà nhìn theo bóng cô ta rời đi, cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ôm chặt lấy chân mình, âm thầm chỉnh lại những sợi tóc bị gió thổi bay của cậu bé. Anh nói với giọng cưng chiều: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Vâng!” Cậu bé cười tươi như hoa.
Nhạc Bảo Bối theo sát Mộc Dương Hà, đi thẳng về nhà họ Mộc.
Vừa vào đến cửa, quản gia nhìn thấy Nhạc Bảo Bối, vẻ mặt vui vẻ đầy bất ngờ, lập tức đi báo với ông cụ rằng vị khách nhí được hoan nghênh nhất đến thăm rồi, song lại bị Mộc Dương Hà ngăn cản.
Lão quản gia hiểu ý cười, im lặng lui xuống.
Mộc Dương Hà dẫn Nhạc Bảo Bối vào thẳng trong phòng khách.
Ở chính giữa căn phòng khách xa hoa có phần hơi quá đáng, ông cố Mộc đang ngồi trên ghế sô pha đeo kính lão đọc báo, cả căn biệt thự đều hiện lên sự trống vắng và yên tĩnh vô cùng.
Nhạc Bảo Bối vừa nhìn thấy ông cụ liền vui vẻ gọi to: “Ông ơi, ông ơi.” Rồi chạy như bay đến bên cạnh ông.
Ông cụ nghe thấy tiếng động, bỏ kính ra liền nhìn thấy cục bột nhỏ mình vẫn luôn mong mỏi, vui vẻ nhào về phía mình. Những nếp nhăn trên gương mặt ông cụ lập tức giãn ra, cười lớn nói: “Ôi chao, Nhạc Bảo Bối nhà chúng ta đã trở về rồi, thằng nhóc hư đốn này, ông nhớ cháu chết mất!”
Ông cụ nói rồi yêu chiều bế cậu bé lên, để cậu bé ngồi lên đùi mình.
Nói ra cũng kỳ lạ, ngay từ lần gặp đầu tiên, ông cụ đã đặc biệt yêu thích đứa trẻ này, tuy rằng ông đã gặp rất nhiều những đứa trẻ dễ thương như lại chỉ canh cánh nhớ mong mỗi Nhạc Bảo Bối.
Ông cụ cười vuốt cái mũi của Nhạc Bảo Bối, giả vờ giận dữ mắng: “Đứa nhóc hư hỏng này, bao nhiêu lâu không đến thăm ông, phí công ông thương cháu, thật đúng là con sói mắt trắng nhỏ.”
Nhạc Bảo Bối cười khanh khách trong lòng ông cụ, nghiêng đầu hỏi: “Cái gì gọi là sói mắt trắng ạ?”
Ông cụ ngẩn ra sau đó cũng cười to: “Sói mắt trắng à, chính là con đấy, suốt ngày để ông nhớ cháu, cháu lại chẳng nhớ gì đến ông già này cả!”
Nhạc Bảo Bối lắc đầu như trống bỏi: “Nhạc Bảo Bối không phải là sói mắt trắng, Nhạc Bảo Bối cũng rất nhớ ông, nhưng mẹ không cho cháu đi tìm ông.” Nói rồi cái miệng nhỏ của cậu bé chu lên, ra vẻ rất ấm ức.
Ông cụ thấy cục bột nhỏ như thế liền không đành lòng đùa cậu bé, dỗ dành nói: “Được rồi được rồi, ông biết Nhạc Bảo Bối cũng thương ông mà!”
Cậu nhóc như thể được giải oan, cười tươi tắn.
Ông cụ quay sang hỏi Mộc Dương Hà bên cạnh: “Sao cháu lại đột nhiên dẫn Nhạc Bảo Bối về đây thế?”
Mộc Dương Hà nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Chuyện dài lắm ạ, cũng coi như là trùng hợp.”
Ông cụ cũng không phải kiểu người phải hỏi đến tận cùng, cũng không tìm hiểu chuyện này nữa, lại hỏi: “Vậy Tuyết Nhi đâu? Con bé không đi cùng sao?”
Mộc Dương Hà lắc đầu: “Không ạ, Nhạc Bảo Bối tự trốn ra ngoài tìm cháu, chắc mẹ thằng bé cũng không biết nó đang ở chỗ chúng ta.”
Ông cố Mộc liền tỏ vẻ sốt sắng: “Thế mà không mau gọi điện cho Tuyết Nhi đi, đừng để con bé chạy khắp nơi tìm con, mất công lo lắng!”
