Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 102 MẸ CHÁU TÊN LÀ PHƯƠNG TUYẾT NHI
CHƯƠNG 102: MẸ CHÁU TÊN LÀ PHƯƠNG TUYẾT NHI
Nhạc Bảo Bối kinh ngạc gọi to, sau đó bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi Mộc Dương Hà, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt.
Vệ sĩ bên cạnh Mộc Dương Hà vô thức bước lên định kéo Nhạc Bảo Bối ra, nhưng bị Mộc Dương Hà ngăn lại nên đành im lặng lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều nhận ra, cậu bé này có quen biết với sếp Mộc, hơn nữa quan hệ không hề tầm thường.
Bởi vì Mộc Dương Hà có thói thích sạch sẽ nên không thích người khác ở quá gần mình, dù là những người vô cùng quen thuộc cũng đều tự giác giữ một khoảng cách với anh.
Mà đứa bé này vừa nãy còn cầm bánh nhoe nhoét, quần áo trên người cũng lấm lem, vậy mà Mộc Dương Hà không hề để ý, cứ để cậu nhóc ôm lấy chân mình.
Mộc Dương Hà xoa đầu Nhạc Bảo Bối, sau đó anh đưa mắt nhìn gã đầu bếp ngã trên mặt đất.
Đầu bếp lập tức đứng dậy, cúi gập người với Mộc Dương Hà, nói với vẻ căng thẳng: “Sếp… sếp Mộc, thật xin lỗi anh, tôi không biết thằng ranh con này … Không không ạ, cậu chủ nhỏ này lại quen biết với anh.”
Gã đầu bếp còn lại đứng ngây bên cạnh liên vội vàng phụ họa theo: “Đúng đúng. Vừa nãy cậu bé lấy đồ trong bếp, chúng tôi tưởng ăn trộm ở đâu nên mới đuổi bắt , quấy rầy bữa tối của anh và cô An Ly, thật xin lỗi, xin lỗi…”
Mộc Dương Hà lạnh lùng liếc nhìn hai người nọ, nói: “Nó vẫn còn là đứa bé con, đói quá mới lấy mấy miếng bánh ăn, cùng lắm thì gọi cha mẹ đến trả tiền là xong, vừa đánh vừa mắng thằng bé như thế này, các người không cảm thấy xấu hổ ư?”
Hai gã đầu bếp run cầm cập, không dám đáp cũng không dám nhìn Mộc Dương Hà.
Đúng lúc này, chủ nhà hàng vội vàng chạy đến. Ông chủ nhìn thấy Mộc Dương Hà lập tức cung kính nói: “Sếp Mộc, tôi là chủ của nhà hàng này, thành thật xin lỗi vì nhân viên của chúng tôi đã khiến ngài không vui trong bữa ăn tối, chúng tôi sẽ không thu một đồng nào chi phí ngày hôm nay, anh xem có được không?”
Mộc Dương Hà liếc nhìn ông chủ: “Theo ý ông thì Mộc Dương Hà tôi là người để ý đến chi phí của một bữa ăn à?”
Ông chủ vội vàng cười lấy lòng: “Đâu có, đâu có, mọi người đều biết thứ sếp Mộc có nhiều nhất chính là tiền, vậy anh xem, chuyện ngày hôm nay giải quyết thế nào?”
Mộc Dương Hà cúi đầu nhìn Nhạc Bảo Bối, cậu nhóc này vẫn lo lắng ôm lấy chân anh.
Mộc Dương Hà thoáng cau mày, nói với ông chủ nhà hàng: “Bọn họ là nhân viên của hàng nhà đương nhiên là phải do ông xử lý, có điều nếu như hạng người này mà còn tiếp tục làm việc ở đây thì e rằng nhà hàng này của ông không kinh doanh lâu được nữa đâu.”
Ông chủ nhà hàng gật đầu khom lưng nói: “Anh nói đúng lắm!”
Rồi ông ta quay sang nói hai gã đầu bếp bằng giọng nghiêm nghị: “Hai cậu dám vô lễ với cậu chủ nhỏ, không cần tiếp tục làm ở đây nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
Mặt mũi hai gã đầu bếp tràn đầy kinh sợ, lắp bắp cầu xin Mộc Dương Hà: “Sếp Mộc, chúng tôi sai rồi, xin anh đừng để ông chủ sa thải chúng tôi, cầu xin anh.”
Mộc Dương Hà vẻ mặt trầm tĩnh, không chút động lòng.
Đúng lúc này An Ly điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh Mộc Dương Hà. Trong trí nhớ của cô ta, Mộc Dương Hà không bao giờ lo chuyện bao đồng, rốt cuộc cậu bé con này có thân phận gì là lại có thể khiến anh để mắt đến thế?
Cô ta nhìn cậu bé rồi lại quay sang nhìn hai gã đầu bếp đang thương, dịu giọng nói với Mộc Dương Hà: “Dương Hà, thôi đi, đừng làm khó họ.”
Hai gã đầu bếp thấy có người nói đỡ cho bọn họ, đều nhìn An Ly như thể nhìn thấy hi vọng, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
An Ly vuốt ve gương mặt trái xoan của Nhạc Bảo Bối, dịu dàng hỏi: “Cậu bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Nhạc Bảo Bối nhìn An Ly, sợ sệt nói: “Cháu tên là Nhạc Bảo.” Giọng nói vẫn còn chút nghèn nghẹn.
An Ly nhẹ nhàng lau nước mặt trên mặt Nhạc Bảo Bối, hỏi: “Nhạc Bảo Bối ngoan, đừng khóc nữa, cháu có bị thương ở đâu không?”
Hai mắt Nhạc Bảo Bối vụt sáng, lắc đầu.
An Ly cười khẽ với cậu bé, quay sang nói với Mộc Dương Hà: “Dương Hà, nếu như Nhạc Bảo Bối đã không sao thì coi chuyện này là hiểu lầm vậy, đừng để tâm nữa.”
Mộc Dương Hà không nói gì, nghe thấy Nhạc Bảo Bối không bị thương, gương mặt anh cũng dịu đi phần nào.
An Ly thấy vậy vộị vàng giải vây cho hai gã đầu bếp: “Đi xuống đi, sếp Mộc sẽ không tính toán với hai người đâu, sau này đừng có hung hãn bắt nạt một đứa trẻ như thế!”
Hai người gật đầu lia lịa, đội ơn đội đức đi về phòng bếp. Ông chủ nhà hàng xin lỗi ba bốn lần cũng lui xuống.
Mộc Dương Hà và An Ly lại lần nữa quay về bàn ăn, Nhạc Bảo Bối được sắp xếp ngồi bên cạnh anh.
Sau một hồi ầm ĩ vừa rồi, hai người lớn cũng mất hứng, chỉ có Nhạc Bảo Bối đói ngấu là vui vẻ ăn cơm.
An Ly thấy Nhạc Bảo Bối nhai nuốt liên tục liền cười nói: “Nhạc Bảo Bối ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn.”
Nói rồi, cô ta đang định gọi nhân viên phục vụ đến lau miệng cho Nhạc Bảo Bối thì thấy Mục Dương Hà đã lấy khăn của mình ra, gọn gàng lau giúp cậu bé.
An Ly sững sờ trong giây lát, hạ bàn tay đang định gọi phục vụ xuống. Xem ra địa vị của cậu bé này trong lòng Mục Dương Hà rất không bình thường.
Cô ta tò mò hỏi Nhạc Bảo Bối: “Sao cháu lại chạy đến đây một mình vậy, ba mẹ cháu đâu?”
Nhạc Bảo Bối uống một hớp nước ép, trả lời: “Cháu không có ba, chỉ có mẹ với chú Mộc thôi, nhưng mẹ không chịu đưa cháu đi gặp chú Mộc nên cháu tự đi tìm, nhưng lại bị lạc đường, đói bụng quá nên mới vào phòng bếp tìm đồ ăn.”
Cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn Mục Dương Hà, hỏi với vẻ rất tủi thân: “Chú Mộc, Nhạc Bảo Bối nhớ chú lắm, sao chú không đến thăm cháu?”
Trong khoảnh khắc ấy Mộc Dương Hà không biết nói gì, chuyện tình cảm phức tạp giữa người lớn chẳng biết nên giải thích với con trẻ như thế nào, chỉ đành an ủi: “Dạo này công việc của chú Mộc bận quá nên không có thời gian đi thăm cháu.”
An Ly nhìn Mục Dương Hà bằng ánh mắt đầy ẩn ý, quan hệ của Mục Dương Hà với đứa trẻ trược mặt thật sự khiến cô ta tò mò. Cô ta sốt ruột muốn làm rõ thân phận của đứa bé này.
An Ly nhẹ nhàng hỏi Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối ngoan, nói cho cô biết, mẹ của cháu tên là gì?”
“Phương Tuyết Nhi, mẹ cháu tên là Phương Tuyết Nhi.” Nhạc Bảo Bối vừa ăn vừa trả lời lanh lảnh.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Câu nói mà Nhạc Bảo Bối vừa mới thốt ra không khác gì như quăng một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, làm lan ra những gợn sóng, mãi lâu sau vẫn không thể lắng xuống.
Phương Tuyết Nhi…
Cô ta biết Phương Tuyết Nhi có một đứa con trai, đối với cô gái suýt nữa trở thành vợ của người đàn ông mình yêu, cô ta cũng có sự hiểu hiết nhất định. Nhưng cô ta không biết, Mộc Dương Hà lại tốt với đứa trẻ này đến như vậy.
Rốt cuộc Mộc Dương Hà đối xử tốt với Nhạc Bảo Bối xuất phát từ việc yêu ai yêu cả đường đi, hay là chỉ đơn thuần thích đứa bé này thôi?
Nếu như là suy đoán thứ hai, cô ta không để ý, dù sao cô ta luôn thích trẻ con. Tuy nhiên nếu như là lý do đầu tiên thì cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Trăm ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu An Ly, nhưng trên mặt cô ta vẫn không thể hiện gì.
Nhạc Bảo Bối kinh ngạc gọi to, sau đó bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi Mộc Dương Hà, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt.
Vệ sĩ bên cạnh Mộc Dương Hà vô thức bước lên định kéo Nhạc Bảo Bối ra, nhưng bị Mộc Dương Hà ngăn lại nên đành im lặng lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều nhận ra, cậu bé này có quen biết với sếp Mộc, hơn nữa quan hệ không hề tầm thường.
Bởi vì Mộc Dương Hà có thói thích sạch sẽ nên không thích người khác ở quá gần mình, dù là những người vô cùng quen thuộc cũng đều tự giác giữ một khoảng cách với anh.
Mà đứa bé này vừa nãy còn cầm bánh nhoe nhoét, quần áo trên người cũng lấm lem, vậy mà Mộc Dương Hà không hề để ý, cứ để cậu nhóc ôm lấy chân mình.
Mộc Dương Hà xoa đầu Nhạc Bảo Bối, sau đó anh đưa mắt nhìn gã đầu bếp ngã trên mặt đất.
Đầu bếp lập tức đứng dậy, cúi gập người với Mộc Dương Hà, nói với vẻ căng thẳng: “Sếp… sếp Mộc, thật xin lỗi anh, tôi không biết thằng ranh con này … Không không ạ, cậu chủ nhỏ này lại quen biết với anh.”
Gã đầu bếp còn lại đứng ngây bên cạnh liên vội vàng phụ họa theo: “Đúng đúng. Vừa nãy cậu bé lấy đồ trong bếp, chúng tôi tưởng ăn trộm ở đâu nên mới đuổi bắt , quấy rầy bữa tối của anh và cô An Ly, thật xin lỗi, xin lỗi…”
Mộc Dương Hà lạnh lùng liếc nhìn hai người nọ, nói: “Nó vẫn còn là đứa bé con, đói quá mới lấy mấy miếng bánh ăn, cùng lắm thì gọi cha mẹ đến trả tiền là xong, vừa đánh vừa mắng thằng bé như thế này, các người không cảm thấy xấu hổ ư?”