Mộc Dương Hà gật đầu, nhưng lại chần chừ không gọi điện thoại cho Phương Tuyết Nhi.
Thực ra lúc mới đầu biết Nhạc Bảo Bối tự chạy đến tìm mình, anh đã nghĩ đến chuyện phải gọi điện thông báo cho cô biết.
Nhưng từ sau khi bỏ chạy khỏi hôn lễ, hai người chưa từng gặp nhau, thậm chí chưa bao giờ liên lạc, đột nhiên gọi điện thế này anh không biết phải nói với cô như thế nào.
Đương nhiên ông cụ cũng nhìn thấy sự do dự của anh, thở dài nói: “Thực ra lúc nhắc đến Tuyết Nhi, cháu không chịu gọi thẳng tên con bé, mà lại dùng từ ‘mẹ thằng bé’ để thay thế, là ta đã biết chắc chắn trong lòng cháu đang có vướng mắc về con bé. Tuy rằng ông già này không hiểu tình cảm của đám thanh niên nhưng ông biết đối với một người làm mẹ, mất con chính là điều tồi tệ nhất, bây giờ Tuyết Nhi không tìm thấy Nhạc Bảo Bối, chắc chắn là đang lo lắng đến phát điên, cho nên đừng băn khoăn nữa, mau gọi điện cho con bé đi.” Mộc Dương Hà im lặng vài giây rồi nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Anh đứng dậy đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.
Khác với vẻ trang nghiêm hằng ngày, trong cục cảnh sát của thành phố H hôm nay vô cùng ầm ĩ. Mà ngọn nguồn của sự ầm ĩ này đến từ một người phụ nữ trẻ.
Từ lúc Nhạc Bảo Bối mất tích đến giờ đã qua vài tiếng đồng hồ, trời càng tối, Phương Tuyết Nhi càng lo lắng không thôi.
Sau khi điên cuồng tìm kiếm không có mục đích trên đường, cuối cùng cô cũng đi báo cảnh sát.
Cô lảo đảo đi vào cục cảnh sát, túm lấy một viên cảnh sát đang làm việc và hét lớn: “Anh cảnh sát! Con trai tôi không thấy đâu nữa rồi!” Phương Tuyết Nhi gần như vừa nói vừa khóc. Vành mắt đỏ hoe còn vương nước mắt chưa khô đã nói lên sự lo lắng của cô lúc này.
Cảnh sát đã gặp tình huống này rất nhiều, vừa nhìn là biết chuyện như thế nào, anh ta liền dìu Phương Tuyết Nhi ngồi xuống, hy vọng cô có thể bình tĩnh lại.
Cảnh sát an ủi: “Cô đừng lo lắng, từ từ nói, con trai cô mất tích lúc nào?”
Phương Tuyết Nhi mất hồn mất vía, thút thít mở lời: “Từ mấy tiếng trước.”
Cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi: “Lúc đó bị lạc ở đâu?”
“Ở trường mẫu giáo, chính là ở trước cổng trường mẫu giáo! Hôm nay tan làm tôi liền đi đón nó, đi chưa được bao lâu nó liền vùng ra khỏi tay tôi chạy mất, mãi cho đến giờ vẫn không tìm thấy. Anh cảnh sát, xin anh hãy giúp tôi.” Phương Tuyết Nhi túm lấy tay cảnh sát đang ghi chép, cầu xin.
Cảnh sát đóng bản ghi chép lại nói với Phương Tuyết Nhi: “Tôi đã hiểu tình hình cô nói rồi, cũng đã ghi chép xong, có điều con trai cô mới mất tích vài tiếng đồng hồ, có khả năng thằng bé đến nhà bạn chơi, hoặc đến những nơi bình thường nó vẫn thích, chúng tôi gặp rất nhiều trường hợp này rồi, cho nên mất tích chưa quá 24 tiếng, chúng tôi không thể lập án ngay được.”
“Tại sao không thể lập án, thằng bé đã biến mất rồi! Con trai tôi mất tích rồi! Tôi đã đi khắp nơi mà không tìm thấy nó, có khi nó đã gặp nguy hiểm gì đó thì sao? Tôi xin các anh hãy giúp tôi đi tìm nó, được không, cầu xin các anh đấy!”
Phương Tuyết Nhi khóc kể, nhất quyết túm chặt lấy tay cảnh sát, quỳ sụp xuống đất.