Hai gã đầu bếp run cầm cập, không dám đáp cũng không dám nhìn Mộc Dương Hà.
Đúng lúc này, chủ nhà hàng vội vàng chạy đến. Ông chủ nhìn thấy Mộc Dương Hà lập tức cung kính nói: “Sếp Mộc, tôi là chủ của nhà hàng này, thành thật xin lỗi vì nhân viên của chúng tôi đã khiến ngài không vui trong bữa ăn tối, chúng tôi sẽ không thu một đồng nào chi phí ngày hôm nay, anh xem có được không?”
Mộc Dương Hà liếc nhìn ông chủ: “Theo ý ông thì Mộc Dương Hà tôi là người để ý đến chi phí của một bữa ăn à?”
Ông chủ vội vàng cười lấy lòng: “Đâu có, đâu có, mọi người đều biết thứ sếp Mộc có nhiều nhất chính là tiền, vậy anh xem, chuyện ngày hôm nay giải quyết thế nào?”
Mộc Dương Hà cúi đầu nhìn Nhạc Bảo Bối, cậu nhóc này vẫn lo lắng ôm lấy chân anh.
Mộc Dương Hà thoáng cau mày, nói với ông chủ nhà hàng: “Bọn họ là nhân viên của hàng nhà đương nhiên là phải do ông xử lý, có điều nếu như hạng người này mà còn tiếp tục làm việc ở đây thì e rằng nhà hàng này của ông không kinh doanh lâu được nữa đâu.”
Ông chủ nhà hàng gật đầu khom lưng nói: “Anh nói đúng lắm!”
Rồi ông ta quay sang nói hai gã đầu bếp bằng giọng nghiêm nghị: “Hai cậu dám vô lễ với cậu chủ nhỏ, không cần tiếp tục làm ở đây nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
Mặt mũi hai gã đầu bếp tràn đầy kinh sợ, lắp bắp cầu xin Mộc Dương Hà: “Sếp Mộc, chúng tôi sai rồi, xin anh đừng để ông chủ sa thải chúng tôi, cầu xin anh.”
Mộc Dương Hà vẻ mặt trầm tĩnh, không chút động lòng.
Đúng lúc này An Ly điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh Mộc Dương Hà. Trong trí nhớ của cô ta, Mộc Dương Hà không bao giờ lo chuyện bao đồng, rốt cuộc cậu bé con này có thân phận gì là lại có thể khiến anh để mắt đến thế?
Cô ta nhìn cậu bé rồi lại quay sang nhìn hai gã đầu bếp đang thương, dịu giọng nói với Mộc Dương Hà: “Dương Hà, thôi đi, đừng làm khó họ.”
Hai gã đầu bếp thấy có người nói đỡ cho bọn họ, đều nhìn An Ly như thể nhìn thấy hi vọng, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
An Ly vuốt ve gương mặt trái xoan của Nhạc Bảo Bối, dịu dàng hỏi: “Cậu bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Nhạc Bảo Bối nhìn An Ly, sợ sệt nói: “Cháu tên là Nhạc Bảo.” Giọng nói vẫn còn chút nghèn nghẹn.
An Ly nhẹ nhàng lau nước mặt trên mặt Nhạc Bảo Bối, hỏi: “Nhạc Bảo Bối ngoan, đừng khóc nữa, cháu có bị thương ở đâu không?”
Hai mắt Nhạc Bảo Bối vụt sáng, lắc đầu.
An Ly cười khẽ với cậu bé, quay sang nói với Mộc Dương Hà: “Dương Hà, nếu như Nhạc Bảo Bối đã không sao thì coi chuyện này là hiểu lầm vậy, đừng để tâm nữa.”
Mộc Dương Hà không nói gì, nghe thấy Nhạc Bảo Bối không bị thương, gương mặt anh cũng dịu đi phần nào.
An Ly thấy vậy vộị vàng giải vây cho hai gã đầu bếp: “Đi xuống đi, sếp Mộc sẽ không tính toán với hai người đâu, sau này đừng có hung hãn bắt nạt một đứa trẻ như thế!”
Hai người gật đầu lia lịa, đội ơn đội đức đi về phòng bếp. Ông chủ nhà hàng xin lỗi ba bốn lần cũng lui xuống.
Mộc Dương Hà và An Ly lại lần nữa quay về bàn ăn, Nhạc Bảo Bối được sắp xếp ngồi bên cạnh anh.
Sau một hồi ầm ĩ vừa rồi, hai người lớn cũng mất hứng, chỉ có Nhạc Bảo Bối đói ngấu là vui vẻ ăn cơm.
An Ly thấy Nhạc Bảo Bối nhai nuốt liên tục liền cười nói: “Nhạc Bảo Bối ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn.”
Nói rồi, cô ta đang định gọi nhân viên phục vụ đến lau miệng cho Nhạc Bảo Bối thì thấy Mục Dương Hà đã lấy khăn của mình ra, gọn gàng lau giúp cậu bé.
An Ly sững sờ trong giây lát, hạ bàn tay đang định gọi phục vụ xuống. Xem ra địa vị của cậu bé này trong lòng Mục Dương Hà rất không bình thường.
Cô ta tò mò hỏi Nhạc Bảo Bối: “Sao cháu lại chạy đến đây một mình vậy, ba mẹ cháu đâu?”
Nhạc Bảo Bối uống một hớp nước ép, trả lời: “Cháu không có ba, chỉ có mẹ với chú Mộc thôi, nhưng mẹ không chịu đưa cháu đi gặp chú Mộc nên cháu tự đi tìm, nhưng lại bị lạc đường, đói bụng quá nên mới vào phòng bếp tìm đồ ăn.”
Cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn Mục Dương Hà, hỏi với vẻ rất tủi thân: “Chú Mộc, Nhạc Bảo Bối nhớ chú lắm, sao chú không đến thăm cháu?”
Trong khoảnh khắc ấy Mộc Dương Hà không biết nói gì, chuyện tình cảm phức tạp giữa người lớn chẳng biết nên giải thích với con trẻ như thế nào, chỉ đành an ủi: “Dạo này công việc của chú Mộc bận quá nên không có thời gian đi thăm cháu.”
An Ly nhìn Mục Dương Hà bằng ánh mắt đầy ẩn ý, quan hệ của Mục Dương Hà với đứa trẻ trược mặt thật sự khiến cô ta tò mò. Cô ta sốt ruột muốn làm rõ thân phận của đứa bé này.
An Ly nhẹ nhàng hỏi Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối ngoan, nói cho cô biết, mẹ của cháu tên là gì?”
“Phương Tuyết Nhi, mẹ cháu tên là Phương Tuyết Nhi.” Nhạc Bảo Bối vừa ăn vừa trả lời lanh lảnh.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Câu nói mà Nhạc Bảo Bối vừa mới thốt ra không khác gì như quăng một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, làm lan ra những gợn sóng, mãi lâu sau vẫn không thể lắng xuống.
Phương Tuyết Nhi…
Cô ta biết Phương Tuyết Nhi có một đứa con trai, đối với cô gái suýt nữa trở thành vợ của người đàn ông mình yêu, cô ta cũng có sự hiểu hiết nhất định. Nhưng cô ta không biết, Mộc Dương Hà lại tốt với đứa trẻ này đến như vậy.
Rốt cuộc Mộc Dương Hà đối xử tốt với Nhạc Bảo Bối xuất phát từ việc yêu ai yêu cả đường đi, hay là chỉ đơn thuần thích đứa bé này thôi?
Nếu như là suy đoán thứ hai, cô ta không để ý, dù sao cô ta luôn thích trẻ con. Tuy nhiên nếu như là lý do đầu tiên thì cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Trăm ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu An Ly, nhưng trên mặt cô ta vẫn không thể hiện gì.